Hỏa Bạo Thiên Vương
Chương 130: Sau này em đối xử tốt với anh!
Đường Trọng không hy vọng Lý Cường bởi vì Hoa Minh “ sơ sẩy “ mà bị ảnh hưởng, cho nên quyết định đứng ra ngăn cơn sóng dữ.
Không ngờ tất cả mọi người đều coi hắn như người điên.
Lý Cường hiển nhiên không tin Đường Trọng có thể hát bài này tốt được, phất tay nói:
- Đường Trọng, tấm lòng của em thì tôi hiểu. Nhưng hiện giờ người nào lên không phải vấn đề mà ai hát được bài này mới là vấn đề. Nếu có thể tùy ý chọn một bài thì em lên hát bài hát tủ của em tôi cũng không có ý kiến. Nhưng bài hát này rất khó, nếu em lên sân khấu lại không hát hay thì tốt hơn là chọn người khác đi. Năm nay sinh viên mới không ít, hẳn phải có rất nhiều người hát không tồi chứ hả?
- Đúng vậy.
Vương Ái Quốc cũng phụ họa:
- Đường Trọng, cậu đừng xúc động. Chúng ta sắp lên diễn, dù không dành được vị trí mười ca sĩ sân trường thì cũng không thể để người bên dưới chửi má chúng ta chứ hả?
...
Vương Ái Quốc lại càng không tin được Đường Trọng có thể hát tốt bài này. Trong tưởng tượng của hắn, Đường Trọng chỉ cần lên hát một câu là vô số người sẽ ném giầy lên đuổi hắn xuống rồi.
Lời nói của Hoa Minh quả thực khiến cả Lý Cường và Vương Ái Quốc tuyệt vọng đối với Đường Trọng. Hắn ngồi chồm hỗm bên trong hô:
- Lão nhị, mày đừng có làm xằng bậy nhé. Ca hát là một nghệ thuật sống, cũng không phải đánh nhau. Mày không thích hợp đâu. Tao cũng chưa từng nghe thấy mày hát trong phòng bao giờ. Thật sự không được đâu. Thôi thì tao lót mấy tầng giấy vệ sinh lên hát một lúc vậy. Hay các người đi tìm ít băng vệ sinh cho tôi đi, đề phòng thấm ra ngoài.
Mắt Lý Cường sáng lên, cảm thấy biện pháp này có vẻ khả thi.
Chỉ cần Hoa Minh lên sân khấu, dù không phát huy được mười phần công lực mà chỉ cần bảy phần, năm phần thì cũng hơn những người khác rồi, chẳng lẽ còn kém Đường Trọng sao?
Lý Cường đang định đồng ý thì lại nghe thấy từ trong phòng kia truyền ra những tiếng bủm bủm liên tục.
Vì thế ba người hoảng hốt chạy ra, hoàn toàn từ bỏ hy vọng với Hoa Minh.
Nếu hắn đứng lên sân khấu đang hát cao hứng, phía sau đột nhiên vang lên những tiếng như thế thì học viện tâm lý còn xấu hổ tới mức nào chứ?
- Nếu như mọi người có thể tìm được ai thích hợp thì tôi cũng chẳng muốn lên hát làm gì.
Đứng ở bên ngoài cho thoáng khí, Đường Trọng nghiêm túc nói.
- Nhưng hiện giờ đã không còn thời gian nữa. Tiết mục kế tiếp là của chúng ta rồi. Có thể chúng ta không tìm được người thì đã báo hết giờ rồi. Như vậy đi, tôi cứ hát thử vài câu, nếu hai người cảm thấy tôi có thể thì tôi sẽ lên sân khấu. Nếu thấy không được thì để người dẫn chương trình tranh thủ thời gian cho chúng ta một chút.
Nói xong Đường Trọng cũng không đợi bọn họ đồng ý liền hát lên, cũng đưa tình cảm của mình vào.
Phụ nữ thích đẹp, đàn ông lại thích phụ nữ đẹp.
Người dẫn chương trình đổi một bộ quần áo mới, đi cùng với Triệu Thu Thần vẫn mặc âu phục màu đen đi lên sân khấu, nhìn quét toàn trường, cao giọng nói.
- Hiện giờ chúng tôi xin mời Hoa Minh của hệ tâm lý học mang tới cho chúng ta một bài hát “ ta là con sói tới từ phương bắc “. Xin mọi người vỗ tay hoan nghênh.
Bốp bốp bốp.
Tiếng vỗ tay vang lên không nhiều lắm, cũng không ít, chỉ có tính chất cổ vũ.
Đèn tắt đi, sân khấu trở nên đen tối.
Khi ánh đèn lại được thắp lên, trên sân khấu đã có một nam sinh đem kính mặc sơ mi caro.
- Ô?
Tiêu Dục Hằng ngồi ở hàng ghế lãnh đạo phát ra tiếng kêu nghi hoặc. Tiết mục đơn ca này không phải là một bạn học tên Hoa Minh sao? Thế nào Đường Trọng lại lên sân khấu chứ?
Hắn nhìn lại danh sách tiết mục, đúng là tên Hoa Minh mà.
- Chuyện gì xảy ra thế nhỉ?
Trong lòng hắn thầm nghĩ.
- Lão Tiêu, đây không phải là sinh viên hệ của ông sao? Ông biết hắn không?
Hùng Chánh Phi, viện trưởng văn học viên cười nói.
- Biết.
Tiêu Dục Hằng gật đầu nói. Chẳng qua là tên hắn bị đổi khác thôi.
- Thế nào? Hát có được không? Có thể nằm trong mười đại danh ca không?
- Chuẩn bị hát rồi đó, ông nghe cẩn thận đi.
Tiêu Dục Hằng nói cho có lệ. Hắn cũng chưa nghe Đường Trọng hát bao giờ.
Không chỉ có Tiêu Dục Hằng mà sinh viên hệ tâm lý học cũng đều không hiểu gì.
Không phải Hoa Minh lên hát bài này sao? Hiện giờ sao lên trên sân khấu lại là Đường Trọng? Bọn họ chơi trò gì đây?
Tiêu Nam Tâm ngồi trong đội ngũ nữ sinh, nhìn Đường Trọng đứng trên sân khấu, trong lòng cũng tràn ngập nghi vấn.
Cô thích vận động nhưng lại hát rất bình thường. Cho nên khi Đường Trọng hỏi cô có muốn báo danh không thì cô liền dứt khoát từ chối.
Không ngờ hiện giờ Đường Trọng lại đứng ở đó rồi.
Hoa Minh đâu? Không phải nói là hắn trúng tuyển à?
Cho dù cô có nghĩ vỡ đầu cũng không thể nghĩ được ra là Hoa Minh đang bị tào tháo đuổi, Đường Trọng thay thế “ Hoa Minh “ lên hát thế này.
Một người phụ nữ mặc áo trắng đứng ở lầu hai thấy Đường Trọng xuất hiện trên sân khấu, đôi mày đẹp hơi nhướn lên.
- Danh tiếng ở bên ngoài còn chưa đủ sao? Cần gì phải đứng lên sân khấu để mọi người chú ý nữa chứ?
Chỉ một động tác cau mày của cô đã khiến đám nam sinh đang đứng nhìn trộm ở gần đó cảm thấy như bị điện giật, hận không thể ôm cô thật chặt vào lòng mà an ủi.
Sinh viên hệ khác không nhận ra Đường Trọng nên không biết “ Hoa Minh “ đứng trên sân khấu thật ra không phải là Hoa Minh.
Khi không ít người đang không hiểu sao thì dàn nhạc đã bắt đầu khúc dạo đầu của “ ta là con sói tới từ phương bắc “.
Đường Trọng đứng ở giữa sân khấu, lòng không có chút tạp niệm, chỉ chăm chú nhớ lại lời hát của bài hát mà rất lâu hắn chưa hát này.
Hắn cũng từng bỏ tiền ra mua hết từ tuyển tập sói một, sói hai, sói ba của Tề Tần, chỉ là đã qua nhiều năm như vậy, thiết bị đài truyền thanh cũng thay đổi mấy lần, hiện tại những tuyển tập kia cũng không mấy khi được nghe nữa.
Nhưng thật ra nghe Hoa Minh hát cẩn thận vài lần, hơn nữa sau khi Hoa Minh được chọn liền về phòng tìm kiếm lời bài hát này trong máy tính mà hát. Nếu có người ngoài tiến vào, còn tưởng là rơi nhầm vào hang sói thật.
Hắn biết mình không thể hát thành cảm giác bi thương như Hoa Minh, nhưng hắn cũng có nổi đau nhỏ của mình.
Đau mà không thương. Đây là tình cảm hắn muốn biểu diễn ra.
Hắn cố gắng cúi đầu, không muốn nhiều người nhìn rõ mặt hắn.
Cũng may mà Minh Lễ Đường không có loại màn hình lớn chuyên phục vụ cho ngôi sao ca nhạc, không thể chiếu mặt hắn lên. Hắn đứng trên sân khấu, những người ở xa xa cũng chỉ nhìn thấy thân hình hắn.
- Tôi là một con sói tới từ phương bắc.
Đường Trọng mở miệng, toàn trường im lặng.
Hiển nhiên bọn họ đang chờ đợi màn biểu diễn đặc sắc hơn.
Khi Đường Trọng truyền tình cảm vào lời ca, khiến bài hát này được mọi người cảm nhận, khiến cảm giác cô độc bất lực, một thân một mình của Đường Trọng được mọi người thấy được, toàn trường liền vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Khi Đường Trọng hát tới “ tôi chỉ có thể cắn chặt răng lạnh lùng, hú lên hai tiếng dài, đột nhiên phía dưới sân khấu sôi trào.
Tiếng thét chói tai.
Tiếng hô vang dội.
Còn có vô số người đứng dậy vỗ tay điên cuồng.
Điều này khiến Đường Trọng ngạc nhiên không hiểu. Bài hát còn chưa dứt, bọn họ vỗ tay ầm ầm thế làm gì?
Hay là mình hát hai câu này hay quá hả?
- Thu Ý Hàn.
- Thu Ý Hàn.
- Thu Ý Hàn.
Bọn họ điên cuồng hô to tên người. Bọn họ hoảng loạn thổ lộ tình cảm bản thân.
Thế nên Đường Trọng mới biết hóa ra sự nhiệt tình của bọn họ không liên quan với tiếng hát của mình chút nào.
Ba chữ từ miệng mọi người, trên dưới một lòng.
Buổi tối hôm nay đúng là thuộc về Thu Ý Hàn. Tên cô vang vọng Minh Lễ Đường.
- Thu Ý Hàn.
- Thu Ý Hàn.
- Thu Ý Hàn.
Bài hát không tiếp tục nổi. Bởi không ai muốn nghe nữa.
Theo ánh mắt của mọi người, Đường Trọng nhìn thấy phía dưới sân khấu, tại khu của người biểu diễn, một cô bé mặc váy đen đang chạy về phía sân khấu.
Bông hoa trắng trên đầu cô không biết đã gỡ ra từ bao giờ, khiến tóc cô có hơi rối, dáng vẻ cũng hơi chật vật.
Có thể cô cũng không quen đi giày cao gót lắm, khiến khi cô leo dọc bậc thang của sân khấu, bước chân hẫng một cái, một chiếc giầy cao gót liền văng lên rơi xuống ngoài sân khấu.
Cô chau mày, cảm thấy hơi đau.
Nhìn chiếc giày cao gót dưới chân, cô quyết định không dùng giày nữa, xoay người chạy thẳng về phía Đường Trọng đang đứng giữa sân khấu.
Chân cao chân thấp, tư thế chạy của cô trông rất quái lạ, cũng rất tức cười.
Nhưng cô bé ngây thơ khờ khạo này không ngờ cũng không biết cởi chiếc giày còn lại ra để thân thể thăng bằng.
Cô cứ lung lay lảo đảo như thế mà đi tới trước mặt Đường Trọng, mặt cười mang theo nước mắt, cầm trong tay một bông hoa hồng không biết lấy ở đâu. Màu hoa hồng giống như màu khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lúc này.
Cô thở phì phò, bộ ngực sữa nhấp nhô kịch liệt.
Cô rất ít vận động, chỉ chạy một đoạn ngắn như vậy cũng khiến cô phải dùng hết sức lực toàn thân.
Đứng trước mặt Đường Trọng, nhìn hắn gần trong gang tấc, cô cảm thấy thân thể mình đang mềm nhũn ra.
- Em...
Cô định mở miệng nói chuyện nhưng nước mắt đã lăn dài.
Cô đúng là muốn khóc, nhịn mãi nhưng cũng không nhịn nổi, nghẹn ngào không ngăn nổi dòng lệ.
Cô đưa bàn tay gạt nước mắt, cái mũi xinh xắn bị động tác này của cô làm cho đỏ bừng.
- Em rơi mất giày rồi.
Thu Ý Hàn nghẹn ngào nói.
- Anh đi nhặt cho em.
Đường Trọng vừa cười vừa nói. Hắn chăm chú nhìn cô bé đáng yêu này, trong lòng mềm nhũn ra.
- Đừng.
Thu Ý Hàn túm ống tay áo hắn.
- Em biết nhất định anh rất ghét em, ghét chết đi mất. Em cũng ghét bản thân mình.
Thu Ý Hàn vừa nói vừa khóc, vừa khóc vừa đưa tay quệt nước mắt.
- Em đi lên không phải để anh tiếp tục đối xử tốt với em. Em chỉ muốn xin anh cho em một cơ hội.
Cô đưa bông hồng đang cầm trong tay ra, giọng nói run rẩy:
- Sau này để cho em đối xử tốt với anh, hu hu hu hu...
Không ngờ tất cả mọi người đều coi hắn như người điên.
Lý Cường hiển nhiên không tin Đường Trọng có thể hát bài này tốt được, phất tay nói:
- Đường Trọng, tấm lòng của em thì tôi hiểu. Nhưng hiện giờ người nào lên không phải vấn đề mà ai hát được bài này mới là vấn đề. Nếu có thể tùy ý chọn một bài thì em lên hát bài hát tủ của em tôi cũng không có ý kiến. Nhưng bài hát này rất khó, nếu em lên sân khấu lại không hát hay thì tốt hơn là chọn người khác đi. Năm nay sinh viên mới không ít, hẳn phải có rất nhiều người hát không tồi chứ hả?
- Đúng vậy.
Vương Ái Quốc cũng phụ họa:
- Đường Trọng, cậu đừng xúc động. Chúng ta sắp lên diễn, dù không dành được vị trí mười ca sĩ sân trường thì cũng không thể để người bên dưới chửi má chúng ta chứ hả?
...
Vương Ái Quốc lại càng không tin được Đường Trọng có thể hát tốt bài này. Trong tưởng tượng của hắn, Đường Trọng chỉ cần lên hát một câu là vô số người sẽ ném giầy lên đuổi hắn xuống rồi.
Lời nói của Hoa Minh quả thực khiến cả Lý Cường và Vương Ái Quốc tuyệt vọng đối với Đường Trọng. Hắn ngồi chồm hỗm bên trong hô:
- Lão nhị, mày đừng có làm xằng bậy nhé. Ca hát là một nghệ thuật sống, cũng không phải đánh nhau. Mày không thích hợp đâu. Tao cũng chưa từng nghe thấy mày hát trong phòng bao giờ. Thật sự không được đâu. Thôi thì tao lót mấy tầng giấy vệ sinh lên hát một lúc vậy. Hay các người đi tìm ít băng vệ sinh cho tôi đi, đề phòng thấm ra ngoài.
Mắt Lý Cường sáng lên, cảm thấy biện pháp này có vẻ khả thi.
Chỉ cần Hoa Minh lên sân khấu, dù không phát huy được mười phần công lực mà chỉ cần bảy phần, năm phần thì cũng hơn những người khác rồi, chẳng lẽ còn kém Đường Trọng sao?
Lý Cường đang định đồng ý thì lại nghe thấy từ trong phòng kia truyền ra những tiếng bủm bủm liên tục.
Vì thế ba người hoảng hốt chạy ra, hoàn toàn từ bỏ hy vọng với Hoa Minh.
Nếu hắn đứng lên sân khấu đang hát cao hứng, phía sau đột nhiên vang lên những tiếng như thế thì học viện tâm lý còn xấu hổ tới mức nào chứ?
- Nếu như mọi người có thể tìm được ai thích hợp thì tôi cũng chẳng muốn lên hát làm gì.
Đứng ở bên ngoài cho thoáng khí, Đường Trọng nghiêm túc nói.
- Nhưng hiện giờ đã không còn thời gian nữa. Tiết mục kế tiếp là của chúng ta rồi. Có thể chúng ta không tìm được người thì đã báo hết giờ rồi. Như vậy đi, tôi cứ hát thử vài câu, nếu hai người cảm thấy tôi có thể thì tôi sẽ lên sân khấu. Nếu thấy không được thì để người dẫn chương trình tranh thủ thời gian cho chúng ta một chút.
Nói xong Đường Trọng cũng không đợi bọn họ đồng ý liền hát lên, cũng đưa tình cảm của mình vào.
Phụ nữ thích đẹp, đàn ông lại thích phụ nữ đẹp.
Người dẫn chương trình đổi một bộ quần áo mới, đi cùng với Triệu Thu Thần vẫn mặc âu phục màu đen đi lên sân khấu, nhìn quét toàn trường, cao giọng nói.
- Hiện giờ chúng tôi xin mời Hoa Minh của hệ tâm lý học mang tới cho chúng ta một bài hát “ ta là con sói tới từ phương bắc “. Xin mọi người vỗ tay hoan nghênh.
Bốp bốp bốp.
Tiếng vỗ tay vang lên không nhiều lắm, cũng không ít, chỉ có tính chất cổ vũ.
Đèn tắt đi, sân khấu trở nên đen tối.
Khi ánh đèn lại được thắp lên, trên sân khấu đã có một nam sinh đem kính mặc sơ mi caro.
- Ô?
Tiêu Dục Hằng ngồi ở hàng ghế lãnh đạo phát ra tiếng kêu nghi hoặc. Tiết mục đơn ca này không phải là một bạn học tên Hoa Minh sao? Thế nào Đường Trọng lại lên sân khấu chứ?
Hắn nhìn lại danh sách tiết mục, đúng là tên Hoa Minh mà.
- Chuyện gì xảy ra thế nhỉ?
Trong lòng hắn thầm nghĩ.
- Lão Tiêu, đây không phải là sinh viên hệ của ông sao? Ông biết hắn không?
Hùng Chánh Phi, viện trưởng văn học viên cười nói.
- Biết.
Tiêu Dục Hằng gật đầu nói. Chẳng qua là tên hắn bị đổi khác thôi.
- Thế nào? Hát có được không? Có thể nằm trong mười đại danh ca không?
- Chuẩn bị hát rồi đó, ông nghe cẩn thận đi.
Tiêu Dục Hằng nói cho có lệ. Hắn cũng chưa nghe Đường Trọng hát bao giờ.
Không chỉ có Tiêu Dục Hằng mà sinh viên hệ tâm lý học cũng đều không hiểu gì.
Không phải Hoa Minh lên hát bài này sao? Hiện giờ sao lên trên sân khấu lại là Đường Trọng? Bọn họ chơi trò gì đây?
Tiêu Nam Tâm ngồi trong đội ngũ nữ sinh, nhìn Đường Trọng đứng trên sân khấu, trong lòng cũng tràn ngập nghi vấn.
Cô thích vận động nhưng lại hát rất bình thường. Cho nên khi Đường Trọng hỏi cô có muốn báo danh không thì cô liền dứt khoát từ chối.
Không ngờ hiện giờ Đường Trọng lại đứng ở đó rồi.
Hoa Minh đâu? Không phải nói là hắn trúng tuyển à?
Cho dù cô có nghĩ vỡ đầu cũng không thể nghĩ được ra là Hoa Minh đang bị tào tháo đuổi, Đường Trọng thay thế “ Hoa Minh “ lên hát thế này.
Một người phụ nữ mặc áo trắng đứng ở lầu hai thấy Đường Trọng xuất hiện trên sân khấu, đôi mày đẹp hơi nhướn lên.
- Danh tiếng ở bên ngoài còn chưa đủ sao? Cần gì phải đứng lên sân khấu để mọi người chú ý nữa chứ?
Chỉ một động tác cau mày của cô đã khiến đám nam sinh đang đứng nhìn trộm ở gần đó cảm thấy như bị điện giật, hận không thể ôm cô thật chặt vào lòng mà an ủi.
Sinh viên hệ khác không nhận ra Đường Trọng nên không biết “ Hoa Minh “ đứng trên sân khấu thật ra không phải là Hoa Minh.
Khi không ít người đang không hiểu sao thì dàn nhạc đã bắt đầu khúc dạo đầu của “ ta là con sói tới từ phương bắc “.
Đường Trọng đứng ở giữa sân khấu, lòng không có chút tạp niệm, chỉ chăm chú nhớ lại lời hát của bài hát mà rất lâu hắn chưa hát này.
Hắn cũng từng bỏ tiền ra mua hết từ tuyển tập sói một, sói hai, sói ba của Tề Tần, chỉ là đã qua nhiều năm như vậy, thiết bị đài truyền thanh cũng thay đổi mấy lần, hiện tại những tuyển tập kia cũng không mấy khi được nghe nữa.
Nhưng thật ra nghe Hoa Minh hát cẩn thận vài lần, hơn nữa sau khi Hoa Minh được chọn liền về phòng tìm kiếm lời bài hát này trong máy tính mà hát. Nếu có người ngoài tiến vào, còn tưởng là rơi nhầm vào hang sói thật.
Hắn biết mình không thể hát thành cảm giác bi thương như Hoa Minh, nhưng hắn cũng có nổi đau nhỏ của mình.
Đau mà không thương. Đây là tình cảm hắn muốn biểu diễn ra.
Hắn cố gắng cúi đầu, không muốn nhiều người nhìn rõ mặt hắn.
Cũng may mà Minh Lễ Đường không có loại màn hình lớn chuyên phục vụ cho ngôi sao ca nhạc, không thể chiếu mặt hắn lên. Hắn đứng trên sân khấu, những người ở xa xa cũng chỉ nhìn thấy thân hình hắn.
- Tôi là một con sói tới từ phương bắc.
Đường Trọng mở miệng, toàn trường im lặng.
Hiển nhiên bọn họ đang chờ đợi màn biểu diễn đặc sắc hơn.
Khi Đường Trọng truyền tình cảm vào lời ca, khiến bài hát này được mọi người cảm nhận, khiến cảm giác cô độc bất lực, một thân một mình của Đường Trọng được mọi người thấy được, toàn trường liền vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Khi Đường Trọng hát tới “ tôi chỉ có thể cắn chặt răng lạnh lùng, hú lên hai tiếng dài, đột nhiên phía dưới sân khấu sôi trào.
Tiếng thét chói tai.
Tiếng hô vang dội.
Còn có vô số người đứng dậy vỗ tay điên cuồng.
Điều này khiến Đường Trọng ngạc nhiên không hiểu. Bài hát còn chưa dứt, bọn họ vỗ tay ầm ầm thế làm gì?
Hay là mình hát hai câu này hay quá hả?
- Thu Ý Hàn.
- Thu Ý Hàn.
- Thu Ý Hàn.
Bọn họ điên cuồng hô to tên người. Bọn họ hoảng loạn thổ lộ tình cảm bản thân.
Thế nên Đường Trọng mới biết hóa ra sự nhiệt tình của bọn họ không liên quan với tiếng hát của mình chút nào.
Ba chữ từ miệng mọi người, trên dưới một lòng.
Buổi tối hôm nay đúng là thuộc về Thu Ý Hàn. Tên cô vang vọng Minh Lễ Đường.
- Thu Ý Hàn.
- Thu Ý Hàn.
- Thu Ý Hàn.
Bài hát không tiếp tục nổi. Bởi không ai muốn nghe nữa.
Theo ánh mắt của mọi người, Đường Trọng nhìn thấy phía dưới sân khấu, tại khu của người biểu diễn, một cô bé mặc váy đen đang chạy về phía sân khấu.
Bông hoa trắng trên đầu cô không biết đã gỡ ra từ bao giờ, khiến tóc cô có hơi rối, dáng vẻ cũng hơi chật vật.
Có thể cô cũng không quen đi giày cao gót lắm, khiến khi cô leo dọc bậc thang của sân khấu, bước chân hẫng một cái, một chiếc giầy cao gót liền văng lên rơi xuống ngoài sân khấu.
Cô chau mày, cảm thấy hơi đau.
Nhìn chiếc giày cao gót dưới chân, cô quyết định không dùng giày nữa, xoay người chạy thẳng về phía Đường Trọng đang đứng giữa sân khấu.
Chân cao chân thấp, tư thế chạy của cô trông rất quái lạ, cũng rất tức cười.
Nhưng cô bé ngây thơ khờ khạo này không ngờ cũng không biết cởi chiếc giày còn lại ra để thân thể thăng bằng.
Cô cứ lung lay lảo đảo như thế mà đi tới trước mặt Đường Trọng, mặt cười mang theo nước mắt, cầm trong tay một bông hoa hồng không biết lấy ở đâu. Màu hoa hồng giống như màu khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lúc này.
Cô thở phì phò, bộ ngực sữa nhấp nhô kịch liệt.
Cô rất ít vận động, chỉ chạy một đoạn ngắn như vậy cũng khiến cô phải dùng hết sức lực toàn thân.
Đứng trước mặt Đường Trọng, nhìn hắn gần trong gang tấc, cô cảm thấy thân thể mình đang mềm nhũn ra.
- Em...
Cô định mở miệng nói chuyện nhưng nước mắt đã lăn dài.
Cô đúng là muốn khóc, nhịn mãi nhưng cũng không nhịn nổi, nghẹn ngào không ngăn nổi dòng lệ.
Cô đưa bàn tay gạt nước mắt, cái mũi xinh xắn bị động tác này của cô làm cho đỏ bừng.
- Em rơi mất giày rồi.
Thu Ý Hàn nghẹn ngào nói.
- Anh đi nhặt cho em.
Đường Trọng vừa cười vừa nói. Hắn chăm chú nhìn cô bé đáng yêu này, trong lòng mềm nhũn ra.
- Đừng.
Thu Ý Hàn túm ống tay áo hắn.
- Em biết nhất định anh rất ghét em, ghét chết đi mất. Em cũng ghét bản thân mình.
Thu Ý Hàn vừa nói vừa khóc, vừa khóc vừa đưa tay quệt nước mắt.
- Em đi lên không phải để anh tiếp tục đối xử tốt với em. Em chỉ muốn xin anh cho em một cơ hội.
Cô đưa bông hồng đang cầm trong tay ra, giọng nói run rẩy:
- Sau này để cho em đối xử tốt với anh, hu hu hu hu...
Bình luận truyện