Hỏa Bạo Thiên Vương
Chương 140: Cháu có phải là người ngu ngốc không?
Có rất nhiều thảm dệt cao cấp, tinh xảo của Pháp được treo đầy tường, tất cả những thứ đó khiến cho đại sảnh lộ ra vẻ trang nhã bất phàm.
Đằng sau ghế sô pha ở đại sảnh là bức tranh kinh điển của Erk khi còn sống “Đại thần thánh mẫu Rorein”, nếu như bức tranh này là đồ thật thì giá trị của nó khó có thể đánh giá được.
Tuy bây giờ mới chỉ là cuối mùa thu nhưng người hầu đã mang củi chất vào lò sưởi ở cuối bờ tường. Những thanh củi này rất nhanh bắt lửa, khiến cho mọi người trong phòng đều có cảm giác hòa thuận, vui vẻ.
Sắc mặt Cơ Uy Liêm bình tĩnh ngồi ở trên ghế sa lon nhìn Thu Hồng Đồ đi từ trên cầu thang xuống. Hắn tranh thủ thời gian đứng lên nghênh đón,, nói:
-Bác, Ý Hàn bệnh thế nào rồi?. Hiện tại đã khá hơn chút nào chưa?
-Ừm. Uy Liêm đã đến rồi à.
Thu Hồng Đồ vừa cười vừa nói.
-Bệnh của Ý Hàn cũng không có vấn đề gì. Chỉ là bị trúng mưa nên cảm lạnh thôi, một chút cảm vặt ấy thì chỉ cần bác sĩ qua khám rồi kê đơn thuốc là ổn. Nó uống thuốc vào là sẽ khỏi ngay thôi.
-Như thế nào mà lại để dính mưa chứ?
Giọng nói của Cơ Uy Liêm ân cần pha lẫn một tia trách cứ, nói:
-Ý Hàn đúng là không biết tự chăm sóc mình mà, ở trường khẳng định là phải chịu nhiều vất vả rồi. Nếu không hay là như thế này được không ạ? Bình thường thì cháu cũng không có việc gì bận cả nên mỗi ngày đều có thể đưa đón cô ấy đi học được ạ.
Thu Hồng Đồ chỉ chỉ ghế sô pha, ý bảo Cơ Uy Liêm ngồi xuống nói chuyện, rồi nói:
-Không cần. Ý Hàn đã thôi học ở trường Nam Đại rồi.
-Thôi học?
Cơ Uy Liêm kinh hãi. Vừa rồi hắn gọi điện thoại hỏi thăm bà ngoại của Thu Ý Hàn thì nghe bà nói Thu Ý Hàn bị bệnh. Hắn vội vội vàng vàng lái xe đến đây. Thật sự hắn nghĩ mãi mà không rõ, chỉ là cảm mạo phát sốt mà thôi thì tại sao lại thôi học ở trường Nam Đại được chứ? Chuyện gì đã xảy ra vậy?
- Ai.
Thu Hồng Đồ thở dài, nói:
-Không ngờ tới mà. Thật sự là không ngờ tới mà. Con gái của Thu Hồng Đồ tôi lại làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.
-Bác, Ý Hàn đã gây ra chuyện gì khiến cho bác phải tức giận thế ạ?
Cơ Uy Liêm càng thêm khó hiểu. Bình thường người phụ thân đang đứng trước mặt này chính là người yêu quý và cưng chiều Thu Ý Hàn nhất. Thu Ý Hàn có chọc thủng trời một lỗ thì cũng không thể khiến cho ông ấy phải nói ra với giọng nghiêm trọng như vậy.
- Nam Đại có tổ chức một bữa tiệc tối cho các sinh viên. Con bé lại dám ở trước mặt vô số người cứ như vậy mà bày tỏ thổ lộ tình cảm với một nam sinh viên khác, thật mất mặt quá đi. Mặt mũi của Thu Hồng Đồ tôi đều bị con bé làm cho mất hết rồi.
Thu Hồng Đồ bất đắc dĩ cười khổ.
-Con gái của tôi lại học ở đâu cái cách cư xử hèn mọn thế chứ?
Trong nội tâm Cơ Uy Liêm kinh hãi. Hắn thầm nghĩ sự chú ý của hắn đối với cô cô Thu Ý Hàn này đúng là vẫn còn chưa đủ, sự việc ở trường cô gây ra lớn như vậy mà hắn hoàn toàn không hề hay biết.
Cô lên sân khấu để thổ lộ tình cảm với một nam sinh viên sao? Nam sinh viên kia là ai vậy chứ?
- Ý Hàn vốn đơn thuần, không hiểu chuyện, bị những sinh viên kia cổ động mới làm ra chuyện hồ đồ như vậy thôi ạ.
Trong nội tâm Cơ Uy Liêm phi thường không thoải mái nhưng hắn vẫn chủ động lên tiếng giải vây giúp Thu Ý Hàn.
-Nói thì nói như thế. Nhưng chuyện này vẫn khiến cho người khác khó tiếp nhận được. Người không biết thì không sao chứ những kẻ biết rõ con bé là con gái của Thu Hồng Đồ tôi thì không biết bọn họ sẽ cười nhạo tôi như thế nào nữa.
Thu Hồng Đồ cảm thán nói nói.
-Hơn một vạn người đó, đứng trên sân khấu trước mặt hơn một vạn sinh viên đó. Cháu nói thử xem tại sao con bé lại có dũng khí để làm điều ấy chứ? Đúng rồi. Nam sinh viên kia tên gì nhỉ, à Đường Trọng phải không? Cháu có biết nó không?
-Đường Trọng?
Ánh mắt của Cơ Uy Liêm khiến người khác rùng mình, sau đó hắn mỉm cười trả lời:
-Cháu biết rõ hắn. Lần trước Ý Hàn xảy ra chuyện ở Ngọc Nữ Phong chính là lúc đang ở cùng với hắn. Cháu sẽ giải thích cho bác rõ, nghe nói hắn đã hạ được cả một sát thủ chuyên nghiệp, ngay cả cục trưởng toàn thành cũng bị hắn làm cho kinh động. Hôm sinh nhật của Ý Hàn thì hắn cũng đến nhưng lúc ấy quan khách khá nhiều nên cháu cũng không lưu ý đặc biệt đến hắn, cháu còn tưởng rằng hắn chỉ là bạn học bình thường của Ý Hàn thôi. Còn về chuyện tại sao Ý Hàn lại lên sân khấu để thổ lộ tình cảm với hắn thì chuyện này cháu thực sự không rõ lắm. Bác Thu cháu thực sự xin lỗi, cháu đã phụ sự ủy thác của bác. Cháu phải chiếu cố đến Ý Hàn nhiều hơn một chút mới được.
-Chuyện này không thể trách cháu. Tay chân sinh ra ở trên người con bé, cháu có thể đem nó trói lại được hay sao?
Thu Hồng Đồ khoát tay nói
-Cháu có muốn đi lên trò chuyện với Ý Hàn không?
-Tốt. Để cháu đi xem cô ấy như thế nào.
Cơ Uy Liêm lên tiếng nói.
- Đi đi.
Thu Hồng Đồ nhẹ gật đầu
-Nhưng trước hết để bà ngoại nó khuyên răn nó đã. Hiện tại tâm tình của con bé không được tốt, ai nó cũng không muốn gặp. Ngay cả tôi nó cũng không muốn gặp…
-Tính tình trẻ con, hai ba ngày nữa là sẽ ổn thôi bác ạ.
Cơ Uy Liêm nói.
- Chỉ hy vọng như thế.
Thu Hồng Đồ lấy ra một hộp gỗ trắng như tuyết từ dưới gầm bàn, rồi nhẹ nhàng xoa nắn.
Cơ Uy Liêm không quấy rầy nữa mà quay người hướng về phía trên lầu đi lên.
Ánh mắt Thu Hồng Đồ từ cái hộp gỗ trắng di chuyển dời đến bóng lưng tịch mịch của Cơ Uy Liêm.
Ông ta giống như một con rắn lớn đang rình theo con hươu mập mạp vậy.
Quả nhiên, Cơ Uy Liêm bị Trương Vân ngăn lại trước cửa phòng Thu Ý Hàn.
- Dì Trương, nghe nói Ý Hàn bị bệnh nên cháu sang đây xem xem.
Cơ Uy Liêm rất có lễ phép hướng phía Trương Vân hỏi thăm.
Trương Vân miễn cưỡng mỉm cười, nói:
-Uy Liêm, đây không phải là chuyện mà dì hay cháu muốn là được. Hiện tại tâm tình của Ý Hàn rất không tốt, ngoại trừ bà ngoại của con bé ra còn lại dù bất cứ ai con bé cũng không muốn gặp, thôi để dì vào hỏi giúp cháu một chút xem như thế nào nhé?
-Vậy thì phiền toái cho dì Trương rồi.
Cơ Uy Liêm rất có phong độ, nhẹ nhàng nói lời cảm ơn.
- Cháu cứ… đợi một tý nhé.
Trương Vân nói một tiếng rồi nhẹ nhàng gõ của phòng sau đó mới đẩy cửa phòng vào.
Trong căn phòng màu hồng phấn này tràn ngập búp bê, Thu Ý Hàn đang nằm trên giường ngủ. Cô bé lấy chăn che kín đầu lại, giống như là muốn cách ly với thế giới bên ngoài vậy.
Bà ngoại đang ngồi ở đầu giường của Thu Ý Hàn, liên tục nói chuyện, cằn nhằn. Bà cầm lấy một góc chăn kéo ra, muốn làm cho đầu của cô lộ ra ngoài. Bà nói ngủ như vậy không tốt cho cơ thể.
Thu Ý Hàn không chịu buông tay, hai người vẫn đang giằng co với nhau.
Trương Vân nhẹ nhàng đi đến đầu giường Thu Ý Hàn, mặc dù Thu Ý Hàn không nhìn cô nhưng cô vẫn cười tươi nói:
-Ý Hàn, Uy Liêm tới thăm con đó. Mẹ cho nó vào đây nói chuyện với con một lát nhé?
-Không gặp.
Thanh âm của Thu Ý Hàn oang oang từ trong chăn truyền ra.
- Ý Hàn ngoan ngoãn nghe lời đi. Chẳng phải Uy Liêm là bạn trước đây con vẫn thích chơi cùng nhất hay sao?
- Không gặp.
Thu Ý Hàn vẫn chỉ dùng hai từ để trả lời.
- Hàn Hàn.
Bà ngoại cũng bắt đầu nói thêm vào.
-Anh Uy Liêm từ xa đến thăm cháu, cháu cũng nên gặp cậu ấy một lần để nói tiếng cảm ơn chứ. Bà ngoại đâu có dạy cháu không biết lễ phép như vậy đâu?
-Không gặp.
Thu Ý Hàn giật mạnh chăn xuống, lộ khuôn mặt đỏ nhạt nhỏ nhắn xinh xắn của mình ra ngoài, tức giận nói:
-Đường Trọng không gặp. Hắn cũng không gặp. Ai cũng không muốn gặp.
-Đường Trọng không gặp cũng không sao cả. Nhưng anh Uy Liêm quan tâm đến cháu như vậy, hơn nữa nó cũng là cháu của chú Cơ nữa. Bảo bối nghe lời bà đi, gặp mặt một lần thôi?
Hốc mắt của Thu Ý Hàn bắt đầu đỏ lên, nói:
-Bà ngoại, vì sao mọi người không ai thích Đường Trọng vậy? Hắn là người tốt mà.
Thấy tư thế Ý Hàn chuẩn bị như muốn lau nước mắt thì khóe mắt của bà ngoại cũng ươn ướt, rồi nói:
-Được rồi. Không gặp thì không gặp. Hàn Hàn đừng khóc. Thấy cháu khóc thì tim bà như muốn nát ra rồi.
Thu Ý Hàn đem nước mắt lau đi rồi nói:
-Bà ngoại, cháu không khóc. Về sau cháu sẽ không bao giờ khóc nữa. Khóc là chuyện vô dụng nhất trên đời này.
-Ừ. Không khóc là tốt rồi. Bà muốn bảo bối Hàn Hàn của bà mỗi ngày đều cười cơ. Hàn Hàn cười rộ lên thì đáng yêu lắm.
Bà ngoại nói đùa với Ý Hàn.
- Còn có chuyện này nữa, nếu cháu không đi học ở Nam Đại nữa thì cháu muốn đi làm.
Thu Ý Hàn nói.
- Đi làm?
Bà ngoại kinh hãi.
-Hàn Hàn, cháu nhỏ như vậy đã muốn đi làm rồi à? Chưa nói chuyện khác chỉ riêng việc đi làm vất vả như thế nào thì làm sao thân thể của cháu chịu đựng được chứ? Cháu nghe lời của bà ngoại đi mà…Nếu cháu không muốn học ở Nam Đại thì cũng không cần đi nữa. Chỗ ấy cũng không có cái gì gọi là tốt hiếm có cả. Hàn Hàn của chúng ta trước hết nghỉ ngơi một thời gian ngắn nữa, chữa bệnh khỏi hẳn đi. Sau đó bà sẽ đưa cháu đi Yến Kinh học, nếu không thì đi Pháp cũng được, chỉ cần cháu thích chỗ nào thì đi chỗ đó. Nhà chúng ta không cần cháu phải đi kiếm tiền nuôi gia đình, chỉ cần cháu mỗi ngày đều vui vẻ là được rồi.
-Không.
Thu Ý Hàn kiên định lắc đầu.
-Bà ngoại, cháu nhất định phải đi làm. Cháu bỏ học ở Nam Đại chính là vì muốn đi làm chứ không phải là vì muốn đi ra nước ngoài. Bây giờ thì cháu đã biết, cuộc sống trước kia của cháu được quá bao bọc, chỉ có cháu và bà ngoại, cái gì cũng không biết. Cháu không muốn như vậy, cháu muốn thay đổi. Cháu muốn đi làm, cháu muốn ra xã hội, cháu muốn biết rất nhiều thứ, cháu muốn học cách phân biệt ai là người tốt, ai là kẻ xấu, để sau này cháu có thể được ở cùng một chỗ với người cháu thích.
-Không được.
Trương Vân cự tuyệt nói.
-Ý Hàn, con nhỏ như vậy thì đi làm như thế nào được? Bây giờ con có thể làm được cái gì chứ? Cái gì con cũng không thể làm được.
Cảm giác thấy giọnh noid nói chuyện của mình có phần quá gat gắt thì Trương Vân liền dùng giọng hòa hoãn hơn, ôn nhu nói:
-Con gái bảo bối của tôi, con muốn đi làm thì cũng được thôi. Đợi đến lúc con tốt nghiệp đại học hoặc đi du học ở nước ngoài về thì mẹ sẽ cho con vào công ty của mẹ làm thư ký được không? Chẳng phải con thích làm thư ký nhất sao? Chẳng phải con rất thích đồng phục mà mẹ vẫn hay mặc sao? Đến lúc đó mẹ đều đáp ứng cho con hết.
-Đúng đúng.
Bà ngoại của Thu Ý Hàn liên tục phụ họa.
-Hàn Hàn hãy nghe lời bà đi. Những gì bà nói đều có đạo lý cả, tất cả đều là vì muốn tốt cho cháu thôi. Bây giờ cháu muốn đi làm sao? Cho dù muốn đi làm thì trước hết cũng phải đi học đã. Hoặc là cháu đi Yến Kinh học thì bà ngoại sẽ đi cùng chiếu cố cho cháu. Hoặc là bà ngoại sẽ đi cùng cháu sang Pháp tìm cô của cháu, dù sao thì hiện tại cháu cũng không thể đi làm được. Vì cái gì mà phải thay đổi chứ? Dựa vào cái gì để thay đổi? Hàn Hàn của chúng ta bây giờ chính là Hàn Hàn đáng yêu nhất, bất cứ cái gì cũng không cần thay đổi cả.
-Bà ngoại. Muốn thay đổi hay không là việc cháu tự quyết định.
Nước mắt Thu Ý Hàn từ trên mặt từng dòng từng dòng chảy xuống. Cô lau nước mắt rồi nói:
-Nói một lần cuối cùng, cháu khóc thì cũng đã khóc rồi. Cháu đã hưởng phúc mười chín năm rồi, hiện tại cần phải để cho cháu đi chịu khổ để cháu có thể hiểu rõ thêm nhiều chuyện nữa... Cháu muốn biết rõ xem có phải cái cuộc sống này rất gian khổ hay không, từ trước đến bây giờ cháu chưa cảm nhận bất cứ khó khăn gì. Cháu không muốn bây giờ là một trang giấy trắng thì sau này cũng vẫn là một trang giấy trắng.
-Nếu như cháu cả đời chỉ giống như một trang giấy trắng thì liệu có phải là cháu đã quá ngu ngốc hay không?
Trương Vân liếc nhìn bà ngoại, hai người đối mặt nhìn nhau.
Cô nhóc bé bỏng này bắt đầu biết nói “không” rồi đấy hả?
Đằng sau ghế sô pha ở đại sảnh là bức tranh kinh điển của Erk khi còn sống “Đại thần thánh mẫu Rorein”, nếu như bức tranh này là đồ thật thì giá trị của nó khó có thể đánh giá được.
Tuy bây giờ mới chỉ là cuối mùa thu nhưng người hầu đã mang củi chất vào lò sưởi ở cuối bờ tường. Những thanh củi này rất nhanh bắt lửa, khiến cho mọi người trong phòng đều có cảm giác hòa thuận, vui vẻ.
Sắc mặt Cơ Uy Liêm bình tĩnh ngồi ở trên ghế sa lon nhìn Thu Hồng Đồ đi từ trên cầu thang xuống. Hắn tranh thủ thời gian đứng lên nghênh đón,, nói:
-Bác, Ý Hàn bệnh thế nào rồi?. Hiện tại đã khá hơn chút nào chưa?
-Ừm. Uy Liêm đã đến rồi à.
Thu Hồng Đồ vừa cười vừa nói.
-Bệnh của Ý Hàn cũng không có vấn đề gì. Chỉ là bị trúng mưa nên cảm lạnh thôi, một chút cảm vặt ấy thì chỉ cần bác sĩ qua khám rồi kê đơn thuốc là ổn. Nó uống thuốc vào là sẽ khỏi ngay thôi.
-Như thế nào mà lại để dính mưa chứ?
Giọng nói của Cơ Uy Liêm ân cần pha lẫn một tia trách cứ, nói:
-Ý Hàn đúng là không biết tự chăm sóc mình mà, ở trường khẳng định là phải chịu nhiều vất vả rồi. Nếu không hay là như thế này được không ạ? Bình thường thì cháu cũng không có việc gì bận cả nên mỗi ngày đều có thể đưa đón cô ấy đi học được ạ.
Thu Hồng Đồ chỉ chỉ ghế sô pha, ý bảo Cơ Uy Liêm ngồi xuống nói chuyện, rồi nói:
-Không cần. Ý Hàn đã thôi học ở trường Nam Đại rồi.
-Thôi học?
Cơ Uy Liêm kinh hãi. Vừa rồi hắn gọi điện thoại hỏi thăm bà ngoại của Thu Ý Hàn thì nghe bà nói Thu Ý Hàn bị bệnh. Hắn vội vội vàng vàng lái xe đến đây. Thật sự hắn nghĩ mãi mà không rõ, chỉ là cảm mạo phát sốt mà thôi thì tại sao lại thôi học ở trường Nam Đại được chứ? Chuyện gì đã xảy ra vậy?
- Ai.
Thu Hồng Đồ thở dài, nói:
-Không ngờ tới mà. Thật sự là không ngờ tới mà. Con gái của Thu Hồng Đồ tôi lại làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.
-Bác, Ý Hàn đã gây ra chuyện gì khiến cho bác phải tức giận thế ạ?
Cơ Uy Liêm càng thêm khó hiểu. Bình thường người phụ thân đang đứng trước mặt này chính là người yêu quý và cưng chiều Thu Ý Hàn nhất. Thu Ý Hàn có chọc thủng trời một lỗ thì cũng không thể khiến cho ông ấy phải nói ra với giọng nghiêm trọng như vậy.
- Nam Đại có tổ chức một bữa tiệc tối cho các sinh viên. Con bé lại dám ở trước mặt vô số người cứ như vậy mà bày tỏ thổ lộ tình cảm với một nam sinh viên khác, thật mất mặt quá đi. Mặt mũi của Thu Hồng Đồ tôi đều bị con bé làm cho mất hết rồi.
Thu Hồng Đồ bất đắc dĩ cười khổ.
-Con gái của tôi lại học ở đâu cái cách cư xử hèn mọn thế chứ?
Trong nội tâm Cơ Uy Liêm kinh hãi. Hắn thầm nghĩ sự chú ý của hắn đối với cô cô Thu Ý Hàn này đúng là vẫn còn chưa đủ, sự việc ở trường cô gây ra lớn như vậy mà hắn hoàn toàn không hề hay biết.
Cô lên sân khấu để thổ lộ tình cảm với một nam sinh viên sao? Nam sinh viên kia là ai vậy chứ?
- Ý Hàn vốn đơn thuần, không hiểu chuyện, bị những sinh viên kia cổ động mới làm ra chuyện hồ đồ như vậy thôi ạ.
Trong nội tâm Cơ Uy Liêm phi thường không thoải mái nhưng hắn vẫn chủ động lên tiếng giải vây giúp Thu Ý Hàn.
-Nói thì nói như thế. Nhưng chuyện này vẫn khiến cho người khác khó tiếp nhận được. Người không biết thì không sao chứ những kẻ biết rõ con bé là con gái của Thu Hồng Đồ tôi thì không biết bọn họ sẽ cười nhạo tôi như thế nào nữa.
Thu Hồng Đồ cảm thán nói nói.
-Hơn một vạn người đó, đứng trên sân khấu trước mặt hơn một vạn sinh viên đó. Cháu nói thử xem tại sao con bé lại có dũng khí để làm điều ấy chứ? Đúng rồi. Nam sinh viên kia tên gì nhỉ, à Đường Trọng phải không? Cháu có biết nó không?
-Đường Trọng?
Ánh mắt của Cơ Uy Liêm khiến người khác rùng mình, sau đó hắn mỉm cười trả lời:
-Cháu biết rõ hắn. Lần trước Ý Hàn xảy ra chuyện ở Ngọc Nữ Phong chính là lúc đang ở cùng với hắn. Cháu sẽ giải thích cho bác rõ, nghe nói hắn đã hạ được cả một sát thủ chuyên nghiệp, ngay cả cục trưởng toàn thành cũng bị hắn làm cho kinh động. Hôm sinh nhật của Ý Hàn thì hắn cũng đến nhưng lúc ấy quan khách khá nhiều nên cháu cũng không lưu ý đặc biệt đến hắn, cháu còn tưởng rằng hắn chỉ là bạn học bình thường của Ý Hàn thôi. Còn về chuyện tại sao Ý Hàn lại lên sân khấu để thổ lộ tình cảm với hắn thì chuyện này cháu thực sự không rõ lắm. Bác Thu cháu thực sự xin lỗi, cháu đã phụ sự ủy thác của bác. Cháu phải chiếu cố đến Ý Hàn nhiều hơn một chút mới được.
-Chuyện này không thể trách cháu. Tay chân sinh ra ở trên người con bé, cháu có thể đem nó trói lại được hay sao?
Thu Hồng Đồ khoát tay nói
-Cháu có muốn đi lên trò chuyện với Ý Hàn không?
-Tốt. Để cháu đi xem cô ấy như thế nào.
Cơ Uy Liêm lên tiếng nói.
- Đi đi.
Thu Hồng Đồ nhẹ gật đầu
-Nhưng trước hết để bà ngoại nó khuyên răn nó đã. Hiện tại tâm tình của con bé không được tốt, ai nó cũng không muốn gặp. Ngay cả tôi nó cũng không muốn gặp…
-Tính tình trẻ con, hai ba ngày nữa là sẽ ổn thôi bác ạ.
Cơ Uy Liêm nói.
- Chỉ hy vọng như thế.
Thu Hồng Đồ lấy ra một hộp gỗ trắng như tuyết từ dưới gầm bàn, rồi nhẹ nhàng xoa nắn.
Cơ Uy Liêm không quấy rầy nữa mà quay người hướng về phía trên lầu đi lên.
Ánh mắt Thu Hồng Đồ từ cái hộp gỗ trắng di chuyển dời đến bóng lưng tịch mịch của Cơ Uy Liêm.
Ông ta giống như một con rắn lớn đang rình theo con hươu mập mạp vậy.
Quả nhiên, Cơ Uy Liêm bị Trương Vân ngăn lại trước cửa phòng Thu Ý Hàn.
- Dì Trương, nghe nói Ý Hàn bị bệnh nên cháu sang đây xem xem.
Cơ Uy Liêm rất có lễ phép hướng phía Trương Vân hỏi thăm.
Trương Vân miễn cưỡng mỉm cười, nói:
-Uy Liêm, đây không phải là chuyện mà dì hay cháu muốn là được. Hiện tại tâm tình của Ý Hàn rất không tốt, ngoại trừ bà ngoại của con bé ra còn lại dù bất cứ ai con bé cũng không muốn gặp, thôi để dì vào hỏi giúp cháu một chút xem như thế nào nhé?
-Vậy thì phiền toái cho dì Trương rồi.
Cơ Uy Liêm rất có phong độ, nhẹ nhàng nói lời cảm ơn.
- Cháu cứ… đợi một tý nhé.
Trương Vân nói một tiếng rồi nhẹ nhàng gõ của phòng sau đó mới đẩy cửa phòng vào.
Trong căn phòng màu hồng phấn này tràn ngập búp bê, Thu Ý Hàn đang nằm trên giường ngủ. Cô bé lấy chăn che kín đầu lại, giống như là muốn cách ly với thế giới bên ngoài vậy.
Bà ngoại đang ngồi ở đầu giường của Thu Ý Hàn, liên tục nói chuyện, cằn nhằn. Bà cầm lấy một góc chăn kéo ra, muốn làm cho đầu của cô lộ ra ngoài. Bà nói ngủ như vậy không tốt cho cơ thể.
Thu Ý Hàn không chịu buông tay, hai người vẫn đang giằng co với nhau.
Trương Vân nhẹ nhàng đi đến đầu giường Thu Ý Hàn, mặc dù Thu Ý Hàn không nhìn cô nhưng cô vẫn cười tươi nói:
-Ý Hàn, Uy Liêm tới thăm con đó. Mẹ cho nó vào đây nói chuyện với con một lát nhé?
-Không gặp.
Thanh âm của Thu Ý Hàn oang oang từ trong chăn truyền ra.
- Ý Hàn ngoan ngoãn nghe lời đi. Chẳng phải Uy Liêm là bạn trước đây con vẫn thích chơi cùng nhất hay sao?
- Không gặp.
Thu Ý Hàn vẫn chỉ dùng hai từ để trả lời.
- Hàn Hàn.
Bà ngoại cũng bắt đầu nói thêm vào.
-Anh Uy Liêm từ xa đến thăm cháu, cháu cũng nên gặp cậu ấy một lần để nói tiếng cảm ơn chứ. Bà ngoại đâu có dạy cháu không biết lễ phép như vậy đâu?
-Không gặp.
Thu Ý Hàn giật mạnh chăn xuống, lộ khuôn mặt đỏ nhạt nhỏ nhắn xinh xắn của mình ra ngoài, tức giận nói:
-Đường Trọng không gặp. Hắn cũng không gặp. Ai cũng không muốn gặp.
-Đường Trọng không gặp cũng không sao cả. Nhưng anh Uy Liêm quan tâm đến cháu như vậy, hơn nữa nó cũng là cháu của chú Cơ nữa. Bảo bối nghe lời bà đi, gặp mặt một lần thôi?
Hốc mắt của Thu Ý Hàn bắt đầu đỏ lên, nói:
-Bà ngoại, vì sao mọi người không ai thích Đường Trọng vậy? Hắn là người tốt mà.
Thấy tư thế Ý Hàn chuẩn bị như muốn lau nước mắt thì khóe mắt của bà ngoại cũng ươn ướt, rồi nói:
-Được rồi. Không gặp thì không gặp. Hàn Hàn đừng khóc. Thấy cháu khóc thì tim bà như muốn nát ra rồi.
Thu Ý Hàn đem nước mắt lau đi rồi nói:
-Bà ngoại, cháu không khóc. Về sau cháu sẽ không bao giờ khóc nữa. Khóc là chuyện vô dụng nhất trên đời này.
-Ừ. Không khóc là tốt rồi. Bà muốn bảo bối Hàn Hàn của bà mỗi ngày đều cười cơ. Hàn Hàn cười rộ lên thì đáng yêu lắm.
Bà ngoại nói đùa với Ý Hàn.
- Còn có chuyện này nữa, nếu cháu không đi học ở Nam Đại nữa thì cháu muốn đi làm.
Thu Ý Hàn nói.
- Đi làm?
Bà ngoại kinh hãi.
-Hàn Hàn, cháu nhỏ như vậy đã muốn đi làm rồi à? Chưa nói chuyện khác chỉ riêng việc đi làm vất vả như thế nào thì làm sao thân thể của cháu chịu đựng được chứ? Cháu nghe lời của bà ngoại đi mà…Nếu cháu không muốn học ở Nam Đại thì cũng không cần đi nữa. Chỗ ấy cũng không có cái gì gọi là tốt hiếm có cả. Hàn Hàn của chúng ta trước hết nghỉ ngơi một thời gian ngắn nữa, chữa bệnh khỏi hẳn đi. Sau đó bà sẽ đưa cháu đi Yến Kinh học, nếu không thì đi Pháp cũng được, chỉ cần cháu thích chỗ nào thì đi chỗ đó. Nhà chúng ta không cần cháu phải đi kiếm tiền nuôi gia đình, chỉ cần cháu mỗi ngày đều vui vẻ là được rồi.
-Không.
Thu Ý Hàn kiên định lắc đầu.
-Bà ngoại, cháu nhất định phải đi làm. Cháu bỏ học ở Nam Đại chính là vì muốn đi làm chứ không phải là vì muốn đi ra nước ngoài. Bây giờ thì cháu đã biết, cuộc sống trước kia của cháu được quá bao bọc, chỉ có cháu và bà ngoại, cái gì cũng không biết. Cháu không muốn như vậy, cháu muốn thay đổi. Cháu muốn đi làm, cháu muốn ra xã hội, cháu muốn biết rất nhiều thứ, cháu muốn học cách phân biệt ai là người tốt, ai là kẻ xấu, để sau này cháu có thể được ở cùng một chỗ với người cháu thích.
-Không được.
Trương Vân cự tuyệt nói.
-Ý Hàn, con nhỏ như vậy thì đi làm như thế nào được? Bây giờ con có thể làm được cái gì chứ? Cái gì con cũng không thể làm được.
Cảm giác thấy giọnh noid nói chuyện của mình có phần quá gat gắt thì Trương Vân liền dùng giọng hòa hoãn hơn, ôn nhu nói:
-Con gái bảo bối của tôi, con muốn đi làm thì cũng được thôi. Đợi đến lúc con tốt nghiệp đại học hoặc đi du học ở nước ngoài về thì mẹ sẽ cho con vào công ty của mẹ làm thư ký được không? Chẳng phải con thích làm thư ký nhất sao? Chẳng phải con rất thích đồng phục mà mẹ vẫn hay mặc sao? Đến lúc đó mẹ đều đáp ứng cho con hết.
-Đúng đúng.
Bà ngoại của Thu Ý Hàn liên tục phụ họa.
-Hàn Hàn hãy nghe lời bà đi. Những gì bà nói đều có đạo lý cả, tất cả đều là vì muốn tốt cho cháu thôi. Bây giờ cháu muốn đi làm sao? Cho dù muốn đi làm thì trước hết cũng phải đi học đã. Hoặc là cháu đi Yến Kinh học thì bà ngoại sẽ đi cùng chiếu cố cho cháu. Hoặc là bà ngoại sẽ đi cùng cháu sang Pháp tìm cô của cháu, dù sao thì hiện tại cháu cũng không thể đi làm được. Vì cái gì mà phải thay đổi chứ? Dựa vào cái gì để thay đổi? Hàn Hàn của chúng ta bây giờ chính là Hàn Hàn đáng yêu nhất, bất cứ cái gì cũng không cần thay đổi cả.
-Bà ngoại. Muốn thay đổi hay không là việc cháu tự quyết định.
Nước mắt Thu Ý Hàn từ trên mặt từng dòng từng dòng chảy xuống. Cô lau nước mắt rồi nói:
-Nói một lần cuối cùng, cháu khóc thì cũng đã khóc rồi. Cháu đã hưởng phúc mười chín năm rồi, hiện tại cần phải để cho cháu đi chịu khổ để cháu có thể hiểu rõ thêm nhiều chuyện nữa... Cháu muốn biết rõ xem có phải cái cuộc sống này rất gian khổ hay không, từ trước đến bây giờ cháu chưa cảm nhận bất cứ khó khăn gì. Cháu không muốn bây giờ là một trang giấy trắng thì sau này cũng vẫn là một trang giấy trắng.
-Nếu như cháu cả đời chỉ giống như một trang giấy trắng thì liệu có phải là cháu đã quá ngu ngốc hay không?
Trương Vân liếc nhìn bà ngoại, hai người đối mặt nhìn nhau.
Cô nhóc bé bỏng này bắt đầu biết nói “không” rồi đấy hả?
Bình luận truyện