Hỏa Bạo Thiên Vương
Chương 144: Nam ca sĩ không được yêu thích nhất trong lịch sử
Chẳng lẽ ba ván cờ thua kia là quà dành cho cô thật?
Có phải hắn lâu không được ăn đòn nên nói vậy không?
Nhưng Đường Trọng biết, sau ba ván cờ Tiêu Dục Hằng bảo hắn về phòng khách trước là để ông an ủi và phân tích cho Tiêu Nam Tâm hiểu nguyên nhân cô thua liên tiếp ba ván.
Một thầy giáo giỏi là phải biết ở thời điểm nào, chọn phương thức gì để dạy học sinh của mình. Tiêu Dục Hằng chính là người như vậy.
Nếu Tiêu Nam Tâm thật sự hiểu được những lời nói đó thì món quà cô nhận được còn quý trọng hơn của ông bà mình nhiều.
“….”
Tiêu Nam Tâm nghiến răng nghiến lợi lườm Đường Trọng nhưng cũng không có làm gì quá đáng.
Ông bà còn ngồi đây thì dù cô muốn làm gì Đường Trọng cũng chưa chắc làm được.
- Đường Trọng nói không sai. Đây là lễ vật rất hữu ích.
Tiêu Dục Hằng nhìn Tiêu Nam Tâm nói:
- Nam Tâm, cháu phải nhớ kỹ những gì ông vừa nói với cháu, buổi tối trước khi đi ngủ phải suy nghĩ cho cẩn thận.
- Ông không nên dặn dò mấy việc này trước mặt anh ta chứ, cứ như anh ta đang dạy cháu vậy.
Tiêu Nam Tâm buồn phiền:
- Cháu mất mặt còn chưa đủ sao?
- Con bé ngốc.
Bà lão vừa gắp miếng cánh gà vào trong bát cơm của Tiêu Nam Tâm vừa nói:
- Cái này sao tính là mất mặt được, không phải chỉ thua ba ván cờ sao. Đàn ông thường có tư duy logic hơn phụ nữphụ nữ. Bọn họ đánh cờ giỏi hơn phụ nữ cũng là bình thường.
Vì thế, Tiêu Nam Tâm chỉ có thể vùi đầu ăn cơm.
Tiêu Dục Hằng cùng Đường Trọng mỗi người uống nửa chén rượu Tần Tấn, không uống nhiều mà chỉ để điều hoà thôi.
Tiêu Dục Hằng hỏi tình hình học tập của Đường Trọng, Đường Trọng trả lời từng vấn đề một.
- Hôm tiệc tối chào mừng tân sinh viên đã xảy ra chuyện gì?
Tiêu Dục Hằng nhấp chén rượu nói:
- Tiết mục đó không phải do Hoa Minh biểu diễn sao, sao em lại lên sân khấu?
Đường Trọng biết Tiêu Dục Hằng ngoài miệng hỏi việc mình thay thế Hoa Minh lên hát nhưng thực tế là muốn hỏi việc Thu Ý Hàn lên sân khấu xin lỗi và thổ lộ.
Hắn áy náy nhìn Tiêu Dục Hằng nói:
- Thầy, em không muốn nói dối thầy nhưng em thật sự không muốn nói chuyện này, cũng không biết nói thế nào. Chuyện rất phức tạp.
Tiêu Dục Hằng là người khá thoáng, gật đầu nói:
- Đây là tự do của em. Thời trẻ của ai mà không có chút bí mật.
- Vậy ông cũng có hả, sao tôi không biết?
Bà lão hỏi.
Mọi người đều vui vẻ cười.
Đường Trọng nhìn Tiêu Nam Tâm ở đối diện nghĩ, cô thật hạnh phúc.
Trong nhà có cha mẹ quan tâm, ra ngoài có ông bà chiếu cố. Lúc nào cũng được hưởng thụ gia đình ôn hoà.
Còn mình thì sao? Ngục giam là nhà sao? Nếu vậy thì ôn hoà ở đâu?
Nếu đó không phải nhà thì nhà ở đâu?
Sau khi ăn cơm xong Đường Trọng lại chơi hai ván cờ với Tiêu Dục Hằng.
Cờ phong của Tiêu Dục Hằng vững vàng, của Đường Trọng lại chắc chắn. Hai thầy trò vừa đánh cờ vừa nói chuyện, cuối cùng mỗi người thắng một ván.
Tiêu Dục Hằng chỉ Đường Trọng vừa cười vừa nói:
- Em cố ý nhường thầy rồi.
- Không có đâu.
Đường Trọng cười nói:
- Thầy cũng thấy em đã dùng hết sức rồi.
- Thầy còn không biết em có nhường thầy hay không sao?
Tiêu Dục Hằng cười mắng:
- Em là người trẻ tuổi lại đặt quân cờ chậm giống lão già ta, đây không phải nhường ta thì là gì. Nếu em chơi nhanh, theo phong cách của mình thì trận thứ hai thầy vẫn thua. Đường Trọng, thầy rất thắc mắc, bây giờ có rất ít người trẻ tuổi thích đánh cờ nhưng làm sao em lại thích học vậy?
- Không phải Nam Tâm cũng đang học đánh cờ sao?
Đường Trọng cười nói.
Dừng một chút hắn nói tiếp:
- Lão râu dài lo lắng em luôn đi cùng một đám người không bình thường nên muốn em làm một số việc để tu dưỡng tính tình. Vậy nên học viết chữ hay đánh cờ đều vì thế.
- Vậy cha em cũng là một cao thủ đánh cờ hả?
Tiêu Dục Hằng thăm dò hỏi. Bây giờ Tiêu Dục Hằng đã biết Đường Trọng có thói quen gọi cha mình là “lão râu dài”.
- Cao thủ sao?
Trong mắt Đường Trọng loé lên thứ gì mà Tiêu Dục Hằng không hiểu rõ. Trong đó có chút mê hoặc, lại có chút thương cảm làm cho ông lão bề trên thật tình quan tâm hắn này thấy đau lòng.
- Nếu ông ấy là cao thủ thì cũng không đến mức bị người ta bức đến ngục giam làm ngục trưởng rồi.
Tiêu Dục Hằng cảm giác mình đã hiểu rõ một số việc của Đường Trọng rồi. Ông không hỏi việc nhà hắn mà chỉ nhẹ giọng an ủi:
- Làm ngục trưởng cũng không phải không tốt. Lần trước trong phòng làm việc thatầy, em cũng nói lý tưởng của em sau khi học xong là làm ngục trưởng đấy thôi? Chẳng lẽ bây giờ em đổi ý rồi?
- Em vẫn sẽ làm còn làm một gã râu dài còn hơn cả lão râu dài nữa.
Lão râu dài cưới đệ nhất mỹ nhân Hoa Hạ, còn mình có làm được như thế không?
Đường Trọng chào Tiêu Dục Hằng ra về, lão bà lại nói để Tiêu Nam Tâm đưa Đường Trọng ra ngoài.
Tiêu Nam Tâm không muốn, ngồi trên ghế salon xem ti vi, giả vờ không nghe thấy.
Lão bà đi qua vờ muốn kéo tai nàng, Tiêu Nam Tâm liền chịu thua, vội vàng từ trên ghế chạy ra cửa đổi giày.
Tiêu Dục Hằng đưa đến cửa quay vào nói với bạn già:
- Nam Tâm không muốn đưa thì bà không phải miễn cưỡng nó. Bà không biết hai người bọn nó ở cùng một chỗ là muốn cãi nhau, tôi nghe đến đau cả đầu rồi.
- Ai nói Nam Tâm không muốn đưa?
Bạn già hỏi lại.
- Chẳng phải nó vừa rất không tình nguyện sao?
- Nếu Nam Tâm thực không muốn thì tôi có ép nó cũng không đi.
Bà lão cười nói:
- Ông đấy, vẫn nghiên cứu tâm lý học mà chẳng hiểu gì cả.
“……”
Tiêu Dục Hằng kinh ngạc, mãi chưa hồi phục tinh thần.
Không có ánh trăng, bầu trời toàn màu tối đen, mờ mịt.
Không nghe được tiếng gió lại cảm giác khí lạnh xâm nhập vào người.
Đường Trọng mặc nhiều nên không thấy lạnh.
Lúc ra cửa Tiêu Nam Tâm cũng lấy khăn quàng trên cổ, hai tay cắm vào túi áo khoác, chân đi dép lê, đi bên cạnh Đường Trọng. Ở nhà cô đi dép lê vải, ra cửa chỉ đổi đôi dép lê khác, chứng minh cô cũng không định đưa Đường Trọng đi xa.
Đường Trọng trầm mặc, cô cũng không nói.
Đường Trọng nghĩ cô rất nhanh sẽ nói “ tự anh về đi, tôi đi về” hoặc không nói một câu trực tiếp xoay người trở về.
Nhưng không ngờ cô vẫn đi bên người, không nói lời nào, không quay đầu cũng không có một câu tức giận.
Tiếng bước chân Đường Trọng vang lên cộp cộp, còn tiếng dép lê của ccô lại phát ra tiếng loẹt xoẹt.
Cả khu nhà im ắng chỉ có hai loại âm thanh này.
Không ầm ĩ lại làm cho người ta cảm giác được yên tĩnh và thanh bình.
- Lạnh không?
Đường Trọng hỏi.
- Không lạnh.
Tiêu Nam Tâm đáp.
- Cô không đi về sao?
- Anh muốn tôi trở về à?
Đường Trọng mỉm cười.
Một người phụ nữ dù chán ghét anh cỡ nào thì cô ta cũng không cho phép anh chán ghét cô ta trước.
- Cười cái gì?
- Không cười gì cả.
- Không nhiệt tình tí nào.
Tiêu Nam Tâm nhếch miệng, bờ môi hồng nhuận hơi cong lên, dụ hoặc người ta phạm tội.
- Vậy cô thấy cái gì mới có nhiệt tình.
Đường Trọng hỏi.
- Dám làm dám chịu.
Tiêu Nam Tâm nói:
- Một người đàn ông mà ngay cả việc này cũng không làm được thì quá mất mặt.
- Cô nói chuyện của Thu Ý Hàn sao?
- Việc đó liên quan gì tôi?
Tiêu Nam Tâm mới không thừa nhận. Cô nói dám làm dám chịu là nói đàn ông, còn phụ nữ là có quyền lợi bảy mươi hai biến hoá nha.
- Trở về đi.
Đường Trọng khoát tay nói.
Tiêu Nam Tâm đứng lại nói:
- Tôi thừa nhận, anh rất giỏi. Đánh nhau tôi không bằng anh, tranh luận tôi không thắng anh, tâm lý học tôi không giỏi ơn anh, đánh cờ tôi cũng thua anh nhưng có một điều tôi mạnh hơn anh.
- Là gì?
Đường Trọng hỏi.
Tay phải Tiêu Nam Tâm không biết rút ra từ lúc nào, dùng sức vẫy tay như muốn đem hơi lạnh cùng bóng tối xung quanh đuổi hết đi.
Ánh mắt cô sáng ngời, mái tóc ngắn tung bay, đôi má như ngọc được mài, dùng giọng nói chân thật và đáng tin nói:
- Nếu có một ngày tôi thích một người thì tôi nhất định sẽ làm cho toàn bộ thế giới biết.
Đường Trọng kinh ngạc, sau đó híp mắt cười, gật đầu:
- Tôi rất chờ mong ngày nào đó.
Tiêu Nam Tâm bật ngón tay hướng Đường Trọng nói:
- Ngươi chờ xem.
Sau đó, cô quay người, hai tay cắm vào túi áo, ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía trước.
Loẹt xoẹt…
Xa xa trong bóng tối truyền đến tiếng dép lê bước trên sàn xi măng.
- Thật là một cô gái rất cá tính.
Đường Trọng nhìn theo bóng lưng cao gầy của cô, thầm nghĩ.
Trải qua ba ngày điều tra cùng thống kê của hội học sinh, lại tổng hợp bình luận của mười vị thầy cô giáo khoa âm nhạc, năm nay Nam Đại xuất hiện mười vị ca sĩ đứng đầu mới.
Khoa âm nhạc có ba người, khoa ngoại thương có hai người, năm người khác đều không liên quan đến khoa tâm lý học.
Một lần nữa khoa tâm lý học “đầu trọc” kế thừa truyền thống “tốt đẹp” trước đây. Điều này cũng không khiến người ta thấy lạ.
Mặc dù Hoa Minh liên tục cổ động mọi người bỏ phiếu cho hắn, chính hắn cũng tự nghĩ biện pháp bỏ vài phiếu cho mình nhưng đại thế không thành, hắn vẫn bị trượt như dự đoán rồi.
Cũng như dự đoán, bởi vì chuyện xin lỗi tặng hoa mà thanh danh đại chấn, hoa hậu giảng đường Thu Ý Hàn được phiếu cao nhất, fans hâm mộ nhiều nhất. Bằng vào ca khúc “thuỷ tinh” mà lọt vào danh sách thập đại ca sĩ. Còn Nông Quận hợp tác với cô lại bị mọi người xem nhẹ, bị đẩy ra ngoài vòng mười người đứng đầu.
Tuy nhiên cố gắng của Hoa Minh cũng không uổng phí.
Qua công tác thống kê, Hoa Minh bị người ta đánh dấu một vòng tròn. Cho nên theo lệ cũ, hắn vinh hạnh trở thành ca sĩ không được ưa thích nhất trong lịch sử.
Vì để đáp lại những “fans hâm mộ” đến thăm, hắn vừa bưng trà rót nước vừa tự giới thiệu mình cùng đám bạn Lý Ngọc, Lương Đào, Đường Trọng.
Có phải hắn lâu không được ăn đòn nên nói vậy không?
Nhưng Đường Trọng biết, sau ba ván cờ Tiêu Dục Hằng bảo hắn về phòng khách trước là để ông an ủi và phân tích cho Tiêu Nam Tâm hiểu nguyên nhân cô thua liên tiếp ba ván.
Một thầy giáo giỏi là phải biết ở thời điểm nào, chọn phương thức gì để dạy học sinh của mình. Tiêu Dục Hằng chính là người như vậy.
Nếu Tiêu Nam Tâm thật sự hiểu được những lời nói đó thì món quà cô nhận được còn quý trọng hơn của ông bà mình nhiều.
“….”
Tiêu Nam Tâm nghiến răng nghiến lợi lườm Đường Trọng nhưng cũng không có làm gì quá đáng.
Ông bà còn ngồi đây thì dù cô muốn làm gì Đường Trọng cũng chưa chắc làm được.
- Đường Trọng nói không sai. Đây là lễ vật rất hữu ích.
Tiêu Dục Hằng nhìn Tiêu Nam Tâm nói:
- Nam Tâm, cháu phải nhớ kỹ những gì ông vừa nói với cháu, buổi tối trước khi đi ngủ phải suy nghĩ cho cẩn thận.
- Ông không nên dặn dò mấy việc này trước mặt anh ta chứ, cứ như anh ta đang dạy cháu vậy.
Tiêu Nam Tâm buồn phiền:
- Cháu mất mặt còn chưa đủ sao?
- Con bé ngốc.
Bà lão vừa gắp miếng cánh gà vào trong bát cơm của Tiêu Nam Tâm vừa nói:
- Cái này sao tính là mất mặt được, không phải chỉ thua ba ván cờ sao. Đàn ông thường có tư duy logic hơn phụ nữphụ nữ. Bọn họ đánh cờ giỏi hơn phụ nữ cũng là bình thường.
Vì thế, Tiêu Nam Tâm chỉ có thể vùi đầu ăn cơm.
Tiêu Dục Hằng cùng Đường Trọng mỗi người uống nửa chén rượu Tần Tấn, không uống nhiều mà chỉ để điều hoà thôi.
Tiêu Dục Hằng hỏi tình hình học tập của Đường Trọng, Đường Trọng trả lời từng vấn đề một.
- Hôm tiệc tối chào mừng tân sinh viên đã xảy ra chuyện gì?
Tiêu Dục Hằng nhấp chén rượu nói:
- Tiết mục đó không phải do Hoa Minh biểu diễn sao, sao em lại lên sân khấu?
Đường Trọng biết Tiêu Dục Hằng ngoài miệng hỏi việc mình thay thế Hoa Minh lên hát nhưng thực tế là muốn hỏi việc Thu Ý Hàn lên sân khấu xin lỗi và thổ lộ.
Hắn áy náy nhìn Tiêu Dục Hằng nói:
- Thầy, em không muốn nói dối thầy nhưng em thật sự không muốn nói chuyện này, cũng không biết nói thế nào. Chuyện rất phức tạp.
Tiêu Dục Hằng là người khá thoáng, gật đầu nói:
- Đây là tự do của em. Thời trẻ của ai mà không có chút bí mật.
- Vậy ông cũng có hả, sao tôi không biết?
Bà lão hỏi.
Mọi người đều vui vẻ cười.
Đường Trọng nhìn Tiêu Nam Tâm ở đối diện nghĩ, cô thật hạnh phúc.
Trong nhà có cha mẹ quan tâm, ra ngoài có ông bà chiếu cố. Lúc nào cũng được hưởng thụ gia đình ôn hoà.
Còn mình thì sao? Ngục giam là nhà sao? Nếu vậy thì ôn hoà ở đâu?
Nếu đó không phải nhà thì nhà ở đâu?
Sau khi ăn cơm xong Đường Trọng lại chơi hai ván cờ với Tiêu Dục Hằng.
Cờ phong của Tiêu Dục Hằng vững vàng, của Đường Trọng lại chắc chắn. Hai thầy trò vừa đánh cờ vừa nói chuyện, cuối cùng mỗi người thắng một ván.
Tiêu Dục Hằng chỉ Đường Trọng vừa cười vừa nói:
- Em cố ý nhường thầy rồi.
- Không có đâu.
Đường Trọng cười nói:
- Thầy cũng thấy em đã dùng hết sức rồi.
- Thầy còn không biết em có nhường thầy hay không sao?
Tiêu Dục Hằng cười mắng:
- Em là người trẻ tuổi lại đặt quân cờ chậm giống lão già ta, đây không phải nhường ta thì là gì. Nếu em chơi nhanh, theo phong cách của mình thì trận thứ hai thầy vẫn thua. Đường Trọng, thầy rất thắc mắc, bây giờ có rất ít người trẻ tuổi thích đánh cờ nhưng làm sao em lại thích học vậy?
- Không phải Nam Tâm cũng đang học đánh cờ sao?
Đường Trọng cười nói.
Dừng một chút hắn nói tiếp:
- Lão râu dài lo lắng em luôn đi cùng một đám người không bình thường nên muốn em làm một số việc để tu dưỡng tính tình. Vậy nên học viết chữ hay đánh cờ đều vì thế.
- Vậy cha em cũng là một cao thủ đánh cờ hả?
Tiêu Dục Hằng thăm dò hỏi. Bây giờ Tiêu Dục Hằng đã biết Đường Trọng có thói quen gọi cha mình là “lão râu dài”.
- Cao thủ sao?
Trong mắt Đường Trọng loé lên thứ gì mà Tiêu Dục Hằng không hiểu rõ. Trong đó có chút mê hoặc, lại có chút thương cảm làm cho ông lão bề trên thật tình quan tâm hắn này thấy đau lòng.
- Nếu ông ấy là cao thủ thì cũng không đến mức bị người ta bức đến ngục giam làm ngục trưởng rồi.
Tiêu Dục Hằng cảm giác mình đã hiểu rõ một số việc của Đường Trọng rồi. Ông không hỏi việc nhà hắn mà chỉ nhẹ giọng an ủi:
- Làm ngục trưởng cũng không phải không tốt. Lần trước trong phòng làm việc thatầy, em cũng nói lý tưởng của em sau khi học xong là làm ngục trưởng đấy thôi? Chẳng lẽ bây giờ em đổi ý rồi?
- Em vẫn sẽ làm còn làm một gã râu dài còn hơn cả lão râu dài nữa.
Lão râu dài cưới đệ nhất mỹ nhân Hoa Hạ, còn mình có làm được như thế không?
Đường Trọng chào Tiêu Dục Hằng ra về, lão bà lại nói để Tiêu Nam Tâm đưa Đường Trọng ra ngoài.
Tiêu Nam Tâm không muốn, ngồi trên ghế salon xem ti vi, giả vờ không nghe thấy.
Lão bà đi qua vờ muốn kéo tai nàng, Tiêu Nam Tâm liền chịu thua, vội vàng từ trên ghế chạy ra cửa đổi giày.
Tiêu Dục Hằng đưa đến cửa quay vào nói với bạn già:
- Nam Tâm không muốn đưa thì bà không phải miễn cưỡng nó. Bà không biết hai người bọn nó ở cùng một chỗ là muốn cãi nhau, tôi nghe đến đau cả đầu rồi.
- Ai nói Nam Tâm không muốn đưa?
Bạn già hỏi lại.
- Chẳng phải nó vừa rất không tình nguyện sao?
- Nếu Nam Tâm thực không muốn thì tôi có ép nó cũng không đi.
Bà lão cười nói:
- Ông đấy, vẫn nghiên cứu tâm lý học mà chẳng hiểu gì cả.
“……”
Tiêu Dục Hằng kinh ngạc, mãi chưa hồi phục tinh thần.
Không có ánh trăng, bầu trời toàn màu tối đen, mờ mịt.
Không nghe được tiếng gió lại cảm giác khí lạnh xâm nhập vào người.
Đường Trọng mặc nhiều nên không thấy lạnh.
Lúc ra cửa Tiêu Nam Tâm cũng lấy khăn quàng trên cổ, hai tay cắm vào túi áo khoác, chân đi dép lê, đi bên cạnh Đường Trọng. Ở nhà cô đi dép lê vải, ra cửa chỉ đổi đôi dép lê khác, chứng minh cô cũng không định đưa Đường Trọng đi xa.
Đường Trọng trầm mặc, cô cũng không nói.
Đường Trọng nghĩ cô rất nhanh sẽ nói “ tự anh về đi, tôi đi về” hoặc không nói một câu trực tiếp xoay người trở về.
Nhưng không ngờ cô vẫn đi bên người, không nói lời nào, không quay đầu cũng không có một câu tức giận.
Tiếng bước chân Đường Trọng vang lên cộp cộp, còn tiếng dép lê của ccô lại phát ra tiếng loẹt xoẹt.
Cả khu nhà im ắng chỉ có hai loại âm thanh này.
Không ầm ĩ lại làm cho người ta cảm giác được yên tĩnh và thanh bình.
- Lạnh không?
Đường Trọng hỏi.
- Không lạnh.
Tiêu Nam Tâm đáp.
- Cô không đi về sao?
- Anh muốn tôi trở về à?
Đường Trọng mỉm cười.
Một người phụ nữ dù chán ghét anh cỡ nào thì cô ta cũng không cho phép anh chán ghét cô ta trước.
- Cười cái gì?
- Không cười gì cả.
- Không nhiệt tình tí nào.
Tiêu Nam Tâm nhếch miệng, bờ môi hồng nhuận hơi cong lên, dụ hoặc người ta phạm tội.
- Vậy cô thấy cái gì mới có nhiệt tình.
Đường Trọng hỏi.
- Dám làm dám chịu.
Tiêu Nam Tâm nói:
- Một người đàn ông mà ngay cả việc này cũng không làm được thì quá mất mặt.
- Cô nói chuyện của Thu Ý Hàn sao?
- Việc đó liên quan gì tôi?
Tiêu Nam Tâm mới không thừa nhận. Cô nói dám làm dám chịu là nói đàn ông, còn phụ nữ là có quyền lợi bảy mươi hai biến hoá nha.
- Trở về đi.
Đường Trọng khoát tay nói.
Tiêu Nam Tâm đứng lại nói:
- Tôi thừa nhận, anh rất giỏi. Đánh nhau tôi không bằng anh, tranh luận tôi không thắng anh, tâm lý học tôi không giỏi ơn anh, đánh cờ tôi cũng thua anh nhưng có một điều tôi mạnh hơn anh.
- Là gì?
Đường Trọng hỏi.
Tay phải Tiêu Nam Tâm không biết rút ra từ lúc nào, dùng sức vẫy tay như muốn đem hơi lạnh cùng bóng tối xung quanh đuổi hết đi.
Ánh mắt cô sáng ngời, mái tóc ngắn tung bay, đôi má như ngọc được mài, dùng giọng nói chân thật và đáng tin nói:
- Nếu có một ngày tôi thích một người thì tôi nhất định sẽ làm cho toàn bộ thế giới biết.
Đường Trọng kinh ngạc, sau đó híp mắt cười, gật đầu:
- Tôi rất chờ mong ngày nào đó.
Tiêu Nam Tâm bật ngón tay hướng Đường Trọng nói:
- Ngươi chờ xem.
Sau đó, cô quay người, hai tay cắm vào túi áo, ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía trước.
Loẹt xoẹt…
Xa xa trong bóng tối truyền đến tiếng dép lê bước trên sàn xi măng.
- Thật là một cô gái rất cá tính.
Đường Trọng nhìn theo bóng lưng cao gầy của cô, thầm nghĩ.
Trải qua ba ngày điều tra cùng thống kê của hội học sinh, lại tổng hợp bình luận của mười vị thầy cô giáo khoa âm nhạc, năm nay Nam Đại xuất hiện mười vị ca sĩ đứng đầu mới.
Khoa âm nhạc có ba người, khoa ngoại thương có hai người, năm người khác đều không liên quan đến khoa tâm lý học.
Một lần nữa khoa tâm lý học “đầu trọc” kế thừa truyền thống “tốt đẹp” trước đây. Điều này cũng không khiến người ta thấy lạ.
Mặc dù Hoa Minh liên tục cổ động mọi người bỏ phiếu cho hắn, chính hắn cũng tự nghĩ biện pháp bỏ vài phiếu cho mình nhưng đại thế không thành, hắn vẫn bị trượt như dự đoán rồi.
Cũng như dự đoán, bởi vì chuyện xin lỗi tặng hoa mà thanh danh đại chấn, hoa hậu giảng đường Thu Ý Hàn được phiếu cao nhất, fans hâm mộ nhiều nhất. Bằng vào ca khúc “thuỷ tinh” mà lọt vào danh sách thập đại ca sĩ. Còn Nông Quận hợp tác với cô lại bị mọi người xem nhẹ, bị đẩy ra ngoài vòng mười người đứng đầu.
Tuy nhiên cố gắng của Hoa Minh cũng không uổng phí.
Qua công tác thống kê, Hoa Minh bị người ta đánh dấu một vòng tròn. Cho nên theo lệ cũ, hắn vinh hạnh trở thành ca sĩ không được ưa thích nhất trong lịch sử.
Vì để đáp lại những “fans hâm mộ” đến thăm, hắn vừa bưng trà rót nước vừa tự giới thiệu mình cùng đám bạn Lý Ngọc, Lương Đào, Đường Trọng.
Bình luận truyện