Hỏa Bạo Thiên Vương

Chương 166: Cậu thật là tinh mắt!



Đêm đó Đường Trọng cũng không quay về trường học mà ở lại phòng của Đường Tâm tại Tử Viên.

Đi vào không gian vốn là nơi riêng tư của người khác này, nhìn vẻ mặt tươi cười như hoa của cô bé trong ảnh trên bàn, tâm tình Đường Trọng hơi nặng nề.

Hắn dung nhập vào cuộc sống của cô, đứng trên sân thay cô biểu diễn, cũng tiếp nhận tiếng hoan hô của người hâm mộ vốn thuộc về cô. Tất cả đều hoàn mỹ như vậy, không có bất cứ ai phát hiện ra sơ hở gì.

Nhưng đây có phải là mình đã đại biểu cho cô không?

Không, không phải như thế.

Bọn họ hô là Đường Tâm, yêu Đường Tâm, viết báo cũng là về Đường Tâm.

Đường Tâm là Đường Tâm... Mình là Đường Trọng.

Đường Trọng vĩnh viễn nhớ kỹ điểm này.

Hắn có cuộc sống của mình, hắn có nét đặc sắc của mình, không phải giả tạo, không phải thay thế, tất cả đều thuộc về Đường Trọng.

- Mau trở về đi.

Hắn đưa tay nhẹ vuốt ve đôi mi của cô bé trên ảnh. Đôi mi của cô dường như cũng rất nặng nề. Hắn dịu dàng nói ra một từ mà hắn cảm thấy vừa vô cùng xa lạ lại vô cùng thân thiết:

- Em.

Trong sinh tử, tất cả tức giận đều đã tan thành mây khói.

Ngay lúc này, Đường Trọng chỉ có thương tiếc vô tận và cầu khẩn.

- Em à, mau trở về đi.

Đường Trọng lại nói, vô cùng trịnh trọng.

Cũng vẫn như mọi khi, sáu giờ sáng Đường Trọng đã dậy rèn luyện.

Chẳng qua khác với mọi khi là trước đây hắn rèn luyện một mình, có người mở cửa sổ ra ném gối hay dép xuống, thậm chí là bê cả bình thủy tinh ném xuống. Hiện giờ lúc hắn luyện tập, cửa sổ cũng mở rầm, cái, Trương Hách Bản duỗi người khỏi cửa sổ, cả bầu ngực no tròn sắp đưa cả ra ngoài, khiến người ta lo lắng là cô có mất trọng tâm mà ngã từ lâu hai xuống hay không. Bạch Tố thì liếc Đường Trọng một cái quyến rũ, sau đó về phòng luyện yoga. Đường Trọng cũng không thấy Lâm Hồi Âm, có thể cô cũng đi rèn luyện thân thể rồi.

A Ken mặc một bộ đồ thể thao Puma màu đỏ vô cùng chói mắt chạy tới, giọng nói vô cùng quyến rũ:

- Tiểu Tâm Tâm, tôi và cậu cùng rèn luyện có được không? Cậu dạy tôi chống đẩy bằng một ngón tay đi... Tôi cũng muốn làm một người đàn ông Men như thế.

...

- Tiểu Tâm Tâm...

A Ken vội nói.

- Chạy bộ trước đã.

Đường Trọng nói.

- Tốt, phải chạy bao lâu.

- Có thể chạy bao lâu thì chạy bấy lâu.

- Chạy về hướng nào?

- Chạy về hướng cửa khu này.

Vì vậy A Ken liền chạy như điên ra ngoài. Thế giới của Đường Trọng lại yên tĩnh trở lại.

Lúc ăn bữa sáng, tất cả báo chí đều được đưa lại phía này.

Bạch Tố lấy hết các mục giải trí của các tờ báo ra đọc cả, vừa đọc vừa nói:

- Ngực to não nhỏ là hình dung chính về T4. Vì để vượt lên, tất cả thủ đoạn đều có thể sử dụng. Nếu như chỉ đơn giản là so đấu tài nghệ thì tác giả cũng không dùng những từ mang tính sỉ nhục thế này với các cô. Nhưng ở trong buổi biểu diễn đó, T4 và công ty giải trí phía sau các cô lại sử dụng những thủ đoạn có thể nói là dơ bẩn. Tác giả không thể không hoài nghi, Bác Nghệ là một công ty giải trí hay là một tập đoàn xã hội đen đây? À, bọn họ đúng là bị Đường Trọng làm cho quay cuồng rồi.

- Chỉ biết nhìn bề ngoài.

Trương Hách Bản không hài lòng chu cái miệng nhỏ nhắn ra. Trước kia tin tức của nhóm Hồ Điệp đều là đưa về ba người. Đường Trọng lần này thể hiện trong buổi biểu diễn khiến không ngờ có một số tờ báo dùng cụm từ "lão tử lóe sáng xuất hiện" để nói về Đường Trọng, hoàn toàn quên sự tồn tại của cô và Lâm Hồi Âm. Cũng khó trách cô bé này lại tức giận như vậy.

- Đây là thứ phóng viên khỉ gì hả? Sau này không bao giờ nhận phỏng vấn của bọn họ nữa.

- Bản Bản đừng nóng. Cũng có người viết về phương diện này có cháu này.

Bạch Tố vội vàng an ủi cô bé đang tự dưng ghen tức này.

- Đường Trọng bay người trên không tại buổi biểu diễn, mở miệng mắng người không khiến người ta phản cảm, ngược lại còn khiến mọi người hô to đã quá. Ngôi sao phải có phong cách như vậy, không thể lúc nào cũng giữ "phong độ" để mặt người xấu hắt bát nước bẩn vào mình. Lâm Hồi Âm giống như lạnh lùng, Trương Hách Bản biểu hiện cũng có giới hạn. Dưới sự cổ động của cô, mấy vạn người vung vẩy dây huỳnh quanh, hợp xướng thành một hội diễn kinh điển, giờ tôi nhớ lại vẫn khiến lòng cảm thấy ấm áp...

- Hì hì.

Trương Hách Bản lại vui vẻ nở nụ cười.

- Phóng viên này cũng thật tinh mắt. Tên hắn là gì thế?

...

Có một số tờ báo lựa chọn nói về nhóm Hồ Điệp, có một số tờ báo lại trực tiếp phê phán T4 và công ty Bác Nghệ. Đối với bọn họ, buổi biểu diễn tối qua tương đối đáng thất vọng.

Mà tin tức fans T4 yêu cầu trả lại tiền vé cũng được đưa lên đầu đề. Lúc này T4 không chỉ mất mặt mà còn mất cả tiền.

Đường Trọng bay lên không trung cũng i là trọng điểm được bọn họ miêu tả, nói "cô làm được động tác mà tất cả các nghệ sĩ nam không làm được". Đợi tới khi bọn họ biết Đường Trọng là nam nghệ sĩ thì có thể sẽ đổi giọng, bảo hắn là có thể làm được động tác mà người cùng phái không làm được.

Có thông tin ca ngợi của các phương tiện truyền thông, bữa sáng nay của bọn họ ăn ngon hơn hẳn mọi khi.

Còn có hai buổi biểu diễn nữa vào cuối tuần. Bởi vì đây là lần đầu tiên nhóm Hồ Điệp biểu diễn cho nên quảng cáo rất rộng, thời gian chuẩn bị như vậy cũng là đủ rồi. Chỉ là không biết sau khi xảy ra chuyện này, hai buổi biểu diễn của T4 có muốn tiếp tục so với Hồ Điệp nữa hay không. Còn có bao nhiêu người sẽ ủng hộ sẽ mua vé xem bọn họ biểu diễn đây.

Sau khi ăn xong, Đường Trọng không trực tiếp quay về trường học mà lại đánh xe tới quán Cẩm Tú.

Buổi sáng quán Cẩm Tú cũng không đông khách, chỉ có một số ít bồi bàn tận tụy phục vụ khách hàng. Đường Trọng đi tới phòng làm việc ở lầu hai, thấy Lâm Vi Tiếu đang ngồi vùi đầu tính toán gì đó.

Đường Trọng nhẹ nhàng gõ cửa phòng. Lâm Vi Tiếu ngẩng đầu nhìn lên.

- À, sao cậu lại tới đây?

Lâm Vi Tiếu vui mừng ngạc nhiên đứng lên đón chào.

- Qua đây xem sao.

Đường Trọng vừa cười vừa nói:

- Đang bận gì đấy?

Lâm Vi Tiếu xấu hổ nói:

- Trước kia học truyền thanh, hiện giờ đột nhiên chuyển thành làm tài vụ, cũng còn chưa quen lắm. Cho nên mỗi một tài liệu đều phải xem mấy lần mới yên tâm... Nếu phạm sai lầm thì vấn đề lớn rồi, cũng rất có lội với sự tín nhiệm của cậu.

Đường Trọng cười híp mắt, nói:

- Cô ta giao hết việc tài vụ nơi này cho cô trông coi sao?

- Đúng vậy. Tổ tổng nói bình thường cô ấy không thể thường xuyên tới đây, để tôi chăm lo chuyện tài vụ nơi này, ngàn vạn lần không được để sơ suất gì.

Lâm Vi Tiếu nói. Cô gọi Tô Sơn là Tô tổng, xem ra đã hoàn toàn tiếp nhận rồi.

- Tốt lắm.

Đường Trọng vừa cười vừa nói.

Tô Sơn quả nhiên là một người rất giỏi, biết mình lo lắng về cô ta nên đơn giản là giao nhiệm vụ quan trọng nhất cho người mình tin tưởng để ý là xong.

- Vậy thì cô phải cố gắng thật nhiều.

- Vâng, tôi sẽ cố gắng.

Lâm Vi Tiếu chăm chú gật đầu.

- Tôi nhất định sẽ làm tốt.

- Tôi tin tưởng cô.

Đường Trọng vừa cười vừa nói, sau đó xoay người rời đi.

- Cám ơn.

Lâm Vi Tiếu đột nhiên nói.

Đường Trọng xoay người nhìn lại, thấy Lâm Vi Tiếu mặc một bộ trang phục công sở màu trắng, lộ cái cổ trắng ngần, vẻ mặt chăm chú nói:

- Cám ơn cậu đã giúp tôi tìm lại sự tôn nghiêm.

- Không phải tôi giúp cô tìm lại sự tôn nghiêm.

Đường Trọng sửa lại.

- Là vốn cô không vất bỏ sự tôn nghiêm. Nếu như lúc đầu cô đồng ý với hắn thì tôi cũng sẽ không ra mặt, cô cũng không đứng ở đây nói với tôi những lời này...

Mãi tới khi Đường Trọng đã đi xa, Lâm Vi Tiếu vẫn còn đứng tại chỗ.

- Đàn ông như vậy mới là đàn ông chứ.

Lâm Vi Tiếu thở dài.

Sau đó cô tự tát lên mặt mình một cái, mắng:

- Lâm Vi Tiếu, sau này hai mắt ít phát sáng thôi. Đừng để lại bị lừa một lần nữa.

Đường Trọng ngồi dựa vào cửa sổ ở quán cà phê, uống chưa hết một chén cà phê Ireland, tên "sâu gạo" mập mạp như khối thịt Mễ Lặc bước vào.

Hắn ngồi xuống đối diện với Đường Trọng, cười ha hả nói:

- Đường thiếu gia, sao đến sớm vậy?

- Tôi không thích đợi lâu.

Đường Trọng vừa cười vừa nói:

- Thiếu ân tình của người khác cũng phải nghĩ cách báo đáp. Nợ người một cái bạt tai thì có thể nghĩ cách tát ngay tại chỗ.

Mễ Lặc sửng sốt, sau đó cười to:

- Đường thiếu gia thật sự là người thẳng thắn. Tôi thích. Một số việc nhỏ mà thôi, Đường thiếu gọi một cuộc điện thoại là được, cần gì phải tự mình chạy tới đây chứ?

- Có chút chuyện nói chuyện mặt đối mặt vẫn thể hiện thành ý hơn.

Đường Trọng vừa cười vừa nói.

- Thật tình cám ơn cậu về buổi tối ngày hôm qua.

Buổi biểu diễn của T4 bị dừng lại vô duyên vô cớ cũng không phải là trùng hợp, cũng không phải trời cao báo ứng mà là Đường Trọng trả thù.

Khi Đường Trọng nghĩ tới việc T4 dùng thủ đoạn này đối phó mình, hắn liền lập tức tìm được Mễ Lặc rất có bối cảnh ở Minh Châu. Mễ Lặc cũng không có ý kiến khác, bảo nhất định hoàn thành nhiệm vụ mà Đường Trọng giao cho.

Có lẽ đây là mục đích ban đầu Tô Sơn sáng lập hội Hồng Ưng.

Cộng hưởng toàn bộ tài nguyên!

Những lời này nói thì dễ nhưng làm thì thật khó khăn.

Bốn câu lạc bộ lớn nhất Hoa Hạ, Trường Giang, Hoàng Phố, HongKong hoa điền, MaCao có gì khác với hội Hồng Ưng?

Chẳng qua chỉ là đoàn thể và danh tiếng lớn hơn, cũng ảnh hưởng tới cả kinh tế và chính trị của một quốc gia thôi. Mà hội Hồng Ưng lúc này còn hơi non nớt.

- Nếu Đường thiếu gia không thích bị chú ý thì Mễ Lặc tôi sẽ chú ý một lần.

Tên béo kia đột nhiên giản ra, sống lưng tưởng như không bao giờ thẳng được lại đột nhiên thẳng hắn, ánh mắt cũng lóe sáng, vẻ mặt nghiêm túc nói.

- Chuyện của Đường thiếu gia cũng chính là chuyện của Mễ Lặc tôi.

- Cậu thật tinh mắt.

Đường Trọng nở nụ cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện