Hỏa Bạo Thiên Vương

Chương 169: Mày thử đụng đến một sợi tóc của tao xem!



- Xem ra tao đã thuyết phục được mày rồi?

Cơ Uy Liêm vừa cười vừa nói.

Con ngựa dù có cứng đầu đến đâu cũng sẽ phải phục tùng người, con người dù ngang ngược thế nào cũng sẽ bị người khác chinh phục, không có gì ngoại lệ.

Cơ Uy Liêm không sợ Đường Trọng không hợp tác bởi nếu như không phải hắn đã chuẩn bị đầy đủ thì cũng sẽ không ngả bài sớm với Đường Trọng như vậy. Chỉ cần hắn giấu ở sau lưng là có thể sưu tầm nhiều căn cứ thêm nữa.

- Những gì mày nói cũng không làm tao phục.

Đường Trọng nói.

- Những chứng cớ mày lấy ra này không thể gọi là chứng cớ, chỉ là một ít đầu thừa đuôi thẹo mà thôi, thật đảm đương không nổi. Tao là một người không thích phiền toái cho nên cũng không muốn nhìn thấy mày ném những vật này cho giới truyền thông, lại để cho họ nhảy vào điều tra xem vấn đề của tao là thật hay giả.

- Đúng vậy.

Cơ Uy Liêm cười lạnh.

- Nếu như hôm nay chúng ta đàm phán không thuận lợi thì tao sẽ đưa tất cả những tư liệu mà tao có cho giới truyền thông. Tao nghĩ ban đầu bọn họ sẽ không để ý những tài liệu này là thật hay là giả, bọn họ cần tin tức rồi nói sau đi. Chỉ cần có lời đồn Đường Tâm đã trốn đi, lập tức hình tượng ban nhạc sẽ tự sụp đổ. Vấn đề là bọn mày sẽ để cho Đường Tâm đứng ra sao? Tao thật sự chờ mong đấy.

- Để cho cô ấy đi ra ngoài hay không là chuyện của bọn tao.

Đường Trọng vừa cười vừa nói.

- Nếu như quả thật mày mong chờ thì tao từ chối nói cho mày biết đáp án. Chăm chăm quan sát người khác là chuyện làm cho người ta rất chán ghét. Mày khiến tao không thoải mái, tao cũng chỉ có thể chửi mày một câu ‘con mẹ mày, không có tí lực sát thương gì nhưng không làm mày thoải mái thôi.

- Đường Trọng.

Cơ Uy Liêm triệt để bị thái độ vô lễ của Đường Trọng chọc giận, phẫn nộ nói:

- Nếu như mày không muốn giao dịch thì ngay bây giờ mày có thể cút ra ngoài được rồi. Tao không ngại ném những thứ đồ vật này cho truyền thông, lại để cho bọn đi điều tra thật giả chuyện Đường Tâm. Chuyện này đối với tao không có một chút tổn thất gì.

Đường Trọng không cút ra ngoài, đương nhiên hắn sẽ không ‘ lăn ’ ra ngoài.

- Tao biết rõ cái này đối với mày không có bất kỳ tổn thất nào.

Đường Trọng cười phản kích nói.

- Chỉ là mày nắm giữ bí mật này đã lâu như vậy nhưng lại không ném nó cho truyền thông, chứng tỏ mày muốn đạt từ trên người tao một đồ vật, đồ vật này rất quan trọng với mày. Mày tham lam và cũng rất thông minh, mày không vì phẫn nộ nhất thời mà ném những thứ này ra bên ngoài, mà muốn dùng chúng để đổi lấy thẻ đánh bạc cho mình. Mày đã muốn một thứ trên người tao, vì sao tao không thể ngang ngược, kiêu ngạo một ít?

- Nhưng bây giờ tao lại thay đổi ý định.

Cơ Uy Liêm trầm giọng nói ra.

- Bây giờ tao lại không muốn giao dịch với mày nữa. Tao rất muốn nhìn thấy cảnh Đường Tâm thân bại danh liệt. Đường Trọng, Đường Tâm giống mày như vậy, chẳng lẽ bọn mày là anh em hoặc chị em sao? À, quả thật là có khả năng này. Ở trên hồ sơ của Đường Tâm không thấy ghi cô có một anh hoặc em trai nào, nhất định giới truyền thông sẽ cảm thấy hứng thú với tin tức này. Đường Tâm lại đi đâu vậy? Bị bệnh sao? Hay là mang thai? Hoặc là đã gặp những chuyện khác. Ngành giải trí có thể vì tin tức này mà náo nhiệt một hồi không?

- Mày sẽ không làm như vậy đâu.

Đường Trọng nói.

- Bởi vì đối với bất kỳ một kẻ nào có chỉ số thông minh người bình thường mà nói thì nếu phải lựa chọn giữa một bên là hủy hoại danh tiếng của một ngôi sao nhỏ, một bên là kế thừa gia sản khổng lồ của Thu gia thì chắc chắn bọn hắn đều lựa chọn cái thứ hai. Cơ Uy Liêm, mày không phải người tốt, cũng không phải là người có tính tình ôn hòa nhưng mấy lần tao chửi mày là " con mẹ mày " thì mày đều có thể cố gắng nhịn xuống, không chọc giận được mày, chẳng lẽ đó không phải là bởi vì mày đã mưu cầu danh lợi quá mức đối với cái thứ hai sao? Không phải vạn bất đắc dĩ thì làm sao mày sẽ buông tha cho tao?

Không ngờ hắn lại thăm dò mình.

Cơ Uy Liêm cứng đờ, sau đó lại cười lên ha hả.

Cười ngửa tới ngửa lui, cười liều lĩnh tùy ý.

Thật lâu sau hắn mới bình thường lại.

Cơ Uy Liêm nhìn chằm chằm vào Đường Trọng nói: - Đường Trọng, mày quả là một người thú vị. Sao trước kia tao không phát hiện ra mày nhỉ?

- Trước kia tao cũng rất hay đấy, chỉ là ánh mắt của mày nhìn trên đỉnh đầu, không phát hiện một nhân vật nhỏ như tao.

Đường Trọng cười đáp.

- Không sai, mày đã biết rõ như vậy thì tao cũng không phải giấu diếm cái gì nữa. Quả thật càng ngày tao càng cảm thấy có hứng thú với gia sản của Thu gia.

Cơ Uy Liêm thẳng thắn nói.

- Tuy tao không có bất kỳ cảm tình nào với mày nhưng tao cũng không thèm để ý chút vào về sinh hoạt của một ngôi sao nhỏ. Tao cũng rất có hứng thú nhìn mày tiếp tục đứng ở trên vị trí này biểu diễn vì mọi người. Biết rõ nội tình, tao có thể từ đó đạt được càng nhiều khoái hoạt. Mày hiểu ý tao chứ?

- Hiểu.

Đường Trọng gật đầu.

- Mày muốn xem tao là trò đùa của mày.

- Không sai, chính là như vậy.

Cơ Uy Liêm nói.

- Cái làm tao hiếu kỳ chính là vì sao mày buông tha cho món ngon như Thu Ý Hàn như vậy? Chẳng lẽ trở thành con rể nhà họ Thu lại không bằng làm một nhỏ sao sao?

Đường Trọng cầm ly lên trước mặt, rót một chén rượu rồi nhấp một ngụm nhỏ, sau đó dùng khóe mắt nhìn xéo qua Cơ Uy Liêm nói:

- Làm con rể nhà họ Thu tốt vậy sao?

- Tốt hay không tự mình hiểu lấy.

Cơ Uy Liêm nở nụ cười, tràn đầy đồng cảm nói:

- Nếu không phải trở thành con rể nhà họ Thu tốt như vậy thì cũng sẽ không có cuộc giao dịch này.

- Nói đi, muốn tao làm gì? Đường Trọng hỏi.

- Theo như tao biết thì Thu Ý Hàn có tình cảm vô cùng tốt với mày.

Cơ Uy Liêm nghiêm mặt nói.

Nói lên chuyện này, trái tim Cơ Uy Liêm co mạnh lại, giống như là bị người dùng dao nhỏ hung hăng đâm một cái, nụ cười trên mặt cũng có chút không được tự nhiên.

Tại trước mặt tình địch của mình thừa nhận người con gái mình muốn lại thích đối phương, đối với bất kỳ một gã đàn ông nào mà nói đều là một chuyện đáng giá khiêu chiến, vậy mà một kẻ có tâm cao khí ngạo như Cơ Uy Liêm lại làm được.

Thế nhưng hắn lại không phải không thừa nhận chuyện như vậy.

Hắn xem qua video Thu Ý Hàn ở trên sân khấu xin lỗi, thổ lộ với Đường Trọng, sau khi bị Đường Trọng từ chối, cô trở về nhà vào ban đêm, sau đó liền đổ bệnh nặng một trận, thậm chí không bao giờ muốn bước vào Nam Đại một bước.

Càng làm cho Cơ Uy Liêm cùng nhà họ Thu khiếp sợ chính là Thu Ý Hàn vậy mà thật sự đi làm, hơn nữa lại lựa chọn làm từ tầng dưới cùng làm lên.

Ai nói cũng đều không nghe, ai khích lệ cũng đều không được, nói nhẹ cô không nghe, nói nặng cô lau nước mắt.

Cuối cùng, nhà họ Thu hết biện pháp, chỉ có thể mặc kệ cô.

Một cô gái nhu thuận nghe lời bị biến thành như vậy, đây không phải là tình yêu thì là cái gì?

Chính mình cùng nàng thanh mai trúc mã, người ở nhà ám chỉ xuống, ngay từ lúc còn rất nhỏ đã bắt đầu cố gắng chiếm tình cảm của cô. Nhiều năm mình nỗ lực như vậy nhưng địa vị của mình ở trong lòng Thu Ý Hàn thậm chí không bằng một thằng nhóc nghèo cô mới quen được vài ngày. Làm sao Cơ Uy Liêm có thể không tức giận?

Cũng chính bởi vì biết rõ tầm quan trọng của Đường Trọng đối với Thu Ý Hàn cho nên sau khi phát hiện ra bí mật Đường Trọng giả trang Đường Tâm, hắn cố nén không công bố tin tức này ngay lập tức cho truyền thông để báo thù rửa hận mà là lựa chọn làm một giao dịch cùngđối phương.

Có sự hỗ trợ của hắn, có lẽ chuyện lại càng dễ một ít.

- Vậy sao?

Mặt Đường Trọng không biểu hiện gì, chế nhạo nói:

- Mày muốn tác hợp cho đôi uyên ương số khổ chúng ta sao?

- Chính là như vậy.

Cơ Uy Liêm gật đầu nói.

Lúc này đây, câu trả lời của Cơ Uy Liêm thật sự là vượt quá dự kiến của Đường Trọng.

Hắn vốn cho là chuyện Cơ Uy Liêm muốn mình hỗ trợ là trợ giúp hắn đạt được tâm hồn thiếu nữ của Thu Ý Hàn. Hắn nói Cơ Uy Liêm là muốn ‘tác hợp bọn hắn’, dĩ nhiên là nói mát, không nghĩ tới Cơ Uy Liêm trả lời là khẳng định.

Đương nhiên Đường Trọng không tin câu trả lời như vậy.

Nếu thật sự hắn muốn như vậy, chắc chắn là có ý đồ khác.

- Sau đó thì sao?

Đường Trọng hỏi.

- Mày chấp nhận tình cảm của Thu Ý Hàn.

Mặt Cơ Uy Liêm không tỉnh bơ, hung ác nói:

- Sau đó lại vứt bỏ cô ta.

Đường Trọng đã rõ.

Thằng này thật ác độc.

Bởi vì hắn cho rằng Thu Ý Hàn có tình cảm tốt đối với mình cho nên lại để cho

mình lợi dụng chút điểm này để nắm bắt cô ấy.

Sau khi kết thúc trò chơi, lại đá văng cô đi.

Lúc đó tình cảm Thu Ý Hàn bị tổn thương, mất hết can đảm, chỉ cần Cơ Uy Liêm giở chút thủ đoạn là có thể thuận lợi tiếp nhận.

Hắn không quan tâm chính mình có cho hắn bị cắm sừng hay không, hắn chỉ để ý có thể trở thành con rể nhà họ Thu hay không, thuận lợi tiếp nhận đống gia sản khổng lồ kia. Hắn không muốn tình yêu, hắn muốn hôn nhân.

Rất tàn nhẫn, cũng rất thực tế.

Không chỉ có đàn bà có thể có thủ đoạn như vậy, đàn ông cũng có thể.

Thấy Đường Trọng trầm mặc không nói, Cơ Uy Liêm tiếp tục nói:

- Theo như tao biết thì Thu Ý Hàn vẫn là xử nữ, nếu như quả thật bọn mày sẽ phát sinh cái chuyện kia thì tao cũng sẽ làm bộ như không biết. Thế nào đây? Coi như là một lần giao dịch công bằng, mày không có gì tổn thất, hơn nữa còn nhặt được món lợi lớn. Hơn nữa, sau khi chuyện thành công, tao sẽ hậu tạ nhiều.

Quả nhiên Đường Trọng đoán không sai. Lời nói này của Cơ Uy Liêm đã hoàn toàn bại lộ tâm tư của hắn.

Đường Trọng nhìn Cơ Uy Liêm nói:

- Tại bữa tiệc sinh nhật của cô ấy, nhìn mày diễn trò kia, tao còn tưởng rằng mày thích cô ấy.

- Đương nhiên tao thích cô ấy.

Cơ Uy Liêm biểu lộ âm trầm nói.

- Lúc xưa tao thật sự thích cô ấy đấy. Không ai làm vợ thích hợp hơn cô ấy. Đáng tiếc là cô ấy lựa chọn mày.

- Sau đó mày không thích cô ấy nữa à?

Đường Trọng hỏi.

- Mày rất thông minh nhưng cũng rất ngây thơ.

Cơ Uy Liêm không trả lời câu hỏi này của Đường Trọng.

- Người trong tầng lớp như bọn tao, nếu như luôn đem tình yêu mà nói đọng ở bên miệng sẽ bị người khác chế nhạo.

- Tao thật muốn đánh mày một trận.

Đường Trọng nói.

Cơ Uy Liêm biết rõ Đường Trọng bạo lực nhưng thực sự không sợ chút nào, cười lạnh nói:

- Tốt nhất là mày đừng làm như vậy. Giờ tao mới nhớ ra, nhất định mày không biết, hội sở Xuân Giang là do cha tao mở, hiện tại do tao quản lý. Tất cả người ở tòa hội quán này đều là người của tao, vì gặp mặt mày mà tao còn đặc biệt dẫn theo chút ít người thân thủ không tệ tới. Nếu như mày động vào tao, tao cam đoan mày không đi ra ngoài được.

- Đương nhiên cho dù mày đi ra ngoài, giao dịch chúng ta cũng đã thất bại, những tài liệu này sẽ được đưa đến tay một nhà truyền thông. Nếu như mày không lo lắng chuyện này thì cũng đã không ngồi ở đây nói chuyện phiếm với tao rồi.

- Có thể tao còn muốn đánh mày hơn một trận.

Đường Trọng nói.

Nghe người khác luôn miệng nói muốn đánh mình một trận, Cơ Uy Liêm không nhịn được nữa rồi, thấp giọng quát:

- Mày thử động đến một sợi tóc của tao xem.

Vì vậy, Đường Trọng nhảy lên, đánh một quyền vào bên trên vành mắt của hắn.

Ngu ngốc mới động vào một sợi tóc của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện