Hỏa Bạo Thiên Vương

Chương 539: Câu chuyện máu chó!



Tô Sơn muốn đại diện cho Tô gia đứng ra tiếp nhận những vụ làm ăn và địa bàn trước kia, muốn có một chút hành động.

Ít nhất cũng không thể để người khác nghĩ cô là người dễ bắt nạt được.

Hai ngày này, Đường Trọng và Tô Sơn đi gặp măt không ít người. Cô muốn tiếp tục mối quan hệ của Tô gia, cũng muốn tiếp tục việc làm ăn của Tô Vinh Quyền. Gặp mỗi người đều cần tốn rất nhiều thời gian và tinh lực.

Lúc này trên tay Tô Sơn cũng không có bao nhiêu người có thể dùng được, chỉ có thể lấy từ tập đoàn Cẩm Tú bên Minh Châu kia. Đợi tới lúc cô ổn định cục diện rồi sẽ lựa chọn kẻ quản lý phù hợp để quản lý những nghiệp vụ này.

Mà một phần năm cổ phần của câu lạc bộ Giang Nam cũng là thứ mà bọn họ nhất định phải có.

Không, phải nói là thứ Đường Trọng nhất định phải có đấy.

Đường Trọng lấy danh nghĩa tập đoàn Cẩm Tú, tập đoàn Cẩm Tú dưới cờ có Cẩm Tú địa sản và quán Cẩm Tú. Tô Hàng nương tựa Minh Châu, chính trị, văn hóa, kinh tế đã liền qua. Quán Cẩm Tú cũng nổi tiếng tại Tô Hàng. Nếu như Đường Trọng có thể nắm bắt được câu lạc bộ Giang Nam sớm một bước thì cũng coi như đã trả đường hoàn mỹ để quán Cẩm Tú tiến vào chiếm giữ Tô Hàng rồi.

Nếu như bọn họ có thể khống chế toàn bộ câu lạc bộ Giang Nam thì tình thế lại càng có lợi. Đáng tiếc là những đại cổ đông khác cũng không phải nhân vật đơn giản, bứt dây động rừng ngay. Hiện tại không nên gây chiến. Đường Trọng cũng chỉ có thể ổn định từng bước thôi.

Tô Sơn lấy được hợp đồng Tô Cẩm Dự ký tên xong, hai người cũng coi như hoàn thành giao dịch. Đương nhiên còn một số vấn đề chi tiết thì cần luật sư của hai bên đi làm.

Hiện tại Tô Sơn đại biểu cho quản lý công ty Cẩm Tú, là một trong những cổ đông lớn của câu lạc bộ Giang Nam. Dựa theo quyền lực, điều lệ và trách nhiệm cổ đông, lúc này cô tiến hành đại hội cổ đông lần thứ nhất.

Bọn họ tất nhiên cũng chẳng để ý tới việc những ai tới, chỉ mượn hành động này để truyền ra bên ngoài một tin tức, câu lạc bộ Giang Nam hiện vẫn nằm trong tay Tô gia. Ít nhất là một bộ phận vẫn nằm trong tay người của Tô gia.

Đại hội được tiến hành xong, Đường Trọng và Tô Sơn lại chạy về bệnh viện.

Trong phòng VIP, mẹ của Tô Sơn đang ngồi trên salon xin tivi. Tivi không có tiếng, chỉ có hình ảnh, hiển nhiên là người con dâu hiền lành này sợ làm phiền cha đang nghỉ ngơi.

Trải qua sự điều tra của cảnh sát, ông lão nhà họ Tô trúng độc không liên quan gì tới mẹ con Tô Sơn, Bạch Quân Dật cả.

Độc tố trong thân thể của ông đã được loại bỏ hoàn toàn nhưng tuổi già sức yếu, bản thân thân thể vốn không tốt, muốn khôi phục hoàn toàn lại là chuyện không thể.

Thấy Tô Sơn và Đường Trọng đẩy cửa bước vào, Bạch Quân Dật thả tờ báo trên tay xuống, cười hỏi:

- Hai con có đói bụng không?

Trước kia Tô Sơn vẫn đi lại một mình, chuyện này khiến Bạch Quân Dật vừa cảm thấy kiêu ngạo vì con gái, lại cũng hơi chua xót. Hiện giờ có một nam sinh ưu tú làm bạn bên cạnh nó, trong lòng bà cũng rất vui vẻ, an tâm.

- Bọn con cũng ăn một chút rồi.

Tô Sơn nói.

- Ừ, ông con đã tỉnh lại rồi. Chúng ta nói chuyện vài câu thì tinh thần ông không tốt, lại ngủ rồi.

Bạch Quân Dật nhìn ông lão nằm trên giường bệnh, nói. Ông lão cả đời anh hùng, không ngờ cuối đời lại rơi vào kết cục bi thảm như vậy.

Con lớn nhất mất khi còn tráng niên, con thứ hai bị bắt, con thứ ba cũng liên quan tới chạy chọt tiền quyền, cuối cùng phán xét thế nào thì sợ là còn phải đợi một thời gian ngắn mới có kết quả.

Tô Cẩm Dự ngực to không não, Tô Cẩm Hoài tuy thông minh nhưng lại quen sử dụng thủ đoạn nhỏ, không trầm tĩnh để làm ăn cho tốt. Hiện giờ cả Tô gia vậy mà chỉ còn mình Tô Sơn là có hy vọng khôi phục lại Tô gia.

Tô Sơn gật đầu khẽ, ngồi xuống bên cạnh ông, nắm bàn tay khô gầy như que củi của hắn.

Như cảm thấy có gì khác thường, ông lão gian nan mở mắt.

- Tiểu tam.

Ông lão nhếch miệng cười nói.

- Ông, ông muốn ăn gì không?

Tô Sơn cười hỏi.

- Không đói đâu.

Giọng ông lão suy yếu:

- Cháu ngoan, uất ức cho cháu rồi.

- Tôi ổn mà ông.

Hốc mắt Tô Sơn đỏ lên, nói khẽ.

- Cháu ổn lắm, đúng là đứa bé tốt.

Tay ông lão vuốt nhẹ bàn tay Tô Sơn.

- Tô gia phải dựa vào cháu rồi.

- Cháu sẽ không để ông thất vọng đâu.

Tô Sơn cam đoan.

- Ông tin cháu.

Ông lão gật đầu:

- Phải nhớ tìm Cẩm Hoài. Các cháu... Là anh em.

- Cháu biết mà.

Tô Sơn gật đầu.

- Cháu nhất định sẽ tìm được hắn.

Nghe nói bởi Tô Vĩnh Bính nhận hết tội cho nên Tô Cẩm Hoài có thể thoát thân an toàn. Chẳng qua là sau khi Tô Vĩnh Bính bị Ban kỷ luật thanh tra bắt thì Tô Cẩm Hoài cũng biến mất. Tất cả mọi người đều hoài nghi là hắn ẩn nấp hoặc đã chạy sang nước ngoài rồi.

Ông lão Tô gia vỗ vỗ bàn tay Tô Sơn, con mắt chậm rãi đóng lại.

Hắn đã quá mệt mỏi rồi.

Tô Sơn ngồi ngẩn ra một hồi, lúc này mới cho tay của ông nội vào trong chăn.

Đúng lúc này, di động trong túi Đường Trọng chấn động.

Đường Trọng nhìn số gọi tới, sau đó mới bắt máy.

Rất nhanh, hắn liền trầm mặc tắt điện thoại.

Thấy Tô Sơn nhìn qua, Đường Trọng lộ vẻ lạnh lùng nói:

- Đã tìm được Tô Cẩm Hoài rồi.

- Ở đâu?

Tô Sơn hỏi.

- Xe lộn vòng vào vách núi, chết đã hai ngày rồi. Được một thôn dân phát hiện ra đấy.

Đường Trọng nói.

Sắc mặt Tô Sơn ảm đạm mắng:

- Mặt người dạ thú.

Chỉ có ngu ngốc mới tin là Tô Cẩm Hoài tự mình lái xe đâm xuống vách núi. Phải biết rằng trước kia hắn thường xuyên đua xe với đám thiếu gia ăn chơi, chạy xe rất điệu nghệ, làm sao có khả năng rơi xuống núi được chứ?

Không nghi ngờ gì nữa, đây là hành vi giết người diệt khẩu.

- Đúng vậy đó.

Đường Trọng thở dài.

- Tôi cũng vẫn xem thường hắn.

- Chuyện gì vậy?

Bạch Quân Dật cảm thấy có gì không ổn nên lên tiếng hỏi.

Loại chuyện này cũng không có cách nào dấu diếm được, tin rằng cảnh sát sẽ thông báo kết quả điều tra ngay thôi.

Tô Sơn nhìn Bạch Quân Dật, nói:

- Tô Cẩm Hoài rớt xuống vách đá, xe hủy người chết.

- Cái gì?

Bạch Quân Dật lộ vẻ chấn động, sau đó che miệng khóc hu hu, nói:

- Trong lòng vẫn hận bọn họ nhưng cũng không muốn biến cả nhà bọn họ thành ra thế này. Cẩm Hoài... vừa rồi ông con còn nhắc tới hắn đây này. Hắn là gốc rễ của Tô gia đó.

Tô Sơn cũng không biết nói gì, chỉ đi qua nắm tay mẹ, kéo bà ngồi xuống ghế salon.

Mấy ngày nay xẩy ra quá nhiều chuyện, cả người khởi xướng như cô cũng cảm thấy hơi không chịu nổi áp lực lớn như vậy...

Khương Khả Khanh có một thói quen: Thích ngủ khỏa thân.

Chỉ cần ở địa bàn của mình hoặc trong không gian riêng biệt thì cô đều thích đi chân trần trên sàn nhà. Lúc buổi tối khi đỉ ngủ, cô cũng càng thích cởi sạch, không có bất cứ thứ gì trên người, hoàn toàn buông lỏng nằm trong chăn.

Hôm nay đi ra ngoài dạo một vòng, cảm thấy hơi mệt, cho nên cô tắm rửa sớm xong liền nằm ở đầu giường đọc báo.

Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.

Cô hơi bực bội, lên tiếng hô:

- Ai đó?

Tuy cô đang ở khách sạn nhưng hai gian phòng bên trái bên phải đều là vệ ĩ. Nếu như có gió thổi cỏ lay là bọn họ sẽ có phản ứng mau lẹ nhất.

Hiện giờ người này có thể bấm chuông cửa, chứng minh là đã được vệ sĩ cho phép. Hắn đối với mình vô hại đấy.

Vừa trả lời cửa, vừa nhặt một chiếc áo ngủ tơ tằm trên mặt đất lên choàng vào người, sau khi buộc dây lưng áo ngủ rồi, lúc này cô mới đi ra cửa ra vào.

Trông qua mắt mèo nhìn ra ngoài, sau đó mặt mũi cô tràn đầy tức giận mở cửa phòng, miệng mắng:

- Bà đã nói là không cần phục vụ phòng, các người không nghe thấy à? Cho dù là đưa hàng, thăm nom cũng phải tìm một em giai đẹp một chút. Ít nhất cũng là phải tóc vàng mắt xanh, thân thể cường tráng mới được.

Đường Trọng nhìn Khương Khả Khanh xinh đẹp sắc bén như thường, trong lòng cảm thấy vui vẻ ôn hòa.

Lần này trở lại Minh Châu, trong lòng hắn có cảm giác như đã qua cả mấy kiếp vậy.

Hắn chưa quen thuộc thành phố này, cũng không có quá nhiều thiện cảm và nhung nhớ.

Thế nhưng bởi mấy người ở đây mà nói lại thành chỗ dựa cho hắn.

Có lẽ là suốt cuộc đời, tới chết.

- Tiểu thư, nếu cô chọn tôi thì có thể giảm giá 50% đó.

Đường Trọng vừa cười vừa nói.

- Vậy sao? Có phục vụ đặc thù gì không?

Hai tay Khương Khả Khanh giang ra trước ngực, ngăn cửa ra vào, như du côn nhìn chằm chằm vào Đường Trọng, lộ rõ hình tượng của thiếu phụ vô lương.

- Tôi có thể kể miễn phí cho cô nghe một câu truyện nhỏ trước khi đi ngủ.

Đường Trọng nói.

- Có tình cảm mãnh liệt không?

- Tình cảm rất mãnh liệt.

- Có yêu đương không?

- Có chứ.

Khương Khả Khanh vỗ tay, xoay người đi vào, nói:

- Thế thì còn chờ gì nữa?

Đường Trọng cười cười, đi theo phía sau cô vào phòng, tiện tay đóng cửa phòng lại.

Khương Khả Khanh nhìn Đường Trọng, cười cười:

- Chúng ta lên giường kể chuyện hay là ngồi ghế kể chuyện đây?

- Cô thích nghe ở đâu?

Đường Trọng hỏi.

- Trên giường đi.

Khương Khả Khanh ngáp.

- Nghe xong ngủ luôn là hay nhất.

Đường Trọng gật gật đầu, đi lên ngồi xuống một bên giường, sau đó tựa lưng vào giường.

Khương Khả Khanh cũng leo lên giường, gối đầu vào ngực Đường Trọng, nói:

- Được rồi, kể đi.

Vì vậy Đường Trọng liền bắt đầu kể từ khi Tô Sơn mời mình về nhà, kể tới khi Tô gia bị diệt và mình nắm được một phần năm cổ phần của câu lạc bộ Giang Nam.

- Có yêu tình, có hận tình, có thân cận, có bỏ trốn, có bắn súng, có cảnh sát, giặc cướp, có âm mưu, có hạ độc, có cảnh đẹp, có trà thơm, còn có nhân vật truyền kỳ. Câu chuyện đặc sắc máu chó tới cỡ nào chứ.

Đợi tới khi Đường Trọng kể xong, Khương Khả Khanh cảm thán.

-......

- Chẳng qua Khương Như Long cũng diễn không ít vai trong chuyện này nhỉ.

Khương Khả Khanh cười híp mắt.

- Hắn là nhân vật phản diện số 1.

Đường Trọng vừa cười vừa nói.

- Chẳng qua tôi là nhân vật nam chính. Tất cả các bộ phim Hollywood đều nói cho chúng ta biết, dù kẻ địch có mạnh mẽ tới đâu thì người thắng lợi nhất định đều là nhân vật nam chính.

- Đúng vậy. Nhân vật thắng lợi cuối cùng là nhân vật nam chính. Tiền là nhân vật nam chính giữ, gái cũng là nhân vật nam chính cua đấy.

Đầu Khương Khả Khanh dụi dụi vào ngực Đường Trọng, nói:

- Thật là thoải mái. Suy nghĩ nghiêm túc một chút, cũng đã không biết bao nhiêu năm chưa thân cận đàn ông thế này rồi. Có người ba tháng không ăn thịt là đã không chịu được rồi. Nếu so với bọn họ thì thời gian này của tôi làm sao mà qua nổi chứ nhỉ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện