Hỏa Bạo Thiên Vương
Chương 561: Chị khóa trên, chị thật thông minh!
Nữ vương quán Cẩm Tú Lâm Vi Tiếu tất nhiên không phải tự nhiên mà có. Đây là do vô số khách hàng của quán Cẩm Tú ưa thích tướng mạo, khâm phục năng lực cô, tán thưởng khí chất của cô mới phong tặng cho cô.
Nếu chỉ là một bình hoa thì sớm đã bị bọn họ nghĩ cách cướp về tay rồi, ai thèm nâng cô lên ngôi nữ vương làm gì.
Phải biết rằng sự kiên nhẫn của đàn ông đối với phụ nữ có quan hệ trực tiếp với sức hút của người phụ nữ. Người phụ nữ càng có sức hút thì người ta càng theo đuổi kiên quyết, bền bỉ.
Tuy Lâm Vi Tiếu tiếp nhân quán Cẩm Tú không lâu nhưng chuyện hôm như hôm nay cũng không phải chỉ gặp một hai lần.
Đàn ông mà, không phải cũng có những kẻ không có tiền đồ à? Có người uống rượu rồi động tay chân với cô, có người giả vờ say rượu mà động tay chân với cô. Loại như Hạ Thanh Dương này còn chưa uống rượu mà đã bắt đầu động tay chân thì lại hơi hiếm thấy.
Lâm Vi Tiếu nhìn Hạ Thanh Dương đang cầm cổ tay mình, cười nhẹ nói:
- Hắn đại thiếu gia, cậu thật sự làm tôi khó xử rồi.
- Vì sao lại khó xử chứ?
Giọng Hạ Thanh Dương không tốt đẹp gì nói. Hắn không ngốc, biết rõ là Lâm Vi Tiếu đang từ chối mình.
- Tôi là người phụ trách quán Cẩm Tú, buổi tối nay là rất đông khách, cũng phải tới mời rượu các phòng. Cậu là người khách tôi coi trọng nhất, tôi tới mời rượu cậu đầu tiên. Nếu mà lại ngừng lại ở đâu thì không phải là sẽ thất lễ với người khác sao? Những người khách khác sẽ có ý kiến đối với quán Cẩm Tú chúng ta đấy, cảm thấy chúng ta chiêu đãi không tốt. Tội danh này tôi cũng không gánh nổi đâu.
Lâm Vi Tiếu giải thích, thái độ ôn hòa, nội dung nói chuyện lại mang tới áp bách cho người khác.
Khách có thể tiến vào quán Cẩm Tú đều là những nhân vật có danh tiếng và uy tín, cậu bắt buộc tôi uống rượu cạnh cậu, chỉ sợ những người khác cũng không đồng ý đâu.
- Quản bọn khỉ gió ấy làm gì chứ?
Hôm nay Lang Thiên Dã quyết tâm giữ Lâm Vi Tiếu ở lại.
- Cô tình tôi nguyện, bọn họ dám nói gì chứ? Chẳng lẽ không cho phép chúng ta kết bạn sao? Có vấn đề gì thì để bọn họ tới tìm tôi là được rồi. Tôi ngược lại còn muốn xem bọn họ muốn làm gì tôi đây.
- Chuyện này không phù hợp quy định đâu.
Lâm Vi Tiếu vẫn kiên trì muốn đi.
- Thanh Dương, tôi cũng là vì công việc của ông chủ thôi. Nếu ông chủ biết tôi ngồi trong này không đi thì nhất định sẽ không vui. Xin tha lỗi, đừng làm tôi khó xử có được không? Chúng ta làm bạn cũng đã lâu, anh cũng không muốn tôi bị ông chủ mắng mỏ chứ hả? Anh cứ buông tay cho tôi đi xã giao một hồi, chốc lát nữa tôi lại mời rượu Hạ đại thiếu gia và bạn anh có được không?
- Ông chủ của cô là ai? Một người đẹp như cô mà cũng nhẫn tâm mắng mỏ sao?
Một vị công tử đeo kính nói chen vào:
- Làm việc như vậy còn muốn gì nữa? Không bằng để Hạ đại thiếu gia của chúng ta giới thiệu cho một việc khác, dưới một người, trên vạn người, tuyệt đối là không ai dám nói nặng một câu với cô. Cô cảm thấy thế nào?
Thời điểm hắn nói tới "dưới một người, trên vạn người" còn cố ý liếc mắt với mấy người khác. Mấy người hiểu ý, đồng thời cười ha hả.
- Được đấy.
Hạ Thanh Dương kiêu ngạo nói:
- Tiếu Tiếu, cân nhắc ý kiến của bọn họ một chút xem. Em có điều kiện gì thì cứ nói ra đi. Chỉ cần em gật đầu thì hôm nay chiếc BMW kia sẽ là của em rồi.
Nụ cười trên mặt Lâm Vi Tiếu động lại, nói:
- Hạ đại thiếu gia, anh sỉ nhục tôi đấy à?
Hạ Thanh Dương cả giận, mắng:
- Lâm Vi Tiếu, cô cho rằng cô là cái quái gì hả? Nữ vương quán Cẩm Tú chó má gì, không phải là một con điếm được người ta chơi rồi cho lên làm sao? Ông mày đây đã tiếp nhận mà mày còn tưởng mày là gái trinh đấy chắc? Tao sỉ nhục mày hay là mày đang sỉ nhục bản thân hả?
- Buông tay.
Lâm Vi Tiếu lạnh giọng quát.
- Hôm nay tao cứ không buông đấy. Hôm nay tao muốn kéo mày lên giường...
Hạ Thanh Dương cũng đã hạ quyết tâm. Cha hắn lần này mới lên chức, quyền thế tăng nhiều, mỗi ngày có vô số người vây quanh nịnh nọt hắn. Chuyện này khiến lòng tin của hắn bành trướng vô cùng, cảm thấy không chuyện gì mà mình không làm được, không có người phụ nữ nào mà mình không chơi được.
Hôm nay vốn hắn muốn mang bạn bè tới quán Cẩm Tú chúc mừng một phen, thấy Lâm Vi Tiếu đầy phong tình đẩy cửa bước vào, ý nghĩ của hắn liền thay đổi.
Buổi tối hôm nay, hắn nhất định phải đẩy ngã người phụ nữ này lên giường.
- Hạ đại thiếu gia, đừng có yêu cầu cao quá, làm trên ghế salon cũng miễn cưỡng chấp nhận được rồi.
Có người còn cười cổ động.
- Hạ đại thiếu gia, anh không nên khiến mọi chuyện tới mức này phải không?
Lâm Vi Tiếu chế nhạo.
- Thế thì đã sao?
Thái độ Hạ Thanh Dương khó chịu nói. Bị một con điếm con dùng giọng điệu này nói với mình, hắn cảm thấy mình bị sỉ nhục. Đây mới thực sự là sỉ nhục.
- Như vậy thì chúng ta hỏi đáp đơn giản đi.
Lâm Vi Tiếu nói:
- Anh có biết một năm anh tiêu phí bao nhiêu tiền tại quán Cẩm Tú không?
Hạ Thanh Dương sững sờ. Hắn thật đúng là chưa nghĩ tới câu hỏi này bao giờ.
- Năm vừa rồi là 4,27 triệu.
Lâm Vi Tiếu nói.
- Anh có biết lần tiêu xài nhiều nhất của anh là bao nhiêu tiền không?
-......
Hạ Thanh Dương lại ngẩn người ra. Hắn làm sao biết mình tiêu nhiều nhất bao nhiêu chứ?
- Là năm trăm chín mươi ngàn.
Lâm Vi Tiếu nói.
- Lần đó là sinh nhật anh. Anh dùng chính là phòng này, uống sạch loại rượu quý nhất của quán tôi.
- Cô có ý gì?
Hạ Thanh Dương lạnh lùng hỏi.
- Tôi biết rõ là cha anh đã tiến một bước dài, quản lý cả một phương. Đây đúng là một chuyện đáng chúc mừng.
Lân Thiên Vương nói.
- Thế nhưng nếu chuyện Hạ đại thiếu gia tiêu xài hoang phí ở chỗ này lại không cẩn thận bị người ta đưa lên mạng hoặc đột nhiên xuất hiện trên bàn của ban thanh tra kỷ luật, chuyện này sợ là không tốt lắm đâu nhỉ?
Hạ Thanh Dương rốt cục buông lỏng cánh tay Lâm Vi Tiếu ra, hung ác nói:
- Con điếm thối tha, mày dám uy hiếp tao à?
Cánh tay vừa được giải phóng của Lâm Vi Tiếu nắm một bình rượu đỏ trên bàn, vung mạnh lên đầu Hạ Thanh Dương.
Xoảng...
Bình rượu đỏ bị nện nát bấy, Hạ Thanh Dương chảy máu đầm đìa. Rượu và máu tươi trộn lẫn tràn đầy khuôn mặt đang không thể tưởng tượng được nhìn người phụ nữ mà hắn cảm thấy thần hồn điên đảo.
Trước kia cô vui vẻ nhẹ nhàng xưng anh em với anh, thế nào trong nháy mắt đã cầm bình rượu nện lên đầu người ta rồi hả?
Mấy người bạn của Hạ Thanh Dương cũng ngẩn ra, cũng không biết phản ứng thế nào mới được.
Hạ Thanh Dương bị một con điếm con nện, bọn họ còn có thể làm cái gì chứ?
Lâm Vi Tiếu làm như đó là một chuyện không có ý nghĩa gì, lấy một chi khăn đặt lên đầu đang chảy máu ồ ồ của Hạ Thanh Dương, vừa cười vừa nói:
- Coi như chuyện tối nay chưa xảy ra, Hạ đại thiếu gia có ý kiến gì không?
-......
- Về sau quán Cẩm Tú vẫn có thể tiếp tục mở rộng cửa đóng Hạ đại thiếu gia, hy vọng đại thiếu gia tiếp tục chiếu cố tới việc buôn bán của chúng tôi.
Lâm Vi Tiếu nói tiếp.
-......
- Ôi chà, chai rượu này cứ tính cho tôi đi.
Lâm Vi Tiếu chỉ vào chai rượu bị cô đập nát bấy.
- Chúc các cậu chơi vui vẻ.
Lâm Vi Tiếu gật đầu với mấy người đàn ông trong phòng, sau đó quay người lắc mông rời đi.
- Hạ đại thiếu gia, cậu không sao chứ?
- Hạ đại thiếu gia, có cần gọi người tới đập quán không?
- Hạ đại thiếu gia... Cậu làm sao thế?
Lâm Vi Tiếu đi xuống lầu, thấy Đường Trọng vẫn ngồi yên tĩnh ở đó, trên mặt không khỏi lộ nụ cười ngọt ngào.
Cô bước nhanh về phía này, ngồi xuống cạnh Đường Trọng, nói.
- Đang suy nghĩ gì thế?
- Đang ngẩn người thôi.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Không có cảm giác gì là tốt nhất.
- Nói hay thế. Em cũng rất thích ngẩn người đấy. Cả buổi ngồi một chỗ, chẳng làm gì cả, cũng chẳng muốn làm gì.
Lâm Vi Tiếu nói.
- Thời điểm mệt nhất là thời điểm soi gương mà phát hiện ra mình không phải là mình nữa. Người ta vốn là như vậy, luôn thích nhớ lại những thứ mình đã mất đi. Tuy những thứ kia cũng không tốt đẹp gì nhưng bởi vì đã mất đi rồi, vĩnh viễn không lấy lại được nữa. Cho nên đối với chúng ta, nó lại thành đáng quý đấy.
- Cạn một chén vì câu nói này nào.
Đường Trọng nói.
- Không phải là anh đã có rượu rồi sao?
Lâm Vi Tiếu nhìn chén rượu đỏ trong tay Đường Trọng, nói.
- Vị nữ quản lý kia đưa tới đấy.
Đường Trọng nói.
Ánh mắt Lâm Vi Tiếu lóe lên, sau đó giãn ra nói:
- Tiếu Tiểu Vân rất có năng lực. Cô ấy muốn cởi bộ đồng phục màu đen trên người ra, cũng ăn mặc tự do gợi cảm như em hoặc mặc thứ quần áo gì đó khác. Chuyện này có thể lý giải được. Phụ nữ mà, không phải luôn muốn mình xinh đẹp hơn một chút sao?
Đường Trọng cười, không dây dưa với chủ đề này nữa, nói:
- Đi thôi, mang em đi xem mấy thứ hay ho.
- Thứ gì hay chứ?
Lâm Vi Tiếu hỏi.
Đường Trọng không đáp, nắm tay Lâm Vi Tiếu đi xuống lầu.
Đến bãi đỗ xe, hắn mở cửa chỗ lái phụ rồi chui vào.
Lâm Vi Tiếu do dự một chút rồi cũng phải ngồi ghế tài xế.
- Lái xe đi.
Đường Trọng nói.
- Đi đâu?
Lâm Vi Tiếu hỏi
- Tùy thích đi chỗ nào thì đi.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
Lâm Vi Tiếu nghĩ ngợi, nổ máy chiếc xe thể thao, sau đó liền đi dọc bờ sông Hoàng Phố về phía Đông.
Chỗ ấy là đại công trường Cẩm Tú đang khởi công.
Lâm Vi Tiếu dừng xe ở một nơi không người bên sông, thở phao một hơi nói:
- Loại cảm giác này thật tốt.
- Vậy sao?
Đường Trọng cười.
- Đã cảm thấy tốt như vậy thì từ nay chiếc xe thể thao này sẽ là của em.
- Thật sao?
Lâm Vi Tiếu kinh hãi. Người phụ nữ nào mà chả muốn có một chiếc xe thể thao chứ? Lại có người phụ nữ nào từ chối được một chiếc Ferrari màu đỏ à?
Lâm Vi Tiếu dù là người phụ trách quán Cẩm Tú nhưng với thu nhập hiện giờ của cô, muốn mua một chiếc xe thể thao cũng cần ít nhất ba tới năm năm.
- Nữ vương mà không có xe thể thao thì còn gọi gì là nữ vương nữa?
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
Lâm Vi Tiếu nhìn Đường Trọng chăm chú, cắn răng không nói.
- Sao thế?
- Em đang nghĩ em cần cảm tạ anh thế nào đây?
- Còn phải nghĩ sao?
Đường Trọng cười hỏi.
Lâm Vi Tiếu nhổm dậy, sau đó nhấc chân đặt qua đùi Đường Trọng.
- Cậu em khóa dưới, tôi đã nghĩ ra rồi.
Lâm Vi Tiếu nói.
- Chị khóa trên, chị thật thông minh.
Đường Trọng khen ngợi.
Trăng tròn, sao thưa, gió đêm thổi.
Nước sông vỗ bờ, lại khó có thể che dấu tiếng rên rỉ khiến người ta nhiệt huyết sôi trào, thực hồn đoạt phách kia.
Nếu chỉ là một bình hoa thì sớm đã bị bọn họ nghĩ cách cướp về tay rồi, ai thèm nâng cô lên ngôi nữ vương làm gì.
Phải biết rằng sự kiên nhẫn của đàn ông đối với phụ nữ có quan hệ trực tiếp với sức hút của người phụ nữ. Người phụ nữ càng có sức hút thì người ta càng theo đuổi kiên quyết, bền bỉ.
Tuy Lâm Vi Tiếu tiếp nhân quán Cẩm Tú không lâu nhưng chuyện hôm như hôm nay cũng không phải chỉ gặp một hai lần.
Đàn ông mà, không phải cũng có những kẻ không có tiền đồ à? Có người uống rượu rồi động tay chân với cô, có người giả vờ say rượu mà động tay chân với cô. Loại như Hạ Thanh Dương này còn chưa uống rượu mà đã bắt đầu động tay chân thì lại hơi hiếm thấy.
Lâm Vi Tiếu nhìn Hạ Thanh Dương đang cầm cổ tay mình, cười nhẹ nói:
- Hắn đại thiếu gia, cậu thật sự làm tôi khó xử rồi.
- Vì sao lại khó xử chứ?
Giọng Hạ Thanh Dương không tốt đẹp gì nói. Hắn không ngốc, biết rõ là Lâm Vi Tiếu đang từ chối mình.
- Tôi là người phụ trách quán Cẩm Tú, buổi tối nay là rất đông khách, cũng phải tới mời rượu các phòng. Cậu là người khách tôi coi trọng nhất, tôi tới mời rượu cậu đầu tiên. Nếu mà lại ngừng lại ở đâu thì không phải là sẽ thất lễ với người khác sao? Những người khách khác sẽ có ý kiến đối với quán Cẩm Tú chúng ta đấy, cảm thấy chúng ta chiêu đãi không tốt. Tội danh này tôi cũng không gánh nổi đâu.
Lâm Vi Tiếu giải thích, thái độ ôn hòa, nội dung nói chuyện lại mang tới áp bách cho người khác.
Khách có thể tiến vào quán Cẩm Tú đều là những nhân vật có danh tiếng và uy tín, cậu bắt buộc tôi uống rượu cạnh cậu, chỉ sợ những người khác cũng không đồng ý đâu.
- Quản bọn khỉ gió ấy làm gì chứ?
Hôm nay Lang Thiên Dã quyết tâm giữ Lâm Vi Tiếu ở lại.
- Cô tình tôi nguyện, bọn họ dám nói gì chứ? Chẳng lẽ không cho phép chúng ta kết bạn sao? Có vấn đề gì thì để bọn họ tới tìm tôi là được rồi. Tôi ngược lại còn muốn xem bọn họ muốn làm gì tôi đây.
- Chuyện này không phù hợp quy định đâu.
Lâm Vi Tiếu vẫn kiên trì muốn đi.
- Thanh Dương, tôi cũng là vì công việc của ông chủ thôi. Nếu ông chủ biết tôi ngồi trong này không đi thì nhất định sẽ không vui. Xin tha lỗi, đừng làm tôi khó xử có được không? Chúng ta làm bạn cũng đã lâu, anh cũng không muốn tôi bị ông chủ mắng mỏ chứ hả? Anh cứ buông tay cho tôi đi xã giao một hồi, chốc lát nữa tôi lại mời rượu Hạ đại thiếu gia và bạn anh có được không?
- Ông chủ của cô là ai? Một người đẹp như cô mà cũng nhẫn tâm mắng mỏ sao?
Một vị công tử đeo kính nói chen vào:
- Làm việc như vậy còn muốn gì nữa? Không bằng để Hạ đại thiếu gia của chúng ta giới thiệu cho một việc khác, dưới một người, trên vạn người, tuyệt đối là không ai dám nói nặng một câu với cô. Cô cảm thấy thế nào?
Thời điểm hắn nói tới "dưới một người, trên vạn người" còn cố ý liếc mắt với mấy người khác. Mấy người hiểu ý, đồng thời cười ha hả.
- Được đấy.
Hạ Thanh Dương kiêu ngạo nói:
- Tiếu Tiếu, cân nhắc ý kiến của bọn họ một chút xem. Em có điều kiện gì thì cứ nói ra đi. Chỉ cần em gật đầu thì hôm nay chiếc BMW kia sẽ là của em rồi.
Nụ cười trên mặt Lâm Vi Tiếu động lại, nói:
- Hạ đại thiếu gia, anh sỉ nhục tôi đấy à?
Hạ Thanh Dương cả giận, mắng:
- Lâm Vi Tiếu, cô cho rằng cô là cái quái gì hả? Nữ vương quán Cẩm Tú chó má gì, không phải là một con điếm được người ta chơi rồi cho lên làm sao? Ông mày đây đã tiếp nhận mà mày còn tưởng mày là gái trinh đấy chắc? Tao sỉ nhục mày hay là mày đang sỉ nhục bản thân hả?
- Buông tay.
Lâm Vi Tiếu lạnh giọng quát.
- Hôm nay tao cứ không buông đấy. Hôm nay tao muốn kéo mày lên giường...
Hạ Thanh Dương cũng đã hạ quyết tâm. Cha hắn lần này mới lên chức, quyền thế tăng nhiều, mỗi ngày có vô số người vây quanh nịnh nọt hắn. Chuyện này khiến lòng tin của hắn bành trướng vô cùng, cảm thấy không chuyện gì mà mình không làm được, không có người phụ nữ nào mà mình không chơi được.
Hôm nay vốn hắn muốn mang bạn bè tới quán Cẩm Tú chúc mừng một phen, thấy Lâm Vi Tiếu đầy phong tình đẩy cửa bước vào, ý nghĩ của hắn liền thay đổi.
Buổi tối hôm nay, hắn nhất định phải đẩy ngã người phụ nữ này lên giường.
- Hạ đại thiếu gia, đừng có yêu cầu cao quá, làm trên ghế salon cũng miễn cưỡng chấp nhận được rồi.
Có người còn cười cổ động.
- Hạ đại thiếu gia, anh không nên khiến mọi chuyện tới mức này phải không?
Lâm Vi Tiếu chế nhạo.
- Thế thì đã sao?
Thái độ Hạ Thanh Dương khó chịu nói. Bị một con điếm con dùng giọng điệu này nói với mình, hắn cảm thấy mình bị sỉ nhục. Đây mới thực sự là sỉ nhục.
- Như vậy thì chúng ta hỏi đáp đơn giản đi.
Lâm Vi Tiếu nói:
- Anh có biết một năm anh tiêu phí bao nhiêu tiền tại quán Cẩm Tú không?
Hạ Thanh Dương sững sờ. Hắn thật đúng là chưa nghĩ tới câu hỏi này bao giờ.
- Năm vừa rồi là 4,27 triệu.
Lâm Vi Tiếu nói.
- Anh có biết lần tiêu xài nhiều nhất của anh là bao nhiêu tiền không?
-......
Hạ Thanh Dương lại ngẩn người ra. Hắn làm sao biết mình tiêu nhiều nhất bao nhiêu chứ?
- Là năm trăm chín mươi ngàn.
Lâm Vi Tiếu nói.
- Lần đó là sinh nhật anh. Anh dùng chính là phòng này, uống sạch loại rượu quý nhất của quán tôi.
- Cô có ý gì?
Hạ Thanh Dương lạnh lùng hỏi.
- Tôi biết rõ là cha anh đã tiến một bước dài, quản lý cả một phương. Đây đúng là một chuyện đáng chúc mừng.
Lân Thiên Vương nói.
- Thế nhưng nếu chuyện Hạ đại thiếu gia tiêu xài hoang phí ở chỗ này lại không cẩn thận bị người ta đưa lên mạng hoặc đột nhiên xuất hiện trên bàn của ban thanh tra kỷ luật, chuyện này sợ là không tốt lắm đâu nhỉ?
Hạ Thanh Dương rốt cục buông lỏng cánh tay Lâm Vi Tiếu ra, hung ác nói:
- Con điếm thối tha, mày dám uy hiếp tao à?
Cánh tay vừa được giải phóng của Lâm Vi Tiếu nắm một bình rượu đỏ trên bàn, vung mạnh lên đầu Hạ Thanh Dương.
Xoảng...
Bình rượu đỏ bị nện nát bấy, Hạ Thanh Dương chảy máu đầm đìa. Rượu và máu tươi trộn lẫn tràn đầy khuôn mặt đang không thể tưởng tượng được nhìn người phụ nữ mà hắn cảm thấy thần hồn điên đảo.
Trước kia cô vui vẻ nhẹ nhàng xưng anh em với anh, thế nào trong nháy mắt đã cầm bình rượu nện lên đầu người ta rồi hả?
Mấy người bạn của Hạ Thanh Dương cũng ngẩn ra, cũng không biết phản ứng thế nào mới được.
Hạ Thanh Dương bị một con điếm con nện, bọn họ còn có thể làm cái gì chứ?
Lâm Vi Tiếu làm như đó là một chuyện không có ý nghĩa gì, lấy một chi khăn đặt lên đầu đang chảy máu ồ ồ của Hạ Thanh Dương, vừa cười vừa nói:
- Coi như chuyện tối nay chưa xảy ra, Hạ đại thiếu gia có ý kiến gì không?
-......
- Về sau quán Cẩm Tú vẫn có thể tiếp tục mở rộng cửa đóng Hạ đại thiếu gia, hy vọng đại thiếu gia tiếp tục chiếu cố tới việc buôn bán của chúng tôi.
Lâm Vi Tiếu nói tiếp.
-......
- Ôi chà, chai rượu này cứ tính cho tôi đi.
Lâm Vi Tiếu chỉ vào chai rượu bị cô đập nát bấy.
- Chúc các cậu chơi vui vẻ.
Lâm Vi Tiếu gật đầu với mấy người đàn ông trong phòng, sau đó quay người lắc mông rời đi.
- Hạ đại thiếu gia, cậu không sao chứ?
- Hạ đại thiếu gia, có cần gọi người tới đập quán không?
- Hạ đại thiếu gia... Cậu làm sao thế?
Lâm Vi Tiếu đi xuống lầu, thấy Đường Trọng vẫn ngồi yên tĩnh ở đó, trên mặt không khỏi lộ nụ cười ngọt ngào.
Cô bước nhanh về phía này, ngồi xuống cạnh Đường Trọng, nói.
- Đang suy nghĩ gì thế?
- Đang ngẩn người thôi.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Không có cảm giác gì là tốt nhất.
- Nói hay thế. Em cũng rất thích ngẩn người đấy. Cả buổi ngồi một chỗ, chẳng làm gì cả, cũng chẳng muốn làm gì.
Lâm Vi Tiếu nói.
- Thời điểm mệt nhất là thời điểm soi gương mà phát hiện ra mình không phải là mình nữa. Người ta vốn là như vậy, luôn thích nhớ lại những thứ mình đã mất đi. Tuy những thứ kia cũng không tốt đẹp gì nhưng bởi vì đã mất đi rồi, vĩnh viễn không lấy lại được nữa. Cho nên đối với chúng ta, nó lại thành đáng quý đấy.
- Cạn một chén vì câu nói này nào.
Đường Trọng nói.
- Không phải là anh đã có rượu rồi sao?
Lâm Vi Tiếu nhìn chén rượu đỏ trong tay Đường Trọng, nói.
- Vị nữ quản lý kia đưa tới đấy.
Đường Trọng nói.
Ánh mắt Lâm Vi Tiếu lóe lên, sau đó giãn ra nói:
- Tiếu Tiểu Vân rất có năng lực. Cô ấy muốn cởi bộ đồng phục màu đen trên người ra, cũng ăn mặc tự do gợi cảm như em hoặc mặc thứ quần áo gì đó khác. Chuyện này có thể lý giải được. Phụ nữ mà, không phải luôn muốn mình xinh đẹp hơn một chút sao?
Đường Trọng cười, không dây dưa với chủ đề này nữa, nói:
- Đi thôi, mang em đi xem mấy thứ hay ho.
- Thứ gì hay chứ?
Lâm Vi Tiếu hỏi.
Đường Trọng không đáp, nắm tay Lâm Vi Tiếu đi xuống lầu.
Đến bãi đỗ xe, hắn mở cửa chỗ lái phụ rồi chui vào.
Lâm Vi Tiếu do dự một chút rồi cũng phải ngồi ghế tài xế.
- Lái xe đi.
Đường Trọng nói.
- Đi đâu?
Lâm Vi Tiếu hỏi
- Tùy thích đi chỗ nào thì đi.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
Lâm Vi Tiếu nghĩ ngợi, nổ máy chiếc xe thể thao, sau đó liền đi dọc bờ sông Hoàng Phố về phía Đông.
Chỗ ấy là đại công trường Cẩm Tú đang khởi công.
Lâm Vi Tiếu dừng xe ở một nơi không người bên sông, thở phao một hơi nói:
- Loại cảm giác này thật tốt.
- Vậy sao?
Đường Trọng cười.
- Đã cảm thấy tốt như vậy thì từ nay chiếc xe thể thao này sẽ là của em.
- Thật sao?
Lâm Vi Tiếu kinh hãi. Người phụ nữ nào mà chả muốn có một chiếc xe thể thao chứ? Lại có người phụ nữ nào từ chối được một chiếc Ferrari màu đỏ à?
Lâm Vi Tiếu dù là người phụ trách quán Cẩm Tú nhưng với thu nhập hiện giờ của cô, muốn mua một chiếc xe thể thao cũng cần ít nhất ba tới năm năm.
- Nữ vương mà không có xe thể thao thì còn gọi gì là nữ vương nữa?
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
Lâm Vi Tiếu nhìn Đường Trọng chăm chú, cắn răng không nói.
- Sao thế?
- Em đang nghĩ em cần cảm tạ anh thế nào đây?
- Còn phải nghĩ sao?
Đường Trọng cười hỏi.
Lâm Vi Tiếu nhổm dậy, sau đó nhấc chân đặt qua đùi Đường Trọng.
- Cậu em khóa dưới, tôi đã nghĩ ra rồi.
Lâm Vi Tiếu nói.
- Chị khóa trên, chị thật thông minh.
Đường Trọng khen ngợi.
Trăng tròn, sao thưa, gió đêm thổi.
Nước sông vỗ bờ, lại khó có thể che dấu tiếng rên rỉ khiến người ta nhiệt huyết sôi trào, thực hồn đoạt phách kia.
Bình luận truyện