Hỏa Bạo Thiên Vương
Chương 686: Để cho tôi làm một lần kẻ ngốc khi tôi đẹp nhất! .
Mùa hè này, Đỗ Phủ bận rộn, Triển Chiêu bận rộn, Bao Công và Công Tôn Sách bận rộn, Đường Trọng cũng bận rộn.
Sau khi từ Yến Kinh trở về, Đường Trọng quay như chong chóng, chân không chạm đất, à, thân không dính giường.
Phòng vé Hắc Hiệp đã vượt qua con số 1,2 tỷ, dựa theo xu hướng bây giờ thì việc đạt thêm 100 triệu tiền vé là không khó. Cho nên, danh hiệu bộ phim ăn khách nhất Trung Quốc đã nằm trong tầm tay.
Nhưng không ai chê mình nhiều tiền, không ai trách mình thành tích quá tốt. Bên đầu tư cùng bên đại diện đều mong diễn viên chính có thể tăng số lần tuyên truyền ở các nơi.
Vì vậy, Đường Trọng và Trương Hách Bản lại bị bọn họ liên tục ngày đêm đưa đến các nơi như An Tây, Dương Tín và các thành phố chưa đến khác. Một hoạt động vừa chấm dứt, bọn họ lập tức được đưa lên xe đến sân bay, bay tới một thành phố khác.
Bây giờ Đường Trọng đã cảm nhận được cảm giác người trên không, dùng lời nói của Trương Hách Bản là, công ty coi chúng ta như gia súc để nuôi, đây tuyệt đối không phải cuộc sống của con người.
Cho tới bây giờ Đường Trọng vẫn nghĩ mình chỉ là một nghệ sĩ tạm thời.
Bởi vì Đường Tâm không ở đây nên tạm thời thay thế.
Chỉ cần Đường Tâm trở về hắn sẽ dứt khoát rời đi.
Trở lại cuộc sống của mình, chinh phục thế giới mình muốn.
Cho nên, dù hắn thấy mệt mỏi nhưng lại rất ít phàn nàn.
Hắn làm là vì Đường Tâm, dù mệt mỏi hơn nhưng sẽ kiên trì cố gắng.
Khi nhận được điện thoại của sư mẫu là lúc Đường Trọng vừa tham gia xong tiết mục chào hỏi của Trương Thượng Hân.
- Đường Trọng, buổi tối ăn cơm với nhau chứ?
Đợi đến khi Đường Trọng cúp điện thoại, Trương Thượng Hân mới mời nói.
Đường Trọng giơ điện thoại nói:
- Lệnh của sư mẫu, không thể không đi.
Trương Thượng Hân cười:
- Suýt chút nữa thì quên. Bây giờ cậu còn là học sinh. Ai, cậu quá giỏi khiến người ta cứ ngỡ cậu đồng lứa với mình.
- Chắc là tôi luôn coi mọi người là trẻ con thôi.
Đường Trọng trêu chọc nói.
- Vậy thì tốt, tôi có thể nghĩ mình là trẻ mãi không già đây.
Trương Thượng Hân cười.
Đường Trọng và Trương Thượng Hân chia tay ở cửa ra vào của đài truyền hình, Đường Trọng lái chiếc Audi của mình đến Nam Đại.
Mỗi lần Đường Trọng rời Minh Châu, sau khi trở về đều đến thăm sư phụ và sư mẫu, rồi ăn một bữa cơm với họ. Việc này gần như biến thành quy luật rồi.
Đường Trọng vẫn gõ cửa nhà sư phụ như mọi lần, người mở cửa là sư mẫu.
Đường Trọng đến rồi à?
Sư mẫu vui vẻ nói, thấy Đường Trọng như thấy con trẻ của mình vậy.
- Vâng. Đi xa một chuyến mà cứ nhớ mãi sủi cảo của sư mẫu.
Đường Trọng cười nói, đem hai cây nhân sâm và hai bình rượu đế trên bàn trước cửa, còn chính mình lấy dép lê thay giày.
- Nhớ là tốt rồi. Bà biết cháu thích ăn sủi cảo nên hôm nay cố ý làm cho cháu đấy, tận hai đĩa to cơ. Tha hồ mà ăn.
Bà lão cười mãi. Nhìn mà xem, miệng đứa nhỏ này ngọt quá đi.
Đường Trọng bước vào nhà, thấy một người phụ nữ xa lạ đang đánh giá hắn.
Trong lòng hắn có cảm giác rất quái dị.
Hắn không phải chưa từng bị người khác nhìn qua, nhưng người phụ nữ này lại rất nghiêm túc đánh giá hắn đúng là hiếm thấy. Giống như bà ấy muốn nhìn thấu ngũ tạng lục phủ kiếp trước cùng kiếp này của mình vậy.
- Đây là mẹ của Nam Tâm. Cháu có thể gọi là dì.
Bà lão giới thiệu.
Khó trách nhìn thấy quen, hoá ra là mẹ của Tiêu Nam Tâm.
Trong lòng Đường Trọng có chút không được tự nhiên, mình tới có ảnh hưởng đến bữa cơm gia đình của họ không?
- Chào dì.
Đường Trọng chủ động cười với Lý Thiến chào hỏi,
- Ừ, chào cháu.
Lý Thiến nhẹ gật đầu, nói:
- Cháu là Đường Trọng à?
- Cháu là Đường Trọng.
Đường Trọng cười nói, chắc bà đã nói về mình với cô ấy.
Đường Trọng không biết rằng, bà lão không chỉ nhắc tới hắn mà còn nói rất nhiều chuyện về hắn.
- Ngồi đi.
Lý Thiến nói.
Vì thế, Đường Trọng ngồi xuống đối diện với Đường Trọng.
Bà lão lo lắng không khí tẻ ngắt nên cũng ngồi xuống, đem việc giao lại hết cho người giúp việc.
- Cháu bao nhiêu tuổi?
Mặt Lý Thiến không biểu tình hỏi.
Đường Trọng sững sờ, nghĩ thầm, việc này là gì vậy? Làm sao mà vừa gặp đã hỏi tuổi rồi?
- Cháu đã nhìn CMTND của Nam Tâm, cháu và cô ấy cùng năm.
Đường Trọng cười nói. Lần trước đi Yale, lúc Đường Trọng cầm vé máy bay hộ Tiêu Nam Tâm đã nhìn thấy CMT của cô, phát hiện hai người sinh cùng tháng cùng năm, chỉ tiếc không cùng ngày.
- Cháu là ngôi sao à?
Lý Thiến lại đột ngột hỏi một vấn đề khác.
Có lẽ, câu hỏi của cô rất bình thường, những trưởng bối khác chắc cũng hỏi như vậy.
Nhưng bởi nét mặt của cô rất nghiêm túc, ánh mắt rất tò mò, khi hỏi lại không có biểu lộ gì nên làm cho Đường Trọng rất áp lực.
- Vâng.
Đường Trọng nói. Hắn muốn phủ nhận cũng không được nha. Bởi Hắc Hiệp gần đây rất nổi tiếng, báo chí, đài truyền hình, mạng lưới internet thi nhau đưa tin về hắn.
Lý thiến nhíu mày, không quá thích công việc này của Đường Trọng, nói:
- Về sau cháu có tính toán gì không?
- Về sau ạ?
Đường Trọng nghĩ rồi nói:
- Chắc là sẽ xây dựng sự nghiệp cho chính mình.
Sắc mặt Lý Thiến hoà hoãn xuống nói:
- Được, người trẻ tuổi thì nên suy nghĩ cho tương lai. Ngành giải trí quá hỗn độn, không nên ở lâu.
Đường Trọng cười gật đầu nói:
- Dì nói phải ạ.
- Đường Trọng tất nhiên là giỏi. Không chỉ giỏi ca hát, đóng phim mà học cũng giỏi. Ông già không chỉ nói với mẹ một lần rằng, nếu Đường Trọng chuyên tâm học hành thì thành tựu đạt được chắc chắn sẽ không kém ông ấy. Con nghĩ xem, ông ấy đã bao giờ đánh giá người khác như vậy chưa, ngay cả với Vương Kỳ Khuê cũng chưa từng.
Bà lão vẫn tận trách nhiệm của mình, không quên khen Đường Trọng trước mặt Lý Thiến.
- Học giỏi là chuyện tốt, có thể suy nghĩ về việc phát triển trên con đường nghiên cứu.
Lý Thiến gật đầu nói.
- Cháu sẽ không từ bỏ việc này.
Đường Trọng nói:
- Cháu rất thích tâm lý học.
Đường Trọng nhìn bốn phía hỏi:
- Nam Tâm đâu ạ? Chưa đi học về sao?
Bà lão liền đứng dậy, nói:
- Cái con bé này, không biết làm gì trong phòng nữa. Để bà đi gọi nó, càng ngày càng không có lễ phép, có khách đến mà cũng không
Rất nhanh, bà lão lại đi ra, Tiêu Nam Tâm macjw bộ váy màu đen đi theo đằng sau, nhìn có chút quái dị.
- Đến rồi à?
Tiêu Nam Tâm chủ động nói chuyện với Đường Trọng.
- Ừ, đã lâu không gặp.
Đường Trọng cười nói rồi nhìn bộ váy của cô nói:
- Cái vày này rất thích hợp với bạn.
- Phải vậy không? Đường Trọng cũng giống bà à. Bà nói Tiêu Nam Tâm mặc cái váy này sẽ rất đẹp đấy.
Bà lão vui vẻ nói.
- Bà…
Tiêu Nam Tâm vội ngăn bà lão. Nếu bà nói ra mình mặc cái váy này là để cho Đường Trọng xem thì mình còn mặt mũi gặp người khác không chứ?
- A, không sao.
Bà lão cười nói:
- Mấy đứa ngồi nói chuyện, bà đi gọi điện hỏi xem ông già đi đến đâu rồi mà chưa về.
Bà lão chạy vào phòng gọi điện thoại, trong phòng khách cũng chỉ còn Đường Trọng và mẹ con Tiêu Nam Tâm.
Tiêu Nam Tâm đang hồi hộp nên cũng không chủ động nói chuyện.
Lý Thiến là người nghiên cứu khoa học cũng không am hiểu nói chuyện.
Đường Trọng muốn nói gì đó để tạo không khí nhưng cảm thấy lúc này có chút quái dị nên lời đến bên miệng mà không thể thốt lên.
Vì thế, ba người cứ im lặng ngồi một chỗ.
Tiêu Dục Hằng dùng chìa khoá mở cửa, bước vào nhà thấy ba người ngồi một chỗ thì king ngạc, sau đó thoải mái cười, nói:
- Lý Thiến đến đấy à?
- Vâng, thưa cha.
Lý Thiến đứng dậy đón Tiêu Dục Hằng.
- Thầy, em lại tới ăn chực đây.
Đường Trọng cười nói.
- Cậu đấy. Bây giờ muốn cậu đến nhà ăn bữa cơm cũng khó. Dù là thầy thuộc loại không quá chú ý ngành giải trí cũng biết hiện tại cậu đang rất nổi tiếng.
Bà lão chạy ra nói:
- Ông già về rồi à? Tôi còn định gọi điện hỏi xem ông đi đến đâu rồi đây.
Hoá ra bà lão vào phòng một lúc lâu nhưng căn bản chưa gọi cuộc điện thoại này.
Trên bàn cơm, Tiêu Dục Hằng và Đường Trọng nói chuyện nọ kia. Tiêu Dục Hằng không quan tâm Đường Trọng đạt được thành tích gì trong ngành giải trí, chỉ hỏi gần đây hắn đọc sách gì, có suy nghĩ gì mới. Bà lão thì nói nhỏ với Lý Thiến. Ánh mắt hai người đảo qua đảo lại giữa hai người Đường Trọng và Tiêu Nam Tâm.
Đường Trọng rất mẫn cảm, nhưng giả vờ không biết.
Khi bữa cơm kết thúc, mọi người lại đến ghế salon ngồi uống trà, nói chuyện.
Điện thoại của Tiêu Dục Hằng vang lên nên đến thư phòng nghe điện thoại.
Lý Thiến nhìn Đường Trọng nói:
- Chiều nay dì về.
- Dạ.
Đường Trọng sững sờ. Chuyện như vậy nói với mình làm gì? Chẳng qua hắn vẫn lịch sự nói:
- Khó lắm dì mới đên một lần, sao không ở đây chơi thêm vài ngày?
Lý Thiến lắc đầu nói:
- Bên trong Sở nhiều việc, không có thời gian.
- Vậy thật đáng tiếc.
- Cậu rất được.
Lý Thiến nói:
- Cố gắng đối tốt với Nam Tâm của chúng tôi.
… Thoáng cái sắc mặt Đường Trọng thay đổi, vừa đỏ lại tím.
Đột nhiên Lý Thiến nói rõ, điều này khiến hắn muốn giả ngây cũng không được nữa. Nói vậy thì hắn phải tiếp lời như thế nào?
Nếu hắn đồng ý, vậy quan hệ giữa hắn và Tiêu Nam Tâm sẽ trở thành cái gì? Về sau, chẳng lẽ như lời của Lý Thiến, đối tốt với Tiêu Nam Tâm sao?
Nếu nói vậy thì càng khiến người khác hiểu lầm quan hệ giữa hắn và Tiêu Nam Tâm.
Nếu hắn không đồng ý thì sẽ khiến Tiêu Nam Tâm ngồi bên cạnh này biết xử lý ra sao?
Hắn không cố ý quay sang nhìn Tiêu Nam Tâm, bọn họ cũng không trao đổi ánh mắt. Nhưng hắn có thể cảm giác cả người cô bé này đang run rẩy.
- Khó khăn nhất chính là ải mỹ nhân, aiz.
Trong lòng Đường Trọng cảm thán.
Đường Trọng im lặng.
Không khí trong phòng lâm vào trầm mặc.
Bỗng nhiên Tiêu Nam Tâm đứng lên, nhìn Đường Trọng nói:
- Không phải anh nói còn có việc sao? Tôi tiễn anh.
- Cái con bé này, Đường Trọng vừa ăn xong mà,
Bà lão trách cứ.
Đường Trọng vội đứng lên, cười nói:
- Bà, dì, thật xin lỗi, cháu thật sự có việc cần làm. Gần đây đúng là hơi bận. Đợi qua thời gian này cháu sẽ tới thăm mọi người.
- Vậy được rồi.
Bà lão chỉ có thể đồng ý.
Mưa vẫn rơi, không khí vẫn hơi lạnh.
Hai người chung một chiếc ô, Đường Trọng và Tiêu Nam Tâm không ai nói chuyện.
Đi đến chỗ đỗ xe, hai người đồng thời dừng bước.
Mắt đối mắt, hai người đồng thời nói:
- Thật xin lỗi.
Hơi kinh ngạc, sau đó cùng cười.
Tiêu Nam Tâm lắc mái tóc ngắn, nói:
- Tôi lại làm một chuyện ngu ngốc. Tôi cần ngăn bọn họ.
- Bọn họ cũng là có ý tốt.
Đường Trọng cười nói. Hắn sẽ không vì cha mẹ của người ta tự chủ trương mà nhìn người đã ghét, người ta chỉ quan tâm con gái của mình thôi mà.
Không chỉ thế, chuyện này sư phụ và sư mẫu cũng tham gia vào. Bọn họ làm vậy không phải vì quá yêu thích mình sao?
- Tôi đã sớm biết câu trả lời của anh nhưng vẫn nhịn muốn cho mình một cơ hội nữa.
Tiêu Nam Tâm cười vô cùng đắng:
- Con người luôn đặc biệt tha thứ cho mình.
- Thật xin lỗi.
Đường Trọng lại xin lỗi lần nữa.
- Đừng nói xin lỗi.
Tiêu Nam Tâm xua mạnh tay. Cô cầm chiếc ô xoay vài vòng, chiếc váy màu đen bay lên, làm nổi bật tấm lưng không sợi vải lộ ra màu da lúa mì:
- Nhìn xem được không? Cố ý mặc cho anh xem đấy.
……
Yết hầu Đường Trọng như bị cái gì đó chặn lại, tâm tình rất trầm trọng.
- Không cần khổ sở. Tôi cũng không khổ sở.
Tiêu Nam Tâm cười tươi như Hoa hướng dương:
- Hãy để tôi làm kẻ ngốc một lần khi tôi đẹp nhất.
Sau khi từ Yến Kinh trở về, Đường Trọng quay như chong chóng, chân không chạm đất, à, thân không dính giường.
Phòng vé Hắc Hiệp đã vượt qua con số 1,2 tỷ, dựa theo xu hướng bây giờ thì việc đạt thêm 100 triệu tiền vé là không khó. Cho nên, danh hiệu bộ phim ăn khách nhất Trung Quốc đã nằm trong tầm tay.
Nhưng không ai chê mình nhiều tiền, không ai trách mình thành tích quá tốt. Bên đầu tư cùng bên đại diện đều mong diễn viên chính có thể tăng số lần tuyên truyền ở các nơi.
Vì vậy, Đường Trọng và Trương Hách Bản lại bị bọn họ liên tục ngày đêm đưa đến các nơi như An Tây, Dương Tín và các thành phố chưa đến khác. Một hoạt động vừa chấm dứt, bọn họ lập tức được đưa lên xe đến sân bay, bay tới một thành phố khác.
Bây giờ Đường Trọng đã cảm nhận được cảm giác người trên không, dùng lời nói của Trương Hách Bản là, công ty coi chúng ta như gia súc để nuôi, đây tuyệt đối không phải cuộc sống của con người.
Cho tới bây giờ Đường Trọng vẫn nghĩ mình chỉ là một nghệ sĩ tạm thời.
Bởi vì Đường Tâm không ở đây nên tạm thời thay thế.
Chỉ cần Đường Tâm trở về hắn sẽ dứt khoát rời đi.
Trở lại cuộc sống của mình, chinh phục thế giới mình muốn.
Cho nên, dù hắn thấy mệt mỏi nhưng lại rất ít phàn nàn.
Hắn làm là vì Đường Tâm, dù mệt mỏi hơn nhưng sẽ kiên trì cố gắng.
Khi nhận được điện thoại của sư mẫu là lúc Đường Trọng vừa tham gia xong tiết mục chào hỏi của Trương Thượng Hân.
- Đường Trọng, buổi tối ăn cơm với nhau chứ?
Đợi đến khi Đường Trọng cúp điện thoại, Trương Thượng Hân mới mời nói.
Đường Trọng giơ điện thoại nói:
- Lệnh của sư mẫu, không thể không đi.
Trương Thượng Hân cười:
- Suýt chút nữa thì quên. Bây giờ cậu còn là học sinh. Ai, cậu quá giỏi khiến người ta cứ ngỡ cậu đồng lứa với mình.
- Chắc là tôi luôn coi mọi người là trẻ con thôi.
Đường Trọng trêu chọc nói.
- Vậy thì tốt, tôi có thể nghĩ mình là trẻ mãi không già đây.
Trương Thượng Hân cười.
Đường Trọng và Trương Thượng Hân chia tay ở cửa ra vào của đài truyền hình, Đường Trọng lái chiếc Audi của mình đến Nam Đại.
Mỗi lần Đường Trọng rời Minh Châu, sau khi trở về đều đến thăm sư phụ và sư mẫu, rồi ăn một bữa cơm với họ. Việc này gần như biến thành quy luật rồi.
Đường Trọng vẫn gõ cửa nhà sư phụ như mọi lần, người mở cửa là sư mẫu.
Đường Trọng đến rồi à?
Sư mẫu vui vẻ nói, thấy Đường Trọng như thấy con trẻ của mình vậy.
- Vâng. Đi xa một chuyến mà cứ nhớ mãi sủi cảo của sư mẫu.
Đường Trọng cười nói, đem hai cây nhân sâm và hai bình rượu đế trên bàn trước cửa, còn chính mình lấy dép lê thay giày.
- Nhớ là tốt rồi. Bà biết cháu thích ăn sủi cảo nên hôm nay cố ý làm cho cháu đấy, tận hai đĩa to cơ. Tha hồ mà ăn.
Bà lão cười mãi. Nhìn mà xem, miệng đứa nhỏ này ngọt quá đi.
Đường Trọng bước vào nhà, thấy một người phụ nữ xa lạ đang đánh giá hắn.
Trong lòng hắn có cảm giác rất quái dị.
Hắn không phải chưa từng bị người khác nhìn qua, nhưng người phụ nữ này lại rất nghiêm túc đánh giá hắn đúng là hiếm thấy. Giống như bà ấy muốn nhìn thấu ngũ tạng lục phủ kiếp trước cùng kiếp này của mình vậy.
- Đây là mẹ của Nam Tâm. Cháu có thể gọi là dì.
Bà lão giới thiệu.
Khó trách nhìn thấy quen, hoá ra là mẹ của Tiêu Nam Tâm.
Trong lòng Đường Trọng có chút không được tự nhiên, mình tới có ảnh hưởng đến bữa cơm gia đình của họ không?
- Chào dì.
Đường Trọng chủ động cười với Lý Thiến chào hỏi,
- Ừ, chào cháu.
Lý Thiến nhẹ gật đầu, nói:
- Cháu là Đường Trọng à?
- Cháu là Đường Trọng.
Đường Trọng cười nói, chắc bà đã nói về mình với cô ấy.
Đường Trọng không biết rằng, bà lão không chỉ nhắc tới hắn mà còn nói rất nhiều chuyện về hắn.
- Ngồi đi.
Lý Thiến nói.
Vì thế, Đường Trọng ngồi xuống đối diện với Đường Trọng.
Bà lão lo lắng không khí tẻ ngắt nên cũng ngồi xuống, đem việc giao lại hết cho người giúp việc.
- Cháu bao nhiêu tuổi?
Mặt Lý Thiến không biểu tình hỏi.
Đường Trọng sững sờ, nghĩ thầm, việc này là gì vậy? Làm sao mà vừa gặp đã hỏi tuổi rồi?
- Cháu đã nhìn CMTND của Nam Tâm, cháu và cô ấy cùng năm.
Đường Trọng cười nói. Lần trước đi Yale, lúc Đường Trọng cầm vé máy bay hộ Tiêu Nam Tâm đã nhìn thấy CMT của cô, phát hiện hai người sinh cùng tháng cùng năm, chỉ tiếc không cùng ngày.
- Cháu là ngôi sao à?
Lý Thiến lại đột ngột hỏi một vấn đề khác.
Có lẽ, câu hỏi của cô rất bình thường, những trưởng bối khác chắc cũng hỏi như vậy.
Nhưng bởi nét mặt của cô rất nghiêm túc, ánh mắt rất tò mò, khi hỏi lại không có biểu lộ gì nên làm cho Đường Trọng rất áp lực.
- Vâng.
Đường Trọng nói. Hắn muốn phủ nhận cũng không được nha. Bởi Hắc Hiệp gần đây rất nổi tiếng, báo chí, đài truyền hình, mạng lưới internet thi nhau đưa tin về hắn.
Lý thiến nhíu mày, không quá thích công việc này của Đường Trọng, nói:
- Về sau cháu có tính toán gì không?
- Về sau ạ?
Đường Trọng nghĩ rồi nói:
- Chắc là sẽ xây dựng sự nghiệp cho chính mình.
Sắc mặt Lý Thiến hoà hoãn xuống nói:
- Được, người trẻ tuổi thì nên suy nghĩ cho tương lai. Ngành giải trí quá hỗn độn, không nên ở lâu.
Đường Trọng cười gật đầu nói:
- Dì nói phải ạ.
- Đường Trọng tất nhiên là giỏi. Không chỉ giỏi ca hát, đóng phim mà học cũng giỏi. Ông già không chỉ nói với mẹ một lần rằng, nếu Đường Trọng chuyên tâm học hành thì thành tựu đạt được chắc chắn sẽ không kém ông ấy. Con nghĩ xem, ông ấy đã bao giờ đánh giá người khác như vậy chưa, ngay cả với Vương Kỳ Khuê cũng chưa từng.
Bà lão vẫn tận trách nhiệm của mình, không quên khen Đường Trọng trước mặt Lý Thiến.
- Học giỏi là chuyện tốt, có thể suy nghĩ về việc phát triển trên con đường nghiên cứu.
Lý Thiến gật đầu nói.
- Cháu sẽ không từ bỏ việc này.
Đường Trọng nói:
- Cháu rất thích tâm lý học.
Đường Trọng nhìn bốn phía hỏi:
- Nam Tâm đâu ạ? Chưa đi học về sao?
Bà lão liền đứng dậy, nói:
- Cái con bé này, không biết làm gì trong phòng nữa. Để bà đi gọi nó, càng ngày càng không có lễ phép, có khách đến mà cũng không
Rất nhanh, bà lão lại đi ra, Tiêu Nam Tâm macjw bộ váy màu đen đi theo đằng sau, nhìn có chút quái dị.
- Đến rồi à?
Tiêu Nam Tâm chủ động nói chuyện với Đường Trọng.
- Ừ, đã lâu không gặp.
Đường Trọng cười nói rồi nhìn bộ váy của cô nói:
- Cái vày này rất thích hợp với bạn.
- Phải vậy không? Đường Trọng cũng giống bà à. Bà nói Tiêu Nam Tâm mặc cái váy này sẽ rất đẹp đấy.
Bà lão vui vẻ nói.
- Bà…
Tiêu Nam Tâm vội ngăn bà lão. Nếu bà nói ra mình mặc cái váy này là để cho Đường Trọng xem thì mình còn mặt mũi gặp người khác không chứ?
- A, không sao.
Bà lão cười nói:
- Mấy đứa ngồi nói chuyện, bà đi gọi điện hỏi xem ông già đi đến đâu rồi mà chưa về.
Bà lão chạy vào phòng gọi điện thoại, trong phòng khách cũng chỉ còn Đường Trọng và mẹ con Tiêu Nam Tâm.
Tiêu Nam Tâm đang hồi hộp nên cũng không chủ động nói chuyện.
Lý Thiến là người nghiên cứu khoa học cũng không am hiểu nói chuyện.
Đường Trọng muốn nói gì đó để tạo không khí nhưng cảm thấy lúc này có chút quái dị nên lời đến bên miệng mà không thể thốt lên.
Vì thế, ba người cứ im lặng ngồi một chỗ.
Tiêu Dục Hằng dùng chìa khoá mở cửa, bước vào nhà thấy ba người ngồi một chỗ thì king ngạc, sau đó thoải mái cười, nói:
- Lý Thiến đến đấy à?
- Vâng, thưa cha.
Lý Thiến đứng dậy đón Tiêu Dục Hằng.
- Thầy, em lại tới ăn chực đây.
Đường Trọng cười nói.
- Cậu đấy. Bây giờ muốn cậu đến nhà ăn bữa cơm cũng khó. Dù là thầy thuộc loại không quá chú ý ngành giải trí cũng biết hiện tại cậu đang rất nổi tiếng.
Bà lão chạy ra nói:
- Ông già về rồi à? Tôi còn định gọi điện hỏi xem ông đi đến đâu rồi đây.
Hoá ra bà lão vào phòng một lúc lâu nhưng căn bản chưa gọi cuộc điện thoại này.
Trên bàn cơm, Tiêu Dục Hằng và Đường Trọng nói chuyện nọ kia. Tiêu Dục Hằng không quan tâm Đường Trọng đạt được thành tích gì trong ngành giải trí, chỉ hỏi gần đây hắn đọc sách gì, có suy nghĩ gì mới. Bà lão thì nói nhỏ với Lý Thiến. Ánh mắt hai người đảo qua đảo lại giữa hai người Đường Trọng và Tiêu Nam Tâm.
Đường Trọng rất mẫn cảm, nhưng giả vờ không biết.
Khi bữa cơm kết thúc, mọi người lại đến ghế salon ngồi uống trà, nói chuyện.
Điện thoại của Tiêu Dục Hằng vang lên nên đến thư phòng nghe điện thoại.
Lý Thiến nhìn Đường Trọng nói:
- Chiều nay dì về.
- Dạ.
Đường Trọng sững sờ. Chuyện như vậy nói với mình làm gì? Chẳng qua hắn vẫn lịch sự nói:
- Khó lắm dì mới đên một lần, sao không ở đây chơi thêm vài ngày?
Lý Thiến lắc đầu nói:
- Bên trong Sở nhiều việc, không có thời gian.
- Vậy thật đáng tiếc.
- Cậu rất được.
Lý Thiến nói:
- Cố gắng đối tốt với Nam Tâm của chúng tôi.
… Thoáng cái sắc mặt Đường Trọng thay đổi, vừa đỏ lại tím.
Đột nhiên Lý Thiến nói rõ, điều này khiến hắn muốn giả ngây cũng không được nữa. Nói vậy thì hắn phải tiếp lời như thế nào?
Nếu hắn đồng ý, vậy quan hệ giữa hắn và Tiêu Nam Tâm sẽ trở thành cái gì? Về sau, chẳng lẽ như lời của Lý Thiến, đối tốt với Tiêu Nam Tâm sao?
Nếu nói vậy thì càng khiến người khác hiểu lầm quan hệ giữa hắn và Tiêu Nam Tâm.
Nếu hắn không đồng ý thì sẽ khiến Tiêu Nam Tâm ngồi bên cạnh này biết xử lý ra sao?
Hắn không cố ý quay sang nhìn Tiêu Nam Tâm, bọn họ cũng không trao đổi ánh mắt. Nhưng hắn có thể cảm giác cả người cô bé này đang run rẩy.
- Khó khăn nhất chính là ải mỹ nhân, aiz.
Trong lòng Đường Trọng cảm thán.
Đường Trọng im lặng.
Không khí trong phòng lâm vào trầm mặc.
Bỗng nhiên Tiêu Nam Tâm đứng lên, nhìn Đường Trọng nói:
- Không phải anh nói còn có việc sao? Tôi tiễn anh.
- Cái con bé này, Đường Trọng vừa ăn xong mà,
Bà lão trách cứ.
Đường Trọng vội đứng lên, cười nói:
- Bà, dì, thật xin lỗi, cháu thật sự có việc cần làm. Gần đây đúng là hơi bận. Đợi qua thời gian này cháu sẽ tới thăm mọi người.
- Vậy được rồi.
Bà lão chỉ có thể đồng ý.
Mưa vẫn rơi, không khí vẫn hơi lạnh.
Hai người chung một chiếc ô, Đường Trọng và Tiêu Nam Tâm không ai nói chuyện.
Đi đến chỗ đỗ xe, hai người đồng thời dừng bước.
Mắt đối mắt, hai người đồng thời nói:
- Thật xin lỗi.
Hơi kinh ngạc, sau đó cùng cười.
Tiêu Nam Tâm lắc mái tóc ngắn, nói:
- Tôi lại làm một chuyện ngu ngốc. Tôi cần ngăn bọn họ.
- Bọn họ cũng là có ý tốt.
Đường Trọng cười nói. Hắn sẽ không vì cha mẹ của người ta tự chủ trương mà nhìn người đã ghét, người ta chỉ quan tâm con gái của mình thôi mà.
Không chỉ thế, chuyện này sư phụ và sư mẫu cũng tham gia vào. Bọn họ làm vậy không phải vì quá yêu thích mình sao?
- Tôi đã sớm biết câu trả lời của anh nhưng vẫn nhịn muốn cho mình một cơ hội nữa.
Tiêu Nam Tâm cười vô cùng đắng:
- Con người luôn đặc biệt tha thứ cho mình.
- Thật xin lỗi.
Đường Trọng lại xin lỗi lần nữa.
- Đừng nói xin lỗi.
Tiêu Nam Tâm xua mạnh tay. Cô cầm chiếc ô xoay vài vòng, chiếc váy màu đen bay lên, làm nổi bật tấm lưng không sợi vải lộ ra màu da lúa mì:
- Nhìn xem được không? Cố ý mặc cho anh xem đấy.
……
Yết hầu Đường Trọng như bị cái gì đó chặn lại, tâm tình rất trầm trọng.
- Không cần khổ sở. Tôi cũng không khổ sở.
Tiêu Nam Tâm cười tươi như Hoa hướng dương:
- Hãy để tôi làm kẻ ngốc một lần khi tôi đẹp nhất.
Bình luận truyện