Chương 70: Cánh Cổng
Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Hóa ra anh ta còn nghĩ đến chuyện này. Nếu vậy thì ... Cô nở nụ cười tinh ma, mắt thì mang ý đùa giỡn :" Anh thử đoán xem"
Bị cô nói tránh , lại còn mang hàm ý trêu đùa như thế. Mặt anh đanh lại, tia sát khí bắt đầu tỏa ra , Rena lạnh hết cả sống lưng. Thôi được rồi, cô nên ngừng cái suy nghĩ trong đầu của mình lại. Cô cất tiếng : " Tôi chọn cái màu đỏ"
" Tại sao ?" Sự nhạt nhòa trong hai chữ của anh đã nói lên được cái mình mong muốn. Quả nhiên sự tò mò luôn kích thích người khác kể cả có là người mặt luôn tỉnh bơ như anh đi chăng nữa.
Cô tiến đến gần anh, đôi mắt to tròn lấp lánh chăm chú dừng lại trên khuôn mặt lạnh lùng của anh , lên tiếng : " Khi tôi gặp anh lần đầu tiên , khi anh cứu tôi trên máy bay và kể cả hàng ngày, anh đều lạnh nhạt, ánh sáng màu đỏ từ con mắt bên phải của anh luôn cho tôi cảm giác mình bị coi thường. Thế nên từ đó hay nảy sinh cảm giác bị chán ghét thậm chí lo sợ. Ngay lúc này cũng thế , anh cứ nhìn tôi thế bây giờ trông rất đáng ghét"
Cô chê bai đủ điều, từ trước đến này chưa có ai nói chán ghét anh bao giờ. Cô ta thì hay rồi nói thẳng thừng, không coi cấp trên ra gì. Nhờ cái ơn cứu mạng ngày hôm nay, nên mới bỏ qua cho nếu không thường ngày là hàng đống hình phạt đổ lên đầu cô.
Công việc đã xử lí xong, từ đằng xa, có bóng người vẫy tay cùng tiếng gọi thông báo chuẩn bị ra về. Ánh đèn từ chiếc phi cơ dần bật sáng khắp cả một vùng, sẽ khởi hành chỉ trong ít phút nữa: " Anh cúi thấp xuống một chút, tôi nói tiếp cho."
Còn một ít ngắn ngủi , tiếng ồn lại càng một tăng, anh cũng theo lời cô, cúi người xuống. Tai anh gần môi cô nên do đó nên hơi nóng phả vào được truyền đến tức khắc.
Cô cười trộm, vẻ ngoài nhìn có vẻ lãnh đạm thế này thật ra cũng có chút đáng yêu. Đôi môi nhỏ nhắn nở nụ cười như cánh hoa khép lại đang trông chờ để được thốt ra. Rena hướng đến đôi mắt anh lần nữa :" Cho nên vào thời khắc đó khi tôi đối diện với mắt anh lần nữa, lại gây nên những kí ức đau buồn giờ chứng kiến tâm trạng rất hả hê nên muốn cắt cho đỡ tức ấy mà."
Chạy còn nhanh hơn cả nói, tức khắc cô chạy vụt lên máy bay, bỏ Ryvan còn đang đờ người trước câu nói của cô. Khuôn mặt anh đen lại có khi còn hơn cả Bao Công. Câu trả lời của cô khác nào coi anh như trái bom để trút giận.
Nhìn xuyên qua lớp của kính,cô cười thỏa mãn, tên này chắc phải tức điên lên rồi. Hôm nay đúng là ngày tuyệt vời vừa khiến anh ta mắc nợ mình lại còn lừa cho một cú đâu như thế , ai chẳng sướng. Thật ra lời nói của cô không sai , lúc đấy đúng là cô nhìn vào mắt anh mới nghĩ ra lựa chọn của mình. Có lẽ một ngày nào đấy, cô sẽ nói sự thật .Còn hiện tại nhân cơ hội ngàn năm có một đáp trả lại một cú thì tội gì bỏ qua.
Nhắm mắt lại cô chìm trong giấc ngủ thành thơi. Trong mơ cô còn nghĩ đến viễn cảnh anh biết được chân tướng thì thế nào , nghĩ đến thôi làm lòng vui theo.Đến ngủ còn cười được. Một giấc ngủ an bình chấm dứt một ngày nhiệm vụ mệt mỏi cũng như khép lại vĩnh viễn kí ức hồi đó. Giờ có thể chẳng bao giờ nói được nữa rồi.
Ngắm nhìn vì sao đang tỏa sáng trên vòm trời màn đêm, kết thúc hồi tưởng rồi trở về với thực tại một lần nữa. Tiến về chiếc phi cơ màu đen được đậu bên ngoài. Cửa phi cơ mở ra được hồi lâu.
Vào hẳn bên trong buồng điều khiển, đã có người ngồi ngay trên ghế lái chính với hàng loạt các thông số cùng màn hình chiếu những tía sáng xanh dội cả căn phòng. Cô đến gần ngồi vào ghế lái phụ, thắt dây an toàn rồi lặng thinh. Người đó biết được cô đã đến nhưng không vì thế mà dừng công việc của mình lại.
Nhìn kĩ có thể thấy đó là cả một bảng dữ liệu lập trình, dòng chữ chạy liên tục nhiều vô kể đang hiện hữu trên con mắt của Ryvan. Phân tích nhiệm vụ một cách đầy đủ, cho đến khi màn hình xanh đó ngưng hẳn, chiếc máy bay mới được khởi động theo giọng nói của anh. Từng câu mệnh lệnh được phát ra, máy chủ lập tức nhận lệnh thi hành .Kể ra người lái máy bay sẽ rất nhàn , chỉ việc ngồi nói còn có công nghệ làm hộ nên có thể tranh thủ làm những công việc khác.
Phi cơ bay đến độ cao nhất định , độ rung lắc giảm đi. Căn buồng yên tĩnh mới bắt đầu có âm thanh nói chuyện: " Giờ anh có thể giải thích cho tôi nhiệm vụ đợt này rồi chứ"
Màn hình màu xanh lại được bật sáng , hình dáng bản đồ quen thuộc lại được hiện ra . Cùng với đó , dấu chấm đỏ phát sáng xuất hiện nhấp nháy tại một nơi được bao phủ
" Địa điểm chúng ta cần đến ở đó" Anh lên tiếng.
" Chúng ta làm gì ở đấy" Cô thắc mắc
Chắc có lẽ lại tìm kiếm thứ gì ở đấy, hoặc thám thính địch xem khi nào nó tấn công.
" Luyện tập" Anh thẳng thừng trả lời cô.
" Hả?" Cô sững sờ, ngước nhìn lại một lần lên trên bản đồ xem mình có nhầm địa điểm không. Vào thẳng tận đó chỉ để luyện tập, có quá mạo hiểm không vậy. Anh ta nghĩ đấy là chỗ chơi chắc, muốn đến lúc nào thì đến.
Anh mắt đem theo sự nghi hoặc cá chắc cô đang chưa hiểu chuyện gì. Ryvan thở dài một tiếng: " Không chỉ luyện tập mục đích để chúng ta còn nắm rõ thực lực của đối phương. Đợt đi này sẽ đánh thẳng vào tổ của quái cấp A. Hãy chuẩn bị tinh thần."
Quái cấp A. Cô chưa bao giờ thấy quái này. Nghe một tràng phân tích của Leon đợt trước, cũng đã nói rõ mức độ nguy hiểm của loài này. Nhưng nghe đến cấp cao thì không thể khinh suất được. Leon còn nói rõ phải đi từ hai người trở nên.
Anh ta cũng biết điều này nên bây giờ có cô ở đây tận dụng thời cơ. Quả thật cô cũng muốn đánh, xem có mạnh như lời đồn. Luyện tập còn gì tuyệt bằng việc trải nghiệm thực tế. Sức mạnh im lìm nằm trong cơ thể đã đến lúc giải phóng.
" Còn nữa, tại hang ổ của loài này có mấy mẫu vật có thể mang về quân đội để nghiên cứu , về sau còn sử dụng. " Anh ngồi phân tích, gương mặt trầm tĩnh nhìn về phía điểm đỏ. Tia sáng lạnh lẽo từ đôi mắt phát ra. Chưa cần bắt đầu trận chiến, tinh thần tràn ngập khí thế sục sôi để sẵn sàng đánh. Vừa mạnh mẽ vừa tạo người ta sợ hãi đến tận xương cốt.
Nhiệm vụ đơn giản chỉ nói trong vài câu ngắn gọn sau đó lại chìm trong tĩnh lặng. Mỗi người đều chìm trong suy nghĩ của mình. Hai người trở lên? Cô nghĩ. Hợp tác là điều cô sớm hay muộn phải làm với anh chính vào lúc này.
Làm việc với người khác thực hiện rất tốt. Còn đối với người này cô không chắc. Không phải cô muốn buổi luyện tập diễn ra hôm nay thất bại, chỉ là rất khó để phối hợp. Đã ghét nhau , hận nhau thì bảo chém giết lẫn nhau còn dễ hơn.
Bay được một đoạn, máy bay dần hạ thấp xuống , hướng về phía đại dương.Lẽ nào hắn ta định cho thuyền bay thẳng xuống cánh cổng. Nó chính là nơi quái vào thế giới loài người.
Màu xanh như vòng xoáy nước đó dần lộ rõ. Nó không to như cô tưởng tượng nhưng đủ để cho con người nhìn thấy . Tuy nhiên hôm trước cũng đã phân tích rằng nơi này tương đối nguy hiểm , bao năm toàn mây mù che phủ , lạc vào rồi sẽ mãi mãi chôn vùi trong đó.
Con người về sau chẳng ai dám bén mảng đến, cho dù có vào được rồi cũng sẽ bị bọn chúng sát hại.
Tiến dần vào sâu trong cánh cổng , chưa gì đã thấy qua vài con sinh vật bóng đêm đang bay lượn lờ xung quanh. Bề ngoài gần giống như mấy con quỷ dạ xoa ở dưới âm phủ trong mấy quyển sách cổ.
Mang thân giống con người có tứ chi, da thì màu đỏ sẫm, cái đuôi dài loằng ngoằng, mắt màu xanh lá , đôi cánh dơi to hơn so với thân hình bay vòng vòng dò xét. Luồng khí cô cảm nhạn xung quanh dấy lên cảm giác ghê tởm rợn tóc gáy. Quả nhiên đến gần lũ sinh vật này cơ thể có phản ứng theo.
Bọn chúng đứng như vậy có thể coi là lính gác của cánh cổng. Muốn bay qua phải tiêu diệt thứ này đã. Trên tay Rena dần hình thành cây kiếm, ánh lửa bắt đầu tỏa ra thì lại bị Ryvan ngăn lại : " Để cho phi cơ xử lí"
Dứt lời, anh nói : " Khởi động súng S613"
Ngay lập tức, phát đạn từ lúc nào không hay bắn liên tục hướng tới lũ quỷ đó. Đạn phát ra như mấy thanh màu vàng rực sáng cả một mảng mây u tối. Bọn quỷ phát hiện ra sự bất thường , liền bay đến lại gần . Tức thì bị hàng chục thanh đạn bay xối xả , bắn mọi ngóc ngách trên cơ thể, lỗ chỗ hình không ra hình , dạng không ra dạng. Máu bắn tóe tung trên nền trời. Chiếc phi cơ" tàng hình" sau lớp mây đó , thoắt ẩn thoắt hiện rồi lóe sáng trong tích tắc do ảnh hưởng từ đạn.
Địa hình này là một lợi thế đối với sinh vật bóng đêm bởi chúng hiểu rõ nơi này. Thế nhưng khi đối mặt với " kẻ thù vô hình" này chúng chịu thua. Huống chi còn chẳng nhìn rõ mặt ai thì làm sao đánh. Con mồi bị vây vào một góc thì chỉ có nước chờ chết
Mấy con khác nhìn đồng loại mình chết rồi nhận ra tình hình bất lời đang thiên về phía mình cũng e dè định chạy về thì ngay lập tức phải nhận đến cái án tử hình tương tự . Sức trống trả bằng không trước cơn mưa đạn điên loạn không biết từ đâu ra. Ngay cả kẻ nào xâm nhập đánh chúng nhìn thoáng qua sẽ bị chôn vùi cùng với xác chết dưới đáy biển sâu
Tiếng thét vang dội cùng vối ánh sáng của đạn náo loạn cả bầu trời mây đên mù mịt .Nếu nhìn bên ngoài sẽ tưởng rằng chỉ là tiếng sấm sét cùng ánh sáng chói lào của chớp do đám mây tạo ra mà thôi.
Xác rơi xuống biển , máu ngấm dần trong nước loang lổ một cùng. lúc này từ trong đám mây, chiếc phi cơ mới lao nhanh với tốc độ ánh sáng đâm thẳng đến cánh cổng. Cả quá trình Rena theo dõi, đều phải bất động. Làm thế nào, tại sao vũ khí bình thường của con người có thể giết được bọn chúng được.
Phi cơ lao vun vút vào sâu trong cánh cổng. Thanh âm giảm bớt, bao phủ hoàn toàn một màu đen mịt mù hệt như lúc cô mắc kẹt trong không gian của tên địch lần trước.
Bình luận truyện