Hoa Đào Khuynh Quốc

Chương 6



Nhiếp Thanh Lan đi tới nơi này mới biết nàng đến là hơi dư thừa.

Bảy ngàn binh mã đã được Lý Thừa Dục xảo diệu an trí ở mọi ngóc ngách của Tây Sơn. Mỗi nhân mã đều được phân công vị trí khác nhau, hành động bí mật, quân kỳ nghiêm trang khiến cho người thường cầm binh như nàng cũng không khỏi bội phục.

“Những người này đều nghe lệnh ngươi sao?” Nàng còn nghi ngờ, chỉ có quân binh của mình do chính tay mình huấn luyện mới có thể dùng tốt được, mà giờ đây dưới tay của hắn cũng chỉ là quân mượn của Công Lãnh An.

Lý Thừa Dục phát hiện hai đầu gối của nàng xây xát liền kiên quyết giúp nàng thoa thuốc. Lúc này đây hắn quỳ một chân xuống trước nàng rồi cẩn thận từng ly từng tý đem thuốc cao cầm máu bôi cho nàng. Mà ngón tay của hắn ấm nóng chạm tới da thịt nàng khiến cho đầu nàng cảm thấy như có một ngọn gió xuân thổi qua bay phấp phới, phải rất cố gắng nàng mới có thể bắt mình bình thường trở lại.

“Lấy lý lẽ nói rõ, lấy tình để cảm động, những chiêu số này dĩ nhiên là nên dùng. Dĩ nhiên, mấu chốt nhất là phải có lời hứa về chữ “Lợi”. Ta âm thầm tung tin cho bọn họ biết nếu trừ phiến loạn có công, trong ổ sơn tặc có bao nhiêu kim ngân tài bảo ta sẽ xin lục bộ phân phát cho những huynh đệ đã cực khổ trừ phiến loạn. Bọn họ tất nhiên sẽ sung sướng mà bán mạng làm việc thôi.”

Nhiếp Thanh Lan buồn cười nói: “Điều này... Chỉ sợ là không đường đường chính chính lắm?”

“Không chính cũng không sao, đây là chiêu mà ta thường dùng.”

“Lục bộ sẽ đồng ý sao?”

“Trừ Lại Bộ thì còn lại cũng không đáng ngại.”

“Lại là Lại bộ!” Nàng cau chặt lông mày: “Bọn họ thật đúng là họa lớn trước mắt của ngươi, mà ngươi có cách đối phó rồi sao?”

“Sau khi tiêu diệt sơn tặc xong sẽ có biện pháp.” Hắn nói có vẻ cố ý che giấu, nhưng nhìn vẻ mặt trầm tĩnh tự tin của hắn khiến cho nàng tin chắc là hắn đã tính toán xong xuôi rồi.

Đến nửa đêm, Thiết Hùng chợt đốt một đống lửa to bên cạnh. Ban đêm gió to làm ánh lửa bốc cao ngùn ngụt, khói tràn ngập dày đặc, trong vòng hai dặm có thể nhìn thấy rõ.

Nhiếp Thanh Lan từ giữa sườn núi cao nhìn xuống thấy giữa vách đá và những bụi gai không biết từ khi nào đã mai phục rất nhiều binh mã. Dưới ngọn lửa làm ám hiệu, bọn họ cùng nhau nhất tề xông lên, xông về ngọn núi phía trước cách đó không xa. Mà trên núi kia còn treo cờ lớn và có vài căn nhà hiển nhiên đó là hang ổ của bọn sơn tặc.

“Muốn bảo đảm sơn tặc một tên cũng không lọt, ta thấy cần phải thăm dò kỹ tin tức của sơn tặc.” Nàng còn băn khoăn.

“Sơn tặc có tổng cộng hai trăm bảy hai người.” Ánh mắt Lý Thừa Dục lóe sáng, nhìn ngọn núi đối diện: “Hôm qua có mười tên xuống núi mua đồ, có hai ba tên đang đứng gác, còn lại toàn bộ cố thủ ở bên trong. Ta bố trí đánh vài trận ở bên ngoài để bọn chúng cho rằng quan binh không thể tìm cách lên núi được để chúng cố thủ trong núi. Bọn chúng chắc chắn không thể nào nghĩ đến chuyện chúng ta đã lặng lẽ lẻn vào trong hang ổ của chúng.”

“Nhưng ngộ nhỡ có nội gian...”

“Nội gian tổng cộng có bảy người, chém ba người, còn có bốn người đã bị giam lại, trông chừng chúng là đội Phi Hổ là quân dũng mãnh nhất của Công Lãnh An. Công Lãnh An từ trước đến giờ đều bất hòa với Lại Bộ, lần này tuyệt đối sẽ không lùi bước.” Nhìn hắn nói vô cùng từ tốn và chậm rãi những con số giống như đã khắc sâu vào lòng hắn có thể khiến hắn hạ bút thành văn được thì Nhiếp Thanh Lan mới hoàn toàn hiểu tại sao hắn lại tự tin với trận đánh này như vậy. Làm một thống lĩnh mà không nắm rõ thế trận thì cũng chỉ là thất bại, mà hắn thì làm được.

Trong sơn cốc vốn yên tĩnh chợt vang lên tiếng la giết, hai bên bắt đầu xong vào đánh giáp lá cà rồi.

Quan quân chiếm ưu thế về quân số mà sơn tặc lại dựa vào địa thế hiểm trở, hai bên giằng co vô cùng ác liệt.

Nàng nheo mắt nhìn kỹ, quay đầu sai Quách Phi: “Quách tướng quân, ngươi mang một đội binh mã xông lên núi đối diện kia. Cướp lấy cờ của chúng, kêu chúng đầu hàng. Nói thủ lĩnh của bọn chúng đã chết, thừa dịp chúng đang loạn đổ thêm dầu vào lửa.”

Hắn lĩnh mệnh đang định rời đi, Lý Thừa Dục bổ sung thêm: “Thủ lĩnh lũ sơn tặc kia gọi là Lã Chung, bọn chúng đều gọi là ‘Song Khẩu Đại Vương”, ngươi chỉ cần hô “Song Khẩu Đại Vương chết” thì lũ sơn tặc kia sẽ tin không nghi ngờ được.”

Nhiếp Thanh Lan cười nói: “Vẫn là ngươi chu đáo.”

Hắn quay lại cười nhẹ: “Nhưng không phải là người nghĩ ra diệu kế này.”

Nàng nghĩ nghĩ ngợi rồi nói: “Đây có thể tính là lần đầu tiên chúng ta liên thủ đánh địch?”

“Có thể.”

“Chỉ mong có một kết quả tốt.”

“Sẽ là như vậy.”

Hai người sóng vai đứng nghiêm lẳng lặng nhìn ánh lửa ngất trời từ ngọn núi đối diện. Nghe tiếng la hét ầm ĩ vang động cả một vùng, trong đêm tối không phân biệt đâu là quan binh Huyết Nguyệt, đâu là quân của Quách Phu nhưng trong lòng bọn họ đều hiểu, trận chiến này không thể nghịch chuyển được. Quan quân sẽ tất thắng đó là điều không thể bàn cãi.

Sắc trời dần sáng thì trận chiến này đã kết thúc toàn diện, Lý Thừa Dục ra lệnh cho thuộc hạ kiểm lại số quân địch, bất luận sống chết cũng không bỏ qua.

Lúc này, Nhiếp Thanh Lan và hắn không phải là đang đứng ở lưng chừng núi xem chiến cuộc mà là ở bên trong hang ổ của bọn sơn tặc. Nơi mà sơn tặc gọi là “Thái Bình Cung” để uống trà và nhàn nhã trò chuyện.

“Sơn tặc cũng thật là có chút thú vị, cái viện nho nhỏ như thế này mà có thể gọi là Thái Bình Cung? Nhưng thật là đáng tiếc, Thái Bình Cung cũng không thể yên ổn, cũng không thể bảo vệ chúng một đời an bình.” Nàng nâng ly trà cười nói.

Lý Thừa Dục vốn là định đề nghị nàng uống rượu nhưng bị nàng nhã nhặn từ chối. Lúc này bọn họ cần giữ đầu óc thanh tỉnh, không dám sơ hở cho nên mới lấy trà thay cho rượu.

“Sơn tặc có thể nhìn xa trông rộng sao? Nếu không phải là có kẻ sau lưng làm chỗ dựa thì bọn chúng đã là phạm nhân trong đại lao của Hình Bộ rồi.” Lúc này nụ cười của hắn vừa nhẹ nhàng mang theo tia khinh bỉ.

“Đúng rồi, trong đại lao Hình Bộ sao có thể giam nhiều tướng lĩnh của Tư Không Triều như vậy? Ta thả bọn họ ra ngoài sẽ không rước lấy phiền toái cho ngươi đấy chứ?”

“Nàng là Nữ Hoàng tương lai, người nàng thả cứ để lại đi.” Chợt Lý Thừa Dục nói có vẻ lạnh nhạt đến mức xưa nay chưa từng thấy: “Sau trận đánh này, toàn bộ Huyết Nguyệt sẽ biết đến chiến công của nàng.”

“Ta có chiến công? Nói đến tới cứu ngươi thật ra cũng chẳng phải là giúp ngươi một tay?” Nàng cười khổ lắc đầu: “Thật ra nói nhỏ thành to mà thôi, tất cả là vì ngươi chưa đủ tín nhiệm ta.”

“Sao có thể nói như vậy được? Nàng đến ngược lại lại làm ta an tâm vô cùng, nếu không chiến thắng này sẽ không nhanh chóng như vậy.” Hắn xoay cái chén nói với nàng: “Thanh Lan, ta đã sớm nói qua, vì thần dân Huyết Nguyệt mới đưa nàng đến đây, mà đây cũng là hạnh phúc của ta.”

Nhiếp Thanh Lan rất thích hắn cười thoải mái như vậy, dường như điều này rất hiếm thấy ở nơi hắn.

Chỉ là tiêu diệt mấy tên sơn tặc, nhưng đối với hắn mà nói lại giống như dỡ xuống tảng đá ngàn cân. Xem ra hắn đã mong đợi chiến thắng này, mong đợi đã quá lâu.

Qua không bao lâu, thủ hạ của Lý Thừa Dục đến hồi báo: “Thừa Tướng, bắt được mười một tên, thi thể có hai trăm năm mươi chín, xuống núi mua đồ có mười một tên đã bị tóm áp giải xuống chân núi. Còn lại một tên đang trốn vẫn đang tiếp tục toàn lực được truy lùng.”

“Một tên cũng không thể bỏ qua!” Hắn trầm giọng nói.

Nhiếp Thanh Lan châm trà cho hắn lại phát hiện bình trà đã lạnh, nàng đứng dậy định đi tìm nước nóng đột nhiên thấy có ánh sáng lóe lên. Đối với loại ánh sáng này nàng vô cùng nhạy cảm vội xoay người hô to: “Cẩn thận mai phục.” Vừa nói đến đây vội vàng nhào tới che trước mặt Lý Thừa Dục.

Hắn cả kinh, định tránh đi lại muốn đẩy nàng ra thì một mũi tên xé gió bay tới cắm vào ngực nàng.

Nàng khom người một cái, không rõ là có trúng tên hay không, mà Lý Thừa Dục thì bị chọc giận quát lên: “Người đâu!”

“Không cần phiền toái.” Nhiếp Thanh Lan cắn răng cười lạnh, vung tay lên, chuôi Hoa Đào Đao giống như như sao rơi phóng ra tạo thành mộg đường vòng bén nhọn, lập tức trong bụi cây cách đó không xa truyền đến một tiếng kêu rên.

Dương Phàm và Thiết Hùng cũng vội xông lên đem tên sơn tặc cuối cùng còn sót lại như băm thành thịt vụn.

“Thanh Lan!” Lý Thừa Dục ôm chặt nàng vào ngực, trên mặt hắn tràn ngập hoảng sợ cùng khẩn trương, hắn run rẩy đưa tay nắm lấy mũi tên trên ngực nàng.

Nàng hô hấy khó khăn một chút rồi nhỏ giọng cười và nói: “Không sao, không trúng nơi yếu hại, nhờ có đồ vật này đã bảo vệ.”

Mũi tên bị nàng rút ra, quả nhiên là không dính máu nhưng hắn vẫn sợ hãi nhìn nàng, chỉ thấy nàng chậm rãi móc ra một vật từ trong ngực. Mà vật kia đối với hắn vô cùng quen mắt.

Đó là một cái bao nhỏ.

Tay Nhiếp Thanh Lan run lên, mở bao nhỏ ra, bên trong rơi xuống mấy đoạn vòng ngọc đã bị vỡ.

Thì ra là mũi tên kia vô ý bắn trúng chỗ để vòng tay làm nát vòng ngọc nhưng lại không làm nàng bị thương.

“Ta đi tìm thợ giỏi làm lại cho nàng.” Lý Thừa Dục đau lòng vì nàng, định nhặt những mảnh vỡ kia lên.

Nhưng Nhiếp Thanh Lan lắc đầu một cái, đè tay hắn lại: “Không cần, đây là ý trời.”

Ý trời đang nói cho nàng biết một điều: “Nàng đã không thể quay về Tư Không Triều được nữa. Nên toàn tâm toàn ý mà làm người Huyết Nguyệt. Đôi vòng ngọc này và người kia đã không còn quan hệ gì với nàng nữa, nàng không nên lưu luyến làm gì.”

Đã từng có lúc nàng cho rằng người và vòng tay sẽ sống chết không rời nhưng... Khi nàng đã không còn là Thanh Long Tướng Quân thì vòng tay nàng đã không còn ý nghĩa quý giá như lúc ban đầu mà nàng đã được tặng.”

“Đã vỡ thì không thể như lành được.” Nàng lẩm bẩm nói, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh trên mặt nhưng không hiểu vì sao lại có nước mắt ứa ra: “Ta là người chưa bao giờ thích hối hận nhưng gần đây lòng ta đã mềm yếu đi quá nhiều, càng không giống ta. Nó vỡ cùng tốt, lại càng làm ta thêm kiên định.”

Lý Thừa Dục ôm lấy nàng, không buông tay ra, lặng lẽ nghe nàng thương tâm mà nói, thế nhưng hắn lại nhẹ giọng ngâm tụng một bài thơ:

“Thiên lý hoàng vân bạch nhật huân

Bắc Phong xuy nhạn tuyết phân phân

Mạc sầu tiền lộ vô tri kỷ

Thiên hạ tùy nhân bất thức quân.”

Tạm dịch: “ban ngày mây vàng bay vạn dặm, gió bấc thổi làm chim nhạn tuyết phân ly, chẳng ai trước sau không có tri kỷ cả, thiên hạ sẽ có người hiểu mình.”

Nhiếp Thanh Lan ngơ ngẩn, bởi vì trong thơ đầy ấm áp và hàm ý, bởi vì người ngâm thơ, bởi vì cảm giác ấm áp này nàng chưa bao giờ trải qua.

Đột nhiên, nàng ý thức được mình còn tựa vào lòng người ta cảm thấy tư thế này không thích hợp chút nào. Dương Phàm và Thiết Hùng ở cạnh đó không xa nếu nhìn thấy bộ dạng này chẳng phải là muốn nghi ngờ mối quan hệ của họ?

Nàng nhanh chóng giùng giằng đứng thẳng lên, Lý Thừa Dục vẫn không yên lòng cứ đỡ lấy nàng, sợ nàng bị mũi tên kia làm thương tổn đến tâm mạch.

“Ta gọi quân y tới xem cho nàng.” Hắn ân cần nói.

“Ngươi xem đi, thật ra ta không có gì đáng ngại cả.” Nhiếp Thanh Lan cười cười đi đến trước thi thể của tên sơn tặc.

Dương Phàm đã rút Hoa Đào Đao từ cổ tên sơn tặc đưa cho nàng, trên lưỡi đao còn sót lại vài tơ máu.

Nàng cười khổ nói: “Ở Tư Không Triều thì ta giết người Huyết Nguyệt, đến Huyết Nguyệt ta cũng giết người Huyết Nguyệt. Ta với Huyết Nguyệt xem ra chưa thể hết thù hận được.”

Lý Thừa Dục lắc đầu: “Nhưng lần này, người nàng giết là tội phạm của Huyết Nguyệt nên nàng không cần lo lắng. Dân chúng toàn Huyết Nguyệt sẽ biết, sẽ vô cùng cảm kích nàng. Từ nay về sau chúng ta có thể ăn ngon ngủ yên rồi.”

Nhiếp Thanh Lan xoay người, không hề nhìn thi thể tên sơn tặc, chậm rãi bước đi và nhỏ giọng hỏi: “Ngươi từng giết người chưa?”

Hắn bước song song với nàng, nhẹ giọng trả lời: “Trên chiến trường, ai không từng hai tay nhuốm máu tanh?”

Ngẩng đầu lên, nhìn ánh trăng còn sáng trên trời, nàng than thở: “Nghe nói người bình thường ban đầu giết người sẽ có cảm giác mâu thuẫn và thống khổ, sau đó là thói quen, không còn cảm giác gì nữa. Nhưng mà lần đầu tiên ta giết người lại chưa từng có cảm giác mâu thuân, bởi vì tình thế bắt buộc không cho phép ta do dự và sợ hãi. Còn người thì sao?”

Lý Thừa Dục cười khổ, “Ta không bằng nàng, ta từng rất sợ, hắn đứng trước mặt ta huơ đao nhào tới thậm chí ta còn muốn chạy trốn.”

Ánh mắt nàng lưu chuyển nhìn hắn bật cười: “Thì ra ngươi cũng sẽ sợ? Ta cho rằng lá gan của ngươi vô cùng lớn, nếu không sẽ không mạo hiểm kéo cừu địch như ta đây đến giúp ngươi.”

Hắn thâm ý nhìn nàng: “Kéo nàng đến đây bởi vì ta tin nàng.”

“Hả? Cái phần tín nhiệm này từ đâu mà đến vậy?”

Tự nhiên Lý Thừa Dục nói nhỏ giọng: “Từ... Trải qua trí nhớ.”

Nhiếp Thanh Lan cảm thấy trên người Lý Thừa Dục còn có rất nhiều điều bí ẩn mà nàng chưa hiểu, hắn không muốn cho nàng biết. Cho đến nay bọn họ vẫn không thẳng thắn mà nói chuyện về mục đích nàng đến đây. Hắn chưa từng nói cho nàng biết vì sao hắn muốn phụ tá nàng lên làm Nữ Hoàng?

Nhưng bí mật của nàng khi nàng đang ở Tư Không Triều đã không phải là bí mật, hắn nhất định đã đoán ra được.

Mà rất nhiều bí mật của hắn đối với nàng mà nói thật là nan giải, hơn nữa nó luôn luẩn quẩn trong đầu nàng.

Lúc trời sáng, nàng nhìn qua chiến trường, lại phát hiện thêm đêm qua Lý Thừa Dục bố trí binh mã giống như là trận Thất Tinh của nàng.

Nhưng mà trận Thất Tinh của nàng tạo ra là để phòng thủ, nhưng hắn đã thay đổi thành trận tiến công, trải qua đêm qua thực chiến có thể thấy được là rất hiệu quả.

Tim nàng đập mạnh, vì nhìn cách sửa đổi cũng có thể thấy được ưu điểm hay nhược điểm của Trận Thất tinh cũng đã bị nắm giữ rồi.

Mà nếu ở trên chiến trường giao chiến, Lý Thừa Dục muốn phá trận này quả thật rất dễ dàng.

Nàng từng muốn hỏi hắn làm thế nào để nắm giữ trận pháp này. Nhưng hắn mượn cớ tránh đi, rất dễ nhận thấy hắn không muốn nói.

Vì vậy tâm tình của nàng chợt chùng xuống, nói là vì trận pháp từng khiến nàng kiêu ngạo và tự tin bị người ta phá giải thì làm sao mà vui vẻ được. Hay là vì sau trận chiến này, hắn và nàng vẫn không thẳng thắn để đối đãi làm nàng thương tâm?

“Tướng quân, ngàn vạn đừng quên, Lý thừa tướng là Thừa Tướng của Huyết Nguyệt Quốc, mà ngài là Tướng Quân của Tư Không Triều.” Dương Phàm dường như cũng đã nhìn ra quan hệ của bọn họ ngày càng gắn bó nên không nhịn được nhắc nhở nàng.

Nàng hiểu ý tứ của Dương Phàm là nhắc nàng nhớ đến thân phận và nhiệm vụ của mình, không thể quên gốc. Nhưng lòng nàng... hình như càng ngày càng không kiên định?

Lúc rời khỏi Tây Sơn, dân chúng ở đây biết tin sơn tặc đã bị diệt trừ, tất cả người dân trong vùng đều đổ ra đường khua chiêng gióng trống vui vẻ đưa tiễn Lý Thừa Dục khải hoàn hồi triều.

Tình cảnh như thế, ở Tư Không Triều Nhiếp Thanh Lan cũng đã từng gặp qua nhưng giờ đây lại là lần đầu tiên cảm thụ sự nhiệt tình của dân chúng ở nước lạ. Nàng đã nghĩ mình là kẻ thù của Huyết Nguyệt nhiều năm thì trong lòng dân chúng chắc chắn nhìn thấy nàng sẽ xông lên mà chém giết kẻ thù. Lần trước Yến Nhi hạ độc nàng đã khiến cho lòng nàng lạnh đi một nửa không dám nghĩ đến một ngày nào đó lại được dân chúng Huyết Nguyệt yêu mến.

Cho nên ở trên đường khải hoàn trở về nàng bảo thuộc hạ kiếm cho nàng một xe ngựa để tránh phải tiếp xúc với dân chúng.

Không nghĩ tới Lý Thừa Dục trước mặt dân chúng lại lớn tiếng nhắc đến nàng:

“Các vị có biết lần này là ai xuất kỳ binh đánh bại sơn tặc? Là Tư Không Triều Thanh Long tướng quân Nhiếp Thanh Lan! Là nàng không ngại cực khổ, ngàn dặm tập kích bất ngờ đến giúp chúng ta. Tân Đế Tư Không Triều trước đây xuất đồ cứu tế cho chúng ta cũng nhờ một tay Nhiếp Tướng quân thúc đẩy. Tướng quân nói dân chúng mới là gốc của một nước, nàng nguyện ý trọn đời dốc sức trợ giúp hai nước được hòa bình, không muốn đánh nhau nữa, nguyện cùng Huyết Nguyệt và Tư Không Triều hai nước láng giềng hữu hảo!”

Hắn một phen kích động bách tính khiến dân chúng lệ chảy ròng ròng theo hướng tay hắn chỉ, vứt bỏ hiền khích lúc trước rối rít chạy đến xe ngựa của Nhiếp Thanh Lan hoặc quỳ gối cúi người cảm tạ nàng: “Đa tạ Nhiếp Tướng quân!”

Nàng vén màn xe đi ra để đáp lễ, đám người lập tức xông tới, đứng đầu là bà lão đã chỉ đường cho nàng.

Bà lão kích động ngước lên nhìn nàng, liên tiếp khóc sụt sùi rồi nói: “Cô nương thật tốt, ta biết ngay ta không nhìn lầm người mà!”

Hốc mắt Nhiếp Thanh Lan nóng lên, những giọt nước mắt chảy trên những khuôn mặt thuần phác kia với ước vọng thái bình không thể so sánh được với dân chúng Tư Không Triều. Nghe những lời nồng ấm bên tai của mọi người, đối mặt với những gương mặt đáng mến vậy khiến cho lòng nàng thầm hỏi: “Nàng đến đây là vì cái gì? Có đúng như lời Lý Thừa Dục nói là vì hòa bình hai nước? Hay chỉ là vì mục đích của Tư Không Thần thâu tóm lấy Huyết Nguyệt?”

Nàng giương mắt nhìn Lý Thừa Dục ở xa xa, hắn đang mỉm cười nhìn nàng.

Khá lắm Lý Thừa Dục, ngươi quả thật đã ép ta... Không còn đường lui!

“Có một việc ta muốn hỏi ngươi, ngươi nhất định phải thẳng thắn nói cho ta biết.” Trên đường hồi kinh, rốt cuộc Nhiếp Thanh Lan cũng mở miệng được để hỏi Lý Thừa Dục.

“Nàng hỏi đi, ta tri vô bất ngôn.” (biết thì sẽ nói) Hắn mỉm cười nhìn nàng.

Nhưng nàng biết, hắn cũng không phải tất cả đều sẽ “Tri vô bất ngôn”.

“Trước khi ngươi xuất chinh, Thượng Quan Vinh đã từng nhắc nhở ta, nếu ta muốn lên lên ngôi Nữ Hoàng thì sẽ phải ổn định Ngôi vị và lòng dân. Mà biện pháp mà hắn đưa ra đó là muốn kết hôn với một vị có quyền có thế trong triều. Như vậy là sao?”

Hắn cau mày: “Đây là lời của Thượng Quan Vinh? Không phải hắn không tự lượng sức mình cho rằng mình là người duy nhất được chọn đấy chứ?”

“Nói như vậy, xác thực là đúng?” Nhiếp Thanh Lan nhìn hắn: “Có lẽ ngươi và bọn họ đã thống nhất? Vậy đã quyết định cho ta lấy ai?”

Trong mắt Lý Thừa Dục nổi lên tia nhàn nhạt ưu thương: “Thanh Lan, nàng nói như vậy không chỉ là xem thường chính nàng mà còn xem thường ta nữa. Ta thừa nhận trong triều có một đám người đang có ý nghĩ hoang đường như vậy. Nhưng nàng không phải là người có thể tùy ý để mang ra làm món hàng giao dịch hay để tặng. Mà ta tuyệt đối không cho phép bọn họ có thể có ý đồ nhúng chàm đến nàng.”

Nàng trầm mặc một hồi lâu, đột nhiên hỏi: “Có phải kết hôn là cách giúp lực lượng của chúng ta mạnh lên nhanh nhất?”

“Không được nghĩ đến điều này! Nàng hãy chấm dứt ý nghĩ trong lòng đi!” Hắn vội vàng cản lại: “Nàng không cần vì toàn cục mà hy sinh bản thân mình.”

Nhiếp Thanh Lan cười một tiếng: “Có lúc vì đạt tới mục đích mà phải miễn cưỡng chính mình đi làm một ít chuyện, cũng không phải là không thể được. Trong cuộc đời ngươi, chẳng phải có lúc ngươi cũng phải miễn cưỡng chính mình?”

Lý Thừa Dục nhìn nàng, chậm rãi hỏi: “Là vì hắn sao?”

“Người nào?” Trong nháy mắt nàng không hiểu, sau đó chợt hiểu: “Ngươi nói Tư Không Thần? Không, không thể là vì hắn.” Nàng cười khổ: “Có thể là vì ngươi. Hôm nay ngươi đã khẳng khái tuyên bố như vậy, đem ta tung lên trời thì ta làm gì có cơ hội chạy trốn nữa. Ta còn biết làm gì nữa? Lần này chúng ta trở lại kinh thành sẽ có một chút phong ba phía trước chờ ngươi và ta. Nếu như ta gả cho một vị trượng phu có quyền có thế thì có thể giúp ngươi diệt trừ được kẻ xấu, hoặc là làm phe nào đó suy yếu, như vậy...”

“Không cho phép!” Sắc mặt của hắn lạnh như băng sương: “Nếu hiện tại là Thượng Quan Vinh đang nói trước mặt ta thì ta sẽ cho hắn một kiếm. Nhưng hận kẻ nói những lời khốn kiếp ấy lại là nàng nên ta không thể làm gì. Thanh Lan, nếu ngươi làm như vậy thì đúng là người đang cô phụ ta.”

Hắn quay đầu không để ý đến nàng, mím chặt môi và nén khuôn mặt cứng nhắc, chứng trỏ hắn đang cực kỳ không vui.

“Như vậy, chúng ta đổi lại đề tài vậy...” Nàng vỗ vỗ mu bàn tay hắn trấn an: “Có thể nói cho ta biết vì sao Quách Tướng Quân và thủ hạ của ta có thể bình an vô sự sống tới bây giờ? Dường như là trời cao đã an bài muốn ta đến Huyết Nguyệt để cứu bọn họ ra tù vậy. Đừng nói là bọn họ vui mừng mà ta cũng vậy. Chẳng lẽ Tiên Hoàng không muốn giết bọn họ sao?

“Có ý định nhưng cuối cùng lại không làm được.” Cuối cùng hắn cũng xoay người lại nhìn nàng: “Cả gần ngàn binh mã Tư Không Triều đối với Huyết Nguyệt mà nói đó là mối họa khôn lường. Cho nên lúc đầu khi mới bắt được bọn họ đã có người đề nghị muốn đem toàn bộ bọn họ chém đầu hoặc chôn sống.”

“Thế vì sao không làm như vậy?”

“Bởi vì Tiên Hoàng tại vị đã lâu chợt bệnh mà qua đời, theo quy củ của Huyết Nguyệt thì tất cả mọi chuyện liên quan đến hưởng lạc và sát sinh đều bị cấm. Sau quốc tang một năm thì chuyện này bị quên.”

“Nói như vậy, cũng coi là mạng của bọn họ lớn.” Nhiếp Thanh Lan thở dài, “Ta muốn sau khi trở về sắp xếp cho bọn họ về nước, liệu có người làm khó?”

“Ta nói rồi, nếu là người nàng muốn để thì cứ để mà thả thì cứ thả. Bọn họ trở về cũng là chuyện thường tình, ta sẽ sai người làm giấy thông quan cho họ.”

Nhiếp Thanh Lan gác hai chân lên, dang rộng cánh tay ra: “A, mặt trời thật là thích, ấm áp, thật là lười biếng muốn quên đi tất cả những chuyện đáng ghét kia.”

“Ta cho là nàng thích ánh trăng.” Hắn nhìn nàng có vẻ hơi mang tính ngây thơ trẻ con bèn không nhịn được cười.

“Ánh trăng có thể để cho ta giữ vững đầu óc thanh tỉnh, ánh mặt trời lại khiến ta lười biếng. Ta không dám lười biếng, cho nên rất ít khi có thể giống như bây giờ mà tham lam phơi nắng.”

“Lười biếng cũng là quyền lợi của mỗi nữ nhân.” Lý Thừa Dục nhẹ nhàng nói: “Chỉ cần có nam nhân yêu thương nàng thì có thể lười biếng. Đây không phải là lỗi mà là hạnh phúc. Nhưng mà... người kia của nàng có từng cưng chiều qua nàng? Chắc là không rồi?”

Nhiếp Thanh Lan biết Lý Thừa Dục khả năng nói trúng lòng người, những lời hắn nói đều nói trúng tim đen. Nhưng hắn ít khi khiến nàng đau lòng, mặc dù thỉnh thoảng có vạch trần suy nghĩ trong lòng nhưng hắn luôn dịu dàng an ủi.

Nhưng lần này hắn hỏi về việc nàng có được nam nhân của nàng cưng chiều thì nàng cảm thấy có một nỗi đau đánh vào trong lòng.

Mặc dù là nữ nhân, nhưng nàng chưa bao giờ hy vọng xa vời rằng sẽ được ai đó cưng chiều, làm trái tim người mình yêu phải chảy máu thậm chí là rơi lệ. Đây cũng là suy nghĩ cố hữu trong nàng.

Chẳng lẽ suy nghĩ của nàng đã sai?

Đường hồi kinh không dài lắm, về đề tài đó Lý Thừa Dục không nhắc lại nữa. Có lẽ hắn đã nhận ra nàng đối với chữ tình luôn nhạy cảm tránh né cho nên tìm những đề tài khác để nói chuyện.

Lúc sắp đến kinh thành, hắn tìm đến bảo nàng: “Nàng và binh mã của nàng phân tán thành tốp vào thành ở mấy cửa, không nên để mọi người chú ý.”

“Thế nào?” Nàng không hiểu: “Chuyện ta xuất binh thì Công Lãnh Hầu gia và Thượng Thư các bộ đều biết mà?”

Lý Thừa Dục giải thích, “Thượng Quan Vinh và Hà Duy Nhân tất nhiên là muốn kiếm cớ gây chuyện, có nàng ở đây ta khó nói chuyện với chúng. Nàng đi trước thì ta có thể rảnh tay một chút.”

Nhiếp Thanh Lan chợt hiểu rồi dặn dò: “Ngươi phải cẩn thận.”

“Ban ngày ban mặt, bọn họ sẽ không dám làm gì ta đâu. Giờ chỉ có thể nuốt giận mà thôi.” Hắn cười nói.

Dựa theo sắp xếp của hắn, nàng lệnh cho thủ hạ của mình mặc đồ thường dân chi ra từ sáu cửa thành mà đi vào, mà chính nàng cũng an vị trên xe ngựa theo cửa Đông vào thành.

Gần đến cửa thành chợt Dương Phàm đang ở ngoài xe vội bẩm báo: “Tướng Quân, quả nhiên là đúng như dự đoán.”

Nàng vén màn xe lên một chút thấy hai bên đường có rất nhiều binh lính và dân chúng, Thượng Quan Vinh và Hà Duy Nhân đang cưỡi ngựa đứng đầu trông xa xa dường như là đang đón Lý Thừa Dục đến.”

“Thật là dối trá.” Nhiếp Thanh Lan khinh thường nhìn lại một cái, hạ màn xe xuống ra lệnh: “Mau rời khỏi nơi này.”

Binh lính giữ cửa thành Đông vốn định kiểm tra xe ngựa lại thấy Dương Phàm đưa lệnh bài ra liền cười nói: “Thì ra là người nhà Hầu Gia, mời tự nhiên qua cửa.”

Trước khi ra khỏi thành, Công Lãnh An đưa cho Nhiếp Thanh Lan một lệnh bài để nàng tránh khỏi việc bị binh lính giữ thành kiểm tra. Xem ra lệnh bài này cũng hữu dụng. Nếu họ biết nàng là ai chắc chắn sẽ hô lên, không chừng sẽ bị đám người đáng ghét kia dây dưa một phen.

Trở về cung, thay xong quần áo, Nhiếp Thanh Lan liền hỏi: “Lý Thừa tướng trở về chưa?”

“Thừa tướng đang ở Thập Lý Đình đang được mấy vị Hầu gia cùng các đại thần mở tiệc rượu đón gió tẩy trần.”

Quan thái giám Tư Lễ trong cũng trả lời.

Xem ra Lý Thừa Dục hẳn là biết nàng chán ghét những thứ giả dối khách sáo này cho nên mới bảo nàng đi trước.

Nàng liền ngồi ở trong nội cung, đợi đã lâu mà không thấy hắn vào cung. Trong lòng nàng có chút bất an, cứ sợ Thượng Quan Vinh và đám người đó sẽ làm điều gì bất lợi với hắn.

Bồn chồn ở trong cung một lúc nàng gọi: “Dương Phàm, thay y phục đi ra ngoài với ta một chuyến.”

Câu nói này là ám ngữ, Dương Phàm tự nhiên sẽ hiểu đây là ý của Nhiếp Thanh Lan muốn hắn cùng nàng đi do thám một chuyến.

Đổi trang phục dạ hành, nàng lặng yên không một tiếng động cùng hắn phi thật cao lên thành cung, nhảy qua. Phủ Thừa Tướng ở phía Nam kinh thành, nàng đã đến đó rất nhiều lần nên rất thuộc đường, nhanh chóng đến nơi.

Trước cửa Phủ Thừa Tướng thật náo nhiệt, có không ít xe ngựa đứng la liệt ở bên ngoài chờ, nàng còn nghe được đám lính gác cổng đang trò chuyện: “Giờ thì Thừa Tướng của chúng ta thật nở mày nở mặt, nhìn một đám cựu thần xem có ai không dám tâm phục khẩu phục?”

Nhiếp Thanh Lan biết Lý Thừa Dục đã trở lại.

“Tướng quân, minh nhập hay ám nhập?” Dương Phàm nhỏ giọng hỏi.

Nàng thấy bên trong phủ đèn dầu sáng rỡ, nghĩ ngợi chốc lát rồi nói: “Ám!”. Trong phủ Thừa Tướng dĩ nhiên là náo nhiệt, bá quan văn võ tối nay đều đến đây, không biết bao nhiêu kể bợ đỡ nịnh nọt Lý Thừa Dục nhưng hắn vẫn vô cũng bĩnh tĩnh, chỉ ngồi ở trong đình viện nhìn ánh trăng sáng trên đầu không biết đang nghĩ gì.

Thượng Quan Vinh cầm ly rượu lảo đảo cười cười đi tới: “Thừa Tướng, hôm nay ở Thập Lý Đình không đối ẩm cùng ta thì cũng phải uống cùng ta ly rượu chứ?”

Lý Thừa Dục nhìn hắn một cái: “Ta chưa vào cung gặp Điện Hạ, không tiện dính mùi rượu, mời Hầu Gia hôm khác vậy.”

“Khách khí cái gì? Hôm nay không gặp thì ngày mai gặp, có phải không thấy được đâu? Lại nói, các ngươi dọc đường sóng vai làm bạn với nhau nhìn chưa chán sao? Gấp gáp gì?” Lời Thượng Quan Vinh nói rất to, vừa nói xong cả đình viện náo nhiệt giờ im một nửa, mọi người tựa hồ như nín thở chờ Lý Thừa Dục đáp lời.

Hắn vẫn lạnh đạm như cũ: “Không biết từ nơi nào Điện Hạ lấy được chiến báo giả bèn đem quân đến cứu ta. Các ngươi thân là quan trọng thần trong triều biết sao không cản lại? Lại càng làm cho ta đã bận rộn lại càng phải chăm lo sự an nguy của Điện Hạ, thiếu chút nữa thì thua trận này.”

“Là Điện Hạ kiên quyết muốn đi cứu ngươi, chúng ta ai cũng không ngăn được.” Hà Duy Nhân cũng mở miệng: “Lại nói, nàng là bị ngươi thỉnh trở về làm chủ tử của chúng ta. Nào có ai dám cản hành động của chủ tử? Chúng ta đành phải thuận theo nàng thôi.”

“Chủ có lỗi, thần bất lực, chính là lỗi thần tử, điểm đạo lý này Hà đại nhân không biết sao?” Giọng điệu Lý Thừa Dục vô cùng lạnh lùng.

Hà Duy Nhân cảm thấy nhịn không được, mặt lạnh lùng nói: “Nhưng nàng ta căn bản có phải là chủ tử của chúng ta hay không còn không biết, sự sống chết của nàng không liên quan đến chúng ta.”

“Thế sự sống chết của đám giặc cỏ kia có liên quan đến Hà đại nhân không?” Lý Thừa Dục nhìn thẳng hắn: “Lần này giao chiến cùng đám sơn tặc ta bắt được mấy tên gian tế rất kỳ quái. Bọn chúng nói là vì cấu kết được với đám quan lại nên mới dám làm bừa, còn lén lút tung tin xấu. Hà đại nhân có biết kẻ đó là ai?”

Hắn hừ lạnh nói: “Kẻ gian có liên quan đến ai làm sao mà ta biết được?”

Lý Thừa Dục lấy từ trong người ra một cái hộp vải đựng các phong thư truyền tin: “Mỗi phong thư đều không đề tên người gửi nhưng đều là viết bằng giấy Vân Đài không thấm nước của Kinh thành. Giấy này cực đắt, người dùng ở kinh thành cực ít, nghe nói Hà Đại nhân là một trong số ít người dùng loại giấy này.”

Hắn vỗ bàn: “Lời này là có ý gì? Cả nước trên dưới dùng loại giấy này không một vạn tám trăm thì cũng có một trăm tám mươi, chẳng lẽ lại là ta?”

“Chỉ bằng một trang giấy tất nhiên không thể nói được gì. Trong đám gian tế còn có một kẻ gọi là Tiết Chính, kẻ này vô cùng mê cờ bạc phung phí nhưng từ tên lính quèn bậc ba sao có nhiều tiền như vậy? Ta đã tỉ mỉ điều tra mới biết hắn có một bằng hữu thường xuyên tiếp tế tiền cho hắn. Mà bằng hữu đó chính là quản gia Hà Thất bên trong Hà phủ.”

Hà Duy Nhân lần nữa cười lạnh: “Vậy thì như thế nào? Nói không chừng Hà Thất và hắn giao tính thâm hậu, nguyện ý giúp đỡ, vậy thì có liên quan gì tới ta?”

“Hà Thất năm đó trúng tú tài khoa cử thuộc huyện Trữ Châu thuộc Thanh Túc. Mà Tiết Chính một chữ không biết lại là người Vĩnh Châu huyện An Lợi. Hai bên cách nhau thiên sơn vạn thủy, không phải đồng hương cũng không phải đồng môn. Quan hệ bắn pháo mấy ngày cũng không tới thì làm sao có giao tình thâm hậu như vậy?” Lý Thừa Dục phất tay: “Dẫn người đi lên!”

Mọi người quay lại nhìn, người bị dẫn tới là một tên sơn tặc, quỳ rạp xuống trước mặt hắn luôn mở miệng: “Xin Thừa tướng tha mạng! Xin Thừa tướng tha mạng!”

“Ngươi nói lời nói thật ta liền tha cho ngươi một mạng.” Lý Thừa Dục hỏi: “Vì sao trước kia quan binh dẫn người đến dẹp trừ vì sao các ngươi luôn có thể toàn thân mà lui?”

Tên sơn tặc vội khai ra hết: “ Song Khẩu Đại Vương nhà ta trước đó đã chuẩn bị lễ lớn cho quan viên trong vòng trăm dặm, còn đưa châu báu cho quan lớn trong kinh thành. Chúng ta đều biết hết tin tức và phân tán hết vào các thôn nhỏ giả trang thành thôn dân khiến quan binh không thể tìm ra được. Chờ quan binh đi chúng ta lại trở về núi.”

Lý Thừa Dục hỏi tới: “Quan lớn trong kinh thành là ai? Ngươi có biết không?”

“Không biết... Chỉ là có một lần Song Khẩu Đại Vương uống say dương dương tự đắc nói, có lẽ một ngày kia hắn cũng có thể làm một chức quan, chúng ta hỏi hắn vì sao? Hắn nói trong kinh thành có một vị đại quan chuyên sắp xếp tước vị cho người khác. Chỉ cần chuẩn bị tốt là có thể lên thẳng mây xanh, khoa cử không cần thi, từ đó có thể biến đen thành trắng được. Từ đó có thể yên ổn mà vơ vét tiền bạc.”

Lời này đã hết sức rõ ràng là nhắm vào Hà Duy Nhân rồi.

Gương mặt của hắn sung huyết đỏ bừng, thét to: “Thật là một bên nói bậy nói bạ! Sơn tặc lớn mật, chẳng những bụng dạ ác độc mà còn xảo trá như vậy! Là ai cho phép ngươi có thể vu oan cho mệnh quan triều đình? Thật không muốn sống nữa!”

“Ngươi mới là người không muốn sống nữa!” Lý Thừa Dục cao cao tại thượng, thanh âm không lớn nhưng lại trầm ổn có lực ngăn lời chột dạ của hắn lại: “Tiên Hoàng ban cho ngươi trách nhiệm nặng nề, triều đình cho ngươi công danh không ngờ ngươi lại vàng nhọ đỏ lòng son. Bất chấp an nguy của tướng sĩ và dân chúng làm ra cái việc đê hèn xấu xa này còn dám đứng đây hô to hô nhỏ? Người đâu! Đem lột mũ và áo quan hắn ra, trói lại ném vào nhà lao hình bộ chờ Ngũ Bộ xét xử.”

Hà Duy Nhân bị người hai người xông tới lột mũ và áo liền tức giận mắng to: “Lý Thừa Dục! Ngươi cho rằng ngươi có một thân phận đặc thù người khác sẽ phải xem sắc mặt của ngươi sao? Ngươi mới không tính là kẻ...”

Thiết Hùng mặt lạnh đi tới, một tay tóm lấy cằm của hắn, dùng sức vặn khiến hắn sái cả quai hàm không nói thêm từ nào được nữa.

Trong phủ vừa mới ồn ào giờ im phăng phắc, yên tĩnh đến mức có thể nghe được âm thanh của gió thổi qua lá rụng.

Chẳng ai nghĩ tới, người thường ngày ôn tồn nho nhã như Lý Thừa Dục khi trở mặt lại đáng sợ như vậy. Đem tên gian thần tác oai tác quái mười năm trời là Hà Duy Nhân bắt tại chỗ.

“Kẻ bất trung với Huyết Nguyệt sẽ có kết quả như vậy” Lời hắn tựa như phun ra từ núi băng khiến tim mọi người cũng lạnh thấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện