Hoa Hoa Du Long

Chương 37: Phiên ngoại 1



Hiện tại, người từng hầu hạ Hoàng đế đang đi vào, vừa nghe Tĩnh tính tình đặc biệt kém, đã bắt đầu lo lắng không biết hôm nay có thể hay không là ngày cuối cùng được nhìn thấy mặt trời của tiểu thái giám đây.

Bệ hạ vì sao tâm tình lại đặc biệt xấu như thế, có tin đồn xôn xao cho rằng chính là bởi vì vị Lộ Hầu gia mới bị xử trảm kia. Nhưng chỉ trong nửa đêm Tĩnh đã truyền lệnh phân phó thân tín đến giải tán tất cả đám người trong Lộ Hầu phủ, không cho phép bất kỳ ai đến xem, cái sự việc này thật tối mật.

“ Sớm biết như thế, làm gì lúc trước…” Nhìn thấy Hoàng đế tính tình càng lúc càng giận dữ lại tiều tụy, cẩm y vệ đại tổng quản Đinh Bằng chỉ có thể thở dài.

Hai thủ hạ thân tín nhất, cũng chỉ vì Hoàng đế tính tình nổi giông bão mà bị hại, đánh cho đến bây giờ còn nằm trên giường không đứng dậy được, nếu loại tình huống này còn tiếp tục nữa, chỉ sợ trong cung sớm không còn ai có thể hầu hạ cuộc sống bình thường của hoàng đế nữa rồi.

“ Còn không mau cút”

Đinh Bằng vừa mới bước vào cửa đại điện, liền nhìn thấy một tiểu thái giám chân này chân kia dính cả vào nhau chạy ra khỏi đại điện, tiếp theo đến là một đoàn tiếng động mạnh, giống như tất cả một đống rác rưởi kim loại ngã nhào trên mặt đất.

Lắc lắc đầu, Đinh Bằng nếu không tự tin rằng Hoàng đế không phải là giận chó mắng mèo mà trút lên người thân cận, thì nhất định xoay người bỏ chạy mất dạng lâu rồi.

Có một niềm tin mãnh liệt vào hoàng đế, Đinh Bằng đi vào đại điện.

Tĩnh ngay cả ngoại bào cũng không mặc, ngồi sau đống công văn, tóc dài tựa hồ mới chải chưa xong, một vài sợi còn vương trên trán, trên bàn vẫn còn gương cùng lược,hẳn là tiểu thái giám mới bị dọa chạy vừa rồi là tới hầu hạ y rửa mặt chải đầu.

Nếu Tĩnh không phải Hoàng đế, lấy gương mặt đẹp đẽ như tiên của y, chắc chắn có vô số nhà giàu tranh nhau nuôi dưỡng làm nam sủng đi…Tĩnh vốn không thích quần thần nhìn thấy rõ diện mạo y, Đinh Bằng là một trong số ít có thể nhìn thấy y chân diện thần tử.

Dung mạo như vậy, một nam nhân hiển hách như vậy, cư nhiên lại mê luyến một nam nhân khác: Lộ Thương dung mạo kém xa Tĩnh, càng đừng nói đến võ công, đị vị , tài trí, kiến thức rộng rãi như Đinh Bằng đến tột cùng không hiểu vì đâu Hoàng đế lại mê luyến một nam nhân như Lộ Thương, đến nỗi từ khi mất đi hắn thì bệ hạ cũng mất đi cả tự chủ lẫn ngạo khí.

Bất quá, hết thảy đã xảy ra rồi, thái độ làm quân thần, cũng chỉ có thể đối với Hoàng đế mà làm một chuyện—

“ Bệ Hạ…” Đinh Bằng đi vào trước người Tĩnh.

Nghe được tiếng bước chân, Tĩnh vẻ mặt tức giận hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Đinh Bằng thì vẻ mặt có chút giãn ra.

“ Có chuyện gì sao?” Tĩnh sắc mặt thập phần không tốt, đó là do trường kỳ thiếu ngủ cùng ăn uống không đều đặn tạo thành.

“ Thần cùng với bảy mươi hai cung phi, hai ngàn cung nữ cùng thái giám, và tất cả các cẩm y vệ dưới tay thần chờ được hầu hạ bệ hạ. Xin bệ hạ ra lệnh”

Đinh Bằng quỳ xuống, ánh mắt hơi tối lại.

Như hắn dự liệu, Tĩnh quả nhiên bị hắn là cho hồ đồ, ngẩng đầu, có chút không hiểu hỏi: “Thỉnh cái gì mệnh?”

“ Thỉnh bệ hạ chỉ hướng Giang Nam dạo một hàng”

Nghe được hai chữ Giang Nam, quả nhiên vẻ mặt Tĩnh biến sắc.

“ Giang Nam có gì hay, trẫm vì cái gì muốn đi dạo?” Có vẻ đã phát hiện ra ẩn ý của Đinh Bằng, Tĩnh cố ý giả bộ hoàn toàn không phát hiện gì.

“ Khởi bẩm bệ hạ, từ lần bệ hạ hạ cố Giang Nam có đến đã ba năm. Đối với sự vụ ở Giang Nam xao nhãng là bất lợi cho phía nam ngàn dặm giang sơn Đại Đồng…”

Lấy ra một lý do để Hoàng đế đường hoàng đi làm việc tư mà người muốn, là nhiệm vụ hàng đầu của kẻ thần tử đáng khen ngợi…ngay cả Đinh Bằng cũng phải tự khen ngợi chủ ý của mình.

“ Đương nhiên…đây hẳn là suy nghĩ của rất nhiều thị thần ngoài kia…” Đinh Bằng lại thêm một câu nữa.

Tĩnh đứng dậy, gương mặt không đổi sắc nhưng khóe miệng có một nét cười nhẹ

“ Đinh ái khanh lo lắng quốc sự thật khiến trẫm hổ thẹn! Trẫm quả nhiên đã xao nhãng Giang Nam lâu ngày, trước mắt quả thực nên đi. Được. Ba ngày sau trẫm sẽ đến Giang Nam một lần”.

“ Đinh ái khanh, vậy phiền ngươi đem việc này truyền lệnh đi xuống, lệnh cho Phủ Hàng Châu chuẩn bị tiếp giá.”

“ Rõ!” Đinh Bằng cúi đầu: “ Thần tuân chỉ”

Hắn ngẩng đầu lên, khóe miệng còn cười rõ ràng, nhìn thấy ánh mắt Tĩnh, hai người đều là vẻ mặt ý cười, hắn rốt cuộc buồn cười hơn, đơn giản cười ha hả ra tiếng.

Tĩnh ngay từ đầu bị hắn cười có chút xấu hổ, đến sau nghĩ không nhịn được, cùng hắn cười ha hả vui vẻ…

Nghe được trong cung truyền đến tiếng cười một tháng nay chưa thấy, ngoài cửa, tiểu thái giám không khỏi tròn mắt nhìn nhau: đây là làm sao? Đinh đại nhân thật có bản lĩnh nha, làm cho Hoàng đế tâm tình xấu như vậy có thể cười được thành như vậy?



Ba ngày sau

Tuyết ngừng rơi, trời quang, Tĩnh cùng đội ngũ nam tuần lớn nhất từ trước tới nay, từ Đồng An xuất phát.

Quang nghi thức có năm trăm người, đội ngũ kéo dài chừng một dặm, một đường thẳng đến quan lại quỳ nghênh … kỳ quái chính là, tuy nói nam tuần, Tĩnh lại thẳng hướng nam mà không tuần, trải qua quận lớn không hề dừng chân nghỉ ngơi, cũng không thể nghiệm khảo sát dân tình, mà lại giống như chạy thẳng một mạch vội vàng đến Hàng Châu.

Đang lúc hoàng hôn , đám huynh đệ Lộ Thương đang cùng nhau chơi cờ thưởng nhạc, bỗng thấy Cát Thanh chạy như lửa đốt mông vào nội viện.

“ Đại ca…đại ca…không ổn rồi” Hắn thở đến lợi hại, nói chuyện đứt quãng.

“ Thanh đệ đừng vội,có chuyện gì, chậm rãi nói ?” Lộ Thương ôn hòa cười.

Trở lại Hàng Thành đến nay, cuộc sống tự tại, hắn có béo lên một chút, nhưng tính tình cũng nhu hòa hẳn lên.

“ Hoàng đế…hoàng đế….” Càng nói càng thở, Cát Thanh nghẹn nửa ngày cũng không nói rõ được.

Hai chữ rơi vào tai hắn một đường khiến bàn tay đang cầm quân cờ đứng khựng lại , con cờ rơi xuống bàn cờ phát ra thanh âm thật lớn, hắn cũng không hề biết.

“ Làm sao vậy? Làm sao vậy? Cẩu Hoàng đế lại làm sao vậy?” Nghe thấy tên Tĩnh, Tào Tín một bộ ngẩng đầu… rõ ràng gã không quên chuyện ở Hoa Tiên quán bị Tĩnh chỉnh cho một trận.

“ Hoàng đế..Hoàng đế hắn đến Hàng Châu rồi.”

“ Cái gì?”

Nhất thời trong hậu viện la toáng lên…dù sao, bọn họ cũng đã quen với cuộc sống điềm tĩnh khoái hoạt thường ngày, Tĩnh đến, giống như đem tất cả phá tan tành.

“ Mọi người đừng hốt hoảng. Cát Thanh, ta hỏi ngươi, ngươi có biết hay không, Tĩnh…Hoàng đế hắn đến làm gì?”

Người thứ nhất tỉnh táo lại, chính là Lộ Thương.

Cát Thanh gãi gãi đầu :“ Hình như nói cái gì nam tuần…”

Lộ Thương hơi nhắm mắt, cũng không biết che dấu cái gì. Ngẩng đầu lên,sắc mặt hẳn đã trở lại bình thường: “ Hoàng đế nam tuần, đó là xử lí chính sự cần thiết, chúng ta kích động cái gì…Mọi người quan tâm vào chuyện thường ngày vẫn làm, để ý đến cái chuyện rỗi việc này làm gì”

“ Vậy buổi tối hôm nay Cao trang chủ có võ lâm yến tiệc có đi hay không?”

Tào Tín căn bản không tin Lộ Thương có thể bình tĩnh đến như vậy, theo dõi hắn nửa ngày vẫn không nhìn ra sơ hở gì.

Cao trang chủ, vốn là võ đạo nổi danh Hàng Châu, trước kia có quen biết Lộ Thương, lần này đại hội võ lâm gã rửa tay chậu vàng rút khỏi giang hồ, là nhân vật nổi danh võ lâm thiên hạ.

“ Đương nhiên muốn đi, Cao trang chủ còn nói phải giới thiệu tiểu mĩ nhân cho ta” Lộ Thương nói xong, khóe mắt đích thực có nét cười ngả ngớn, làm cho bọn Cát Thanh bật cười.

Lộ Thương khác hẳn mọi khi lại càng làm Tào Tín thêm lo lắng…đại ca đối với nữ nhân không ham thích, lại nghe Tĩnh đến Hàng Châu bỗng nhiên nổi hứng với mỹ nhân, chỉ có thể chứng minh Tĩnh đối với đại ca quả thực có ảnh hưởng lớn.

Lo lắng vẫn lo lắng, nhưng Tào Tín không dám nói ra tâm tư của mình sợ ảnh hưởng đến mọi người xung quanh,

Ban đêm Hàng Thành náo nhiệt, náo nhiệt so với kinh thành mà so sánh chỉ có hơn không có kém.

Cùng với ba huynh đệ đi đến ngã tư nói chuyện ồn ào cả một quãng đường, nhìn thấy hai bên hoa đăng treo sáng rực, nhìn thấy một đôi nam nữ ăn mặc kiểu cách đi qua trước mặt, Lộ Thương cao hứng ngẩng đầu lên.

Võ lâm yến tiệc của Cao trang chu được tổ chức ở tửu lâu lớn nhất Hàng Châu…Thiên Hương lâu.

Đi đến cửa tửu lâu, chợt nghe bên trong có thanh âm huyên náo truyền ra, hiển nhiên là đại bộ phận khách nhân đã tới…Cao trang chủ đem toàn bộ Thiên Hương lầu bao tất, quả thực không hổ là kẻ giàu có nhất Hàng Thành. Bạn đang �

Nhìn thấy bọn Lộ Thương tới, Cao trang chủ chạy ra đón tiếp

“ Lộ đại hiệp, khách quý, khách quý ! Sao ngài lại đến muộn như vậy, thỉnh lên lầu trên!”

Trên lầu trên chính là khách quý, được chủ nhân hoan nghênh, đều vô cùng cao hứng mà đi lên lầu.

Nhưng không nhìn thấy dưới lầu, một cảnh.

Cao trang chủ thấy Lộ Thương đi lên lầu, liền đưa tới gã sai vặt, cúi đầu nói:“ Ngươi mau đến Hàng Châu nha phủ, gặp tri phủ đại nhân, nói rằng khách quý đã tới”

Gã sai vặt nhanh như chớp chạy đi, Cao trang chủ thấy bóng dáng hắn chỉ có thể cười khổ… thật là dân cùng quan đấu không lại, lễ rửa tay chậu vàng của mình, sao lại biến thành lễ bắt vợ của người khác thế này…(=))z )

Thật sự là tuổi già khó giữ được khí tiết, mà khí tiết cũng khó giữ được mạng!

Cùng với chúng huynh đệ lên lầu, Lộ Thương tìm một cái ghế song song ngồi đối diện nhau, đều là những gương mặt quen thuộc chốn võ lâm, gật đầu vi lễ một chút, lát sau liền thấy người bê trà lên.

“ Đại ca, thật sự không lo lắng sao?”

Tào Tín hiển nhiên vẫn lo lắng, đè thấp âm thanh hỏi Lộ Thương.

“ Sẽ không có chuyện gì đâu” Lộ Thương nhăn mày :”Là hắn thả ta trở về, chẳng lẽ lại đến không cho ta về nữa? Cho dù hắn có làm thế ta cũng nhất quyết không đồng ý.”

Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Lộ Thương hiểu rõ: Tĩnh kiêu ngạo đến như thế, làm sao có thể rút lại mệnh lệnh đã ban ra, chỉ sợ rằng, hai người cả đời này cũng không bao giờ còn cơ hội gặp lại.

Nghĩ đến giờ đây, hắn cùng người mình yêu thương bao nhiêu sâu đậm có thể ở trong cùng một thành, hít thở cùng một bầu không khí, cho dù hắn thanh tâm quả dục không còn ham muốn nữa, nhưng bùi ngùi trong lòng hắn hiểu rõ hơn ai hết.

Ngẩng đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ… tối nay trăng sáng viên mãn tròn đầy, lạnh lùng mà thanh tao đem chiếu sáng những con đường Hàng Châu…trăng sáng soi người đoàn tụ cũng rọi đường hai kẻ ly nhân, soi hai con người kiếp này khó gặp lại nhau một lần nữa…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện