Hoa Hồng Đỏ Và Súng
Chương 12: Trò chơi
Editor + Beta: LinhNhi
Ngày hôm sau tỉnh dậy.
Hạ Nam Chi vuốt lại mái tóc rối bù của mình, buộc tóc đuôi ngựa tùy hứng, bắt đầu nhớ lại xem hôm qua làm sao mà về nhà được, chả qua trí nhớ mơ hồ, vẫn là từ bỏ thôi.
Cô mở rèm cửa, đi chân trần đến trước cửa sổ, bên ngoài trời âm u mưa nhỏ.
Ngày 8 tháng 2 những năm gần đây đều là kiểu thời tiết này.
Cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc, bắt xe đến nghĩa trang phía đông của Cảnh Thành.
Không phải Giao thừa, cũng chả phải Tiết Thanh Minh, nghĩa trang rộng lớn lạnh lẽo, chỉ có lác đác vài tán ô, rải rác thưa thớt ở trong vườn, bầu trời trên đầu xám xịt, làm cho lòng người không nhịn được trầm xuống.
“Chú.” Hạ Nam Chi cất ô, đi vào phòng bảo vệ.
“Ài, chú biết là hôm nay cháu sẽ đến mà, mẫu đăng ký đã chuẩn bị sẵn rồi.” Ông lão trông coi nghĩa trang cười tủm tỉm, đeo một cặp kính gọng bạc trên sống mũi đã có chút bị tuột xuống.
Hạ Nam Chi năm nào cũng đến vào ngày này, cũng chỉ đến vào ngày hôm nay, khi đến cô thường mang theo chút đồ ăn nhẹ cho ông lão nên ông rất có ấn tượng về cô.
“Món này chú có thể ăn vào lúc buồn chán.” Hạ Nam Chi đặt miếng bánh ngọt trong tay lên bàn, lấy một chiếc bút ra chuẩn bị viết đăng ký.
“Người này cũng đến sao ạ?”
Cô chỉ vào tên ‘Kỷ Y Bắc’ trên tờ đăng ký.
Ông lão cúi đầu xem, gật gật đầu, quay đầu nhìn đồng hồ đằng sau nói: “Đến từ một tiếng trước, vừa mới rời đi rồi.”
Hạ Nam Chi cũng không quá để ý, cúi người ký tên rồi đi vào.
Cô bước từng bước một, gót giày đập nhẹ vào tấm xi măng, trong lòng cô đếm từng bước chân, đếm đến 28 thì rẽ phải, đi thêm 2 bước thì dừng lại.
Trước mặt có hai bia mộ.
Hạ Anh Lâm và Trương Hàm.
Bức ảnh trên bia mộ là khi hai người họ còn trẻ, nở nụ cười rạng rỡ.
“Cha, mẹ, con đến rồi.”
Hạ Nam Chi đặt bó hoa trong tay xuống, chú ý thấy đã có một bó hoa được đặt giữa bia mộ, là Kỷ Y Bắc để lại.
Ngoại trừ bó hoa, cũng không để lại gì nữa.
Lúc chạng vạng ra sân bay gặp Thân Viễn, Hạ Nam Chi mới biết thông báo mới của Cảnh sát Cảnh Thành đã được đưa ra ngày hôm qua. Không chỉ vụ án được đảo ngược mà sự việc liên quan đến Hạ Nam Chi cũng được đảo ngược.
Câu cuối cùng trong thông báo là: Lần này chúng tôi phải cảm ơn sự giúp đỡ của cô Hạ Nam Chi, còn đăng kèm tấm ảnh chiếc cờ hiệu được tặng cho cô ngày hôm qua.
Mà sự nhìn nhận của công chúng về cô đã chia làm hai phe với thái độ rõ ràng. Một phe cho rằng Hạ Nam Chi chẳng chỉ là cọ nhiệt làm tăng độ hot của mình. Mà phe còn lại đều quỳ gối dưới váy cô, còn gọi cô là ‘đại ca’, ‘chồng’.
“Anh đã bảo là với tính cách này thì em sẽ hot mà.” Thân Viễn vui vẻ.
Hạ Nam Chi không thèm để ý đến anh ta, cũng không biết hôm qua ai còn mắng cô máu chó đầy đầu.
Thân Viễn vẫn đứng một bên luyên thuyên: “Fans của em cũng rất giống em, hoang dã! Cũng không đi gây gổ với những người mắng chửi em mà còn làm tăng độ hot của em.”
“Fans của em làm sao?”
“Em tự đọc bình luận trên Weibo của em đi, hôm qua làm anh đọc vui chết mất.”
Weibo của cô sau khi bị sập hôm qua thì cô vẫn chưa mở ra xem tiếp.
Hạ Nam Chi đọc một vài bình luận hot, không khỏi nhếch khóe miệng.
[Hội em trai quản lý của Hạ Nam Chi]: Không ngờ lại có người mắng đại ca của chúng ta! Đại ca còn chưa động dao là vẫn còn nhẹ nhàng đấy!
[Hôm nay Lục Tiềm Nam Chi đã kết hôn chưa]: Đại ca không cần sợ hãi! Từ bây giờ em sẽ là tay sai của chị, chuyển cho chị con dao.
[etgvzhmt]: Không phải là một sb muốn cọ nhiệt để hot lên sao, không ngờ vẫn còn có một nhóm não tàn quỳ gối nữa.
[Tôi là một fan lý trí]: Tên lầu trên lại chửi người kìa! Fans chúng tôi xin được tuyên bố, hành vi của thần tượng fans chúng tôi không trả tiền, các người muốn mắng chửi thì nhằm vào Hạ Nam Chi đi, mắng chửi fans chúng tôi thì được tính là gì!
Hạ Nam Chi:…
—–
Nửa tháng trôi qua.
Thực ra quảng cáo quay trong 3 ngày là kết thúc rồi, Hạ Nam Chi lại ở Anh Quốc đi đây đi đó tận mấy ngày liền, cho đến khi bộ <Độc Ẩn> được ký năm ngoái bắt đầu quay thì cô mới về nước.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
<Độc Ẩn> kể về chuyện của cảnh sát chống ma túy, tuyến nội dung và tình cảm của nhân vật diễn biến song song, Hạ Nam Chi và Lục Tiềm là nữ thứ hai và nam chính, đều là cảnh sát chống ma túy. Nhưng nó không chỉ nói về vấn đề buôn bán ma túy mà còn liên quan đến câu chuyện của kiếp trước.
“A Viễn, nữ chính là ai vậy?” Hạ Nam Chi ngồi trong xe bảo mẫu, vừa học lời thoại vừa hỏi.
“Anh chưa nói cho em biết sao? Chung Kỳ đó, lần này quay sớm hơn một tháng cũng là vì để khớp với lịch trình của cô ta đấy.”
Chung Kỳ.
Hạ Nam Chi không thích cô ta.
Lần đầu gặp Chung Kỳ là khi cô vẫn còn đang đi học, cô ta và Kỷ Y Bắc học cùng khối. Lần đó là lễ tốt nghiệp trung học, Hạ Nam Chi bị gọi đi làm người chủ trì chương trình.
Tuy Hạ Nam Chi là người không mấy quan tâm đến chuyện bát quái, nhưng cũng đã nghe không ít tin đồn về Chung Kỳ.
Ví dụ như một tuần thay một người bạn trai, cấp hai đã từng mang thai, tính cách kỳ quặc ngang ngược, nhưng trời sinh cô ta rất xinh đẹp nên có không ít nam sinh coi cô ta là nữ thần.
Nhưng lý do duy nhất khiến cô thực sự không thích Chung Kỳ – vào thời điểm đó Kỷ Y Bắc và Chung Kỳ đều là những người tạo cảm giác tồn tại mạnh mẽ trong khối. Trong buổi tốt nghiệp hôm đó không biết là ai đã kích động, mà Chung Kỳ dưới sự kích động đó đã tỏ tình với Kỷ Y Bắc.
Mọi người ồn ào, kẻ tung người hứng mà hô hào ‘hôn đi’ ‘ hôn đi’.
—–
Xe bảo mẫu đi thẳng vào trường quay, đạo diễn đã thông báo trước tiên sẽ quay cho xong cảnh của kiếp trước. Hạ Nam Chi đóng vai một tiểu nha hoàn ở Trung Hoa Dân Quốc, đất diễn không nhiều.
Cô xuống xe, vừa đến đã bị lôi đi trang điểm, Hạ Nam Chi rốt cuộc cũng là người mới, vẫn còn chậm chạp, ngoài trừ người quản lý Thân Viễn này ra cũng không tìm lấy một trợ lý hay thợ trang điểm.
Lục Tiềm và Chung Kỳ đều có phòng hóa trang riêng, Hạ Nam Chi thì dùng chung phòng hóa trang với các diễn viên phụ khác.
Điều hòa trong phòng hóa trang vẫn chưa bật sang nóng, Hạ Nam Chi xoa xoa tay, nhét tay vào túi áo, nhắm mắt lại để thợ trang điểm làm việc.
“Da của cô thật là đẹp, trang điểm cũng không cần dùng kem che khuyết điểm.” Thợ trang điểm khen ngợi.
Hạ Nam Chi cười nhẹ: “Cảm ơn.”
Sau khi trang điểm xong thì chính là thay trang phục để lát nữa diễn.
Thợ phục trang lấy ra một bộ trang phục hầu gái và đưa cho cô, áo màu hồng nhạt cùng với váy vải thô màu xanh lá cây, Hạ Nam Chi nghĩ trong lòng ‘thật xấu xí’, dù vậy vẫn ôm nó vào phòng thay đồ.
Sau khi thay xong, thợ phục trang ngả người về phía sau, chống cằm nhìn một lúc lâu, cuối cùng lắc đầu: “Đổi một chiếc áo rộng hơn đi, chiếc này bó sát người tôn dáng quá, không làm nổi bật được diễn viên chính.”
Hạ Nam Chi nhìn vào gương, cũng không nói nhiều.
“Đây không phải rất đẹp sao, đổi làm gì?”
Lục Tiềm ôm ngực đứng ở cửa, khóe miệng cong lên.
Anh ta cũng đã trang điểm và thay trang phục xong, hóa trang thành một tên lưu manh ở Trung Hoa Dân Quốc, một thân đen.
Anh ta vừa đến thì phòng hóa trang lúc nãy còn yên tĩnh liền trở nên ồn ào, vài người đều vây quanh anh ta để chào hỏi.
Hạ Nam Chi ra hiệu từ xa cho anh ta, tỏ vẻ mình đi thay trang phục trước. Đợi sau khi cô thay chiếc áo rộng hơn đi ra, anh ta đã đứng đợi ở ngoài cửa rồi.
“Tìm tôi có việc?”
Hạ Nam Chi đi ra ngoài, đứng đối mặt với anh ta, dựa vào một bên tường của hành lang.
“Cũng không có việc gì, chỉ là nhàn rỗi buồn chán nên tìm cô nói chuyện thôi.” Lục Tiêm phủi nhẹ lớp bụi trắng củ tường rơi trên trang phục của anh ta.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
“Ồ.” Cô gật đầu, cũng không nói nữa, buồn ngủ mà ngáp một cái.
Lục Tiềm tức đến bật cười, giơ tay đánh nhẹ cô một cái: “Tìm cô nói chuyện, ồ cái gì mà ồ.”
Hạ Nam Chi nhướng mày: “Anh tìm tôi nói chuyện còn muốn tôi nghĩ chủ đề à?”
“Phân cảnh đầu tiên có phần của cô đúng không?”
“Ừ, có thể hôm nay chỉ có phân cảnh này có phần của tôi thôi, kiếp trước chủ yếu là phân cảnh của anh và Chung Kỳ phải không?”
Lục Tiềm nhướng mày, ‘yo’ một tiếng, một bên túm cổ cô nói: “Hôm nay phần của tôi cũng không nhiều, tí nữa kết thúc rồi có muốn cùng chơi game không?”
Hạ Nam Chi mặc trang phục của hầu gái, bị anh ta kéo cổ xuống nên phải khom lưng tiếp chuyện, cô hơi cau mày, nhìn vào có chút buồn cười.
Cuối cùng cô cũng thoát khỏi tay của anh ta, vuốt vuốt lại tóc: “Game gì?”
“PlayerUnknown’s Battlegrounds(*).”
(*) Pubg đó mng:)))
“Là trò mà Kỷ Y Bắc bảo anh là đồ bỏ đi à?”
Lục Tiềm trợn mắt, nhưng cũng không cãi lại được, đó quả thực là sự thật, huống chi Kỷ Y Bắc học cảnh sát cũng không phải là học cho vui, trong trò chơi anh đương nhiên dùng súng rất 6(*) rồi.
(*): ý là siêu giỏi
“Tí nữa tôi đi hỏi anh ta xem, chung team chứ?”
Hạ Nam Chi giật mình, cô đã nửa tháng không liên lạc với Kỷ Y Bắc rồi.
“Tôi không biết chơi, tôi xem các anh chơi.”
“Cũng được.”
Hai người cùng bước ra ngoài, Chung Kỳ đã đến chỗ quay phim rồi, đang ngồi trên một chiếc trắng, tay cầm kịch bản đọc, trên người mặc một bộ sườn xám màu hồng nhạt, hai chân vắt chéo, vừa đúng chỉ lộ ra cặp đùi trắng nõn mềm mại, phong cảnh vô hạn.
“Còn sớm như vậy đã đến rồi à.” Lục Tiền đã hợp tác với cô ta vài lần, lên tiếng chào hỏi.
Chung Kỳ quay đầu, nhướng mày nhìn anh ta, thoáng nhìn thấy Hạ Nam Chi đứng bên cạnh, cô ta đứng dậy hào phóng đưa tay ra nói: “Hạ Nam Chi đúng không, tôi là Chung Kỳ, mong được chỉ giáo.”
Hạ Nam Chi cũng vươn tay ra bắt tay, giọng điệu lạnh lùng mà xa cách: “Xin chào tiền bối.”
—–
Trong phân cảnh này Hạ Nam Chi chỉ có hai lời thoại, chủ yếu là kể về bối cảnh của nữ chính, hai người ngầm hợp tác một lần liền thông qua.
Hạ Nam Chi quay xong, lấy chiếc áo khoác bông trên tay Thân Viễn mặc vào, cầm lấy bình giữ nhiệt liếc nhìn Lục Tiềm đang ngồi một góc chơi máy tính.
Nhật mộ tứ hợp, gió lạnh từng trận.
Lúc cô ngồi xuống liền nghe thấy một giọng nói trầm ấm: “Có ống ngắm 4x không?”
Giọng nói quen thuộc, chính là của Kỷ Y Bắc.
Lục Tiềm nhanh chóng thao tác ngón tay trên bàn phím, ngay cả khi Hạ Nam Chi đi tới cũng chỉ liếc một cái.
Vừa rồi trong nhà có hai người vừa bị Kỷ Y Bắc giết, Lục Tiềm đang vui vẻ mà nhặt hòm, vừa nhặt vừa không biết xấu hổ nói: “Hehe, tôi có, nhưng không cho anh đâu.”
Kỷ Y Bắc bắn một phát súng không có đạn về phía anh ta, để lại một câu: “Anh cầm 4x để ngắm cảnh à?”
Hạ Nam Chi ngồi khoanh chân trên ghế, rúc mắt các chân lạnh buốt vào trong đùi cho ấm.
Lục Tiềm liếc nhìn cô một cái.
“…”
Vẫn mặc trên người phục trang là chiếc váy vải thô màu xanh lục, hai chân đều nhét vào trong váy, nhưng dưới váy vẫn có thể nhìn được thoáng qua đôi chân.
“Cô có thể dè dặt hơn được không?” Anh ta câu lên khóe miệng, trào phúng.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
“?” Hạ Nam Chi vẫn không động đậy, cho anh ta ánh mắt ‘liên quan cái rắm gì đến anh’.
Game này là tổ đội 4 người, ngoại trừ Kỷ Y Bắc ra, hai người còn lại đều là bạn tốt của Lục Tiềm, đột nhiên nghe thấy anh nói một câu sau đó hỏi: “Bên cạnh anh còn có người à?”
Lục Tiềm ấn lên bàn phím, nhảy xuống xe nói: “Ừ, Hạ Nam Chi, cùng nhau quay phim.”
Một ván của trò chơi rất nhanh liền kết thúc, Lục Tiềm dưới sự bảo vệ và cứu mạng của đồng đội, thực khó khăn mới có thể trụ lại đến cuối cùng để ăn được gà.
“Ài, hôm nay vận khí không tồi, hay là tôi livestream? Người quản lý của tôi giục rất lâu rồi.”
Kỷ Y Bắc chế nhạo một tiếng: “Là vận khí không tồi khi ba người chúng tôi có thời gian gánh anh.”
“…”
Lục Tiềm suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Kỷ Bắc, tí nữa livestream không sao chứ?”
Hai người còn lại cũng được coi là một nửa người trong giới, lúc livestream gọi tên thì cũng không sao cả, nhưng mà Kỷ Y Bắc là cảnh sát, dù sao cũng là nghề nghiệp đặc biệt, huống chi cũng có ít nhất một nửa fans của Lục Tiềm phát cuồng vì anh.
“À? Không sao, không gọi tên là được rồi.”
“Được được được.”
Lục Tiềm phấn khởi, một lúc sau liền bắt đầu livestream, lập tức có một hàng ‘aaaaaa’. ‘đuổi kịp rồi’ linh tinh các loại truyền đến.
Một ván mới bắt đầu.
“Sau khi xuống thì tìm xe trước.” Kỷ Y Bắc chỉ huy.
Bình luận thoáng chốc bùng nổ.
[Aaaaaa! Là anh trai có giọng nói rất hay lần trước sao!]
[Anh trai ơi!]
[Cầu anh trai bật livestream! Không muốn xem livestream ‘gà cay’ này!]
(*) gà cay: đồng âm với rác rưởi trong tiếng Trung.
[Hahahahaha tên phía trên nói Tiềm Tiềm của chúng tôi là ‘gà cay’ mau đứng lại! Không thích xem thì mời cút, tôi xin phép cút trước đây]
Ngày hôm sau tỉnh dậy.
Hạ Nam Chi vuốt lại mái tóc rối bù của mình, buộc tóc đuôi ngựa tùy hứng, bắt đầu nhớ lại xem hôm qua làm sao mà về nhà được, chả qua trí nhớ mơ hồ, vẫn là từ bỏ thôi.
Cô mở rèm cửa, đi chân trần đến trước cửa sổ, bên ngoài trời âm u mưa nhỏ.
Ngày 8 tháng 2 những năm gần đây đều là kiểu thời tiết này.
Cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc, bắt xe đến nghĩa trang phía đông của Cảnh Thành.
Không phải Giao thừa, cũng chả phải Tiết Thanh Minh, nghĩa trang rộng lớn lạnh lẽo, chỉ có lác đác vài tán ô, rải rác thưa thớt ở trong vườn, bầu trời trên đầu xám xịt, làm cho lòng người không nhịn được trầm xuống.
“Chú.” Hạ Nam Chi cất ô, đi vào phòng bảo vệ.
“Ài, chú biết là hôm nay cháu sẽ đến mà, mẫu đăng ký đã chuẩn bị sẵn rồi.” Ông lão trông coi nghĩa trang cười tủm tỉm, đeo một cặp kính gọng bạc trên sống mũi đã có chút bị tuột xuống.
Hạ Nam Chi năm nào cũng đến vào ngày này, cũng chỉ đến vào ngày hôm nay, khi đến cô thường mang theo chút đồ ăn nhẹ cho ông lão nên ông rất có ấn tượng về cô.
“Món này chú có thể ăn vào lúc buồn chán.” Hạ Nam Chi đặt miếng bánh ngọt trong tay lên bàn, lấy một chiếc bút ra chuẩn bị viết đăng ký.
“Người này cũng đến sao ạ?”
Cô chỉ vào tên ‘Kỷ Y Bắc’ trên tờ đăng ký.
Ông lão cúi đầu xem, gật gật đầu, quay đầu nhìn đồng hồ đằng sau nói: “Đến từ một tiếng trước, vừa mới rời đi rồi.”
Hạ Nam Chi cũng không quá để ý, cúi người ký tên rồi đi vào.
Cô bước từng bước một, gót giày đập nhẹ vào tấm xi măng, trong lòng cô đếm từng bước chân, đếm đến 28 thì rẽ phải, đi thêm 2 bước thì dừng lại.
Trước mặt có hai bia mộ.
Hạ Anh Lâm và Trương Hàm.
Bức ảnh trên bia mộ là khi hai người họ còn trẻ, nở nụ cười rạng rỡ.
“Cha, mẹ, con đến rồi.”
Hạ Nam Chi đặt bó hoa trong tay xuống, chú ý thấy đã có một bó hoa được đặt giữa bia mộ, là Kỷ Y Bắc để lại.
Ngoại trừ bó hoa, cũng không để lại gì nữa.
Lúc chạng vạng ra sân bay gặp Thân Viễn, Hạ Nam Chi mới biết thông báo mới của Cảnh sát Cảnh Thành đã được đưa ra ngày hôm qua. Không chỉ vụ án được đảo ngược mà sự việc liên quan đến Hạ Nam Chi cũng được đảo ngược.
Câu cuối cùng trong thông báo là: Lần này chúng tôi phải cảm ơn sự giúp đỡ của cô Hạ Nam Chi, còn đăng kèm tấm ảnh chiếc cờ hiệu được tặng cho cô ngày hôm qua.
Mà sự nhìn nhận của công chúng về cô đã chia làm hai phe với thái độ rõ ràng. Một phe cho rằng Hạ Nam Chi chẳng chỉ là cọ nhiệt làm tăng độ hot của mình. Mà phe còn lại đều quỳ gối dưới váy cô, còn gọi cô là ‘đại ca’, ‘chồng’.
“Anh đã bảo là với tính cách này thì em sẽ hot mà.” Thân Viễn vui vẻ.
Hạ Nam Chi không thèm để ý đến anh ta, cũng không biết hôm qua ai còn mắng cô máu chó đầy đầu.
Thân Viễn vẫn đứng một bên luyên thuyên: “Fans của em cũng rất giống em, hoang dã! Cũng không đi gây gổ với những người mắng chửi em mà còn làm tăng độ hot của em.”
“Fans của em làm sao?”
“Em tự đọc bình luận trên Weibo của em đi, hôm qua làm anh đọc vui chết mất.”
Weibo của cô sau khi bị sập hôm qua thì cô vẫn chưa mở ra xem tiếp.
Hạ Nam Chi đọc một vài bình luận hot, không khỏi nhếch khóe miệng.
[Hội em trai quản lý của Hạ Nam Chi]: Không ngờ lại có người mắng đại ca của chúng ta! Đại ca còn chưa động dao là vẫn còn nhẹ nhàng đấy!
[Hôm nay Lục Tiềm Nam Chi đã kết hôn chưa]: Đại ca không cần sợ hãi! Từ bây giờ em sẽ là tay sai của chị, chuyển cho chị con dao.
[etgvzhmt]: Không phải là một sb muốn cọ nhiệt để hot lên sao, không ngờ vẫn còn có một nhóm não tàn quỳ gối nữa.
[Tôi là một fan lý trí]: Tên lầu trên lại chửi người kìa! Fans chúng tôi xin được tuyên bố, hành vi của thần tượng fans chúng tôi không trả tiền, các người muốn mắng chửi thì nhằm vào Hạ Nam Chi đi, mắng chửi fans chúng tôi thì được tính là gì!
Hạ Nam Chi:…
—–
Nửa tháng trôi qua.
Thực ra quảng cáo quay trong 3 ngày là kết thúc rồi, Hạ Nam Chi lại ở Anh Quốc đi đây đi đó tận mấy ngày liền, cho đến khi bộ <Độc Ẩn> được ký năm ngoái bắt đầu quay thì cô mới về nước.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
<Độc Ẩn> kể về chuyện của cảnh sát chống ma túy, tuyến nội dung và tình cảm của nhân vật diễn biến song song, Hạ Nam Chi và Lục Tiềm là nữ thứ hai và nam chính, đều là cảnh sát chống ma túy. Nhưng nó không chỉ nói về vấn đề buôn bán ma túy mà còn liên quan đến câu chuyện của kiếp trước.
“A Viễn, nữ chính là ai vậy?” Hạ Nam Chi ngồi trong xe bảo mẫu, vừa học lời thoại vừa hỏi.
“Anh chưa nói cho em biết sao? Chung Kỳ đó, lần này quay sớm hơn một tháng cũng là vì để khớp với lịch trình của cô ta đấy.”
Chung Kỳ.
Hạ Nam Chi không thích cô ta.
Lần đầu gặp Chung Kỳ là khi cô vẫn còn đang đi học, cô ta và Kỷ Y Bắc học cùng khối. Lần đó là lễ tốt nghiệp trung học, Hạ Nam Chi bị gọi đi làm người chủ trì chương trình.
Tuy Hạ Nam Chi là người không mấy quan tâm đến chuyện bát quái, nhưng cũng đã nghe không ít tin đồn về Chung Kỳ.
Ví dụ như một tuần thay một người bạn trai, cấp hai đã từng mang thai, tính cách kỳ quặc ngang ngược, nhưng trời sinh cô ta rất xinh đẹp nên có không ít nam sinh coi cô ta là nữ thần.
Nhưng lý do duy nhất khiến cô thực sự không thích Chung Kỳ – vào thời điểm đó Kỷ Y Bắc và Chung Kỳ đều là những người tạo cảm giác tồn tại mạnh mẽ trong khối. Trong buổi tốt nghiệp hôm đó không biết là ai đã kích động, mà Chung Kỳ dưới sự kích động đó đã tỏ tình với Kỷ Y Bắc.
Mọi người ồn ào, kẻ tung người hứng mà hô hào ‘hôn đi’ ‘ hôn đi’.
—–
Xe bảo mẫu đi thẳng vào trường quay, đạo diễn đã thông báo trước tiên sẽ quay cho xong cảnh của kiếp trước. Hạ Nam Chi đóng vai một tiểu nha hoàn ở Trung Hoa Dân Quốc, đất diễn không nhiều.
Cô xuống xe, vừa đến đã bị lôi đi trang điểm, Hạ Nam Chi rốt cuộc cũng là người mới, vẫn còn chậm chạp, ngoài trừ người quản lý Thân Viễn này ra cũng không tìm lấy một trợ lý hay thợ trang điểm.
Lục Tiềm và Chung Kỳ đều có phòng hóa trang riêng, Hạ Nam Chi thì dùng chung phòng hóa trang với các diễn viên phụ khác.
Điều hòa trong phòng hóa trang vẫn chưa bật sang nóng, Hạ Nam Chi xoa xoa tay, nhét tay vào túi áo, nhắm mắt lại để thợ trang điểm làm việc.
“Da của cô thật là đẹp, trang điểm cũng không cần dùng kem che khuyết điểm.” Thợ trang điểm khen ngợi.
Hạ Nam Chi cười nhẹ: “Cảm ơn.”
Sau khi trang điểm xong thì chính là thay trang phục để lát nữa diễn.
Thợ phục trang lấy ra một bộ trang phục hầu gái và đưa cho cô, áo màu hồng nhạt cùng với váy vải thô màu xanh lá cây, Hạ Nam Chi nghĩ trong lòng ‘thật xấu xí’, dù vậy vẫn ôm nó vào phòng thay đồ.
Sau khi thay xong, thợ phục trang ngả người về phía sau, chống cằm nhìn một lúc lâu, cuối cùng lắc đầu: “Đổi một chiếc áo rộng hơn đi, chiếc này bó sát người tôn dáng quá, không làm nổi bật được diễn viên chính.”
Hạ Nam Chi nhìn vào gương, cũng không nói nhiều.
“Đây không phải rất đẹp sao, đổi làm gì?”
Lục Tiềm ôm ngực đứng ở cửa, khóe miệng cong lên.
Anh ta cũng đã trang điểm và thay trang phục xong, hóa trang thành một tên lưu manh ở Trung Hoa Dân Quốc, một thân đen.
Anh ta vừa đến thì phòng hóa trang lúc nãy còn yên tĩnh liền trở nên ồn ào, vài người đều vây quanh anh ta để chào hỏi.
Hạ Nam Chi ra hiệu từ xa cho anh ta, tỏ vẻ mình đi thay trang phục trước. Đợi sau khi cô thay chiếc áo rộng hơn đi ra, anh ta đã đứng đợi ở ngoài cửa rồi.
“Tìm tôi có việc?”
Hạ Nam Chi đi ra ngoài, đứng đối mặt với anh ta, dựa vào một bên tường của hành lang.
“Cũng không có việc gì, chỉ là nhàn rỗi buồn chán nên tìm cô nói chuyện thôi.” Lục Tiêm phủi nhẹ lớp bụi trắng củ tường rơi trên trang phục của anh ta.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
“Ồ.” Cô gật đầu, cũng không nói nữa, buồn ngủ mà ngáp một cái.
Lục Tiềm tức đến bật cười, giơ tay đánh nhẹ cô một cái: “Tìm cô nói chuyện, ồ cái gì mà ồ.”
Hạ Nam Chi nhướng mày: “Anh tìm tôi nói chuyện còn muốn tôi nghĩ chủ đề à?”
“Phân cảnh đầu tiên có phần của cô đúng không?”
“Ừ, có thể hôm nay chỉ có phân cảnh này có phần của tôi thôi, kiếp trước chủ yếu là phân cảnh của anh và Chung Kỳ phải không?”
Lục Tiềm nhướng mày, ‘yo’ một tiếng, một bên túm cổ cô nói: “Hôm nay phần của tôi cũng không nhiều, tí nữa kết thúc rồi có muốn cùng chơi game không?”
Hạ Nam Chi mặc trang phục của hầu gái, bị anh ta kéo cổ xuống nên phải khom lưng tiếp chuyện, cô hơi cau mày, nhìn vào có chút buồn cười.
Cuối cùng cô cũng thoát khỏi tay của anh ta, vuốt vuốt lại tóc: “Game gì?”
“PlayerUnknown’s Battlegrounds(*).”
(*) Pubg đó mng:)))
“Là trò mà Kỷ Y Bắc bảo anh là đồ bỏ đi à?”
Lục Tiềm trợn mắt, nhưng cũng không cãi lại được, đó quả thực là sự thật, huống chi Kỷ Y Bắc học cảnh sát cũng không phải là học cho vui, trong trò chơi anh đương nhiên dùng súng rất 6(*) rồi.
(*): ý là siêu giỏi
“Tí nữa tôi đi hỏi anh ta xem, chung team chứ?”
Hạ Nam Chi giật mình, cô đã nửa tháng không liên lạc với Kỷ Y Bắc rồi.
“Tôi không biết chơi, tôi xem các anh chơi.”
“Cũng được.”
Hai người cùng bước ra ngoài, Chung Kỳ đã đến chỗ quay phim rồi, đang ngồi trên một chiếc trắng, tay cầm kịch bản đọc, trên người mặc một bộ sườn xám màu hồng nhạt, hai chân vắt chéo, vừa đúng chỉ lộ ra cặp đùi trắng nõn mềm mại, phong cảnh vô hạn.
“Còn sớm như vậy đã đến rồi à.” Lục Tiền đã hợp tác với cô ta vài lần, lên tiếng chào hỏi.
Chung Kỳ quay đầu, nhướng mày nhìn anh ta, thoáng nhìn thấy Hạ Nam Chi đứng bên cạnh, cô ta đứng dậy hào phóng đưa tay ra nói: “Hạ Nam Chi đúng không, tôi là Chung Kỳ, mong được chỉ giáo.”
Hạ Nam Chi cũng vươn tay ra bắt tay, giọng điệu lạnh lùng mà xa cách: “Xin chào tiền bối.”
—–
Trong phân cảnh này Hạ Nam Chi chỉ có hai lời thoại, chủ yếu là kể về bối cảnh của nữ chính, hai người ngầm hợp tác một lần liền thông qua.
Hạ Nam Chi quay xong, lấy chiếc áo khoác bông trên tay Thân Viễn mặc vào, cầm lấy bình giữ nhiệt liếc nhìn Lục Tiềm đang ngồi một góc chơi máy tính.
Nhật mộ tứ hợp, gió lạnh từng trận.
Lúc cô ngồi xuống liền nghe thấy một giọng nói trầm ấm: “Có ống ngắm 4x không?”
Giọng nói quen thuộc, chính là của Kỷ Y Bắc.
Lục Tiềm nhanh chóng thao tác ngón tay trên bàn phím, ngay cả khi Hạ Nam Chi đi tới cũng chỉ liếc một cái.
Vừa rồi trong nhà có hai người vừa bị Kỷ Y Bắc giết, Lục Tiềm đang vui vẻ mà nhặt hòm, vừa nhặt vừa không biết xấu hổ nói: “Hehe, tôi có, nhưng không cho anh đâu.”
Kỷ Y Bắc bắn một phát súng không có đạn về phía anh ta, để lại một câu: “Anh cầm 4x để ngắm cảnh à?”
Hạ Nam Chi ngồi khoanh chân trên ghế, rúc mắt các chân lạnh buốt vào trong đùi cho ấm.
Lục Tiềm liếc nhìn cô một cái.
“…”
Vẫn mặc trên người phục trang là chiếc váy vải thô màu xanh lục, hai chân đều nhét vào trong váy, nhưng dưới váy vẫn có thể nhìn được thoáng qua đôi chân.
“Cô có thể dè dặt hơn được không?” Anh ta câu lên khóe miệng, trào phúng.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
“?” Hạ Nam Chi vẫn không động đậy, cho anh ta ánh mắt ‘liên quan cái rắm gì đến anh’.
Game này là tổ đội 4 người, ngoại trừ Kỷ Y Bắc ra, hai người còn lại đều là bạn tốt của Lục Tiềm, đột nhiên nghe thấy anh nói một câu sau đó hỏi: “Bên cạnh anh còn có người à?”
Lục Tiềm ấn lên bàn phím, nhảy xuống xe nói: “Ừ, Hạ Nam Chi, cùng nhau quay phim.”
Một ván của trò chơi rất nhanh liền kết thúc, Lục Tiềm dưới sự bảo vệ và cứu mạng của đồng đội, thực khó khăn mới có thể trụ lại đến cuối cùng để ăn được gà.
“Ài, hôm nay vận khí không tồi, hay là tôi livestream? Người quản lý của tôi giục rất lâu rồi.”
Kỷ Y Bắc chế nhạo một tiếng: “Là vận khí không tồi khi ba người chúng tôi có thời gian gánh anh.”
“…”
Lục Tiềm suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Kỷ Bắc, tí nữa livestream không sao chứ?”
Hai người còn lại cũng được coi là một nửa người trong giới, lúc livestream gọi tên thì cũng không sao cả, nhưng mà Kỷ Y Bắc là cảnh sát, dù sao cũng là nghề nghiệp đặc biệt, huống chi cũng có ít nhất một nửa fans của Lục Tiềm phát cuồng vì anh.
“À? Không sao, không gọi tên là được rồi.”
“Được được được.”
Lục Tiềm phấn khởi, một lúc sau liền bắt đầu livestream, lập tức có một hàng ‘aaaaaa’. ‘đuổi kịp rồi’ linh tinh các loại truyền đến.
Một ván mới bắt đầu.
“Sau khi xuống thì tìm xe trước.” Kỷ Y Bắc chỉ huy.
Bình luận thoáng chốc bùng nổ.
[Aaaaaa! Là anh trai có giọng nói rất hay lần trước sao!]
[Anh trai ơi!]
[Cầu anh trai bật livestream! Không muốn xem livestream ‘gà cay’ này!]
(*) gà cay: đồng âm với rác rưởi trong tiếng Trung.
[Hahahahaha tên phía trên nói Tiềm Tiềm của chúng tôi là ‘gà cay’ mau đứng lại! Không thích xem thì mời cút, tôi xin phép cút trước đây]
Bình luận truyện