Hoa Khai Phú Quý

Chương 1



Kinh thành phồn hoa, phú giáp thiên hạ.

Lục phương thương nhân, bát phương thủy mạch cùng tụ tập một chỗ.Kinh thành hoa lệ nguy nga, trung tâm phân thành hai phương Huyền Vũ , quy hoạch làm sáu mươi phường, sống tại các phường chủ yếu là dân chúng bình thường nhưng cũng có long xà sống hỗn tạp , dấu diếm tửu sắc tài vận.

Trong sáu mươi phường lại lấy hai chợ làm trung tâm buôn bán mậu dịch, thiên hạ khắp các nơi, bao hàm cả bốn phía các thương bang, đều tập trung đến nơi này mua bán giao dịch.

Ba tháng mùa xuân ấm áp, hoa trong kinh thành đua chen nhau nở rộ, muôn hồng nghìn tía, tô đẹp thêm cho kinh thành phồn hoa giống như dệt gấm. Tuy nói xuân đã đến rồi, nhưng là gió xuân vẫn lạnh làm cho người ta run run, áo bào trên người đến lúc này còn luyến tiếc chưa thể cởi ra.

Ở nơi xa hoa nhất của Chợ phía Đông là Nhật Xuân lầu , có một nhóm người khách thần bí đang hòa lẫn vào đám đông.

Tất cả những người này đều tay chân thô kệch, trông vừa dũng cảm cùng lỗ mãng, cao lớn kỳ cục làm con đường đi có chút hẹp lại. Bọn họ mặc y phục người Hán, lại có vẻ thực không được tự nhiên, trong đó có một người ăn mặc không quen, vội vàng cởi y phục ra, làm lộ vòm ngực cường tráng.

Mới đến kinh thành nửa tháng, Viên Đại Bằng đã cảm thấy buồn đến chết!

“Hải gia, chúng ta còn phải ở trong này bao lâu?” Hắn gãi đầu, toàn thân đổ mồ hôi, không khỏi tưởng niệm nơi đại mạc lạnh thấu xương kia.

Ngồi ở vị trí chủ thượng là nam nhân xem chừng rất cao lớn, hắn ngồi bất động thanh sắc, bưng bát rượu lên liền uống luôn, thân hình to lớn được che phủ bởi áo choàng màu xám, chỉ có cánh tay lộ ra ngoài, tiết lộ hắn rất cường tráng.

“Chờ việc làm ăn xử lí tốt, sẽ trở về.”

Các nam nhân này đều lộ ra vẻ mặt thống khổ, biểu tình vặn vẹo nói :

“Hải gia, ngài không phải nói là chờ người của Tiền gia trả lời, xác định xem việc này có được hay không, chúng ta mới có thể quay về đại mạc a?”

Hải Đông Thanh gật đầu.

“Xong đời, nghe nói nữ nhân Tiền gia khó mà nói được lắm!”

Ngồi ở trong góc, mặc một bộ y phục màu xanh kiểu của nho sinh, trông bộ dáng còn có vài phần nhã nhặn, Dương Khiếu lắc đầu. Phụ thân hắn được mọi người tôn xưng là Dương thúc, định cư ở kinh thành, vì Hải gia xử lý thương vụ, chưa từng mắc phải sai lầm. Nào biết đâu rằng, thương trường của lão tướng, nhưng bây giờ lại bị một tiểu nữ nhân phỗng tay trên.

“Khó mà nói hết được, nàng quả thực muốn là ăn tươi nuốt sống, vụ buôn bán duy nhất, nàng liền lấy hẳn 6 phần.” Phụ thân thất trách, lão tướng tung hoành trên thương trường phải nhận lỗi từ chức, trở về quan ngoại, để hắn là con phải tiếp nhân củ khoai lang nóng bỏng tay này, tự nhiên phải phá lệ đi chú ý mọi động tĩnh của Tiền gia.

Không chỉ hắn, Hải gia đối Tiền gia, tựa hồ cũng thực cảm thấy hứng thú.

Mùa đông hàng năm ,hàng da từ lông thú đều do Hải gia sai khiến thuộc hạ đưa tới, nhưng mà năm nay đã có chút khác thường, Hải gia tự mình đem mấy huynh đệ rời quan ngoại đến kinh thành để thực hiện vụ làm ăn, gần đây lại đi rình mò Tiền gia.

Này mấy năm qua, biên cảnh không có chiến sự, thường xuyên có sự giao dịch tơ lụa, đồ sứ cùng hương liệu giữa các quốc gia qua biên giới, qua vận chuyển, đều có thể đổi lấy món lãi kếch sù. Hải gia sớm đã có dự tính, vài năm thời gian này, dùng để thu mua các cửa hàng buôn bán ngựa ở biên giới quốc gia, vận chuyển thương phẩm xuất nhập biên cương, đây chính là công việc buôn bán gia truyền của Hải gia.

Đã chuẩn bị thỏa đáng ở nam bắc Đại Mạc, không ngờ tới kinh thành lại xảy ra vấn đề, ở đâu lại nhảy ra một Tiền Kim Kim thủ đoạn buôn bán hạng nhất, chính là biểu hiện mưu lược thủ đoạn, liền chiếm đi đại bộ phận lợi nhuận.

Hải Đông Thanh lấy ngón trỏ nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, trầm ngâm sau một lúc lâu.

“ Tiến trình thi công cửa hàng đang như thế nào rồi?”

“Đang đẩy nhanh tốc độ.” Dương Khiếu trả lời.

“Còn bao lâu?”

“Xem tiến độ trước mắt, mấy ngày nữa là có thể tu sửa xong, đến lúc đó các huynh đệ đều có thể đi vào, không cần ở nhờ nhà cũ An Tây tiết độ sứ nữa.”

Viên Đại Bằng hở hết người trên nói “Ta thà rằng ở tại nơi đó, chỗ không cửa sổ, buổi tối đủ mát mẻ.”

Dương Khiếu liếc hắn một cái, rồi lần nữa quay lại đối mặt chủ thượng Hải Đông Thanh.

“Hải gia, phòng ở bên trong cửa hàng đã sửa sang xong, trước tiên ngài nên vào ở trong đấy đi thôi!”

“Không quan trọng.” Hắn thản nhiên nói.

Thương nhân trong kinh thành khẳng định đã phát hiện ra đoàn ngựa thồ từ nam bắc Đại Mạc của Hải gia của , nếu mà cho bọn họ biết, ngay cả Hải gia cũng nhất định phải vào kinh thành, khẳng định rằng các thương nhân sẽ tới cửa đòi đặt quan hê , nhìn xem có chỗ nào tốt hơn không?

Hải Đông Thanh am hiểu giao dịch, lại lười giao tiếp, ứng phó khách nhân, toàn giao cho Dương Khiếu xử lý. Mục đích của hắn trong việc này chỉ có một –

Bên ngoài Nhật Xuân lầu, bỗng nhiên trở nên ồn ào.

Mấy nam nhân kêu rên, đi ba bước thì té , năm bước thì ngã, đang ôm đầu chạy vào Nhật Xuân lầu, quần áo trên người có vẻ thuộc loại tốt, nhưng lại rách tung toé, xem ra chật vật cực kỳ.

Bọn họ trốn vào dưới bàn ,lạnh run, ánh mắt toàn nhìn ra ngoài cửa, rất giống như đang bị hung thần ác sát đuổi tới không có đường trốn.

Tiếng chuông ngoài cửa nghe rối loạn, người ở chợ vừa nghe thấy những tiếng động ấy, lập tức ba bước cũng chỉ hai bước né tránh, tự động nhường đường.

Trên đường Huyền Vũ, chạy tới đầu tiên là mười nha hoàn áo trắng, đều tập trung ở trước cửa Nhật Xuân lầu, người người đêu buộc vải ở cổ chân, xem ra đều có vài phần võ công. Đi đầu là một vị nha hoàn xinh đẹp , bên hông thắt dây chính là Lục Tuệ Nhi, nàng liếc xuống dưới bàn nhìn các nam nhân đó một cái, rồi cầm lấy cây cung trên vai đối khoảng không mà phát ra âm thanh.

Tên lệnh phá không gian phát ra tiếng vù vù mãnh liệt.

Một lát sau, một con tuấn mã màu đỏ , chở trên mình là một thiếu nữ mặc bộ đồ đi săn tinh tế màu đỏ , phong tư yểu điệu rong ruổi trên đường Huyền vũ rất giống một ngọn lửa đỏ.

Tiếng vó ngựa ngừng lại ở trước Nhật Xuân lầu, hé ra một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp xuất hiện ở ngoài cửa sổ, thanh âm lạnh như băng cất lên, người trong lầu ngoài lầu đều nghe được nhất thanh nhị sở.

“ Tổng cộng là sáu người Tiết gia, đều giữ lại hết cho ta, ai cũng không được đi!”

Mấy người ở dưới bàn đều đổ mồ hôi lạnh, đừng nói là đi được, ngay cả đi đều trở thành bất động, chỉ có thể lui ở chỗ cũ run run, chỉ kém không có tè ra quần.

“A, là Tiền gia Tam cô nương.” Người trong ngoài lầu đều bàn luận với nhau, lập tức liền nhận ra thân phận nữ tử xinh đẹp kia.

Nữ nhân Tiền gia?

Hơi nhướng mày rậm lên , Hải Đại Thanh lướt mắt nhìn xuống dưới.

Kinh thành to như vậy, ai lại không biết hai nhà danh hào Nghiêm, Tiền?

Thành đông Nghiêm gia, khống chế vận chuyển đường sông nước, nắm giữ buôn bán mạch máu, và chuyên đi từ thiện tích đức, được mọi người kính ngưỡng, là phú quý thế gia.

Thành tây Tiền gia, còn lại là nhà giàu mới nổi.

Tiền Đại Phú đứng đầu giới thương nhân sáng chế bản đồ, buôn bán khổng lồ, cùng Nghiêm gia chia địa phận thành đông thành tây.Năm vị thiên kim của hắn đều tổ chức kiếm tiền cao siêu khiến mọi người nói đến say sưa.

Người trong thiên hạ đều biết, này năm vị cô nương cũng không phải xem tiền như mạng, các nàng là đem tiền trọng yếu hơn mạng, chỗ nào có cơ hội kiếm tiền khẳng định có thể gặp tỷ muội Tiền gia nhúng tay.

Sở hữu nam nhân trong kinh thành đều thèm nhỏ dãi gia tài bạc triệu của Tiền gia; cũng như năm vị kiều mỵ cô nương kia . Mà vài vị cô nương lại lấy Tiền Tam cô nương nhanh nhẹn dũng mãnh xinh đẹp, thanh danh vang dội nhất làm lý tưởng.

Tiền phủ Tam cô nương, phương danh Châu Châu, chuyên buôn bán hoa mẫu đơn.

Nàng hoa nghệ hơn người, kỹ xảo tuyệt diệu, nuôi trồng ra không ít tân giống, từ trong tay nàng bán ra, vô luận là hoa loại, hoa non, đều làm cho hào môn các quý tộc tranh tướng tranh mua.

Người ở kinh thành, khách khí một chút, xưng nàng làm mẫu đơn tiên tử, nếu không khách khí một chút, liền xưng nàng là yêu tinh mẫu đơn.

Vì Mẫu Đơn mà chết, thành quỷ cũng phong lưu. Các nam nhân ám chỉ chính là đóa mẫu đơn của tiền gia kia!

Cố tình, đoá mẫu đơn này sinh ra đã quyến rũ lại nhanh nhẹn dũng mãnh, roi trên tay lại không chút lưu tình. Nàng tự mình ra tay, bao nhiêu thổ phỉ đều bị cây roi của nàng quật cho phải đi đại phu.

Vang một tiếng, cây roi đã đánh tiến đại môn Nhật Xuân lầu, quấn lấy người gần cửa nhật Xuân Lầu nhất, kéo hắn ra bên ngoài.

“A, đến, người tới a! Cứu mạng a!” Tiếng kêu thảm thiết vang tận mây xanh.

Không chỉ nói nam nhân trốn vào trong này bị roi bắt ra ngoài. Khi roi dài chuyển động với lực đạo thật lớn, còn nghe tiếng gỗ vỡ vụn, không chỉ là nam nhân này xui xẻo, liền ngay cả đại môn chạm trổ tinh xảo của Nhật Xuân lầu cũng cùng chung số phận, cái bàn lỗi thời cũng đều bị chém thành mảnh nhỏ.

“A, Tiền Tam cô nương, ngài thủ hạ lưu tình, tiểu nhân còn muốn buôn bán a!” Chưởng quầy kêu rên, khóc rống thất thanh, chỉ chưa đối nàng dập đầu xin tha thứ.

“Gấp cái gì? Chờ Tam cô nương trừng trị hắn xong rồi sẽ bồi thường cho ngươi, không thiếu một đồng.” Tuệ nhi dùng thắt lưng ngăn hắn lại, không cho hắn tiến lên. “Nói sau, Tam cô nương làm việc, cần ngươi xen mồm vào sao? Chọc giận nàng, nói không chừng ngươi cũng được thưởng một roi.”

Chưởng quầy chỉ sợ bị đánh liền lui ra sau, lấy khăn lau mồ hôi lạnh.

Mắt phượng trong suốt quét qua một lượt, tay nhỏ bé giơ lên, ngồi trên tuấn mã, rút ra một đóa hoa cực to đẹp đẽ và quý giá, dưới ánh mặt nổi bật giống như nhung: hắc mẫu đơn.

Nàng tiện tay ném đi, đem hoa ném vào trong lòng chưởng quầy.

“Đây là Yên Nhung Tử ta trồng đó , dùng nước tốt trong để tưới đủ để đền cho ngươi các thứ ta làm hỏng”

Chưởng quầy hoa mắt, mặt khóc lập tức chuyển thành mặt cười, liên tục gật đầu,cầm trong tay đoá hoa kia, hoả tốc vọt vào trong phòng, khẩn cấp tìm nước trong dưỡng hoa.

Hoa mẫu đơn tầm thường được nuôi trồng giá cũng là thuế một năm của mười căn hộ trung đẳng, mà mẫu đơn Tiền Châu Châu nuôi trồng, chỉ là một đoá mẫu đơn chíêt nhánh giá đã có thể mua được hào trạch đệ nhất kinh thành. Chờ hoa quý lớn lên, người tranh xem đóa mẫu đơn tân phẩm này khẳng định chật ních Nhật Xuân lầu.

Trong ngoài lầu người người tụ tập xem náo nhiệt ngày càng nhiều. Chưởng quầy cách tràng hậu, nàng quay đầu, lần nữa ngạo nghễ hướng đến sáu nam nhân đang còn run cầm cập nọ.

Trên lưng ngựa, Tiền Châu Châu một thân trang phục đi săn màu hồng, hoa lệ kiều mị. Kia trương phấn nộn kiều mị, cũng giống như hoa xuân nở rộ, đến nỗi cặp mắt đương lưu động cũng mĩ đến câu hồn đoạt phách

Chính là, nàng có bao nhiêu xinh đẹp, roi trong tay nàng có bấy nhiêu hung ác.

Trường tiên tám thước, nói phóng đại một chút là khi roi quất xuống tựa như mưa rền gió dữ, mấy kẻ đáng thương kia làm sao chống đỡ nổi a, càng vô lực đào thoát, chỉ có thể ôm đầu, cắn răng hừ hừ kêu đau.

“Này các bà các chị hảo hãn a!” Viên Đại Bằng nhịn không được nói, từ lúc còn trong bụng mẹ tới giờ, lần đầu nhìn thấy một nữ nhân vừa xinh đẹp, nhanh nhẹn lại dũng mãnh.

“Cũng không phải là sao? Giống thất còn không có thượng an hồng tông liệt mã dường như.”

Ngoài cửa, trường tiên vù vù rung động.

roi trên tay nàng toàn hướng trên thân nam nhân kia mà quật, không có lần nào trật.

“Dừng tay, dừng tay a, ngươi này –” nam nhân chạy trối cết không biết muốn mắng cái gì, lập tức lại bị đánh cho kêu khóc không thôi.

“Ta là cái gì a? Ngươi nói rõ ràng chút.” Nàng lạnh lùng hỏi.

Người nọ suyễn khí, oán hận trừng nàng, run run đi lên.

“Uy, ta cảnh cáo ngươi, ta Tiết Triệu, là tiết gia thiếu gia, nếu làm cho cha ta biết, ngươi –”

Nói còn chưa nói hết câu, roi lại đánh tới.

“Toàn gia tất cả đều là những kẻ không có nghĩa khí, ngay cả cha ngươi đến đây, ta cũng đánh.” Tiền Châu Châu miệng bình thản nói, khuôn mặt lạnh lùng đỏ bừng .

Trong đám người đứng xem, không có ai dám mở miệng nửa câu. Nhưng thật ra trong nhã tịch, vang lên một vài tiếng không đồng ý, đoàn đại mạc hán tử chắc chắn chưa từng thấy qua một nữ nhân như thế

“Nữ nhân này quá kiêu ngạo đi?”

“không có người nào trị được nàng sao? nàng bên đường toàn là tùy ý đánh người”

Dương Khiếu lắc đầu, vẻ mặt ngưng trọng, lo lắng nhìn Hải Đông Thanh liếc mắt một cái.

“Tiền gia đại thế gia, trong kinh thành cũng không ai dám làm trái.” Ngay cả hắn cũng không nghĩ tới, Tiền gia nữ tử lại càn rỡ như thế

tiết triệu bị đánh đến không còn chỗ trốn, hít sâu một hơi, xuất ra khinh công không nghĩ đến hậu quả về sau, chỉ muốn chạy khỏi phạm vi của trường tiên

Hắn lủi tiến Nhật xuân lầu, miễn cưỡng tránh đi công kích, hoành chân đảo qua, đá trúng bầu rượu trên tay tiểu nhị.

khi bầu rượu vỡ mọi người kinh hô một tiếng, thẳng tắp hướng về phía Tiền Châu Châu bay đến. mỹ nhân kia mắt thấy sắp có tai ương a~~

môi hồng nhuận lạnh lùng phun ra hai chữ

“Muốn chết!”

Trường tiên đột nhiên vung ra phía trước, bầu rượu bị chém thành hai nửa, nước trong bầu rượu văng tung tóe khắp nơi, tiếp theo rầm một cái hoàn toàn rơi xuống, ngay cả góc áo của nàng cũng không hề dính một giọt rượu.

Thủy mạc bên trong, Tiền Châu Châu mặt cười có vẻ càng thêm băng lãnh.

Nàng nhẹ nhàng nhảy xuống lưng ngựa , vỗ vỗ trường tiên trong tay, lạnh lùng nhìn Tiết Triệu, một trận hương hoa lan ra trên mỗi bước đi của nàng, phiêu tán vào trong lầu. mười nha hoàn áo trắng cũng lắc mình theo vào thay nàng dọn đường.

Tiết Triệu sắc mặt trắng bệch, biết bản thân xác định trốn không thoát. hai chân hắn run run, trong lòng không ngừng mắng năm tên nô tài bị đánh cho bất tỉnh nằm trên mặt đất.

lại vài tiếng tiên vang làm hắn sợ hãi không thôi, hắn cả người nhảy dựng lên, như bị lửa thiêu mông chạy loạn trong Nhật Xuân lầu.

Tiền Châu Châu nheo mắt lại, tính nhẫn nại đã muốn dùng hết

“Trạm chúc”

Tiết Triệu không có nghe nói, ngược lại chạy trốn nhanh hơn, nghĩ muốn tìm nơi tránh khỏi trường tiên đau chết người kia

lúc sau, trường tiên vù vù rung động, hắn kinh hoảng quay đầu, sợ tới mức hồn phi phách tán, mắt hướng đến một vật gì đó khá lớn, theo bản năng liền vọt đến.

Sắc bén tiên vĩ, thu không trở về, liền hướng ông chủ “bá” một tiếng, cắt tan chiếc áo choàng màu xám.

Vải từng mảnh rơi xuống, tất cả mọi người đề bị cảnh tượng trước mắt làm cho nín thở.

Nam nhân cao lớn kia, có một đôi mắt màu lục sáng quắc quỷ dị, trông như một viên lục bảo thạch. Vô luận là cặp lục mâu kia, hay là bảo thạch, đều không hề có chút nào giống người Trung Thổ.

Một roi kia của Tiền Châu Châu, không nhằm vào Tiết Triệu nữa mà lại phóng thẳng đến Hải Đông Thanh. Tiên vĩ hồi bật ra, trên da thịt ngăm đen xuất hiện một vệt máu chảy dài, máu tươi nháy mắt bắn ra tung tóe.

Chỉ kém một tấc, cặp lục mâu duệ liễm kia sẽ bị nàng hủy rồi!

Nhìn thấy chủ nhân bị thương, năm sáu đại hán lòng đầy căm phẫn, đều phát ra tiếng rít gào, đột nhiên đứng lên, trợn to ánh mắt phun hỏa, phẫn nộ trừng trừng nhìn Tiền Châu Châu.

“Đáng chết!”

“Nữ nhân này, dám đã thương Hải gia!”

Bọn nha hoàn áo trắng cũng không cam chịu yếu thế, đứng thành một vòng, mày liễu nhướng lên, mắt hạnh trợn lên trừng trở lại.

“Nhượng cái gì nhượng?! Sớm nói qua là muốn mọi người toàn bộ tránh ra, ai không tránh, sẽ bị đánh nha!”

Các nam nhân chán nản. “Các nữ nhân các ngươi!”

“Nữ nhân chúng ta làm sao? Chưa từng thấy qua nữ nhân à?”

Không khí ngột ngạt, u ám, hai bên nhân mã tùy thời có thể đấu võ.

Tiết Triệu núp dưới gầm bàn nghe ngóng sự hỗn loạn kéo dài này, ánh mắt đảo một vòng, ở trong lòng may mắn bản thân được tổ tông phù hộ, tính ra ánh mắt hắn đủ tốt, chọn một người có vóc dán cao to hung mãnh, mới có thể tạm thời không bị nữ nhân kia quất trúng (đoạn này ta có chút không hiểu nên chém bừa ).

Nhưng mà, Tiền tam cô nương bị người ta cản đường, tâm tình thật sự rất tệ. Nàng tao nhã nâng tay lên, bọn nha hoàn nháy mắt lặng ngắt như tờ,ýanh mắt xinh đẹp ngạo nghễ hướng về nam nhân trước mặt.

Đây là nam nhân đã từng ở trên chiến trường, đứng ở một chỗ nhìn bộ dáng của nàng, làm cho nàng nhớ tới một đám mãnh thú ăn thịt gia cầm.

Hắn ngũ quan khắc sâu, nghiêm khắc khíên cho người ta sợ hãi (anh chị hợp nhau wá >”

Trên người nam nhân này có hương vị của giết chóc

“Ngươi là tên chướng mắt nào?!”

“Tây vực đại mạc.” Hắn thản nhiên nói.

Nàng nha một tiếng, mắt phượng nheo lại.

“Nguyên lai là Thái hồ.”

Hải Đông Thanh không mở miệng, từ từ đánh giá nàng.

Máu tươi từ miệng vết thương chảy ra, hắn mặt không chút thay đổi dùng ngón cái lau, giơ lên bên môi, chậm rãi liếm đi, tầm mắt vẫn đặt trên người nàng.

Ánh sáng như ngọc của cặp lục mâu lướt qua từng tấc thân hình nàng. Chưa từng có người nam nhân nào dám dùng loại ánh mắt này nhìn nàng, như thể là dùng đôi mắt xuyên thấu qua xiêm y của nàng, nhìn thấy thân thể loã lồ của nàng–

Ánh mắt như vậy làm cho nàng toàn thân buộc chặt.

Không biết vì cái gì, cho dù nam nhân này không có hành động gì, thậm chí chưa nói nửa chữ, nhưng nhìn vào ánh mắt của hắn đã khiến cho nàng cảm thấy tức giận! Tiền Châu Châu nheo mắt lại, cổ tay xoay một cái, trường tiên liền như một con rắn quấn lấy cổ tay nàng.

“Đừng lãng phí thời gian của ta, giao tên họ Tiết kia ra đây.” Nàng không kiên nhẫn nói.

Hải Đông Thanh hơi hơi nghiêng đầu, nhìn thấy dưới gầm bàn, nam nhân co rúm run cầm cập

“Hắn trêu chọc ngươi cái gì?” Hắn hỏi.

“Ngươi không cần biết.”

“Nếu, ta nói, ta muốn biết thì sao?” Hắn vẻ mặt sâu xa khó hiểu, mười phần thong thả hỏi, đôi mắt dừng lại trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng.

“Ngươi có ý định không bỏ qua cho bản cô nương sao ?” Châu Châu nhướng mày liễu lên rất cao hỏi.

Viên Đại Bằng thật sự là nhịn không được, phanh ngực ra , đi đến chắn ở phía trước.” Này, đủ rồi nha, ngươi cư nhiên dám nói chuyện như thế với Hải gia!”

Tiền Châu Châu liếc hắn một cái, không tức giận mà lại cười khẩy, chậm rãi đi về phía trước, tay ngọc lướt nhẹ trên vai đối phương.

Trước mắt hắn là một đôi má lúm đồng tiền xinh đẹp , trên chóp mũi thì phảng phất mùi dịu nhẹ của hoa, trên vai có một cảm giác mềm mại thoải mái (đoạn này ta chém^^), Viên Đại Bằng không ngờ đến mình sẽ được hưởng loại “đãi ngộ” này, phút chốc mặt liền đỏ bừng , trong lòng bấn loạn, tay chân lập tức cuống lên.

“Ách, ngươi, ngươi, ngươi — a!”

Còn chưa kịp nói hết câu, hắn chỉ cảm thấy từ đầu vai truyền đến một cảm giác đau nhức ,mồm đột nhiên mở rộng, đầu tiên là rống lên một tiếng kêu đau, tiếp theo chỉ có thể gian nan thở dốc, rốt cuộc nói không nên lời.

Cánh tay bé nhỏ trắng noãn vừa thu về, mọi người mới nhìn rõ cánh tay Viên Đại Bằng thật bất thường, hình như nó hoàn toàn không nghe theo sự điều khiển của hắn nữa!

Hắn bị trật khớp tay rồi!

Tiền Châu Châu chỉ nhẹ nhàng sờ một cái khiến cho cánh tay hắn lệch vị, thủ pháp thật xảo diệu, tốc độ cực nhanh, làm cho người ta không kịp nhìn rõ..

Viên Đại Bằng cả kinh thối lui vài bước, cảm giác đau đến cả chân tóc, trán đổ đầy mồ hôi.

Đôi mắt xanh của Hải Đông Thanh không chớp , cầm cánh tay thuộc hạ, đẩy lên trên, chỉ nghe “khách” một tiếng, cánh tay đã về vị trí cũ.

Nàng nhướng mày, hùng dũng bước vào Nhã Tịch , bộ dáng thong thả, như là bước vào đại sảnh nhà mình, không có nửa phần khách khí.

Bởi vì e ngại trường tiên trong tay nàng, các nam nhân dù giận cũng không dám lên tiếng, chỉ có thể ngoan ngoãn nhường đường mà không dám ngăn cản.

Bọn nha hoàn rút khăn tay ra, phủi bụi sạch sẽ ghế hoa mai , cung kính hầu hạ nàng ngồi xuống, thay nàng dâng lên trà thơm

“Này, kẻ ở dưới bàn kia, nếu ngươi thức thời thì mau ra đây cho ta.” Nàng thản nhiên nói.

Ở phía dưới bàn, Tiết Triệu khẽ cắn môi, nói: “Ai vậy ? Ta cũng không biết ngươi đang nói cái gì.”

Mắt phượng xinh đẹp bỗng trở nên tà mị.

“Trước tiên bổ cái bàn ra, cởi hết quần áo của hắn, ném ra đường.” Nàng phân phó nói.

Bọn nha hoàn tuân mệnh, đồng thời tiến lên,nhưng chưa chạm được đầu ngón tay vào cái bàn, thì chớp nhoáng lên một bóng đen , thì ra Hải Đông Thanh đã ngăn trở đường đi. Các nàng ngẩng đầu, vừa nhìn vào ánh mắt lạnh băng như gió tháng chạp , nháy mắt tất cả đều cứng ngắc, không thể nhúc nhích.

“Ngươi ra tay quá nặng.” Hắn chưa bao giờ gặp qua nữ nhân nào ra tay hung ác như thế.

“Phải không?” Nàng xoay nhẹ chén trà, đôi mắt quyến rũ đánh giá hắn. “Ta vẫn cảm thấy như vậy đã rất mềm lòng rồi nha, nếu không trước tiên ta đã chặt hai chân hắn, làm sao mà hắn có thể chạy tới đây cầu cứu ngươi?”

Tiết Triệu từ dưới bàn đi ra. Hắn phủi phủi quần áo rách nát, nhìn đến Hải Đông Thanh bên cạnh, biết chỉ có nam nhân này cứu được bản thân, hắn thế nào cũng phải kết thân thật nhanh .

“Ngươi cũng đừng kiêu ngạo quá, ta thấy ngươi là phân nữ nhi mới không so đo ngươi –” Hét lên được một nửa ,rồi nhìn thấy cặp mắt phượng kia, giọng nói của hắn đột nhiên nhỏ lại không ít.” Ách, ách,người nam nhân tốt là không đấu cùng nữ nhi , ta lười so đo với ngươi –”

Nàng nhướng đôi mày liễu, đặt chén trà xuống.

“Tìm được chỗ dựa, nói chuyện cũng lớn tiếng hơn nhỉ? Huh?”

Tiết Triệu sờ sờ cổ, không dám trả lời, thân mình nhanh chóng trốn ra phía sau Hải Đông Thanh. Hắn phải xoay chuyển tình thế , cố gắng thuyết phục Hán tử đại mạc này ra mặt thay hắn.

“Các vị tráng sĩ, các ngươi nhìn xem, nữ nhân này ỷ vào tài thế của Tiền gia , liền cố tình làm bậy, ở trong Kinh thành làm xằng làm bậy.” Hắn lớn gan nói. “Các ngươi trăm ngàn lần nên vì ta mà ra mặt, nếu không thì còn đâu thể diện của nam nhân chúng ta?”

Các nam nhân kia đanh mặt lại, tay nắm chặt thành quyền, nhìn chằm chằm Tiền Châu Châu.

Nàng lúc trước đả thương Hải Đông Thanh, lại biểu hiện sự ngang ngược như thế, đã sớm khiến trong lòng người ta sinh ra không phục, hơn nữa lại bị Tiết Triệu châm ngòi nên xem như mọi người đã chuyển sang phe đối đầu với nàng , nhìn nàng tràn đầy hận ý .

Tiết Triệu càng nói càng thêm hăng say.

“Cha ta là Tiết Đàm, trên đường cái ở chợ phía đông có ba mươi lăm cửa hàng đều là sản nghiệp của Tiết gia ta, các vị nếu đồng ý vì ta mà giải quyết cái nữ nhân này , khẳng định cha ta sẽ tạ ơn các vị không nhỏ”

Một đám nam nhân trợn mắt nhìn nàng , nàng lại ung dung cầm chén trà lên , lại uống một ngụm trà nóng, sau đó cười nhạt.

“Ngươi nói xong chưa?” Nàng thản nhiên hỏi một tiếng, không đợi Tiết Triệu có phản ứng, roi trong tay đã muốn quất lên

Một nhát roi này ra tay thật nặng, nếu mà đánh trúng Tiết Triệu, chỉ sợ là đi nửa cái mạng.

Lại chớp nhóe lên , cánh tay tráng kiện vừa nâng lên đã ngăn được trường tiên .

Hải Đông Thanh vẫn đứng ở chỗ cũ, bất động như núi, thậm chí không tránh không né, dễ dàng ngăn trở công phu của nàng.

Tiền Châu Châu hơi hơi sửng sốt, căn bản không nghĩ tới, người này cư nhiên lại hiểu được thủ pháp của trường tiên , làm tiêu tan mất hứng thú giáo huấn kẻ khác của nàng . Nàng dùng sức kéo kéo trường tiên lại nhưng không chút động đậy, gương mặt xinh đẹp bởi vì tức giận và dùng sức đã trở nên đỏ bừng động lòng người. Bốn phía im ắng, không ai dám cử động, càng không có người bỏ qua trò hay. Bọn họ toàn bộ căng cứng da đầu, cổ dài ra chỉ sợ không nhìn được đến hình ảnh đặc sắc này.

Tiền Châu Châu cắn môi, phẫn nộ trừng Hải Đông Thanh.

“Buông tay!”

Đôi mắt xanh vừa mở ra , nhìn vào ánh mắt nàng, lại càng thâm sâu vài phần.

Hắn không hề tức giận, vẻ mặt lại càng thâm sâu khó hiểu.

“ Kẻ này vô cùng bạo ngược , sao ngươi lại bảo vệ cho hắn ?” Nàng chất vấn nói, bị chọc giận đầu óc đã có chút nóng lên . Lần đầu tiên nàng gặp được nam nhân có thể chặn được đường roi của nàng, có khả nằng chọc giận nàng như thế!

“Có gì không thể?” Hắn chầm chậm nói.

Nàng giận dữ chậm rãi thu hồi trường tiên, khoảng cách của hai người dần dần bị rút ngắn lại

“Được, tốt lắm, tốt lắm.” Nàng thì thào nói, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo ngước lên , không có chút nào sợ hãi chiêm ngưỡng dung nhan của hắn.

Hai người tiếp cận càng gần , mọi người tại hiện trường dường như không thở , chỉ mơ hồ phát hiện, không khí có chút khẩn trương, căng thẳng –

Bỗng dưng, một trận xôn xao từ bên ngoài truyền đến, đám người bắt đầu ồn ào hẳn lên. Nha hoàn Tuệ Nhi liền vọt đến bên cửa sổ, nhìn thấy ở đường Huyền Vũ tung đầy bụi đất , nàng cẩn thận dò xét trong chốc lát, rồi vội vàng chạy về báo.

“ Cô ba , không biết là ai báo quan, người của nha môn đang đến.” Nàng thấp giọng nói.

“ Khoảng bao nhiêu người tới đây ?”

“Ước chừng hai mươi.”

“Chỉ có hai mươi, các ngươi đi ra ứng phó được không ?”

Nha hoàn cắn cắn môi, cố lấy dũng khí nhắc nhở.” Nhưng mà,lúc trước cô Kim Kim có dặn chỉ cần sự tình liên quan đến cô ba, nhất định phải tức khắc báo cho nàng”

Tiền Châu Châu sắc mặt trắng nhợt, nghe thấy tên chị cả, khí phách liền xẹp xuống vài phần. Nàng thấp giọng mắng vài câu, cuối cùng không tình nguyện rút trường tiên về.

“Chúng ta đi!” Nàng ném Tiết Triệu sang một bên, nhẹ nhàng bước đến chỗ tuấn mã. Trước khi đi, nàng ghìm lại dây cương, nhìn Hải đông Thanh một cái.

Hắn lặng yên không nói, con ngươi thâm thuý cũng nhìn nàng.

Ánh mắt ấy khiến cho tâm nàng dao động, nhưng cũng làm cho nàng càng thêm giận dữ. Nàng vươn tay, dùng roi chỉ vào hắn.

“Ngươi nhớ cho kĩ bổn cô nương! chuyện này sẽ không đơn giản như vậy mà xong đâu.” Nàng cảnh cáo xong, lập tức giục ngựa chạy như điên.

Một thân trang phục đi săn màu hồng yểu điệu đi nhanh như sao xẹt, rất nhanh biến mất về phía cuối đường Huyền Vũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện