Họa Kiếp Hồng Nhan

Chương 2



Quan đạo vắng vẻ lộc cộc chỉ có tiếng vó ngựa nện từng bước từng bước. Mùa mưa phùn vẫn cứ dai dẳng không dứt, không làm người ta ướt quần áo mà cứ dinh dính rin rít khó chịu. Mà khí lạnh vẫn còn chưa tan hết, quần áo quấn dày lại mang đến cảm giác nặng nề.

Trong xe ngựa cỡ lớn có đến ba cô nương và một cậu bé. Sàn xe ngựa lót thảm lông mềm mại ấm áp, còn tiện nghi hơn cả trong nhà.

Lúc này chỉ có một cô nương chừng hai lăm hai sáu đang thức – nói là cô nương, vì nàng vẫn búi kiểu tóc của nữ tử chưa xuất giá.

Sở Yến một tay vỗ lưng cho cậu bé phấn nộn đang thiu thiu, một tay khẽ khàng nhặt miếng hương bỏ thêm vào lò sưởi cầm tay cho ấm.

Xe ngựa rất êm, từ chỗ này đến tận bến đều là đường bằng phẳng. Nàng mông lung nghĩ, có khi Sở Hàn đại ca cũng ngủ gật luôn rồi. Chạy suốt hai ngày liền không thấy có nơi nào dừng chân nghỉ tạm, Sở Phong đại ca lại cũng chưa kịp trở về đổi ca, Hàn đại ca cũng mệt.

Lại nhìn tiểu thư nhà mình điềm tĩnh ngồi thẳng, một bộ dạng quy củ thế kia, có lẽ cũng mệt lắm rồi. Lưng tiểu thư chỉ hơi dựa vào vách xe lót đệm, mắt khép hờ. Thật đúng là không nghĩ tới ngọc nhân vậy mà đang ngủ.

Tư Đồ cô nương trái lại thoải mái gối lên chân tiểu thư ngủ ngon lành. Sở Yến lắc lắc đầu cười nhẹ.

Chợt nghe bên ngoài có tiếng xôn xao khe khẽ, nàng vén một góc rèm đưa mắt ra nhìn. Là Sở Phong đại ca đã về rồi! Sở Yến mím môi liếc nhìn người đang phong trần mệt mỏi, mặt còn đầy râu cười trộm.

Người ngoài xe dường như cảm nhận được, đánh mắt nhìn về, thấy cô nương thanh tú chớp chớp mắt nhìn mình liền nhướn lông mày khiêu khích.

Sở Yến chỉ thấy “Bùm” một tiếng, mặt nóng ran, vội hạ rèm xuống, đưa tay lên sờ mặt đã thấy nóng bừng như miếng hương sưởi trong lò. Nàng buồn bực cúi đầu lẩm bẩm:“Làm sao đã sắp già cả đến nơi mà còn bị kẻ kia đùa bỡn...”

Khinh Nguyệt từ lúc Sở Phong trở về đã tỉnh rồi, có điều nàng vẫn ngồi yên. Tư Đồ Họa còn đang cuộn tròn say giấc, lúc ngủ nhìn hệt như con thỏ nhỏ mũm mĩm vô hại, nàng không dám làm ồn cũng không dám cựa mình sợ A Họa tỉnh giấc.

Lúc này nghe người kia lẩm bẩm, nhịn không được bật thành tiếng cười khe khẽ, đề thấp thanh âm mà nói:

- Ngươi mới bấy nhiêu mà già. Còn chưa có gả cho người ta nữa.

Sở Yến giật bắn, tiểu thư ngồi đối diện đã thức. Lại thấy nàng vẫn rủ mắt xuống, chỉ có hàng mi khẽ lay động và khóe môi mỉm cười nhàn nhạt liền buồn bực:

- Tiểu, à, công tử đã thức giấc rồi? Người nghỉ một lát nữa đi, còn một hôm nữa là tới bến cảng rồi.

Khinh Nguyệt lại hơi vung lên khóe môi. Nàng tựa tiếu phi tiếu liếc nhìn người kia đang giả vờ trấn định. Đã bao lâu rồi mà hai kẻ này vẫn cứ như mèo vờn chuột, lại vờ như không hề hay biết gì cả: “Sở Phong về rồi?”

Sở Yến cúi đầu vỗ vỗ lưng A Nhạc, rầu rĩ: “Vâng.”

Chợt Tư Đồ Họa cựa mình một cái, hai mắt lim dim bĩu môi “Ừm...” một tiếng rồi lồm cồm bò dậy dụi dụi mắt.

- Làm ngươi tỉnh giấc rồi? – Khinh Nguyệt với lấy cái chén bạch ngọc rót một chén trà thơm đưa đến.

- Không phải, ta đói tỉnh, chúng ta chừng nào nghỉ?

Nàng hơi vén rèm lên. Trời đã thực tối, mặt trời cũng trốn dần đi, núi cao rừng rậm hai bên càng làm cảnh vật thêm vắng vẻ. Vậy mà bất tri bất giác nàng đã ngủ cả buổi chiều.

- Bây giờ nghỉ thôi. Đánh thức A Nhạc rồi bảo Sở Phong Sở Hàn tìm chỗ dừng tạm. Có lẽ chúng ta lại phải mành trời chiếu đất nốt hôm nay rồi. Tối mai lên thuyền nghỉ ngơi bù vậy.

Nhạc Duẫn là bị mùi thơm làm cho tỉnh giấc. Dù thế nào đi nữa nó cũng chỉ là cậu nhóc lên năm, trừ hôm đầu tiên có chút háo hức thì những ngày sau đều bị giày vò trên xe ngựa, tất nhiên rất mệt.

Lại thêm ăn lương khô hết cả ngày làm cậu bé vốn được nuông chiều có chút không nuốt nổi.

Chẳng mấy khi có thời gian săn được chút thịt thú rừng, hai mắt Nhạc Duẫn không tự chủ nhìn chằm chặp vào miếng thịt thỏ rừng vàng ươm mà Sở Phong đang nướng dở. Mọi người đều biết nhưng âm thầm nhịn cười, sợ tiểu đại nhân xấu hổ.

- A Nhạc, của tiểu thiếu gia!

Sở Phong hào phóng xé phần thịt ngon nhất đem cho kẻ đang giả bộ trang nghiêm. Đi đường vất vả, huống chi tiểu thiếu gia còn chưa đi xa bao giờ. Mọi người đều thương mà không còn cách nào khác.

- Cảm ơn Phong thúc!

Nhạc Duẫn nghiêm trang nhận lấy miếng thịt thỏ, từ từ cắn nuốt. Hắn thích nhất là Sở Phong thúc thúc nướng thịt, hai hôm nay Phong thúc đi trước chuẩn bị thuyền, hắn đã có chút nhớ hương vị này rồi.

Sở Hàn lặng lẽ ăn một miếng thịt nhỏ xíu rồi lấy lương khô ra ăn.

Đối với phần lớn mọi người đều không thích lương khô lắm, nhưng hắn từng là một quân nhân, lương khô gì đó chính là mĩ vị.

Lại nhìn đằng kia, Sở Phong đang cẩn thịt nướng thịt đặt vào khay cho Sở Yến, lại nhìn tiểu thư không thích ăn thịt thú cũng đang gặm lương khô, hắn cảm giác món này không thực sự khó nuốt chút nào. Chí ít thì tiểu thư không phải cũng như hắn thôi?

Tư Đồ Họa đã sớm lao đi tắm. Ngay gần đó có con sông nhỏ, nàng tìm được một góc rất khuất, liền ăn vội miếng lương khô rồi đi luôn.

Đến lúc trở về thì mọi người đã ăn xong hết. Khinh Nguyệt để riêng cho nàng một miếng thịt nướng.

Nhạc Duẫn còn nhỏ, sợ sương đêm nên mọi người đều bắt hắn ngủ trên xe ngựa. Sở Yến cũng ở đó dỗ dành A Nhạc.

Nàng cẩn thận nhai nuốt miếng thịt, đảo mắt nhìn quanh. Cho dù thế nào các nàng đi đường có những ba cô nương và một đứa nhỏ, nhìn sao cũng thấy dễ bắt nạt. Nàng cũng phải chú ý một chút, không thể lơ là.

Đằng kia tên hũ nút Sở Hàn đang mải đẽo gọt cái gì đó, Sở Phong cũng đang cảnh giới. Nàng...chắc đang luyện công rồi. Tư Đồ Họa ngửa mặt lên nhìn ánh trăng.

Càng đến gần bến, không hiểu sao nàng càng có cảm giác vầng trăng kia thêm nhiều phần lạnh lẽo đến thê lương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện