Hòa Ly
Chương 27: Đợi vết thương của chàng khỏi, ngày ngày ta đều cười với chàng
Mấy trăm năm sau đó, đối với thế giới bên ngoài Côn Luân ta luôn tràn đầy cảnh giác. Chung quy cũng bởi ấn tượng lần đầu tiên ra ngoài cực kỳ tệ hại.
Ta bị yêu quái mang đến hang ổ của hắn —— là nơi chúng ta cho trinh sát ra ngoài dò la nhưng vẫn chưa tìm được, nằm bên trong sơn cốc nhỏ cách Côn Luân hai trăm dặm.
Bên trong sơn cốc không có lấy một ngọn cỏ, yêu ma từng đoàn chiếm cứ nơi này, bầu không khí ngột ngạt khiến ta gần như tắc thở.
Khi ta hoa mắt chóng mặt bị trói vứt xuống đất, ta vẫn đang suy nghĩ liệu Côn Luân tướng lệnh trên người có thể truyền vị trí của ta về Côn Luân hay không, một bộ móng vuốt cứng rắn liền tóm lấy cằm ta.
Ta ngẩng đầu nhìn, kẻ trước mặt có tám con mắt và một cái miệng dài nằm dọc trên khuôn mặt, răng nanh nhe ra, thấp thoáng hàn quang. Diện mạo như vậy khiến ta bất giác hít một hơi lạnh.
Không phải ta chưa từng thấy những bộ dạng kỳ quái, chỉ là chưa từng thấy kẻ nào kỳ quái đến vậy...
Xem ra hắn là một con nhện yêu. Răng nanh chìa ra khỏi miệng hắn liên tục cọ vào nhau "ken két", khiến lỗ tai ta vô cùng khó chịu. Chất lỏng từ trong cái miệng thẳng đứng nhỏ tong tỏng xuống đất giống như những sợi tơ.
Tám con mắt của hắn chuyển động không ngừng, mỗi một con mắt đều nhìn chằm chằm vào ta.
"Người Tạ Trạc cưới chính là ngươi?"
Thanh âm khàn khàn, giọng điệu kỳ quái, không giống như tiếng phát ra từ trong miệng hắn.
"Ta tốn rất nhiều công sức mới có thể đưa ngươi ra ngoài để gặp mặt đấy."
Trong lòng ta rất hoài nghi, trực tiếp hỏi hắn: "Ngươi là ai? Có quan hệ như thế nào với Tạ Trạc? Tại sao phải bắt ta?" Còn nữa, "Các ngươi ở bên ngoài Côn Luân, rốt cuộc đang mưu tính chuyện gì?"
Nhện yêu không trả lời ta, trái lại là một tràng cười quái dị, hắn quay đầu nhìn bốn phía: "Cùng tới xem xem, đây chính là thê tử của Tạ Trạc..." Trong cổ họng nhện yêu phát ra âm thanh như một mệnh lệnh, "Ghi nhớ nàng ta."
Khí tức tà ma quỷ dị dao động mãnh liệt xung quanh ta, ta cũng quay đầu nhìn bốn phía, trong bóng tối lóe lên vô số cặp mắt đỏ au như máu, bọn chúng cũng đang nhìn chằm chằm vào ta.
Khi đó hiểu biết của ta về phu quân Tạ Trạc quả thực vô cùng ít ỏi, sao có thể biết hắn đi đâu mà chọc vào một đám yêu quái thế này, nhìn bộ dạng huyết hải thâm thù của chúng đối với hắn kìa! Hắn đã vào Côn Luân một trăm năm rồi mà vẫn có nhiều yêu quái như vậy đến tìm hắn báo thù.
Tuy nhiên, cho đến bây giờ ta vẫn như cũ không biết hắn và đám yêu quái kia có thù oán gì...
"Chủ nhân, hắn tới rồi."
Cửa vào đại điện truyền đến một tiếng bẩm báo trầm thấp.
Ta không biết là ai tới, nhưng một khắc sau nhện yêu liền nâng tay, chất lỏng sền sệt dính vào bả vai ta, sau đó mạng nhện được phun ra, nháy mắt đã gói gọn ta lại.
Mạng nhện dán chặt vào mắt và tai ta, bọc lấy ta như xác ve sầu, khiến ta như rơi vào trong biển, hai mắt tối sầm, trong tai chỉ còn tiếng ong ong, ngăn cách tiếng mài răng điên cuồng của nhện yêu, cũng ngăn cách với toàn bộ thế giới xung quanh.
Ta bị dựng ngược, treo trên trần đại điện.
Bấy giờ ta mới mơ mơ màng màng nhận thức được đây là một gian điện đá khá rộng, lối vào là một cánh cửa đá đang mở hé, chỉ để lộ ra một khe hở nhỏ.
Toàn bộ yêu ma quỷ quái đều đang dồn sự chú ý vào khe hở ấy, bọn chúng giống như đang phòng vệ, cũng giống như đang sợ hãi, khí tức trong điện cũng theo đó mà cuồn cuộn.
Không ai để mắt đến ta, ta bắt đầu nghĩ cách thoát khỏi mạng nhện.
Hai tay ta bị trói cứng phía sau, vừa định điều động nội tức cởi trói, chẳng ngờ vừa mới cử động mạng nhện dính trên vai ta đột nhiên hóa thành mũi kim, cắm vào da thịt ta.
Ta chỉ cảm thấy một dòng khí tức lạnh lẽo xâm nhập vào cơ thể, ta rùng mình một cái, nhất thời toàn thân đổ mồ hôi lạnh, tim cũng đập nhanh hơn. Ta há miệng, ộc ra một ngụm máu đen.
Lúc này ta mới chợt nhớ tới loài nhện khi bắt được con mồi sẽ tiêm độc tố vào cơ thể con mồi rồi trói chúng trên mạng nhện, chờ đến khi độc tố làm tan chảy lục phủ ngũ tạng con mồi, nó mới hút lấy phần chất lỏng...
Ta, hình như đã biến thành con mồi của nhện yêu...
Đầu óc ta choáng váng, vội vàng điều động nội tức chống đỡ độc tố.
Đúng vào lúc này, bên dưới đại điện, cửa đá bị một chưởng mạnh mẽ đánh bay, sức mạnh lớn làm chấn động mạng nhện của ta, khiến cơ thể ta cũng rung lắc theo.
Một người đạp cửa bước vào, tầm mắt ta trở nên mơ hồ, không thấy rõ dung mạo của hắn, huyên náo bên dưới vào tai ta cũng trở nên tĩnh lặng, thậm chí thời gian cũng giống như bị ngưng đọng.
Ta chỉ cảm thấy sau một cái chớp mắt, yêu quái bên dưới liền không còn động tĩnh, ta vừa mở mắt, người vừa xông vào đã nắm lấy đầu của nhện yêu.
Cái đầu đáng sợ với tám con mắt nằm gọn trong tay hắn, hắn đơn giản bóp một cái, không hề phí sức đã khiến cái đầu vỡ tan tành.
Ngay sau khi cái đầu của nhện yêu vỡ vụn, mạng nhện trói buộc ta lập tức bung ra, ta chầm chậm rơi xuống, cuối cùng cũng thấy được mặt mũi người nọ...
Ngoại trừ Tạ Trạc, còn có thể là ai?
Chẳng qua khuôn mặt hắn đang mang sát ý lạnh lẽo ta chưa từng thấy qua. Hắn giống như Tu La tới từ địa ngục, sát khí trên người bao trùm đại điện, dưới chân hắn máu tươi chảy thành dòng.
Ngẫm kỹ lại, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy Tạ Huyền Thanh đại khai sát giới.
Thủ đoạn tàn nhẫn, lưu loát, không chút do dự, chắc hẳn đã kinh qua muôn vàn thử thách.
Ta hơi hé miệng, muốn gọi tên hắn, hắn cơ hồ có thần giao cách cảm, cũng ngẩng đầu nhìn về phía ta.
Cũng trong khoảnh khắc ấy, một thân sát khí hoàn toàn bị dập tắt, tàn nhẫn mất, quyết đoán mất, nhưng đổi lại, là sợ hãi cùng hoảng hốt.
Khi sợi tơ nhện cuối cùng níu giữ ta đứt lìa, ta rơi xuống từ trần điện, Tạ Trạc đón lấy ta, cũng phát hiện ra có điểm khác lạ, máu đen vẫn không ngừng chảy ra từ miệng ta.
"Cửu Hạ." Hắn gọi tên ta, thậm chí có chút luống cuống.
"Độc..."
Ta nói một chữ, hắn lập tức sáng tỏ, rất nhanh đã tìm thấy vết thương bị kim châm trên bả vai ta.
Hắn ấn tay lên vết thương của ta: "Nàng nhịn một chút."
Khí tức của Tạ Trạc theo vết thương chạy vào cơ thể ta, cảm giác rất khác sự lạnh lẽo lúc vừa trúng độc. Khí tức của hắn đi đến đâu, tứ chi tê dại của ta khôi phục đến đó. Hắn từng chút từng chút giúp ta loại bỏ chất độc trong cơ thể, thực ra ta không cảm thấy đau, nhưng cái cách hắn nhìn ta, đầu mày nhíu chặt, căng thẳng mím môi, có vẻ đau lòng đến không chịu nổi.
Ta muốn trấn an hắn, nhưng ngay lúc này, con nhện yêu không đầu sau lưng Tạ Trạc bất ngờ đứng lên.
Ta sợ hãi trợn to mắt.
"Tạ Trạc!"
Hắn không chút động, mặc cho lưỡi dao sắc bén của con nhện kia đâm vào lưng hắn, xuyên thẳng đến trước ngực.
Lưỡi dao sắc bén dừng ngay trước mặt ta, mang theo máu đỏ tươi.
Nhưng khí tức giải độc trong cơ thể ta vẫn không dừng lại, đến tận khi ép được nọc độc cuối cùng ra khỏi cơ thể.
Động tĩnh của nhện yêu lớn như vậy sao hắn có thể không biết cơ chứ, chẳng qua là hắn không quan tâm đến nó mà thôi.
Bấy giờ Tạ Trạc mới thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt tái nhợt ho khan một tiếng.
Nhện yêu rút lưỡi dao sắc bén khỏi người Tạ Trạc.
"Tạ Trạc, ngươi thật thú vị." Con nhện yêu không cần đầu vẫn phát ra tiếng nhạo báng từ trong lồng ngực, "Tự tìm cho mình một nhược điểm."
Ta nhìn máu của Tạ Trạc nhỏ xuống, trong lòng nhói lên từng hồi, vừa giận vừa đau, ta quay đầu nhìn về phía nhện yêu, nâng tay lên, chịu đựng đau đớn sót lại trong cơ thể, niệm pháp chú.
Chỉ nghe tiếng sấm ầm vang trên bầu trời, một cột sét đánh xuống theo hướng chỉ của ngón tay ta.
Thi thể nhện yêu hứng chịu lôi hình, nháy mắt tan thành tro bụi, nhưng dưới màn khói bụi, vẫn nghe thấy âm thanh như tiếng u linh thoắt ẩn thoắt hiện.
"Đây mới chỉ là bắt đầu thôi."
Ta xua tay phủi bớt tro bụi, ôm lấy Tạ Trạc.
Tuy sắc mặt hắn tái nhợt nhưng vẫn không để lộ ra đau đớn.
Ta biết một dao này của nhện yêu nhất định mang theo tà lực, sức mạnh này sẽ thâm nhập vào nội tức của hắn, vài ngày sau sẽ không ngừng cắn xé bên trong hắn. Bao nhiêu tiên yêu sau khi bị tà khí ám toán, đã không chịu được nội tức xung khắc mà lựa chọn tự vẫn.
"Quay về." Tạ Trạc nói, "Nơi này, không tốt cho nàng."
Lại là không tốt cho ta.
Khi đó ta và Tạ Trạc đã thành thân một trăm năm, lời này ta cũng đã nghe rất nhiều lần. Ta bắt đầu quen với việc bỏ ngoài tai những lời ấy, nhưng lần này ta không làm như thế.
Ta đỡ hắn dậy: "Chúng ta cùng nhau về. Ta đưa chàng về Côn Luân trị thương."
"Đừng lo cho ta, Cửu Hạ."
Ta nghiêng đầu nhìn hắn, hắn cũng đang nhìn ta, dịu dàng nói: "Không nguy hiểm, cười một cái nào."
Ta đương nhiên không cười nổi: "Chờ vết thương của chàng khỏi, ngày ngày ta đều cười với chàng."
Hắn gật đầu: "Được."
Sau đó, tất nhiên ta đã nuốt lời, ta không hề ngày ngày cười với hắn. Hôn nhân của chúng ta dài thêm bốn trăm năm, trong bốn trăm năm này, đừng nói đến cười, ta từng quát hắn, mắng hắn, còn từng đánh hắn, cuối cùng, đến cả núi Bất Chu cũng đánh lệch mấy phân...
Quãng thời gian ấy, đương nhiên là vì phản kháng hàng loạt những yêu cầu vô lý của hắn đối với ta.
Nhưng sở dĩ giữa chúng ta còn kéo dài thêm bốn trăm năm, là bởi vì, cho dù Tạ Trạc từng lừa dối ta, khiến ta thất vọng... nhưng hắn cũng từng liều mạng cứu ta.
Nhưng rốt cuộc, sinh tử kề vai, cũng không thắng nổi mâu thuẫn vụn vặt mà thời gian mang lại. Một ngày lại một ngày, đủ để tiêu hao toàn bộ những tình cảm kiên định nhất.
Ta đứng bên ngoài sơn động, thông qua cá âm dương kể lại "quá khứ" mà nàng sẽ không thể trải qua cho Hạ Hạ, Hạ Hạ bên kia cũng trầm tư hồi lâu, sau đó mới mở miệng hỏi ta.
"Cho nên, khi ấy Tạ Trạc đã mạnh đến mức có thể dễ dàng tiêu diệt toàn bộ yêu quái trong sơn cốc, thế mà ngươi lại không ý thức được thực lực của hắn, mấy trăm năm sau còn thường xuyên động thủ với hắn?" Nàng nói thẳng không chút kiêng kỵ, "Ta có phải muốn chết hay không?"
Ta bĩu môi: "Khi ta rời khỏi đại điện kia, Tây Vương Mẫu cũng tới."
Hôm đó sau khi ta dìu Tạ Trạc ra, ánh nắng chói chang bên ngoài cửa đá đã vỡ tan tành, nhưng ánh nắng chiếu đến trước mắt ta, chỉ còn lại một vùng núi đá ngập trong biển máu...
Yêu ma ẩn náu trong sơn cốc đều đã biến thành máu trên đất, sền sệt, nhầy nhụa.
Mỗi một bước ta bước đi, đều khiến máu bắn lên chân.
Ta cũng thoáng kinh ngạc trước sức mạnh của Tạ Trạc, nhưng hai ba bước tiếp, ta phát hiện trên không trung có bóng người tỏa ánh hào quang. Chính là Côn Luân chủ thần - Tây Vương Mẫu.
Ta lập tức dìu Tạ Trạc đi về phía người.
Sau đó Tây Vương Mẫu đưa chúng ta trở về Côn Luân, chữa khỏi thương thế của Tạ Trạc. Có lẽ đó là kỳ nghỉ kéo dài nửa năm của ta, không phải bởi vì ta bị thương, mà là bởi vì... khốn cảnh yêu ma nhũng loạn ở Côn Luân đã chấm dứt.
"Khi ấy ta đương nhiên cho rằng, diệt yêu ma trong sơn cốc là do Tạ Trạc liên thủ cùng Tây Vương Mẫu. Có Tây Vương Mẫu, làm được chuyện này cũng hết sức bình thường."
Hạ Hạ ngẫm nghĩ chốc lát: "Nói như vậy, vết thương trên ngực Tạ Trạc là do lần đó vì cứu ngươi mà chịu một đòn của nhện yêu. Từ sau lưng xuyên đến trước ngực, sức lực không nhỏ nha. Nhưng ta thấy trên người hắn còn mấy vết thương cũ so với cái này còn đáng sợ hơn, những vết thương kia nói gì thì nói vẫn phải tĩnh dưỡng vài tháng mới khỏi được, ngươi và hắn sớm chiều chung sống, chẳng lẽ lại không biết chút gì?"
Ta hồi tưởng giây lát, sau đó thở dài một tiếng.
"Sao ngươi biết bọn ta sớm chiều chung sống?"
"Các ngươi chẳng phải đã thành thân..." Hạ Hạ đột nhiên khựng lại, "Thôi, năm trăm năm vẫn chưa ngủ cùng nhau, thì còn chuyện gì mà không thể xảy ra cơ chứ."
Ta nghẹn họng.
Thời gian ở bên nhau, việc Tạ Trạc biến mất đối với ta đã trở thành cơm bữa, đi một lần suốt mấy tháng, thậm chí nửa năm cũng không phải không có.
Khi đó ta thường xuyên than phiền hắn, nhưng bây giờ nhìn thấy vết thương trên người hắn, ta đại khái cũng đoán được hắn đã làm những gì...
Bây giờ cẩn thận nghĩ lại, thậm chí còn phát hiện nhiều bằng chứng hơn. Ví dụ như sau vụ nhện yêu, Tạ Trạc dưỡng thương ba tháng, ba tháng đó cũng coi như khoảng thời gian tốt đẹp nhất trong cuộc hôn nhân của bọn ta.
Dưới sự chăm sóc của ta, hắn hồi phục khá tốt, sau đó liền lập tức biến mất.
Cách gần nửa năm, hắn mới trở về, một bụng nhu tình của ta sớm đã biến thành một bụng lửa giận.
Ta nổi điên lên, đang lúc tình cảm dạt dào lại nói đi là đi, thử hỏi ai mà chịu nổi?
Còn hắn như cũ vẫn không chịu nói hắn đã đi đâu.
Rồi sau đó...
Sau đó tình cảm của chúng ta liền tụt dốc không phanh...
Nhưng cũng kể từ lần đó, bên ngoài Côn Luân không còn yêu tà quấy nhiễu. Bốn trăm năm sau, Côn Luân giống như chốn tu tiên thế ngoại đào viên, thậm chí còn mở chợ đông, cho đám tiểu yêu cùng chúng tiên nhân ra vào kiếm kế sinh nhai.
"Vậy..." Hạ Hạ hỏi ta, "Là Tạ Trạc giải quyết toàn bộ yêu tà đe dọa Côn Luân sao?"
"Ta không biết." Ta thẳng thắn, "Hắn chẳng nói gì với ta hết."
"Nhưng nếu đi trừ ma diệt yêu, tại sao lại không nói với ngươi? Đây chẳng phải là chuyện tốt sao?"
Ta quay đầu nhìn trong sơn động, Tạ Trạc vẫn đang ngủ say, ta đã bảo vệ tâm mạch của hắn, hắn sẽ không có gì đáng ngại.
Ta cụp mắt.
"Nếu thẳng thắn nói ra, ta và hắn sao có thể đến nông nỗi này?"
Dẫu sao, đối với Tạ Trạc, ta thực sự có yêu.
Ta bị yêu quái mang đến hang ổ của hắn —— là nơi chúng ta cho trinh sát ra ngoài dò la nhưng vẫn chưa tìm được, nằm bên trong sơn cốc nhỏ cách Côn Luân hai trăm dặm.
Bên trong sơn cốc không có lấy một ngọn cỏ, yêu ma từng đoàn chiếm cứ nơi này, bầu không khí ngột ngạt khiến ta gần như tắc thở.
Khi ta hoa mắt chóng mặt bị trói vứt xuống đất, ta vẫn đang suy nghĩ liệu Côn Luân tướng lệnh trên người có thể truyền vị trí của ta về Côn Luân hay không, một bộ móng vuốt cứng rắn liền tóm lấy cằm ta.
Ta ngẩng đầu nhìn, kẻ trước mặt có tám con mắt và một cái miệng dài nằm dọc trên khuôn mặt, răng nanh nhe ra, thấp thoáng hàn quang. Diện mạo như vậy khiến ta bất giác hít một hơi lạnh.
Không phải ta chưa từng thấy những bộ dạng kỳ quái, chỉ là chưa từng thấy kẻ nào kỳ quái đến vậy...
Xem ra hắn là một con nhện yêu. Răng nanh chìa ra khỏi miệng hắn liên tục cọ vào nhau "ken két", khiến lỗ tai ta vô cùng khó chịu. Chất lỏng từ trong cái miệng thẳng đứng nhỏ tong tỏng xuống đất giống như những sợi tơ.
Tám con mắt của hắn chuyển động không ngừng, mỗi một con mắt đều nhìn chằm chằm vào ta.
"Người Tạ Trạc cưới chính là ngươi?"
Thanh âm khàn khàn, giọng điệu kỳ quái, không giống như tiếng phát ra từ trong miệng hắn.
"Ta tốn rất nhiều công sức mới có thể đưa ngươi ra ngoài để gặp mặt đấy."
Trong lòng ta rất hoài nghi, trực tiếp hỏi hắn: "Ngươi là ai? Có quan hệ như thế nào với Tạ Trạc? Tại sao phải bắt ta?" Còn nữa, "Các ngươi ở bên ngoài Côn Luân, rốt cuộc đang mưu tính chuyện gì?"
Nhện yêu không trả lời ta, trái lại là một tràng cười quái dị, hắn quay đầu nhìn bốn phía: "Cùng tới xem xem, đây chính là thê tử của Tạ Trạc..." Trong cổ họng nhện yêu phát ra âm thanh như một mệnh lệnh, "Ghi nhớ nàng ta."
Khí tức tà ma quỷ dị dao động mãnh liệt xung quanh ta, ta cũng quay đầu nhìn bốn phía, trong bóng tối lóe lên vô số cặp mắt đỏ au như máu, bọn chúng cũng đang nhìn chằm chằm vào ta.
Khi đó hiểu biết của ta về phu quân Tạ Trạc quả thực vô cùng ít ỏi, sao có thể biết hắn đi đâu mà chọc vào một đám yêu quái thế này, nhìn bộ dạng huyết hải thâm thù của chúng đối với hắn kìa! Hắn đã vào Côn Luân một trăm năm rồi mà vẫn có nhiều yêu quái như vậy đến tìm hắn báo thù.
Tuy nhiên, cho đến bây giờ ta vẫn như cũ không biết hắn và đám yêu quái kia có thù oán gì...
"Chủ nhân, hắn tới rồi."
Cửa vào đại điện truyền đến một tiếng bẩm báo trầm thấp.
Ta không biết là ai tới, nhưng một khắc sau nhện yêu liền nâng tay, chất lỏng sền sệt dính vào bả vai ta, sau đó mạng nhện được phun ra, nháy mắt đã gói gọn ta lại.
Mạng nhện dán chặt vào mắt và tai ta, bọc lấy ta như xác ve sầu, khiến ta như rơi vào trong biển, hai mắt tối sầm, trong tai chỉ còn tiếng ong ong, ngăn cách tiếng mài răng điên cuồng của nhện yêu, cũng ngăn cách với toàn bộ thế giới xung quanh.
Ta bị dựng ngược, treo trên trần đại điện.
Bấy giờ ta mới mơ mơ màng màng nhận thức được đây là một gian điện đá khá rộng, lối vào là một cánh cửa đá đang mở hé, chỉ để lộ ra một khe hở nhỏ.
Toàn bộ yêu ma quỷ quái đều đang dồn sự chú ý vào khe hở ấy, bọn chúng giống như đang phòng vệ, cũng giống như đang sợ hãi, khí tức trong điện cũng theo đó mà cuồn cuộn.
Không ai để mắt đến ta, ta bắt đầu nghĩ cách thoát khỏi mạng nhện.
Hai tay ta bị trói cứng phía sau, vừa định điều động nội tức cởi trói, chẳng ngờ vừa mới cử động mạng nhện dính trên vai ta đột nhiên hóa thành mũi kim, cắm vào da thịt ta.
Ta chỉ cảm thấy một dòng khí tức lạnh lẽo xâm nhập vào cơ thể, ta rùng mình một cái, nhất thời toàn thân đổ mồ hôi lạnh, tim cũng đập nhanh hơn. Ta há miệng, ộc ra một ngụm máu đen.
Lúc này ta mới chợt nhớ tới loài nhện khi bắt được con mồi sẽ tiêm độc tố vào cơ thể con mồi rồi trói chúng trên mạng nhện, chờ đến khi độc tố làm tan chảy lục phủ ngũ tạng con mồi, nó mới hút lấy phần chất lỏng...
Ta, hình như đã biến thành con mồi của nhện yêu...
Đầu óc ta choáng váng, vội vàng điều động nội tức chống đỡ độc tố.
Đúng vào lúc này, bên dưới đại điện, cửa đá bị một chưởng mạnh mẽ đánh bay, sức mạnh lớn làm chấn động mạng nhện của ta, khiến cơ thể ta cũng rung lắc theo.
Một người đạp cửa bước vào, tầm mắt ta trở nên mơ hồ, không thấy rõ dung mạo của hắn, huyên náo bên dưới vào tai ta cũng trở nên tĩnh lặng, thậm chí thời gian cũng giống như bị ngưng đọng.
Ta chỉ cảm thấy sau một cái chớp mắt, yêu quái bên dưới liền không còn động tĩnh, ta vừa mở mắt, người vừa xông vào đã nắm lấy đầu của nhện yêu.
Cái đầu đáng sợ với tám con mắt nằm gọn trong tay hắn, hắn đơn giản bóp một cái, không hề phí sức đã khiến cái đầu vỡ tan tành.
Ngay sau khi cái đầu của nhện yêu vỡ vụn, mạng nhện trói buộc ta lập tức bung ra, ta chầm chậm rơi xuống, cuối cùng cũng thấy được mặt mũi người nọ...
Ngoại trừ Tạ Trạc, còn có thể là ai?
Chẳng qua khuôn mặt hắn đang mang sát ý lạnh lẽo ta chưa từng thấy qua. Hắn giống như Tu La tới từ địa ngục, sát khí trên người bao trùm đại điện, dưới chân hắn máu tươi chảy thành dòng.
Ngẫm kỹ lại, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy Tạ Huyền Thanh đại khai sát giới.
Thủ đoạn tàn nhẫn, lưu loát, không chút do dự, chắc hẳn đã kinh qua muôn vàn thử thách.
Ta hơi hé miệng, muốn gọi tên hắn, hắn cơ hồ có thần giao cách cảm, cũng ngẩng đầu nhìn về phía ta.
Cũng trong khoảnh khắc ấy, một thân sát khí hoàn toàn bị dập tắt, tàn nhẫn mất, quyết đoán mất, nhưng đổi lại, là sợ hãi cùng hoảng hốt.
Khi sợi tơ nhện cuối cùng níu giữ ta đứt lìa, ta rơi xuống từ trần điện, Tạ Trạc đón lấy ta, cũng phát hiện ra có điểm khác lạ, máu đen vẫn không ngừng chảy ra từ miệng ta.
"Cửu Hạ." Hắn gọi tên ta, thậm chí có chút luống cuống.
"Độc..."
Ta nói một chữ, hắn lập tức sáng tỏ, rất nhanh đã tìm thấy vết thương bị kim châm trên bả vai ta.
Hắn ấn tay lên vết thương của ta: "Nàng nhịn một chút."
Khí tức của Tạ Trạc theo vết thương chạy vào cơ thể ta, cảm giác rất khác sự lạnh lẽo lúc vừa trúng độc. Khí tức của hắn đi đến đâu, tứ chi tê dại của ta khôi phục đến đó. Hắn từng chút từng chút giúp ta loại bỏ chất độc trong cơ thể, thực ra ta không cảm thấy đau, nhưng cái cách hắn nhìn ta, đầu mày nhíu chặt, căng thẳng mím môi, có vẻ đau lòng đến không chịu nổi.
Ta muốn trấn an hắn, nhưng ngay lúc này, con nhện yêu không đầu sau lưng Tạ Trạc bất ngờ đứng lên.
Ta sợ hãi trợn to mắt.
"Tạ Trạc!"
Hắn không chút động, mặc cho lưỡi dao sắc bén của con nhện kia đâm vào lưng hắn, xuyên thẳng đến trước ngực.
Lưỡi dao sắc bén dừng ngay trước mặt ta, mang theo máu đỏ tươi.
Nhưng khí tức giải độc trong cơ thể ta vẫn không dừng lại, đến tận khi ép được nọc độc cuối cùng ra khỏi cơ thể.
Động tĩnh của nhện yêu lớn như vậy sao hắn có thể không biết cơ chứ, chẳng qua là hắn không quan tâm đến nó mà thôi.
Bấy giờ Tạ Trạc mới thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt tái nhợt ho khan một tiếng.
Nhện yêu rút lưỡi dao sắc bén khỏi người Tạ Trạc.
"Tạ Trạc, ngươi thật thú vị." Con nhện yêu không cần đầu vẫn phát ra tiếng nhạo báng từ trong lồng ngực, "Tự tìm cho mình một nhược điểm."
Ta nhìn máu của Tạ Trạc nhỏ xuống, trong lòng nhói lên từng hồi, vừa giận vừa đau, ta quay đầu nhìn về phía nhện yêu, nâng tay lên, chịu đựng đau đớn sót lại trong cơ thể, niệm pháp chú.
Chỉ nghe tiếng sấm ầm vang trên bầu trời, một cột sét đánh xuống theo hướng chỉ của ngón tay ta.
Thi thể nhện yêu hứng chịu lôi hình, nháy mắt tan thành tro bụi, nhưng dưới màn khói bụi, vẫn nghe thấy âm thanh như tiếng u linh thoắt ẩn thoắt hiện.
"Đây mới chỉ là bắt đầu thôi."
Ta xua tay phủi bớt tro bụi, ôm lấy Tạ Trạc.
Tuy sắc mặt hắn tái nhợt nhưng vẫn không để lộ ra đau đớn.
Ta biết một dao này của nhện yêu nhất định mang theo tà lực, sức mạnh này sẽ thâm nhập vào nội tức của hắn, vài ngày sau sẽ không ngừng cắn xé bên trong hắn. Bao nhiêu tiên yêu sau khi bị tà khí ám toán, đã không chịu được nội tức xung khắc mà lựa chọn tự vẫn.
"Quay về." Tạ Trạc nói, "Nơi này, không tốt cho nàng."
Lại là không tốt cho ta.
Khi đó ta và Tạ Trạc đã thành thân một trăm năm, lời này ta cũng đã nghe rất nhiều lần. Ta bắt đầu quen với việc bỏ ngoài tai những lời ấy, nhưng lần này ta không làm như thế.
Ta đỡ hắn dậy: "Chúng ta cùng nhau về. Ta đưa chàng về Côn Luân trị thương."
"Đừng lo cho ta, Cửu Hạ."
Ta nghiêng đầu nhìn hắn, hắn cũng đang nhìn ta, dịu dàng nói: "Không nguy hiểm, cười một cái nào."
Ta đương nhiên không cười nổi: "Chờ vết thương của chàng khỏi, ngày ngày ta đều cười với chàng."
Hắn gật đầu: "Được."
Sau đó, tất nhiên ta đã nuốt lời, ta không hề ngày ngày cười với hắn. Hôn nhân của chúng ta dài thêm bốn trăm năm, trong bốn trăm năm này, đừng nói đến cười, ta từng quát hắn, mắng hắn, còn từng đánh hắn, cuối cùng, đến cả núi Bất Chu cũng đánh lệch mấy phân...
Quãng thời gian ấy, đương nhiên là vì phản kháng hàng loạt những yêu cầu vô lý của hắn đối với ta.
Nhưng sở dĩ giữa chúng ta còn kéo dài thêm bốn trăm năm, là bởi vì, cho dù Tạ Trạc từng lừa dối ta, khiến ta thất vọng... nhưng hắn cũng từng liều mạng cứu ta.
Nhưng rốt cuộc, sinh tử kề vai, cũng không thắng nổi mâu thuẫn vụn vặt mà thời gian mang lại. Một ngày lại một ngày, đủ để tiêu hao toàn bộ những tình cảm kiên định nhất.
Ta đứng bên ngoài sơn động, thông qua cá âm dương kể lại "quá khứ" mà nàng sẽ không thể trải qua cho Hạ Hạ, Hạ Hạ bên kia cũng trầm tư hồi lâu, sau đó mới mở miệng hỏi ta.
"Cho nên, khi ấy Tạ Trạc đã mạnh đến mức có thể dễ dàng tiêu diệt toàn bộ yêu quái trong sơn cốc, thế mà ngươi lại không ý thức được thực lực của hắn, mấy trăm năm sau còn thường xuyên động thủ với hắn?" Nàng nói thẳng không chút kiêng kỵ, "Ta có phải muốn chết hay không?"
Ta bĩu môi: "Khi ta rời khỏi đại điện kia, Tây Vương Mẫu cũng tới."
Hôm đó sau khi ta dìu Tạ Trạc ra, ánh nắng chói chang bên ngoài cửa đá đã vỡ tan tành, nhưng ánh nắng chiếu đến trước mắt ta, chỉ còn lại một vùng núi đá ngập trong biển máu...
Yêu ma ẩn náu trong sơn cốc đều đã biến thành máu trên đất, sền sệt, nhầy nhụa.
Mỗi một bước ta bước đi, đều khiến máu bắn lên chân.
Ta cũng thoáng kinh ngạc trước sức mạnh của Tạ Trạc, nhưng hai ba bước tiếp, ta phát hiện trên không trung có bóng người tỏa ánh hào quang. Chính là Côn Luân chủ thần - Tây Vương Mẫu.
Ta lập tức dìu Tạ Trạc đi về phía người.
Sau đó Tây Vương Mẫu đưa chúng ta trở về Côn Luân, chữa khỏi thương thế của Tạ Trạc. Có lẽ đó là kỳ nghỉ kéo dài nửa năm của ta, không phải bởi vì ta bị thương, mà là bởi vì... khốn cảnh yêu ma nhũng loạn ở Côn Luân đã chấm dứt.
"Khi ấy ta đương nhiên cho rằng, diệt yêu ma trong sơn cốc là do Tạ Trạc liên thủ cùng Tây Vương Mẫu. Có Tây Vương Mẫu, làm được chuyện này cũng hết sức bình thường."
Hạ Hạ ngẫm nghĩ chốc lát: "Nói như vậy, vết thương trên ngực Tạ Trạc là do lần đó vì cứu ngươi mà chịu một đòn của nhện yêu. Từ sau lưng xuyên đến trước ngực, sức lực không nhỏ nha. Nhưng ta thấy trên người hắn còn mấy vết thương cũ so với cái này còn đáng sợ hơn, những vết thương kia nói gì thì nói vẫn phải tĩnh dưỡng vài tháng mới khỏi được, ngươi và hắn sớm chiều chung sống, chẳng lẽ lại không biết chút gì?"
Ta hồi tưởng giây lát, sau đó thở dài một tiếng.
"Sao ngươi biết bọn ta sớm chiều chung sống?"
"Các ngươi chẳng phải đã thành thân..." Hạ Hạ đột nhiên khựng lại, "Thôi, năm trăm năm vẫn chưa ngủ cùng nhau, thì còn chuyện gì mà không thể xảy ra cơ chứ."
Ta nghẹn họng.
Thời gian ở bên nhau, việc Tạ Trạc biến mất đối với ta đã trở thành cơm bữa, đi một lần suốt mấy tháng, thậm chí nửa năm cũng không phải không có.
Khi đó ta thường xuyên than phiền hắn, nhưng bây giờ nhìn thấy vết thương trên người hắn, ta đại khái cũng đoán được hắn đã làm những gì...
Bây giờ cẩn thận nghĩ lại, thậm chí còn phát hiện nhiều bằng chứng hơn. Ví dụ như sau vụ nhện yêu, Tạ Trạc dưỡng thương ba tháng, ba tháng đó cũng coi như khoảng thời gian tốt đẹp nhất trong cuộc hôn nhân của bọn ta.
Dưới sự chăm sóc của ta, hắn hồi phục khá tốt, sau đó liền lập tức biến mất.
Cách gần nửa năm, hắn mới trở về, một bụng nhu tình của ta sớm đã biến thành một bụng lửa giận.
Ta nổi điên lên, đang lúc tình cảm dạt dào lại nói đi là đi, thử hỏi ai mà chịu nổi?
Còn hắn như cũ vẫn không chịu nói hắn đã đi đâu.
Rồi sau đó...
Sau đó tình cảm của chúng ta liền tụt dốc không phanh...
Nhưng cũng kể từ lần đó, bên ngoài Côn Luân không còn yêu tà quấy nhiễu. Bốn trăm năm sau, Côn Luân giống như chốn tu tiên thế ngoại đào viên, thậm chí còn mở chợ đông, cho đám tiểu yêu cùng chúng tiên nhân ra vào kiếm kế sinh nhai.
"Vậy..." Hạ Hạ hỏi ta, "Là Tạ Trạc giải quyết toàn bộ yêu tà đe dọa Côn Luân sao?"
"Ta không biết." Ta thẳng thắn, "Hắn chẳng nói gì với ta hết."
"Nhưng nếu đi trừ ma diệt yêu, tại sao lại không nói với ngươi? Đây chẳng phải là chuyện tốt sao?"
Ta quay đầu nhìn trong sơn động, Tạ Trạc vẫn đang ngủ say, ta đã bảo vệ tâm mạch của hắn, hắn sẽ không có gì đáng ngại.
Ta cụp mắt.
"Nếu thẳng thắn nói ra, ta và hắn sao có thể đến nông nỗi này?"
Dẫu sao, đối với Tạ Trạc, ta thực sự có yêu.
Bình luận truyện