Hòa Ly
Chương 39
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cửu đã sửa chương này tới 9 lần, và đã khóc khi viết. Chương này tuy ngắn nhưng là cao trào của truyện, tiết lộ một chút về thế giới nội tâm của Tạ Trạc.
___***___
_Chương 39: Ngươi sợ cái gì?_
Không khí lạnh như băng.
Mỗi hơi thở của ta đều bị cái lạnh cực điểm hóa thành sương trắng, sương trắng vấn vít tan vào không trung.
Ma khí trên ngực Tạ Trạc ào ào chảy vào vết thương ở cổ tay ta, tim đau như bị dùi đâm khiến ta phải oằn mình chống đỡ. Bản năng cầu sinh ngàn vạn lần thúc giục ta rút tay khỏi ngực hắn.
Nhưng ta vẫn nhịn được.
Ta vừa kháng cự khát vọng sống của mình, vừa ra sức trấn áp ma khí trong cơ thể.
Ta không biết thời gian đã qua bao lâu, có lẽ chỉ là một cái chớp mắt, cũng có lẽ đã là một đêm...
Khi kinh mạch toàn thân ta đã biến thành màu đen như mạng nhện, vết thương trên ngực Tạ Trạc cuối cùng cũng ngừng chảy máu. Ta biết, phần lớn ma khí trong người Tạ Trạc đã được dẫn độ sang ta, những phần khí tức còn sót lại không đủ khống chế khí tức vốn có của Tạ Trạc, với thể chất của hắn, hiển nhiên những vết thương kia rất nhanh sẽ tự bình phục.
Ta định rút tay về, song...
Mọi thứ đột nhiên trở nên bất thường.
Khi bắt đầu dùng sức ta mới phát hiện, những khí tức này không đơn giản chỉ là bị máu tươi của ta hấp dẫn, mà bọn chúng càng giống như... đang quấn lấy ta.
Chúng lôi kéo ta, không cho ta rời khỏi Tạ Trạc, hắc khí còn sót lại tiếp tục bò qua "xác đồng đội", chui vào cơ thể ta.
Không đúng.
Ma khí này giống như có ý thức, bọn chúng... đang muốn đi vào huyết mạch ta!
"Tạ Trạc..." Ta nghiến răng nghiến lợi, đến giờ phút này, cứu xong Tạ Trạc, toàn thân ta lạnh cóng không cách nào chống đỡ ma khí, trong đầu ta thoáng qua vô số chi tiết vụn vặt.
Suốt năm trăm năm, câu cửa miệng của Tạ Trạc luôn là "Đối với nàng không tốt."
Bốn trăm năm trước, nhện yêu tám mắt bắt ta ra khỏi Côn Luân từng nói, Tạ Trạc tự tìm cho mình một nhược điểm.
Còn có cách đây không lâu, lúc Tạ Huyền Thanh cùng ta đến Thúy Hồ Đài.
Và cả Tạ Trạc một thân thương tích yêu tà mang lại, huyết thề của Tạ Trạc trên người ta, cùng với Kinh Nam Thủ quỷ dị...
Tất cả đều liên quan đến ma khí, nói đúng hơn, là ma khí và ta.
Khi ta còn đang mải suy nghĩ, luồng ma khí cuối cùng từ ngực Tạ Trạc đi vào cổ tay ta.
Tim ta nổ tung trong đau đớn, giống như miếng thịt bị nướng trên bếp lửa.
Cơ thể thoát khỏi khống chế không ngừng co rút, ta nghiến răng dùng chút sức lực cuối cùng túm chặt áo Tạ Trạc: "Ngươi tốt nhất... đừng lừa ta. Ngươi tốt nhất... đừng khiến ta uổng công tin tưởng vào thân thể thượng tiên này..."
Đau đớn ngày càng kịch liệt, ta thậm chí không còn sức túm áo Tạ Trạc nữa.
Ta nghĩ, cái mạng này hôm nay chắc phải thua trong tay những trò lừa của Tạ Trạc mất thôi.
Con mẹ nó, chó má, rõ ràng ngươi biết mà không chịu nói sớm!!!
Sớm biết sẽ đau đến vậy, sớm biết phải dùng mạng để đổi, sớm biết...
Ta không chống đỡ nổi mí mắt nặng nề khép lại, mặc cho bóng tối ăn mòn thế giới của ta.
Trước khi hoàn toàn mất ý thức, ta mơ màng nghĩ, dù ta có biết những bí mật Tạ Trạc che giấu, biết cứu hắn sẽ đau, sẽ chết, ta vẫn sẽ cắn rách cổ tay...
Thật hoang đường.
Chúng ta đã kết thúc không mấy tốt đẹp rồi mà...
Thế giới hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Không biết qua bao lâu, khi "ta" lần nữa có lại ý thức, ta giống như bước vào một vùng hỗn độn.
Bốn phía sương mù giăng kín, bên tai yên tĩnh không một tiếng động, ta mơ hồ đi trong hỗn độn, càng tiến về phía trước, xung quanh xuất hiện càng nhiều đường màu đen chằng chịt như mạng nhện, càng đi ma khí càng dày đặc.
Ta sinh lòng sợ hãi, muốn dừng bước, nhưng hai chân hoàn toàn không nghe theo sự khống chế của ta.
Ta cúi đầu nhìn, bấy giờ mới bàng hoàng phát hiện mạng nhện đen đang trói chặt từ đầu gối đến mắt cá chân ta, chúng kéo ta tiến về phía trước như một con rối.
Sau lưng chợt xuất hiện một bóng đen.
Ta quay đầu nhìn, bóng người lúc ẩn lúc hiện lướt qua ta, không một tiếng gió nhưng hắn để lại một câu: "Ngươi đến rồi."
Hắn cười.
Thanh âm này ta nghe vô cùng quen tai!
Bóng đen lại xuất hiện phía bên trái, ẩn mình bên trong mạng nhện, ta lờ mờ nhận ra, đó là khuôn mặt của Ngô Trừng!
Hắn cười khanh khách nhìn ta, khuôn mặt méo mó quái dị.
Ta bị mạng nhện dưới chân kéo một cái, đầu gối quỳ rạp trong hỗn độn, nhưng ta không có cảm giác chạm mặt đất, mà giống như rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Mạng nhện bốn phía đều bay lên trên, còn ta lại không ngừng rơi xuống, tận đến khi đầu gối cảm thấy đau đớn vỡ vụn, ta đã chạm đến đáy hỗn mang, ta không đứng dậy nổi, chỉ đành gắng gượng thở dốc, đau đớn cắn chặt răng.
"Chúng ta đợi ngươi lâu lắm rồi."
Thanh âm dội xuống từ trên đỉnh đầu, Ngô Trừng giống như một tượng thần cao cao tại thượng đứng trên hỗn mang, hắn nhìn xuống ta, ngũ quan dần dần biến hóa, cuối cùng biến thành hình dáng Kinh Nam Thủ.
Ta há hốc miệng, lại phát hiện mình không thể phát ra tiếng động.
"Ngươi đang thắc mắc ta là ai." Hắn cơ hồ có thuật đọc tâm, nói ra suy nghĩ trong lòng ta, sau đó khuôn mặt lại tiếp tục biến hóa, đổi thành Tây Vương Mẫu...
"Ta là tất cả."
Tiếng hắn rất nhẹ, chỉ trong nháy mắt hắn đã thình lình xuất hiện trước mặt ta. Gương mặt Tây Vương Mẫu tiếp tục biến đổi, chuyển thành gương mặt ta.
Hắn dùng mặt ta bày ra nụ cười ta chưa từng có, khiến sống lưng ta rét lạnh.
Hắn nói: "Bây giờ, ta còn có thể là ngươi."
Hắn nâng tay, đầu ngón tay chạm vào mặt ta, ngón tay cũng biến thành tơ nhện dính vào má, kéo miệng ta thành kiểu cười hệt như hắn.
Hắn cười càng càn rỡ, khóe miệng ta càng bị kéo căng, đến khi môi ta đau đớn tê liệt, hắn vẫn không dừng lại, giống như thật sự muốn xé rách mặt ta.
"Học nhanh lắm." Hắn cổ vũ ta, "Nỗ lực thêm chút nữa là có thể giúp ta giết Tạ Trạc rồi."
Ba chữ "Giết Tạ Trạc" khiến ta choàng tỉnh, giống như bị sức mạnh tinh thần của ta kích động, mạng nhện xung quanh nhất thời bị một trận gió mạnh làm rung lên.
Người nọ rời mắt khỏi ta, nhìn quanh bốn phía, lúc quay đầu lại, đã đổi sang khuôn mặt Lão Tần.
Hắn hỏi: "Ngươi còn muốn phản kháng ta?"
Hắn chưa kịp dứt lời, bên tai ta chợt vang lên một giọng nói như có như không: "Chém mạng nhện."
Là tiếng Tạ Trạc.
Ta quay đầu muốn tìm kiếm vị trí phát ra tiếng nói, tuy ta không nhìn thấy Tạ Trạc, nhưng ngoài dự liệu, mạng nhện trên mặt dễ dàng bị kéo đứt.
"Ngươi muốn đi cùng Tạ Trạc?" Người nọ nheo mắt uy hiếp.
"Phục Cửu Hạ!" Tiếng Tạ Trạc ngày càng trở nên rõ ràng, "Chém mạng nhện!"
Ta cúi đầu, nhìn xuống tay mình.
Theo động tác cúi đầu của ta, mặt nhện trên mặt tiếp tục bị kéo đứt.
Mạng nhện này, không phải hoàn toàn không thể chống cự... Ta vẫn có thể thoát được!
Ta giằng đứt đám mạng nhện bám trên cùi chỏ, mạng nhện rơi qua kẽ ngón tay lập tức hóa thánh khói đen.
Kẻ thần bí dùng ánh mắt âm hiểm nhìn ta, nhưng ẩn sau vẻ hung ác lại lộ ra sự nghiền ngẫm: "Còn chưa đủ." Hắn giương mắt nhìn ta loại bỏ ngày càng nhiều mạng nhện, không ngăn cản, cũng không sốt ruột mà chỉ lẳng lặng nhìn, "Ta sẽ cho ngươi nếm thử càng nhiều hơn."
Ta gỡ hết mạng nhện trên người, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn.
Người trước mặt bất ngờ đứng dậy, mạng nhện bốn phía kéo hắn lui về sau, ta đưa tay muốn bắt lấy nhưng chỉ túm được một nắm mạng nhện.
Mạng nhện trong tay lần nữa hóa thành ma khí màu đen, ta lớn tiếng gọi vào hư vô: "Ngươi là ai?"
Không lời hồi đáp, chỉ có tiếng Tạ Trạc như hồi chuông thần trong cổ mộ vang lên bên tai ta: "Ra đây!"
Hình như ta nghe thấy một tiếng đổ vỡ cực lớn, không gian hỗn độn thoáng chốc biến mất.
Ta mở bừng mắt.
Trên bầu trời, mây đen dày đặc, nhất thời ta không phân biệt được là ngày hay đêm.
Ta há miệng, hơi thở nóng hổi gặp không khí lạnh cũng hóa thành sương trắng.
Ta bất động một lúc lâu, chỉ cảm thấy tứ chi chết lặng, ta thử nâng tay lên, nhưng lại phát hiện cánh tay không thể cử động, ta ngóc đầu nhìn, hóa ra nửa người ta đã bị chôn dưới lớp tuyết trắng ngần...
"Ta... Ta còn chưa chết mà..."
Ai dám chôn ta?
Còn chưa nói hết, ta bị chính chất giọng khản đặc của mình hù dọa.
Ta ngậm miệng lại, muốn vùng vẫy thoát khỏi lớp tuyết.
Nhưng một ngón tay lạnh như băng ấn lên trán ta, ngăn trở mọi động tác của ta.
Ta sửng sốt một hồi, bị ngón tay đè mạnh xuống tuyết.
Hướng tầm mắt lên trên, ta nhìn thấy chủ nhân của ngón tay —— Tạ Trạc.
Hắn quỳ một chân trên đỉnh đầu ta*, ta nằm trên tuyết, trong mắt là hình ảnh đảo ngược của hắn.
(*không phải quỳ lên đầu đâu mà là kiểu bà Hạ nằm, ông Tạ quỳ ngược phía trên đầu ấy >< khó miêu tả zl, chẳng lẽ tôi lại vẽ người que minh họa)
Vẻ mặt hắn ngưng trọng, lông mi hãy còn kết băng, đôi môi mím chặt trở nên trắng bệch. Mặt đối mặt, biết ta đã tỉnh, ngón tay trên trán ta vẫn không chịu thu về, mà ngược lại hắn càng dùng sức.
Hắn dí trán ta, khiến gáy ta lún sâu xuống tuyết.
Ta không lên tiếng, hắn cũng tuyệt đối giữ im lặng.
Tạ Trạc không nói lời nào, đây vốn là chuyện bình thường, nhưng giờ khắc này, ta cảm thấy sự trầm mặc của hắn hết sức kỳ quái.
Hắn nhìn ta, như thể đang điều chỉnh hô hấp rối loạn, đầu ngón tay đặt trên mi tâm ta không ngừng run rẩy.
Tạ Trạc xưa nay vốn giỏi che giấu cảm xúc, thật khó tin lại có ngày hắn để một người vừa mới tỉnh như ta nhìn thấu nội tâm đang dậy sóng...
"Tạ Trạc..." Ta hỏi hắn, "Ngươi sợ cái gì?"
___***___
Yên tâm nhảy hố đi Cửu vẫn đang viết, tôi vẫn còn chương để dành
Cửu đã sửa chương này tới 9 lần, và đã khóc khi viết. Chương này tuy ngắn nhưng là cao trào của truyện, tiết lộ một chút về thế giới nội tâm của Tạ Trạc.
___***___
_Chương 39: Ngươi sợ cái gì?_
Không khí lạnh như băng.
Mỗi hơi thở của ta đều bị cái lạnh cực điểm hóa thành sương trắng, sương trắng vấn vít tan vào không trung.
Ma khí trên ngực Tạ Trạc ào ào chảy vào vết thương ở cổ tay ta, tim đau như bị dùi đâm khiến ta phải oằn mình chống đỡ. Bản năng cầu sinh ngàn vạn lần thúc giục ta rút tay khỏi ngực hắn.
Nhưng ta vẫn nhịn được.
Ta vừa kháng cự khát vọng sống của mình, vừa ra sức trấn áp ma khí trong cơ thể.
Ta không biết thời gian đã qua bao lâu, có lẽ chỉ là một cái chớp mắt, cũng có lẽ đã là một đêm...
Khi kinh mạch toàn thân ta đã biến thành màu đen như mạng nhện, vết thương trên ngực Tạ Trạc cuối cùng cũng ngừng chảy máu. Ta biết, phần lớn ma khí trong người Tạ Trạc đã được dẫn độ sang ta, những phần khí tức còn sót lại không đủ khống chế khí tức vốn có của Tạ Trạc, với thể chất của hắn, hiển nhiên những vết thương kia rất nhanh sẽ tự bình phục.
Ta định rút tay về, song...
Mọi thứ đột nhiên trở nên bất thường.
Khi bắt đầu dùng sức ta mới phát hiện, những khí tức này không đơn giản chỉ là bị máu tươi của ta hấp dẫn, mà bọn chúng càng giống như... đang quấn lấy ta.
Chúng lôi kéo ta, không cho ta rời khỏi Tạ Trạc, hắc khí còn sót lại tiếp tục bò qua "xác đồng đội", chui vào cơ thể ta.
Không đúng.
Ma khí này giống như có ý thức, bọn chúng... đang muốn đi vào huyết mạch ta!
"Tạ Trạc..." Ta nghiến răng nghiến lợi, đến giờ phút này, cứu xong Tạ Trạc, toàn thân ta lạnh cóng không cách nào chống đỡ ma khí, trong đầu ta thoáng qua vô số chi tiết vụn vặt.
Suốt năm trăm năm, câu cửa miệng của Tạ Trạc luôn là "Đối với nàng không tốt."
Bốn trăm năm trước, nhện yêu tám mắt bắt ta ra khỏi Côn Luân từng nói, Tạ Trạc tự tìm cho mình một nhược điểm.
Còn có cách đây không lâu, lúc Tạ Huyền Thanh cùng ta đến Thúy Hồ Đài.
Và cả Tạ Trạc một thân thương tích yêu tà mang lại, huyết thề của Tạ Trạc trên người ta, cùng với Kinh Nam Thủ quỷ dị...
Tất cả đều liên quan đến ma khí, nói đúng hơn, là ma khí và ta.
Khi ta còn đang mải suy nghĩ, luồng ma khí cuối cùng từ ngực Tạ Trạc đi vào cổ tay ta.
Tim ta nổ tung trong đau đớn, giống như miếng thịt bị nướng trên bếp lửa.
Cơ thể thoát khỏi khống chế không ngừng co rút, ta nghiến răng dùng chút sức lực cuối cùng túm chặt áo Tạ Trạc: "Ngươi tốt nhất... đừng lừa ta. Ngươi tốt nhất... đừng khiến ta uổng công tin tưởng vào thân thể thượng tiên này..."
Đau đớn ngày càng kịch liệt, ta thậm chí không còn sức túm áo Tạ Trạc nữa.
Ta nghĩ, cái mạng này hôm nay chắc phải thua trong tay những trò lừa của Tạ Trạc mất thôi.
Con mẹ nó, chó má, rõ ràng ngươi biết mà không chịu nói sớm!!!
Sớm biết sẽ đau đến vậy, sớm biết phải dùng mạng để đổi, sớm biết...
Ta không chống đỡ nổi mí mắt nặng nề khép lại, mặc cho bóng tối ăn mòn thế giới của ta.
Trước khi hoàn toàn mất ý thức, ta mơ màng nghĩ, dù ta có biết những bí mật Tạ Trạc che giấu, biết cứu hắn sẽ đau, sẽ chết, ta vẫn sẽ cắn rách cổ tay...
Thật hoang đường.
Chúng ta đã kết thúc không mấy tốt đẹp rồi mà...
Thế giới hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Không biết qua bao lâu, khi "ta" lần nữa có lại ý thức, ta giống như bước vào một vùng hỗn độn.
Bốn phía sương mù giăng kín, bên tai yên tĩnh không một tiếng động, ta mơ hồ đi trong hỗn độn, càng tiến về phía trước, xung quanh xuất hiện càng nhiều đường màu đen chằng chịt như mạng nhện, càng đi ma khí càng dày đặc.
Ta sinh lòng sợ hãi, muốn dừng bước, nhưng hai chân hoàn toàn không nghe theo sự khống chế của ta.
Ta cúi đầu nhìn, bấy giờ mới bàng hoàng phát hiện mạng nhện đen đang trói chặt từ đầu gối đến mắt cá chân ta, chúng kéo ta tiến về phía trước như một con rối.
Sau lưng chợt xuất hiện một bóng đen.
Ta quay đầu nhìn, bóng người lúc ẩn lúc hiện lướt qua ta, không một tiếng gió nhưng hắn để lại một câu: "Ngươi đến rồi."
Hắn cười.
Thanh âm này ta nghe vô cùng quen tai!
Bóng đen lại xuất hiện phía bên trái, ẩn mình bên trong mạng nhện, ta lờ mờ nhận ra, đó là khuôn mặt của Ngô Trừng!
Hắn cười khanh khách nhìn ta, khuôn mặt méo mó quái dị.
Ta bị mạng nhện dưới chân kéo một cái, đầu gối quỳ rạp trong hỗn độn, nhưng ta không có cảm giác chạm mặt đất, mà giống như rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Mạng nhện bốn phía đều bay lên trên, còn ta lại không ngừng rơi xuống, tận đến khi đầu gối cảm thấy đau đớn vỡ vụn, ta đã chạm đến đáy hỗn mang, ta không đứng dậy nổi, chỉ đành gắng gượng thở dốc, đau đớn cắn chặt răng.
"Chúng ta đợi ngươi lâu lắm rồi."
Thanh âm dội xuống từ trên đỉnh đầu, Ngô Trừng giống như một tượng thần cao cao tại thượng đứng trên hỗn mang, hắn nhìn xuống ta, ngũ quan dần dần biến hóa, cuối cùng biến thành hình dáng Kinh Nam Thủ.
Ta há hốc miệng, lại phát hiện mình không thể phát ra tiếng động.
"Ngươi đang thắc mắc ta là ai." Hắn cơ hồ có thuật đọc tâm, nói ra suy nghĩ trong lòng ta, sau đó khuôn mặt lại tiếp tục biến hóa, đổi thành Tây Vương Mẫu...
"Ta là tất cả."
Tiếng hắn rất nhẹ, chỉ trong nháy mắt hắn đã thình lình xuất hiện trước mặt ta. Gương mặt Tây Vương Mẫu tiếp tục biến đổi, chuyển thành gương mặt ta.
Hắn dùng mặt ta bày ra nụ cười ta chưa từng có, khiến sống lưng ta rét lạnh.
Hắn nói: "Bây giờ, ta còn có thể là ngươi."
Hắn nâng tay, đầu ngón tay chạm vào mặt ta, ngón tay cũng biến thành tơ nhện dính vào má, kéo miệng ta thành kiểu cười hệt như hắn.
Hắn cười càng càn rỡ, khóe miệng ta càng bị kéo căng, đến khi môi ta đau đớn tê liệt, hắn vẫn không dừng lại, giống như thật sự muốn xé rách mặt ta.
"Học nhanh lắm." Hắn cổ vũ ta, "Nỗ lực thêm chút nữa là có thể giúp ta giết Tạ Trạc rồi."
Ba chữ "Giết Tạ Trạc" khiến ta choàng tỉnh, giống như bị sức mạnh tinh thần của ta kích động, mạng nhện xung quanh nhất thời bị một trận gió mạnh làm rung lên.
Người nọ rời mắt khỏi ta, nhìn quanh bốn phía, lúc quay đầu lại, đã đổi sang khuôn mặt Lão Tần.
Hắn hỏi: "Ngươi còn muốn phản kháng ta?"
Hắn chưa kịp dứt lời, bên tai ta chợt vang lên một giọng nói như có như không: "Chém mạng nhện."
Là tiếng Tạ Trạc.
Ta quay đầu muốn tìm kiếm vị trí phát ra tiếng nói, tuy ta không nhìn thấy Tạ Trạc, nhưng ngoài dự liệu, mạng nhện trên mặt dễ dàng bị kéo đứt.
"Ngươi muốn đi cùng Tạ Trạc?" Người nọ nheo mắt uy hiếp.
"Phục Cửu Hạ!" Tiếng Tạ Trạc ngày càng trở nên rõ ràng, "Chém mạng nhện!"
Ta cúi đầu, nhìn xuống tay mình.
Theo động tác cúi đầu của ta, mặt nhện trên mặt tiếp tục bị kéo đứt.
Mạng nhện này, không phải hoàn toàn không thể chống cự... Ta vẫn có thể thoát được!
Ta giằng đứt đám mạng nhện bám trên cùi chỏ, mạng nhện rơi qua kẽ ngón tay lập tức hóa thánh khói đen.
Kẻ thần bí dùng ánh mắt âm hiểm nhìn ta, nhưng ẩn sau vẻ hung ác lại lộ ra sự nghiền ngẫm: "Còn chưa đủ." Hắn giương mắt nhìn ta loại bỏ ngày càng nhiều mạng nhện, không ngăn cản, cũng không sốt ruột mà chỉ lẳng lặng nhìn, "Ta sẽ cho ngươi nếm thử càng nhiều hơn."
Ta gỡ hết mạng nhện trên người, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn.
Người trước mặt bất ngờ đứng dậy, mạng nhện bốn phía kéo hắn lui về sau, ta đưa tay muốn bắt lấy nhưng chỉ túm được một nắm mạng nhện.
Mạng nhện trong tay lần nữa hóa thành ma khí màu đen, ta lớn tiếng gọi vào hư vô: "Ngươi là ai?"
Không lời hồi đáp, chỉ có tiếng Tạ Trạc như hồi chuông thần trong cổ mộ vang lên bên tai ta: "Ra đây!"
Hình như ta nghe thấy một tiếng đổ vỡ cực lớn, không gian hỗn độn thoáng chốc biến mất.
Ta mở bừng mắt.
Trên bầu trời, mây đen dày đặc, nhất thời ta không phân biệt được là ngày hay đêm.
Ta há miệng, hơi thở nóng hổi gặp không khí lạnh cũng hóa thành sương trắng.
Ta bất động một lúc lâu, chỉ cảm thấy tứ chi chết lặng, ta thử nâng tay lên, nhưng lại phát hiện cánh tay không thể cử động, ta ngóc đầu nhìn, hóa ra nửa người ta đã bị chôn dưới lớp tuyết trắng ngần...
"Ta... Ta còn chưa chết mà..."
Ai dám chôn ta?
Còn chưa nói hết, ta bị chính chất giọng khản đặc của mình hù dọa.
Ta ngậm miệng lại, muốn vùng vẫy thoát khỏi lớp tuyết.
Nhưng một ngón tay lạnh như băng ấn lên trán ta, ngăn trở mọi động tác của ta.
Ta sửng sốt một hồi, bị ngón tay đè mạnh xuống tuyết.
Hướng tầm mắt lên trên, ta nhìn thấy chủ nhân của ngón tay —— Tạ Trạc.
Hắn quỳ một chân trên đỉnh đầu ta*, ta nằm trên tuyết, trong mắt là hình ảnh đảo ngược của hắn.
(*không phải quỳ lên đầu đâu mà là kiểu bà Hạ nằm, ông Tạ quỳ ngược phía trên đầu ấy >< khó miêu tả zl, chẳng lẽ tôi lại vẽ người que minh họa)
Vẻ mặt hắn ngưng trọng, lông mi hãy còn kết băng, đôi môi mím chặt trở nên trắng bệch. Mặt đối mặt, biết ta đã tỉnh, ngón tay trên trán ta vẫn không chịu thu về, mà ngược lại hắn càng dùng sức.
Hắn dí trán ta, khiến gáy ta lún sâu xuống tuyết.
Ta không lên tiếng, hắn cũng tuyệt đối giữ im lặng.
Tạ Trạc không nói lời nào, đây vốn là chuyện bình thường, nhưng giờ khắc này, ta cảm thấy sự trầm mặc của hắn hết sức kỳ quái.
Hắn nhìn ta, như thể đang điều chỉnh hô hấp rối loạn, đầu ngón tay đặt trên mi tâm ta không ngừng run rẩy.
Tạ Trạc xưa nay vốn giỏi che giấu cảm xúc, thật khó tin lại có ngày hắn để một người vừa mới tỉnh như ta nhìn thấu nội tâm đang dậy sóng...
"Tạ Trạc..." Ta hỏi hắn, "Ngươi sợ cái gì?"
___***___
Yên tâm nhảy hố đi Cửu vẫn đang viết, tôi vẫn còn chương để dành
Bình luận truyện