Hòa Ly
Chương 69
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
#Vy
Có kinh nghiệm lần trước dùng sự phẫn nộ để nhập vào đại thẩm! Ta đột nhiên giác ngộ!
Cuối cùng ta cũng được thông não!
Ta không cần tiếp tục liều mạng bám lấy “A Cẩu” cô nương nữa!
Bởi lẽ, trước đây ta có thể nhập vào “A Cẩu” là vì khát vọng sống trong giờ phút nguy cấp của nàng phù hợp với tâm trạng nôn nóng cứu người của ta.
Tiếp đến, ta có thể nhập vào đại thẩm, cũng là vì nàng vừa trải qua một biến cố lớn, đằng sau vẻ ngoài hoảng sợ kỳ thực đang che giấu nỗi oán hận đối với thế gian, vừa hay phù hợp với cơn thịnh nộ không thể phát tiết của ta!
Nghĩ kỹ lại, ngoại trừ chó nhỏ đơn thuần, ta có thể nhập vào cơ thể hai người kia đều là vì những cảm xúc mãnh liệt phát sinh trong ta tương xứng với ý nguyện chân thật của các nàng.
Mà nói đến phẫn nộ hay sợ hãi, chẳng phải thế gian hiện giờ ai cũng như vậy hay sao!
Nếu muốn tìm kiếm những cảm xúc ấy, ta không cần lãng phí thời gian trên người “A Cẩu” hay đại thẩm, ta hoàn toàn có thể đi theo Tạ Trạc, tùy hoàn cảnh tìm một người phù hợp bên cạnh hắn!
Như vậy, ta sẽ có thể thời thời khắc khắc ở bên Tạ Trạc!
Ngày thứ hai, sau khi “A Cẩu” tỉnh lại, ta thử nhập vào nàng một lần nữa, thấy không có kết quả, liền dứt khoát từ bỏ.
Ta bắt đầu dùng trạng thái linh phách tiến vào Thước Sơn, định bụng trước mắt sẽ đi tìm Tạ Trạc.
Bên trong Thước Sơn đã có rất nhiều nạn dân.
Khu chợ ồn ào náo nhiệt, núi rừng cũng trở nên chật chội.
Cũng may, muốn tìm Tạ Trạc không khó, Chủ Thần Tễ đưa một kẻ lạ mặt về Thước Sơn, còn cho hắn đặc quyền tự do đi lại, tin tức này là ta nghe được từ miệng dân chúng khi mới vào Thước Sơn.
Quân sĩ Thước Sơn so với ta còn quan tâm đến hành tung của Tạ Trạc hơn.
Theo lời bọn họ, ta xuyên qua biển người tìm kiếm Tạ Trạc.
Ta đi tới chợ.
Chợ vốn là nơi đông đúc, thời buổi loạn lạc lại càng thêm náo nhiệt, nhưng giữa đám đông, ta chỉ cần liếc mắt đã trông thấy Tạ Trạc.
Đây giống như siêu năng lực của ta, mà có thể, cũng là siêu năng lực của Tạ Trạc.
Trên người hắn như phát ra ánh sáng, ở mỗi nơi ta đến, chỉ cần hắn có mặt, ta liếc mắt liền nhận ra hắn.
Ta vui sướng bay tới chỗ Tạ Trạc, dù hắn không nhìn thấy ta, nhưng ta vẫn cao hứng xoay vài vòng quanh hắn, đánh giá hắn từ trên xuống dưới một phen.
“Tạ Trạc, hôm qua chàng không ngủ đủ hả?” Ta hỏi hắn, mặc kệ hắn không nghe được, “Sao trông chàng tiều tụy thế? Chủ Thần Tễ không sắp xếp chỗ ở hẳn hoi cho chàng à? Hay là do chàng không chịu nghỉ ngơi cho tốt? Vậy không được nha! Đấu với Tà Thần đâu phải là chuyện ngày một ngày hai.”
Tạ Trạc đương nhiên sẽ không trả lời ta, vẻ mặt hắn vô cùng nghiêm túc, có chút đề phòng đi giữa đám đông.
Bộ dáng này ta đã thấy rất nhiều khi ở Côn Luân.
Khi đó không hiểu, còn luôn oán trách hắn, đi dạo phố cùng ta mà mặt mày cau có, tỏ vẻ miễn cưỡng.
Bây giờ hiểu rồi, rất muốn xin lỗi hắn, nhưng lại không tìm được cơ hội cũng như lý do.
Tạ Trạc đi rất chậm, gần như mỗi người lướt qua, hắn đều cẩn thận thăm dò.
Đi tới cuối chợ, dòng người thưa thớt hẳn, hắn không có thu hoạch, bèn dựa vào tường, khoanh tay quan sát những người ra vào chợ.
Ta cũng lẳng lặng ở bên cạnh hắn, từ sáng đến chiều, cho đến khi mặt trời ngả về tây.
Trong chợ, dù là người bản địa hay người mới tới đều lần lượt rời đi, tìm một chỗ nghỉ ngơi.
Đám đông tản hết, Tạ Trạc canh chừng một ngày cũng khẽ thở dài, hắn đứng thẳng dậy, xem chừng sắp trở về.
Đúng lúc ấy, một thiếu phụ mang theo hai đứa con đi tới.
Bọn họ có vẻ là nạn dân mới đến, sắc mặt thiếu phụ khá mệt mỏi, nàng dùng tiền của phương bắc mua một cái bánh ở góc đường, sau đó bẻ đôi chia cho hai đứa trẻ, ca ca nửa to, đệ đệ nửa nhỏ. Nàng lập tức nói với đệ đệ: “Ca ca lớn hơn nên phải ăn nhiều, nếu không ca ca sẽ bị đói, con còn nhỏ, ăn ít hơn ca ca một chút có được không?”
Đệ đệ hiểu chuyện gật đầu, cắn một miếng bánh, nhưng ca ca lại không ăn, nó bẻ một miếng bánh đưa cho người mẹ: “Mẹ, con ăn giống đệ đệ là được rồi, con không đói, mẹ cũng ăn đi.”
Thiếu phụ chớp mắt, điệu bộ như sắp khóc: “Mẹ… Mẹ từng học thuật pháp tu luyện của tiên nhân, có thể hấp thụ linh khí đất trời, mẹ không đói đâu.”
Thiếu phụ lại đẩy trả miếng bánh cho con, nàng nắm tay hai đứa trẻ đi vào chợ.
Một nhà ba người, tuy khó khăn nhưng luôn đầy ắp sự quan tâm.
Tạ Trạc vẫn dõi theo bọn họ không rời mắt, mãi đến khi ba người khuất bóng, hắn mới hơi cúi đầu.
Ta đau lòng nhìn Tạ Trạc, hắn nhẹ nhàng chạm vào viên đá trên cổ.
Ta đoán, hắn đang hoài niệm những chuyện đã qua.
Ta nhìn xung quanh, tạm thời rời khỏi Tạ Trạc.
Ta vào chợ, chạy đông chạy tây một hồi, cuối cùng cũng tìm được mấy đứa trẻ đang đánh nhau!
Nói đúng hơn, là đám trẻ đang bắt nạt một tiểu muội, có lẽ nó vừa theo mẹ chạy nạn đến đây, bị đám trẻ nghịch ngợm ở Thước Sơn xúm vào bắt nạt. Tiểu muội đang khóc thất thanh.
Ta không nghĩ nhiều, trực tiếp lao đầu vào tiểu muội!
Những cảm xúc thống khổ, bất lực, giận dữ của tiểu muội lũ lượt kéo đến, vây lấy linh phách ta, ta thành công tiến vào cơ thể tiểu muội.
Chuyện tiếp theo rất đơn giản.
Sau khi dạy cho đám nhóc kia một bài học, ta véo tai đứa cầm đầu: “Đánh người, đền tiền!”
Thiếu niên mặt mũi bầm dập lấy bạc trong túi đưa cho ta, không dám khóc thành tiếng.
Ta lấy được bạc liền chạy đi.
Chân tiểu muội quá ngắn, ta vội vàng chạy tới góc đường, thật may Tạ Trạc vẫn ở đó, hàng bánh cũng vậy!
Ta lập tức lấy tiền mua bốn cái bánh.
Bánh vừa to vừa nóng, ta phải dùng cả hai tay mới ôm hết được bốn cái.
Ta ôm bánh đến trước mặt Tạ Trạc.
Tạ Trạc rất cao, như một ngọn núi trước mặt bé gái.
Nhưng ta không hề sợ hắn, ta chăm chú nhìn hắn, chờ hắn phát hiện ra ta.
Không biết Tạ Trạc bị ta hay bánh thu hút, rốt cuộc hắn cũng rời mắt khỏi viên đá mà nhìn về phía ta.
Ta đưa bánh cho hắn.
Hắn sửng sốt, không nhận.
“Đây, bánh cho huynh.”
Hắn vẫn bất động, nhưng đã mở miệng: “Ta không…”
Ta không muốn hắn phải nói, bèn cầm một cái bánh lớn, nhảy lên thật cao, nhét chiếc bánh vào miệng hắn.
Tạ Trạc cũng không đề phòng ta.
Hắn ngậm bánh, biểu cảm vô cùng hoang mang.
Ta tùy tiện bịa ra một lý do:
“Ta nghe quân sĩ Thước Sơn nói, Chủ Thần Tễ và một vị đại nhân thần bí đang cùng nhau bảo vệ chúng ta, huynh đã đứng đây cả ngày trời, nhất định là để bảo vệ chúng ta đúng không? Ta không thể để người bảo vệ bị đói được!”
Dứt lời, để tránh lộ ra sơ hở, ta lại nhảy lên, đem ba cái bánh còn lại nhét vào ngực Tạ Trạc, sau đó lập tức bỏ chạy.
Tạ Trạc vì giữ bánh, chỉ đành ngậm một cái trong miệng, ôm ba cái trong tay, mất chút thời gian mới ổn định được.
Ta quay đầu nhìn thoáng qua, thấy hắn không đuổi theo, mới thở phào một hơi.
Đợi đến một góc khuất, ta cảm thấy cơ thể chợt nhẹ bẫng, cuối cùng thoát ra khỏi cơ thể tiểu muội.
Tiểu muội mờ mịt đứng tại chỗ nhìn quanh, không hiểu những người vừa đánh nó đi đâu mất rồi.
Tiểu muội đứng dậy đi hai bước, lại phát hiện trong túi có tiếng gì đó, sờ tay vào lấy ra tiền mua bánh còn thừa, nó ngơ ngác nhìn trái nhìn phải.
Đương nhiên tiểu muội sẽ không nhìn thấy ai, ta cuộn tròn linh phách thành một bàn tay nhỏ.
Ta nhẹ nhàng vỗ đầu tiểu muội.
“Cảm ơn muội đã giúp ta lần này.”
Tiểu muội không có phản ứng, ta cũng xoay người rời đi.
Lại về bên cạnh Tạ Trạc
Một tay hắn cầm cái bánh đã cắn, tay còn lại dễ dàng cầm ba cái còn lại. Hắn đưa bánh lên miệng, bắt đầu ăn.
Ta biết, Tạ Trạc từ nhỏ đã được toàn tộc cung phụng hồn lực, hắn căn bản không cần ăn uống, nhưng hiện tại hắn vẫn cắn từng miếng bánh, thái độ cực kỳ nghiêm túc.
Giống như… Nghiêm túc đáp trả thiện ý của một tiểu cô nương xa lạ.
Ta nhìn hắn ăn bánh, trong lòng cũng thấy thật ấm áp.
“Tiểu tử, bánh có ngon không?” Đại thúc bán bánh đang dọn dẹp gánh hàng, chuẩn bị về nhà.
Tạ Trạc nhìn đại thúc, gật đầu.
“Hầy, tay nghề ta còn kém bà nhà ta một chút, tiếc là bà ấy đang bị bệnh, không xuống giường được, bằng không bánh này ăn còn ngon hơn nữa.”
Đại thúc vừa lẩm bẩm vừa gánh hàng đi xa: “Bánh bà ấy làm là ngon nhất Thước Sơn!”
Tạ Trạc không tiếp lời, ăn bánh xong, hắn cầm theo ba cái còn lại bước vào chợ.
Ánh hoàng hôn dừng trên người hắn, khiến hắn không còn giống một hiệp khách cô độc nữa, mà giống như một người bình thường đang trên đường về nhà.
Ta biết hắn muốn đi đâu.
Hắn không tìm Chử Liên, cũng không tìm Tà Thần.
Giữa biển nạn dân ở Thước Sơn, hắn tìm đến một nhà ba người —— thiếu phụ và hai đứa trẻ.
Tạ Trạc đưa ba cái bánh cho bọn họ. Hắn không nói gì, đối mặt với sự cảm kích của thiếu phụ, hắn chỉ yên lặng rời đi.
Hắn đi qua nơi cư trú của nạn dân, thấy bọn họ mang theo trẻ nhỏ, người già, thấy bọn họ mừng rỡ gặp lại người thân, cũng thấy cả những tranh chấp, muộn phiền vì tương lai mờ mịt.
Huyên náo, ồn ào, nhộn nhịp, đều là những chuyện nhỏ nhặt của cuộc sống.
Ta bay sau Tạ Trạc, hắn rời khỏi chỗ của nạn dân, khoác ánh trăng trên vai, quay đầu nhìn bọn họ.
Ta thì thầm bên tai hắn:
“Tạ Trạc, chàng xem, đó là nhân gian.”
___***___
Chương này nhẹ nhàng thật >< nhưng rút kinh nghiệm từ Ngự Yêu, KVH sau khi dắt TY đi dạo, ngắm nhân thế cũng xiên cho TY một nhát . Theo phong cách của Cửu, sau một chương "bình yên", nhất định sẽ là bão tố!
#Vy
Có kinh nghiệm lần trước dùng sự phẫn nộ để nhập vào đại thẩm! Ta đột nhiên giác ngộ!
Cuối cùng ta cũng được thông não!
Ta không cần tiếp tục liều mạng bám lấy “A Cẩu” cô nương nữa!
Bởi lẽ, trước đây ta có thể nhập vào “A Cẩu” là vì khát vọng sống trong giờ phút nguy cấp của nàng phù hợp với tâm trạng nôn nóng cứu người của ta.
Tiếp đến, ta có thể nhập vào đại thẩm, cũng là vì nàng vừa trải qua một biến cố lớn, đằng sau vẻ ngoài hoảng sợ kỳ thực đang che giấu nỗi oán hận đối với thế gian, vừa hay phù hợp với cơn thịnh nộ không thể phát tiết của ta!
Nghĩ kỹ lại, ngoại trừ chó nhỏ đơn thuần, ta có thể nhập vào cơ thể hai người kia đều là vì những cảm xúc mãnh liệt phát sinh trong ta tương xứng với ý nguyện chân thật của các nàng.
Mà nói đến phẫn nộ hay sợ hãi, chẳng phải thế gian hiện giờ ai cũng như vậy hay sao!
Nếu muốn tìm kiếm những cảm xúc ấy, ta không cần lãng phí thời gian trên người “A Cẩu” hay đại thẩm, ta hoàn toàn có thể đi theo Tạ Trạc, tùy hoàn cảnh tìm một người phù hợp bên cạnh hắn!
Như vậy, ta sẽ có thể thời thời khắc khắc ở bên Tạ Trạc!
Ngày thứ hai, sau khi “A Cẩu” tỉnh lại, ta thử nhập vào nàng một lần nữa, thấy không có kết quả, liền dứt khoát từ bỏ.
Ta bắt đầu dùng trạng thái linh phách tiến vào Thước Sơn, định bụng trước mắt sẽ đi tìm Tạ Trạc.
Bên trong Thước Sơn đã có rất nhiều nạn dân.
Khu chợ ồn ào náo nhiệt, núi rừng cũng trở nên chật chội.
Cũng may, muốn tìm Tạ Trạc không khó, Chủ Thần Tễ đưa một kẻ lạ mặt về Thước Sơn, còn cho hắn đặc quyền tự do đi lại, tin tức này là ta nghe được từ miệng dân chúng khi mới vào Thước Sơn.
Quân sĩ Thước Sơn so với ta còn quan tâm đến hành tung của Tạ Trạc hơn.
Theo lời bọn họ, ta xuyên qua biển người tìm kiếm Tạ Trạc.
Ta đi tới chợ.
Chợ vốn là nơi đông đúc, thời buổi loạn lạc lại càng thêm náo nhiệt, nhưng giữa đám đông, ta chỉ cần liếc mắt đã trông thấy Tạ Trạc.
Đây giống như siêu năng lực của ta, mà có thể, cũng là siêu năng lực của Tạ Trạc.
Trên người hắn như phát ra ánh sáng, ở mỗi nơi ta đến, chỉ cần hắn có mặt, ta liếc mắt liền nhận ra hắn.
Ta vui sướng bay tới chỗ Tạ Trạc, dù hắn không nhìn thấy ta, nhưng ta vẫn cao hứng xoay vài vòng quanh hắn, đánh giá hắn từ trên xuống dưới một phen.
“Tạ Trạc, hôm qua chàng không ngủ đủ hả?” Ta hỏi hắn, mặc kệ hắn không nghe được, “Sao trông chàng tiều tụy thế? Chủ Thần Tễ không sắp xếp chỗ ở hẳn hoi cho chàng à? Hay là do chàng không chịu nghỉ ngơi cho tốt? Vậy không được nha! Đấu với Tà Thần đâu phải là chuyện ngày một ngày hai.”
Tạ Trạc đương nhiên sẽ không trả lời ta, vẻ mặt hắn vô cùng nghiêm túc, có chút đề phòng đi giữa đám đông.
Bộ dáng này ta đã thấy rất nhiều khi ở Côn Luân.
Khi đó không hiểu, còn luôn oán trách hắn, đi dạo phố cùng ta mà mặt mày cau có, tỏ vẻ miễn cưỡng.
Bây giờ hiểu rồi, rất muốn xin lỗi hắn, nhưng lại không tìm được cơ hội cũng như lý do.
Tạ Trạc đi rất chậm, gần như mỗi người lướt qua, hắn đều cẩn thận thăm dò.
Đi tới cuối chợ, dòng người thưa thớt hẳn, hắn không có thu hoạch, bèn dựa vào tường, khoanh tay quan sát những người ra vào chợ.
Ta cũng lẳng lặng ở bên cạnh hắn, từ sáng đến chiều, cho đến khi mặt trời ngả về tây.
Trong chợ, dù là người bản địa hay người mới tới đều lần lượt rời đi, tìm một chỗ nghỉ ngơi.
Đám đông tản hết, Tạ Trạc canh chừng một ngày cũng khẽ thở dài, hắn đứng thẳng dậy, xem chừng sắp trở về.
Đúng lúc ấy, một thiếu phụ mang theo hai đứa con đi tới.
Bọn họ có vẻ là nạn dân mới đến, sắc mặt thiếu phụ khá mệt mỏi, nàng dùng tiền của phương bắc mua một cái bánh ở góc đường, sau đó bẻ đôi chia cho hai đứa trẻ, ca ca nửa to, đệ đệ nửa nhỏ. Nàng lập tức nói với đệ đệ: “Ca ca lớn hơn nên phải ăn nhiều, nếu không ca ca sẽ bị đói, con còn nhỏ, ăn ít hơn ca ca một chút có được không?”
Đệ đệ hiểu chuyện gật đầu, cắn một miếng bánh, nhưng ca ca lại không ăn, nó bẻ một miếng bánh đưa cho người mẹ: “Mẹ, con ăn giống đệ đệ là được rồi, con không đói, mẹ cũng ăn đi.”
Thiếu phụ chớp mắt, điệu bộ như sắp khóc: “Mẹ… Mẹ từng học thuật pháp tu luyện của tiên nhân, có thể hấp thụ linh khí đất trời, mẹ không đói đâu.”
Thiếu phụ lại đẩy trả miếng bánh cho con, nàng nắm tay hai đứa trẻ đi vào chợ.
Một nhà ba người, tuy khó khăn nhưng luôn đầy ắp sự quan tâm.
Tạ Trạc vẫn dõi theo bọn họ không rời mắt, mãi đến khi ba người khuất bóng, hắn mới hơi cúi đầu.
Ta đau lòng nhìn Tạ Trạc, hắn nhẹ nhàng chạm vào viên đá trên cổ.
Ta đoán, hắn đang hoài niệm những chuyện đã qua.
Ta nhìn xung quanh, tạm thời rời khỏi Tạ Trạc.
Ta vào chợ, chạy đông chạy tây một hồi, cuối cùng cũng tìm được mấy đứa trẻ đang đánh nhau!
Nói đúng hơn, là đám trẻ đang bắt nạt một tiểu muội, có lẽ nó vừa theo mẹ chạy nạn đến đây, bị đám trẻ nghịch ngợm ở Thước Sơn xúm vào bắt nạt. Tiểu muội đang khóc thất thanh.
Ta không nghĩ nhiều, trực tiếp lao đầu vào tiểu muội!
Những cảm xúc thống khổ, bất lực, giận dữ của tiểu muội lũ lượt kéo đến, vây lấy linh phách ta, ta thành công tiến vào cơ thể tiểu muội.
Chuyện tiếp theo rất đơn giản.
Sau khi dạy cho đám nhóc kia một bài học, ta véo tai đứa cầm đầu: “Đánh người, đền tiền!”
Thiếu niên mặt mũi bầm dập lấy bạc trong túi đưa cho ta, không dám khóc thành tiếng.
Ta lấy được bạc liền chạy đi.
Chân tiểu muội quá ngắn, ta vội vàng chạy tới góc đường, thật may Tạ Trạc vẫn ở đó, hàng bánh cũng vậy!
Ta lập tức lấy tiền mua bốn cái bánh.
Bánh vừa to vừa nóng, ta phải dùng cả hai tay mới ôm hết được bốn cái.
Ta ôm bánh đến trước mặt Tạ Trạc.
Tạ Trạc rất cao, như một ngọn núi trước mặt bé gái.
Nhưng ta không hề sợ hắn, ta chăm chú nhìn hắn, chờ hắn phát hiện ra ta.
Không biết Tạ Trạc bị ta hay bánh thu hút, rốt cuộc hắn cũng rời mắt khỏi viên đá mà nhìn về phía ta.
Ta đưa bánh cho hắn.
Hắn sửng sốt, không nhận.
“Đây, bánh cho huynh.”
Hắn vẫn bất động, nhưng đã mở miệng: “Ta không…”
Ta không muốn hắn phải nói, bèn cầm một cái bánh lớn, nhảy lên thật cao, nhét chiếc bánh vào miệng hắn.
Tạ Trạc cũng không đề phòng ta.
Hắn ngậm bánh, biểu cảm vô cùng hoang mang.
Ta tùy tiện bịa ra một lý do:
“Ta nghe quân sĩ Thước Sơn nói, Chủ Thần Tễ và một vị đại nhân thần bí đang cùng nhau bảo vệ chúng ta, huynh đã đứng đây cả ngày trời, nhất định là để bảo vệ chúng ta đúng không? Ta không thể để người bảo vệ bị đói được!”
Dứt lời, để tránh lộ ra sơ hở, ta lại nhảy lên, đem ba cái bánh còn lại nhét vào ngực Tạ Trạc, sau đó lập tức bỏ chạy.
Tạ Trạc vì giữ bánh, chỉ đành ngậm một cái trong miệng, ôm ba cái trong tay, mất chút thời gian mới ổn định được.
Ta quay đầu nhìn thoáng qua, thấy hắn không đuổi theo, mới thở phào một hơi.
Đợi đến một góc khuất, ta cảm thấy cơ thể chợt nhẹ bẫng, cuối cùng thoát ra khỏi cơ thể tiểu muội.
Tiểu muội mờ mịt đứng tại chỗ nhìn quanh, không hiểu những người vừa đánh nó đi đâu mất rồi.
Tiểu muội đứng dậy đi hai bước, lại phát hiện trong túi có tiếng gì đó, sờ tay vào lấy ra tiền mua bánh còn thừa, nó ngơ ngác nhìn trái nhìn phải.
Đương nhiên tiểu muội sẽ không nhìn thấy ai, ta cuộn tròn linh phách thành một bàn tay nhỏ.
Ta nhẹ nhàng vỗ đầu tiểu muội.
“Cảm ơn muội đã giúp ta lần này.”
Tiểu muội không có phản ứng, ta cũng xoay người rời đi.
Lại về bên cạnh Tạ Trạc
Một tay hắn cầm cái bánh đã cắn, tay còn lại dễ dàng cầm ba cái còn lại. Hắn đưa bánh lên miệng, bắt đầu ăn.
Ta biết, Tạ Trạc từ nhỏ đã được toàn tộc cung phụng hồn lực, hắn căn bản không cần ăn uống, nhưng hiện tại hắn vẫn cắn từng miếng bánh, thái độ cực kỳ nghiêm túc.
Giống như… Nghiêm túc đáp trả thiện ý của một tiểu cô nương xa lạ.
Ta nhìn hắn ăn bánh, trong lòng cũng thấy thật ấm áp.
“Tiểu tử, bánh có ngon không?” Đại thúc bán bánh đang dọn dẹp gánh hàng, chuẩn bị về nhà.
Tạ Trạc nhìn đại thúc, gật đầu.
“Hầy, tay nghề ta còn kém bà nhà ta một chút, tiếc là bà ấy đang bị bệnh, không xuống giường được, bằng không bánh này ăn còn ngon hơn nữa.”
Đại thúc vừa lẩm bẩm vừa gánh hàng đi xa: “Bánh bà ấy làm là ngon nhất Thước Sơn!”
Tạ Trạc không tiếp lời, ăn bánh xong, hắn cầm theo ba cái còn lại bước vào chợ.
Ánh hoàng hôn dừng trên người hắn, khiến hắn không còn giống một hiệp khách cô độc nữa, mà giống như một người bình thường đang trên đường về nhà.
Ta biết hắn muốn đi đâu.
Hắn không tìm Chử Liên, cũng không tìm Tà Thần.
Giữa biển nạn dân ở Thước Sơn, hắn tìm đến một nhà ba người —— thiếu phụ và hai đứa trẻ.
Tạ Trạc đưa ba cái bánh cho bọn họ. Hắn không nói gì, đối mặt với sự cảm kích của thiếu phụ, hắn chỉ yên lặng rời đi.
Hắn đi qua nơi cư trú của nạn dân, thấy bọn họ mang theo trẻ nhỏ, người già, thấy bọn họ mừng rỡ gặp lại người thân, cũng thấy cả những tranh chấp, muộn phiền vì tương lai mờ mịt.
Huyên náo, ồn ào, nhộn nhịp, đều là những chuyện nhỏ nhặt của cuộc sống.
Ta bay sau Tạ Trạc, hắn rời khỏi chỗ của nạn dân, khoác ánh trăng trên vai, quay đầu nhìn bọn họ.
Ta thì thầm bên tai hắn:
“Tạ Trạc, chàng xem, đó là nhân gian.”
___***___
Chương này nhẹ nhàng thật >< nhưng rút kinh nghiệm từ Ngự Yêu, KVH sau khi dắt TY đi dạo, ngắm nhân thế cũng xiên cho TY một nhát . Theo phong cách của Cửu, sau một chương "bình yên", nhất định sẽ là bão tố!
Bình luận truyện