Hòa Ly
Chương 73
#Vy
Chủ Thần Tễ gia tăng thuật pháp, từng ngọn cây núi đá Thước Sơn dần biến mất trong "Bất Tử thành."
Thoáng chốc, chủ điện Thước Sơn nơi chúng ta đang đứng đã bị "đào rỗng", dưới chân chỉ còn lại trận pháp của Chủ Thần Tễ, ta và Chủ Thần Tễ như phù du lơ lửng giữa trận pháp, bao bọc xung quanh là kết giới của Tạ Trạc.
Toàn bộ Thước Sơn và phương bắc đã "hợp thành một thể", tường thành nguy nga đồ sộ vây quanh phương bắc cũng chậm rãi lộ diện.
Ta nhìn Chủ Thần Tễ hủy đi Thước Sơn, khóe mắt chợt cay xè.
Ta nỗ lực ép bản thân phải bình tĩnh, không ngừng đọc Côn Luân tĩnh tâm thuật.
Giờ khắc này, ta phải nhanh chóng loại bỏ tà khí bên trong linh phách, không phải bởi vì bản thân ta, mà bởi vì ta không hi vọng mình sẽ đem đến cho phương bắc hay thế gian này thêm tà khí, dù chỉ là một chút.
Nhưng ngay khi ta bắt đầu tập trung, đột nhiên bên dưới truyền đến tiếng gió quỷ dị, tiếng gió càng lúc càng lớn, khiến ta không cách nào lờ đi.
Ta vừa mở mắt liền kinh hồn bạt vía! Bấy giờ, trong không trung đen nghịt những người bị nhiễm tà khí!
Những người này không phải ai xa lạ, bọn họ đều là...
Con dân Thước Sơn!
Quả đúng như lời Chủ Thần Tễ, chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, Tà Thần đã khống chế mọi người.
Thủ đoạn của Tà Thần bây giờ còn hiểm độc hơn ngày ở rừng Minh Kính - cố hương của Tạ Trạc gấp nhiều lần. Người bị hắn khống chế hoàn toàn đánh mất lý trí.
Bọn họ bị hắc khí lôi kéo, giống như rối gỗ bay lên không trung, đoàn người che trời lấp đất như thiêu thân lao vào ngọn lửa, như chấu chấu đá xe, "rầm rầm" lao vào kết giới của Tạ Trạc!
Kết giới ngăn chặn làn sóng công kích của họ.
Nhưng thông qua kết giới trong suốt, ta vẫn thấy rõ những khuôn mặt dữ tợn và phẫn nộ.
Bọn họ đang phá kết giới Tạ Trạc để lại bảo vệ ta và Chủ Thần Tễ, có người dùng tà khí, có người dùng đao kiếm, có người dùng tay, dùng răng,... thủ đoạn nào cũng có.
Bọn họ muốn mở kết giới, lao vào trong, đem ta cùng Chủ Thần Tễ... Nói đúng hơn, là xé xác Chủ Thần Tễ.
Tà Thần có vẻ đã phát hiện ra ý đồ của Chủ Thần Tễ, hắn đang ngăn cản Bất Tử thành khởi tạo.
Kết giới của Tạ Trạc rất kiên cố, nhưng Tạ Trạc không ở đây, kết giới của hắn cũng không thể chống lại công kích liên tục.
Ta phát hiện trên kết giới có một vết nứt, tệ hại hơn, đám người bị thao túng cũng đã nhận ra điều này.
Bọn họ như ong vỡ tổ, điên cuồng công kích yếu điểm kia.
Ta biết, Tạ Trạc bên dưới nhất định còn bị nhiều yêu tà cuốn lấy hơn.
Chủ Thần Tễ đang chuyên tâm thi thuật dựng thành, hắn không thể bị phân tâm, giờ đây, chỉ còn ta có khả năng bảo vệ Chủ Thần Tễ.
Bất Tử thành, nhất định phải thành.
Ta đứng lên, rút thanh kiếm bên hông thiếu niên, ta chắn trước mặt Chủ Thần Tễ, nhìn chằm chằm vết nứt trên kết giới.
Ta điều động toàn bộ hồn lực xung quanh mình, rót đầy tứ chi.
“Rắc"...
Khe nứt vừa vỡ ra, một luồng khí màu đen lập tức vọt vào trong trận pháp.
Ta rót hồn lực vào kiếm, mạnh mẽ chém xuống, phá tan đòn công kích đầu tiên của tà khí!
Sau đó, không cho ta thêm một giây phút nghỉ ngơi, vết nứt trên kết giới của Tạ Trạc ngày càng lan rộng, ta ngưng thần, bảo vệ Chủ Thần Tễ, lần hạ kiếm tiếp theo, chém chết một đứa bé vừa chui qua vết nứt.
Ta không thể vì nó là trẻ con mà động lòng trắc ẩn.
Ta chỉ biết, nếu bây giờ ta không bảo vệ được Chủ Thần Tễ, thì ngày mai, sẽ có thêm vô số đứa trẻ biến thành như vậy.
Kết giới ngày một tan vỡ, ta ra sức bảo vệ Chủ Thần Tễ, tới một người chém một người.
Ngày hôm nay, số người ta giết còn nhiều hơn quãng thời gian ở Côn Luân.
Sau khi họ chết, không có máu tươi, chỉ có tà khí, tất cả như muốn nuốt trọn ta.
Ta cảm giác tà khí vốn chưa được loại bỏ sạch sẽ trong cơ thể cũng bắt đầu dao động, chỉ đành dốc hết sức áp chế chúng.
Không biết qua bao lâu, không biết đã chém bao nhiêu kiếm, giết bao nhiêu người, ta gần như sắp không chịu đựng nổi, cơ thể quân sĩ thiếu niên lại càng kiệt quệ!
Ta bắt đầu bị thương, bị cắn, bị cào rách cánh tay, bị tà khí đánh vào ngực, nhưng ta vẫn cố gắng chống đỡ, không để cho bất cứ yêu tà nào đụng tới Chủ Thần Tễ.
Nhưng ta biết, ta là nỏ đã kéo hết đà.
Ta...
Ta bị một đạo hắc khí đánh bay, chật vật ngã xuống, văng đến tận bên kia kết giới, sau lưng ta, yêu tà đang không ngừng gào rú, công phá phần kết giới còn nguyên vẹn.
Ta vừa ngẩng đầu, chợt thấy một thiếu nữ tay cầm trường kiếm, nhắm thẳng vào Chủ Thần Tễ ở trung tâm trận pháp!
Hai mắt ta mở lớn, còn chưa kịp hét lên, một trận gió bất thình lình quét qua bên tai ta.
Ánh sáng bùng nổ đằng sau kết giới, vết nứt đồng thời khép lại, một thanh kiếm xé gió đâm xuyên qua ngực thiếu nữ.
Vẫn là Tạ Trạc ứng cứu kịp thời.
Hắn chắn trước mặt Chủ Thần Tễ, thanh kiếm trong tay vẫn cắm trên ngực thiếu nữ.
Ta lảo đảo đứng dậy, đến bên cạnh Tạ Trạc.
Ta cho rằng hắn sẽ dứt khoát rút kiếm ra, nhưng khi ta đến gần Tạ Trạc, hắn vẫn không động thủ.
Ta nhìn Tạ Trạc, sau đó dời mắt đến gương mặt thiếu nữ...
Là một gương mặt quen thuộc.
Ta từng mượn cơ thể nàng, dùng tay nàng, cầm cây bút của tiên sinh trước cổng Thước Sơn, viết hai chữ "Tạ Trạc".
Mà nay thiếu nữ cuối cùng vẫn bị Tà Thần khống chế, biến thành yêu tà không còn nhân tính.
Tạ Trạc tự tay giết nàng.
“Tạ Trạc.” Ta nghẹn ngào gọi tên hắn.
Đồng tử hắn khẽ run lên.
Ta dùng kiếm chống đỡ cơ thể, từng bước đi tới bên cạnh Chủ Thần Tễ, ta không đứng gần Tạ Trạc nữa, ta quay lưng về phía hắn và Chủ Thần Tễ, cầm kiếm đối mặt với yêu tà hung bạo bên ngoài kết giới.
Ta nói: "Tính mạng của họ đã bị Tà Thần cướp đi."
Ta không đành lòng nhìn vẻ mặt của Tạ Trạc, ta cứng rắn ra lệnh cho bản thân, phải bình tĩnh, giữ vững, tiếng nói gần như không hề dao động.
“Cho dù đau khổ, cũng phải tiếp tục. Tiếp tục chiến đấu, tiếp tục yêu thương.” Ta nghiến răng, ép bản thân phải mạnh mẽ, "Yêu bản thân, và yêu cả thế gian này. Sẽ ổn thôi. Chúng ta nhất định sẽ thắng."
Lúc này đây, nhất định sẽ thắng.
Tạ Trạc không đáp lời ta, nhưng ta nghe thấy tiếng hắn rút kiếm, cơ thể thiếu nữ bị xé nát, tà khí từ trong người nàng phóng ra, một lần nữa biến thành màn sương đen trước mặt Tạ Trạc.
Giống như tộc nhân của hắn ngày đó.
“Bảo vệ hắn.”
Tạ Trạc để lại ba chữ, ánh sáng trên kết giới lóe lên, đột ngột thu nhỏ lại, nháy mắt, Tạ Trạc đã ra khỏi kết giới.
Ngay khi yêu tà bên ngoài còn chưa kịp phản ứng, hắn bắt đầu đại khai sát giới.
Đây là lần thứ hai.
Nhưng lúc này, dưới mũi kiếm của hắn, đều là dân chúng Thước Sơn từng cho hắn ấm áp.
Những sinh linh bất hạnh còn nhiều hơn tuyết lang tộc.
Xa xa, Bất Tử thành gần như đã hoàn thiện, tường thành cao ngất hệt như trong trí nhớ của ta. Tính ra, cũng cao ngang ngửa chủ điện vốn có.
Phía sau tà khí ngất trời, nắng mai đang dần hé.
Hóa ra, chúng ta đã chiến đấu suốt một đêm.
Hóa ra, Bất Tử thành là Chủ Thần Tễ một đêm tạo dựng.
Cuối cùng, cánh cổng to lớn xuất hiện, Trái Tim Thước Sơn lơ lửng trước mặt Chủ Thần Tễ dần mất đi ánh sáng, sau một tiếng giòn tan, nó vỡ vụn trước mặt Chủ Thần Tễ.
Chủ Thần Tễ hơi ngả sang một bên, ta vội vàng tiến đến đỡ.
“Thần quân, thành dựng xong rồi sao?"
Chủ Thần Tễ sắc mặt trắng bệch gật đầu.
Đúng lúc ấy, yêu tà bên ngoài vẫn luôn điên cuồng công kích kết giới lại đột nhiên dừng lại.
Bọn họ trôi vô định trong không trung, bộ dạng còn đáng sợ hơn ban nãy.
Ta không biết Tà Thần đang muốn làm gì, chỉ có thể tiếp tục bảo vệ Chủ Thần Tễ, cơ thể hơi chắn trước mặt hắn.
Ánh sáng lại lóe lên trong kết giới, Tạ Trạc đã quay về.
Yêu tà dừng công kích, hắn cũng cảm thấy kỳ quái.
Hắn quay lại nhìn ta và Chủ Thần Tễ, thấy hai chúng ta đều không việc gì, mới đề phòng nhìn yêu tà bên ngoài.
Tuy nhiên Chủ Thần Tễ vẫn chưa dừng lại, dù hắn đã đến giới hạn chịu đựng, nhưng vẫn tiếp tục điều động nội tức, khởi động pháp quyết.
Hắn mở miệng:
“Trái Tim Thước Sơn đã mất, linh mạch Thước Sơn đã đoạn, khắp phương bắc, trong thành trì đã không còn hồn lực, tiên nhân Thước Sơn may mắn sống sót đều không thể rời khỏi thành. Gặp yêu tà, giết không tha."
Tiếng hắn không lớn, nhưng ta biết hắn thông qua pháp quyết đã truyền khẩu dụ khắp phương bắc.
Hắn thông báo cho những người tu tiên chưa bị tà khí khống chế sứ mệnh của họ sau này.
Chủ Thần Tễ vừa dứt lời, yêu tà vây quanh kết giới đồng loạt toét miệng, những khuôn mặt méo mó nhìn chằm chằm chúng ta, cười khùng khục quỷ dị.
Những cái miệng đỏ lòm cùng tiếng cười quái gở khiến ta sởn tóc gáy.
Sống lưng ta lạnh toát, nghe bọn chúng trăm miệng đồng thanh: "Tễ, ngươi dùng tòa thành này giam ta, các ngươi cũng vĩnh viễn không ra được."
Cảnh tượng này quả thực khiến người ta phải khiếp sợ, nhưng Tạ Trạc và Chủ Thần Tễ lại chẳng nao núng nửa phần.
Chủ Thần Tễ nhẹ nhàng đẩy ta ra, tự mình ngồi ngay ngắn.
Tà Thần điều khiển biển người tiếp tục nói: "Ta là tà khí, bất tử bất diệt, mà ngươi chỉ là một Chủ Thần có máu thịt, cho dù trường thọ cũng sẽ có ngày tiêu vong. Trận vây khốn này, ta sớm muộn cũng thắng."
Sắc mặt Chủ Thần Tễ lãnh đạm, không còn nhân tính, lại khiến hắn thêm mấy phần thần tính.
Hắn hít sâu một hơi, như lưu luyến hơi thở cuối cùng của Thước Sơn.
“Vậy thì, thề chết không thôi."
Kết cục ta vốn biết trước, đã xảy ra ngay trước mắt ta, đột ngột làm ta không kịp chuẩn bị.
Thần minh luyện hóa thần xác, ánh sáng xuyên qua cơ thể ta.
Trong khoảnh khắc, ta cảm thấy tà khí sản sinh ngoài ý muốn thoáng chốc bị thổi bay.
Linh phách ta như bị cơn gió mát cuốn ra khỏi cơ thể thiếu niên.
Ánh sáng xuyên qua linh phách còn ấm áp hơn ánh mặt trời, dịu dàng hơn gió xuân.
Thời khắc này được ánh bình minh phụ họa, tựa như thần quang gột rửa tất thảy u ám cõi trần ai.
Bên ngoài kết giới, toàn bộ yêu tà cũng đồng loạt biến mất trong ánh sáng.
Giữa ánh sáng chói lòa, ta trông thấy một bóng đen nhảy ra từ biển người.
Hình bóng ấy!
Là Chử Liên!
“Tạ Trạc, bắt lấy hắn.”
Thân ảnh Tạ Trạc lập tức dịch chuyển.
Ta sợ mất dấu Tạ Trạc, vội vàng bay theo hắn, cùng hắn truy đuổi Chử Liên.
Vừa đi theo Tạ Trạc, ta vừa quay đầu nhìn thoáng qua Chủ Thần Tễ bên trong trận pháp giữa không trung, quanh thân hắn phát sáng, ánh sáng như cơn sóng lan rộng khắp phương bắc.
Quét sạch yêu tà, quét đến cả "đám mây đen" trên bầu trời, đây là việc cuối cùng mà Chủ Thần Tễ dùng cơ thể thần minh làm cho thế gian.
“Toàn bộ tà lực của Tà Thần ở phương bắc đã bị ta tiêu diệt." Tiếng Chủ Thần Tễ như vọng về từ nơi xa "Nếu hắn bị nhốt trong thành, người trong thành sẽ chiến đấu với hắn đến cùng, còn nếu hắn thoát ra ngoài. Tạ Trạc công tử..."
“Ta sẽ giết hắn.”
Tạ Trạc thấp giọng đáp lại.
Sau đó, không còn nghe thấy tiếng Chủ Thần Tễ nữa.
Viên đá trên cổ Tạ Trạc lóe lên ánh sáng màu lam, như cất giấu thuật pháp gì đó.
Tạ Trạc đuổi theo Chử Liên ra khỏi Bất Tử thành.
Bấy giờ, ánh sáng từ Chủ Thần Tễ đã kéo đến vòng tường thành bên ngoài.
Một kết giới khổng lồ vừa hình thành, bao trùm Bất Tử thành.
Cùng lúc ấy, trên tường thành dần hiện lên tám chữ "Diệt sạch yêu tà, thề chết không thôi."
Chữ viết rõ ràng, mạnh mẽ hữu lực.
Bên ngoài Bất Tử thành, gió tuyết rít gào, ánh sáng như tấm lưới rơi xuống từ không trung, cuối cùng tạo thành một kết giới trong suốt bao trùm Bất Tử thành, chặn lại toàn bộ gió tuyết.
Đây là phòng tuyến thứ ba của Bất Tử thành.
Từ đây về sau, tòa thành này chỉ có vào, không có ra.
Ta cũng thấy rõ ràng thân ảnh người nọ biến mất trong gió tuyết.
Tạ Trạc đuổi sát theo sau.
Thời điểm bóng đen chạm chân xuống nền tuyết cũng là lúc kết giới hoàn toàn đóng lại.
Lòng ta nóng như lửa đốt, Tạ Trạc sẽ không bị Chủ Thần Tễ nhốt bên trong chứ! Nhưng ta mới vừa lo lắng, Tạ Trạc đã xông thẳng ra khỏi kết giới, ta bám trên người hắn cũng thoát ra theo.
Tạ Trạc không hề quay đầu, chỉ một mực đuổi theo Chử Liên.
Còn ta, ta không nhịn được mà ngoảnh mặt nhìn Bất Tử thành dần bị vùi trong gió tuyết.
Ta không thấy ánh sáng, cũng không thấy linh phách Chủ Thần Tễ nữa, ta không biết hiện giờ hắn đang trôi dạt phương nào.
Ta chỉ biết, tương lai hắn sẽ mãi mãi ở đây.
Còn ta, từ giây phút rời khỏi Bất Tử thành, ta vẫn luôn đi theo Tạ Trạc.
Ta không dám đi “đường tắt”, không dám lợi dụng sự phẫn nộ, tuyệt vọng trong nội tâm người khác để mượn cơ thể họ nữa.
Ta không muốn góp sức cho Tà Thần hủy hoại thế gian.
Nhưng ta cũng không tìm ra biện pháp hoàn toàn đồng cảm, thấu hiểu với người khác.
Ta chỉ có thể dùng trạng thái linh phách ở bên Tạ Trạc.
Tuy nhiên, ta không hề nhàn rỗi mà luôn không ngừng tu luyện cho linh phách của mình, vậy nên dù chỉ là một linh phách không có hình dạng, ta vẫn có thể ngưng tụ hồn lực trong chốc lát.
Ta đang chuẩn bị cho thời khắc chúng ta "hòa ly", ta phải vào cơ thể của mình, chiến thắng linh phách chính mình.
Ta nhập vào bản thân, sau đó đem toàn bộ sự tình nói cho Tạ Trạc, rồi cùng hắn giải quyết triệt để Tà Thần!
Mang theo lý tưởng ấy, ta cùng Tạ Trạc đuổi theo Chử Liên, từ phương bắc đuổi tới biển nam, từ biển nam đuổi tới Bồng Lai.
May thay, sự hi sinh của Chủ Thần Tễ đã khiến Tà Thần bị thương nặng, cùng với đó là sự truy lùng gắt gao của Tạ Trạc, Tà Thần cơ hồ không có thời gian gây dựng thế lực.
Sau chuyện ở Bất Tử thành, các Chủ Thần còn lại đã có sự chuẩn bị kỹ lưỡng, mỗi tiên sơn đều dựng kết giới, đề phòng Tà Thần tập kích.
Nhiều năm sau, Tà Thần không thể lặp lại bi kịch Thước Sơn thêm một lần nào nữa.
Ta cũng biết, để duy trì cục diện này, Tạ Trạc và các Chủ Thần đã phải trả một cái giá không hề nhỏ.
Một năm, hai năm, mười năm, một trăm năm...
Ngày qua ngày, chỉ cần Tà Thần còn, Tạ Trạc vẫn phải tiếp tục chiến đấu, chưa từng có một giây phút dừng chân.
Ta đi theo hắn ghé qua hầu hết vùng đất trong thiên hạ.
Ta nhìn hắn bị thương, cũng nhìn hắn trưởng thành, chứng kiến hắn ngày càng giống Tạ Huyền Thanh trong trí nhớ của ta.
Cuối cùng cũng đến một ngày, hắn tới Côn Luân.
Hắn ở Côn Luân cùng Chử Liên trải qua một hồi ác chiến, ở thời điểm mấu chốt, hắn thành công phong ấn Chử Liên và Tà Thần trong một sơn động ở Côn Luân.
Sau đó, hắn bị trọng thương, đi tới rừng tuyết rừng.
Tạ Trạc kiệt sức ngã xuống, hắn dựa vào thân trúc, mệt mỏi nhắm mắt lại, cả người đầy máu tản ra mùi tanh.
Vừa hay hôm nay chính là ngày "ta" mang theo rổ tuyết măng, vô lo vô nghĩ chạy vào rừng.
Ta ở trên cao nhìn chúng ta rốt cuộc cũng gặp nhau, vừa như ngoài dự liệu, lại vừa như vận mệnh an bài.
Khoảnh khắc ta thấy chính mình đứng bên cạnh Tạ Trạc, nhất thời có muôn vàn cảm khái, không muốn khóc, cũng chẳng muốn cười,
Ta chỉ có thể phát ra tiếng thở dài từ trong linh phách.
“Cuối cùng ta cũng đến bên chàng rồi. Tạ Trạc."
Mà ngay lúc linh phách ta còn đang than thở,
Ta trông thấy ta năm đó ôm rổ đứng nhìn Tạ Trạc giây lát, sau đó "ta" quay đầu, thế nhưng...
Muốn chạy!?
Sao ta có thể chạy!
Sao ta dám?
Ta phải ở lại!
Ta cuống quít xoay vòng vòng, dưới tình thế cấp bách, ta không kịp suy nghĩ bất cứ điều gì, trực tiếp dùng công phu học được mấy năm qua, huy động sức mạnh của linh phách, ngưng tụ hồn lực xung quanh.
“Vút”!
Một đạo ngân quang phóng về phía "Phục Cửu Hạ"!
Đương nhiên, ta không hề có ý muốn giết bản thân, chỉ là ta nhất thời không khống chế được!
Mắt thấy ngân quang sắp đâm thủng ngực đứa ngốc còn chưa trở thành thượng tiên như ta!
Ta lo sốt vó. Tạ Trạc đang dựa vào thân trúc cơ hồ vươn tay theo bản năng. Hắn kéo "ta" vào lòng.
Ngân quang xẹt qua tai "ta", rồi đến gò má Tạ Trạc, cuối cùng xuyên qua thân trúc, cắm xuống nền tuyết, tan vào băng tuyết xung quanh.
"Ta” rời khỏi lồng ngực ướt đẫm máu của Tạ Trạc, hãy còn sững sờ sau khi thoát khỏi nguy hiểm.
“Ta” ngẩng đầu nhìn hắn, hắn đã hoàn toàn ngất đi.
“Ta” ngây ngẩn không dám tin, ngồi dậy từ trong lòng hắn, gãi gãi đầu, sau đó khiêng hắn lên.
Ta ở trên cao nhìn "ta" mang Tạ Trạc đến sơn động "đính ước" của chúng ta.
Ta đột nhiên bừng tỉnh.
Thì ra là vậy
Hóa ra...
Vạn sự đều không thể trông cậy vào kẻ khác, chuyện nhân duyên, vẫn phải dựa vào chính mình!
___***___
Tác giả có lời muốn nói:
Nghe mị hỏi đây!
Chương này!
Dài! Hay! Không! Dài!
Chúng tỉ muội! Đọc xong chương này! Chúng ta học được cái gì! Lớn tiếng nói cho mị nghe nào!
Chủ Thần Tễ gia tăng thuật pháp, từng ngọn cây núi đá Thước Sơn dần biến mất trong "Bất Tử thành."
Thoáng chốc, chủ điện Thước Sơn nơi chúng ta đang đứng đã bị "đào rỗng", dưới chân chỉ còn lại trận pháp của Chủ Thần Tễ, ta và Chủ Thần Tễ như phù du lơ lửng giữa trận pháp, bao bọc xung quanh là kết giới của Tạ Trạc.
Toàn bộ Thước Sơn và phương bắc đã "hợp thành một thể", tường thành nguy nga đồ sộ vây quanh phương bắc cũng chậm rãi lộ diện.
Ta nhìn Chủ Thần Tễ hủy đi Thước Sơn, khóe mắt chợt cay xè.
Ta nỗ lực ép bản thân phải bình tĩnh, không ngừng đọc Côn Luân tĩnh tâm thuật.
Giờ khắc này, ta phải nhanh chóng loại bỏ tà khí bên trong linh phách, không phải bởi vì bản thân ta, mà bởi vì ta không hi vọng mình sẽ đem đến cho phương bắc hay thế gian này thêm tà khí, dù chỉ là một chút.
Nhưng ngay khi ta bắt đầu tập trung, đột nhiên bên dưới truyền đến tiếng gió quỷ dị, tiếng gió càng lúc càng lớn, khiến ta không cách nào lờ đi.
Ta vừa mở mắt liền kinh hồn bạt vía! Bấy giờ, trong không trung đen nghịt những người bị nhiễm tà khí!
Những người này không phải ai xa lạ, bọn họ đều là...
Con dân Thước Sơn!
Quả đúng như lời Chủ Thần Tễ, chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, Tà Thần đã khống chế mọi người.
Thủ đoạn của Tà Thần bây giờ còn hiểm độc hơn ngày ở rừng Minh Kính - cố hương của Tạ Trạc gấp nhiều lần. Người bị hắn khống chế hoàn toàn đánh mất lý trí.
Bọn họ bị hắc khí lôi kéo, giống như rối gỗ bay lên không trung, đoàn người che trời lấp đất như thiêu thân lao vào ngọn lửa, như chấu chấu đá xe, "rầm rầm" lao vào kết giới của Tạ Trạc!
Kết giới ngăn chặn làn sóng công kích của họ.
Nhưng thông qua kết giới trong suốt, ta vẫn thấy rõ những khuôn mặt dữ tợn và phẫn nộ.
Bọn họ đang phá kết giới Tạ Trạc để lại bảo vệ ta và Chủ Thần Tễ, có người dùng tà khí, có người dùng đao kiếm, có người dùng tay, dùng răng,... thủ đoạn nào cũng có.
Bọn họ muốn mở kết giới, lao vào trong, đem ta cùng Chủ Thần Tễ... Nói đúng hơn, là xé xác Chủ Thần Tễ.
Tà Thần có vẻ đã phát hiện ra ý đồ của Chủ Thần Tễ, hắn đang ngăn cản Bất Tử thành khởi tạo.
Kết giới của Tạ Trạc rất kiên cố, nhưng Tạ Trạc không ở đây, kết giới của hắn cũng không thể chống lại công kích liên tục.
Ta phát hiện trên kết giới có một vết nứt, tệ hại hơn, đám người bị thao túng cũng đã nhận ra điều này.
Bọn họ như ong vỡ tổ, điên cuồng công kích yếu điểm kia.
Ta biết, Tạ Trạc bên dưới nhất định còn bị nhiều yêu tà cuốn lấy hơn.
Chủ Thần Tễ đang chuyên tâm thi thuật dựng thành, hắn không thể bị phân tâm, giờ đây, chỉ còn ta có khả năng bảo vệ Chủ Thần Tễ.
Bất Tử thành, nhất định phải thành.
Ta đứng lên, rút thanh kiếm bên hông thiếu niên, ta chắn trước mặt Chủ Thần Tễ, nhìn chằm chằm vết nứt trên kết giới.
Ta điều động toàn bộ hồn lực xung quanh mình, rót đầy tứ chi.
“Rắc"...
Khe nứt vừa vỡ ra, một luồng khí màu đen lập tức vọt vào trong trận pháp.
Ta rót hồn lực vào kiếm, mạnh mẽ chém xuống, phá tan đòn công kích đầu tiên của tà khí!
Sau đó, không cho ta thêm một giây phút nghỉ ngơi, vết nứt trên kết giới của Tạ Trạc ngày càng lan rộng, ta ngưng thần, bảo vệ Chủ Thần Tễ, lần hạ kiếm tiếp theo, chém chết một đứa bé vừa chui qua vết nứt.
Ta không thể vì nó là trẻ con mà động lòng trắc ẩn.
Ta chỉ biết, nếu bây giờ ta không bảo vệ được Chủ Thần Tễ, thì ngày mai, sẽ có thêm vô số đứa trẻ biến thành như vậy.
Kết giới ngày một tan vỡ, ta ra sức bảo vệ Chủ Thần Tễ, tới một người chém một người.
Ngày hôm nay, số người ta giết còn nhiều hơn quãng thời gian ở Côn Luân.
Sau khi họ chết, không có máu tươi, chỉ có tà khí, tất cả như muốn nuốt trọn ta.
Ta cảm giác tà khí vốn chưa được loại bỏ sạch sẽ trong cơ thể cũng bắt đầu dao động, chỉ đành dốc hết sức áp chế chúng.
Không biết qua bao lâu, không biết đã chém bao nhiêu kiếm, giết bao nhiêu người, ta gần như sắp không chịu đựng nổi, cơ thể quân sĩ thiếu niên lại càng kiệt quệ!
Ta bắt đầu bị thương, bị cắn, bị cào rách cánh tay, bị tà khí đánh vào ngực, nhưng ta vẫn cố gắng chống đỡ, không để cho bất cứ yêu tà nào đụng tới Chủ Thần Tễ.
Nhưng ta biết, ta là nỏ đã kéo hết đà.
Ta...
Ta bị một đạo hắc khí đánh bay, chật vật ngã xuống, văng đến tận bên kia kết giới, sau lưng ta, yêu tà đang không ngừng gào rú, công phá phần kết giới còn nguyên vẹn.
Ta vừa ngẩng đầu, chợt thấy một thiếu nữ tay cầm trường kiếm, nhắm thẳng vào Chủ Thần Tễ ở trung tâm trận pháp!
Hai mắt ta mở lớn, còn chưa kịp hét lên, một trận gió bất thình lình quét qua bên tai ta.
Ánh sáng bùng nổ đằng sau kết giới, vết nứt đồng thời khép lại, một thanh kiếm xé gió đâm xuyên qua ngực thiếu nữ.
Vẫn là Tạ Trạc ứng cứu kịp thời.
Hắn chắn trước mặt Chủ Thần Tễ, thanh kiếm trong tay vẫn cắm trên ngực thiếu nữ.
Ta lảo đảo đứng dậy, đến bên cạnh Tạ Trạc.
Ta cho rằng hắn sẽ dứt khoát rút kiếm ra, nhưng khi ta đến gần Tạ Trạc, hắn vẫn không động thủ.
Ta nhìn Tạ Trạc, sau đó dời mắt đến gương mặt thiếu nữ...
Là một gương mặt quen thuộc.
Ta từng mượn cơ thể nàng, dùng tay nàng, cầm cây bút của tiên sinh trước cổng Thước Sơn, viết hai chữ "Tạ Trạc".
Mà nay thiếu nữ cuối cùng vẫn bị Tà Thần khống chế, biến thành yêu tà không còn nhân tính.
Tạ Trạc tự tay giết nàng.
“Tạ Trạc.” Ta nghẹn ngào gọi tên hắn.
Đồng tử hắn khẽ run lên.
Ta dùng kiếm chống đỡ cơ thể, từng bước đi tới bên cạnh Chủ Thần Tễ, ta không đứng gần Tạ Trạc nữa, ta quay lưng về phía hắn và Chủ Thần Tễ, cầm kiếm đối mặt với yêu tà hung bạo bên ngoài kết giới.
Ta nói: "Tính mạng của họ đã bị Tà Thần cướp đi."
Ta không đành lòng nhìn vẻ mặt của Tạ Trạc, ta cứng rắn ra lệnh cho bản thân, phải bình tĩnh, giữ vững, tiếng nói gần như không hề dao động.
“Cho dù đau khổ, cũng phải tiếp tục. Tiếp tục chiến đấu, tiếp tục yêu thương.” Ta nghiến răng, ép bản thân phải mạnh mẽ, "Yêu bản thân, và yêu cả thế gian này. Sẽ ổn thôi. Chúng ta nhất định sẽ thắng."
Lúc này đây, nhất định sẽ thắng.
Tạ Trạc không đáp lời ta, nhưng ta nghe thấy tiếng hắn rút kiếm, cơ thể thiếu nữ bị xé nát, tà khí từ trong người nàng phóng ra, một lần nữa biến thành màn sương đen trước mặt Tạ Trạc.
Giống như tộc nhân của hắn ngày đó.
“Bảo vệ hắn.”
Tạ Trạc để lại ba chữ, ánh sáng trên kết giới lóe lên, đột ngột thu nhỏ lại, nháy mắt, Tạ Trạc đã ra khỏi kết giới.
Ngay khi yêu tà bên ngoài còn chưa kịp phản ứng, hắn bắt đầu đại khai sát giới.
Đây là lần thứ hai.
Nhưng lúc này, dưới mũi kiếm của hắn, đều là dân chúng Thước Sơn từng cho hắn ấm áp.
Những sinh linh bất hạnh còn nhiều hơn tuyết lang tộc.
Xa xa, Bất Tử thành gần như đã hoàn thiện, tường thành cao ngất hệt như trong trí nhớ của ta. Tính ra, cũng cao ngang ngửa chủ điện vốn có.
Phía sau tà khí ngất trời, nắng mai đang dần hé.
Hóa ra, chúng ta đã chiến đấu suốt một đêm.
Hóa ra, Bất Tử thành là Chủ Thần Tễ một đêm tạo dựng.
Cuối cùng, cánh cổng to lớn xuất hiện, Trái Tim Thước Sơn lơ lửng trước mặt Chủ Thần Tễ dần mất đi ánh sáng, sau một tiếng giòn tan, nó vỡ vụn trước mặt Chủ Thần Tễ.
Chủ Thần Tễ hơi ngả sang một bên, ta vội vàng tiến đến đỡ.
“Thần quân, thành dựng xong rồi sao?"
Chủ Thần Tễ sắc mặt trắng bệch gật đầu.
Đúng lúc ấy, yêu tà bên ngoài vẫn luôn điên cuồng công kích kết giới lại đột nhiên dừng lại.
Bọn họ trôi vô định trong không trung, bộ dạng còn đáng sợ hơn ban nãy.
Ta không biết Tà Thần đang muốn làm gì, chỉ có thể tiếp tục bảo vệ Chủ Thần Tễ, cơ thể hơi chắn trước mặt hắn.
Ánh sáng lại lóe lên trong kết giới, Tạ Trạc đã quay về.
Yêu tà dừng công kích, hắn cũng cảm thấy kỳ quái.
Hắn quay lại nhìn ta và Chủ Thần Tễ, thấy hai chúng ta đều không việc gì, mới đề phòng nhìn yêu tà bên ngoài.
Tuy nhiên Chủ Thần Tễ vẫn chưa dừng lại, dù hắn đã đến giới hạn chịu đựng, nhưng vẫn tiếp tục điều động nội tức, khởi động pháp quyết.
Hắn mở miệng:
“Trái Tim Thước Sơn đã mất, linh mạch Thước Sơn đã đoạn, khắp phương bắc, trong thành trì đã không còn hồn lực, tiên nhân Thước Sơn may mắn sống sót đều không thể rời khỏi thành. Gặp yêu tà, giết không tha."
Tiếng hắn không lớn, nhưng ta biết hắn thông qua pháp quyết đã truyền khẩu dụ khắp phương bắc.
Hắn thông báo cho những người tu tiên chưa bị tà khí khống chế sứ mệnh của họ sau này.
Chủ Thần Tễ vừa dứt lời, yêu tà vây quanh kết giới đồng loạt toét miệng, những khuôn mặt méo mó nhìn chằm chằm chúng ta, cười khùng khục quỷ dị.
Những cái miệng đỏ lòm cùng tiếng cười quái gở khiến ta sởn tóc gáy.
Sống lưng ta lạnh toát, nghe bọn chúng trăm miệng đồng thanh: "Tễ, ngươi dùng tòa thành này giam ta, các ngươi cũng vĩnh viễn không ra được."
Cảnh tượng này quả thực khiến người ta phải khiếp sợ, nhưng Tạ Trạc và Chủ Thần Tễ lại chẳng nao núng nửa phần.
Chủ Thần Tễ nhẹ nhàng đẩy ta ra, tự mình ngồi ngay ngắn.
Tà Thần điều khiển biển người tiếp tục nói: "Ta là tà khí, bất tử bất diệt, mà ngươi chỉ là một Chủ Thần có máu thịt, cho dù trường thọ cũng sẽ có ngày tiêu vong. Trận vây khốn này, ta sớm muộn cũng thắng."
Sắc mặt Chủ Thần Tễ lãnh đạm, không còn nhân tính, lại khiến hắn thêm mấy phần thần tính.
Hắn hít sâu một hơi, như lưu luyến hơi thở cuối cùng của Thước Sơn.
“Vậy thì, thề chết không thôi."
Kết cục ta vốn biết trước, đã xảy ra ngay trước mắt ta, đột ngột làm ta không kịp chuẩn bị.
Thần minh luyện hóa thần xác, ánh sáng xuyên qua cơ thể ta.
Trong khoảnh khắc, ta cảm thấy tà khí sản sinh ngoài ý muốn thoáng chốc bị thổi bay.
Linh phách ta như bị cơn gió mát cuốn ra khỏi cơ thể thiếu niên.
Ánh sáng xuyên qua linh phách còn ấm áp hơn ánh mặt trời, dịu dàng hơn gió xuân.
Thời khắc này được ánh bình minh phụ họa, tựa như thần quang gột rửa tất thảy u ám cõi trần ai.
Bên ngoài kết giới, toàn bộ yêu tà cũng đồng loạt biến mất trong ánh sáng.
Giữa ánh sáng chói lòa, ta trông thấy một bóng đen nhảy ra từ biển người.
Hình bóng ấy!
Là Chử Liên!
“Tạ Trạc, bắt lấy hắn.”
Thân ảnh Tạ Trạc lập tức dịch chuyển.
Ta sợ mất dấu Tạ Trạc, vội vàng bay theo hắn, cùng hắn truy đuổi Chử Liên.
Vừa đi theo Tạ Trạc, ta vừa quay đầu nhìn thoáng qua Chủ Thần Tễ bên trong trận pháp giữa không trung, quanh thân hắn phát sáng, ánh sáng như cơn sóng lan rộng khắp phương bắc.
Quét sạch yêu tà, quét đến cả "đám mây đen" trên bầu trời, đây là việc cuối cùng mà Chủ Thần Tễ dùng cơ thể thần minh làm cho thế gian.
“Toàn bộ tà lực của Tà Thần ở phương bắc đã bị ta tiêu diệt." Tiếng Chủ Thần Tễ như vọng về từ nơi xa "Nếu hắn bị nhốt trong thành, người trong thành sẽ chiến đấu với hắn đến cùng, còn nếu hắn thoát ra ngoài. Tạ Trạc công tử..."
“Ta sẽ giết hắn.”
Tạ Trạc thấp giọng đáp lại.
Sau đó, không còn nghe thấy tiếng Chủ Thần Tễ nữa.
Viên đá trên cổ Tạ Trạc lóe lên ánh sáng màu lam, như cất giấu thuật pháp gì đó.
Tạ Trạc đuổi theo Chử Liên ra khỏi Bất Tử thành.
Bấy giờ, ánh sáng từ Chủ Thần Tễ đã kéo đến vòng tường thành bên ngoài.
Một kết giới khổng lồ vừa hình thành, bao trùm Bất Tử thành.
Cùng lúc ấy, trên tường thành dần hiện lên tám chữ "Diệt sạch yêu tà, thề chết không thôi."
Chữ viết rõ ràng, mạnh mẽ hữu lực.
Bên ngoài Bất Tử thành, gió tuyết rít gào, ánh sáng như tấm lưới rơi xuống từ không trung, cuối cùng tạo thành một kết giới trong suốt bao trùm Bất Tử thành, chặn lại toàn bộ gió tuyết.
Đây là phòng tuyến thứ ba của Bất Tử thành.
Từ đây về sau, tòa thành này chỉ có vào, không có ra.
Ta cũng thấy rõ ràng thân ảnh người nọ biến mất trong gió tuyết.
Tạ Trạc đuổi sát theo sau.
Thời điểm bóng đen chạm chân xuống nền tuyết cũng là lúc kết giới hoàn toàn đóng lại.
Lòng ta nóng như lửa đốt, Tạ Trạc sẽ không bị Chủ Thần Tễ nhốt bên trong chứ! Nhưng ta mới vừa lo lắng, Tạ Trạc đã xông thẳng ra khỏi kết giới, ta bám trên người hắn cũng thoát ra theo.
Tạ Trạc không hề quay đầu, chỉ một mực đuổi theo Chử Liên.
Còn ta, ta không nhịn được mà ngoảnh mặt nhìn Bất Tử thành dần bị vùi trong gió tuyết.
Ta không thấy ánh sáng, cũng không thấy linh phách Chủ Thần Tễ nữa, ta không biết hiện giờ hắn đang trôi dạt phương nào.
Ta chỉ biết, tương lai hắn sẽ mãi mãi ở đây.
Còn ta, từ giây phút rời khỏi Bất Tử thành, ta vẫn luôn đi theo Tạ Trạc.
Ta không dám đi “đường tắt”, không dám lợi dụng sự phẫn nộ, tuyệt vọng trong nội tâm người khác để mượn cơ thể họ nữa.
Ta không muốn góp sức cho Tà Thần hủy hoại thế gian.
Nhưng ta cũng không tìm ra biện pháp hoàn toàn đồng cảm, thấu hiểu với người khác.
Ta chỉ có thể dùng trạng thái linh phách ở bên Tạ Trạc.
Tuy nhiên, ta không hề nhàn rỗi mà luôn không ngừng tu luyện cho linh phách của mình, vậy nên dù chỉ là một linh phách không có hình dạng, ta vẫn có thể ngưng tụ hồn lực trong chốc lát.
Ta đang chuẩn bị cho thời khắc chúng ta "hòa ly", ta phải vào cơ thể của mình, chiến thắng linh phách chính mình.
Ta nhập vào bản thân, sau đó đem toàn bộ sự tình nói cho Tạ Trạc, rồi cùng hắn giải quyết triệt để Tà Thần!
Mang theo lý tưởng ấy, ta cùng Tạ Trạc đuổi theo Chử Liên, từ phương bắc đuổi tới biển nam, từ biển nam đuổi tới Bồng Lai.
May thay, sự hi sinh của Chủ Thần Tễ đã khiến Tà Thần bị thương nặng, cùng với đó là sự truy lùng gắt gao của Tạ Trạc, Tà Thần cơ hồ không có thời gian gây dựng thế lực.
Sau chuyện ở Bất Tử thành, các Chủ Thần còn lại đã có sự chuẩn bị kỹ lưỡng, mỗi tiên sơn đều dựng kết giới, đề phòng Tà Thần tập kích.
Nhiều năm sau, Tà Thần không thể lặp lại bi kịch Thước Sơn thêm một lần nào nữa.
Ta cũng biết, để duy trì cục diện này, Tạ Trạc và các Chủ Thần đã phải trả một cái giá không hề nhỏ.
Một năm, hai năm, mười năm, một trăm năm...
Ngày qua ngày, chỉ cần Tà Thần còn, Tạ Trạc vẫn phải tiếp tục chiến đấu, chưa từng có một giây phút dừng chân.
Ta đi theo hắn ghé qua hầu hết vùng đất trong thiên hạ.
Ta nhìn hắn bị thương, cũng nhìn hắn trưởng thành, chứng kiến hắn ngày càng giống Tạ Huyền Thanh trong trí nhớ của ta.
Cuối cùng cũng đến một ngày, hắn tới Côn Luân.
Hắn ở Côn Luân cùng Chử Liên trải qua một hồi ác chiến, ở thời điểm mấu chốt, hắn thành công phong ấn Chử Liên và Tà Thần trong một sơn động ở Côn Luân.
Sau đó, hắn bị trọng thương, đi tới rừng tuyết rừng.
Tạ Trạc kiệt sức ngã xuống, hắn dựa vào thân trúc, mệt mỏi nhắm mắt lại, cả người đầy máu tản ra mùi tanh.
Vừa hay hôm nay chính là ngày "ta" mang theo rổ tuyết măng, vô lo vô nghĩ chạy vào rừng.
Ta ở trên cao nhìn chúng ta rốt cuộc cũng gặp nhau, vừa như ngoài dự liệu, lại vừa như vận mệnh an bài.
Khoảnh khắc ta thấy chính mình đứng bên cạnh Tạ Trạc, nhất thời có muôn vàn cảm khái, không muốn khóc, cũng chẳng muốn cười,
Ta chỉ có thể phát ra tiếng thở dài từ trong linh phách.
“Cuối cùng ta cũng đến bên chàng rồi. Tạ Trạc."
Mà ngay lúc linh phách ta còn đang than thở,
Ta trông thấy ta năm đó ôm rổ đứng nhìn Tạ Trạc giây lát, sau đó "ta" quay đầu, thế nhưng...
Muốn chạy!?
Sao ta có thể chạy!
Sao ta dám?
Ta phải ở lại!
Ta cuống quít xoay vòng vòng, dưới tình thế cấp bách, ta không kịp suy nghĩ bất cứ điều gì, trực tiếp dùng công phu học được mấy năm qua, huy động sức mạnh của linh phách, ngưng tụ hồn lực xung quanh.
“Vút”!
Một đạo ngân quang phóng về phía "Phục Cửu Hạ"!
Đương nhiên, ta không hề có ý muốn giết bản thân, chỉ là ta nhất thời không khống chế được!
Mắt thấy ngân quang sắp đâm thủng ngực đứa ngốc còn chưa trở thành thượng tiên như ta!
Ta lo sốt vó. Tạ Trạc đang dựa vào thân trúc cơ hồ vươn tay theo bản năng. Hắn kéo "ta" vào lòng.
Ngân quang xẹt qua tai "ta", rồi đến gò má Tạ Trạc, cuối cùng xuyên qua thân trúc, cắm xuống nền tuyết, tan vào băng tuyết xung quanh.
"Ta” rời khỏi lồng ngực ướt đẫm máu của Tạ Trạc, hãy còn sững sờ sau khi thoát khỏi nguy hiểm.
“Ta” ngẩng đầu nhìn hắn, hắn đã hoàn toàn ngất đi.
“Ta” ngây ngẩn không dám tin, ngồi dậy từ trong lòng hắn, gãi gãi đầu, sau đó khiêng hắn lên.
Ta ở trên cao nhìn "ta" mang Tạ Trạc đến sơn động "đính ước" của chúng ta.
Ta đột nhiên bừng tỉnh.
Thì ra là vậy
Hóa ra...
Vạn sự đều không thể trông cậy vào kẻ khác, chuyện nhân duyên, vẫn phải dựa vào chính mình!
___***___
Tác giả có lời muốn nói:
Nghe mị hỏi đây!
Chương này!
Dài! Hay! Không! Dài!
Chúng tỉ muội! Đọc xong chương này! Chúng ta học được cái gì! Lớn tiếng nói cho mị nghe nào!
Bình luận truyện