Chương 25: Xô đẩy
Ngụy Như Phong nghe Tiểu Vũ nói xong liền muốn về nhà, nhưng còn chưa ra tới cửa Đông Ca đã bị A Cửu gọi lại. “Lên lầu đi, Trình tổng tìm mày đấy! Điện thoại nhà mày không có người nhận, ông ấy đã gọi thẳng tới quầy bar.” “Ừm.” Ngụy Như Phong gật đầu, đi vài bước lại quay lại nói: “À, khi nào rảnh thì uống hai ba ly với tôi nhé.”
Ở Đông Ca, quan hệ giữa cậu và A Cửu là tốt nhất, nhưng gần đây thái độ của A Cửu đối với cậu lại không được ôn hòa như trước, Ngụy Như Phong nghĩ có lẽ tại bây giờ mình làm nhiều chuyện quá khiến A Cửu nhìn không thuận mắt, cậu không muốn mất đi người bạn thẳng thắn này, thừa dịp thân thiết với hắn một chút. “Tao rảnh lắm, để xem mày có lòng hay không thôi.” A Cửu cười cười, khí sắc quả nhiên hòa hoãn hơn lúc nãy, Ngụy Như Phong cũng cười nói: “Anh gọi khi nào, tôi đến khi đó.” “Được! Nhớ đấy!” A Cửu ném cái xóc rượu lên không, làm vài động tác, trong quầy bar vang lên một trận trầm trồ khen ngợi, Ngụy Như Phong bật ngón cái với gã, đi lên lầu.
Phòng làm việc của Trình Hào rất rộng, mỗi lần đi vào, Ngụy Như Phong đều cảm thấy cái người ngồi trên ghế ông chủ kia có chút mơ hồ. Trình Hào phất phất tay, bảo cậu ngồi xuống rồi nói: “Sao hôm nay về sớm vậy?” “Vâng, hơi mệt.” Ngụy Như Phong thuận miệng nói, Trình Hào giở trò hỏi han ân cần thế này, từ lâu cậu đã chẳng muốn ứng phó. “Gần đây chị cậu thế nào? Học tập có tốt không?” Trình Hào không cho là đúng, vẫn tỏ vẻ như bậc trưởng bối hỏi việc nhà, “Bình thường chú ít khi về nhà, toàn để chị gái chú tự chăm sóc chính mình, hôm trước tôi mới nhìn thấy cô ấy, gầy hơn so với hồi học cấp ba đấy! Thế là không được, hay là thuê người giúp việc đi!”
“Tính sau đi, chúng tôi sống thế quen rồi, không thích chung đụng với nhiều người.” Ngụy Như Phong lắc đầu nói, cậu không muốn cuộc sống sau này của họ cũng bị Trình Hào nhúng tay vào. “A, thôi chú tự lo liệu vậy!” Trình Hào thờ ơ cười một nói: “Ngày mai chú hãy đến Kỳ Gia Loan, có hàng mới về, lão Chung đã an bài xong cả rồi, chú giám sát chặt một tí, không được để cho vấn đề nào xảy ra với kho hàng bên kia nữa.” “Được.” Ngụy Như Phong gật đầu, cậu đã quen với việc nhận lệnh từ Trình Hào, hơn nữa đều là do lão Chung an bài cho cậu đến kho hàng. Cậu cũng không quan tâm lắm, cái sự tín nhiệm, trách nhiệm gì gì đó đã sớm không còn ý nghĩa với cậu rồi, cậu chỉ cố gắng tự bảo vệ chính mình, tự bảo vệ mục đích của mình, đó là để cho Hạ Như Họa có một cuộc sống tốt đẹp và an toàn, cuộc sống này cứ được ngày nào hay ngày đó, chỉ cần Trình Hào bảo đảm là không động đến Hạ Như Họa, hứa che dấu chuyện của A Phúc mãi mãi, thế thì ông ta có sai cậu làm gì thì cậu cũng không oán thán.
“Dạo này phải cẩn thận một chút, đã từng nghe tiếng Trương Thanh Long chưa?” Trình Hào lấy một điếu xì gà nói. “Rồi, trước đây có lần gây chuyện ở bên Tây Nhai, có một kho hàng bị đóng cửa.” Ngụy Như Phong nhíu này nói, Trương Thanh Long là biệt danh của một kẻ liều mạng, cực kì liều mạng, người ta nói hắn có móc nối với nước ngoài, có được không ít mối làm ăn tốt. Càng là người như vậy thì càng không hợp với Trình Hào, Trương Thanh Long từng nói, đều là làm buôn bán, lưu manh và nho thương chẳng khác gì nhau. Đó chính là tình huống “kẻ cắp gặp bà già”, hắn khiến cho Trình Hào cảm thấy rất mất tự nhiên, nhưng cũng không tiện hành xử theo cái kiểu chửi đổng như hắn, cho nên cảm thấy vướng tay vướng chân. “Đúng, chính là hắn, lần trước kho hàng của chúng ta là do hắn phá đám đấy. Hắn rất liều mạng, chúng ta không thể đối khắng trực tiếp, nhưng cũng không thể để hắn chiếm tiện nghi. Lần này chú hãy canh giữ điểm chốt ở Kỳ Gia Loan, nếu lại xảy ra chuyện, tôi sẽ không để yên nữa!” Trình Hào châm thuốc, hít một hơi nói.
“Rõ rồi.” Ngụy Như Phong biết lần này là Trình Hào đã hạ quyết tâm, trong lòng cũng thầm tính toán, còn một ngày nữa mới đến lúc, ông ta sẽ an bài thật kĩ. “Còn nữa, chuyện của Tú Tú tôi không quản được nữa rồi, nó không muốn xuất ngoại, cứ giận dỗi với tôi mãi!” Trình Hào liếc nhìn tấm ảnh ở trên bàn của Trình Tú Tú đặt trên bàn làm việc nói, “Chú đi khuyên giải nó, tôi không muốn đó đi theo làm phiền, chú cũng lo mà làm việc, đừng có đeo bám nó.” “Ông yên tâm, cô ấy không biết gì cả.”
Trình Hào cầm khung ảnh lên nói: “Con bé này tính tình ngang ngược, giống y chang bố nó. Nó ra nước ngoài rồi cũng cần mang theo một khoản tiền, chú nói lão Chung lo liệu một chút.” “Chuyện này… tôi cảm thấy không tốt.” Ngụy Như Phong lắc đầu nói, Trình Hào liếc mắt nhìn cậu, cậu đối diện không tránh né, “Không nhất thiết để cho cô ấy ra nước ngoài để rửa tiền.” Thật ra trong lòng Ngụy Như Phong hiểu rõ Trình Hào vẫn luôn thăm dò cậu hết lần này đến lần khác, nhưng câu trả lời của cậu một nửa là ứng phó, một nửa cũng là thật tâm, cậu thật sự không muốn kéo Trình Tú Tú vào chuyện này.
Trình Hào hài lòng gật đầu nói: “Chú tuổi còn trẻ nhưng suy nghĩ nhanh nhạy, chu toàn. Mau đi đi, đúng rồi, lão Chung có một chiếc điện thoại di động, sẽ đưa cho chú làm phương tiện liên lạc sau này.” “Vâng.” Ngụy Như Phong đi ra ngoài, về đến gian phòng của mình, ngoài cửa sổ bóng đêm mịt mùng. Cậu nhìn bầu trời đen đặc đó, chỉ cảm thấy hình như mình cũng đã dung nhập vào đó, khó mà phân biệt.
Hôm sau, chuyện bên bến tàu hoàn thành thuận lợi, sau khi xong việc cậu không hề cảm thấy mệt mỏi, trực tiếp đi đến trường của Hạ Như Họa. Đứng trước cổng trường, Ngụy Như Phong nhìn ngó sân trường đại học hoàn toàn xa lạ, không khỏi có chút cô đơn. Những cô cậu sinh viên tràn đầy nụ cười thanh xuân, từng người một lướt qua người cậu, bọn họ nói gì, thích gì, Ngụy Như Phong không hề hay biết. Cậu nghĩ Hạ Như Họa đang sống một cuộc đời như thế, cậu cũng đã từng có thể, nhưng giờ đây, bọn họ lại đang dần cách xa nhau. Ngụy Như Phong ngây ngẩn nghĩ ngợi, đột nhiên cảm thấy có cái gì đó để ở sau gáy mình, theo bản năng cậu bắt lấy cổ tay của dối phương, quay đầu lại, lại nhìn thấy Tô Đồng đang đỏ mặt, nhìn cậu chằm chằm, bàn tay mảnh khảnh của cô vẫn còn đang làm hình chiếc súng, nhe răng trợn mắt nói: “Pằng! Anh ngủm rồi, buông tay ra đi!” Ngụy Như Phong buông lỏng tay, Tô Đồng làm bộ bóp cò, nở nụ cười xinh đẹp.
“Cô bị điên à?” Ngụy Như Phong vỗ vào tay của Tô Đồng một nói. Tô Đồng xoa xoa mu bàn tay mình nói: “Thật là muốn đùa cũng không đùa được! Chẳng phải anh vẫn luôn nghi ngờ tôi đang âm thầm làm chuyện này hay sao?” “Cô thật sự như vậy ư?” Ngụy Như Phong nhướng mày nói.
“Đương nhiên là không phải! Anh mới thực sự là như thế đó! Tôi nói này, anh là xã hội đen phải không?” “Nếu vậy thì sao?” “Tôi sẽ đi báo cảnh sát ngay!”
“Đúng thế đấy, tốt nhất là cô nên chạy xa một chút, đừng chọc giận tôi, cũng đừng có đụng vào chị tôi!” “Nhưng tôi không muốn chạy.” Tô Đồng liếc mắt nói. “Sao cô lại vô lại như thế? Cô là con gái mà, như vậy không cảm thấy mất mặt sao?” Ngụy Như Phong bị cô chẹn họng đến hết cách, nói như châm lửa.
“Tôi không cảm thấy mất mặt với anh! Ừ thì tôi vô lại, nhưng dù sao thì tôi cũng không có quan hệ thân thích với anh. Còn anh, thích chị của mình mà không cảm thấy đau khổ ư?” Tô Đồng không chút tỏ ra yếu kém chút nào, ngẩng đầu lên nói. Ngụy Như Phong lập tức giận tái mặt, cậu dùng sức kéo mạnh Tô Đồng, lôi sang bên kia đường. Tô Đồng không hiểu, giùng giằng nói: “Ngụy Như Phong, anh làm cái gì thế?” Ngụy Như Phong nhìn đông nhìn tây một hồi, giơ tay ra đón một chiếc taxi, chưa nói lời nào đã nhét Tô Đồng vào trong xe.
“Phiền chú mang cô ta đi!” Ngụy Như Phong đóng sầm cửa xe nói với tài xế taxi. “Ngụy Như Phong! Tôi không có hứng thú gì với chị anh cả! Anh đừng có phát rồ!” Tô Đồng đập cửa xe quát. “Muốn đi đâu đây?” Tài xế cau mày nói, ông ta nghĩ lại là chuyện yêu đương của đám thanh niên, cãi vã thế nào lại cản trở chuyện làm ăn của ông ta, “Hai người thương lượng xong rồi hẵng đón xe chứ!”
“Tùy chú! Mà ra biển cũng được!” Ngụy Như Phong móc ví ra, đưa cho tài xế 50 đồng nói. Tài xế nhận tiền, mặt mày hớn hở khởi động xe nói: “Được rồi, nhưng tôi không dám chạy ra biển, nhỡ đâu lát nữa bạn gái cậu nổi điên liều mạng với tôi thì gay.” Ngụy Như Phong không thèm cãi lại, lạnh lùng nói: “Đi mau!”
Tài xế đạp chân ga, quay đầu lại nói với Tô Đồng: “Cô cũng đừng nên ngang ngược thế, cãi nhau thôi mà, có gì to tát đâu! Con gái thì phải nhúng nhường một chút, hai ngày nữa hết giận rồi cậu ta lại nháo nhào đi tìm cô ấy mà.” Tô Đồng đỏ mặt, cô cũng không cãi lại, lúc gần đến chỗ rẽ, nói: “Bác tài, chú quay xe lại một chuyến, cháu nói một câu với anh ta, sau đó chú chở cháu về nhà! Tiền của anh ta, chú cứ lấy!” Tài xế nhìn kính chiếu hậu cười một, quay đầu xe, xe dừng lại bên cạnh Ngụy Như Phong. Ngụy Như Phong hung hăng nhìn qua, Tô Đồng hạ cửa xe xuống, mỉm cười nói: “Vừa nãy anh không để cho tôi nói chuyện, thật ra tôi muốn nói, bây giờ tôi rất có hứng thú với anh!”
Tô Đồng nói xong, không chờ Ngụy Như Phong đáp lại đã vỗ vỗ bác tài xế nói: “Bác tài, lái xe đi! Cháu phải về rồi!” Ngụy Như Phong cứ thế nhìn chiếc xe màu đỏ lao đi, cậu không biết cô gái lanh lợi cổ quái này đang nghĩ gì, nhưng mà vừa nãy, trong nháy mắt, trên mặt của cô, hình như xuất hiện một chút ngượng ngùng..
Bình luận truyện