Hoa Oải Hương
Chương 16
Chiếc xe dừng lại trước một siêu thị lớn. Trước cửa, người ra vào tấp nập, già trẻ lớn bé đều có. Trịnh Thiên Vỹ vào gara đỗ xe, Trạch Nhiên Nhiên mở dây anh
toàn, định xuống xe, nhưng ngay lập tức bị 1 bàn tay đè ép lại. Khuôn
mặt cô ngay lập tức bị anh bắt lấy, đôi môi liền phủ xuống che khuất môi cô.
Chiếc lưỡi như con rắn trườn vào khoang miệng, cạy mở hàm răng cô, cùng môi lưỡi cô dây dưa. Trạch Nhiên Nhiên thở dốc, những ngón chân cuộn lại. Bàn tay chạm vào ngực anh, cảm nhận từng nhịp tim mạnh mẽ.
Anh buông cô ra, tì trán mình vào trán cô, gương mặt tuấn tú gần kề trong gang tấc.
“Em sợ anh sao?”
Cô ngẩn người nhìn vào đôi mắt anh. Ánh mắt đầy nóng bỏng, nó như thiêu rụi hoàn toàn cơ thể cô.
Anh hỏi điều này làm gì ?
Tại sao anh lại hỏi vậy ?
Nhất thời, cô cũng không biết phải trả lời thế nào. Anh dịu dàng, anh tàn nhẫn, cô đều thấy qua. Anh làm tan nát con tim cô, cô cũng đã trải. Hỏi cô có sợ anh không? Quả thật, rất khó trả lời. Vì ít nhất sâu trong lòng cô...còn có anh.
Thấy cô im lặng không nói gì, anh khẽ hôn lên má cô
“Đừng sợ anh, anh không muốn em sợ anh, biết không?”
Anh cởi dây an toàn của cô ra, bàn tay xoa nhẹ lên mái tóc óng mượt
“Đi thôi em”
Anh ôm lấy eo cô, bước đi kề sát bên nhau. Ai nấy đều nhìn họ chằm chằm, tấm tắc khen cặp đôi xứng lứa. Trạch Nhiên Nhiên không quen với cảnh này, cảm giác bị làm nhân vật trung tâm quả là không thích hợp với cô. Theo bản năng, cô càng ép sát vào người anh. Lúc đi tới quầy thực phẩm, cô cẩn thận chọn lựa đồ ăn.
Trịnh Thiên Vỹ đẩy xe theo cô, cảm giác này ấm áp....như một gia đình.
“Mẹ, mẹ à. Con muốn ăn socola”
“Không được, hôm qua con đã ăn rồi”
Trạch Nhiên Nhiên quay đầu, nhìn đứa bé đang khóc la oai oái. Cô nhịn không được, bèn bước đến xoa đầu đứa bé
“Bé ngoan, bé ngoan thì phải nghe lời mẹ chứ”
Cậu bé khẽ nấc vài tiếng, rồi nhìn cô.
“Chị xinh đẹp, nhưng em muốn ăn socola”
Hai má núng nính ửng hồng, cô nhịn không được đưa tay véo 1 cái
“Ăn socola nhiều sẽ sâu răng, như vậy sau này xấu trai, không lấy được vợ đâu”
Trịnh Thiên Vỹ yên lặng nhìn cô, trái tim lan tràn chút hạnh phúc.
“Không được, vậy em không ăn socola nữa”
Thấy đứa bé nghe lời, cô hài lòng bẹo lấy má nó, cưng nựng
“Nhưng mà em có điều kiện”
Trạch Nhiên Nhiên dở khóc dở cười nhìn cậu bé láu lỉnh, cô nghiêm túc gật đầu
“Được, em nói đi”
Nó lấy 2 tay mũm mĩm, quàng qua cổ cô. Hôn một cái “chóc” trên mặt cô
“Lớn lên chị lấy em nhé”
Trịnh Thiên Vỹ đen mặt, cái tình huống này là gì ?? Anh mím môi ngồi xuống
trước mặt nó, gỡ cánh tay nó ra khỏi người cô, kéo đến trước mặt mình
“Cậu bé, chúng ta hãy nói chuyện với nhau như những người đàn ông thực thụ”
Nó ngây ngô 'nghiêm túc' gật đầu. Thấy vậy, anh nhếch môi, nắm lấy bàn tay cô
“Cô ấy là của anh, biết chưa?”
Trạch Nhiên Nhiên ngây người, lòng bàn tay truyền đến sự ấm áp từ tay anh mang lại. Nhất thời, cô không biết nên làm gì.
Thằng bé nghe xong mếu máo
“Chị là của cháu mà”
Bà mẹ trẻ rối rắm không biết làm sao
“Tiểu Duy”
Trịnh Thiên Vỹ tính nói gì đó liền khựng lại. Anh nhìn chằm chằm nó
“Cháu??”
Nó hức hức gật đầu
“Chị xinh đẹp của con, chú không được cướp”
Trịnh Thiên Vỹ cứng đờ người. Thằng nhóc chết tiệt, sao gọi cô là chị, còn gọi anh
là chú. Anh già lắm sao ? 28 tuổi là “Người đàn ông độc thân hoàng kim” trong tập đoàn đấy.
Trạch Nhiên Nhiên nhịn cười đến đau bụng, cô thấy ánh mắt anh nhìn mình “cầu
cứu” bèn nén lại
“Bé con, tụi chị có việc. Tụi chị phải đi trước nha, em nhớ nghe lời mẹ đó”
Nó lưu luyến vẫy tay, mẹ nó cảm ơn vài lời rồi dẫn con đi. “Con nít bây giờ lanh thật”
Trịnh Thiên Vỹ lắc đầu ngao ngán, anh nắm chặt lấy tay cô không buông
Trạch Nhiên Nhiên muốn nói “ Ít ra nó còn tốt hơn cái mặt lạnh của anh lúc nhỏ”,
nhưng đành nuốt lại vào bụng. Xoay người chọn thực phẩm...
Lúc đi ra khỏi siêu thị cũng đã là 7 giờ rưỡi. Phố xá liền đông đúc hơn. Cô tựa vào ghế, nhìn chằm chằm khung cảnh ngoài cửa sổ.
Chiếc điện thoại trong túi xách reo lên, cô thu lại sự suy tư
“Alo”
Đầu dây bên kia là 1 giọng nam trầm tính.
“Anh Thành”
Không biết hai người nói gì, mà chọc cô cười khanh khách. Bàn tay đang cầm vô lăng của anh siết chặt. Từ lúc gặp lại đến giờ, cô chưa từng nở nụ cười như thế với anh. Giống như cô muốn xóa sạch quá khứ, phủi sạch đi từng mảng ký ức giữa hai người.
“Em đang ở đâu?”
Trạch Nhiên Nhiên cắn môi, cô khẽ quay đầu liếc nhìn anh. Chỉ thấy nửa gương mặt, chiếc mũi thon, chiếc cằm cương nghị, và yết hầu theo hơi thở của anh phập phồng lên xuống.
“Em...em đang ở ký túc xá”
Bên kia im lặng, sau đó cô nghe tiếng anh
“Anh đến đón em đi ăn tối nhé?”
“Kh...không cần, em ăn rồi”
La Diệp Thành im lặng, anh không biết phải nói gì. Chỉ khẽ dặn dò cô vài lời rồi cúp máy.
Chiếc SUV dừng lại ngoài cổng chung cư, anh quay sang bảo cô vào trước. Còn mình thì đi cất xe.
Trạch Nhiên Nhiên nhìn bộ mặt lạnh lẽo của anh, sự lạnh nhạt của anh khiến cô cảm thấy xa cách....
Anh...lại thay đổi nữa sao?
Chiếc lưỡi như con rắn trườn vào khoang miệng, cạy mở hàm răng cô, cùng môi lưỡi cô dây dưa. Trạch Nhiên Nhiên thở dốc, những ngón chân cuộn lại. Bàn tay chạm vào ngực anh, cảm nhận từng nhịp tim mạnh mẽ.
Anh buông cô ra, tì trán mình vào trán cô, gương mặt tuấn tú gần kề trong gang tấc.
“Em sợ anh sao?”
Cô ngẩn người nhìn vào đôi mắt anh. Ánh mắt đầy nóng bỏng, nó như thiêu rụi hoàn toàn cơ thể cô.
Anh hỏi điều này làm gì ?
Tại sao anh lại hỏi vậy ?
Nhất thời, cô cũng không biết phải trả lời thế nào. Anh dịu dàng, anh tàn nhẫn, cô đều thấy qua. Anh làm tan nát con tim cô, cô cũng đã trải. Hỏi cô có sợ anh không? Quả thật, rất khó trả lời. Vì ít nhất sâu trong lòng cô...còn có anh.
Thấy cô im lặng không nói gì, anh khẽ hôn lên má cô
“Đừng sợ anh, anh không muốn em sợ anh, biết không?”
Anh cởi dây an toàn của cô ra, bàn tay xoa nhẹ lên mái tóc óng mượt
“Đi thôi em”
Anh ôm lấy eo cô, bước đi kề sát bên nhau. Ai nấy đều nhìn họ chằm chằm, tấm tắc khen cặp đôi xứng lứa. Trạch Nhiên Nhiên không quen với cảnh này, cảm giác bị làm nhân vật trung tâm quả là không thích hợp với cô. Theo bản năng, cô càng ép sát vào người anh. Lúc đi tới quầy thực phẩm, cô cẩn thận chọn lựa đồ ăn.
Trịnh Thiên Vỹ đẩy xe theo cô, cảm giác này ấm áp....như một gia đình.
“Mẹ, mẹ à. Con muốn ăn socola”
“Không được, hôm qua con đã ăn rồi”
Trạch Nhiên Nhiên quay đầu, nhìn đứa bé đang khóc la oai oái. Cô nhịn không được, bèn bước đến xoa đầu đứa bé
“Bé ngoan, bé ngoan thì phải nghe lời mẹ chứ”
Cậu bé khẽ nấc vài tiếng, rồi nhìn cô.
“Chị xinh đẹp, nhưng em muốn ăn socola”
Hai má núng nính ửng hồng, cô nhịn không được đưa tay véo 1 cái
“Ăn socola nhiều sẽ sâu răng, như vậy sau này xấu trai, không lấy được vợ đâu”
Trịnh Thiên Vỹ yên lặng nhìn cô, trái tim lan tràn chút hạnh phúc.
“Không được, vậy em không ăn socola nữa”
Thấy đứa bé nghe lời, cô hài lòng bẹo lấy má nó, cưng nựng
“Nhưng mà em có điều kiện”
Trạch Nhiên Nhiên dở khóc dở cười nhìn cậu bé láu lỉnh, cô nghiêm túc gật đầu
“Được, em nói đi”
Nó lấy 2 tay mũm mĩm, quàng qua cổ cô. Hôn một cái “chóc” trên mặt cô
“Lớn lên chị lấy em nhé”
Trịnh Thiên Vỹ đen mặt, cái tình huống này là gì ?? Anh mím môi ngồi xuống
trước mặt nó, gỡ cánh tay nó ra khỏi người cô, kéo đến trước mặt mình
“Cậu bé, chúng ta hãy nói chuyện với nhau như những người đàn ông thực thụ”
Nó ngây ngô 'nghiêm túc' gật đầu. Thấy vậy, anh nhếch môi, nắm lấy bàn tay cô
“Cô ấy là của anh, biết chưa?”
Trạch Nhiên Nhiên ngây người, lòng bàn tay truyền đến sự ấm áp từ tay anh mang lại. Nhất thời, cô không biết nên làm gì.
Thằng bé nghe xong mếu máo
“Chị là của cháu mà”
Bà mẹ trẻ rối rắm không biết làm sao
“Tiểu Duy”
Trịnh Thiên Vỹ tính nói gì đó liền khựng lại. Anh nhìn chằm chằm nó
“Cháu??”
Nó hức hức gật đầu
“Chị xinh đẹp của con, chú không được cướp”
Trịnh Thiên Vỹ cứng đờ người. Thằng nhóc chết tiệt, sao gọi cô là chị, còn gọi anh
là chú. Anh già lắm sao ? 28 tuổi là “Người đàn ông độc thân hoàng kim” trong tập đoàn đấy.
Trạch Nhiên Nhiên nhịn cười đến đau bụng, cô thấy ánh mắt anh nhìn mình “cầu
cứu” bèn nén lại
“Bé con, tụi chị có việc. Tụi chị phải đi trước nha, em nhớ nghe lời mẹ đó”
Nó lưu luyến vẫy tay, mẹ nó cảm ơn vài lời rồi dẫn con đi. “Con nít bây giờ lanh thật”
Trịnh Thiên Vỹ lắc đầu ngao ngán, anh nắm chặt lấy tay cô không buông
Trạch Nhiên Nhiên muốn nói “ Ít ra nó còn tốt hơn cái mặt lạnh của anh lúc nhỏ”,
nhưng đành nuốt lại vào bụng. Xoay người chọn thực phẩm...
Lúc đi ra khỏi siêu thị cũng đã là 7 giờ rưỡi. Phố xá liền đông đúc hơn. Cô tựa vào ghế, nhìn chằm chằm khung cảnh ngoài cửa sổ.
Chiếc điện thoại trong túi xách reo lên, cô thu lại sự suy tư
“Alo”
Đầu dây bên kia là 1 giọng nam trầm tính.
“Anh Thành”
Không biết hai người nói gì, mà chọc cô cười khanh khách. Bàn tay đang cầm vô lăng của anh siết chặt. Từ lúc gặp lại đến giờ, cô chưa từng nở nụ cười như thế với anh. Giống như cô muốn xóa sạch quá khứ, phủi sạch đi từng mảng ký ức giữa hai người.
“Em đang ở đâu?”
Trạch Nhiên Nhiên cắn môi, cô khẽ quay đầu liếc nhìn anh. Chỉ thấy nửa gương mặt, chiếc mũi thon, chiếc cằm cương nghị, và yết hầu theo hơi thở của anh phập phồng lên xuống.
“Em...em đang ở ký túc xá”
Bên kia im lặng, sau đó cô nghe tiếng anh
“Anh đến đón em đi ăn tối nhé?”
“Kh...không cần, em ăn rồi”
La Diệp Thành im lặng, anh không biết phải nói gì. Chỉ khẽ dặn dò cô vài lời rồi cúp máy.
Chiếc SUV dừng lại ngoài cổng chung cư, anh quay sang bảo cô vào trước. Còn mình thì đi cất xe.
Trạch Nhiên Nhiên nhìn bộ mặt lạnh lẽo của anh, sự lạnh nhạt của anh khiến cô cảm thấy xa cách....
Anh...lại thay đổi nữa sao?
Bình luận truyện