Hoa Oải Hương
Chương 2
Trạch Nhiên Nhiên mân mê chiếc điện thoại trong tay, lòng đầy rối rắm.
Đã tám năm, tám năm trời...anh chưa từng gọi cho cô, dù chỉ 1 lần.
Cô biết anh âm trầm, nhưng chẳng lẽ...anh vô tâm vậy sao.
Khẽ thở dài, cô đứng dậy bước về phía thư viện. Chọn 1 vài quyển sách rồi mượn về.
“Tiểu Nhiên.”
Cô dừng chân, xoay người nhìn Viên Viên. Cô ấy thở hồng hộc nhìn cô, lau lau đi mấy giọt mồ hôi nhễ nhại bên trán.
“Cậu đi đâu về đấy?”
Viên Viên khoát vai cô, cười cười.
“Tớ đi làm thêm.”
Trạch Nhiên Nhiên nhìn cô.
“Ở đâu thế?”
Vẻ mặt Viên Viên khựng lại, nhưng vẫn gượng cười.
“Là...ở tiệm coffee.”
_____
Trịnh Thiên Vỹ cúi đầu chăm chú làm việc, cô thư ký bên ngoài gõ cửa bước vào.
“Tổng giám đốc.”
“Ừ?”
Anh ngước mặt nhìn cô, gương mặt có chút hốc hác, nhưng không hề che đi vẻ anh tuấn vốn có.
“Chi nhánh bên Thượng Hải xảy ra chút rắc rối.”
Bàn tay đang viết của anh khựng lại
“Là doanh thu tháng này so với tháng trước giảm đi 5%.”
Cô thư ký thấy anh lắng nghe, liền để tập hồ sơ lên bàn.
“Tổng giám đốc yên tâm, phó tổng đã sai người giải quyết.”
Nói xong, cô định xoay người bước ra ngoài.
“Khoan đã.”
Trịnh Thiên Vỹ nhìn cô, mặt không hề lộ ra chút cảm xúc.
“Đặt vé, tôi về Thượng Hải.”
Cô ta ngạc nhiên nhìn anh.
“Dạ?”
Anh không nói nhiều, liền cúi đầu làm việc.
“À vâng, tôi làm ngay.”
Sau khi cánh cửa đóng lại, Trịnh Thiên Vỹ mới ngẩng đầu...chính là, không nhận ra sự dịu dàng nơi đáy mắt.
______
Thượng Hải về đêm mát mẻ, ánh đèn neon rợp sáng con phố nhỏ. Trạch Nhiên Nhiên bước ra từ cửa hàng tiện lợi, tay xoa xoa bờ vai có chút lạnh lẽo. Tiếng điện thoại trong túi reo liên hồi, cô trượt nút nghe.
“Alo.”
Đầu dây bên kia là 1 giọng nói trầm ấm, mang theo vẻ hài hước.
“Anh Diệp Thành?”
Cô khẽ mỉm cười, ngồi xuống hàng ghế đá ven đường.
“Ây da, thật may là em còn nhớ anh nha.”
“Em không thể quên anh được đâu, thưa anh.”
La Diệp Thành phía này xoay xoay ly rựu, chất rựu sóng sánh trong ly ánh lên màu hồng ngọc ma mị.
“Tiểu Nhiên, ngày mai 9 giờ anh về nước.”
Trạch Nhiên Nhiên cười tươi, có chút bất ngờ.
“Anh bay đến đâu??”
La Diệp Thành nhấp ngụm rựu, vị cay cay ngọt ngọt thấm đều đầu lưỡi, anh khẽ cười.
“Thượng Hải đó em.”
“A, trùng hợp vậy. Em cũng đang ở Thượng Hải.”
“Nhớ đến đón anh, không là em không có quà.”
“Được, thưa đại nhân.”
_____
Sân bay bến Thượng Hải...
Trạch Nhiên Nhiên mặc chiếc áo sơ mi caro kẻ sọc, quần jean bạc màu. Đứng ở cổng chờ,cô nhón người nhìn vào phía bên trong.
9 giờ rồi, sao anh chưa ra nhỉ?
Đôi mắt cô linh hoạt quan sát, vô tình bắt gặp bóng dáng ven thuộc...cô sững người.
Anh, là anh sao?
Anh đã về sao?
Trạch Nhiên Nhiên thoát khỏi đám đông, gấp gáp đi về phía đó. Nhưng mà, lại chẳng thấy anh đâu.
Cô như lạc giữa dòng người, bóng dáng cô nhỏ nhắn, cô đơn đến đáng thương.
“Tiểu Nhiên.”
Cô ngạc nhiên xoay người.
“Thiên...”
Lời nói đến cửa miệng cô bị nghẹn lại, vẻ mặt có chút hụt hẫng.
“Anh Diệp Thành.”
La Diệp Thành thấy nét mặt cô rối loạn, bước đến vỗ vai cô.
“Em sao thế ? Thấy anh về không vui sao?”
Trạch Nhiên Nhiên bật cười, đẩy gương mặt anh ra.
“Không vui, 1 chút cũng không vui”
“Aaaa...gì chứ? Tiểu Nhiên, sao em ác với anh như vậy?”
“Anh về làm tốn cơm.”
“Anh chỉ ăn ké nhà em vài bữa mà.”
“Vài bữa của anh là cả năm hay sao?”
“Haha...Tiểu Nhiên thật hiểu anh.”
Nhìn đôi nam nữ cười đùa đi phía trước, khóe môi người đàn ông nhếch lại, nở nụ cười lạnh lùng.
“Thật trùng hợp.”
_____
Trạch Nhiên Nhiên đưa anh về khách sạn. Trên đường, La Diệp Thành liếng thoắng không thôi, như tâm sự bao năm liền trút ra hết.
Lúc vào phòng, Trạch Nhiên Nhiên thấy cô gái phòng đối diện có chút quen mắt, nhưng là...nhất thời nhận không ra.
“Tiểu Nhiên”
Cô nhìn anh.
“Em học Kiến trúc sao?”
Trạch Nhiên Nhiên khẽ cười, cô cuối đầu thu sếp quần áo cho anh. La Diệp Thành thở dài.
“Ước mơ của em, vốn là Tâm lý học...”
Không đợi anh nói xong, cô đã nhẹ nhàng cắt ngang.
“Anh, ước mơ của em...là Kiến trúc.”
La Diệp Thành nhìn chằm chằm vào mắt cô, thật lâu sau đó không nói gì.
Anh nhớ, lúc nhỏ, đã là 8 năm trước.
Anh vô tình trông thấy cô lén lút nhìn vào thư phòng của cha. Vốn định kêu lên, nhưng nghĩ sao liền im lặng.
“Tôi muốn học nghành Kiến trúc.”
“Con lẽ nào không biết, Trịnh gia cần con kế nghiệp?”
“Kế nghiệp tôi không quên, nhưng tôi không thể từ bỏ ước mơ của mình.”
“Con...nếu con dám theo nghành đó, ta liền không khách khí với Trịnh gia.”
“Ông...Trạch Đông, ông đừng quá đáng.”
“Hừ, gia nghiệp của gia đình con không lo, ta đành làm vậy.”
“Ông...”
Anh thấy gương mặt của Trạch Nhiên Nhiên méo xệch. Sau đó, cô đi về phía sân vườn, ngồi lên thảm cỏ xanh mướt, anh nghe cô thủ thỉ: “Sau này...sẽ giúp anh trai, sẽ thực hiện mơ ước giúp anh...”
_____
“Tiểu Nhiên.”
Cô ngẩng mặt nhìn anh, La Diệp Thành lắc đầu nhìn cô.
“Anh, thật không hiểu em đang nghĩ gì.”
Trạch Nhiên Nhiên khẽ cười. Phải, cả cô còn không hiểu mình cơ mà...
~ Hết~
Nhá hàng.
“Đó chẳng phải là Chu Hồng sao? Sao chị ta lại đi chung với người đàn ông kia?”
“Anh trai, anh về nước rồi.”
“Đáng lẽ ra...người đó không nên là em.”
Đã tám năm, tám năm trời...anh chưa từng gọi cho cô, dù chỉ 1 lần.
Cô biết anh âm trầm, nhưng chẳng lẽ...anh vô tâm vậy sao.
Khẽ thở dài, cô đứng dậy bước về phía thư viện. Chọn 1 vài quyển sách rồi mượn về.
“Tiểu Nhiên.”
Cô dừng chân, xoay người nhìn Viên Viên. Cô ấy thở hồng hộc nhìn cô, lau lau đi mấy giọt mồ hôi nhễ nhại bên trán.
“Cậu đi đâu về đấy?”
Viên Viên khoát vai cô, cười cười.
“Tớ đi làm thêm.”
Trạch Nhiên Nhiên nhìn cô.
“Ở đâu thế?”
Vẻ mặt Viên Viên khựng lại, nhưng vẫn gượng cười.
“Là...ở tiệm coffee.”
_____
Trịnh Thiên Vỹ cúi đầu chăm chú làm việc, cô thư ký bên ngoài gõ cửa bước vào.
“Tổng giám đốc.”
“Ừ?”
Anh ngước mặt nhìn cô, gương mặt có chút hốc hác, nhưng không hề che đi vẻ anh tuấn vốn có.
“Chi nhánh bên Thượng Hải xảy ra chút rắc rối.”
Bàn tay đang viết của anh khựng lại
“Là doanh thu tháng này so với tháng trước giảm đi 5%.”
Cô thư ký thấy anh lắng nghe, liền để tập hồ sơ lên bàn.
“Tổng giám đốc yên tâm, phó tổng đã sai người giải quyết.”
Nói xong, cô định xoay người bước ra ngoài.
“Khoan đã.”
Trịnh Thiên Vỹ nhìn cô, mặt không hề lộ ra chút cảm xúc.
“Đặt vé, tôi về Thượng Hải.”
Cô ta ngạc nhiên nhìn anh.
“Dạ?”
Anh không nói nhiều, liền cúi đầu làm việc.
“À vâng, tôi làm ngay.”
Sau khi cánh cửa đóng lại, Trịnh Thiên Vỹ mới ngẩng đầu...chính là, không nhận ra sự dịu dàng nơi đáy mắt.
______
Thượng Hải về đêm mát mẻ, ánh đèn neon rợp sáng con phố nhỏ. Trạch Nhiên Nhiên bước ra từ cửa hàng tiện lợi, tay xoa xoa bờ vai có chút lạnh lẽo. Tiếng điện thoại trong túi reo liên hồi, cô trượt nút nghe.
“Alo.”
Đầu dây bên kia là 1 giọng nói trầm ấm, mang theo vẻ hài hước.
“Anh Diệp Thành?”
Cô khẽ mỉm cười, ngồi xuống hàng ghế đá ven đường.
“Ây da, thật may là em còn nhớ anh nha.”
“Em không thể quên anh được đâu, thưa anh.”
La Diệp Thành phía này xoay xoay ly rựu, chất rựu sóng sánh trong ly ánh lên màu hồng ngọc ma mị.
“Tiểu Nhiên, ngày mai 9 giờ anh về nước.”
Trạch Nhiên Nhiên cười tươi, có chút bất ngờ.
“Anh bay đến đâu??”
La Diệp Thành nhấp ngụm rựu, vị cay cay ngọt ngọt thấm đều đầu lưỡi, anh khẽ cười.
“Thượng Hải đó em.”
“A, trùng hợp vậy. Em cũng đang ở Thượng Hải.”
“Nhớ đến đón anh, không là em không có quà.”
“Được, thưa đại nhân.”
_____
Sân bay bến Thượng Hải...
Trạch Nhiên Nhiên mặc chiếc áo sơ mi caro kẻ sọc, quần jean bạc màu. Đứng ở cổng chờ,cô nhón người nhìn vào phía bên trong.
9 giờ rồi, sao anh chưa ra nhỉ?
Đôi mắt cô linh hoạt quan sát, vô tình bắt gặp bóng dáng ven thuộc...cô sững người.
Anh, là anh sao?
Anh đã về sao?
Trạch Nhiên Nhiên thoát khỏi đám đông, gấp gáp đi về phía đó. Nhưng mà, lại chẳng thấy anh đâu.
Cô như lạc giữa dòng người, bóng dáng cô nhỏ nhắn, cô đơn đến đáng thương.
“Tiểu Nhiên.”
Cô ngạc nhiên xoay người.
“Thiên...”
Lời nói đến cửa miệng cô bị nghẹn lại, vẻ mặt có chút hụt hẫng.
“Anh Diệp Thành.”
La Diệp Thành thấy nét mặt cô rối loạn, bước đến vỗ vai cô.
“Em sao thế ? Thấy anh về không vui sao?”
Trạch Nhiên Nhiên bật cười, đẩy gương mặt anh ra.
“Không vui, 1 chút cũng không vui”
“Aaaa...gì chứ? Tiểu Nhiên, sao em ác với anh như vậy?”
“Anh về làm tốn cơm.”
“Anh chỉ ăn ké nhà em vài bữa mà.”
“Vài bữa của anh là cả năm hay sao?”
“Haha...Tiểu Nhiên thật hiểu anh.”
Nhìn đôi nam nữ cười đùa đi phía trước, khóe môi người đàn ông nhếch lại, nở nụ cười lạnh lùng.
“Thật trùng hợp.”
_____
Trạch Nhiên Nhiên đưa anh về khách sạn. Trên đường, La Diệp Thành liếng thoắng không thôi, như tâm sự bao năm liền trút ra hết.
Lúc vào phòng, Trạch Nhiên Nhiên thấy cô gái phòng đối diện có chút quen mắt, nhưng là...nhất thời nhận không ra.
“Tiểu Nhiên”
Cô nhìn anh.
“Em học Kiến trúc sao?”
Trạch Nhiên Nhiên khẽ cười, cô cuối đầu thu sếp quần áo cho anh. La Diệp Thành thở dài.
“Ước mơ của em, vốn là Tâm lý học...”
Không đợi anh nói xong, cô đã nhẹ nhàng cắt ngang.
“Anh, ước mơ của em...là Kiến trúc.”
La Diệp Thành nhìn chằm chằm vào mắt cô, thật lâu sau đó không nói gì.
Anh nhớ, lúc nhỏ, đã là 8 năm trước.
Anh vô tình trông thấy cô lén lút nhìn vào thư phòng của cha. Vốn định kêu lên, nhưng nghĩ sao liền im lặng.
“Tôi muốn học nghành Kiến trúc.”
“Con lẽ nào không biết, Trịnh gia cần con kế nghiệp?”
“Kế nghiệp tôi không quên, nhưng tôi không thể từ bỏ ước mơ của mình.”
“Con...nếu con dám theo nghành đó, ta liền không khách khí với Trịnh gia.”
“Ông...Trạch Đông, ông đừng quá đáng.”
“Hừ, gia nghiệp của gia đình con không lo, ta đành làm vậy.”
“Ông...”
Anh thấy gương mặt của Trạch Nhiên Nhiên méo xệch. Sau đó, cô đi về phía sân vườn, ngồi lên thảm cỏ xanh mướt, anh nghe cô thủ thỉ: “Sau này...sẽ giúp anh trai, sẽ thực hiện mơ ước giúp anh...”
_____
“Tiểu Nhiên.”
Cô ngẩng mặt nhìn anh, La Diệp Thành lắc đầu nhìn cô.
“Anh, thật không hiểu em đang nghĩ gì.”
Trạch Nhiên Nhiên khẽ cười. Phải, cả cô còn không hiểu mình cơ mà...
~ Hết~
Nhá hàng.
“Đó chẳng phải là Chu Hồng sao? Sao chị ta lại đi chung với người đàn ông kia?”
“Anh trai, anh về nước rồi.”
“Đáng lẽ ra...người đó không nên là em.”
Bình luận truyện