Hoa Oải Hương
Chương 49: Ngoại truyện 3
- John, anh về đây từ khi nào?
Người đàn ông tên John mặc bộ vest xám. Khuôn mặt sắc sảo mang nét phương Tây. Đôi mắt màu xanh ẩn chứa ý cười
- Anh nhớ em nên về, không cần xác định thời gian.
Viên Viên nghe giọng điệu của anh riết cũng thành quen, chỉ là khẽ liếc anh một cái
.
- Bỏ ngay cái điệu bộ sến súa đó cho em.
John bĩu môi. Muốn phản bát nhưng không biết dùng từ gì. Dẫu sao anh cũng mới học tiếng Trung.
- Em, em đó...thật là, thật là...
Viên Viên nhìn John rối bời tìm từ đối phó, không nhịn được bật cười một hơi. Mấy người đang ở trong phòng ăn cũng sớm chú ý họ.
- John, anh về đây làm gì?
John nghiêng cái đầu nhìn cô
- Thì nhớ em mà.
Nói xong, còn chớp chớp đôi mắt.
Viên Viên nghiêm mặt
- Anh nghiêm túc xíu.
Bạn học John xoa xoa mũi, cười hề hề nhìn cô
- Anh về để hợp tác với công ty em nè.
-A?
Hai người đang nói chuyện hăng say, tiếng cười rôm rả. Ở thang máy, một ánh mắt như tia hồng ngoại chiếu thẳng vào người bọn họ, như muốn đem họ xé ra trăm mảnh không bằng.
Viên Viên rõ ràng cảm thấy lạnh sống lưng. Bất quá cô nghĩ, có lẽ là do bản thân bị trúng gió rồi. Về nhà phải mua thuốc, mua thuốc!!!
- Cục cưng bé bỏng ơi, anh...
A, hay lắm. Còn cục cưng, còn bé bỏng cơ à?
Tốt tốt tốt!!! Viên Viên, em hay lắm.
Dám cho anh đội nón xanh!!!
Bạn học Đường đùng đùng sát khí bước đến chỗ cô, rất tự nhiên kéo ghế ngồi sát cô.
Viên Viên giật mình nhìn người đàn ông.
- Anh...anh ở đây làm gì?
Đường Nghị "mỉm cười", nghiến răng nghiến lợi nhìn cô
- Đuổi ruồi.
John rõ ràng không hiểu gì, anh ta ngây ngô một hồi. Sau đó, mới hướng phía Viên Viên hỏi
- Ruồi? Ở đây có ruồi sao bé cưng?
Khóe môi Viên Viên giật giật, không nói gì.
Đường Nghị cố gắng hít sâu thở ra đều đặn. Anh trưng ra "nụ cười" dễ mến nhìn John
- Phải. Có con ruồi mắt xanh to lắm nè, ở trước mặt luôn.
John "a" lên một tiếng. Ngó đông ngó tây. Viên Viên nhịn không được, cười một tiếng.
- John, tí về nói chuyện. Em đi làm trước.
Đoạn, đứng dậy rời đi.
Đường Nghị thấy cô đi thì thở phào một cái. Anh liếc John
- Đồ ruồi ngoại. Hứ !!!
Nói xong, cũng bỏ đi.
John ngơ ngác không hiểu gì. Ngơ ngác nhìn bọn họ.
__
Viên Viên đang đi thì bị một bàn tay kéo lại, ôm cô vào lòng.
Bàn tay to lớn che miệng cô lại, tránh cho cô kêu la. Tay kia ôm lấy eo cô, kéo vào một căn phòng.
"Cạch" một tiếng, cánh cửa khép lại, bản thân cô bị ép trên ván cửa
.
Chưa kịp định thần thì môi đã bị chặn lại.
- Ngô....
Hơi thở đàn ông quanh quẩn trong khoang mũi của cô. Chiếc lưỡi mạnh mẽ cuốn lấu lưỡi cô, cắn mạnh một cái.
Viên Viên bị đau, xém khóc. Cô trừng mắt nhìn người đàn ông đang giữ lấy mình, muốn đẩy anh ra nhưng không được.
Bàn tay đặt trên bờ ngực rắn rỏi như bị thiêu đốt, cô không thể nào chống lại sức lực mạnh bạo của anh.
Viên Viên siết chặt bàn tay, nhàu nát một góc áo của anh. Chân phải cong lại, húc thẳng vào bộ vị của anh.
-Aaaaa....
Đường Nghị bất ngờ bị đau, buông cô ra. Cả người cong lại, ôm lấy nơi bị cô đá.
- Em...em dám làm vậy à?
Viên Viên phủi phủi tay, sửa lại cổ áo.
- Anh yên tâm, tôi dùng lực vừa phải lắm. Chắc chắn sau này anh còn có thể sinh con, đừng lo!!
Đường Nghị nhăn mặt như mặt khỉ, anh nghiến răng ken két
- Hừ, sau này mà hai chúng ta không có con, đó chắc chắn là lỗi của em.
Viên Viên sao nghe không hiểu? Bất quá bây giờ cô khác rồi, không còn như ngày xưa nữa, không phải hở chút gì cũng thay đổi sắc mặt.
Cô tự nhiên mỉm cười nhìn anh
- Nếu sau này có ngày đó, tôi sẽ đi tìm giống khác cấy vào người, yên tâm!!!
Nói xong, mở cửa bước ra ngoài.
Còn lại Đường Nghị một mình trong phòng, anh thở hồng hộc kìm chế cơn đau.
Hay lắm, miệng lưỡi ngày càng lợi hại.
Nhưng mà cô nghĩ, anh sẽ để chuyện đó xảy ra sao?
Nằm mơ!!!
Người phụ nữ của anh chỉ có thể để anh cấy giống.
Anh khẽ vươn lưỡi liếm mép. Vị ngọt của cô vẫn còn vươn vấn ở khóe môi.
Nhẹ nhàng nở nụ cười, anh nhìn cánh cửa đang khép chặt, trong lòng là một mảng hỗn độn.
Anh không thể cứ tiếp tục làm những việc như quá khứ. Kỳ thực, anh bây giờ mới hiểu. Đó chính là chấp niệm. Là chấp niệm của anh đối với cô.
Dĩ nhiên sau này, anh sẽ không để chuyện đó xảy ra, sẽ không để cô một lần nữa rời xa mình.
Sẽ không...
Móc trong túi ra chiếc điện thoại, anh bấm một dãy số.
- Alo, ừ. Triển khai kế hoạch B.
Kế hoạch theo đuổi vợ!!
----
HOÀN
Người đàn ông tên John mặc bộ vest xám. Khuôn mặt sắc sảo mang nét phương Tây. Đôi mắt màu xanh ẩn chứa ý cười
- Anh nhớ em nên về, không cần xác định thời gian.
Viên Viên nghe giọng điệu của anh riết cũng thành quen, chỉ là khẽ liếc anh một cái
.
- Bỏ ngay cái điệu bộ sến súa đó cho em.
John bĩu môi. Muốn phản bát nhưng không biết dùng từ gì. Dẫu sao anh cũng mới học tiếng Trung.
- Em, em đó...thật là, thật là...
Viên Viên nhìn John rối bời tìm từ đối phó, không nhịn được bật cười một hơi. Mấy người đang ở trong phòng ăn cũng sớm chú ý họ.
- John, anh về đây làm gì?
John nghiêng cái đầu nhìn cô
- Thì nhớ em mà.
Nói xong, còn chớp chớp đôi mắt.
Viên Viên nghiêm mặt
- Anh nghiêm túc xíu.
Bạn học John xoa xoa mũi, cười hề hề nhìn cô
- Anh về để hợp tác với công ty em nè.
-A?
Hai người đang nói chuyện hăng say, tiếng cười rôm rả. Ở thang máy, một ánh mắt như tia hồng ngoại chiếu thẳng vào người bọn họ, như muốn đem họ xé ra trăm mảnh không bằng.
Viên Viên rõ ràng cảm thấy lạnh sống lưng. Bất quá cô nghĩ, có lẽ là do bản thân bị trúng gió rồi. Về nhà phải mua thuốc, mua thuốc!!!
- Cục cưng bé bỏng ơi, anh...
A, hay lắm. Còn cục cưng, còn bé bỏng cơ à?
Tốt tốt tốt!!! Viên Viên, em hay lắm.
Dám cho anh đội nón xanh!!!
Bạn học Đường đùng đùng sát khí bước đến chỗ cô, rất tự nhiên kéo ghế ngồi sát cô.
Viên Viên giật mình nhìn người đàn ông.
- Anh...anh ở đây làm gì?
Đường Nghị "mỉm cười", nghiến răng nghiến lợi nhìn cô
- Đuổi ruồi.
John rõ ràng không hiểu gì, anh ta ngây ngô một hồi. Sau đó, mới hướng phía Viên Viên hỏi
- Ruồi? Ở đây có ruồi sao bé cưng?
Khóe môi Viên Viên giật giật, không nói gì.
Đường Nghị cố gắng hít sâu thở ra đều đặn. Anh trưng ra "nụ cười" dễ mến nhìn John
- Phải. Có con ruồi mắt xanh to lắm nè, ở trước mặt luôn.
John "a" lên một tiếng. Ngó đông ngó tây. Viên Viên nhịn không được, cười một tiếng.
- John, tí về nói chuyện. Em đi làm trước.
Đoạn, đứng dậy rời đi.
Đường Nghị thấy cô đi thì thở phào một cái. Anh liếc John
- Đồ ruồi ngoại. Hứ !!!
Nói xong, cũng bỏ đi.
John ngơ ngác không hiểu gì. Ngơ ngác nhìn bọn họ.
__
Viên Viên đang đi thì bị một bàn tay kéo lại, ôm cô vào lòng.
Bàn tay to lớn che miệng cô lại, tránh cho cô kêu la. Tay kia ôm lấy eo cô, kéo vào một căn phòng.
"Cạch" một tiếng, cánh cửa khép lại, bản thân cô bị ép trên ván cửa
.
Chưa kịp định thần thì môi đã bị chặn lại.
- Ngô....
Hơi thở đàn ông quanh quẩn trong khoang mũi của cô. Chiếc lưỡi mạnh mẽ cuốn lấu lưỡi cô, cắn mạnh một cái.
Viên Viên bị đau, xém khóc. Cô trừng mắt nhìn người đàn ông đang giữ lấy mình, muốn đẩy anh ra nhưng không được.
Bàn tay đặt trên bờ ngực rắn rỏi như bị thiêu đốt, cô không thể nào chống lại sức lực mạnh bạo của anh.
Viên Viên siết chặt bàn tay, nhàu nát một góc áo của anh. Chân phải cong lại, húc thẳng vào bộ vị của anh.
-Aaaaa....
Đường Nghị bất ngờ bị đau, buông cô ra. Cả người cong lại, ôm lấy nơi bị cô đá.
- Em...em dám làm vậy à?
Viên Viên phủi phủi tay, sửa lại cổ áo.
- Anh yên tâm, tôi dùng lực vừa phải lắm. Chắc chắn sau này anh còn có thể sinh con, đừng lo!!
Đường Nghị nhăn mặt như mặt khỉ, anh nghiến răng ken két
- Hừ, sau này mà hai chúng ta không có con, đó chắc chắn là lỗi của em.
Viên Viên sao nghe không hiểu? Bất quá bây giờ cô khác rồi, không còn như ngày xưa nữa, không phải hở chút gì cũng thay đổi sắc mặt.
Cô tự nhiên mỉm cười nhìn anh
- Nếu sau này có ngày đó, tôi sẽ đi tìm giống khác cấy vào người, yên tâm!!!
Nói xong, mở cửa bước ra ngoài.
Còn lại Đường Nghị một mình trong phòng, anh thở hồng hộc kìm chế cơn đau.
Hay lắm, miệng lưỡi ngày càng lợi hại.
Nhưng mà cô nghĩ, anh sẽ để chuyện đó xảy ra sao?
Nằm mơ!!!
Người phụ nữ của anh chỉ có thể để anh cấy giống.
Anh khẽ vươn lưỡi liếm mép. Vị ngọt của cô vẫn còn vươn vấn ở khóe môi.
Nhẹ nhàng nở nụ cười, anh nhìn cánh cửa đang khép chặt, trong lòng là một mảng hỗn độn.
Anh không thể cứ tiếp tục làm những việc như quá khứ. Kỳ thực, anh bây giờ mới hiểu. Đó chính là chấp niệm. Là chấp niệm của anh đối với cô.
Dĩ nhiên sau này, anh sẽ không để chuyện đó xảy ra, sẽ không để cô một lần nữa rời xa mình.
Sẽ không...
Móc trong túi ra chiếc điện thoại, anh bấm một dãy số.
- Alo, ừ. Triển khai kế hoạch B.
Kế hoạch theo đuổi vợ!!
----
HOÀN
Bình luận truyện