Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy

Chương 287



“Liễu Bạch nói, hắn ta đã quá mệt mỏi với những ngày phải làm chó cho gia đình này rồi, từ bây giờ hắn ta muốn làm người”.

“Mẹ kiếp! Tên khốn này chắc làm thân với thế gia nào rồi, bây giờ lại còn dám thách thức tôi!”

Sắc mặt Liễu Côn càng lúc càng trở nên khó coi, sự tức giận hiện rõ dưới đôi mắt.

“Được, hắn ta bây giờ không muốn làm chó, muốn làm người đúng không?”

“Vậy ông lập tức lấy danh nghĩa của tôi thông báo cho toàn bộ Thành Hải”.

“Nói rằng từ nay về sau Liễu Bạch cùng gia đình hắn ta không liên quan gì đến gia tộc Liễu Thị chúng ta nữa”.

“Mấy chục người trong gia đình nhà hắn ta đều bị khai trừ khỏi gia tộc!

“Vâng!”

Người quản gia cũng cho rằng quyết định này của Liễu Côn là rất sáng sốt, và ông ta sẽ thông báo tin này một cách nhanh nhất có thể.

Liễu Côn sắc mặt lạnh lùng, hung tợn nói: “Liễu Bạch à Liễu Bạch, để tao xem xem, bây giờ không có gia tộc chống lưng”.

“Gia đình đổ nát của mày liệu có thể tồn tại được bao lâu!”

“Sáng mai khi nhân viên vệ sinh môi trường đi thu dọn rác, bọn họ sẽ tìm thấy thi thể của cả gia đình chúng mày trong thùng rác!”

Cùng lúc này, tại trang viên gia tộc Lỗ Thị.

“Lẽ nào lại có lý đó, lẽ nào lại như vậy được!”

“Ngông cuồng ngạo mạn, coi trời bằng vung!”

Lỗ Diệu Quang, trưởng tộc gia tộc Lỗ Thị tức giận đến mức đầu bốc khói nghi ngút, mặt đỏ bừng bừng!

Tối qua sau khi biết tin con trai bị người ta đánh gãy chân, ông ta đã rất tức giận, đòi bắt kẻ đánh người và nghiêm khắc dạy cho hắn một bài học.

Kết quả không ngờ được, sáng hôm sau lại nghe tin con trai mình bị thiến, chuyện này làm sao ông ta có thể nhịn được!?

Lúc này, em trai Lỗ Diệu Quang, Lỗ Diệu Huy bước nhanh từ ngoài vào.

“Anh, em vừa nhận được tin, Liễu Côn đã đoạn tuyệt quan hệ với Liễu Bạch rồi”.

“Ông ta đã trục xuất cả nhà Liễu Bạch ra khỏi gia tộc vĩnh viễn”.

“Tên của Liễu Bạch cũng đã bị gạch ra khỏi gia phả của nhà họ Liễu”.

“Tốt! Liễu Côn không hổ danh là lão hồ ly”.

“Lúc này vứt bỏ mối hiềm nguy, ông ta làm như vậy là rất đúng!”

“Không còn cái mác gia tộc Liễu Thị cản trở nữa, em lập tức dắt người đến giết cả nhà Liễu Bạch cho anh!”

Lỗ Diệu Huy vội vàng nói: “Anh, hay là chúng ta giữ lại cái mạng cho Liễu Bạch và vợ hắn ta? Đem bọn chúng tới đây cho anh xử lý”.

“Không cần, con trai anh đã bị thiến rồi, bây giờ giữ lại hai cái mạng chó của chúng nó để làm gì? Chém chết cả nhà chúng nó cho anh!”

“Vâng!”

Nói xong, Lỗ Diệu Huy bước nhanh ra ngoài.

Có hơn hai mươi chiếc xe đậu trong bãi đậu xe của trang viên!

Bọn chúng kẻ nào kẻ nấy khuôn mặt nghiêm nghị, sát khí đằng đằng!

“Tất cả mọi người cầm theo vũ khí theo tôi lên xe, tiêu diệt cả nhà Liễu Bạch!”

“Cạch!”

“Cạch! Cạch! Cạch! Cạch!”

Tiếng cửa xe đóng lại.

Dưới sự chỉ huy của Lỗ Diệu Huy, đoàn xe hùng hậu hướng về phía nhà Liễu Bạch.

Từ trang viên nhà gia tộc Lỗ Thị chỉ mất khoảng nửa giờ lái xe đến nhà Liễu Bạch.

Tuy nhiên, đã hai giờ trôi qua nhưng Lỗ Diệu Huy và những người khác đều không có tin tức gì.

Lỗ Diệu Quang đi đi lại lại trong phòng khách với vẻ mặt lo lắng.

Lỗ Vĩnh Hạc lúc này đang ở trong phòng trên tầng.

Bộ phận quan trọng nhất của con trai bị tổn thương.

Nhưng vì sĩ diện, Lỗ Diệu Quang không đưa Lỗ Vĩnh Hạc đến bệnh viện.

Thay vào đó, ông ta mời một vị bác sĩ giỏi nhất đến nhà điều trị.

Hiện vết thương của Lỗ Vĩnh Hạc đã được kiểm soát.

Nhưng cuộc đời này của hắn ta coi như xong rồi.

Mặc dù, Lỗ Diệu Quang chưa bao giờ quan tâm đến đứa con trai này, cũng chưa bao giờ cho rằng hắn ta sẽ trở thành người thừa kế sản nghiệp của gia tộc.

Nhưng dù sao cũng là con trai của ông ta.

Mà tên Liễu Bạch nhỏ bé hèn mọn này lại dám động vào con trai của ông ta.

Chính là không ngừng tát vào mặt ông ta, trưởng tộc của gia tộc Lỗ Thị.

Bây giờ, da trên khuôn mặt ông ta đã bị sứt sát rồi!

Bị những kẻ thấp bé như những con lợn, con dê trong gia tộc lớn nuôi làm hỏng rồi!

Cục tức này Lỗ Diệu Quang không thể nào nuốt trôi!

Chỉ là ông ta không hiểu tại sao em trai của mình đã đi đến đó lâu như vậy mà vẫn chưa có tin tức.

Lúc này, quản gia bước nhanh vào.

Nhìn thấy quản gia trên mặt nở nụ cười, Lỗ Diệu Quang vội vàng hỏi: “Có phải nhóm người Diệu Huy bọn họ quay về rồi không?”

Quản gia lắc đầu: “Lão gia, cậu hai nhà họ Uông ở phương Bắc tới”.

Khi nghe thấy câu này, lông mày Lỗ Diệu Quang lập tức nhướn lên vui mừng.

Nhà họ Lỗ bọn họ mặc dù là gia tộc đứng đầu trong mười gia tộc hàng đầu ở Thành Hải.

Nhưng trong mắt các gia tộc lớn ở phương Bắc, bọn họ cũng chỉ là một hộ gia đình nhỏ.

Mà đứng sau nhà họ Lỗ chính là nhà họ Uông ở phương Bắc.

Năm đó vì nhà họ Lỗ bọn họ bám víu được vào nhà họ Uông, mới có được hào quang rực rỡ như ngày hôm nay.

Nhà họ Uông là gia tộc đứng thứ hai ở phương Bắc, thực lực vô cùng hùng hậu.

Không chỉ có thực lực kinh tế rất mạnh, trong gia tộc còn có những cao thủ bậc nhất khiến người ta chỉ có thể ngước nhìn!

Lần này, cậu hai nhà họ Uông Uông Nghị Sinh đến Thành Hải, đây là cơ hội gặp mặt mà ông ta nằm mơ cũng không dám nghĩ đến.

Chỉ cần tiếp đãi cậu hai nhà họ Uông cho tốt, nhà họ Lỗ bọn họ nhất định sẽ nhận được lợi ích lớn.

Đặc biệt là trong giai đoạn gần đây, thế lực ở Thành Hải trải qua những biến động lớn, thế giới ngầm lại thêm một đợt sóng gió.

Nhà họ Lương bị tiêu diệt rồi.

Nhà họ Tề và nhà họ Trương cũng bị tổn thất nghiêm trọng.

Vừa hay có thể nhân cơ hội này thôn tính toàn bộ thế lực của ba gia tộc lớn.

Bằng cách này, nhà họ Lỗ sẽ trở thành bá chủ thực sự của Thành Hải!

Để tiếp đón Uông Nghị Sinh, Lỗ Diệu Quang với tư cách là trưởng tộc, đích thân ra tận cửa chào đón hắn ta.

Lúc này, một chiếc Roll Royce đi tới.

Một người đàn ông bước ra khỏi xe trước.

Lỗ Diệu Quang biết người này.

Lão chính là Ngô Chí Vinh, người đứng đầu gia tộc nhà họ Ngô ở Cô Tô.

Lỗ Diệu Quang không thể ngờ được, Ngô Chí Vinh sẽ xuất hiện ở đây.

Nhưng trước khi ông ta kịp hỏi đã nhìn thấy Ngô Chí Vinh cúi người mở cửa xe.

Một người đàn ông đẹp trai tuấn tú mặc bộ vest trắng, xỏ đôi giày da trắng bước ra khỏi xe.

Người đàn ông tuấn tú này chính là con trai cưng của người đứng đầu gia tộc lớn nhà họ Uông ở phương Bắc, Uông Nghị Sinh.

Theo sau chiếc xe Rolls Royce là một chiếc Mercedes-Benz.

Lúc này, hai người lớn tuổi bước xuống xe.

Khi hai người lớn tuổi này xuất hiện, Lỗ Diệu Quang đột nhiên cảm thấy hô hấp trở nên khó khăn.

Rất mạnh!

Trong phút chốc, ông ta cảm thấy mọi hành động của mình đều bị đối phương khóa chặt.

Chỉ cần bản thân làm ra bất kỳ hành động nào không có lợi cho Uông Nghị Sinh.

Sẽ bị hai vị cao thủ này xóa sổ ngay lập tức!

Lỗ Diệu Quang sửng sốt đến mức sau lưng cảm thấy lạnh buốt, mồ hôi lạnh túa ra.

Phải biết rằng ông ta là cao thủ số một của gia tộc Lỗ Thị.

Khoảng cách giữa ông ta và tông sư chỉ còn một bước.

Nhưng rõ ràng, hai người trước mặt này mới chính là cao thủ thật sự!

Hai vị tông sư cùng bảo vệ một người, có thể tưởng tượng được người này cao quý đến mức nào.

Đây mới chính là cậu chủ con nhà quý tộc thật sự.

Toàn thân hắn ta toát ra khí chất thanh cao tao nhã mà người thường không thể nào có được.

Ngay đến tư thế bước đi cũng không giống mọi người.

Trong mắt Lỗ Diệu Quang, Uông Nghị Sinh còn tinh tế hơn cả một món đồ được làm thủ công.

Sự xuất hiện của Uông Nghị Sinh đã xua tan cơn giận dữ và sự xuất ức ban nãy của Lỗ Diệu Quang.

Mấy người thích thù trò chuyện trong phòng khách.

Lúc này, quản gia lại vội vàng đi vào.

Quản gia vốn định đến bên cạnh Lỗ Diệu Quang và nói nhỏ vào tai ông ta.

Kết quả, Ngô Chí Vinh ở bên cạnh chen vào một câu: “Ông Lỗ, chúng ta bây giờ đều được coi là thuộc hạ dưới trướng cậu Uông, có chuyện gì mà lại phải giấu giếm cậu chủ thế?”

“Nếu như là việc tốt, nói ra để mọi người cùng nhau chung vui”.

“Nếu như là chuyện xấu, nhà họ Lỗ các ông không thể tự mình giải quyết”.

“Đến tay cậu chủ đây không phải lại trở thành chuyện nhỏ rồi sao?”

Uông Nghị Sinh rất hài lòng với mấy lời nịnh hót của Ngô Chí Vinh.

Hắn ta khẽ gật đầu, cười nói: “Ông Ngô nói đúng lắm”.

“Nếu ông Lỗ gặp phải chuyện khó gì thì cứ nói với tôi một tiếng, ở Thành Hải này không có chuyện gì mà tôi không xử lý được”.

Uông Nghị Sinh đã nói như vậy, Lỗ Diệu Quang không dám giấu giếm nữa.

Ông ta liếc nhìn quản gia rồi gật đầu.

Quản gia lập tức nói: “Ông chủ, theo tình báo của người chúng ta phái đi, nhị lão gia đã bị bọn chúng đánh gãy tay chân, ném xuống sông rồi”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện