Hóa Ra Chúng Ta Vẫn Còn Yêu

Chương 69: Tôi nợ em tình yêu cả đời



- Mày nghĩ rằng mọi chuyện sẽ dễ như lời mày nói sao? Chà chà, để tao xem! Một bên là thanh mai trúc mã... Mười năm xa cách tưởng chừng không gặp? Còn một bên.. Thì là vợ ở bên cạnh đã hai năm rồi. Tao đang nghĩ xem.. Mày rốt cuộc chọn ai, Âu Dương Vũ Thần?

Người đàn ông kia đột nhiên lại buông lời thách thức như vậy, làm anh có chút bối rối. Đôi mắt anh nheo lại, lại nghĩ đến chuyện nãy giờ chưa thấy được người đâu, liền nhìn qua nhìn lại liên tục, nói: " Mày uy hiếp tao? Nhưng quan trọng, là người của tao đang ở đâu? "

Hiện tại đang đơn thân độc mã ở nơi này, Vũ Thần không dám hành động hồ đồ.. Vì chính anh cũng chẳng biết bọn chúng sẽ có ý đồ gì nữa. Tên kia nghe anh nói như vậy liền cười lớn lên, vẻ mặt vẫn rất bình thản mà không hề tỏ ra sợ sệt gì cả.

- Thế nào? Chưa gì đã sốt sắng rồi sao.. _ Hắn ta liền đập tay hai cái, phía đằng sau liền có người bước ra. Chính xác là hai tên, một tên giữ lấy Thư, một bên là giữ lấy Uyển Đình, cả hai đều bị trói hết cả tay. Lã Thư Di thấy Vũ Thần như là thấy được vàng, cố gắng muốn vồ tới nhưng bị kéo lại...

Uyển Đình lúc này mới mơ hồ mở mắt ra, đầu cô vẫn còn choáng váng, nhưng chuyện gì đang???

Cô nhớ lúc nãy mình vẫn đang đi mua đồ ở gần nhà, đang trên đường đi về thì bị đánh cho ngất..

Ánh mắt cô lại thấy một lần nữa rơi vào người đứng phía đối diện, là anh. Nhưng ánh mắt này thể hiện rất rõ sự căm hận, khinh bỉ đối với anh. Nếu có thể, cô chỉ muốn anh chết quách cho xong là được. Cô muốn trả thù, vì anh đã giết chết đi người thân của cô, nhớ lại chuyện cũ chưa hề nguôi ngoai khiến cô lại như muốn phát hỏa lên! Âu Dương Vũ Thần, anh còn diễn kịch hay nữa sao hả.

Vũ Thần vừa nhìn thấy Thư Di nước mắt lưng tròng như vậy trong lòng anh đương nhiên  lo lắng!

- Âu tổng, không biết ngài có xót không đây? Tôi nhìn thấy hai mỹ nữ này, trong lòng liền thấy hơi dễ chịu rồi. _ Hắn ta nói xong liền cười nham nhở, đi một vòng sang cả hai, bàn tay không  ngừng sờ soạng một chút. Lã Thư Di liền lấy hết sức mà động đậy, có ý muốn tránh né đi tay của hắn đó.

- Mẹ kiếp. mày dám động đến cô ấy sao? _ Anh đột nhiên hét lớn vẻ mặt vô cùng tức giận đến đỏ.

- Mày nói thử xem, còn mỹ nữ này thì sao, mày có quan tâm đến không? _ Hắn ta lại vòng qua tại chỗ của cô, vuốt ve một chút. Cảm giác cứ hệt như đang chơi mèo vờn chuột với Vũ Thần vậy đó.

Đến lúc này, anh mới để ý đến cô, liền bất giác mà chôn chân tại chỗ. Cả hai ánh mắt chạm  nhau ngay giờ phút này, Vũ Thần cảm thấy có chút không đúng.. Cô nhìn anh lạnh nhạt như vậy sao??

- Thật tốn thời gian của tao quá, bây giờ mày muốn thế nào đây. _ Hắn ta quay lại vào vấn đề ban nãy, không biết trong đầu có toan tính những gì nhưng hắn ta lại mở băng keo bịt miệng của Thư Di cùng Uyển Đình xuống. Chủ ý của người này là quá rõ ràng rồi, cùng lúc nghe hai người con gái van xin mình, Vũ Thần sẽ rất rối rắm. Nhưng hắn ta lại chỉ cho anh chọn một, đều có lý do hết cả.

- Thần.. Em sợ quá, bọn chúng đánh em. Hệt như quá khứ những năm trước vậy, anh cứu em đi? Em không muốn như vậy aaa. _ Tiếng la thất thanh của Thư Di vang lên trong không gian có chút tĩnh mịch thế này, như đánh một đòn tâm lý mạnh vào anh. 

- Thư Di, em đừng sợ, sẽ không sao đâu. Có anh ở đây, sẽ không ai làm tổn hại đến em cả. _ Đúng như suy nghĩ của mọi người, Vũ Thần liền hạ giọng để an ủi Thư Di một cách nhẹ nhàng êm ấm...

Cố Uyển Đình vẫn ngồi im không nói gì, cô nhìn hai người này diễn kịch với nhau như vậy.. Trong lòng là vừa đau nhưng vừa hận.

- Tao muốn cứu cả hai, không bỏ lại một ai. Mày muốn thứ gì, tao đều cho tất. _ Vũ Thần nói vậy?

- Cái tao muốn không phải là tiền đâu, tao chả cần giao dịch cái đách gì hết!! Âu Dương Vũ Thần, mày chính là cái gai trong mắt của tao đã từ lâu lắm rồi? Một trong hai con nhãi này ở đây đều có những vị trí riêng trong lòng của mày, có đúng không?  Vì thế, tao muốn mày chọn một mất một!

- Vũ Thần, làm ơn, đừng bỏ rơi em như những năm trước, em xin anh. _ Đằng sau câu nói của hắn ta là tiếng khóc rồi gào thét của Thư Di, làm anh không thể nào kiềm lòng được. Vì thế nên là anh muốn đánh liều một phen, nếu có thể hạ được hắn ta, thì có lẽ tình huống chuyển biến một chút.

Trong khoảng thời gian đó vừa đủ để người của anh lên tới, như vậy là  cả hai sẽ đều được cứu rồi nhưng chưa gì hết, phía sau lưng anh đã bị một người cầm gậy đánh mạnh xuống một đòn. Đúng lúc này cả một đám người từ đâu tứ phía vây quanh, cùng nhau hùa vào đánh tới tấp anh mà chả ngừng lại. Sức của một người đương nhiên không bì lại được với nhiều người, Vũ Thần liền  trọng thương, máu thấm đẫm cả một cái áo sơ mi kia. Hắn ta thấy như vậy liền cười hả dạ tuyệt đối.

- Cố Uyển Đình.. Tôi nợ em tình yêu một đời này, không biết chừng nào sẽ trả được. Tôi cũng chả có cách nào mà bỏ người mình yêu ở lại đây để cứu em về mà đền tội cả.. Vì thế, tôi để lại em nơi đây, coi như nợ em thêm một mạng. Tôi xin lỗi! _ Vũ Thần gắng gượng đứng dậy, nhìn thẳng cô là nói ra những lời như vậy, cúi đầu xin lỗi cô chân thành. Như vậy đã đủ khiến tên kia hiểu rõ anh là chọn ai rồi. Hắn ta liền ra hiệu cho đàn em của mình mở trói cho Thư Di, cô ta liền chạy đến anh!

Có ai thấu được rằng, trong tim cô, hoàn toàn lần này đã đau như chết rồi! Có muốn gượng thêm cũng không thể được nữa, khoảnh khắc Vũ Thần ôm chầm lấy Thư Di với nét mặt lo lắng, rồi xoay người rời đi đã cho cô biết được rằng, cả đời này cô có làm gì đi nữa cũng không so bì được cô ta.

- Tôi không cần anh xin lỗi, tôi chỉ muốn anh biết rằng, chỉ cần anh thật sự cùng cô ta rời đi khỏi.. Đời đời kiếp kiếp về sau, tôi sẽ cầu xin ông trời, hoàn toàn không muốn cùng anh trùng phùng dù chỉ một lần nào nữa. 

Âu Dương Vũ Thần nghe xong lời nói này của cô bước chân liền dừng lại, tim bị nghẹn lại đến khó chịu, đến cuối cùng cũng chỉ cố gắng thốt được ra câu: " Xin lỗi, tôi không ép bản thân  mình  yêu em được, em có thể hiểu cho tôi không? "

- Hiểu cho anh sao? Vậy mười hai năm qua tôi im lặng nhịn nhục là vì ai, là vì cái gì, anh nói thử đi cho tôi nghe. Anh chọn cô ta, lúc nào cũng là cô ta, có một lần nào anh chọn tôi chưa?? Đến hôm nay, tôi hiểu ra mọi thứ rồi, tôi cho anh mười hai năm, đổi lại được là anh đẩy tôi vào chỗ chết a.. Cút, anh cút đi cho tôi. _ Uyển Đình hét lớn lên, cúi mặt xuống mà khóc, bảo bảo à, ba của con cả đời này vẫn là không chọn mẹ, còn muốn đẩy hai mẹ con mình vào chỗ chết nữa. Tệ thật đấy...

" Tôi thật sự mong mình có siêu năng lực quay ngược thời gian vào thời điểm mười hai năm trước đó, đem hết tất cả thời gian kí ức liên quan đến anh xóa đi, xóa hết tất cả mọi thứ. Tôi thà rằng cả đời này chưa bao giờ gặp được anh, Vũ Thần.. "

Dù đau lòng đến đâu, thì Vũ Thần vẫn một mực dìu Thư Di ra khỏi nhà hoang. Còn cô vẫn ngồi đó mà khóc đau thương tâm phế liệt, tất cả đều mất hết tất cả rồi. Thật sự mất hết tất cả rồi!!!

Vũ Thần cùng Thư Di vừa đi ra nhà hoang, trong lòng anh vẫn không thể nào chịu đựng được. Lỗi là do anh, cũng là anh mắc nợ cô rất nhiều. Sau khi đi xa khỏi nhà hoang được mười mét, liền có tiếng nổ vang trời xảy ra, rung động cả một rừng cây và bầu trời kia?  Tim anh giật mạnh một cái rồi quay đầu lại, trước mặt anh chỉ còn lại một đám cháy lớn mà thôi.

- --------- 

[ Tác giả: @seunghyunttop ] 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện