Hóa Ra Tôi Là Kẻ Điên

Chương 13: Tự mình làm bậy, không thể sống



Đều là đàn ông, loại chuyện tự mình an ủi khẳng định đều đã làm qua.

Lúc hắn dùng tay giúp Lục Chính Phi, liền tự an ủi bản nói với thân, kỳ thực cứ cho là hắn đang tự ***. Đối với khuôn mặt giống hệt mình này, hắn có cảm giác cực kỳ lạ lùng, nếu không phải sợ Lục Chính Phi nhịn không nổi điên khiến hắn chịu khổ, thì Trần Thiên Khanh tuyệt đối sẽ không nói ra đề nghị này.

Sau khi Lục Chính Phi đè hắn ra làm lần đầu tiên, đến giờ Trần Thiên Khanh vẫn mất ngủ, buổi tối vừa ngủ được vài giờ thì có một bàn tay vươn tới.

Lục Chính Phi không nhận ra Trần Thiên Khanh khác thường, gã chỉ cảm thấy so với trước kia thì Trần Thiên Khanh nhượng bộ hơn rất nhiều, cũng không cố chấp, gay gắt nữa.

Chuyện gì xảy ra cũng sẵn sàng nói cho gã, sẽ không một mình giấu ở trong lòng.

Tình cảm đời trước của Lục Chính Phi với Trần Thiên Khanh căn bản không bình thường, thay vì việc hai người đang nói chuyện yêu đương, không bằng nói là đang tra tấn lẫn nhau, sung sướng lớn nhất của Trần Thiên Khanh là khi nhìn thấy Lục Chính Phi đau khổ.

Hiện tại cũng như vậy, Lục Chính Phi trở thành Trần Thiên Khanh, việc đảo lộn này giống như Trần Thiên Khanh đang trả thù hắn, cậu muốn hắn bị tra tấn, phải trải qua toàn bộ những đau đớn của cậu một lần.

Mà trên thực tế, Trần Thiên Khanh kia đã đúng, Lục Chính trở thành cậu, phải trải qua một cơn ác mộng mà hắn chưa bao giờ nghĩ đến —- bị chính mình xâm phạm.

Lục Chính Phi trẻ tuổi tinh lực dồi dào, tay Trần Thiên Khanh nắm khí quan của gã, cúi đầu, chân mày hơi nhíu lại, nhìn qua cực kỳ buồn bực.

“Thiên Khanh.” Lục Chính Phi muốn vươn tay ôm lấy hắn, nhưng bị né tránh.

“Lục Chính Phi.” Trần Thiên Khanh liếc thấy hơi thở Lục Chính Phi nặng dần, lạnh lùng nói: “Ngồi yên, đừng động đậy.” Vật kia trong tay càng ngày càng nóng, nhiệt độ ấy như muốn thiêu đốt lòng bàn tay hắn.

Người trước mắt giống hắn như đúc, Trần Thiên Khanh cơ bản không dám ngẩng đầu lên, hắn thậm chí có cảm giác mình đang thủ *** trước gương. Theo tiết tấu của Trần Thiên Khanh, cuối cùng Lục Chính Phi cũng bắn ra.

“Thiên Khanh.” Lục Chính Phi nói: “Anh muốn em.”

Thân thể Trần Thiên Khanh cứng lại trong nháy mắt, hắn biết dùng tay mình giúp Lục Chính Phi chỉ là một kế sách tạm thời, hắn không có khả năng lúc nào cũng từ chối Lục Chính Phi cầu hoan, một tháng cũng được, hai tháng cũng thế, nhưng sau đó, gã tuyệt đối sẽ không cho qua một cách có lệ.

Lục Chính Phi hắn lúc trẻ luôn ăn mềm không thích ăn cứng, cho đến khi Trần Thiên Khanh chết đi, đem hết tất cả những ngông nghênh chiếm hữu của hắn đánh nát, mới khiến hắn hiểu được sự quan trọng của nhượng bộ.

Nếu Lục Chính Phi khi mới hơn hai mươi tuổi xuyên thành Trần Thiên Khanh lúc này, có khả năng lớn sẽ vung nắm đấm với bản thân mình, gây ra cục diện càng rối rắm hơn.

Nhưng giờ phút này, đối diện với Lục Chính Phi đang cầu hoan, Trần Thiên Khanh chỉ nghĩ đến có thể kéo dài được lúc nào thì hay lúc ấy, vì thế hắn nói: “Lục Chính Phi, cho tôi chút thời gian chuẩn bị được không?”

Trần Thiên Khanh rất ít khi dùng ngữ khí thương lượng cùng gã nói chuyện, Lục Chính Phi nghe được câu ấy, trong mắt tràn đầy vui mừng, gã nói: “Thiên Khanh, em chịu tiếp nhận anh sao?”

Trần Thiên Khanh không nói gì, chỉ xé một mảnh giấy ăn, lau sạch tay mình.

“Thiên Khanh?” Lục Chính Phi giữ lấy vai hắn, kéo hắn quay lại phía mình, nhìn mặt hắn nói: “Em, sẽ không phải là, chịu chấp nhận anh chứ?”

Ánh mắt của Trần Thiên Khanh vẫn bình tĩnh, hắn nhìn dáng vẻ kích động của gã, có chút đáng thương, không sai, lúc trẻ hắn luôn cầu mong sự tiếp nhận của Trần Thiên Khanh, đáng tiếc, Lục Chính Phi vĩnh viễn không nhận được những gì hắn mong ước.

Vì thế Trần Thiên Khanh nhả ra từng chữ: “Lục Chính Phi, tôi vĩnh viễn không thể yêu anh.” —- những lời này đại diện cho bản thân hắn, cũng đại diện cho Trần Thiên Khanh kia, của một Trần Thiên Khanh mà hắn yêu say đắm, hắn khinh thường chuyện lừa gạt tình cảm của gã, cho nên dù nhìn thấy ánh sáng trong mắt Lục Chính Phi dần dần mất đi, hắn vẫn nói hết những lời này.

Lục Chính Phi không cười, chỉ trầm mặc nhìn Trần Thiên Khanh, ánh mắt hai người trong nháy mắt đều tương tự nhau.

Lục Chính Phi nói: “Ngay cả lừa anh, em cũng không muốn sao?”

Trần Thiên Khanh thản nhiên nói: “Anh hy vọng tôi sẽ lừa anh sao?”

Lục Chính Phi không nói chuyện, kỳ thật hai người đều biết đáp án rõ ràng, bầu không khí vốn ái muội lại đóng băng xuống cực điểm, ôn nhu trên mặt gã từ từ biến mất, cuối cùng chỉ còn lại lãnh đạm.

Lục Chính Phi nói: “Cứ như vậy đi.”

Nói xong, gã đứng dậy, sửa sang lại quần áo, rồi xoay người ra ngoài.

Trần Thiên Khanh ngồi trên sô pha, nhìn theo bóng lưng của gã, có cảm giác khó thở, hắn đã từng gây thương tổn cho Trần Thiên Khanh, cho nên, bây giờ hắn mang theo những phương thức tàn nhẫn hơn để thương tổn chính mình.

Không ai rõ ràng hơn hắn, làm như thế nào mới khiến Lục Chính Phi chết tâm.

Lục Chính Phi đóng cửa “Rầm” một tiếng, Trần Thiên Khanh chậm rãi đứng dậy vào phòng ngủ.

Cả kì nghỉ hè, Trần Thiên Khanh dồn hết tinh lực vào việc phục hồi khả năng đi đứng, hắn không hy vọng để lại chút di chứng nào trên thân thể này, nên cho dù cực kỳ đau đớn, hắn cũng cố gắng kiên trì.

Sau cuộc đối thoại lần đó, thời gian về nhà của Lục Chính Phi ngày càng ít đi, đại khái ba bốn ngày mới về một lần, những lúc khác cũng không biết vội vàng chuyện gì.

Trần Thiên Khanh không lo lắng chút nào về chuyện Lục Chính Phi sẽ lăng nhăng bên ngoài, hắn biết rõ sự chấp nhất của gã với Trần Thiên Khanh có bao nhiêu sâu nặng.

Đầu tháng tám, thời tiết rất nóng, Lục Chính Phi thường xuyên mời các chuyên gia về giúp đỡ Trần Thiên Khanh hồi phục.

Trần Thiên Khanh nói cảm ơn với gã, Lục Chính Phi chỉ gật gật đầu. Hai người đã chiến tranh lạnh hơn một tháng, nói một cách chính xác là, Lục Chính Phi đơn phương chiến tranh lạnh, câu nói “Tôi vĩnh viễn không có khả năng yêu anh.” tựa như gây ra ảnh hưởng vô cùng lớn với gã.

Trước kia Trần Thiên Khanh cũng từng nói những lời này, nhưng bình thường đều vào lúc tông cửa chạy đi, cho nên Lục Chính Phi tình nguyện nghĩ những lời này là cách để cậu phát tiết cảm xúc.

Chính là ngày đó, Trần Thiên Khanh cực kỳ bình tĩnh, bĩnh tĩnh nói ra từng chữ, cho nên Lục Chính Phi không thể không tin tưởng, lời này là xuất phát từ tận đáy lòng hắn —- hắn tuyệt đối sẽ không yêu gã.

Không có chuyện gì xảy ra, càng làm cho Lục Chính Phi cảm thấy thất bại, gã rất muốn như lúc trước có thể lừa mình dối người, nhưng bây giờ làm thế nào cũng không được.

Trần Thiên Khanh cũng không biết tình hình gần đây của Lục Chính Phi, hắn chỉ nghiêm túc luyện tập phục hồi, chỉ nghĩ nhanh chóng đi đứng bình thường, bởi vì vậy, mà quên đi một ngày quan trọng.

Sinh nhật Trần Thiên Khanh là mùng bảy tháng mười một, còn sinh nhật Lúc Chính Phi vào mười chín tháng tám.

Mà Trần Thiên Khanh lúc này, chỉ nhớ sinh nhật của cậu mà quên mất sinh nhật Lục Chính Phi.

Hôm nay là ngày mười chín, Lục Chính Phi thức dậy từ rất sớm, Trần Thiên Khanh đến tám giờ mới rời giường, vào phòng khách thì thấy Lục Chính Phi đã ăn xong bữa sáng.

Trần Thiên Khanh chào Lục Chính Phi một câu như thường ngày, nhưng Lục Chính Phi không để ý tới hắn.

Lục Chính Phi nhìn hắn ăn cháo, mở miệng lần đầu tiên sau một tháng: “Thiên Khanh, anh muốn nghe em chơi đàn dương cầm.”

Động tác của hắn cứng lại, hắn có thể sắm vai Trần Thiên Khanh một cách hoàn mỹ, bởi vì hắn biết toàn bộ thói quen của cậu, nhưng có một sơ hở lớn —- hắn căn bản không biết đàn dương cầm, tuyệt đối sẽ không chơi.

Lục Chính Phi nói tiếp: “Ngày hôm nay, có thể chơi cho anh một bản được không?”

Trần Thiên Khanh đặt thìa xuống, dùng khăn lau miệng, ra vẻ bình tĩnh: “Sao vậy? Tại sao đột nhiên muốn nghe tôi đàn?” —- đúng vậy, hắn hoàn toàn không nhớ ra sinh nhật Lục Chính Phi.

Cũng may, Lục Chính Phi cũng không mong đợi gì vào chuyện hắn sẽ nhớ hôm nay là ngày gì, chỉ nhìn hắn nói: “Em không muốn đàn?”

Trần Thiên Khanh phát hiện ra trong mắt gã đã có chút nguy hiểm, vẻ mặt Lục Chính Phi thực bình tĩnh, nhưng hắn biết gã sắp nổi giận.

Chọc vào Lục Chính Phi vào hôm sinh nhật gã tuyệt đối không phải là chuyện sáng suốt, đặc biệt Lục Chính Phi vừa chiến tranh lạnh với hắn một tháng, nhưng Trần Thiên Khanh cũng không có cách nào đáp ứng được yêu cầu kia, hắn không làm được.

Có đôi khi, im lặng chính là đáp án tốt nhất, Lục Chính Phi lạnh lùng nói: “Em khẳng định là mình không muốn đàn?”

Không biết như thế nào, Trần Thiên Khanh thấy ngực có chút thắt lại, hắn chỉ khẽ thở dài một cái, nhìn gương mặt lạnh lùng của gã, nhẹ giọng nói: “Lục Chính Phi, anh còn giận tôi sao?”

Lục Chính Phi nói: “Trần Thiên Khanh, tôi hỏi em một lần cuối cùng, em đàn hay không?”

Chuyển chủ đề thất bại, Trần Thiên Khanh chỉ có thể đối mặt với vấn đề này của gã, hắn có chút hoài nghi, nếu hắn tiếp tục từ chối, liệu Lục Chính Phi có trực tiếp bùng nổ mà đập nát cây đàn dương cầm kia không —- đồ vật đã không còn sự ăn ý, thì không có giá trị tồn tại.

Trần Thiên Khanh nhìn vào ánh mắt gã, quyết định ăn ngay nói thật: “Lục Chính Phi, tôi sẽ không chơi đàn dương cầm nữa.”

Vẻ mặt Lục Chính Phi không thay đổi gì, gã cảm giác Trần Thiên Khanh đang nói dối, qua quýt với mình: “Sẽ không chơi?”

“Đúng vậy.” Sắc mặt Trần Thiên Khanh không chùn bước: “Sau khi tôi tỉnh lại, tôi nhận ra mình không sẽ chơi đàn nữa.”

Lục Chính Phi nở nụ cười: “Cho nên, ý của em là, cây đàn dương cầm kia không còn giá trị?”

Trần Thiên Khanh còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy gã đứng lên, xoay người đi lên tầng hai. Gần như trong giây tiếp theo, Trần Thiên Khanh liền hiểu ý định của gã —- gã muốn đập nát cây dương cầm kia.

Đầu hắn “Ầm” một tiếng nổ tung, chỉ còn một suy nghĩ trong đầu lúc này —- Lục Chính Phi, tên vương bát đản, cây đàn kia sao anh có thể đập?

Sau đó trước khi đầu óc suy nghĩ rõ ràng thì thân thể đã vọt về phía Lục Chính Phi.

Hắn đánh không lại Lục Chính Phi, cho dù là chiều cao hay hình thể thì hoàn toàn không phải đối thủ của gã, thế nên chỉ cần Lục Chính Phi muốn, hắn rất khó ngăn cản được hành động của gã.

Hai người một mạch từ cầu thang bước lên tầng hai, mắt thấy Lục Chính Phi đã mất đi lý trí, không nghe được hắn nói gì nên Trần Thiên Khanh đành dùng biện pháp cuối cùng, hắn hét to với gã: “Con mẹ nó, không phải anh muốn làm tôi sao? Nổi giận với một cây đàn thì gọi gì là hảo hán, có bản lĩnh thì tới mà đè lão tử, thao!”

Lục Chính Phi nghe xong, ánh mắt đỏ lên vì tức giận, chuyển tầm nhìn từ cây đàn sang Trần Thiên Khanh: “Em khẳng định?”

Trần Thiên Khanh nhìn ánh mắt như dã thú của gã, chỉ cảm thấy miệng phát khô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện