Hoa Sơn Tiên Môn
Chương 33: Phản kích
Đương nhiên Nguyệt Tu La có luyện khí bát tầng, pháp lực hùng hậu như vậy vượt qua Lục Nguyên hai tầng tạo thành áp lực khá lớn cho hắn. Lục Nguyên chắn trái đỡ phải, đã rơi vào khổ chiến.
Lục Nguyên rơi vào khổ chiến, bên kia Diệp Phương, Diệp Viên càng thảm hơn.
Còn lại mười mấy con thổ khôi lỗi bao vây Diệp Phương, Diệp Viên. Bản thân đám thổ khôi lỗi thực lực kém chút nhưng số lượng quá nhiều. Nếu không đâm vào chỗ yếu thì những thổ khôi lỗi sẽ không tán đi, cũng không sợ đau, khiến người nhức đầu. Phía Diệp Viên đỡ chút, Họa Viên kiếm múa may, ở không khí vạch kiếm ảnh hình tròn phòng ngự thổ khôi lỗi bốn phía.
Bên Diệp Phương thì tệ chút. Diệp Phương múa Phương Chính kiếm, kiếm thức ngay ngắn, phòng thủ khá chật vật. Không phải vì kiếm pháp của gã kém hơn Diệp Viên mả bởi kiếm pháp Diệp Phương luyện ngay ngắn, từng chiêu từng thức đều thẳng tắp. Kiếm thế như vậy khi tấn công tất nhiên vô cùng sắc bén, phòng ngự thì kém rất nhiều.
So sánh thì kiếm pháp, kiếm thế hình tròn của Diệp Viên rất có lợ cho phòng ngự nhưng tấn công thì không, uy lực tấn công không đầy đủ.
Kiếm pháp của Diệp Phương đích thực không thích hợp phòng thủ, chiêu thức đến đi bị thổ khôi lỗi liên tục đánh trúng. Rốt cuộc khi một con thổ khôi lỗi đánh trúng sau gáy gã thì màn sáng xanh nhạt lóe lên, bùa hộ mệnh phòng thân dựng lên. Khi màn sáng xanh dựng lên, đám thổ khôi lỗi không tấn công gã mà hướng về Diệp Viên.
Diệp Viên phòng thủ đích thực không sai, nhưng khi thổ khôi lỗi tấn công hai người đều dồn về phía gã thì rốt cuộc không chống đỡ nổi nữa. Lại ra mười chiêu, gã bất đắc dĩ dựng lên màn sáng xanh nhạt.
Lần này mười mấy thổ khôi lỗi cộng thêm Nguyệt Tu La chủ công đều hướng về Lục Nguyên.
Lục Nguyên chịu áp lực lớn đến cực điểm.
Diệp Phương, Diệp Viên thầm nghĩ, xem ra lần này đối phó Nguyệt Tu La thất bại rồi, nhưng lần rèn luyện dưới đất có thể tới bước này xem như hoàn mỹ. Dù cuối cùng không đánh bại Nguyệt Tu La hơi đáng tiếc nhưng đã không tệ, hai người coi như vừa lòng.
Lục Nguyên đột nhiên mở miệng:
- Kỳ thực lần rèn luyện đến mức này, lấy tính tình làm biếng của ta thì xem như hoàn mỹ rồi. Chỉ là ngươi đến trước mắt, không đánh ngã ngươi thì hơi đáng tiếc.
Nguyệt Tu La nghe vậy cười ra tiếng, nói:
- Thật là một hậu bối đáng yêu, lại dám có ý định đánh bại ta? Sao có thể chứ, không biết tự lượng sức mình.
- Có phải là không biết lượng sức hay không phải thử mới biết.
Lục Nguyên bỗng phát hiện nỗi hiếu thắng trong lòng bị kích phát. Dưỡng Ngô kiếm đột nhiên vèo vèo liên tục tấn công, kiếm phong lạnh lẽo, kiếm quang chớp lóe, liên tiếp vài kiếm đông hướng Nguyệt Tu La, nói chính xác hơn là ngón chân trái của ả.
Tất cả pháp lực của hắn đều tuôn vào Dưỡng Ngô kiếm, hạo nhiên khí của kiếm càng tăng lên, kiếm quang sáng ngời.
Trước kiếm quang sắc bén, Nguyệt Tu La cau mày, không lẽ hậu bối tiên môn này phát hiện cái gì?
Diệp Phương, Diệp Viên kinh ngạc phát hiện khi Lục Nguyên công kích ngón chân trái của Nguyệt Tu La thì gần hai mươi thổ khôi lỗi không động đậy, như là chết đứng vậy.
Tiếp theo từng kiếm của Lục Nguyên đều tấn công ngón chân trái của Nguyệt Tu La.
Nguyệt Tu La quát chói tai:
- Ngươi làm sao phát hiện được!?
- Đánh lâu như vậy mà không phát hiện thì chẳng phải là đáng cười?
Lục Nguyên cười cười nói:
- Mỗi lần ngươi muốn thổ khôi lỗi công kích thì ngón chân trái phải đạp đất mới được. Căn cứ năm ngón chân trái đạp đất biến đổi thì thổ khôi lỗi công kích sẽ xảy ra biến đổi tương ứng. Những thổ khôi lỗi chỉ do mặt đất ngưng tụ thành, không có trí tuệ, vậy nên chỉ cần khống chế ngón chân trái của ngươi thì đám thổ khôi lỗi sẽ không có tác dụng. Đáng tiếc ta phát hiện hơi muộn. Đúng rồi, phải cảm ơn thói quen không thích mang giày của ngươi.
Cái này cũng được? Diệp Phương, Diệp Viên há hốc mồm. Lục Nguyên nói thì đơn giản nhưng thực hiện không hề dễ dàng chút nào. Trong công kích như gió táp mưa sa của Nguyệt Tu La, bị thật nhiều thổ khôi lỗi vây đánh, trái chắn phải chặn đã là khó khăn mà còn có thể bình tĩnh quan sát đối thủ, Diệp Phương, Diệp Viên tự nhân bản thân không có năng lực như vậy.
Lục Nguyên cười cười, là nụ cười tự tin, nói:
- Được rồi, mới nãy luôn mặc kệ ngươi tấn công, giờ chắc nên do ta tấn công rồi.
Lục Nguyên sẽ tấn công vào lúc này cũng là có lý do.
Thứ nhất, bây giờ Nguyệt Tu La không còn nhiều pháp lực. Năm đệ tử chân truyền kiếm tông Nam phong bắt tay nhau không phải dễ đối phó. Đệ tử kiếm tông Nam phong có lẽ pháp lực không mạnh bao nhiêu nhưng ai nấy kiếm pháp vô cùng kỳ diệu. Trong kiếm tông không biết có bao nhiêu kiếm pháp kỳ lạ hiếm hoi. Năm đệ tử chân truyền bắt tay nhau nên tiêu hao không ít pháp lực của Nguyệt Tu La. Bây giờ một lần đối ba người chiến đấu lâu như vậy, chắc pháp lực của Nguyệt Tu La lại suy yếu một bậc.
Thứ hai, Vân Ý Miên Miên trong Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm phủ trên kiếm có thể triệu tiêu một phần pháp lực của đối phương.
Thứ ba, pháp lực mới bắt đầu khí thế hùng hồn chỉ có thể ngăn cản. Một hơi xông xáo, lần hai suy, lần ba kiệt, giờ là lúc khí thế Nguyệt Tu La giảm thấp, tới lúc hắn nên tấn công rồi.
Nguyệt Tu La phát ra từng tiếng chế giễu. Coi như không có thổ khôi lỗi thì ả tự tin chỉ bằng thực lực bản thân vượt qua Lục Nguyên rồi, bây giờ hậu bối này lại dám nói là đơn độc đấu thắng mình, điều này sao có thể? Thật là quá buồn cười. Khi cười giễu thì Nguyệt Tu La tấn công.
Lục Nguyên cười cười, xem ra Nguyệt Tu La vẫn cho rằng ả thắng chắc rồi, đáng tiếc, bây giờ tình hình khác biệt.
Giờ là lúc mình phản kích.
Pháp lực toàn thân dồn vào thanh kiếm, Dưỡng Ngô kiếm tỏa kiếm quang sáng ngời.
Kiếm quang như uông nước chiếu ngọn đuốc xung quanh sáng tỏ thêm.
Kiếm, động lên.
Thi triển ra chiêu "Phong Lưu Vân Tán". Phong Lưu Vân Tán là chiêu kinh điển nhất trong Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm. Thi triển ra kiếm chiêu quay quanh đối thủ, tiêu hao pháp lực đối thủ khiến pháp lực kẻ địch bị phong lưu vân tán đi. Bây giờ Lục Nguyên là bình tĩnh, pháp lực dồn dập tấn công, pháp lực có chút thiếu hụt, đương nhiên còn một vấn đề chính yếu là ả luôn triệu hoán thổ khôi lỗi. Nghĩ đến lúc ả một chọi năm đệ tử chân truyền chắc đang triệu hoán thổ khôi lỗi, thứ này triệu hoán tiêu hao pháp lực khá nhiều, còn liên tục đấu, tiêu hao dĩ nhiên là rất lớn.
"Phong Loạn Vân Loạn", chiêu này kiếm quang rất loạn, dưới kiếm quang hoàn cảnh chiến đấu đều loạn lên.
"Phong Quá Giang Sơn Bất Lưu Ngân" là một chiêu thức tập kích rất hiểm, gió thổi qua nước non không để lại dấu tích.
"Vi Phong Phất Diện", kiếm thức khiến ngươi bất giác trúng chiêu.
"Phong Bất Khả Truy", kiếm chiêu này trong Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm là chiêu có tốc độ rất nhanh, kiếm quang chỉ như cái bóng thẳng hướng đối thủ.
Chiêu "Vân Quyển Vân Thư" cực kỳ tự nhiên, cực kỳ tiêu sái, cực kỳ tả ý.
Trong những chiêu thức này Nguyệt Tu La bất giác rơi vào kiếm chiêu. Ban đầu ả định dùng chân trái khống chế thổ khôi lỗi nhưng phát hiện không như ý. Chân trải chỉ cần sắp đụng tới mặt đất là kiếm quang lạnh lẽo xẹt qua, khiến chân ả không cách nào đạp đất. Dần dần ả phát hiện rơi vào tình trạng càng đáng sợ.
Bất giác động tác thân thể mình đã bị kiếm thế địch thủ quyết định.
Không phải Nguyệt Tu La không thể khống chế cơ thể, nhưng ngươi muốn chuyển người xuống nhưng cố tình kiếm quang lóe ánh sáng xẹt qua. Trừ phi ngươi chịu để chìa đôi chân cho kiếm quang chặt đứt, nếu không thì không cách nào xuống. Ngươi muốn đi trái nhưng kiếm quang xẹt qua trái, không muốn mất mạng thì không dám né bên trái.
Nguyệt Tu La phát hiện mình bị kiếm thế vây khốn, bị kiếm ý ảnh hưởng, dần bất đắc dĩ. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenbathu.net
Mình tựa như là con rối của Lục Nguyên vậy.
Bình thường ả khống chế thổ khôi lỗi, nhưng đây là lần đầu tiên bị người loay hoay như con rồi.
Giờ Nguyệt Tu La đã hiểu, đối thủ của ả dù tuổi rất trẻ, thoạt trông là nhân loại chưa đến hai mươi tuổi mà kiếm thuật đã xuất thần nhập quá. Chết tiệt! Bình thường kiếm thuật nhập hóa ít nhất phải là đệ cửu đại chứ? Từ khi nào xuất hiện đệ thập đại kiếm thuật nhập hóa vậy?
Thanh kiếm trong tay, khống chế đối thủ.
Lục Nguyên có chính là cảm nhận này.
Đây là đúng là một kiếm nơi này khống chế đối thủ. Hành động, sống chết của đối thủ bị khống chế bơir kiếm thế của mình. Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm liên miên thi triển ra. Kỳ thực Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm có đặc điểm rất lớn đó là đặc điểm vân hệ, càng cuốn lấy đối thủ, đối thủ càng vùng vẫy thì càng như rơi vào đống mây.
Đương nhiên nói thì nhẹ nhàng chứ Lục Nguyên không hề thoải mái, dù sao pháp lực Nguyệt Tu La cao hơn tới hai tầng cảnh giới, đây còn là tình huống đối thủ tiêu hao một phần pháp lực, hơn nữa ả không có tuyệt học.
Cách đánh từng chiêu chỉ sơ hở đối phương chắc có thể vượt tiểu cảnh giới thắng đối thủ.
Tình hình bây giờ hắn lấy trường kiếm khống chế đối thủ chắc là có thể vượt hai tiểu cảnh giới chiến thắng.
Đây là cực hạn của hắn.
Không sai, kiếm thuật đích thực rất cường đại nhưng cũng cần pháp lực tương ứng, nếu pháp lực quá yếu, cho dù ngươi có kiếm thuật mạnh hơn nữa cũng không bao nhiêu tác dụng.
Lúc này Lục Nguyên đã tiêu hao pháp lực rất nhiều, nhưng chìm đắm trong cảnh giới này, kiếm quang chớp lóe, kiếm tích tung bay, dù thân thể mệt mỏi đến cực hạn không còn cảm giác. Chính vì Lục Nguyên chìm đắm trong cảnh giới đó nên bên cạnh đến một vị tiền bối kiếm tiên cũng không hay biết.
Phi Thiên Kiếm Tiên Sở Phi đã đến. Khi Diệp Phương phát động bùa hộ mệnh phòng thân thì gã cảm giác được rồi, lập tức nhân kiếm hợp nhất ngự kiếm bay đến giải cứu. Gã vừa ngự kiếm đến, bước ra kiếm quang trạng thái nhân kiếm hợp nhất nhìn tình hình bên này, kinh ngạc đến bàn tay vuốt râu tạm dừng.
Đây là…
Có phải mình nhìn lầm không.
Thực lực cỡ như tiền bối kiếm tiên Phi Thiên Kiếm Tiên Sở Phi đương nhiên sớm nhìn thấu pháp lực là luyện khí kỳ bát tầng, Lục Nguyên chỉ là đỉnh luyện khí kỳ lục tầng thôi, chính giữa pháp lực chênh lệch quá lớn. Bây giờ nhìn qua thì Lục Nguyên lại chiếm ưu thế, áp chế Nguyệt Tu La, điều này sao có thể, đây là điều kinh thứ nhất.
Sở Phi chắp tay sau lưng, thấy ngay thổ khôi lỗi. Môn chủ Nguyệt Ma Môn Nguyệt Tu La triệu hoán thổ khôi lỗi rồi? Vậy tại sao bây giờ thổ khôi lỗi không động đậy? Sở Phi lấy làm lạ. Tại tu tiên giới có một số biết triệu hoán ra sinh linh trợ giúp uy lực tác chiến rất lớn, tại sao bây giờ Nguyệt Tu La bị ức chế còn không dùng thổ khôi lỗi? Sở Phi có ánh mắt độc cỡ nào, lại là người ngoài cuộc tỉnh táo, liền chú ý đến chân trái Nguyệt Tu La. Lục Nguyên luôn chém hướng chân ả, không để chân trái Nguyệt Tu La đạp đất, mặt này có lẽ có gì đó. Nhưng càng là vậy thì Sở Phi càng kinh sợ, một người thực lực luyện khí kỳ đệ bát tầng tế kinh vi mạch lại có thể triệu hoán thổ khôi lỗi công kích, người như vậy lại bị một đệ tử hậu bối luyện khí kỳ lục tầng đè áp, đây là kinh thứ hai.
Sở Phi trong lòng tràn đầy nghi hoặc, quan sát kỹ kiếm pháp Lục Nguyên. Gã sớm biết Lục Nguyên lĩnh ngộ kiếm ý, nhưng coi như là lĩnh ngộ kiếm ý thì tối đa chỉ vượt một tầng tiểu cảnh giới thắng địch thôi. Bây giờ là vượt hai tầng tiểu cảnh giới áp chế đối thủ.
Sở Phi nhìn xem, càng nhìn kiếm pháp Lục Nguyên thì càng giật mình. Kiếm pháp Lục Nguyên kỳ thực rất đơn giản, chủ yếu là Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm cộng thêm một ít kiếm chiêu căn bản không thành hệ thống, tùy ý ra bảy lẻ tám lạc kiếm chiêu. Nhưng chính vì chiêu thức đơn giản như vậy sử dụng càng lộ uy lực, đây là hoàn toàn lĩnh ngộ kiếm ý.
Cấp kiếm ý chia làm sơ lĩnh ngộ, trung kỳ lĩnh ngộ, và hoàn toàn lĩnh ngộ.
Hoàn toàn lĩnh ngộ! Không ngờ là hoàn toàn lĩnh ngộ.
Lúc này Sở Phi thực là vô cùng hoảng sợ. Sở Phi gã cũng là hơn một trăm năm trước mới hoàn toàn lĩnh ngộ kiếm ý, khi đó đã hơn một trăm tuổi, bây giờ Lục Nguyên sư điệt tuổi chưa đến hai mươi đã hoàn toàn lĩnh ngộ kiếm ý! Sở Phi ở một bên quan sát bị hoảng sợ.
Lục sư điệt này thật là…
Sở Phi đứng nơi này, tuy chỉ đơn giản chắp tay đứng nhưng tiền bối kiếm tiên Bắc phong đứng đó tạo áp lực khá lớn cho Nguyệt Tu La. Vốn Nguyệt Tu La đã bị Lục Nguyên áp chế, giờ lòng căng thẳng thì sai lầm càng nhiều, kết quả là bị Lục Nguyên một chiêu Cuồng Phong Quá Cảnh hoa lệ, Dưỡng Ngô kiếm tựa cuồng phong thổi quét chém đầu Nguyệt Tu La.
Cuồn cuộn, đầu Nguyệt Tu La lăn trên mặt đất.
Chiêu cuối cùng Cuồng Phong Quá Cảnh, trường kiếm chỉ xéo đằng trước, Lục Nguyên thở ra hơi dài. Kỳ thực mới rồi đấu với Nguyệt Tu La là hắn dốc hết sức lực, pháp lực tiêu hao gần hết, thậm chí đến khúc sau hơi suy kiệt, nhưng chìm đắm trong trạng thái kiếm thuật cực kỳ tuyệt vời nên không biết gì.
Bây giờ đã qua tinh thần chìm đắm trong kiếm thuật lập tức cảm giác cả người uể oải, Nguyệt Tu La thì đã trống rỗng.
Nguy hiểm quá.
Cho dù kiếm thuật của mình tinh diệu đến trình độ này, muốn vượt hai tầng tiểu cảnh giới thắng địch đúng là khó khăn.
Pháp lực, kiếm thuật, thiếu một thứ cũng không được.
Lục Nguyên đột nhiên thấy Sở Phi, giật mình nói:
- A, Sở sư thúc, ngươi ở đó à.
Sở Phi cười cười nói:
- Kiếm thuật của ngươi xứng với hai chữ tinh diệu, nhưng kinh nghiệm thực chiến không được tốt lắm. Như cấp bậc chúng ta khi đấu với địch thì phải tai nghe sáu hướng mắt nhìn tám phương. Sư thúc ta đứng đây lâu như vậy mà ngươi không phát hiện.
Lục Nguyên đáp:
- Vâng, đa tạ sư thúc nhắc nhở, sau này sẽ chú ý hơn.
Đối với câu đáp của Lục Nguyên, Sở Phi khá vừa lòng. Sư điệt này không kiêu ngạo nóng nảy, sẽ không vì kiếm thuật tinh diệu, đứng trên đệ thập đại đệ tử mà ngạo mạn, là mầm tốt. Chẳng qua trước kia không biết Lục Nguyên làm biếng mà lại là mầm tốt đến thế, xem nhầm rồi. Xem ra Lý Nguyên Bạch sư huynh đúng là gừng càng già càng cay.
Sở Phi nói:
- Kiếm thuật của ngươi tinh diệu, đứng trên đệ thậpđại nhưng đừng quá kiêu ngạo. Trong đệ thập đại đệ tử không ít người pháp lực thắng ngươi. Pháp lực là căn cơ tất cả, kiếm khí tông cùng quan trọng, kiếm khí tông cùng quan trọng.
Gã đang nhắc nhở Lục Nguyên đừng chỉ chú trọng kiếm thuật mà bỏ qua tu hành pháp lực.
Hoa Sơn Tiên Môn tổng cộng ngũ phong, trong đó có hai phong là kiếm tông.
kiếm tông truy cầu kiếm pháp hung ác, kỳ quái, huyền ảo. Gã sợ Lục Nguyên đi theo con đường mòn kiếm tông.
- Vâng!
Lục Nguyên rơi vào khổ chiến, bên kia Diệp Phương, Diệp Viên càng thảm hơn.
Còn lại mười mấy con thổ khôi lỗi bao vây Diệp Phương, Diệp Viên. Bản thân đám thổ khôi lỗi thực lực kém chút nhưng số lượng quá nhiều. Nếu không đâm vào chỗ yếu thì những thổ khôi lỗi sẽ không tán đi, cũng không sợ đau, khiến người nhức đầu. Phía Diệp Viên đỡ chút, Họa Viên kiếm múa may, ở không khí vạch kiếm ảnh hình tròn phòng ngự thổ khôi lỗi bốn phía.
Bên Diệp Phương thì tệ chút. Diệp Phương múa Phương Chính kiếm, kiếm thức ngay ngắn, phòng thủ khá chật vật. Không phải vì kiếm pháp của gã kém hơn Diệp Viên mả bởi kiếm pháp Diệp Phương luyện ngay ngắn, từng chiêu từng thức đều thẳng tắp. Kiếm thế như vậy khi tấn công tất nhiên vô cùng sắc bén, phòng ngự thì kém rất nhiều.
So sánh thì kiếm pháp, kiếm thế hình tròn của Diệp Viên rất có lợ cho phòng ngự nhưng tấn công thì không, uy lực tấn công không đầy đủ.
Kiếm pháp của Diệp Phương đích thực không thích hợp phòng thủ, chiêu thức đến đi bị thổ khôi lỗi liên tục đánh trúng. Rốt cuộc khi một con thổ khôi lỗi đánh trúng sau gáy gã thì màn sáng xanh nhạt lóe lên, bùa hộ mệnh phòng thân dựng lên. Khi màn sáng xanh dựng lên, đám thổ khôi lỗi không tấn công gã mà hướng về Diệp Viên.
Diệp Viên phòng thủ đích thực không sai, nhưng khi thổ khôi lỗi tấn công hai người đều dồn về phía gã thì rốt cuộc không chống đỡ nổi nữa. Lại ra mười chiêu, gã bất đắc dĩ dựng lên màn sáng xanh nhạt.
Lần này mười mấy thổ khôi lỗi cộng thêm Nguyệt Tu La chủ công đều hướng về Lục Nguyên.
Lục Nguyên chịu áp lực lớn đến cực điểm.
Diệp Phương, Diệp Viên thầm nghĩ, xem ra lần này đối phó Nguyệt Tu La thất bại rồi, nhưng lần rèn luyện dưới đất có thể tới bước này xem như hoàn mỹ. Dù cuối cùng không đánh bại Nguyệt Tu La hơi đáng tiếc nhưng đã không tệ, hai người coi như vừa lòng.
Lục Nguyên đột nhiên mở miệng:
- Kỳ thực lần rèn luyện đến mức này, lấy tính tình làm biếng của ta thì xem như hoàn mỹ rồi. Chỉ là ngươi đến trước mắt, không đánh ngã ngươi thì hơi đáng tiếc.
Nguyệt Tu La nghe vậy cười ra tiếng, nói:
- Thật là một hậu bối đáng yêu, lại dám có ý định đánh bại ta? Sao có thể chứ, không biết tự lượng sức mình.
- Có phải là không biết lượng sức hay không phải thử mới biết.
Lục Nguyên bỗng phát hiện nỗi hiếu thắng trong lòng bị kích phát. Dưỡng Ngô kiếm đột nhiên vèo vèo liên tục tấn công, kiếm phong lạnh lẽo, kiếm quang chớp lóe, liên tiếp vài kiếm đông hướng Nguyệt Tu La, nói chính xác hơn là ngón chân trái của ả.
Tất cả pháp lực của hắn đều tuôn vào Dưỡng Ngô kiếm, hạo nhiên khí của kiếm càng tăng lên, kiếm quang sáng ngời.
Trước kiếm quang sắc bén, Nguyệt Tu La cau mày, không lẽ hậu bối tiên môn này phát hiện cái gì?
Diệp Phương, Diệp Viên kinh ngạc phát hiện khi Lục Nguyên công kích ngón chân trái của Nguyệt Tu La thì gần hai mươi thổ khôi lỗi không động đậy, như là chết đứng vậy.
Tiếp theo từng kiếm của Lục Nguyên đều tấn công ngón chân trái của Nguyệt Tu La.
Nguyệt Tu La quát chói tai:
- Ngươi làm sao phát hiện được!?
- Đánh lâu như vậy mà không phát hiện thì chẳng phải là đáng cười?
Lục Nguyên cười cười nói:
- Mỗi lần ngươi muốn thổ khôi lỗi công kích thì ngón chân trái phải đạp đất mới được. Căn cứ năm ngón chân trái đạp đất biến đổi thì thổ khôi lỗi công kích sẽ xảy ra biến đổi tương ứng. Những thổ khôi lỗi chỉ do mặt đất ngưng tụ thành, không có trí tuệ, vậy nên chỉ cần khống chế ngón chân trái của ngươi thì đám thổ khôi lỗi sẽ không có tác dụng. Đáng tiếc ta phát hiện hơi muộn. Đúng rồi, phải cảm ơn thói quen không thích mang giày của ngươi.
Cái này cũng được? Diệp Phương, Diệp Viên há hốc mồm. Lục Nguyên nói thì đơn giản nhưng thực hiện không hề dễ dàng chút nào. Trong công kích như gió táp mưa sa của Nguyệt Tu La, bị thật nhiều thổ khôi lỗi vây đánh, trái chắn phải chặn đã là khó khăn mà còn có thể bình tĩnh quan sát đối thủ, Diệp Phương, Diệp Viên tự nhân bản thân không có năng lực như vậy.
Lục Nguyên cười cười, là nụ cười tự tin, nói:
- Được rồi, mới nãy luôn mặc kệ ngươi tấn công, giờ chắc nên do ta tấn công rồi.
Lục Nguyên sẽ tấn công vào lúc này cũng là có lý do.
Thứ nhất, bây giờ Nguyệt Tu La không còn nhiều pháp lực. Năm đệ tử chân truyền kiếm tông Nam phong bắt tay nhau không phải dễ đối phó. Đệ tử kiếm tông Nam phong có lẽ pháp lực không mạnh bao nhiêu nhưng ai nấy kiếm pháp vô cùng kỳ diệu. Trong kiếm tông không biết có bao nhiêu kiếm pháp kỳ lạ hiếm hoi. Năm đệ tử chân truyền bắt tay nhau nên tiêu hao không ít pháp lực của Nguyệt Tu La. Bây giờ một lần đối ba người chiến đấu lâu như vậy, chắc pháp lực của Nguyệt Tu La lại suy yếu một bậc.
Thứ hai, Vân Ý Miên Miên trong Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm phủ trên kiếm có thể triệu tiêu một phần pháp lực của đối phương.
Thứ ba, pháp lực mới bắt đầu khí thế hùng hồn chỉ có thể ngăn cản. Một hơi xông xáo, lần hai suy, lần ba kiệt, giờ là lúc khí thế Nguyệt Tu La giảm thấp, tới lúc hắn nên tấn công rồi.
Nguyệt Tu La phát ra từng tiếng chế giễu. Coi như không có thổ khôi lỗi thì ả tự tin chỉ bằng thực lực bản thân vượt qua Lục Nguyên rồi, bây giờ hậu bối này lại dám nói là đơn độc đấu thắng mình, điều này sao có thể? Thật là quá buồn cười. Khi cười giễu thì Nguyệt Tu La tấn công.
Lục Nguyên cười cười, xem ra Nguyệt Tu La vẫn cho rằng ả thắng chắc rồi, đáng tiếc, bây giờ tình hình khác biệt.
Giờ là lúc mình phản kích.
Pháp lực toàn thân dồn vào thanh kiếm, Dưỡng Ngô kiếm tỏa kiếm quang sáng ngời.
Kiếm quang như uông nước chiếu ngọn đuốc xung quanh sáng tỏ thêm.
Kiếm, động lên.
Thi triển ra chiêu "Phong Lưu Vân Tán". Phong Lưu Vân Tán là chiêu kinh điển nhất trong Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm. Thi triển ra kiếm chiêu quay quanh đối thủ, tiêu hao pháp lực đối thủ khiến pháp lực kẻ địch bị phong lưu vân tán đi. Bây giờ Lục Nguyên là bình tĩnh, pháp lực dồn dập tấn công, pháp lực có chút thiếu hụt, đương nhiên còn một vấn đề chính yếu là ả luôn triệu hoán thổ khôi lỗi. Nghĩ đến lúc ả một chọi năm đệ tử chân truyền chắc đang triệu hoán thổ khôi lỗi, thứ này triệu hoán tiêu hao pháp lực khá nhiều, còn liên tục đấu, tiêu hao dĩ nhiên là rất lớn.
"Phong Loạn Vân Loạn", chiêu này kiếm quang rất loạn, dưới kiếm quang hoàn cảnh chiến đấu đều loạn lên.
"Phong Quá Giang Sơn Bất Lưu Ngân" là một chiêu thức tập kích rất hiểm, gió thổi qua nước non không để lại dấu tích.
"Vi Phong Phất Diện", kiếm thức khiến ngươi bất giác trúng chiêu.
"Phong Bất Khả Truy", kiếm chiêu này trong Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm là chiêu có tốc độ rất nhanh, kiếm quang chỉ như cái bóng thẳng hướng đối thủ.
Chiêu "Vân Quyển Vân Thư" cực kỳ tự nhiên, cực kỳ tiêu sái, cực kỳ tả ý.
Trong những chiêu thức này Nguyệt Tu La bất giác rơi vào kiếm chiêu. Ban đầu ả định dùng chân trái khống chế thổ khôi lỗi nhưng phát hiện không như ý. Chân trải chỉ cần sắp đụng tới mặt đất là kiếm quang lạnh lẽo xẹt qua, khiến chân ả không cách nào đạp đất. Dần dần ả phát hiện rơi vào tình trạng càng đáng sợ.
Bất giác động tác thân thể mình đã bị kiếm thế địch thủ quyết định.
Không phải Nguyệt Tu La không thể khống chế cơ thể, nhưng ngươi muốn chuyển người xuống nhưng cố tình kiếm quang lóe ánh sáng xẹt qua. Trừ phi ngươi chịu để chìa đôi chân cho kiếm quang chặt đứt, nếu không thì không cách nào xuống. Ngươi muốn đi trái nhưng kiếm quang xẹt qua trái, không muốn mất mạng thì không dám né bên trái.
Nguyệt Tu La phát hiện mình bị kiếm thế vây khốn, bị kiếm ý ảnh hưởng, dần bất đắc dĩ. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenbathu.net
Mình tựa như là con rối của Lục Nguyên vậy.
Bình thường ả khống chế thổ khôi lỗi, nhưng đây là lần đầu tiên bị người loay hoay như con rồi.
Giờ Nguyệt Tu La đã hiểu, đối thủ của ả dù tuổi rất trẻ, thoạt trông là nhân loại chưa đến hai mươi tuổi mà kiếm thuật đã xuất thần nhập quá. Chết tiệt! Bình thường kiếm thuật nhập hóa ít nhất phải là đệ cửu đại chứ? Từ khi nào xuất hiện đệ thập đại kiếm thuật nhập hóa vậy?
Thanh kiếm trong tay, khống chế đối thủ.
Lục Nguyên có chính là cảm nhận này.
Đây là đúng là một kiếm nơi này khống chế đối thủ. Hành động, sống chết của đối thủ bị khống chế bơir kiếm thế của mình. Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm liên miên thi triển ra. Kỳ thực Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm có đặc điểm rất lớn đó là đặc điểm vân hệ, càng cuốn lấy đối thủ, đối thủ càng vùng vẫy thì càng như rơi vào đống mây.
Đương nhiên nói thì nhẹ nhàng chứ Lục Nguyên không hề thoải mái, dù sao pháp lực Nguyệt Tu La cao hơn tới hai tầng cảnh giới, đây còn là tình huống đối thủ tiêu hao một phần pháp lực, hơn nữa ả không có tuyệt học.
Cách đánh từng chiêu chỉ sơ hở đối phương chắc có thể vượt tiểu cảnh giới thắng đối thủ.
Tình hình bây giờ hắn lấy trường kiếm khống chế đối thủ chắc là có thể vượt hai tiểu cảnh giới chiến thắng.
Đây là cực hạn của hắn.
Không sai, kiếm thuật đích thực rất cường đại nhưng cũng cần pháp lực tương ứng, nếu pháp lực quá yếu, cho dù ngươi có kiếm thuật mạnh hơn nữa cũng không bao nhiêu tác dụng.
Lúc này Lục Nguyên đã tiêu hao pháp lực rất nhiều, nhưng chìm đắm trong cảnh giới này, kiếm quang chớp lóe, kiếm tích tung bay, dù thân thể mệt mỏi đến cực hạn không còn cảm giác. Chính vì Lục Nguyên chìm đắm trong cảnh giới đó nên bên cạnh đến một vị tiền bối kiếm tiên cũng không hay biết.
Phi Thiên Kiếm Tiên Sở Phi đã đến. Khi Diệp Phương phát động bùa hộ mệnh phòng thân thì gã cảm giác được rồi, lập tức nhân kiếm hợp nhất ngự kiếm bay đến giải cứu. Gã vừa ngự kiếm đến, bước ra kiếm quang trạng thái nhân kiếm hợp nhất nhìn tình hình bên này, kinh ngạc đến bàn tay vuốt râu tạm dừng.
Đây là…
Có phải mình nhìn lầm không.
Thực lực cỡ như tiền bối kiếm tiên Phi Thiên Kiếm Tiên Sở Phi đương nhiên sớm nhìn thấu pháp lực là luyện khí kỳ bát tầng, Lục Nguyên chỉ là đỉnh luyện khí kỳ lục tầng thôi, chính giữa pháp lực chênh lệch quá lớn. Bây giờ nhìn qua thì Lục Nguyên lại chiếm ưu thế, áp chế Nguyệt Tu La, điều này sao có thể, đây là điều kinh thứ nhất.
Sở Phi chắp tay sau lưng, thấy ngay thổ khôi lỗi. Môn chủ Nguyệt Ma Môn Nguyệt Tu La triệu hoán thổ khôi lỗi rồi? Vậy tại sao bây giờ thổ khôi lỗi không động đậy? Sở Phi lấy làm lạ. Tại tu tiên giới có một số biết triệu hoán ra sinh linh trợ giúp uy lực tác chiến rất lớn, tại sao bây giờ Nguyệt Tu La bị ức chế còn không dùng thổ khôi lỗi? Sở Phi có ánh mắt độc cỡ nào, lại là người ngoài cuộc tỉnh táo, liền chú ý đến chân trái Nguyệt Tu La. Lục Nguyên luôn chém hướng chân ả, không để chân trái Nguyệt Tu La đạp đất, mặt này có lẽ có gì đó. Nhưng càng là vậy thì Sở Phi càng kinh sợ, một người thực lực luyện khí kỳ đệ bát tầng tế kinh vi mạch lại có thể triệu hoán thổ khôi lỗi công kích, người như vậy lại bị một đệ tử hậu bối luyện khí kỳ lục tầng đè áp, đây là kinh thứ hai.
Sở Phi trong lòng tràn đầy nghi hoặc, quan sát kỹ kiếm pháp Lục Nguyên. Gã sớm biết Lục Nguyên lĩnh ngộ kiếm ý, nhưng coi như là lĩnh ngộ kiếm ý thì tối đa chỉ vượt một tầng tiểu cảnh giới thắng địch thôi. Bây giờ là vượt hai tầng tiểu cảnh giới áp chế đối thủ.
Sở Phi nhìn xem, càng nhìn kiếm pháp Lục Nguyên thì càng giật mình. Kiếm pháp Lục Nguyên kỳ thực rất đơn giản, chủ yếu là Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm cộng thêm một ít kiếm chiêu căn bản không thành hệ thống, tùy ý ra bảy lẻ tám lạc kiếm chiêu. Nhưng chính vì chiêu thức đơn giản như vậy sử dụng càng lộ uy lực, đây là hoàn toàn lĩnh ngộ kiếm ý.
Cấp kiếm ý chia làm sơ lĩnh ngộ, trung kỳ lĩnh ngộ, và hoàn toàn lĩnh ngộ.
Hoàn toàn lĩnh ngộ! Không ngờ là hoàn toàn lĩnh ngộ.
Lúc này Sở Phi thực là vô cùng hoảng sợ. Sở Phi gã cũng là hơn một trăm năm trước mới hoàn toàn lĩnh ngộ kiếm ý, khi đó đã hơn một trăm tuổi, bây giờ Lục Nguyên sư điệt tuổi chưa đến hai mươi đã hoàn toàn lĩnh ngộ kiếm ý! Sở Phi ở một bên quan sát bị hoảng sợ.
Lục sư điệt này thật là…
Sở Phi đứng nơi này, tuy chỉ đơn giản chắp tay đứng nhưng tiền bối kiếm tiên Bắc phong đứng đó tạo áp lực khá lớn cho Nguyệt Tu La. Vốn Nguyệt Tu La đã bị Lục Nguyên áp chế, giờ lòng căng thẳng thì sai lầm càng nhiều, kết quả là bị Lục Nguyên một chiêu Cuồng Phong Quá Cảnh hoa lệ, Dưỡng Ngô kiếm tựa cuồng phong thổi quét chém đầu Nguyệt Tu La.
Cuồn cuộn, đầu Nguyệt Tu La lăn trên mặt đất.
Chiêu cuối cùng Cuồng Phong Quá Cảnh, trường kiếm chỉ xéo đằng trước, Lục Nguyên thở ra hơi dài. Kỳ thực mới rồi đấu với Nguyệt Tu La là hắn dốc hết sức lực, pháp lực tiêu hao gần hết, thậm chí đến khúc sau hơi suy kiệt, nhưng chìm đắm trong trạng thái kiếm thuật cực kỳ tuyệt vời nên không biết gì.
Bây giờ đã qua tinh thần chìm đắm trong kiếm thuật lập tức cảm giác cả người uể oải, Nguyệt Tu La thì đã trống rỗng.
Nguy hiểm quá.
Cho dù kiếm thuật của mình tinh diệu đến trình độ này, muốn vượt hai tầng tiểu cảnh giới thắng địch đúng là khó khăn.
Pháp lực, kiếm thuật, thiếu một thứ cũng không được.
Lục Nguyên đột nhiên thấy Sở Phi, giật mình nói:
- A, Sở sư thúc, ngươi ở đó à.
Sở Phi cười cười nói:
- Kiếm thuật của ngươi xứng với hai chữ tinh diệu, nhưng kinh nghiệm thực chiến không được tốt lắm. Như cấp bậc chúng ta khi đấu với địch thì phải tai nghe sáu hướng mắt nhìn tám phương. Sư thúc ta đứng đây lâu như vậy mà ngươi không phát hiện.
Lục Nguyên đáp:
- Vâng, đa tạ sư thúc nhắc nhở, sau này sẽ chú ý hơn.
Đối với câu đáp của Lục Nguyên, Sở Phi khá vừa lòng. Sư điệt này không kiêu ngạo nóng nảy, sẽ không vì kiếm thuật tinh diệu, đứng trên đệ thập đại đệ tử mà ngạo mạn, là mầm tốt. Chẳng qua trước kia không biết Lục Nguyên làm biếng mà lại là mầm tốt đến thế, xem nhầm rồi. Xem ra Lý Nguyên Bạch sư huynh đúng là gừng càng già càng cay.
Sở Phi nói:
- Kiếm thuật của ngươi tinh diệu, đứng trên đệ thậpđại nhưng đừng quá kiêu ngạo. Trong đệ thập đại đệ tử không ít người pháp lực thắng ngươi. Pháp lực là căn cơ tất cả, kiếm khí tông cùng quan trọng, kiếm khí tông cùng quan trọng.
Gã đang nhắc nhở Lục Nguyên đừng chỉ chú trọng kiếm thuật mà bỏ qua tu hành pháp lực.
Hoa Sơn Tiên Môn tổng cộng ngũ phong, trong đó có hai phong là kiếm tông.
kiếm tông truy cầu kiếm pháp hung ác, kỳ quái, huyền ảo. Gã sợ Lục Nguyên đi theo con đường mòn kiếm tông.
- Vâng!
Bình luận truyện