Hoa Tàn Hoa Khai
Chương 94
Từ sau lần thiếu chút thì sinh non, Sở Mộ Hiên liền không dám tùy tiện, mỗi ngày được Cẩm Nhi nâng xuống dưới giường hoạt động một lát, thời gian còn lại đều nằm trên giường. Nhìn Cẩm Nhi mỗi ngày hết việc trong lại việc ngoài, Sở Mộ Hiêm cảm thấy rất áy náy.
Chẳng mấy chốc mười ngày nữa lại trôi qua, mười ngày này thân thể Sở Mộ Hiên khôi phục khá tốt, mà bụng lại từ từ hở ra, bụng lớn tới nỗi che khuất cả tầm mắt hắn, khiến hắn hiện tại nằm trên giường mà chân chính mình cũng nhìn không được.
Nhìn đại phúc, Sở Mộ Hiên rất vui mừng, còn luôn cao hứng nói với Cẩm Nhi, bụng lớn thế này, chứng tỏ bọn nhỏ nhất định phát triển rất tốt. Nhưng Sở Mộ Hiên không chú ý tới, mỗi lần hai mắt Cẩm Nhi đều hiện lên một ít lo lắng, đứa nhỏ càng lúc càng lớn, tới lúc sinh sản chỉ càng khiến Sở Mộ Hiên chịu khổ!
Chẳng qua mỗi lần thế này, Cẩm Nhi đều lạc quan an ủi chính mình: Không có việc gì, chờ tới khi công tử sinh thì sư phụ nhất định đã tới rồi, chỉ cần người ở đây, vấn đề nào cũng có thể giải quyết, công tử nhất định bình an sinh hạ hai tiểu bảo bảo thật khỏe mạnh.
Tuy rằng có lo lắng, nhưng nhìn thân thể Sở Mộ Hiên càng ngày càng tốt lên, Cẩm Nhi cũng thật cao hứng. Hôm nay, trong lúc tiên dược (sắc thuốc) cho Sở Mộ Hiên, Cẩm Nhi phát hiện bản thân đã không rời Sở Mộ Hiên mười ngày rồi, rau cỏ trong nhà hay dược liệu đều dùng sắp hết, trước mắt hẳn là thừa dịp thân thể Sở Mộ Hiên không tệ lắm mà lên trấn trên mua chút vật phẩm thiết yếu, tránh tới lúc Sở Mộ Hiên thực sự sinh sản lại trở tay không kịp.
Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng muốn lên trấn trên cần những một ngày, Cẩm Nhi vẫn sợ lúc mình rời đi lại phát sinh tình huống đột phát. Sở Mộ Hiên sau khi biết được lo lắng của Cẩm Nhi, liền mỉm cười vuốt ve đại phúc, nói: “Ngươi yên tâm, mấy ngày nay ta thấy tốt lắm, bọn nhỏ cũng rất ngoan, dù sao hiện tại mới có hơn bảy tháng, còn chưa tới lúc sinh sản mà, ngươi cứ yên tâm đi thôi. Trước mắt phải chuẩn bị sẵn sàng đón bọn nhỏ giáng sinh mới đúng.”
Nghe lời Sở Mộ Hiên nói, Cẩm Nhi yên tâm không ít, cuối cùng quyết định trước tiên cứ tới trấn trên, trước khi đi không quên dặn dò Sở Mộ Hiên kĩ càng, nói hắn không được xuống giường, không đi lung tung, khiến Sở Mộ Hiên dở khóc dở cười.
Nhưng Cẩm Nhi đi không lâu, gian phòng nhỏ bọn họ thuê đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa. Nghe thấy tiếng động, Sở Mộ Hiên cảm thấy rất kì lạ, nơi này ngoài chính mình cùng Cẩm Nhi hẳn không còn ai khác, vậy thì người này là ai? Mặc kệ là ai, Sở Mộ Hiên đều hạ quyết tâm, không thể mở cửa! Vạn nhất để người khác nhìn thấy hình dạng kì lạ của bản thân có thể sẽ sinh lắm chuyện phiền toái.
Tuy rằng Sở Mộ Hiên không trả lời, nhưng tiếng đập cửa vẫn liên tục như cũ, hơn nữa càng dồn dập, khiến người ta phát phiền, đến cả đứa bé trong bụng cũng tựa như bị dọa tỉnh, không ngừng động đậy.
Sở Mộ Hiên thật sự nhịn không được, một bên chịu đau trấn an đứa nhỏ, một bên gian nan đứng dậy mở cửa. Nhưng trong khoảnh khắc cửa mở ra, Sở Mộ Hiên sợ ngây người, bởi vì hắn thấy – ngoài cửa dĩ nhiên lại chính là Tư Đồ Thanh Lăng mà bản thân ngày đêm mong nhớ!
Chẳng mấy chốc mười ngày nữa lại trôi qua, mười ngày này thân thể Sở Mộ Hiên khôi phục khá tốt, mà bụng lại từ từ hở ra, bụng lớn tới nỗi che khuất cả tầm mắt hắn, khiến hắn hiện tại nằm trên giường mà chân chính mình cũng nhìn không được.
Nhìn đại phúc, Sở Mộ Hiên rất vui mừng, còn luôn cao hứng nói với Cẩm Nhi, bụng lớn thế này, chứng tỏ bọn nhỏ nhất định phát triển rất tốt. Nhưng Sở Mộ Hiên không chú ý tới, mỗi lần hai mắt Cẩm Nhi đều hiện lên một ít lo lắng, đứa nhỏ càng lúc càng lớn, tới lúc sinh sản chỉ càng khiến Sở Mộ Hiên chịu khổ!
Chẳng qua mỗi lần thế này, Cẩm Nhi đều lạc quan an ủi chính mình: Không có việc gì, chờ tới khi công tử sinh thì sư phụ nhất định đã tới rồi, chỉ cần người ở đây, vấn đề nào cũng có thể giải quyết, công tử nhất định bình an sinh hạ hai tiểu bảo bảo thật khỏe mạnh.
Tuy rằng có lo lắng, nhưng nhìn thân thể Sở Mộ Hiên càng ngày càng tốt lên, Cẩm Nhi cũng thật cao hứng. Hôm nay, trong lúc tiên dược (sắc thuốc) cho Sở Mộ Hiên, Cẩm Nhi phát hiện bản thân đã không rời Sở Mộ Hiên mười ngày rồi, rau cỏ trong nhà hay dược liệu đều dùng sắp hết, trước mắt hẳn là thừa dịp thân thể Sở Mộ Hiên không tệ lắm mà lên trấn trên mua chút vật phẩm thiết yếu, tránh tới lúc Sở Mộ Hiên thực sự sinh sản lại trở tay không kịp.
Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng muốn lên trấn trên cần những một ngày, Cẩm Nhi vẫn sợ lúc mình rời đi lại phát sinh tình huống đột phát. Sở Mộ Hiên sau khi biết được lo lắng của Cẩm Nhi, liền mỉm cười vuốt ve đại phúc, nói: “Ngươi yên tâm, mấy ngày nay ta thấy tốt lắm, bọn nhỏ cũng rất ngoan, dù sao hiện tại mới có hơn bảy tháng, còn chưa tới lúc sinh sản mà, ngươi cứ yên tâm đi thôi. Trước mắt phải chuẩn bị sẵn sàng đón bọn nhỏ giáng sinh mới đúng.”
Nghe lời Sở Mộ Hiên nói, Cẩm Nhi yên tâm không ít, cuối cùng quyết định trước tiên cứ tới trấn trên, trước khi đi không quên dặn dò Sở Mộ Hiên kĩ càng, nói hắn không được xuống giường, không đi lung tung, khiến Sở Mộ Hiên dở khóc dở cười.
Nhưng Cẩm Nhi đi không lâu, gian phòng nhỏ bọn họ thuê đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa. Nghe thấy tiếng động, Sở Mộ Hiên cảm thấy rất kì lạ, nơi này ngoài chính mình cùng Cẩm Nhi hẳn không còn ai khác, vậy thì người này là ai? Mặc kệ là ai, Sở Mộ Hiên đều hạ quyết tâm, không thể mở cửa! Vạn nhất để người khác nhìn thấy hình dạng kì lạ của bản thân có thể sẽ sinh lắm chuyện phiền toái.
Tuy rằng Sở Mộ Hiên không trả lời, nhưng tiếng đập cửa vẫn liên tục như cũ, hơn nữa càng dồn dập, khiến người ta phát phiền, đến cả đứa bé trong bụng cũng tựa như bị dọa tỉnh, không ngừng động đậy.
Sở Mộ Hiên thật sự nhịn không được, một bên chịu đau trấn an đứa nhỏ, một bên gian nan đứng dậy mở cửa. Nhưng trong khoảnh khắc cửa mở ra, Sở Mộ Hiên sợ ngây người, bởi vì hắn thấy – ngoài cửa dĩ nhiên lại chính là Tư Đồ Thanh Lăng mà bản thân ngày đêm mong nhớ!
Bình luận truyện