Hoa Thần Nguyệt Tịch
Chương 23
Trử quốc khác với những quốc gia khác, tuy rằng không thể nói đây là nơi phồn hoa, nhưng tinh thần của mọi người không lo sợ khẩn trương như ba nước Tô Thần đã đi qua.
Tô Thần ở vùng ngoại thành tìm tiểu viện, lại gọi thợ mộc làm tấm biển, viết truyền đơn đưa Li Du với tiểu Hổ ra đường phân phát.
Ba ngày sau, đệ tử đầu tiên tới.
Vậy nên, cái phòng học nho nhỏ mang tên Trác Ngọc chính thức khai trương. [Trác Ngọc nôm na có nghĩa là mài ngọc.]
Người cũng không nhiều, chỉ năm sáu trò, mười ngày như một, tiếng hài tử đọc sách khiến cho sân thêm phần sinh động, tiểu Hổ cùng theo học, thuận tiện chỉ chữ cho hài tử sáng dạ này. Li Du sau khi bị Tô Thần ép buộc thành công, mỗi ngày buổi sáng cũng mang vẻ mặt đau khổ lên lớp buổi sáng.
.
.
Như vậy qua hơn nửa năm, đảo mắt, đã đến cuối năm.
Tuy rằng tập quán thế giới này cùng thế giới kia có phần bất đồng, nhưng khi kết thúc một năm, lại như nhau đặc biệt coi trọng ngày cuối năm.
Bắt đầu từ ngày mai, bọn nhỏ có kì nghỉ, Li Du đã sớm chuẩn bị đầy đủ lễ vật mừng năm mới, ăn xong cơm tối, cùng với tiểu Hổ ở sân trước đánh nhau.
Tô Thần ở trong phòng bị hai người đang phát điên kia quên mất, đem chăn đã phơi khô xốc lên, một mình nhìn cảnh tượng tiêu điều ngoài cửa sổ.
Thời tiết lạnh một cách lạ lùng, làm cho lười đến nỗi hỏa lò chỉ cách nửa bước chân cũng không nghĩ muốn di chuyển, bên ngoài tiểu viện trên cây mấy lá vàng đã muốn rớt, gió thổi vào cửa sổ phát ra tiếng ô ô.
“Aha!” Li Du quát lên một tiếng lớn, mạnh chân mà đạp tiểu Hổ xuống dưới, sau đó hướng Tô Thần cau mày ồn ào: “Thần Thần, ta vừa rồi rất nhanh bị tiểu Hổ đá cho, ngươi thế nào lại không giúp ta!”
Tô Thần liếc mắt nhìn tiểu Hổ nằm sấp dưới nền nhà, sau đó nói: “Ngươi nói thật, ngươi cảm thấy hai người các ngươi thực cần ta hỗ trợ?”
Li Du quyết định quên lời Tô Thần vừa nói, từ ngăn kéo lấy ra một túi mứt hoa quả, vừa ăn vừa nói: “Đúng là hạnh phúc a, ngày mai cũng không cần dậy sớm.” Vui đến hai mắt đều híp lại.
Tiểu Hổ cố sức mà bò đi, đến bên Tô Thần ngồi xuống.
“Ngồi xuống uống nước, ta đã nói ngươi bao nhiêu lần rồi, mứt hoa quả để lát nữa ăn.” Tô Thần đưa cho tiểu Hổ chén nước, lại…rót thêm cho Li Du một chén.
Tiểu Hổ cảm ơn xong uống một hơi. Li Du vội vàng ăn uống, không đáp lời.
“Gần đây đọc sách thế nào?” Tô Thần rót cho nó chén nước thứ hai.
“Ân, cũng có tiến bộ.” tiểu Hổ gật đầu.
Tiểu Hổ, hài tử này thực có thiên phú, trước kia không nhận biết được mặt chữ, nhưng hiện tại đã có thể đọc được cổ thư. Tuy rằng nó thông minh, nhưng chủ yếu vẫn là nhờ chăm chỉ.
Có lúc đêm đã khuya rồi, đi ra ngoài vẫn nhìn thấy phòng nó còn ánh nến.
“Đừng cố sức quá.” Y vỗ vỗ đầu nó.
“Ân, ta biết, nếu phá hủy thân thể này, thì không thể bù đắp được.” Tiểu Hổ gật đầu, cùng sống với Tô Thần một thời gian, nó cũng dưỡng được thói quen tốt quý trọng chính bản thân mình.
“Đảo mắt đã một năm trôi qua.” Tô Thần cười cười, “Nếu một ngày kia, ngươi có chức quyền, hi vọng ngươi có thể nhớ đến chúng ta trong thời điểm này.”
Tiểu Hổ nghiêng đầu nhìn y: “Tiên sinh là hi vọng ta không bị hắc ám nơi quan trường lây nhiễm sao?”
Từ sau ngày đó, tiểu Hổ chính thức đổi giọng gọi Tô Thần là tiên sinh, từ đó về sau đối y cung kính, không còn tùy ý như trước nữa.
Tô Thần cũng không nói gì, thản nhiên mà tiếp nhận thay đổi của tiểu Hổ.
“Vậy phải xem ngươi như thế nào rồi.” Tô Thần cười, “Hiện tại ngươi có cái nhìn như vậy, sau này, chờ ngươi lớn một chút, quan điểm sẽ khác đi.”
“Đệ tử thụ giáo.”
Mặt nhìn Li Du đang hài lòng ăn mứt, lại nhìn người ngồi ngay ngắn bên cạnh, Li Du từ nhỏ đã bị bán cho tiểu quan quán, căn bản không biết phụ mẫu là ai, tiểu Hổ phụ mẫu đều mất, tỉ mỉ mà nghĩ, ba người ngồi đây, chỉ mình y may mắn nhất.
Không biết hai người kia hiện tại sống như thế nào? Tiểu Tịch một mình ở bên ngoài không gặp chuyện gì chứ? Tô Kỳ, có phải cũng đang chuẩn bị mừng kết thúc một năm?
Nhưng mà, tiểu Tịch không thấy người, Tô Kỳ nói, chình mình cùng Trường Nhạc cung có quan hệ như thế, hay là không cho hai người bọn họ biết gì tốt hơn.
Y ngồi phát ngốc, đột nhiên thở dài một hơi.
Li Du tiểu Hổ hai bên trái phải bị làm cho hoảng sợ: “….Thần Thần, ngươi làm sao vậy?”
Tô Thần giương mắt, nhìn hai người đang lo lắng, trong lòng ấm lại: “Không có gì, nghĩ sắp có lễ mừng năm mới rồi, ngày mai chúng ta vào thành xem một chút a.”
“Thật vậy chăng?” Li Du thoáng nhìn qua, mở to mắt.
Ở chỗ này bình thường ít người lui tới, cho nên Tô Thần cho hắn không cần mang mặt nạ, nhưng vì vậy, hắn chưa từng được cho phép đi Hoa Hạm mua sắm, cho nên, nghe Tô Thần nói vậy, vui vẻ vô cùng.
Mà ngay cả tiểu Hổ bình thường chững chạc cũng lộ ra vài phần hài lòng.
“Đúng, hôm nay nghỉ sớm một chút, sáng mai phải đi trạm xe thuê xe.”
“Ác!” Li Du hoan hô, dắt tay tiểu Hổ: “Nghe thấy không, thầy đồ cho chúng ta ra phố rồi ha ha!”
“Cái gì mà thầy đồ.” Tô Thần cười mắng.
Tiểu Hổ cũng tủm tỉm cười: “Tiên sinh, ta có thể mua sách không?”
“Không nhiều quá thì được.” Tô Thần đồng ý.
“Mua sách làm gì, đem tiền kia đi mua đồ ăn tốt hơn.” Li Du khinh bỉ nhìn tiểu Hổ, đồi lại một ánh nhìn cũng khinh bỉ từ tiểu Hổ.
Nhưng hắn vui vẻ không thèm tính toán, xoay người đi: “Ta rửa mặt rửa chân đi ngủ.”quay lại hai người vẫn đang ngồi: “Hai người các ngươi cũng đi ngủ sớm một chút, biết không?”
Tô Thần cùng tiểu Hổ gật đầu.
“Ô ha ha, rốt cục cũng có thể xem đô thành rồi, đợi mãi ở cái nơi toàn chim chóc thế này, ta đến lông cũng dài ra rồi.” Li Du vui vẻ mà đi vào phòng.
“Lại nói, tiên sinh, khuôn mặt Li Du không sao chứ?”
“Chỉ là đi dạo một lần, không có việc gì.” Tô Thần khẽ cười nói: “Trước đây tên kia ở cùng ta đi ra ngoài lại phải mang mặt nà da, kết quả khắp mặt đều lên sởi, thập phần thương cảm.”
“Ở nơi này, khuôn mặt đẹp chỉ gây cho người ta tai họa.” Tiểu Hổ nhàn nhạt nói.
“Hết lần này đến lần khác đều là cái tên không biết suy nghĩ.” Tô Thần cười, “Sau này ngươi phải chiếu cố nhiều đến hắn.”
“Ân, ngài không phải nói, ta quen rồi.”
Tô Thần ngẫm lại, đúng là, mỗi lần Li Du gây họa, đều là tiểu Hổ giải quyết hậu quả.
Thực sự là quá kém cỏi!
Ngày hôm sau, trời vừa sáng, Li Du đã đào Tô Thần với tiểu Hổ từ trong ổ chăn ra.
Kéo hai người đến trạm dịch, trên đường vẫn thúc hai người nhanh nhanh.
Cho đến khi ba người đã ngồi trên xe, Li Du mới ngừng lại.
Tô Thần cười khổ: “Ta hối hận đề nghị này rồi.” hảo khổ a.
Tiểu Hổ cũng gật đầu: “Ta cũng hối hần lúc đó không cản lại.” con mắt híp lại.
“Các ngươi có ý gì!” Li Du trừng lớn con mắt xinh đẹp, trước nhéo tiểu Hổ: “Thấy ngươi là đang có ý định sao?”
“Không có không có không có.” Tiểu Hổ vùng mặt ra, liên tục xin khoan dung.
Li Du đem nhãn thần đầy sát khí nhìn Tô Thần, Tô Thần tự giác nói: “Ta không có ý kiến gì.”
Li Du hất đầu, “Này vẫn không sai biệt lắm.”
Nhà đại khái chính là như vậy, mặc dù chuyện lớn thì y cùng tiểu Hổ bàn bạc quyết định, nhưng đại đa số sự tình đều là Li Du phát uy.
Buổi trưa, cuối cùng cũng đến được Hoa Hạm.
Li Du xuống xe, ngốc ngốc mà đứng ở cửa xe, há to miệng: “Oa, thật nhiều người nha.”
Tô Thần không nhìn nổi dáng vẻ buồn nôn của người này, kêu tiểu Hổ: “Ngươi đem hắn kéo lại đây, thật mất mặt.”
Tiểu Hổ không tình nguyện mà đi ra phía trước: “Này, ngươi đừng ngốc như vậy có được không? Mặt mũi chúng ta đều bị ngươi làm cho mất hết rồi.”
Li Du liếc nó: “Ta vui vẻ thế nào kệ ta, ngươi quản được sao.”
Tô Thần thực không nhìn ra người này lại điêu ngoa như thế, một phát kéo hắn về phía trước: “Ngươi như bây giờ cùng với kẻ quên mùa mới vào thành thị không khác gì nhau, ta thật muốn coi như không quen biết ngươi.”
“Ta là lâu rồi chưa vào thành nha.” Li Du một bên trả lời y, một bên vẫn hết nhìn đông lại nhìn tây.
Vốn động tác khoa trương, hơn nữa hắn còn có khuôn mặt xinh xắn thực hấp dẫn không ít sự chú ý, Tô Thần càng đi càng cảm thấy người nhìn bọn họ càng nhiều.
“Tiên sinh.” Tiểu Hổ đứng ở cửa một tiệm cơm mà ngoắc y.
Đúng a, ta quên mất, đem người này vào quán ăn không phải sẽ giảm bớt người chú ý sao?
Kéo Li Du đi vào.
Có đồ ăn, Li Du ăn cật lực, cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, tuy rằng vừa ăn cái này vừa nói cái kia ngon, cái kia tốt nhất, vân vân, thế nhưng chung quy so với để hắn đi trên đường nhao nhao ồn ào vẫn tốt hơn nhiều.
Nhìn Li Du với tiểu Hổ tranh giàng đồ ăn trên bàn, y thở ra, đứng lên.
Li Du mồm còn đang nhồi đồ này nọ, vẫn ấp úng hỏi: “Ươi i âu?” (Ngươi đi đâu?)
“Nhà xí” y tức giận mà trả lời Li Du.
Tiểu Hổ thiên tân vạn khổ cuối cùng chỉ từ miệng Li Du cướp được một chút, vẫn là xuống lầu kêu thêm ít thức ăn a.
“Ân ân ân,” Li Du nuốt đồ ăn xuống, nói, “Có ra mới có vào nha, hãy đi đi, đi đi.” Hoàn toàn không để ý biểu tình mấy người ngồi xung quanh.
Tô Thần vô lực xuống lầu.
Quán ăn này cũng không tính là lớn, nhưng vẫn rất nhiều người, cả chưởng quỹ cũng phải hỗ trợ bưng bê thức ăn, y suy nghĩ một chút, cũng không làm cho ông chủ thêm phiền toái, trực tiếp đi vào nhà bếp phía sau.
Đi được vài bước, bị một người vươn quạt giấy ra chặn: “Vị công tử này, ngươi muốn đi đâu?”
Y ngẩng đầu, chủ nhân cây quạt có một khuôn mặt thư sinh tao nhã, hai người ngồi cùng bàn đều có dáng vẻ phong lưu, nam tử mặc hắc phục thần sắc nghiêm trọng dung mạo anh tuấn, nam tử mặc trường sam vàng nhạt dung mạo phi thường xuất sắc mặt như thoa phấn, môi hồng răng trắng, thần thái nhu hòa, nam tử trước mặt này mặc thanh sam, không chỉ tuấn mỹ, cười rộ lên lại càng như gió xuân.
“Ta nghĩ đi vào lấy vài món ăn.” Liếc mắt nhìn qua ba người này biết không tâm thường, người bình thường chắc không có khí độ như vậy.
“Nhà bếp đối với quán ăn là nơi cơ mật a, ngươi đi vào lão bản sẽ tức giận.” thanh sam nam tử cười.
“Thì ra là thế, đa tạ huynh đài nhắc nhở. Ta xem ra phải đợi bọn tiểu nhị đi qua để gọi thức ăn a.”
Y cười khẽ rồi xoay người rời đi.
“Xin hỏi công tử có nghe thấy mùi gì kì quái?” Thanh sam nam tử chậm rãi phe phẩy quạt, nhẹ nhàng mà đến gần nói.
Tô Thần không trả lời, nhìn nam tử một chút: “Ta không biết ngươi muốn nói cái gì.” Nghĩ muốn lên lầu.
“Ta cho rằng công tử Ngài có biện pháp giải quyết an nguy cho hơn mười người trong quán ăn này.” Nam tử vẫn nhẹ giọng nói.
Y dừng bước, cắn cắn môi, quay trở lại.
Thanh sam nam tử đưa quạt che miệng, trong mắt có tiếu ý.
“Đây là tình huống gì, vì sao trong quán này lại có dược kia.” Y hạ giọng hỏi.
Dược kia là chỉ một loại dược vật có hại, ăn vào sẽ là người ta sản sinh sung sướng vui vẻ toàn thân, dùng càng lâu thì cần liều càng lớn, dược này dùng quá nhiều sẽ làm người dùng thần kinh suy nhược mà chết, là dược rất nguy hiểm.
Vừa rồi bưng đồ ăn lên y đã nghe thấy mùi đặc thù của dược này, thế nhưng thực vật có thể làm ra dược này chỉ sinh trưởng ở nơi có khí hậu ấm áp như Khải quốc, y cũng không dám khẳng định, cho nên mới lấy lí do xuống gọi thức ăn để do thám tình hình, cũng không nghĩ bị ba người này ngăn lại.
“Chúng ta cũng rất ngạc nhiên, không nói gạt ngươi, trong khoảng thời gian này nhiều quán ăn ở Hoa Hạm đều xuất hiện như vậy.” Nam tử cười cười, “Ngươi hẳn là chú ý tới a? Trên đường có rất nhiều người bộ dạng không thực.” Cầm quạt chỉ vào một người ở cửa: “Cứ như ta thấy, người nam nhân này một khắc trước ăn cơm tại đây, hiện tại lại quay lại.”
“Còn tiếp tục như vậy, người này không có khả năng chống đỡ nổi.” Tô Thần nói nhỏ.
“Trên thực tế, là do xuất hiện người chết, chúng ta mới chú ý đến.” Nam tử cười khổ, “Ai có thể ngờ chỉ ăn cơm cũng xảy ra chuyện như vậy.”
Tô Thần trầm ngâm một chút, mới ngẩng đầu hỏi nam tử: “Có giấy bút không?”
Hắc y nam tử không biết làm thế nào đưa bút cùng nghiêng mực qua.
Còn không có giấy a.
Người ngồi ở chính giữa, nam tử thân y phục vàng nhạt cười cười, rất thuận lợi mà đoạt đi quạt trong tay thanh sam nam tử, “Đó cũng là giấy a.” hướng Tô Thần mỉm cười. Thanh âm hơi trong trẻo, khả năng tuổi không lớn lắm.
“Đương nhiên.” Tô Thần cầm lấy quạt, suy nghĩ một chút, hạ bút viết một mạch như nước chảy trên mặt trái cây quạt.
Thanh sam nam tử yếu ớt mà thảm thiết kêu: “Cây quạt của ta a, vô giá a, các ngươi có biết hày không a!”
Tô Thần dường như không nghe đến: “Bởi vì đầu mối rất có hạn, ta cũng không biết dược này có đúng như ta dự đoán được hay không, thế nhưng lúc này không có biện pháp nào hơn, tam thời thử một lần đi, đây là đơn thuốc, ngươi đi tiệm thuốc theo đây mà lấy dược là được, về phần, làm thế nào khiến mọi người dùng nó, chính là chuyện của các ngươi rồi.”
“Cái này là hiển nhiên.” Hắc y nam tử đáp.
“Như vậy, mời thu lại.” Y đem bút gác vào một bên, thổi thổi, đưa cho nam tử y phục vàng nhạt.
Người này không cầm lấy, lại tủm tỉm mà quan sát Tô Thần: “Xin hỏi công tử tôn tính đại danh?”
“Tình cờ gặp gỡ, hà tất chấp nhất vấn đề này.” Tô Thần mỉm cười, chắp tay: “Tại hạ cáo từ.”
“Hi vọng lần sau có thể tái kiến ngươi.” Nam tử y phục vàng nhạt cười.
Y vẫy tay, lên lầu lôi Li Du với Tiểu Hổ đi.
“Thần Thần, người làm gì không ăn, ta với tiểu Hổ đều ăn no rồi.” Li Du ợ một tiếng.
“Tiên sinh, có phải thân thể Ngài khó chịu?” tiểu Hổ cũng hỏi.
Nhìn bộ dạng vui vẻ của hai người này, xem chừng y suy đoán không sai rồi, do hạ giải dược trong nước cho bọn họ, nhưng không biết ba người kia có thể làm cho bao nhiêu người dùng giải dược. Kỳ thực hoàn toàn không cần lo lắng nhiều như thế, nhưng y đức trong lòng đang ra sức quấy phá. Cũng không biết là có thể chọc tới phiền toái gì không, y phục cùng cách ăn nói ba người kìa thoạt nhìn không đơn giản.
Tô Thần bất đắc dĩ mà thở dài.
“A, cái kia, là thư *** a.” Tiểu Hổ kinh hỉ mà chạy tới.
“Chậm một chút, thật là một tiểu quỷ.” Li Du chạy theo.
Thấy vẻ mặt hài lòng của bọn họ, Tô Thần cười cười, lạc quan mà nghĩ: du sao chúng ta cũng không ở lại Hoa Hạm, lo lắng cái gì.
Chạy theo hai người bọn họ.
Tô Thần ở vùng ngoại thành tìm tiểu viện, lại gọi thợ mộc làm tấm biển, viết truyền đơn đưa Li Du với tiểu Hổ ra đường phân phát.
Ba ngày sau, đệ tử đầu tiên tới.
Vậy nên, cái phòng học nho nhỏ mang tên Trác Ngọc chính thức khai trương. [Trác Ngọc nôm na có nghĩa là mài ngọc.]
Người cũng không nhiều, chỉ năm sáu trò, mười ngày như một, tiếng hài tử đọc sách khiến cho sân thêm phần sinh động, tiểu Hổ cùng theo học, thuận tiện chỉ chữ cho hài tử sáng dạ này. Li Du sau khi bị Tô Thần ép buộc thành công, mỗi ngày buổi sáng cũng mang vẻ mặt đau khổ lên lớp buổi sáng.
.
.
Như vậy qua hơn nửa năm, đảo mắt, đã đến cuối năm.
Tuy rằng tập quán thế giới này cùng thế giới kia có phần bất đồng, nhưng khi kết thúc một năm, lại như nhau đặc biệt coi trọng ngày cuối năm.
Bắt đầu từ ngày mai, bọn nhỏ có kì nghỉ, Li Du đã sớm chuẩn bị đầy đủ lễ vật mừng năm mới, ăn xong cơm tối, cùng với tiểu Hổ ở sân trước đánh nhau.
Tô Thần ở trong phòng bị hai người đang phát điên kia quên mất, đem chăn đã phơi khô xốc lên, một mình nhìn cảnh tượng tiêu điều ngoài cửa sổ.
Thời tiết lạnh một cách lạ lùng, làm cho lười đến nỗi hỏa lò chỉ cách nửa bước chân cũng không nghĩ muốn di chuyển, bên ngoài tiểu viện trên cây mấy lá vàng đã muốn rớt, gió thổi vào cửa sổ phát ra tiếng ô ô.
“Aha!” Li Du quát lên một tiếng lớn, mạnh chân mà đạp tiểu Hổ xuống dưới, sau đó hướng Tô Thần cau mày ồn ào: “Thần Thần, ta vừa rồi rất nhanh bị tiểu Hổ đá cho, ngươi thế nào lại không giúp ta!”
Tô Thần liếc mắt nhìn tiểu Hổ nằm sấp dưới nền nhà, sau đó nói: “Ngươi nói thật, ngươi cảm thấy hai người các ngươi thực cần ta hỗ trợ?”
Li Du quyết định quên lời Tô Thần vừa nói, từ ngăn kéo lấy ra một túi mứt hoa quả, vừa ăn vừa nói: “Đúng là hạnh phúc a, ngày mai cũng không cần dậy sớm.” Vui đến hai mắt đều híp lại.
Tiểu Hổ cố sức mà bò đi, đến bên Tô Thần ngồi xuống.
“Ngồi xuống uống nước, ta đã nói ngươi bao nhiêu lần rồi, mứt hoa quả để lát nữa ăn.” Tô Thần đưa cho tiểu Hổ chén nước, lại…rót thêm cho Li Du một chén.
Tiểu Hổ cảm ơn xong uống một hơi. Li Du vội vàng ăn uống, không đáp lời.
“Gần đây đọc sách thế nào?” Tô Thần rót cho nó chén nước thứ hai.
“Ân, cũng có tiến bộ.” tiểu Hổ gật đầu.
Tiểu Hổ, hài tử này thực có thiên phú, trước kia không nhận biết được mặt chữ, nhưng hiện tại đã có thể đọc được cổ thư. Tuy rằng nó thông minh, nhưng chủ yếu vẫn là nhờ chăm chỉ.
Có lúc đêm đã khuya rồi, đi ra ngoài vẫn nhìn thấy phòng nó còn ánh nến.
“Đừng cố sức quá.” Y vỗ vỗ đầu nó.
“Ân, ta biết, nếu phá hủy thân thể này, thì không thể bù đắp được.” Tiểu Hổ gật đầu, cùng sống với Tô Thần một thời gian, nó cũng dưỡng được thói quen tốt quý trọng chính bản thân mình.
“Đảo mắt đã một năm trôi qua.” Tô Thần cười cười, “Nếu một ngày kia, ngươi có chức quyền, hi vọng ngươi có thể nhớ đến chúng ta trong thời điểm này.”
Tiểu Hổ nghiêng đầu nhìn y: “Tiên sinh là hi vọng ta không bị hắc ám nơi quan trường lây nhiễm sao?”
Từ sau ngày đó, tiểu Hổ chính thức đổi giọng gọi Tô Thần là tiên sinh, từ đó về sau đối y cung kính, không còn tùy ý như trước nữa.
Tô Thần cũng không nói gì, thản nhiên mà tiếp nhận thay đổi của tiểu Hổ.
“Vậy phải xem ngươi như thế nào rồi.” Tô Thần cười, “Hiện tại ngươi có cái nhìn như vậy, sau này, chờ ngươi lớn một chút, quan điểm sẽ khác đi.”
“Đệ tử thụ giáo.”
Mặt nhìn Li Du đang hài lòng ăn mứt, lại nhìn người ngồi ngay ngắn bên cạnh, Li Du từ nhỏ đã bị bán cho tiểu quan quán, căn bản không biết phụ mẫu là ai, tiểu Hổ phụ mẫu đều mất, tỉ mỉ mà nghĩ, ba người ngồi đây, chỉ mình y may mắn nhất.
Không biết hai người kia hiện tại sống như thế nào? Tiểu Tịch một mình ở bên ngoài không gặp chuyện gì chứ? Tô Kỳ, có phải cũng đang chuẩn bị mừng kết thúc một năm?
Nhưng mà, tiểu Tịch không thấy người, Tô Kỳ nói, chình mình cùng Trường Nhạc cung có quan hệ như thế, hay là không cho hai người bọn họ biết gì tốt hơn.
Y ngồi phát ngốc, đột nhiên thở dài một hơi.
Li Du tiểu Hổ hai bên trái phải bị làm cho hoảng sợ: “….Thần Thần, ngươi làm sao vậy?”
Tô Thần giương mắt, nhìn hai người đang lo lắng, trong lòng ấm lại: “Không có gì, nghĩ sắp có lễ mừng năm mới rồi, ngày mai chúng ta vào thành xem một chút a.”
“Thật vậy chăng?” Li Du thoáng nhìn qua, mở to mắt.
Ở chỗ này bình thường ít người lui tới, cho nên Tô Thần cho hắn không cần mang mặt nạ, nhưng vì vậy, hắn chưa từng được cho phép đi Hoa Hạm mua sắm, cho nên, nghe Tô Thần nói vậy, vui vẻ vô cùng.
Mà ngay cả tiểu Hổ bình thường chững chạc cũng lộ ra vài phần hài lòng.
“Đúng, hôm nay nghỉ sớm một chút, sáng mai phải đi trạm xe thuê xe.”
“Ác!” Li Du hoan hô, dắt tay tiểu Hổ: “Nghe thấy không, thầy đồ cho chúng ta ra phố rồi ha ha!”
“Cái gì mà thầy đồ.” Tô Thần cười mắng.
Tiểu Hổ cũng tủm tỉm cười: “Tiên sinh, ta có thể mua sách không?”
“Không nhiều quá thì được.” Tô Thần đồng ý.
“Mua sách làm gì, đem tiền kia đi mua đồ ăn tốt hơn.” Li Du khinh bỉ nhìn tiểu Hổ, đồi lại một ánh nhìn cũng khinh bỉ từ tiểu Hổ.
Nhưng hắn vui vẻ không thèm tính toán, xoay người đi: “Ta rửa mặt rửa chân đi ngủ.”quay lại hai người vẫn đang ngồi: “Hai người các ngươi cũng đi ngủ sớm một chút, biết không?”
Tô Thần cùng tiểu Hổ gật đầu.
“Ô ha ha, rốt cục cũng có thể xem đô thành rồi, đợi mãi ở cái nơi toàn chim chóc thế này, ta đến lông cũng dài ra rồi.” Li Du vui vẻ mà đi vào phòng.
“Lại nói, tiên sinh, khuôn mặt Li Du không sao chứ?”
“Chỉ là đi dạo một lần, không có việc gì.” Tô Thần khẽ cười nói: “Trước đây tên kia ở cùng ta đi ra ngoài lại phải mang mặt nà da, kết quả khắp mặt đều lên sởi, thập phần thương cảm.”
“Ở nơi này, khuôn mặt đẹp chỉ gây cho người ta tai họa.” Tiểu Hổ nhàn nhạt nói.
“Hết lần này đến lần khác đều là cái tên không biết suy nghĩ.” Tô Thần cười, “Sau này ngươi phải chiếu cố nhiều đến hắn.”
“Ân, ngài không phải nói, ta quen rồi.”
Tô Thần ngẫm lại, đúng là, mỗi lần Li Du gây họa, đều là tiểu Hổ giải quyết hậu quả.
Thực sự là quá kém cỏi!
Ngày hôm sau, trời vừa sáng, Li Du đã đào Tô Thần với tiểu Hổ từ trong ổ chăn ra.
Kéo hai người đến trạm dịch, trên đường vẫn thúc hai người nhanh nhanh.
Cho đến khi ba người đã ngồi trên xe, Li Du mới ngừng lại.
Tô Thần cười khổ: “Ta hối hận đề nghị này rồi.” hảo khổ a.
Tiểu Hổ cũng gật đầu: “Ta cũng hối hần lúc đó không cản lại.” con mắt híp lại.
“Các ngươi có ý gì!” Li Du trừng lớn con mắt xinh đẹp, trước nhéo tiểu Hổ: “Thấy ngươi là đang có ý định sao?”
“Không có không có không có.” Tiểu Hổ vùng mặt ra, liên tục xin khoan dung.
Li Du đem nhãn thần đầy sát khí nhìn Tô Thần, Tô Thần tự giác nói: “Ta không có ý kiến gì.”
Li Du hất đầu, “Này vẫn không sai biệt lắm.”
Nhà đại khái chính là như vậy, mặc dù chuyện lớn thì y cùng tiểu Hổ bàn bạc quyết định, nhưng đại đa số sự tình đều là Li Du phát uy.
Buổi trưa, cuối cùng cũng đến được Hoa Hạm.
Li Du xuống xe, ngốc ngốc mà đứng ở cửa xe, há to miệng: “Oa, thật nhiều người nha.”
Tô Thần không nhìn nổi dáng vẻ buồn nôn của người này, kêu tiểu Hổ: “Ngươi đem hắn kéo lại đây, thật mất mặt.”
Tiểu Hổ không tình nguyện mà đi ra phía trước: “Này, ngươi đừng ngốc như vậy có được không? Mặt mũi chúng ta đều bị ngươi làm cho mất hết rồi.”
Li Du liếc nó: “Ta vui vẻ thế nào kệ ta, ngươi quản được sao.”
Tô Thần thực không nhìn ra người này lại điêu ngoa như thế, một phát kéo hắn về phía trước: “Ngươi như bây giờ cùng với kẻ quên mùa mới vào thành thị không khác gì nhau, ta thật muốn coi như không quen biết ngươi.”
“Ta là lâu rồi chưa vào thành nha.” Li Du một bên trả lời y, một bên vẫn hết nhìn đông lại nhìn tây.
Vốn động tác khoa trương, hơn nữa hắn còn có khuôn mặt xinh xắn thực hấp dẫn không ít sự chú ý, Tô Thần càng đi càng cảm thấy người nhìn bọn họ càng nhiều.
“Tiên sinh.” Tiểu Hổ đứng ở cửa một tiệm cơm mà ngoắc y.
Đúng a, ta quên mất, đem người này vào quán ăn không phải sẽ giảm bớt người chú ý sao?
Kéo Li Du đi vào.
Có đồ ăn, Li Du ăn cật lực, cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, tuy rằng vừa ăn cái này vừa nói cái kia ngon, cái kia tốt nhất, vân vân, thế nhưng chung quy so với để hắn đi trên đường nhao nhao ồn ào vẫn tốt hơn nhiều.
Nhìn Li Du với tiểu Hổ tranh giàng đồ ăn trên bàn, y thở ra, đứng lên.
Li Du mồm còn đang nhồi đồ này nọ, vẫn ấp úng hỏi: “Ươi i âu?” (Ngươi đi đâu?)
“Nhà xí” y tức giận mà trả lời Li Du.
Tiểu Hổ thiên tân vạn khổ cuối cùng chỉ từ miệng Li Du cướp được một chút, vẫn là xuống lầu kêu thêm ít thức ăn a.
“Ân ân ân,” Li Du nuốt đồ ăn xuống, nói, “Có ra mới có vào nha, hãy đi đi, đi đi.” Hoàn toàn không để ý biểu tình mấy người ngồi xung quanh.
Tô Thần vô lực xuống lầu.
Quán ăn này cũng không tính là lớn, nhưng vẫn rất nhiều người, cả chưởng quỹ cũng phải hỗ trợ bưng bê thức ăn, y suy nghĩ một chút, cũng không làm cho ông chủ thêm phiền toái, trực tiếp đi vào nhà bếp phía sau.
Đi được vài bước, bị một người vươn quạt giấy ra chặn: “Vị công tử này, ngươi muốn đi đâu?”
Y ngẩng đầu, chủ nhân cây quạt có một khuôn mặt thư sinh tao nhã, hai người ngồi cùng bàn đều có dáng vẻ phong lưu, nam tử mặc hắc phục thần sắc nghiêm trọng dung mạo anh tuấn, nam tử mặc trường sam vàng nhạt dung mạo phi thường xuất sắc mặt như thoa phấn, môi hồng răng trắng, thần thái nhu hòa, nam tử trước mặt này mặc thanh sam, không chỉ tuấn mỹ, cười rộ lên lại càng như gió xuân.
“Ta nghĩ đi vào lấy vài món ăn.” Liếc mắt nhìn qua ba người này biết không tâm thường, người bình thường chắc không có khí độ như vậy.
“Nhà bếp đối với quán ăn là nơi cơ mật a, ngươi đi vào lão bản sẽ tức giận.” thanh sam nam tử cười.
“Thì ra là thế, đa tạ huynh đài nhắc nhở. Ta xem ra phải đợi bọn tiểu nhị đi qua để gọi thức ăn a.”
Y cười khẽ rồi xoay người rời đi.
“Xin hỏi công tử có nghe thấy mùi gì kì quái?” Thanh sam nam tử chậm rãi phe phẩy quạt, nhẹ nhàng mà đến gần nói.
Tô Thần không trả lời, nhìn nam tử một chút: “Ta không biết ngươi muốn nói cái gì.” Nghĩ muốn lên lầu.
“Ta cho rằng công tử Ngài có biện pháp giải quyết an nguy cho hơn mười người trong quán ăn này.” Nam tử vẫn nhẹ giọng nói.
Y dừng bước, cắn cắn môi, quay trở lại.
Thanh sam nam tử đưa quạt che miệng, trong mắt có tiếu ý.
“Đây là tình huống gì, vì sao trong quán này lại có dược kia.” Y hạ giọng hỏi.
Dược kia là chỉ một loại dược vật có hại, ăn vào sẽ là người ta sản sinh sung sướng vui vẻ toàn thân, dùng càng lâu thì cần liều càng lớn, dược này dùng quá nhiều sẽ làm người dùng thần kinh suy nhược mà chết, là dược rất nguy hiểm.
Vừa rồi bưng đồ ăn lên y đã nghe thấy mùi đặc thù của dược này, thế nhưng thực vật có thể làm ra dược này chỉ sinh trưởng ở nơi có khí hậu ấm áp như Khải quốc, y cũng không dám khẳng định, cho nên mới lấy lí do xuống gọi thức ăn để do thám tình hình, cũng không nghĩ bị ba người này ngăn lại.
“Chúng ta cũng rất ngạc nhiên, không nói gạt ngươi, trong khoảng thời gian này nhiều quán ăn ở Hoa Hạm đều xuất hiện như vậy.” Nam tử cười cười, “Ngươi hẳn là chú ý tới a? Trên đường có rất nhiều người bộ dạng không thực.” Cầm quạt chỉ vào một người ở cửa: “Cứ như ta thấy, người nam nhân này một khắc trước ăn cơm tại đây, hiện tại lại quay lại.”
“Còn tiếp tục như vậy, người này không có khả năng chống đỡ nổi.” Tô Thần nói nhỏ.
“Trên thực tế, là do xuất hiện người chết, chúng ta mới chú ý đến.” Nam tử cười khổ, “Ai có thể ngờ chỉ ăn cơm cũng xảy ra chuyện như vậy.”
Tô Thần trầm ngâm một chút, mới ngẩng đầu hỏi nam tử: “Có giấy bút không?”
Hắc y nam tử không biết làm thế nào đưa bút cùng nghiêng mực qua.
Còn không có giấy a.
Người ngồi ở chính giữa, nam tử thân y phục vàng nhạt cười cười, rất thuận lợi mà đoạt đi quạt trong tay thanh sam nam tử, “Đó cũng là giấy a.” hướng Tô Thần mỉm cười. Thanh âm hơi trong trẻo, khả năng tuổi không lớn lắm.
“Đương nhiên.” Tô Thần cầm lấy quạt, suy nghĩ một chút, hạ bút viết một mạch như nước chảy trên mặt trái cây quạt.
Thanh sam nam tử yếu ớt mà thảm thiết kêu: “Cây quạt của ta a, vô giá a, các ngươi có biết hày không a!”
Tô Thần dường như không nghe đến: “Bởi vì đầu mối rất có hạn, ta cũng không biết dược này có đúng như ta dự đoán được hay không, thế nhưng lúc này không có biện pháp nào hơn, tam thời thử một lần đi, đây là đơn thuốc, ngươi đi tiệm thuốc theo đây mà lấy dược là được, về phần, làm thế nào khiến mọi người dùng nó, chính là chuyện của các ngươi rồi.”
“Cái này là hiển nhiên.” Hắc y nam tử đáp.
“Như vậy, mời thu lại.” Y đem bút gác vào một bên, thổi thổi, đưa cho nam tử y phục vàng nhạt.
Người này không cầm lấy, lại tủm tỉm mà quan sát Tô Thần: “Xin hỏi công tử tôn tính đại danh?”
“Tình cờ gặp gỡ, hà tất chấp nhất vấn đề này.” Tô Thần mỉm cười, chắp tay: “Tại hạ cáo từ.”
“Hi vọng lần sau có thể tái kiến ngươi.” Nam tử y phục vàng nhạt cười.
Y vẫy tay, lên lầu lôi Li Du với Tiểu Hổ đi.
“Thần Thần, người làm gì không ăn, ta với tiểu Hổ đều ăn no rồi.” Li Du ợ một tiếng.
“Tiên sinh, có phải thân thể Ngài khó chịu?” tiểu Hổ cũng hỏi.
Nhìn bộ dạng vui vẻ của hai người này, xem chừng y suy đoán không sai rồi, do hạ giải dược trong nước cho bọn họ, nhưng không biết ba người kia có thể làm cho bao nhiêu người dùng giải dược. Kỳ thực hoàn toàn không cần lo lắng nhiều như thế, nhưng y đức trong lòng đang ra sức quấy phá. Cũng không biết là có thể chọc tới phiền toái gì không, y phục cùng cách ăn nói ba người kìa thoạt nhìn không đơn giản.
Tô Thần bất đắc dĩ mà thở dài.
“A, cái kia, là thư *** a.” Tiểu Hổ kinh hỉ mà chạy tới.
“Chậm một chút, thật là một tiểu quỷ.” Li Du chạy theo.
Thấy vẻ mặt hài lòng của bọn họ, Tô Thần cười cười, lạc quan mà nghĩ: du sao chúng ta cũng không ở lại Hoa Hạm, lo lắng cái gì.
Chạy theo hai người bọn họ.
Bình luận truyện