Hoa Thần Nguyệt Tịch

Chương 27



Sáng sớm hôm sau, khi Tô Thần tỉnh lại, còn chưa ý thức được gì, chỉ ngửi được hương thơm, vừa quay đầu nhìn, đã thấy gương mặt mĩ lệ tinh xảo, nhất thời không kịp phản ứng, thiếu chút nữa la hoảng lên.

Người nọ hơi nhíu mi, sau đó mở con mắt quyến rũ ra nhìn y, khóe miệng cong lên rất đẹp: “Thần, buổi sáng tốt lành.”

Đúng, người này ngày hôm qua ngủ cùng với ta. Tô Thần lúc này mới nhớ ra, nhìn mắt hắn một chút, hơi hồng: “Ngày hôm qua ngủ không ngon?”

Hắn rũ mắt xuống, cười ngượng ngùng: “Vì hôm qua cứ thức nhìn ngươi a, không biết ngủ quên lúc nào.”

Tô Thần không nói gì: “Như vậy sao, nhãn thần ngươi làm sao a, cư nhiên có thể nhìn thấy.”

“Đương nhiên, công phu mới riêng ta có.” Tô Kỳ thoáng chút đắc ý nói.

“Ta không cảm thấy đây là cái chuyện huyền diệu đáng giá gì…” Tô Thần trừng mắt hắn, “Ta đã nói rồi a, nói ngươi đừng dùng loại công phu như thế nữa, ngươi cư nhiên đi học loại mới, lại còn vì lý do buồn chán như thế.”

“Mới không phải lý do buồn chán.” Tô Kỳ bất mãn mà thấp giọng.

“Vậy ngươi chết cũng đừng cho ta biết.” Tô Thần hừ lạnh, muốn đứng dậy.

“Đợi chút.” Tô Kỳ vội vàng lôi kéo y, không thận trọng đem áo y kéo từ vai xuống tới thắt lưng.

Tô Thần chỉ cảm thấy mát lạnh, sau đó áo đã rơi xuống bên hông, vội vàng kéo lên trở lại, quay đầu nhìn Tô Kỳ ── tên kia cư nhiên hai mắt đăm đăm nhìn mình.

Cái loại nhãn thần giống như đã bị hắn lột sạch quần áo, có cảm giác ‘ánh mắt gian trá’.

Vì vậy cả giận nói: “Ngươi làm cái gì!”

Tô Kỳ run lên một cái, sau đó nói: “Ta không phải cố ý.” Thương cảm mà nhìn y.

Đương nhiên y biết không phải cố ý, nếu hắn cố ý y phục đã thành từng mảnh nhỏ rồi. Nhưng để che giấu xấu hổ cùng khẩn trương trong lòng, cấp cho hắn sắc mặt không tốt: “Ngươi không phải cố ý, chẳng lẽ chính ta kéo áo xuống a!”

Tô Kỳ ủy khuất cúi đầu.

“Nói chung, công phu tổn hại kia ngươi đừng luyện.” Tô Thần cau mày, khẩu khí ác liệt, “Nếu không ngươi đừng tìm ta!”

Tô Kỳ rúc vào trong chăn, không nói chuyện.

“Trả lời đi!” y cất cao thanh âm. Hắn hiện tại lại đặc biệt đi luyện loại công phu mới, thực sự là không xong rồi, vốn thân thể nên hảo hảo điều dưỡng, hiện tại cư nhiên lại biến đổi phương pháp mệt nhọc, quả thực là hành vi tự sát.

Vẫn là trầm mặc.

“Tô Kỳ!” khẩu khí rõ ràng sốt ruột.

“…Đã biết.” buồn bã ỉu xìu mà rầu rĩ trả lời y.

Dáng dấp thương cảm của cái tên nằm trong chăn kia lại khiến Tô Thần mềm lòng, vì vậy phủ thêm áo khoác, một lần nữa ngồi lại giường, thở dài, tay khẽ đặt trên chăn, nói: “Ta là lo lắng cho ngươi, nếu không ta sẽ không quản ngươi sống chết ra sao.”

Tô Kỳ ngẩng đầu, sáng trong mà nhìn mắt y: “Thực là như thế không?”

“Đúng.” Người này lớn hơn ta mười tám tuổi a, vì sao ta cảm thấy ta so với hắn lại lớn hơn mười tám tuổi? Tô Thần than thở.

“Hảo.” nam nhân hài lòng đáp ứng.

Nhìn tơ máu nhàn nhạt trong mắt hắn, khẩu khí cũng mềm mỏng đi: “Ta đi chuẩn bị bữa sáng, ngươi cứ nghỉ ngơi đi, được không?” chính y cũng chưa ý thức được mình đang dùng ngữ khí trưng cầu ý kiến đối phương.

Tô Kỳ lặng đi một chút, sau cười nói: “Ân.”

Ra cửa phòng, đi thẳng đến phòng bếp lấy nồi cơm, lấy nửa chén gạo, cuối cùng ra ngoài mua bữa sáng.

Tại đây không thể xem là nơi hẻo lánh lại càng không phải địa phương phồn hoa, nhân khẩu không nhiều, chỉ có mấy nhà bán bữa sáng, mấy gia chủ hầu như đều nhận ra y.

Ngày hôm nay vì cùng Tô Kỳ nói chuyện, nên hiện tại bên ngoài là lúc đông người, một đường chào hỏi, sau đó lại bị người nhà đệ tử nhận ra, cho y mua trước một chút, lại cùng người khác hàn huyên đi về nhà.

Hôm nay chính thức bắt đầu rồi.

Mỗi ngày đều làm những chuyện vụn vặt bình thường, nhưng y lại cảm thấy thập phần mỹ hảo.

Không khí lạnh lẽo, trong tay sớm có chút nóng hổi, mọi người mỉm cười, điều này trước đây với bản thân là ước vọng xa vời, nhưng hiện tại có thể chạm đến mỗi ngày đơn giản như thế.

Tất cả, đều cần đến một thân thể mạnh khỏe.

Cho nên, y rất quý trọng hiện tại.

Vốn tất cả những thứ này là thuộc về người khác, nhưng hiện tại thuộc về mình, cho nên, bản thân là người nhiều may mắn.

Về đến nhà, Li Du đã luyện kiếm xong, ngồi trong thư phòng ấm áp quấy rầy tiểu Hổ.

Thấy Tô Thần đi vào, vui vẻ nói: “Thần Thần, ta thấy trong trù phòng có cháo.”

Tô Thần cười: “Đó là nấu cho Tô tiên sinh, ngươi đừng suy nghĩ đến.”

Li Du lộng nhãn nhìn tiểu Hổ: “Thấy không thấy không, đây là điển hình của trọng sắc khinh bạn.”

Nếu Li Du biết y cùng Tô Kỳ là quan hệ cha con, không biết có bao nhiêu choáng váng.

Tô Thần không để ý hắn, đi vào nhà bếp, lấy đản hỏa ra bên tai mơ hồ vẫn nghe được âm thanh oán trách của Li Du theo sát tiểu Hổ: “Ta ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn ngươi, ngươi cũng không được vứt bỏ ta a…”

Thở dài mà lắc đầu, lúc mới biết Li Du cho là hắn có chút ngốc, thực không nghĩ tới, đã ngu ngốc đến trình độ này.

Quả nhiên tiểu Hổ nói rất đúng, ngu ngốc không sao, biến thái không quan hệ, nhưng vừa ngu ngốc vừa biến thái thì phiền toái rồi, ta xem tên này như thế nào có thể tìm được lão bà.

Về lại phòng, Tô Kỳ đã tỉnh, ngồi ngây trên giường.

“Tỉnh rồi thì đứng dậy, ngồi lâu cẩn thận nhiễm lạnh.” Y đi qua, tỉ mỉ quan sát sắc mặt Tô Kỳ, sau đó thở dài: “Tối hôm nay phải hảo hảo ngủ, biết không?”

“Ân,” Tô Kỳ gật đầu.

“Ta nấu bữa sáng rồi, ngươi đến ăn một chút a.” nói hết lời, không ngoài ý muốn nhìn thấy Tô Kỳ nhăn mặt.

“Ta không muốn ăn…” vẻ mặt hắn có chút khó chịu.

“Thì một chút thôi.” Cùng Tô Kỳ từ giường rời tới bên gương, y tự giác chải đầu cho Tô Kỳ.

“Một chút?”

“Ân,” Tô Thần đáp, “Là ta tự mình nấu.”

“…Hảo.” đấu tranh một lát, rốt cục khuất phục kĩ thuật mê hoặc của Tô Thần.

Chậm rãi mà chải đầu cho hắn, Tô Thần nhãn nhạt nói: “Nếu ăn được năm sáu miếng, ta có thể cân nhắc một chút về ngươi.”

Người trong gương lộ ra vẻ mặt với nhan sắc sáng sủa: “Thật vậy chăng?”

“…Đúng.” Không nghĩ tới, ta thực có mị lực như thế, có thể chiến thắng bóng ma trong lòng hắn. Tô Thần cười khổ.

“Kia, nếu ta ăn hơn mười miếng thì sao?” Tô Kỳ hài lòng nói.

“Chớ miễn cưỡng, ta muốn ngươi ăn mà không nôn ra.” Tô Thần khe khẽ kéo tóc hắn. Người này đúng là lòng tham không đáy mà.

“…Nha.” Tô Kỳ cúi đầu.

“Thế nào?”

“Dùng cái gì ăn?” Tô Kỳ lăng lăng hỏi.

Tô Thần vẻ mặt trong thoáng chốc đỏ lên, tức giận: “Ngươi muốn dùng cái gì!” không thể trách y nghĩ quá nhiều, trong lời nói người này nghĩ gì đều phơi trắng ra, cho dù giải ngu cũng không thể.

Liếc nhìn thần sắc Tô Thần, Tô Kỳ thức thời: “Dùng cái muôi a.”

Tô Thần hừ hừ, xem như khen ngợi hắn thức thời.

Lúc ăn điểm tâm, Tô Kỳ ăn sáu muôi cháo, một ngụm đản hoa [k biết là cái gì a~], sau đó xua tay ý muốn không ăn nữa.

Chỗ còn lại Li Du chiếm hết.

Đương nhiên, điều khiến Li Du ăn ngon khả năng chính là thấy Tô Thần đen mặt nghiêm chỉnh ‘Tình ý miên miên’ với Tô Kỳ.

Ăn xong bữa sáng, Tô Thần dọn dẹp cuối năm, tiểu Hổ tiếp tục đọc sách, Li Du lại đi quấy rầy tiểu Hổ.

Tô Kỳ bị Tô Thần cưỡng chế bắt về phòng nghỉ ngơi.

Không nhanh không chậm đến chạng vạng, cuối cùng mọi việc cũng xong, Tô Thần trong đình viện hoàn thành tốt công việc cuối cùng.

“Thần.” Tô Kỳ ở sau lưng gọi y.

Quay đầu nhìn lại, hắn đang đứng ở tiền sảnh nhìn mình.

“Gió lớn như vậy, vào nhà đi.” Y phất tay đuổi Tô Kỳ. Thấy Tô Kỳ vẫn không nhúc nhích, lại nói tiếp: “Ta nói ngươi, lập tức vào nhà.”

Như vậy, Tô Kỳ chậm rãi đi vào nhà.

Xong việc vào nhà, Tô Kỳ ngồi trên giường giương mắt nhìn y.

Y mỉm cười, lau khô tay, bò lên giường ngồi cạnh hắn: “Ngày mai muốn ăn cái gi? Ta sẽ làm.”

Tô Kỳ ngây ngốc mà nhìn y.

“Tô Kỳ?” y đưa tay lắc lắc trước mặt.

“Tô Kỳ lúc này mới hoàn hồn, cúi đầu, nhẹ giọng nói: “…Ngươi, theo ta hồi Trường Nhạc cung có được không?”

Tô Thần không trả lời.

Tô Kỳ đợi nửa ngày không thấy y nói gì, lại tự mình nói: “Kỳ thực, ta cũng biết ngươi không thích Trường Nhạc cung, chỗ đó rất quạnh quẽ, cũng không có bằng hữu ngươi ở đó. Nhưng là, ta nghĩ muốn cùng ở một nơi với ngươi.”

Tô Thần cười khổ: “Ngươi đừng nói như vậy được không? Ngươi như vậy đã đem ta thành hậu sinh của ngươi rồi, ngươi hiểu không?”

Tô Kỳ ngẩn người: “Ta không có đem ngươi trở thành hậu sinh của ta.”

“A?” Tô Thần cũng ngây người.

“Ta chỉ là cảm thấy ngươi thuộc về ta…” Đột nhiên nhớ tới Tô Thần không thích thành vật sở hữu của người khác, thế nên sửa lại: “Chúng ta là cùng nhau, chỉ có hai người chúng ta.”

“Ngươi hiện tại làm phức tạp, nếu như ngươi hiểu được hành vi mọi người, ngươi sẽ biết ngươi đối với ta cùng hành vi tình nhân với nhau không có gì khác biệt.” Tô Thần khẽ cắn môi, để không bị hiểu lầm gì, đem toàn bộ suy nghĩ của mình nói ra.

Tô Kỳ lại thêm ngây người.

Nguyên lai người này không có suy nghĩ như vậy sao?

Tô Thần nhìn thấy biểu tình của Tô Kỳ trong lòng suy đoán, có chút vui vẻ lại có chút thất vọng.

Trầm mặc một hồi, Tô Kỳ đột nhiên bừng tỉnh.

Chưa nói ra, Tô Thần đã mơ hồ cảm thấy dự cảm không tốt.

“Nguyên lai là như vậy.” Tô Kỳ gật đầu, như thể giải đáp được hoài nghi. “Khó trách ta lúc nào cũng nhìn thấy ngươi là ngây người, thì ra là ta ái mộ ngươi.”

Tô Thần ngây người.

“Ngươi khi còn bé ta nhìn thấy ngươi không cảm thấy thế nào, chỉ hi vọng ngươi có thể sống được một thời gian, bắt đầu không tự giác mà nhớ đến ngươi, sau đó có đôi khi” đột nhiên nhớ lại quá khứ, thấp giọng bên tai Tô Thần ừ hử, “Thủ *** cũng nghĩ đến ngươi.” Sau khi nói xong vẫn háo sắc mà khẽ liếm vành tai y.

Vẻ mặt Tô Thần ‘oanh’ một phát đỏ triệt để.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện