Hoa Tử Đằng - Tường Vy Trắng

Chương 8: Hoa rơi hữu ý... Nước chảy vô tình



Tại sao chứ? Ni Ni, về với anh đi. Về lại bên cạnh anh đi, cầu xin em...Ni Ni.

Nếu em giận anh vì đã quên em thì mắng hãy đánh anh đi. Em đừng biến mất được không, Ni Ni?

- Tại sao cậu không trả lời?

Thượng Quan Vũ hét lên, tay cầm lấy cổ áo anh

- Từ khi cậu xuất hiện, cuộc sống con bé lại bị xáo trộn lên. Cậu đã biến mất 6 năm, sao cậu không biến mất luôn đi còn về đây làm gì nữa? Cậu toàn mang rắc rối đến.

- Tôi nói cho cậu biết, Tiểu Ni có xảy ra mệnh hệ gì tôi sẽ là người đầu tiên không tha cho cậu.

Nói xong, hắn tức giận bỏ đi. Mặc Tân Thành từ đầu đến cuối không nói một lời, anh im lặng, im lặng đến đáng sợ. Nhiệt độ trong phòng khách giảm xuống nhanh chóng. Anh khụy gối, hai tay ôm đầu cả người dựa vào ghế sofa

- Ni Ni...Ni Ni em ở đâu?

Quản gia Kim thấy vậy lo lắng nói

- Thiếu gia, cậu đừng ngồi dưới đất sẽ bị cảm. Tiểu thư sẽ không có việc gì.

- Ra ngoài, ra ngoài hết cho tôi.

Anh quát lên, cả đám người làm giật mình vội chạy đi. Quản gia Kim chỉ biết lắc đầu rồi cũng đi làm việc của mình, trong phòng khách chỉ còn lại mình anh, nhìn vào khiến người ta cảm thấy hình ảnh ấy quá cô đơn, quá lạnh lẽo...dường như ở không gian rộng lớn ấy chỉ có mình anh tồn tại.

Cũng thời điểm này, tại chỗ cô

- Đi, đi đi.

Một người đàn ông tức giận quát lớn.

- Ông chủ à, tôi thật sự không có tiền mặt nên không thể trả cho ông được.

Uyển Ni cố gắng nài nỉ, giờ mà bị đuổi là cô không biết đi đâu.

- Không có tiền thì không có tiền đi, còn biện minh.

Người đàn ông tức giận nói. Cô thở dài nói

- Ông chủ, ở đây tôi có thẻ, hay là quẹt thẻ được không?

- Cô đùa tôi sao, ở đây lạc hậu như vậy cô bảo quẹt là quẹt sao? Đã bị mù rồi còn ra đường một mình? Sau này đi đâu kêu người nhà dẫn đi.

Dừng một lát ông nói tiếp

- Tránh ra đi, cô đang cản trở việc làm ăn của tôi.

- Ông...

Uyển Ni chưa nói xong đã bị ông chủ không thương tiếc đẩy ra, cô mất thăng bằng ngã ngồi ra đất.

- Gậy của tôi...

Cô vừa nói vừa vơ tay loạn xạ, đúng lúc một bé gái đi ngang qua nhặt lấy gậy lên đưa cho cô

- Chị gái, gậy của chị.

- Cảm ơn em, cô bé!

Uyển Ni đưa tay nhận rồi đứng lên, cô bé nhìn cô hỏi

- Chị đi đâu ạ? Để em đưa chị đi.

- Chị cũng không biết nữa.

Uyển Ni nói trong vô vọng, cô thật không biết phải đi đâu nữa. Cô bé nhìn cô nghĩ một hồi

- Hay là chị đến nhà em đi?

- Như...như vậy sao được.

- Không sao ạ, người nhà của em sẽ rất vui khi chị đến.

Không thể từ chối lòng tốt của cô bé, Uyển Ni theo cô bé về nhà.

Vừa đến cổng, cô bé đã hét lớn

- Mọi người, con về rồi ạ!

- Tiểu Đào về rồi đấy hả? Có mệt không?

- Dạ không ạ! Mọi người xem con đưa ai về đây.

Kết thúc lời nói, Tiểu Đào kéo Uyển Ni lên phía trước. Mọi người kinh ngạc vì vẻ đẹp của cô, lúc này mẹ của Tiểu Đào hỏi

- Ai vậy con?

- Dạ, chị này con gặp trên đường ạ! Không phải ba mẹ dạy, phải giúp đỡ người khó khăn sao?

- Đúng vậy.

Mẹ Tiểu Đào gật đầu rồi quay sang nhìn cô

- Cháu gái, cháu tên gì?

- Cháu gọi là Uyển Ni, mọi người cũng có thể gọi cháu là Tiểu Ni.

Mẹ Tiểu Đào kinh ngạc khi nhìn lên mắt cô, bà phát hiện cô không nhìn thấy. Bà vui vẻ gật đầu nói

- Mau, mau vào bên trong. Mọi người ở đây rất thân thiện nên cháu cứ tự nhiên như nhà của mình.

- Cảm ơn ạ...nhưng cháu có làm phiền mọi người hay không?

- Không phiền, một chút cũng không phiền.

- Nào, đừng đứng nữa mau ngồi xuống cùng nhau ăn cơm.

Người lên tiếng là một phụ nữ đã ngoài sáu mươi, đó cũng là bà ngoại của Tiểu Đào. Mọi người cùng nhau quây quần bên nhau, bữa cơm này ấm áp lạ thường.

***

Một tuần sau

Mặc Tân Thành mệt mỏi ngồi phịch xuống sofa, anh ngã người ra ghế tay xoa huyệt thái dương đau nhức. Cả một tuần nay, anh đi tìm cô như "mò kim đáy bể" vậy. Anh ngồi một lát rồi lại tủ đựng rượu lấy một chai rượu ra uống. Vừa uống anh vừa nghĩ về cô.

- Ni Ni, anh nhớ em!

Mặc Tân Thành đưa chai rượu không ngừng uống. Quản gia Kim bên ngoài bước vào cũng chỉ biết lắc đầu, cả tuần này anh đều như vậy. Sáng sớm rời nhà, khi đặt chân về nhà là lao đầu vào uống rượu mà không nghĩ đến sức khỏe. Anh uống cho say thì mới thôi, quản gia thở dài

- Thiếu gia, cậu đừng như vậy tiểu thư biết sẽ đau lòng.

- Cô ấy đi rồi, cô ấy không cần tôi nữa. Đau lòng sao? Cô ấy không từ mà biệt, bây giờ tôi có chết cô ấy cũng không quan tâm....

Anh lẩm bẩm, cả khuôn mặt đỏ bừng do men rượu.

- Anh đừng uống nữa.

Tư Đồ Mỹ đứng ngoài cửa hét lớn, cô (TĐM) chịu đủ lắm rồi. Uyển Ni chỉ đi mới một tuần anh đã không chịu nổi. Uyển Ni nói, cô trở về khi anh tổ chức hôn lễ lúc đó cô sẽ đến mà chúc phúc cho anh. Và Uyển Ni kì vọng vào cô (TĐM) nhưng Uyển Ni tôi nghĩ cô kì vọng nhằm người rồi.

Tư Đồ Mỹ bước lại chỗ anh, tức giận nói

- Người cũng đã đi rồi anh còn chấp mê bất ngộ? Anh có thể quên cô ta mà chấp nhận em, em yêu anh cả sáu năm trời, anh không thể cho em một cơ hội sao?

- Cô thì biết gì chứ? Ni Ni là người con gái tôi yêu nhất, trái tim tôi chỉ chứa được một người và người đó là Ni Ni, cô hiểu chưa?

Anh quát lớn, tay đập mạnh chai rượu xuống đất. Say đó bỏ lên lầu, bỏ lại Tư Đồ Mỹ khuôn mặt đầm đìa nước mắt

- Tại sao? Tại sao chứ? Em đã làm gì sai? Em không bằng cô ta chỗ nào?

Không một ai trả lời cô, nhìn bóng lưng vô tình của anh Tư Đồ Mỹ ôm mặt chạy ra ngoài, đúng lúc Thượng Quan Vũ và Tư Đồ Thanh Huy đi vào. Tư Đồ Thanh Huy đang định gọi cô lại nhưng cô đã bỏ đi mất.

- Xảy ra chuyện gì sao?

Hắn nhìn qua Thượng Quan Vũ, cậu chỉ lắc đầu rồi vào tìm anh...

Thời gian cứ thế trôi qua, cứ như "hoa rơi hữu ý...nước chảy vô tình". Chờ đợi người mình yêu, nguyện chờ đợi để một ngày nào đó người ấy có thể quay đầu nhìn mình dù một lần, nhưng hoa cứ rơi người vẫn vô cảm, không muốn đáp trả.

Anh chờ cô, tìm cô cũng giống vậy. Ba tháng tìm kiếm, một chút tin tức đều không có. Cô như người vô hình biến mất trên thế gian.

Tại thôn Nguyệt Đằng

Tiểu Đào từ cửa thôn chạy nhanh vào sân nhà hét lớn

- Không xong rồi, bọn họ lại đến rồi.

- Cái gì?

Mọi người dừng hết tất cả công việc trên tay lo lắng nhìn nhau

- Làm sao bây giờ, thời hạn ba tháng đã đến. Mà chúng ta lại không có tiền, phải làm sao đây?

- Phải, phải, làm thế nào bây giờ?

Uyển Ni đúng lúc đi ra

- Có chuyện gì sao ạ?

- Tiểu Ni, cháu đang mang thai đừng nên chạy lung tung.

Mẹ Tiểu Đào vội lại đỡ cô, Uyển Ni mỉm cười.

- Không sao ạ.

Phải! Uyển Ni đến được thôn Nguyệt Đằng một tháng thì phát hiện mình mang thai, lúc đầu cô rất sợ hãi nhưng có mọi người an ủi nên cũng an tâm hơn. Uyển Ni từng nghĩ, cô không thể ở bên cạnh vậy hãy để đứa con của cả hai bầu bạn với cô. Cô sẽ yêu thương nó thật nhiều, thay phần cho ba của nó. Đợi nó lớn lên nói với nó là ba của nó cũng rất thương nó, chỉ vì hoàn cảnh mà hai người không thể gặp nhau.

Dứt khỏi suy nghĩ cô hỏi

- Tiểu Đào nói bọn họ lại đến là sao?

Bà ngoại Tiểu Đào thở dài nói

- Một doanh nghiệp muốn mua lại chỗ chúng ta để là khu nghỉ dưỡng, nhưng chúng tôi không chịu. Ông ta nói, chỉ cần bỏ ra 2tỷ USD ông ta sẽ bỏ qua.

- Cái gì? 2...2tỷ USD, có phải nhiều quá không?

Cô kinh hãi, nhưng 2tỷ này đối với cô cũng chỉ là số lẻ trong khối tài sản của mình. (*sờ mũi* chỗ này ta hơi quá thì phải)

- Họ đến rồi!

Tiểu Đào la lên, cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người. Một người đàn ông bụng phệ, miệng ngậm điếu xì gà bước vào. Ông ta đưa mắt nhìn xung quanh rồi dừng lại chỗ bà ngoại Tiểu Đào

- Đã suy nghĩ chưa? Rời đi hay đưa tiền?

- Chúng tôi sẽ không rời đi, cũng không đưa tiền.

Lời bà vừa dứt, người đàn ông tức giận đưa tay lấy điếu xì gà ra

- Bà già kia, bà ăn nói cho đàng hoàng. Không rời đi cũng không đưa tiền? Nực cười, các người đừng để tôi dùng biện pháp mạnh.

Ông ta hét lên làm cô giật mình, hơi thụt lùi về phía sau. Cô trầm ngâm suy nghĩ, nếu không đưa tiền mọi chuyện sẽ không dừng lại ở đây, nhưng nếu dùng nó cô sẽ bị anh phát hiện mất.

- Trần Đại, ông đừng có quá đáng nếu không chúng tôi sẽ kiện ông.

Người lên tiếng là cô út của Tiểu Đào.

- Phải đó, ông đừng có quá đáng!

- Phải, phải rồi. Người gì đâu thô lỗ quá trời.

Mọi người tập trung xung quanh cũng bất bình lên tiếng. Trần Đại quăng điếu xì gà xuống đất

- Bà tưởng tôi sợ, Trần Đại tôi trước giờ chưa biết chữ "sợ" viết như thế nào.

"Người này quá ngông cuồng đi"

"Phải đó, có ngày gặp báo ứng"

"Tôi mong loại người như hắn chết càng sớm càng tốt"

Và vô số lời bàn tán của hàng xóm xung quanh, tất cả đều lọt vào tai của Trần Đại. Ông ta nghiến răng nói

- Câm mồm, nếu không tôi sẽ không để yên cho mấy người.

Uyển Ni mím môi đứng bên cạnh, cô không thể thấy khó khăn mà không giúp, huống hồ bọn họ cũng đã từng giúp đỡ cô

- Ông chủ Trần, hay là vầy đi. Chỗ tôi có ít tiền, ông cầm đỡ trước có được không?

Trần Đại nhìn sang cô rồi nhìn xuống mớ tiền lẻ ít ỏi. Ừ thì đối với ông là ít nhưng đối với dân trong thôn đây là số tiền nhiều. Ông ta cầm bật lửa, giơ sắp tiền lên và...đốt.

- Này, ông làm gì vậy? Sao lại đốt tiền chứ?

Mẹ Tiểu Đào không nhịn được nói. Trần Đại vẫn thản nhiên

- 500 triệu? Quá ít.

Uyển Ni cắn chặt môi, khó khắn lắm cô mới rút được 500 triệu ra khỏi thẻ vậy mà ông ta đem đi đốt?

- Ông muốn gì?

- Tôi muốn gì sao? Ừm...

Ông ta giả bộ trầm ngâm, sau đó cười nham hiểm

- Một là đưa tiền, hai là cô theo tôi về nhà làm vợ lẻ. Yên tâm, tôi sẽ yêu thương cô.

Vừa nói ông ta vừa tiến lại chỗ cô, mọi người kinh hãi. Không ngừng mắng ông là đồ vô sỉ.

- Ông...ông đừng qua đây. Muốn tiền phải không? Tôi sẽ đưa cho ông.

Cô run rẩy nói, rồi quay qau Tiểu Đào

- Tiểu Đào dẫn...dẫn chị vào phòng.

- Dạ.

Trần Đại nhìn bóng lưng của cô không khỏi tặc lưỡi

- Thì ra là bị mù, không sao cả dù gì đem cô về chỉ làm nô lệ tình dục cho tôi mà thôi.

Một lúc sau, cô trở ra trên tay còn cầm thứ gì đó. Trần Đại cười trào phúng

- Tiền đâu?

- Đây.

- ---------

P/S: xin lỗi mọi người vì sự chậm trễ của mk. Mk vừa khỏi bệnh nên bây giờ mới viết và đăng lên cho mọi người đọc. Mong m.n thông cảm.

Có chỗ nào sai chính tả, bình luận phía dưới để mình sửa lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện