Hoắc Loạn Giang Hồ
Quyển 1 - Chương 11: Gióng trống trợ uy
“Tay chân nhanh nhạy chút đi!” Đệ tử đứng đầu hô lên.
“Tanh quá, còn nhớp nháp nữa…” Đám đệ tử rủ rỉ với nhau, bắt tay vào nâng thi thể lên ván gỗ. Mưa dầm dề cả một ngày, lúc này vẫn chưa dừng, có người phỉ nhổ: “Cùng nhau làm cũng không xong, làm lão tử ngạt chết rồi đây này!”
Trời âm u, chim chóc tan tác, đệ tử của Bất Phàm Cung xử lý các thi thể. Một người ở trên đài ngoắc tay, giống như là nhanh trí, những người khác chen chúc tới, vây quanh một cái rãnh, máu đã bị hòa tan, bên trong chỉ còn lại nước mưa chảy róc rách.
“Phách Vân kiếm pháp vừa xuất chiêu, đừng mong giữ được toàn mạng.” Có người nói.
Mọi người nhốn nháo một lúc, sau đó giải tán tiếp tục vận chuyển thi thể, hết xe này đến xe khác, biến hố sâu ở sau núi thành một bãi tha ma. Ai nấy đều nhiễm mùi máu tanh, khi trở về Bất Phàm Cung thì túm tụm lại một chỗ, con mèo rừng trú mưa trong góc tường gào lên một tiếng rồi chạy đi.
“Con súc sinh kia chê chúng ta thối đấy.” Một tên đệ tử cười tự giễu, “Hôm nào dám bắt chim ở Vô Danh Cư xem nó có còn ung dung thế không.”
Cả núi Lãnh Tang đều là địa bàn của con mèo rừng kia, chứ đừng nói gì riêng Bất Phàm Cung, nhưng nó lại tuyệt đối không dám bén mảng đến Vô Danh Cư. Từng có một lần, có một con bồ câu trắng đang chiêm chiếp giữa sân, nó thử nhe nanh nhào tới. Dung Lạc Vân đứng gần cửa sổ nhìn thấy, miệng đang ngậm mứt hoa quả, y liền phun hột ra đầu ngón tay rồi bắn đi.
Mèo rừng trúng chiêu, chưa với được tới con bồ câu đã lăn lộn ra đất, kêu gào hết nửa nén hương. Con bồ câu bay vào lồng, Dung Lạc Vân thong thả đi ra, cúi người xuống vươn tay ra áp lên gáy mèo rừng, vận công vuốt một cái, con mèo rừng nhất thời kinh hoàng nhảy dựng lên.
Chim bồ câu đã quen lướt gió báo tin, sau lần đó thì nó thường xuyên đáp xuống Vô Danh Cư tị nạn.
Vô Danh Cư lúc này tối om om, Dung Lạc Vân vừa vào cửa, đám hỉ thước trên xà nhà liền kêu lên liên tục. Y thầm mắng một câu “đồ phiền phức”, nhưng lại huýt sáo mấy tiếng, đến hiên nhà thì ngẩng đầu lên trêu đùa.
Cởi đôi giày ướt mưa bước lên sàn nhà, chân trần bước thật chậm rãi, dầm mưa tí tách đi vào phía trong. Chỉ thắp một ngọn đèn nhỏ, bình phong vừa che lại thì xung quanh liền trở nên mờ mịt. Dung Lạc Vân cởi y phục đi tắm rửa, rửa sạch hết những vết máu dính trên mặt và cổ, cả luồng sát khí ngập tràn quanh người cũng tẩy sạch sẽ.
Cả một ngày chỉ toàn ánh đao bóng kiếm, ở bên ngoài ra vẻ sắc bén, thật ra cũng rất mệt…
Trong phòng yên tĩnh đến mức khiến người ta thấy bồn chồn, y dựa lưng lên thành bồn vẩy nước, tạo ra chút tiếng động. Chưa đợi nước lạnh đã đi ra rồi, mặc quần nhỏ và áo lót, ôm chăn gấm và gối đầu đi đến chiếc sạp nhỏ bên cửa sổ ngủ.
Sạp nhỏ vừa chật vừa ngắn, y co người lại thì vừa đủ.
Khi gần vào giấc, chợt có người giẫm loẹt xoẹt lên những mảnh đá vụn ướt mưa, sau đó một tiếng “Nhị ca” truyền vào, âm sắc khá non nớt. Điêu Ngọc Lương thu dù vào, cởi giày bò lên sạp.
Ầm! Dung Lạc Vân đá thằng nhóc loai choai ra xa, bọc chặt chăn ngồi dậy, Điêu Ngọc Lương ngã lộn nhào rồi bổ nhào lên lại: “Nhị ca, làm ấm cho đệ đi!” Chen lên được sạp, hai người ngồi cạnh nhau, cậu ta xòe tay ra dâng vật quý, “Xem đi, Phú Quý Kinh.”
Một cuốn sổ nhỏ, bìa ngoài không viết tên, bên trong viết tên tất cả các đệ tử, còn ghi chú số ngân lượng của từng người. Dung Lạc Vân xem thật tỉ mỉ, hóa ra đây là sổ viết tiền cược, cược xem ai là người thắng cuộc trong đại hội tỉ võ.
Điêu Ngọc Lương lật lật: “Đại ca cũng cược đó, ba trăm lượng, Trâu Lâm.”
Dung Lạc Vân hơi kinh ngạc, không ngờ Đoạn Hoài Khác cũng hùa theo trò đùa này. Điêu Ngọc Lương nói: “Tam ca lúc trước mất bốn nghìn lượng, lại trao thưởng một nghìn lượng, thêm cả chi tiêu cho yến tiệc khao quân, huynh ấy cắn răng đòi gỡ vốn.”
Dung Lạc Vân tìm đến tên Lục Chuẩn, cược cho Nguyễn Nghê, ba nghìn lượng. Thảo nào tất cả các đệ tử đều tham gia, nếu Lục Chuẩn mà thua, ba nghìn lượng có thể chia ra. “Nhị ca.” Điêu Ngọc Lương lắc người y, “Đệ phân vân rất lâu rồi, huynh giúp đệ chọn một người nhé?”
Sáng mai sẽ là phần thi quyết định chọn ra ba người thắng cuộc đưa vào Bất Phàm Cung, rồi trải qua bốn cửa ải trong cung, người giành được ngôi đầu sẽ trở thành đại đệ tử. Dung Lạc Vân đọc thầm bốn chữ “giành được ngôi đầu”, người nọ hiện lên, cách màn mưa bụi mờ mờ ảo ảo.
Một gương mặt lạ lẫm, võ công cao hay thấp cũng chưa biết, chỉ nhớ được thái độ kiêu ngạo. Nghiêng đầu ngửi thử, mùi lá bưởi như có như không, chỉ thoang thoảng. Chỉ vì chiếc khăn tay thôi, Dung Lạc Vân nghĩ như vậy, chỉ vì người đó đã nhặt khăn tay của y thôi.
“Lão Tứ, đặt cho…” Dung Lạc Vân ngừng lại, “Ta vẫn chưa biết tên, sáng mai hỏi thử.”
Điêu Ngọc Lương không yên tâm lắm, một tên vô danh tiểu tốt sao? Nhưng lại không dám cự tuyệt rõ ràng: “Nhị ca, đệ chỉ có hai mươi lượng, huynh giúp đệ chọn thật kĩ nhé.”
Dung Lạc Vân nói: “Nếu thắng thì là của đệ, nếu thua thì tính cho ta.” Y bước xuống sạp, lấy ra một trăm bảy mươi lượng trong tủ thấp, bù cho Điêu Ngọc Lương. Điêu Ngọc Lương nhận lấy, không dị nghị gì nữa, vui vẻ chạy đi.
Mưa đã tạnh, nhưng gió vẫn thổi vù vù cả một đêm.
Hôm sau, huyết sắc dưới chân núi Lãnh Tang đã nhạt đi nhiều.
Số lượng được vào vòng sau tổng cộng có ba mươi người, trận chiến hôm nay sẽ chọn ra ba người, người vây xem chật kín như bờ tường. Hoắc Lâm Phong đến trễ, bộ thường phục màu xanh đen với viền mép gợn sóng, bên hông giắt Quyết Minh kiếm càng thêm phong lưu.
Bên này hắn xuống ngựa, bên kia có người lên võ đài. Một hán tử cao thước tám, hai bên tóc mai được cắt gọn, vạt áo đen tuyền phần phật trong gió, tay nắm chặt roi, trên mu bàn tay vạm vỡ là một hình vẽ con rắn.
Hoắc Lâm Phong dắt cương buộc ngựa, đến dưới tán cây, một người chợt nhảy lên lưng ngựa như khỉ hoang. Hắn giật mình, sau khi nhìn rõ là Điêu Ngọc Lương thì càng kinh ngạc hơn. Tay Điêu Ngọc Lương phủ lên bờm ngựa: “Ngươi tên gì?”
Hỏi danh tính ư, đơn tự của Hoắc Lâm Phong là “Trọng”, Hoắc Trọng, hắn liền bịa đặt: “Tại hạ Đỗ Trọng.” Thấy đối phương quan sát hắn rất tỉ mỉ, không khỏi hiếu kỳ, “Cung chủ có chuyện gì sao?”
Điêu Ngọc Lương hỏi: “Võ công của ngươi so với Trâu Lâm thì như thế nào?”
Hoắc Lâm Phong hỏi ngược lại: “… Trâu Lâm là ai?”
“Người trên võ đài đó!” Điêu Ngọc Lương hơi lo, vô danh tiểu tốt thì cũng thôi đi, sao cũng chẳng có kiến thức gì hết vậy. Điêu Ngọc Lương lại gần một chút, chỉ tay lên võ đài: “Đông Nguyễn Nghê, Tây Trâu Lâm, có thấy con rắn trên mu bàn tay gã không? Roi pháp của gã còn nhạy bén hơn cả rắn độc.”
Hoắc Lâm Phong hơi mông lung, không hiểu đối phương có ý gì, nhưng cũng tò mò: “Thỉnh giáo cung chủ, vậy còn Nam và Bắc thì sao?”
Điêu Ngọc Lương liếc mắt lên đài đánh trống: “Kia kìa, cao thủ ở phía Nam có hai người, một thì đang uống rượu, một thì đang dán lại ngọc liên hoàn.” Trên đài đánh trống, Đoạn Hoài Khác tay cầm bầu ngọc đang nhấm nháp rượu, Dung Lạc Vân thì đang chăm chú cứu chữa lại đống ngọc vỡ. Điêu Ngọc Lương nói tiếp: “Còn về phía Bắc, có Định Bắc hầu Hoắc Chiêu tọa trấn, còn ai dám xưng hùng xưng bá?”
Hoắc Lâm Phong mím môi gật gù, vốn tưởng rằng triều đình và giới giang hồ như nước sông Kinh và nước sông Vị, không ngờ còn có một vị trí nhỏ cho Hoắc thị nhà hắn. Bắt chuyện một lúc lâu, Điêu Ngọc Lương nhỏ tuổi nhưng khí lớn, trước khi đi còn vỗ vỗ lên vai hắn tỏ vẻ hứng thú.
Hắn ngước mắt lên lần nữa, trên võ đài đúng lúc đã ngừng chiến, Trâu Lâm đánh thắng tám người, đang thu roi đợi lệnh.
Sau đó có một vị công tử bước lên võ đài, y phục trắng như tuyết, mặt mày tuấn tú, hai tay cầm một cặp móc câu bạc, vừa lên võ đài đã được bao nhiêu người cổ vũ. Lục Chuẩn đứng bật dậy, như nhìn thấy miếng thịt tâm can của mình, khẽ gọi một tiếng “Nguyễn lang”.
Dung Lạc Vân đang cúi đầu, nghe thế thì ngước mắt lên cười một cái, nhớ đến ba nghìn lượng đặt cược cho Nguyễn Nghê, chẳng phải còn quan trọng hơn cả miếng thịt tâm can hay sao? Lúc này Điêu Ngọc Lương nhảy ra, cầm cuốn sổ nhỏ lên: “Nhị ca, người kia tên Đỗ Trọng.”
Dung Lạc Vân đọc thầm theo, Đỗ Trọng… vị ngọt, tính ôn, không biết người có như tên hay không. (*)
(*) Đỗ Trọng: tên một loài cây gỗ, có giá trị cao trong y học cổ truyền.
Y cầm một cây bút lông, giúp Điêu Ngọc Lương viết xuống hai chữ “Đỗ Trọng”, vừa đặt bút xuống thì nhìn thấy Đỗ Trọng kia đang đứng hóng mát dưới bóng cây. Còn Nguyễn Nghê trên võ đài đã thắng liên tiếp bốn người, nâng lưỡi câu bạc lên bay tới bay lui, chớp mắt một cái đã móc xuyên qua yết hầu phá rách dạ dày đối thủ.
Lục Chuẩn nhìn không dời mắt, giống như đang xem một núi vàng đánh nhau, lúc thì vỗ tay khen ngợi, khi thì cao giọng gọi tên “Nguyễn lang”. Khi Nguyễn Nghê xuất chiêu “Ngân câu lấy mạng”, Lục Chuẩn liền chạy đến trước trống đích thân gõ trống để cổ vũ.
Cuối cùng, Nguyễn Nghê thắng liên tiếp bảy người, chắp tay thành quyền từ xa tạ ơn Lục Chuẩn. Lục Chuẩn tán thưởng nói: “Ai cũng nói lưỡi câu bạc của Nguyễn lang là vô tình nhất, quả nhiên như lời đồn, hôm nào hai ta giao đấu, đừng có đâm nát bụng ta đó.”
Nguyễn Nghê đáp: “Tam cung chủ quá khen, đến lúc đó mong rằng Tam cung chủ thủ hạ lưu tình.”
Hàn huyên đôi câu, Lục Chuẩn quăng dùi trống đi, trở về chỗ ngồi xem trận chiến, Người tỉ võ chỉ còn lại mười ba, chợt có một bóng dáng màu xanh đen từ trên trời đáp xuống, xoay người vững vàng, là người mới hôm qua đã thể hiện tài năng.
Quần chúng vẫn chưa biết tên, Hoắc Lâm Phong liền tự giới thiệu: “Tại hạ Đỗ Trọng, mong được chỉ giáo.”
Có người tới khiêu chiến, hắn giương kiếm lên, xuất kiếm pháp. Vỏn vẹn mười chiêu đã giành phần thắng. Mọi người nhớ lại trận sơ chiến hôm qua, hình như cũng chỉ với mười chiêu đã quyết định thế cục, lại có một người lên nữa, cũng là mười chiêu. Dù cho mười chiêu chưa thắng thì sẽ dùng lại mười chiêu đó tiến công, đến tận khi đối phương bỏ chạy.
Ngọc liên hoàn chắp vá lại được tám phần, tâm trí Dung Lạc Vân thì đặt nơi bàn tay, nhưng vành tai lại nhúc nhích để ý động tĩnh. Có thể nghe thấy tiếng vung kiếm, tiếng náo động xôn xao xung quanh cũng có thể nghe thấy, Đoạn Hoài Khác bỗng nhiên nói: “Tên Đỗ Trọng này chỉ dùng mười chiêu, là đề phòng bị nhìn ra võ công, hay là khinh thường nên không thể hiện?”
Dung Lạc Vân cuối cùng cũng ngước mắt lên, lặng lẽ quan sát một lúc, bị kiếm pháp của đối phương thu hút. Chỉ vỏn vẹn mười chiêu, dù có lặp lại mười chiêu ấy thì cũng không ai có thể phá được, vô song xuất chúng. Ánh mắt y chuyển động theo mũi kiếm, bàn tay to, thắt lưng vững chãi, liếc lên tới mặt, nhìn thẳng vào thần thái của đối phương.
Chiêu thức, sức mạnh, nội lực, đều rất kiềm chế và khách sáo, nhưng chỉ có thần thái là không thể nói dối được. Hàng lông mày của Hoắc Lâm Phong giãn ra, kiếm pháp điêu luyện như thế, Dung Lạc Vân liền biết người này tuyệt đối sẽ không thua.
Nhưng kiếm pháp điêu luyện như vậy mà chỉ thể hiện có mười chiêu, khiến người ta cảm thấy bức bối khó chịu. Dung Lạc Vân gọi “Lão Tứ”, liếc mắt tới, Điêu Ngọc Lương hiểu ý hô lên: “Đỗ Trọng, ngươi chỉ biết có mười chiêu thôi hay sao?”
Kiếm pháp của Hoắc gia có tới bảy bảy bốn chín chiêu thức, càng về sau càng khó. Hoắc Lâm Phong khua kiếm ngừng lại, trả lời Điêu Ngọc Lương, nhưng ánh mắt lại nhìn đến chỗ Dung Lạc Vân. “Nguyễn Nghê thiếu hiệp được cung chủ đánh trống cổ vũ, tại hạ vô cùng ngưỡng mộ.” Hắn nói, “Nếu Nhị cung chủ cũng đánh trống cho tôi, tôi sẽ xuất thêm mấy chiêu nữa.”
Nếu như bình thường, Điêu Ngọc Lương chắc chắn sẽ mắng chửi làm càn, nhưng trước mắt là một đống bạc, bèn phải quay đầu cầu cứu Dung Lạc Vân. Mọi người đều nín thở chờ đợi, đoán xem Dung Lạc Vân sẽ phát cáu như thế nào, không ngờ, Dung Lạc Vân nhẹ nhàng đặt ngọc liên hoàn xuống, lướt tới trước trống, cầm dùi gõ ra một tràng tiếng vang.
Y xoay mặt lại nói: “Xuất chiêu không tốt, cây dùi trống này không có mắt đâu.”
Hai người một trên một dưới nhìn nhau, Hoắc Lâm Phong cười cười. Kiếm giương lên, dùi gõ xuống, giống như đang phối hợp cho nhau, tiếng trống dần dần dồn dập, váy dài lướt xuống lộ ra cánh tay thon dài trăng trắng, Dung Lạc Vân hơi cúi người, tạo tư thế đánh trống.
Hoắc Lâm Phong nghe tiếng thấy vô cùng thỏa mãn, chiêu thức biến hóa đến mức khiến người ta không kịp nhìn, trận chiến càng ác liệt, tiếng trống càng mạnh mẽ, hai người phối hợp như thiên y vô phùng, khiến người ta phải lác mắt.
Bỗng, tiếng trống rung trời nhưng lúc ẩn lúc hiện, Dung Lạc Vân vậy mà lại vận chân khí để đánh trống, âm thanh truyền xa vạn dặm. Hoắc Lâm Phong lập tức đắc ý: “Lên cả đi.” Nói xong những người không phục chen tới công kích cùng một lúc, Quyết Minh kiếm lóe sáng sắc bén, chém giết tứ phương.
Trong lúc cao trào, Dung Lạc Vân nhíu mày quát lên: “Chưa đủ!”
Khóe mắt Hoắc Lâm Phong nhìn sang, xuất ra tuyệt chiêu đã giấu diếm từ lâu. Ánh vàng đốm lửa tóe ra đầy trời, bốn cột trụ gãy đôi, đầu hổ nứt toác, tất cả mọi người cũng theo đó mà văng ra xa.
Dung Lạc Vân kinh ngạc đến ngây ngẩn cả người, đợi sương khói tản đi, dưới võ đài chỉ còn lại một mình Hoắc Lâm Phong đang giơ kiếm nhìn y, đuôi ngựa lắc lư vô cùng tiêu sái. Một cái rãnh thật sâu in hằn lên võ đài, tung hoành cùng với cái rãnh hôm qua y để lại, giống như hoa nở có đế nâng (*).
(*) hoa nở có đế nâng: một người thành công thì luôn có một người khác đằng sau giúp đỡ
Điêu Ngọc Lương vui sướng như điên: “—— Đỗ Trọng đại thắng! Đỗ Trọng đại thắng!”
Chỉ trong hai ngày, thương vong khó đếm, cuối cùng cũng chọn ra được ba người. Đoạn Hoài Khác tuyên bố: “Giờ Mão sáng mai, Đỗ Trọng, Trâu Lâm, Nguyễn Nghê, mời ba vị thiếu hiệp đến Bất Phàm Cung, tất cả các đệ tử trong cung sẽ đón tiếp chu đáo.”
Chuyện đã định, mọi người từ từ tản ra, khá huyên náo. Hoắc Lâm Phong thu kiếm lại, thong thả bước đến rất gần mép đài đánh trống, vừa khéo nhìn thẳng vào vạt áo Dung Lạc Vân. Hắn ngước mặt lên: “Đa tạ cung chủ đã đánh trống cho tôi.”
Dung Lạc Vân cúi xuống nhìn Hoắc Lâm Phong, hờ hững nói: “Không có gì.”
Nói xong thì im bặt, một người xuống khỏi võ đài về khách điếm, một người xuống khỏi đài đánh trống quay về cung. Ai cưỡi ngựa người nấy, một rẽ hướng Nam, một về phía Bắc, từ từ đi xa.
Dung Lạc Vân quay lưng lại với ánh mặt trời giữa trời trong, thần sắc chỉ như bèo nước gặp nhau.
Hoắc Lâm Phong cũng không nhìn quá lâu, chỉ thầm nhủ một câu —— Ngày sau còn dài.
“Tanh quá, còn nhớp nháp nữa…” Đám đệ tử rủ rỉ với nhau, bắt tay vào nâng thi thể lên ván gỗ. Mưa dầm dề cả một ngày, lúc này vẫn chưa dừng, có người phỉ nhổ: “Cùng nhau làm cũng không xong, làm lão tử ngạt chết rồi đây này!”
Trời âm u, chim chóc tan tác, đệ tử của Bất Phàm Cung xử lý các thi thể. Một người ở trên đài ngoắc tay, giống như là nhanh trí, những người khác chen chúc tới, vây quanh một cái rãnh, máu đã bị hòa tan, bên trong chỉ còn lại nước mưa chảy róc rách.
“Phách Vân kiếm pháp vừa xuất chiêu, đừng mong giữ được toàn mạng.” Có người nói.
Mọi người nhốn nháo một lúc, sau đó giải tán tiếp tục vận chuyển thi thể, hết xe này đến xe khác, biến hố sâu ở sau núi thành một bãi tha ma. Ai nấy đều nhiễm mùi máu tanh, khi trở về Bất Phàm Cung thì túm tụm lại một chỗ, con mèo rừng trú mưa trong góc tường gào lên một tiếng rồi chạy đi.
“Con súc sinh kia chê chúng ta thối đấy.” Một tên đệ tử cười tự giễu, “Hôm nào dám bắt chim ở Vô Danh Cư xem nó có còn ung dung thế không.”
Cả núi Lãnh Tang đều là địa bàn của con mèo rừng kia, chứ đừng nói gì riêng Bất Phàm Cung, nhưng nó lại tuyệt đối không dám bén mảng đến Vô Danh Cư. Từng có một lần, có một con bồ câu trắng đang chiêm chiếp giữa sân, nó thử nhe nanh nhào tới. Dung Lạc Vân đứng gần cửa sổ nhìn thấy, miệng đang ngậm mứt hoa quả, y liền phun hột ra đầu ngón tay rồi bắn đi.
Mèo rừng trúng chiêu, chưa với được tới con bồ câu đã lăn lộn ra đất, kêu gào hết nửa nén hương. Con bồ câu bay vào lồng, Dung Lạc Vân thong thả đi ra, cúi người xuống vươn tay ra áp lên gáy mèo rừng, vận công vuốt một cái, con mèo rừng nhất thời kinh hoàng nhảy dựng lên.
Chim bồ câu đã quen lướt gió báo tin, sau lần đó thì nó thường xuyên đáp xuống Vô Danh Cư tị nạn.
Vô Danh Cư lúc này tối om om, Dung Lạc Vân vừa vào cửa, đám hỉ thước trên xà nhà liền kêu lên liên tục. Y thầm mắng một câu “đồ phiền phức”, nhưng lại huýt sáo mấy tiếng, đến hiên nhà thì ngẩng đầu lên trêu đùa.
Cởi đôi giày ướt mưa bước lên sàn nhà, chân trần bước thật chậm rãi, dầm mưa tí tách đi vào phía trong. Chỉ thắp một ngọn đèn nhỏ, bình phong vừa che lại thì xung quanh liền trở nên mờ mịt. Dung Lạc Vân cởi y phục đi tắm rửa, rửa sạch hết những vết máu dính trên mặt và cổ, cả luồng sát khí ngập tràn quanh người cũng tẩy sạch sẽ.
Cả một ngày chỉ toàn ánh đao bóng kiếm, ở bên ngoài ra vẻ sắc bén, thật ra cũng rất mệt…
Trong phòng yên tĩnh đến mức khiến người ta thấy bồn chồn, y dựa lưng lên thành bồn vẩy nước, tạo ra chút tiếng động. Chưa đợi nước lạnh đã đi ra rồi, mặc quần nhỏ và áo lót, ôm chăn gấm và gối đầu đi đến chiếc sạp nhỏ bên cửa sổ ngủ.
Sạp nhỏ vừa chật vừa ngắn, y co người lại thì vừa đủ.
Khi gần vào giấc, chợt có người giẫm loẹt xoẹt lên những mảnh đá vụn ướt mưa, sau đó một tiếng “Nhị ca” truyền vào, âm sắc khá non nớt. Điêu Ngọc Lương thu dù vào, cởi giày bò lên sạp.
Ầm! Dung Lạc Vân đá thằng nhóc loai choai ra xa, bọc chặt chăn ngồi dậy, Điêu Ngọc Lương ngã lộn nhào rồi bổ nhào lên lại: “Nhị ca, làm ấm cho đệ đi!” Chen lên được sạp, hai người ngồi cạnh nhau, cậu ta xòe tay ra dâng vật quý, “Xem đi, Phú Quý Kinh.”
Một cuốn sổ nhỏ, bìa ngoài không viết tên, bên trong viết tên tất cả các đệ tử, còn ghi chú số ngân lượng của từng người. Dung Lạc Vân xem thật tỉ mỉ, hóa ra đây là sổ viết tiền cược, cược xem ai là người thắng cuộc trong đại hội tỉ võ.
Điêu Ngọc Lương lật lật: “Đại ca cũng cược đó, ba trăm lượng, Trâu Lâm.”
Dung Lạc Vân hơi kinh ngạc, không ngờ Đoạn Hoài Khác cũng hùa theo trò đùa này. Điêu Ngọc Lương nói: “Tam ca lúc trước mất bốn nghìn lượng, lại trao thưởng một nghìn lượng, thêm cả chi tiêu cho yến tiệc khao quân, huynh ấy cắn răng đòi gỡ vốn.”
Dung Lạc Vân tìm đến tên Lục Chuẩn, cược cho Nguyễn Nghê, ba nghìn lượng. Thảo nào tất cả các đệ tử đều tham gia, nếu Lục Chuẩn mà thua, ba nghìn lượng có thể chia ra. “Nhị ca.” Điêu Ngọc Lương lắc người y, “Đệ phân vân rất lâu rồi, huynh giúp đệ chọn một người nhé?”
Sáng mai sẽ là phần thi quyết định chọn ra ba người thắng cuộc đưa vào Bất Phàm Cung, rồi trải qua bốn cửa ải trong cung, người giành được ngôi đầu sẽ trở thành đại đệ tử. Dung Lạc Vân đọc thầm bốn chữ “giành được ngôi đầu”, người nọ hiện lên, cách màn mưa bụi mờ mờ ảo ảo.
Một gương mặt lạ lẫm, võ công cao hay thấp cũng chưa biết, chỉ nhớ được thái độ kiêu ngạo. Nghiêng đầu ngửi thử, mùi lá bưởi như có như không, chỉ thoang thoảng. Chỉ vì chiếc khăn tay thôi, Dung Lạc Vân nghĩ như vậy, chỉ vì người đó đã nhặt khăn tay của y thôi.
“Lão Tứ, đặt cho…” Dung Lạc Vân ngừng lại, “Ta vẫn chưa biết tên, sáng mai hỏi thử.”
Điêu Ngọc Lương không yên tâm lắm, một tên vô danh tiểu tốt sao? Nhưng lại không dám cự tuyệt rõ ràng: “Nhị ca, đệ chỉ có hai mươi lượng, huynh giúp đệ chọn thật kĩ nhé.”
Dung Lạc Vân nói: “Nếu thắng thì là của đệ, nếu thua thì tính cho ta.” Y bước xuống sạp, lấy ra một trăm bảy mươi lượng trong tủ thấp, bù cho Điêu Ngọc Lương. Điêu Ngọc Lương nhận lấy, không dị nghị gì nữa, vui vẻ chạy đi.
Mưa đã tạnh, nhưng gió vẫn thổi vù vù cả một đêm.
Hôm sau, huyết sắc dưới chân núi Lãnh Tang đã nhạt đi nhiều.
Số lượng được vào vòng sau tổng cộng có ba mươi người, trận chiến hôm nay sẽ chọn ra ba người, người vây xem chật kín như bờ tường. Hoắc Lâm Phong đến trễ, bộ thường phục màu xanh đen với viền mép gợn sóng, bên hông giắt Quyết Minh kiếm càng thêm phong lưu.
Bên này hắn xuống ngựa, bên kia có người lên võ đài. Một hán tử cao thước tám, hai bên tóc mai được cắt gọn, vạt áo đen tuyền phần phật trong gió, tay nắm chặt roi, trên mu bàn tay vạm vỡ là một hình vẽ con rắn.
Hoắc Lâm Phong dắt cương buộc ngựa, đến dưới tán cây, một người chợt nhảy lên lưng ngựa như khỉ hoang. Hắn giật mình, sau khi nhìn rõ là Điêu Ngọc Lương thì càng kinh ngạc hơn. Tay Điêu Ngọc Lương phủ lên bờm ngựa: “Ngươi tên gì?”
Hỏi danh tính ư, đơn tự của Hoắc Lâm Phong là “Trọng”, Hoắc Trọng, hắn liền bịa đặt: “Tại hạ Đỗ Trọng.” Thấy đối phương quan sát hắn rất tỉ mỉ, không khỏi hiếu kỳ, “Cung chủ có chuyện gì sao?”
Điêu Ngọc Lương hỏi: “Võ công của ngươi so với Trâu Lâm thì như thế nào?”
Hoắc Lâm Phong hỏi ngược lại: “… Trâu Lâm là ai?”
“Người trên võ đài đó!” Điêu Ngọc Lương hơi lo, vô danh tiểu tốt thì cũng thôi đi, sao cũng chẳng có kiến thức gì hết vậy. Điêu Ngọc Lương lại gần một chút, chỉ tay lên võ đài: “Đông Nguyễn Nghê, Tây Trâu Lâm, có thấy con rắn trên mu bàn tay gã không? Roi pháp của gã còn nhạy bén hơn cả rắn độc.”
Hoắc Lâm Phong hơi mông lung, không hiểu đối phương có ý gì, nhưng cũng tò mò: “Thỉnh giáo cung chủ, vậy còn Nam và Bắc thì sao?”
Điêu Ngọc Lương liếc mắt lên đài đánh trống: “Kia kìa, cao thủ ở phía Nam có hai người, một thì đang uống rượu, một thì đang dán lại ngọc liên hoàn.” Trên đài đánh trống, Đoạn Hoài Khác tay cầm bầu ngọc đang nhấm nháp rượu, Dung Lạc Vân thì đang chăm chú cứu chữa lại đống ngọc vỡ. Điêu Ngọc Lương nói tiếp: “Còn về phía Bắc, có Định Bắc hầu Hoắc Chiêu tọa trấn, còn ai dám xưng hùng xưng bá?”
Hoắc Lâm Phong mím môi gật gù, vốn tưởng rằng triều đình và giới giang hồ như nước sông Kinh và nước sông Vị, không ngờ còn có một vị trí nhỏ cho Hoắc thị nhà hắn. Bắt chuyện một lúc lâu, Điêu Ngọc Lương nhỏ tuổi nhưng khí lớn, trước khi đi còn vỗ vỗ lên vai hắn tỏ vẻ hứng thú.
Hắn ngước mắt lên lần nữa, trên võ đài đúng lúc đã ngừng chiến, Trâu Lâm đánh thắng tám người, đang thu roi đợi lệnh.
Sau đó có một vị công tử bước lên võ đài, y phục trắng như tuyết, mặt mày tuấn tú, hai tay cầm một cặp móc câu bạc, vừa lên võ đài đã được bao nhiêu người cổ vũ. Lục Chuẩn đứng bật dậy, như nhìn thấy miếng thịt tâm can của mình, khẽ gọi một tiếng “Nguyễn lang”.
Dung Lạc Vân đang cúi đầu, nghe thế thì ngước mắt lên cười một cái, nhớ đến ba nghìn lượng đặt cược cho Nguyễn Nghê, chẳng phải còn quan trọng hơn cả miếng thịt tâm can hay sao? Lúc này Điêu Ngọc Lương nhảy ra, cầm cuốn sổ nhỏ lên: “Nhị ca, người kia tên Đỗ Trọng.”
Dung Lạc Vân đọc thầm theo, Đỗ Trọng… vị ngọt, tính ôn, không biết người có như tên hay không. (*)
(*) Đỗ Trọng: tên một loài cây gỗ, có giá trị cao trong y học cổ truyền.
Y cầm một cây bút lông, giúp Điêu Ngọc Lương viết xuống hai chữ “Đỗ Trọng”, vừa đặt bút xuống thì nhìn thấy Đỗ Trọng kia đang đứng hóng mát dưới bóng cây. Còn Nguyễn Nghê trên võ đài đã thắng liên tiếp bốn người, nâng lưỡi câu bạc lên bay tới bay lui, chớp mắt một cái đã móc xuyên qua yết hầu phá rách dạ dày đối thủ.
Lục Chuẩn nhìn không dời mắt, giống như đang xem một núi vàng đánh nhau, lúc thì vỗ tay khen ngợi, khi thì cao giọng gọi tên “Nguyễn lang”. Khi Nguyễn Nghê xuất chiêu “Ngân câu lấy mạng”, Lục Chuẩn liền chạy đến trước trống đích thân gõ trống để cổ vũ.
Cuối cùng, Nguyễn Nghê thắng liên tiếp bảy người, chắp tay thành quyền từ xa tạ ơn Lục Chuẩn. Lục Chuẩn tán thưởng nói: “Ai cũng nói lưỡi câu bạc của Nguyễn lang là vô tình nhất, quả nhiên như lời đồn, hôm nào hai ta giao đấu, đừng có đâm nát bụng ta đó.”
Nguyễn Nghê đáp: “Tam cung chủ quá khen, đến lúc đó mong rằng Tam cung chủ thủ hạ lưu tình.”
Hàn huyên đôi câu, Lục Chuẩn quăng dùi trống đi, trở về chỗ ngồi xem trận chiến, Người tỉ võ chỉ còn lại mười ba, chợt có một bóng dáng màu xanh đen từ trên trời đáp xuống, xoay người vững vàng, là người mới hôm qua đã thể hiện tài năng.
Quần chúng vẫn chưa biết tên, Hoắc Lâm Phong liền tự giới thiệu: “Tại hạ Đỗ Trọng, mong được chỉ giáo.”
Có người tới khiêu chiến, hắn giương kiếm lên, xuất kiếm pháp. Vỏn vẹn mười chiêu đã giành phần thắng. Mọi người nhớ lại trận sơ chiến hôm qua, hình như cũng chỉ với mười chiêu đã quyết định thế cục, lại có một người lên nữa, cũng là mười chiêu. Dù cho mười chiêu chưa thắng thì sẽ dùng lại mười chiêu đó tiến công, đến tận khi đối phương bỏ chạy.
Ngọc liên hoàn chắp vá lại được tám phần, tâm trí Dung Lạc Vân thì đặt nơi bàn tay, nhưng vành tai lại nhúc nhích để ý động tĩnh. Có thể nghe thấy tiếng vung kiếm, tiếng náo động xôn xao xung quanh cũng có thể nghe thấy, Đoạn Hoài Khác bỗng nhiên nói: “Tên Đỗ Trọng này chỉ dùng mười chiêu, là đề phòng bị nhìn ra võ công, hay là khinh thường nên không thể hiện?”
Dung Lạc Vân cuối cùng cũng ngước mắt lên, lặng lẽ quan sát một lúc, bị kiếm pháp của đối phương thu hút. Chỉ vỏn vẹn mười chiêu, dù có lặp lại mười chiêu ấy thì cũng không ai có thể phá được, vô song xuất chúng. Ánh mắt y chuyển động theo mũi kiếm, bàn tay to, thắt lưng vững chãi, liếc lên tới mặt, nhìn thẳng vào thần thái của đối phương.
Chiêu thức, sức mạnh, nội lực, đều rất kiềm chế và khách sáo, nhưng chỉ có thần thái là không thể nói dối được. Hàng lông mày của Hoắc Lâm Phong giãn ra, kiếm pháp điêu luyện như thế, Dung Lạc Vân liền biết người này tuyệt đối sẽ không thua.
Nhưng kiếm pháp điêu luyện như vậy mà chỉ thể hiện có mười chiêu, khiến người ta cảm thấy bức bối khó chịu. Dung Lạc Vân gọi “Lão Tứ”, liếc mắt tới, Điêu Ngọc Lương hiểu ý hô lên: “Đỗ Trọng, ngươi chỉ biết có mười chiêu thôi hay sao?”
Kiếm pháp của Hoắc gia có tới bảy bảy bốn chín chiêu thức, càng về sau càng khó. Hoắc Lâm Phong khua kiếm ngừng lại, trả lời Điêu Ngọc Lương, nhưng ánh mắt lại nhìn đến chỗ Dung Lạc Vân. “Nguyễn Nghê thiếu hiệp được cung chủ đánh trống cổ vũ, tại hạ vô cùng ngưỡng mộ.” Hắn nói, “Nếu Nhị cung chủ cũng đánh trống cho tôi, tôi sẽ xuất thêm mấy chiêu nữa.”
Nếu như bình thường, Điêu Ngọc Lương chắc chắn sẽ mắng chửi làm càn, nhưng trước mắt là một đống bạc, bèn phải quay đầu cầu cứu Dung Lạc Vân. Mọi người đều nín thở chờ đợi, đoán xem Dung Lạc Vân sẽ phát cáu như thế nào, không ngờ, Dung Lạc Vân nhẹ nhàng đặt ngọc liên hoàn xuống, lướt tới trước trống, cầm dùi gõ ra một tràng tiếng vang.
Y xoay mặt lại nói: “Xuất chiêu không tốt, cây dùi trống này không có mắt đâu.”
Hai người một trên một dưới nhìn nhau, Hoắc Lâm Phong cười cười. Kiếm giương lên, dùi gõ xuống, giống như đang phối hợp cho nhau, tiếng trống dần dần dồn dập, váy dài lướt xuống lộ ra cánh tay thon dài trăng trắng, Dung Lạc Vân hơi cúi người, tạo tư thế đánh trống.
Hoắc Lâm Phong nghe tiếng thấy vô cùng thỏa mãn, chiêu thức biến hóa đến mức khiến người ta không kịp nhìn, trận chiến càng ác liệt, tiếng trống càng mạnh mẽ, hai người phối hợp như thiên y vô phùng, khiến người ta phải lác mắt.
Bỗng, tiếng trống rung trời nhưng lúc ẩn lúc hiện, Dung Lạc Vân vậy mà lại vận chân khí để đánh trống, âm thanh truyền xa vạn dặm. Hoắc Lâm Phong lập tức đắc ý: “Lên cả đi.” Nói xong những người không phục chen tới công kích cùng một lúc, Quyết Minh kiếm lóe sáng sắc bén, chém giết tứ phương.
Trong lúc cao trào, Dung Lạc Vân nhíu mày quát lên: “Chưa đủ!”
Khóe mắt Hoắc Lâm Phong nhìn sang, xuất ra tuyệt chiêu đã giấu diếm từ lâu. Ánh vàng đốm lửa tóe ra đầy trời, bốn cột trụ gãy đôi, đầu hổ nứt toác, tất cả mọi người cũng theo đó mà văng ra xa.
Dung Lạc Vân kinh ngạc đến ngây ngẩn cả người, đợi sương khói tản đi, dưới võ đài chỉ còn lại một mình Hoắc Lâm Phong đang giơ kiếm nhìn y, đuôi ngựa lắc lư vô cùng tiêu sái. Một cái rãnh thật sâu in hằn lên võ đài, tung hoành cùng với cái rãnh hôm qua y để lại, giống như hoa nở có đế nâng (*).
(*) hoa nở có đế nâng: một người thành công thì luôn có một người khác đằng sau giúp đỡ
Điêu Ngọc Lương vui sướng như điên: “—— Đỗ Trọng đại thắng! Đỗ Trọng đại thắng!”
Chỉ trong hai ngày, thương vong khó đếm, cuối cùng cũng chọn ra được ba người. Đoạn Hoài Khác tuyên bố: “Giờ Mão sáng mai, Đỗ Trọng, Trâu Lâm, Nguyễn Nghê, mời ba vị thiếu hiệp đến Bất Phàm Cung, tất cả các đệ tử trong cung sẽ đón tiếp chu đáo.”
Chuyện đã định, mọi người từ từ tản ra, khá huyên náo. Hoắc Lâm Phong thu kiếm lại, thong thả bước đến rất gần mép đài đánh trống, vừa khéo nhìn thẳng vào vạt áo Dung Lạc Vân. Hắn ngước mặt lên: “Đa tạ cung chủ đã đánh trống cho tôi.”
Dung Lạc Vân cúi xuống nhìn Hoắc Lâm Phong, hờ hững nói: “Không có gì.”
Nói xong thì im bặt, một người xuống khỏi võ đài về khách điếm, một người xuống khỏi đài đánh trống quay về cung. Ai cưỡi ngựa người nấy, một rẽ hướng Nam, một về phía Bắc, từ từ đi xa.
Dung Lạc Vân quay lưng lại với ánh mặt trời giữa trời trong, thần sắc chỉ như bèo nước gặp nhau.
Hoắc Lâm Phong cũng không nhìn quá lâu, chỉ thầm nhủ một câu —— Ngày sau còn dài.
Bình luận truyện