Hoặc Thủy
Chương 10-2
Chờ đến khi phân thân Diệp Đạt lần thứ hai đứng thẳng lên, Diêu Tử Khê tự cởi quần áo mình ra, toàn thân trần trụi ngồi trên người hắn vừa hôn môi nồng nhiệt. Diêu Tử Khê một bên không ngừng điều chỉnh vị trí, mãi đến khi phân thân nóng rực chạm đến tiểu huyệt của mình, Diêu Tử Khê cắn môi chậm rãi hạ eo ngồi xuống.
“A…. Ân…. Ân….”
Phân thân Diệp Đạt nhanh chóng được vách thịt mềm mại ấm áp bao lấy, Diêu Tử Khê dựa vào trực giác không ngừng đung đưa phần eo, phân thân phía trước cũng bắt đầu cương lên đứng thẳng ma sát với bụng Diệp Đạt hưng phấn đến không ngừng run rẩy, một tay Diệp Đạt đỡ lấy eo Diêu Tử Khê, một tay nắm lấy tiểu Khê Khê vuốt ve lên xuống.
“Ta yêu ngươi, ta yêu ngươi….” Diệp Đạt một lần lại một lần bày tỏ.
Trái tim điên cuồng loạn nhịp, bên trong thân thể tựa như bị lửa nóng thiêu đốt đến không chịu nổi, không cách nào thẳng thắn nói ra tình cảm trong lòng, Diêu Tử Khê chỉ có thể điên cuồng vặn vẹo.
“Ngươi bây giờ không giống như thường ngày…..” Bàn tay ấm áp của Diệp Đạt vuốt ve gương mặt Diêu Tử Khê, “Ta thật thích….”
Nhận ra bên trong thanh âm của Diệp Đạt tràn ngập yêu thương, Diêu Tử Khê muốn kiềm nén vui sướng kịch liệt, thế nhưng vẫn không kiềm được mà hung mãnh bộc phát ra, tinh dịch trắng đục bắn đầy lên bụng và ngực của Diệp Đạt.
“Là nghe được thổ lộ của ta nên ngươi mới không nhịn được sao?” Diệp Đạt vui mừng hỏi.
Diêu Tử Khê hai mắt khép hờ ngồi trên người Diệp Đạt, lồng ngực phập phồng, hơi thở hổn hển dồn dập, khuôn mặt hiện lên tia ửng đỏ phi thường diễm lệ, một bộ dáng sung sướng tận cùng….
“Ừm….” Đôi mắt Diêu Tử Khê nhiễm đầy dục vọng nhìn Diệp Đạt, môi nhếch lên một nụ cười.
Diệp Đạt kích động kêu lên: “Ngươi cuối cùng cũng nói…. Cuối cùng cũng chịu nói rồi….” Hai tay Diệp Đạt cũng gia nhập vào trận hoan ái cuồng nhiệt, bắt đầu nhào nặn hai đầu vú đỏ hồng trước ngực Diêu Tử Khê, vị trí mẫn cảm bị người khác đùa giỡn khiến Diêu Tử Khê phát ra tiếng thở dốc mê người.
“Ngươi thật đẹp….” Diệp Đạt một lần lại một lần thật tâm tán thưởng.
Trái tim kịch liệt nhảy lên, hóa ra tiếp thu chân tâm của một người cảm giác lại tuyệt mỹ đến thế, Diêu Tử Khê không hề kiêng dè mà lớn tiếng rên rỉ, phân thân của Diệp Đạt trong cơ thể y nóng rực càng thêm to lớn, bốn mắt giao nhau đều nhìn thấy được tình ý nồng đậm trong mắt đối phương.
“Quá tốt rồi…. Cuối cùng ta cũng có thể ôm chặt người ta yêu…” Diệp Đạt phả ra hơi thở nóng rực.
Không còn cách nào khống chế chính mình, Diêu Tử Khê tùy ý phóng túng, cúi đầu triền miên cùng đôi môi nóng rực của Diệp Đạt, không biết giải thích cảm giác trong lòng hiện tại như thế nào, có lẽ cảm giác trống rỗng lâu nay đã biến mất thay vào đó là niềm hạnh phúc tràn đầy….
“Ta yêu ngươi.” Mơ hồ nghe được có người ở bên tai mình thổ lộ.
Diêu Tử Khê khẽ ừ một tiếng, trên ngón tay áp út tựa hồ bị mang lên cái gì đó, trong phòng tràn đầy yêu thương, chiếc nhẫn LOVE FOREVER phát ra ánh sáng cảm động.
**********
“Các ngươi lại muốn đi đâu?” Diêu Tử Khê hơi nhíu nhíu mày, tùy ý khoác lên người một kiện áo tắm, cổ áo mở rộng có thể thấy trên cái cổ trắng nõn có không ít dấu hôn tình sắc do tối hôm qua Diệp Đạt lưu lại.
Lần đầu tiên nhìn thấy Diêu Tử Khê như vậy, đầu tiên Liệt Diễm sững sờ, sau đó không tiếng động chợt có loại cảm giác chung quy con gái mình cuối cùng cũng phải gả đi.
Bên trong phòng ngủ rộng lớn vẫn còn một người đang ngủ say, Diêu Tử Khê dẫn Liệt Diễm đi ra ngoài ban công, bầu trời trong xanh, không khí phá lệ tươi mát.
Cách đây không lâu y nhận được điện thoại của Liệt Diễm, hắn bảo cùng Kỳ Nhất Hàn tiếp tục chuyến lữ hành. Vốn định nói cho Diêu Tử Khê vào tối hôm qua, thế nhưng tối hôm qua Diêu Tử Khê một đêm không về nhà, gọi điện thoại thì cũng không ai tiếp.
Vốn muốn đến sân bay tiễn bọn họ, thế nhưng Liệt Diễm cùng Kỳ Nhất Hàn động tác nhanh hơn y một bước đã trên đường chuẩn bị xuất phát, Liệt Diễm hỏi y đang ở đâu nói sẽ đến xem mình một chút.
Diêu Tử Khê do dự một chút, cuối cùng cũng nói ra tên khách sạn mình đang ở.
Đầu bên kia truyền đến tiếng cười của hai người, cách một lúc sau mới nghe được âm thanh cố nén cười của Liệt Diễm, “Nhất Hàn nói người kia nhất định là chàng trai lần trước ta gặp trong tiệm bánh ngọt.”
Người bên cạnh còn đang ngủ say, trên khuôn mặt trẻ trung mang theo nụ cười thỏa mãn, cánh tay cường tráng ôm chặt eo y, có loại bất an sợ hãi y đột nhiên biến mất.
Diêu Tử Khê nhìn chiếc nhẫn LOVE FOREVER trên ngón áp út của Diệp Đạt rồi lại nhìn tay mình, chung quy vẫn thừa nhận, “Là hắn.”
Đầu điện thoại bên kia tiếng cười càng thêm trắng trợn, “Chúc mừng ngươi bị ăn! A, để kỷ niệm thời khắc này, chúng ta phải đến tặng một bao lì xì.”
Diêu Tử Khê nghiến răng nghiến lợi, lại khôi phục bản tính độc mồm ác miệng mắng: “Các ngươi đi chết đi!”
Liệt Diễm nhìn người trong phòng một chút, cười hỏi. “Xác định là hắn?”
Gió nhẹ thổi qua, ánh sáng mặt trời chiếu lên khuôn mặt Diêu Tử Khê.
Diêu Tử Khê không mang kính nhìn vào càng thêm trẻ trung, gương mặt vì bị ánh nắng ban mai chiếu gọi mà trở nên nhu hòa, không còn lạnh lẽo như trước kia tựa như ánh nắng mùa xuân xua tan tuyết mùa đông.
Người trong phòng hoàn toàn không biết mình đang bị người khác đánh giá, động thân, sờ sờ người bên cạnh, xem gối như là Diêu Tử Khê ôm thật chặt mới hài lòng tiếp tục ngủ.
“Tên ngu ngốc này!” Diêu Tử Khê cười mắng một câu.
Từ trước đến nay Liệt Diễm chưa bao giờ nhìn thấy nụ cười này từ Diêu Tử Khê, nụ cười ấm áp xuất phát từ nội tâm. Tuy rằng đối phương không trực tiếp trả lời, nhưng Liệt Diễm cũng đã biết được đáp án.
“Kỳ thật, ngươi cười lên trông rất đẹp.” Liệt Diễm tán thưởng.
Diêu Tử Khê ngẩn ra, nhìn vào ánh mắt đen nhánh của Liệt Diễm, khóe mắt nam nhân đã có chút nếp nhăn tinh tế cộng thêm mấy phần tang thương không thể giấu được. Nhưng chính như vậy, Liệt Diễm càng thêm thành thục và gợi cảm.
Mặt trời màu cam bắt đầu mọc lên từ hướng đông, ánh sáng êm dịu to lớn bao trùm cả thành phố, mỗi một nơi mỗi một góc đều tỏa ta khí tức của một ngày mới đã bắt đầu.
“Ngu ngốc!” Diêu Tử Khê cười nói, “Ngươi nói như vậy, ta sẽ động lòng.”
Ánh nắng ban mai chiếu rọi lên bóng dáng hai người.
“Chìa khóa nhà ngươi!” Liệt Diễm đưa chìa khóa cho y, chỉ chỉ người trong phòng, “Sau này trực tiếp mang hắn về nhà đi!….. Thủ tục chuyển giao nhà ta và Kỳ Nhất Hàn đã làm tốt, sau này toàn quyền ngươi xử lý. Có điều, nói không chừng ngày nào đó chúng ta đột nhiên trở về tập kích các ngươi.” Liệt Diễm ung dung nói.
Diêu Tử Khê sửng sốt chốc lát, sau đó mới chậm rãi cầm lấy chìa khóa.
Chìa khóa nhẹ như vậy, rồi lại như nặng nghìn cân, nhưng Diêu Tử Khê rõ ràng nơi nào đó trong lòng y đã không còn thắt chặt như trước nữa.
Diêu Tử Khê híp híp mắt, hừ lạnh với Liệt Diễm một cái, “Đừng nghĩ rằng như vậy liền không cần trả tiền thuê nhà, đến lúc đó ta sẽ thu gấp đôi!”
“Ngươi cái tên này, trước kia là một tên mặt than cùng độc miệng, hiện tại lại thêm một cái gian thương!” Liệt Diễm đùa giỡn nện lên vai Diêu Tử Khê một cái.
“Ngươi đang làm gì Dòng Suối Nhỏ?” Một thanh âm lãnh đạm truyền đến.
Chủ nhân của thanh âm là một người trẻ tuổi, bên hông chỉ vẻn vẹn bọc một cái chăn đơn liền vọt ra ban công, đứng trước mặt Diêu Tử Khê, hai tay mở ra làm tư thế bảo vệ Diêu Tử Khê.
Vừa mới tỉnh, mơ mơ màng màng phát hiện thứ mình ôm trong ngực là cái gối chứ nào phải Diêu Tử Khê! Lần thứ hai không nhìn thấy người bên cạnh, Diệp Đạt giật mình, lập tức căng thẳng đến quên cả ngủ vội vội vàng vàng mang dép vào mới phát hiện Diêu Tử Khê cùng một người đàn ông khác đang đứng trên ban công.
Nam nhân cao lớn tuấn mỹ, phong thái thành thục, ấn tượng của Diệp Đạt đối với người đàn ông này rất sâu.
Trong lòng đặc biệt cảnh giác!
Một lát sau liền nhìn thấy Diêu Tử Khê tiếp nhận chìa khóa từ nam nhân kia, hai người vừa cười vừa nói.
Trời ạ! Đến nổi nhận chìa khóa của nam nhân kia, Diệp Đạt há to miệng, càng thêm căng thẳng.
Sau đó nam nhân lại đánh Diêu Tử Khê một quyền.
Không biết đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, thế nhưng Diêu Tử Khê tuyệt đối không thể bị thương tổn! Nhìn Diệp Đạt quần áo cũng không kịp mặc liền vội vàng bọc chăn đơn qua eo, liền vọt đến ban công bảo hộ Diêu Tử Khê.
“Ngươi chính là người ăn Dòng Suối Nhỏ?” Liệt Diễm bĩ bĩ cười hỏi, học theo xưng hô của Diệp Đạt, lộ ra ánh mắt bá đạo cùng ám muội đảo quanh người Diêu Tử Khê.
Diệp Đạt nắm chặt quyền, “Không cho ngươi hỏi như vậy! Tên này chỉ để cho mình ta gọi!” Tiếp theo lại bồi thêm một câu, “Còn nữa, Dòng Suối Nhỏ là người của ta! Ngươi không được đánh chủ ý lên y!”
Liệt Diễm thay đổi sắc mặt, từng bước từng bước áp sát Diệp Đạt, mang theo khí thế hung ác của hắc đạo: “Tiểu tử! Còn nói như vậy nữa cẩn thận không thấy được ánh mặt trời ngày mai!”
Toàn thân Liệt Diễm đều toát ra áp bách mạnh mẽ, ngữ khí tuy chậm rãi nhưng mang trong đó sự tàn bạo khó kiềm chế, “Ta, ta…. ta sẽ không buông tha cho Dòng Suối Nhỏ!” Diệp Đạt ưỡn ngực lớn tiếng quát lại.
Thanh âm trung khí mười phần trong căn phòng yên tĩnh cực kỳ rõ ràng.
Liệt Diễm bỗng nhiên nở nụ cười, khí thế vừa rồi toàn bộ lui đi, “Vậy như ngươi nói! Cả đời này của ngươi không cho phép buông tay Tử Khê!”
“Sẽ không! Ta sẽ yêu y cả đời!” Diệp Đạt lớn tiếng nói.
“Vậy thì tốt…. Nếu không…. Hừ hừ….” Liệt Diễm học theo dáng vẻ lạnh lùng của Diêu Tử Khê hừ hừ hai tiếng.
“Hai tên ngu ngốc các ngươi!” Diêu Tử Khê không nhịn được nữa trán nỗi đầy gân xanh, cho mỗi tên một quyền.
********************
Phía chân trời xanh thẫm, máy bay lướt qua lưu lại một vệt khói trắng.
Có lẽ, Liệt Diễm cùng Kỳ Nhất Hàn đều lên chuyến bay kia.
Diêu Tử Khê quay đầu nhìn Diệp Đạt, “Chúng ta cũng sẽ có một cuộc lữ hành thuộc về mình.”
“Cái gì?” Diệp Đạt đang ăn điểm tâm không kịp phản ứng.
“Ngu ngốc.” Diêu Tử Khê cười khẽ mắng, cho thêm chút sữa bò vào chén của Diệp Đạt.
⁂ TOÀN VĂN HOÀN ⁂
“A…. Ân…. Ân….”
Phân thân Diệp Đạt nhanh chóng được vách thịt mềm mại ấm áp bao lấy, Diêu Tử Khê dựa vào trực giác không ngừng đung đưa phần eo, phân thân phía trước cũng bắt đầu cương lên đứng thẳng ma sát với bụng Diệp Đạt hưng phấn đến không ngừng run rẩy, một tay Diệp Đạt đỡ lấy eo Diêu Tử Khê, một tay nắm lấy tiểu Khê Khê vuốt ve lên xuống.
“Ta yêu ngươi, ta yêu ngươi….” Diệp Đạt một lần lại một lần bày tỏ.
Trái tim điên cuồng loạn nhịp, bên trong thân thể tựa như bị lửa nóng thiêu đốt đến không chịu nổi, không cách nào thẳng thắn nói ra tình cảm trong lòng, Diêu Tử Khê chỉ có thể điên cuồng vặn vẹo.
“Ngươi bây giờ không giống như thường ngày…..” Bàn tay ấm áp của Diệp Đạt vuốt ve gương mặt Diêu Tử Khê, “Ta thật thích….”
Nhận ra bên trong thanh âm của Diệp Đạt tràn ngập yêu thương, Diêu Tử Khê muốn kiềm nén vui sướng kịch liệt, thế nhưng vẫn không kiềm được mà hung mãnh bộc phát ra, tinh dịch trắng đục bắn đầy lên bụng và ngực của Diệp Đạt.
“Là nghe được thổ lộ của ta nên ngươi mới không nhịn được sao?” Diệp Đạt vui mừng hỏi.
Diêu Tử Khê hai mắt khép hờ ngồi trên người Diệp Đạt, lồng ngực phập phồng, hơi thở hổn hển dồn dập, khuôn mặt hiện lên tia ửng đỏ phi thường diễm lệ, một bộ dáng sung sướng tận cùng….
“Ừm….” Đôi mắt Diêu Tử Khê nhiễm đầy dục vọng nhìn Diệp Đạt, môi nhếch lên một nụ cười.
Diệp Đạt kích động kêu lên: “Ngươi cuối cùng cũng nói…. Cuối cùng cũng chịu nói rồi….” Hai tay Diệp Đạt cũng gia nhập vào trận hoan ái cuồng nhiệt, bắt đầu nhào nặn hai đầu vú đỏ hồng trước ngực Diêu Tử Khê, vị trí mẫn cảm bị người khác đùa giỡn khiến Diêu Tử Khê phát ra tiếng thở dốc mê người.
“Ngươi thật đẹp….” Diệp Đạt một lần lại một lần thật tâm tán thưởng.
Trái tim kịch liệt nhảy lên, hóa ra tiếp thu chân tâm của một người cảm giác lại tuyệt mỹ đến thế, Diêu Tử Khê không hề kiêng dè mà lớn tiếng rên rỉ, phân thân của Diệp Đạt trong cơ thể y nóng rực càng thêm to lớn, bốn mắt giao nhau đều nhìn thấy được tình ý nồng đậm trong mắt đối phương.
“Quá tốt rồi…. Cuối cùng ta cũng có thể ôm chặt người ta yêu…” Diệp Đạt phả ra hơi thở nóng rực.
Không còn cách nào khống chế chính mình, Diêu Tử Khê tùy ý phóng túng, cúi đầu triền miên cùng đôi môi nóng rực của Diệp Đạt, không biết giải thích cảm giác trong lòng hiện tại như thế nào, có lẽ cảm giác trống rỗng lâu nay đã biến mất thay vào đó là niềm hạnh phúc tràn đầy….
“Ta yêu ngươi.” Mơ hồ nghe được có người ở bên tai mình thổ lộ.
Diêu Tử Khê khẽ ừ một tiếng, trên ngón tay áp út tựa hồ bị mang lên cái gì đó, trong phòng tràn đầy yêu thương, chiếc nhẫn LOVE FOREVER phát ra ánh sáng cảm động.
**********
“Các ngươi lại muốn đi đâu?” Diêu Tử Khê hơi nhíu nhíu mày, tùy ý khoác lên người một kiện áo tắm, cổ áo mở rộng có thể thấy trên cái cổ trắng nõn có không ít dấu hôn tình sắc do tối hôm qua Diệp Đạt lưu lại.
Lần đầu tiên nhìn thấy Diêu Tử Khê như vậy, đầu tiên Liệt Diễm sững sờ, sau đó không tiếng động chợt có loại cảm giác chung quy con gái mình cuối cùng cũng phải gả đi.
Bên trong phòng ngủ rộng lớn vẫn còn một người đang ngủ say, Diêu Tử Khê dẫn Liệt Diễm đi ra ngoài ban công, bầu trời trong xanh, không khí phá lệ tươi mát.
Cách đây không lâu y nhận được điện thoại của Liệt Diễm, hắn bảo cùng Kỳ Nhất Hàn tiếp tục chuyến lữ hành. Vốn định nói cho Diêu Tử Khê vào tối hôm qua, thế nhưng tối hôm qua Diêu Tử Khê một đêm không về nhà, gọi điện thoại thì cũng không ai tiếp.
Vốn muốn đến sân bay tiễn bọn họ, thế nhưng Liệt Diễm cùng Kỳ Nhất Hàn động tác nhanh hơn y một bước đã trên đường chuẩn bị xuất phát, Liệt Diễm hỏi y đang ở đâu nói sẽ đến xem mình một chút.
Diêu Tử Khê do dự một chút, cuối cùng cũng nói ra tên khách sạn mình đang ở.
Đầu bên kia truyền đến tiếng cười của hai người, cách một lúc sau mới nghe được âm thanh cố nén cười của Liệt Diễm, “Nhất Hàn nói người kia nhất định là chàng trai lần trước ta gặp trong tiệm bánh ngọt.”
Người bên cạnh còn đang ngủ say, trên khuôn mặt trẻ trung mang theo nụ cười thỏa mãn, cánh tay cường tráng ôm chặt eo y, có loại bất an sợ hãi y đột nhiên biến mất.
Diêu Tử Khê nhìn chiếc nhẫn LOVE FOREVER trên ngón áp út của Diệp Đạt rồi lại nhìn tay mình, chung quy vẫn thừa nhận, “Là hắn.”
Đầu điện thoại bên kia tiếng cười càng thêm trắng trợn, “Chúc mừng ngươi bị ăn! A, để kỷ niệm thời khắc này, chúng ta phải đến tặng một bao lì xì.”
Diêu Tử Khê nghiến răng nghiến lợi, lại khôi phục bản tính độc mồm ác miệng mắng: “Các ngươi đi chết đi!”
Liệt Diễm nhìn người trong phòng một chút, cười hỏi. “Xác định là hắn?”
Gió nhẹ thổi qua, ánh sáng mặt trời chiếu lên khuôn mặt Diêu Tử Khê.
Diêu Tử Khê không mang kính nhìn vào càng thêm trẻ trung, gương mặt vì bị ánh nắng ban mai chiếu gọi mà trở nên nhu hòa, không còn lạnh lẽo như trước kia tựa như ánh nắng mùa xuân xua tan tuyết mùa đông.
Người trong phòng hoàn toàn không biết mình đang bị người khác đánh giá, động thân, sờ sờ người bên cạnh, xem gối như là Diêu Tử Khê ôm thật chặt mới hài lòng tiếp tục ngủ.
“Tên ngu ngốc này!” Diêu Tử Khê cười mắng một câu.
Từ trước đến nay Liệt Diễm chưa bao giờ nhìn thấy nụ cười này từ Diêu Tử Khê, nụ cười ấm áp xuất phát từ nội tâm. Tuy rằng đối phương không trực tiếp trả lời, nhưng Liệt Diễm cũng đã biết được đáp án.
“Kỳ thật, ngươi cười lên trông rất đẹp.” Liệt Diễm tán thưởng.
Diêu Tử Khê ngẩn ra, nhìn vào ánh mắt đen nhánh của Liệt Diễm, khóe mắt nam nhân đã có chút nếp nhăn tinh tế cộng thêm mấy phần tang thương không thể giấu được. Nhưng chính như vậy, Liệt Diễm càng thêm thành thục và gợi cảm.
Mặt trời màu cam bắt đầu mọc lên từ hướng đông, ánh sáng êm dịu to lớn bao trùm cả thành phố, mỗi một nơi mỗi một góc đều tỏa ta khí tức của một ngày mới đã bắt đầu.
“Ngu ngốc!” Diêu Tử Khê cười nói, “Ngươi nói như vậy, ta sẽ động lòng.”
Ánh nắng ban mai chiếu rọi lên bóng dáng hai người.
“Chìa khóa nhà ngươi!” Liệt Diễm đưa chìa khóa cho y, chỉ chỉ người trong phòng, “Sau này trực tiếp mang hắn về nhà đi!….. Thủ tục chuyển giao nhà ta và Kỳ Nhất Hàn đã làm tốt, sau này toàn quyền ngươi xử lý. Có điều, nói không chừng ngày nào đó chúng ta đột nhiên trở về tập kích các ngươi.” Liệt Diễm ung dung nói.
Diêu Tử Khê sửng sốt chốc lát, sau đó mới chậm rãi cầm lấy chìa khóa.
Chìa khóa nhẹ như vậy, rồi lại như nặng nghìn cân, nhưng Diêu Tử Khê rõ ràng nơi nào đó trong lòng y đã không còn thắt chặt như trước nữa.
Diêu Tử Khê híp híp mắt, hừ lạnh với Liệt Diễm một cái, “Đừng nghĩ rằng như vậy liền không cần trả tiền thuê nhà, đến lúc đó ta sẽ thu gấp đôi!”
“Ngươi cái tên này, trước kia là một tên mặt than cùng độc miệng, hiện tại lại thêm một cái gian thương!” Liệt Diễm đùa giỡn nện lên vai Diêu Tử Khê một cái.
“Ngươi đang làm gì Dòng Suối Nhỏ?” Một thanh âm lãnh đạm truyền đến.
Chủ nhân của thanh âm là một người trẻ tuổi, bên hông chỉ vẻn vẹn bọc một cái chăn đơn liền vọt ra ban công, đứng trước mặt Diêu Tử Khê, hai tay mở ra làm tư thế bảo vệ Diêu Tử Khê.
Vừa mới tỉnh, mơ mơ màng màng phát hiện thứ mình ôm trong ngực là cái gối chứ nào phải Diêu Tử Khê! Lần thứ hai không nhìn thấy người bên cạnh, Diệp Đạt giật mình, lập tức căng thẳng đến quên cả ngủ vội vội vàng vàng mang dép vào mới phát hiện Diêu Tử Khê cùng một người đàn ông khác đang đứng trên ban công.
Nam nhân cao lớn tuấn mỹ, phong thái thành thục, ấn tượng của Diệp Đạt đối với người đàn ông này rất sâu.
Trong lòng đặc biệt cảnh giác!
Một lát sau liền nhìn thấy Diêu Tử Khê tiếp nhận chìa khóa từ nam nhân kia, hai người vừa cười vừa nói.
Trời ạ! Đến nổi nhận chìa khóa của nam nhân kia, Diệp Đạt há to miệng, càng thêm căng thẳng.
Sau đó nam nhân lại đánh Diêu Tử Khê một quyền.
Không biết đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, thế nhưng Diêu Tử Khê tuyệt đối không thể bị thương tổn! Nhìn Diệp Đạt quần áo cũng không kịp mặc liền vội vàng bọc chăn đơn qua eo, liền vọt đến ban công bảo hộ Diêu Tử Khê.
“Ngươi chính là người ăn Dòng Suối Nhỏ?” Liệt Diễm bĩ bĩ cười hỏi, học theo xưng hô của Diệp Đạt, lộ ra ánh mắt bá đạo cùng ám muội đảo quanh người Diêu Tử Khê.
Diệp Đạt nắm chặt quyền, “Không cho ngươi hỏi như vậy! Tên này chỉ để cho mình ta gọi!” Tiếp theo lại bồi thêm một câu, “Còn nữa, Dòng Suối Nhỏ là người của ta! Ngươi không được đánh chủ ý lên y!”
Liệt Diễm thay đổi sắc mặt, từng bước từng bước áp sát Diệp Đạt, mang theo khí thế hung ác của hắc đạo: “Tiểu tử! Còn nói như vậy nữa cẩn thận không thấy được ánh mặt trời ngày mai!”
Toàn thân Liệt Diễm đều toát ra áp bách mạnh mẽ, ngữ khí tuy chậm rãi nhưng mang trong đó sự tàn bạo khó kiềm chế, “Ta, ta…. ta sẽ không buông tha cho Dòng Suối Nhỏ!” Diệp Đạt ưỡn ngực lớn tiếng quát lại.
Thanh âm trung khí mười phần trong căn phòng yên tĩnh cực kỳ rõ ràng.
Liệt Diễm bỗng nhiên nở nụ cười, khí thế vừa rồi toàn bộ lui đi, “Vậy như ngươi nói! Cả đời này của ngươi không cho phép buông tay Tử Khê!”
“Sẽ không! Ta sẽ yêu y cả đời!” Diệp Đạt lớn tiếng nói.
“Vậy thì tốt…. Nếu không…. Hừ hừ….” Liệt Diễm học theo dáng vẻ lạnh lùng của Diêu Tử Khê hừ hừ hai tiếng.
“Hai tên ngu ngốc các ngươi!” Diêu Tử Khê không nhịn được nữa trán nỗi đầy gân xanh, cho mỗi tên một quyền.
********************
Phía chân trời xanh thẫm, máy bay lướt qua lưu lại một vệt khói trắng.
Có lẽ, Liệt Diễm cùng Kỳ Nhất Hàn đều lên chuyến bay kia.
Diêu Tử Khê quay đầu nhìn Diệp Đạt, “Chúng ta cũng sẽ có một cuộc lữ hành thuộc về mình.”
“Cái gì?” Diệp Đạt đang ăn điểm tâm không kịp phản ứng.
“Ngu ngốc.” Diêu Tử Khê cười khẽ mắng, cho thêm chút sữa bò vào chén của Diệp Đạt.
⁂ TOÀN VĂN HOÀN ⁂
Bình luận truyện