Hoài Niệm

Quyển 2 - Chương 42



Phùng Nhất Nhất bưng hai bát Mỳ canh gà, Phùng Nhất Phàm đang xem ti vi ngửi thấy mùi thơm liền cong mông đến ăn, vừa ngồi xuống đã nháy mắt ra hiệu cho chị mình.

Sau đó cậu bỗng dừng lại hành động vừa rồi, kinh ngạc hỏi, “Sao mũi chị lại đỏ thế kia? Chị khóc à?”

Chị gái cậu từ nhỏ cứ khóc là sẽ đỏ mũi.

Sau khi Tạ Gia Thụ ngồi xuống, tự bưng bát lẳng lặng ăn mỳ, lúc này cũng ngẩng đầu lên nhìn.

Phùng Nhất Nhất bình tĩnh nói, “Không, lúc múc mỳ bị hắt hơi”.

Phùng Nhất Phàm dùng nét mặt “Chị thật đáng ghét!” để nhìn chị mình, sau đó cất giọng như ông lớn, “Đúng rồi, tối nay em ngủ chỗ chị. Bên em vật dụng vừa mang vào, vẫn còn mùi”.

Phùng Nhất Nhất không lên tiếng, Tạ Gia Thụ ăn một miếng mỳ, chân thành mở miệng, “Cậu đến chỗ anh ngủ đi!”.

Phùng Nhất Phàm không chịu, “Có mỗi một chiếc giường, em đến chỗ anh có lẽ sẽ ngủ không ngon.”

“Chị cậu ở đây cũng chỉ có một chiếc giường”, Tạ Gia Thụ nói.

“Chị ấy ngủ ở sô pha là được rồi”, Phùng Nhất Phàm cười hì hì, trơ tráo nói, “Hay là, chị em ngủ chỗ anh cũng được”.

Tạ Gia Thụ lẳng lặng ăn mỳ, từ từ nuốt, híp mắt hưởng thụ.

Phùng Nhất Nhất lạnh mặt, nói, “Phùng Nhất Phàm, em ăn no dửng mỡ thì đi rửa bát đi. Chị đi trải đệm cho em”.

Phùng Nhất Nhất trải đệm cạnh sô pha cho Phùng Nhất Phàm ngủ, nhưng Phùng Nhất Phàm lại túm lấy khăn trải đến bên giường của cô.

Buổi tối tắt đèn, chị em họ một người trên giường, một người dưới đất, nghe thấy hơi thở gần trong gang tấc của nhau, như được quay trở về hồi còn nhỏ, hai chị em ngủ trên cùng một chiếc giường.

Phùng Nhất Phàm “ùng ục” hai tiếng, nhỏ giọng nói trong bóng tối, “Chị, chị ngủ chưa?”.

“Nếu em muốn nói đến anh Gia Thụ của em, vậy thì coi như chị chết rồi đi!”

“Chị thà chết cũng không chịu theo anh ấy sao? Anh Gia Thụ đâu có xấu xa đến vậy!”, giọng điệu của Phùng Nhất Phàm khá là không phục.

Phùng Nhất Nhất không lên tiếng, cậu nói tiếp, “Con gái bọn chị không phải là thích tình yêu nhất sao? Vì tình yêu mà có thể bất chấp mọi thứ”.

“Người em đang nói đến là Trịnh Phiên Phiên chứ gì? Chị của em đã qua cái tuổi đó rồi.”

Cô cũng từng dũng cảm vì yêu, hơn nữa còn là khi cô hai mươi tám tuổi. Cô không hối hận, nhưng cảm thấy vậy là đủ rồi.

Phùng Nhất Phàm hiếm khi thở dài một tiếng, nói, “Nhưng mẹ nói với em rằng, chị bị hù dọa bởi lần bắt cóc đó nên mới không chịu theo anh Gia Thụ”.

“Cũng có một phần nguyên nhân này”, Phùng Nhất Nhất không phủ nhận, “Nhưng nhiều hơn cả là chị muốn một cuộc sống yên ổn, bình lặng. Tạ Gia Thụ không thể cho chị”.

Phùng Nhất Phàm “hả” một tiếng, “Thế ‘bãi phân’ kia có thể cho à? Không phải chị nói là tình cảnh gia đình anh ta không tốt lắm sao?”.

Phùng Nhất Nhất thấp giọng giải thích, “Nói như thế này đi, Nhất Phàm, chị thà ở với anh ấy cùng nhau đạp xe đạp, cũng không muốn cùng Tạ Gia Thụ cưỡi xe chạy vi vu. Điều kiện gia đình Đàm Tường kém hơn Tạ Gia Thụ rất nhiều, nhưng người sống với chị qua ngày là Đàm Tường, chỉ cần anh ấy đối xử tốt với chị, những chuyện khác, bọn chị có thể bàn bạc, trước sau gì cũng sẽ có biện pháp giải quyết hài hòa. Em xem, thu nhập của chị và anh ấy không phải là thấp, sau khi bọn chị kết hôn, hẳn là có thể mua được một căn nhà hai gian ở đây, rồi dần dần cùng nhau trả tiền nhà. Bọn chị lại bằng tuổi nhau, sau khi kết hôn chẳng mấy sẽ có con. Cha mẹ anh ấy đối xử với chị không tốt cho lắm, nhưng chắc là sẽ rất thương yêu cháu trai cháu gái của mình. Huống hồ, em cũng phải xem điều kiện của cả hai bên chứ! Cha mẹ anh ấy không khó tiếp xúc như cha mẹ mình. Nhà mình có những hai người con, Đàm Tường lại là con một”.

“Chết tiệt! Chẳng lẽ em là gánh nặng của chị sao? Em đâu phải là con trai chị, không cần chị gánh vác!”, Phùng Nhất Phàm nghe không lọt tai.

Phùng Nhất Nhất trở mình đến bên mép giường, cười với người đang kích động trong bóng tối bên dưới, “Nhất Phàm, chị biết em rất quan tâm chị. Em thích Tạ Gia Thụ, hi vọng chị có thể ở bên anh ấy, em cảm thấy anh ấy rất tốt… nhưng Tạ Gia Thụ, anh ấy thật sự không thích hợp với chị”.

Thật ra, Phùng Nhất Phàm đã hiểu.

Những lời chị cậu nói vừa rồi quá rõ ràng. Phùng Nhất Phàm tựa như đã nhìn thấy cảnh tượng cô cùng Đàm Tường dắt con về nhà. Nếu đổi lại là anh Gia Thụ… chỉ với chút bề thế của Tạ gia mà Phùng Nhất Phàm biết trong mấy ngày này thôi, chí ít, việc kết hôn của hai người họ không dễ dàng như vậy. Trưởng bối nhà họ Tạ, Chủ tịch hội đồng của Tập đoàn Trường Lạc… sẽ có một đám người nhảy ra gây khó dễ, người nào cũng khó dây hơn cha mẹ Đàm Tường hàng vạn lần.

Hơn nữa… anh Gia Thụ… cho dù Phùng Nhất Phàm thích anh bao nhiêu đi nữa, nhưng không thể không thừa nhận rằng anh khó nắm bắt hơn Đàm Tường rất nhiều.

Đơn giản nhất là chuyện cãi vã giữa hai vợ chồng, nếu là Đàm Tường, cho dù chị gái không cãi lại được anh ta, Phùng Nhất Phàm cũng có thể đến tận nhà làm chỗ dựa cho chị. Nhưng nếu đổi lại là Tạ Gia Thụ thì sao?

Nếu đã là người cùng mình sống cả đời, một trong hai người lúc nào cũng phải chịu tủi thân, sao có thể được?

Đó là chị gái ruột của cậu đấy!

Câu Con gái vẫn nên chú trọng đến cuộc sống hôn nhân tốt thì hơn mà mẹ Phùng nhắc tới nhắc lui ở nhà, Phùng Nhất Phàm đến lúc này mới hiểu được phần nào.

“Chị…”, Phùng Nhất Phàm rầu rĩ gọi.

Phùng Nhất Nhất đã rất buồn ngủ, trả lời mơ hồ không rõ.

“Em hỏi câu cuối cùng”, giọng điệu của chàng trai trẻ vừa dịu dàng lại đầy thương cảm.

Phùng Nhất Nhất cảm động trong lòng, đưa tay ra nhẹ vuốt tóc cậu, “Ừm!” một tiếng.

“Lúc tối, chị và anh Gia Thụ làm gì trong nhà bếp thế? Quần áo của anh ấy bị chị xé rách rồi! Hi hi hi…”

“…”

“Ối! Sao chị lại đánh vào đầu em? Em chỉ tò mò muốn hỏi chút thôi mà! Anh chị nói là chia tay, nhưng tình cảm vẫn rất mãnh liệt mà…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện