Hoài Niệm

Quyển 2 - Chương 45



Phùng Nhất Phàm không nhân cơ hội đến công ty thị sát mà chế nhạo Đàm Tường, thậm chí còn không có ý gặp anh ta rồi để lộ thân phận của mình. Điều này khiến Phùng Nhất Nhất cảm thấy vô cùng bất ngờ.

Cô tìm cơ hội nhiệt liệt biểu dương em trai mình, “Em đúng là đã trưởng thành, hiểu chuyện rồi!”.

Trong lòng Phùng Nhất Phàm kêu vang réo rắt, nhưng miệng lại lạnh lùng nói, “Thôi đi! Chẳng qua là em không muốn lãng phí thời gian với anh ta. Ai có thì giờ mà gặp loại vai phụ ấy? Anh ta là cái quái gì!”.

“Phùng Nhất Phàm”, Phùng Nhất Nhất nghiêm mặt nhắc nhở, “Bộ dạng này của em càng ngày càng giống anh Gia Thụ em rồi đấy! Giống bộ dạng vênh vênh váo váo của anh ấy hồi trước.”

Ngay lần gặp đầu tiên, Đàm Tường đã cảm thấy Phùng Nhất Phàm có vẻ giống con nhà giàu, ngang ngược ngông cuồng. Phùng Nhất Nhất cảm thấy cậu nên thu lại dáng vẻ bệ vệ của mình, dù sao đi nữa thì cậu cũng không phải là người có xuất thân như Tạ Gia Thụ. Nếu Phùng Nhất Phàm có bất trắc gì, sẽ không có Tạ gia và Tạ Gia Vân đến bảo vệ, chỉ có người chị gái ngay cả bản thân mình cũng không dám đảm bảo là cô thôi.

Phùng Nhất Phàm hiểu ý của chị mình, chỉ là, cậu không nghĩ như vậy, “Chị cảm thấy anh Gia Thụ không đáng tin cậy, em lại cảm thấy anh ấy đáng tin vô cùng! Em xảy ra chuyện gì, anh ấy nhất định sẽ bảo vệ em”.

Phủng Nhất Nhất lẳng lặng túm tóc em trai, “… Chị đi làm cơm cho em, ăn xong thì về ngủ sớm đi, có vẻ em đã rất mệt rồi”.

Phùng Nhất Phàm quả thực là mệt nhoài ra rồi. Chị gái đi rồi, cậu dựa vào sô pha ngây người. Rất nhanh sau đó, hương thơm nồng nàn của thức ăn đã tỏa ra từ căn bếp. Cậu ngửi thấy mùi vị quen thuộc của bữa cơm gia đình, cả người bỗng trở nên nhẹ nhõm, không kìm nén được mà nằm ra sô pha.

Rất buồn ngủ, rất mệt mỏi, nhưng cậu lại không muốn ngủ chút nào.

Có rất nhiều thứ phải học, phải làm. Cho dù là lúc nghỉ ngơi, đầu óc cậu cũng nghĩ đến những chuyện đó như một bộ phim tua lại.

Thời gian gấp rút!

Chỉnh đốn nền giải trí truyền hình, điện ảnh trong nước, quảng cáo truyền thông, xây dựng tàu sân bay kiểu mới. Kiểu thay đổi toàn bộ bố cục ngành nghề này sẽ được ghi chép trong sách giáo khoa về các ngành nghề, cậu phải có bao nhiêu may mắn mới gặp được thời cơ này, lại có thể tham gia, thúc đẩy vận hành trong quá trình ấy? Anh Gia Thụ có nguồn nhân lực, có gia thế, tiền bạc. Phùng Nhất Phàm cậu chỉ có một cái đầu, hai cái tay, cậu phải dốc sức vận dụng những thứ mình có để toàn lực phấn đấu.

Cậu phải làm tốt hơn, phải nhanh chóng trở thành người đàn ông như anh Gia Thụ, mạnh mẽ, đáng tin, có đủ năng lực bảo vệ người nhà cậu và cô… Nghĩ đến cô gái ngốc nghếch đang toàn tâm toàn ý đợi mình áo gấm về làng, gương mặt anh tuấn của Phùng Nhất Phàm bỗng thoáng nét ngượng ngùng.

“Nhất Phàm”, Phùng Nhất Nhất bưng thức ăn từ trong bếp đi ra, tiện thể hỏi, “Em có muốn gặp Đàm Tường một lần không?”

Phùng Nhất Phàm đang đắm chìm trong tưởng tượng tuyệt diệu, bỗng bị chuyện của “bãi phân” kia cắt ngang, cậu cáu kỉnh nói, “Không muốn, em không rảnh. Nếu chị thật sự gả cho anh ta, thì vào hôn lễ gặp đi!”.

“…”

Bước vào tháng Chạp, ngày tháng sẽ trôi rất nhanh, thoáng cái đã sắp đến Tết.

Qua năm nay, Phùng Nhất Nhất đã hai mươi chín.

Cái đuôi hai mươi mấy tuổi này, qua rồi là không thể nói mình hai mấy được nữa.

Nhìn người trong gương, khuôn mặt đã có khác biệt rất lớn với ngày còn đôi mươi. Cởi bỏ đi làn da mỡ màng, rũ bỏ đi collagen [2], đường nét trên khuôn mặt sẽ rõ ràng hơn, vẻ mặt không còn nét ngây thơ, sợ hãi, lo lắng bất an như xưa nữa.

[2] Collagen: Là một loại protein chiếm tới 25% tổng lượng protein trong cơ thể người, là yếu tố cần thiết trong quá trình tạo ra các axit amin thanh khiết cho sức khỏe của làn da, mái tóc, móng tay, khớp xương và các mô khác trên cơ thể người. Sự suy giảm về chất lượng và số lượng collagen sẽ khiến cơ thể lão hóa.

Không thể mặt dày mà nói mình là một cô bé nữa! Cô đã là một người phụ nữ rồi.

Phùng Nhất Nhất nhìn người phụ nữ trong gương đến bàng hoàng.

Người đàn ông khiến cô trở thành phụ nữ, Tạ Gia Thụ, người cô dùng cả tuổi thanh xuân của mình để đồng hành, để nhớ mong…

“Chị!”, Phùng Nhất Phàm chạy đến, vừa bước vào đã cao giọng gọi cô.

Phùng Nhất Nhất bị cắt đứt mạch suy nghĩ, thưa một tiếng rồi từ nhà tắm đi ra. Phùng Nhất Phàm giơ điện thoại lên, hỏi, “Là mẹ, mẹ hỏi mùng mấy chị về nhà được?”.

“Chị có thể sắp xếp lịch nghỉ. Đợi chị hỏi Đàm Tường rồi quyết định, anh ấy cùng chị về nhà ăn Tết.”

Phùng Nhất Phàm liếc cô một cái, vẻ mặt bực dọc chuyển lời. Sau khi ngắt điện thoại, cậu nói, “Mẹ bảo chị mau định ngày đi, tốt nhất là kết hợp với thời gian của em, để em đưa chị về, khỏi phải xếp hàng chen chúc lên tàu về quê.”

“Được, chị biết rồi!”, đúng dịp hôm nay Phùng Nhất Nhất có hẹn với Đàm Tường, cũng sắp đến giờ hẹn, cô bèn đi ra ngoài. Lúc đi qua em trai, cô vỗ vỗ má cậu thanh niên cao hơn mình một cái đầu.

Cảm giác nơi bàn tay thật tuyệt… tuổi trẻ ơi tuổi trẻ!

Người bị đánh vào mặt suýt chút nữa thì trừng chết cô.

Từ lần tặng hoa hồng tới giờ, đôi tình nhân đáng thương này vẫn chưa có dịp gặp nhau. Đàm Tường nói bất luận thế nào thì hôm nay cũng phải bớt chút thời gian đi mua quà cho cha mẹ Phùng Nhất Nhất, hơn nữa, anh ta cũng rất muốn gặp cô.

Đàm Tường vung tiền dẫn Phùng Nhất Nhất đến một nhà hàng cơm Tây đắt đỏ.

Cha mẹ Đàm đã về quê, cho nên chỉ có hai người họ đi ăn. Nhà hàng cơm Tây phong cách, rất thích hợp với cuộc hẹn ngọt ngào của đôi tình nhân. Sau khi ngồi xuống, Đàm Tường gọi món Bít tết đắt nhất. Khi người phục vụ rời khỏi, anh ta lập tức nắm lấy bàn tay đang đặt trên bàn của Phùng Nhất Nhất, đưa đến miệng khẽ hôn, vô cùng dịu dàng, tình cảm.

“Hôm nay tâm tình của anh có vẻ rất tốt?”, Phùng Nhất Nhất cười hỏi.

Đàm Tường mỉm cười. Gần đây bận rộn như vậy, thời gian ngủ nghỉ ít ỏi đến đáng thương, nhưng tinh thần anh ta lại sục sôi chưa từng thấy.

“Nhất Nhất, anh có một chuyện muốn nói với em!”

Nét mặt của anh ta có chút khác thường, có vẻ như phấn khích quá mức, ánh mắt phát sáng, nhưng lại mang theo chút áy náy, nhìn Phùng Nhất Nhất nóng bỏng vô cùng.

Không hiểu sao, trong lòng Phùng Nhất Nhất lại có dự cảm không lành.

Đàm Tường kéo tay cô, hưng phấn tột độ, “Anh phải ra nước ngoài rồi!”

“… Đi đâu?”

“Công ty điều anh đi châu Âu, ở đó có một công ty con mới thành lập. Em biết đấy, sau lần thu mua này, công ty bọn anh và công ty em đều được điều chỉnh, nhân sự cũng có sự thay đổi. Tổng công ty đã điều ra một bộ phận xuất sắc trong hai mươi tám công ty con đi châu Âu để mở rộng thị trường, anh là một trong số đó!”, Đàm Tường đè giọng xuống rất thấp, nhưng dù thế nào cũng không thể nén được vẻ hào hứng bừng bừng cùng hoài bão lớn lao của anh ta, “Em biết không, lần này anh đi, sẽ có trong tay phân đội kỹ thuật gồm hai mươi người”.

Trong nhà hàng cơm Tây yên tĩnh, âm nhạc du dương hệt như đang vờn trong không khí, tiếng nói chuyện từ một chiếc bàn phía xa vọng lại, lờ mờ, còn có tiếng dao dĩa chạm vào nhau lanh lảnh, rõ nét, vui tai.

Phùng Nhất Nhất nghe những âm thanh đó, trong lòng bỗng bình tĩnh hơn hẳn.

Thì ra là như vậy.

Chỉ là, như vậy cô lại thấy an tâm.

Đàm Tường thấy cô trầm mặc không nói, những lo lắng vốn có trong lòng càng trở nên rõ ràng hơn, “Em yêu, em không vui à?”

Phùng Nhất Nhất uống một ngụm nước, cụp mắt nói, “Sao em lại không vui?”

Giọng điệu của cô rất bình tĩnh, nhưng Đàm Tường lại càng thấy thấp thỏm.

Anh ta nắm lấy tay cô, lòng bàn tay toàn là mồ hôi, nóng nóng dính dính, nắm chặt lấy bàn tay Phùng Nhất Nhất.

“Anh phải đi năm năm. Bởi vì hợp đồng bắt buộc như vậy, chỉ có thể là năm năm! Anh không còn cách nào khác… Em biết đấy, anh không thể bỏ lỡ cơ hội này”, tâm tình anh ta có phần sa sút.

Phùng Nhất Nhất cố rút tay ra, thở phào một hơi, cô hỏi Đàm Tường, “Anh muốn em đợi anh năm năm, đúng không?”

Đàm Tường nhìn cô bằng ánh mắt dè dặt, khuôn mặt vẫn đượm vẻ hưng phấn, nhưng lúc này nhiều hơn là bất an.

Anh ta nói thật tâm, “Chúng ta kết hôn trước, qua Tết gặp cha mẹ em xong rồi chúng ta sẽ đi đăng ký. Tiệc rượu có lẽ là không kịp, tháng Ba anh phải đi rồi. Đợi anh quay về, chúng ta sẽ mở tiệc bù. Hợp đồng quy định mỗi năm anh chỉ có thể về hai lần, mỗi chuyến mười lăm ngày. Mặc dù như vậy sẽ khá khó khăn với chúng ta, nhưng chỉ cần vượt qua được năm năm này, sau này, anh nhất định sẽ không rời xa em nữa!”

Phùng Nhất Nhất cứ lặng thinh, Đàm Tường sốt ruột, “Em nói gì đi chứ! Em đừng dọa anh!”

Phùng Nhất Nhất lên tiếng, “Anh đã ký hợp đồng đó rồi, phải vậy không?”

Đàm Tường mím môi gật đầu.

“Tiền phạt vi phạm hợp đồng là bao nhiêu?”

Đàm Tường có chút giật mình nhìn cô, nói ra một con số khổng lồ.

Phùng Nhất Nhất còn có thể thế nào?

Chỉ có thể cười khổ.

Thái độ của cô khiến Đàm Tường có dự cảm không ổn, anh ta chau mày, “Nhất Nhất, em đừng như vậy được không? Anh cũng chỉ là vì tương lai của chúng ta. Anh muốn cho em cuộc sống tốt hơn, để em không cần đi làm kiếm tiền nữa, anh sẽ nuôi em! Nếu thật không có cách nào thì cũng coi như thôi, nhưng giờ có cơ hội tốt như vậy, sao anh có thể vứt bỏ chứ? Sao có thể vứt bỏ?”.

“Đừng nói nữa, Đàm Tường, em hiểu, anh không làm sai gì cả!”, Phùng Nhất Nhất thở ra một hơi, lòng buồn bã vô cùng, trống rỗng đến đáng sợ. Thật lạ, cô lại không trách Đàm Tường chút nào. Cô biết rõ anh ta đã đưa ra quyết định này là hoàn toàn đúng đắn, thậm chí còn cảm thấy vui mừng thay anh ta.

“Là như vậy… anh nghe em nói”, cô ngẫm nghĩ rồi nói, “Đương nhiên, em hiểu cơ hội này rất hiếm có, cuộc đời của anh từ nay về sau sẽ đổi khác. Nhưng tại sao anh không bàn bạc trước với em? Đàm Tường, hai chúng ta lấy hôn nhân làm tiền đề để yêu nhau, đúng không? Thời gian này, em đã gặp cha mẹ anh, hơn nữa, chúng ta cũng từng bàn bạc chuyện Tết sẽ về nhà gặp cha mẹ em. Đúng vào lúc này, anh lại đưa ra quyết định lớn như thế, cũng không nói trước với em một tiếng, anh nói cho em biết đi, rốt cuộc là tại sao?”

Đàm Tường sửng sốt.

Nghĩ một hồi lâu, anh ta thành thật nói, “Anh sợ em không đồng ý, sợ em sẽ không cho anh đi.”

“Nếu em không cho anh đi, anh sẽ làm thế nào?”

Đàm Tường trầm lặng một hồi, nói, “Anh chắc chắn sẽ đi!”, giọng điệu của anh ta vô cùng kiên định, “Nhất Nhất, những lời anh nói với em đều là thật lòng. Anh thật sự muốn cho em một cuộc sống tốt hơn, có thể nuôi được em. Nhưng anh lại suy nghĩ cho mình nhiều hơn, anh không muốn sống một cuộc sống tầm thường, anh có khả năng để sống tốt hơn, vậy tại sao lại không chứ? Anh không thể vứt bỏ cơ hội tốt như thế này được!”.

Phùng Nhất Nhất nhìn Đàm Tường. Có vẻ như anh ta đã gom góp dũng khí từ rất lâu, lúc này mới đem ra dùng. Phùng Nhất Nhất rõ ràng nhìn thấy sự không nỡ và kiên quyết pha chút tàn nhẫn trong mắt anh ta, “Nếu em thật sự không thể chấp nhận… vậy thì chúng ta chia tay đi!”

Phùng Nhất Nhất nghe thấy hai từ ấy liền sững người. Một lúc sau, cô bật cười, rồi lại cúi đầu. Đàm Tường nhìn thấy hai giọt nước rơi xuống chiếc đĩa sứ trắng trước mặt cô.

Cô khóc!

“Nhất Nhất…”, Đàm Tường bỗng buồn chán vô cùng, trong lòng thậm chí bắt đầu dao động. Lúc này, nếu đặt bản hợp đồng đến trước mặt anh ta, có lẽ anh ta sẽ do dự.

“Anh thật sự vô cùng thích em, thật sự muốn kết hôn với em. Em đợi anh năm năm nữa nhé!”, anh ta lại nắm tay Phùng Nhất Nhất, giọng nói như cầu khẩn, “Xin em… anh không muốn chia tay với em!”

Những lời này của anh ta, Phùng Nhất Nhất nghe không rõ nữa. Giờ phút này, những sóng gầm gió cuốn trong lòng cô, hoàn toàn là Tạ Gia Thụ.

Cảnh tượng lần đầu tiên cô vứt bỏ Tạ Gia Thụ, cảnh tượng lần thứ hai cô vứt bỏ Tạ Gia Thụ… Được rồi, bây giờ cuối cùng đã đến phiên cô bị người ta vứt bỏ.

Dường như cô thấy được dáng vẻ Tạ Gia Thụ khẽ cười khẩy, nói, “Không phải em nói anh ta rất thích hợp với em sao? Không phải em nói anh ta rất thích hợp để kết hôn sao? Không phải em nói tính tình của anh ta rất tốt, cho em cảm giác về một cuộc sống ổn định sao? Bây giờ thì sao?”.

Bây giờ thì sao? Vì muốn có cơ hội sống một cuộc sống không bình thường, anh ta đã không chút do dự mà vứt bỏ em.

Bây giờ thì sao? Người đàn ông em muốn gửi gắm một đời này, em có tình nguyện đợi anh ta năm năm không?

Đúng là quá mỉa mai!

Phùng Nhất Nhất muốn khóc nhưng không khóc nổi.

Cô đốt cháy tình yêu một người đàn ông khác, chỉ coi Đàm Tường là đối tượng kết hôn. Tình cảm giữa hai người đạm bạc, nhạt nhẽo, cô còn cảm thấy như vậy rất tốt, sẽ không có gánh nặng gì cả. Cho đến giờ phút này, Chút tình cảm đạm bạc ấy đã khiến Đàm Tường không hề do dự mà lựa chọn sự nghiệp.

Mình làm mình chịu, còn mặt mũi nào mà khóc nữa?

Cô không có mặt mũi oán trách Đàm Tường. Cô không cho anh ta đủ lòng tin, dựa vào cái gì lại yêu cầu anh ta phải vì cô mà vứt bỏ cả tương lai.

Vào thời khắc cuối cùng, Thẩm Hiên đã dứt ra khỏi, rồi im bặt. Đàm Tường đương nhiên cũng có thể lựa chọn con đường công danh sáng sủa cho mình.

Một cô gái bình thường giống như Phùng Nhất Nhất, vừa bạc tình bạc nghĩa, vừa yếu đuối hèn nhát, ai có thể vì cô mà bất chấp tất cả đến quên mình, không chút hối hận?

Chỉ có Tạ Gia Thụ mới ngốc nghếch như vậy, chỉ có Tạ Gia Thụ!

Phùng Nhất Nhất hốt hoảng nghĩ về mọi chuyện, tay bị Đàm Tường nắm chặt. Cô lấy lại tinh thần, chau mày, rút tay về. Nhưng lần này, Đàm Tường lại không chịu buông.

Anh ta cuống quýt sợ hãi, vừa rồi nói “chia tay”, đa phần là muốn hù dọa cô. Anh ta thật sự rất thích Phùng Nhất Nhất, hơn nữa, lúc này anh ta tin cô đúng là có số “vượng phu”, nếu không, cuộc đời của anh ta luôn bình thường như thế, tại sao sau khi quen cô lại gặp được nhiều may mắn đến vậy?

Đàm Tường cầm tay Phùng Nhất Nhất hết lời cầu khẩn, vành mắt đỏ hoe, nói năng lộn xộn, thề thốt hết lần này đến lần khác.

Phùng Nhất Nhất thấy cảnh tượng này thật quá nực cười, quá mỉa mai.

“Đàm Tường”, cô nghiêm túc nói, “Cho dù anh ở nước ngoài, vì em mà giữ thân như ngọc, nhưng anh đã nghĩ đến em chưa? Anh có thấy yên tâm về em không?”

“Anh đương nhiên là tin tưởng em!”, Đàm Tường vội nói.

Phùng Nhất Nhất lắc đầu, nói, “Em không làm được!”.

Đàm Tường trợn tròn mắt.

“Anh đi liền năm năm, đợi anh quay về em đã ba mươi tư tuổi rồi. Ba mươi tư tuổi… không biết còn có thể sinh con nữa hay không…”, Phùng Nhất Nhất khẽ thở dài não nề.

“Qua Tết chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn, nói không chừng trước khi anh đi là em đã có thể mang thai rồi!”, chuyện này Đàm Tường cũng đã suy nghĩ, vừa rồi quá bối rối, anh ta quên không nói. Lúc này, tinh thần phấn chấn, lời bỗng thốt ra. Nói tới chuyện này, anh ta cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng, thấp giọng, “Anh cũng sẽ về mà, một năm có một tháng ở trong nước cơ mà!”.

“Được rồi, cho dù vậy, vậy mười một tháng còn lại thì sao? Một mình em chăm con sao?”, Phùng Nhất Nhất mỉm cười, “Anh tin tưởng em quá rồi đấy. Em không làm được, Đàm Tường ạ!”

Cô vứt bỏ tình cảm chân thành trong cuộc đời mình để tìm đến cuộc sống an nhàn mà cô mong muốn, cuối cùng lại rơi vào cuộc hôn nhân thảm thương như vậy, không khỏi thấy có lỗi với lòng ích kỷ khi cô vứt bỏ Tạ Gia Thụ.

Đó quả thực là báo ứng.

Thái độ của Phùng Nhất Nhất bình thản như vậy, Đàm Tường từng nghĩ đến rất nhiều khả năng cô sẽ phản ứng như thế nào, nhưng lại không ngờ cô lại bình tĩnh phản bác lại từng điều như lúc này.

Sự bình tĩnh của Phùng Nhất Nhất chứng tỏ sự vội vàng của anh ta thật giả dối.

Suy cho cùng, Đàm Tường cũng thấy thẹn lòng, lại không phải là người có tài ăn nói, bỗng chốc đờ người ra đó, vành mắt phiếm hồng nhìn cô, không nói nên lời.

Phùng Nhất Nhất rút tay ra, “Anh nghĩ kỹ đi. Em sẽ nói với cha mẹ em, Tết anh có việc, không thể đến nhà em được.”

Dứt lời, cô liền đứng dậy, đi thẳng ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện