Hoàn Hảo (Perfect)
Chương 61
61.1
"Thay mặt phi hành đoàn chuyến bay 614, chúng tôi xin chân thành cảm ơn quý khách đã lựa chọn dịch vụ của hãng Aero-Mexico" nữ tiếp viên hàng không nói "Xin hãy ghi nhớ" cô vui vẻ nói tiếp "chuyến bay quý vị đang ngồi sẽ đáp xuống mặt đất trong vòng hai mươi phút nữa". Giọng cô ta trở lại kiểu cách công việc "Và xin quý khách hãy thắt dây an toàn cho đến khi máy bay hạ cánh hoàn toàn".
Ngồi gần hàng sau cùng kẹp giữa Ted và Paul Richardson, Julie níu chặt tay anh mình, bao tử cô đang quặn thắt khi máy bay quay vòng vòng tìm điểm tiếp đất. Con tim cô bắt đầu kêu gào rằng cô đã làm sai, lương tâm cô thì nói cô làm đúng và cô mắc kẹt một cách tuyệt vọng giữa những mâu thuẫn đan xen dồn dập. Bên cạnh cô Paul Richardson nhận thấy lồng ngực cô đang phồng lên xẹp xuống rất gấp, và anh nắm lấy tay cô.
"Thư giãn nào em yêu" giọng anh trầm ấm đầy quan tâm "Mọi chuyện sắp kết thúc rồi. Sân bay đã được bảo vệ khắp mỗi lối ra vào".
Julie đưa mắt nhìn những hành khách bắt đầu đứng lên thu gom hành lý từ ngăn chứa đồ phía trên đầu.
"Em không thể làm được việc này. Em không thể. Em cảm thấy muốn bệnh!".
Anh siết chặt những ngón tay nhớp nháp của cô hơn nữa.
"Em chỉ đang thở quá gấp thôi mà. Hít thở sâu vào".
Julie buộc bản thân vâng lời "Đừng làm anh ấy bị thương!" cô thì thầm mãnh liệt "Anh đã hứa sẽ không để ai làm anh ấy bị thương".
Paul đứng lên cùng lúc với vị hành khách ngồi phía trước họ và nắm lấy tay cô, dịu dàng thúc giục Julie đứng lên. Cô giật tay ra khỏi.
"Hứa với em là không để ai làm anh ấy bị thương đi anh!".
"Không ai muốn làm anh ta bị thương đâu Julie" anh nói chuyện như thể người đối diện là một đứa trẻ đang hoảng loạn "Đây là lý do em muốn đi cùng mà. Em muốn bảo đảm không ai có thể làm anh ta bị thương chứ gì, và anh đã nói Benedict sẽ ít bị tổn hại nếu anh ta gặp em và bị bắt giữa chừng. Em nhớ chưa vậy?"
Khi cô gật đầu nhát gừng thì anh bắt đầu đưa tay ra sau khuỷu tay cô.
"Được rồi, cứ thế này đi" anh nói "Ted và anh sẽ giữ một khoảng cách nhất định với em kể từ bây giờ. Đừng sợ. Người của anh đã có mặt ở khắp sân bay và khu vực vòng ngoài, và sự an toàn của em là điều họ quan tâm hảng đầu. Nếu Benedict bắt đầu bắn bừa thì họ sẽ đưa mạng sống mình ra giữa tầm bắn để bảo vệ em".
"Zack sẽ không tổn thương em" cô khinh miệt nói.
"Đầu óc Benedict không được bình thường. Em không biết hắn sẽ làm gì nếu biết em gài bẫy hắn đâu. Đó là lý do tại sao, cho dù có xảy ra chuyện gì, em vẫn phải giả vờ hùa theo hắn cho tới khi hắn đã bị áp giải đi. Hãy nhớ rằng chúng ta đã bàn vấn đề này trước rồi" Anh chậm lại khi họ sắp đến gần một nữ tiếp viên quyến rũ có nước da ngăm đen đứng ngay cửa trước máy bay "Em đã rõ cả chưa?"
Julie bắt đầu muốn gào lên là cô không rõ cái gì hết, nhưng cô phải cắm phập móng tay vào lòng bàn tay và bắt bản thân gật đầu.
"Được rồi, bây giờ em tự đi một mình nhé" anh nói, đứng lại ngay cửa ra, cẩn thận cởi áo khoác ra và choàng nó lên tay cô "Trong vòng 5 phút mọi chuyện sẽ kết thúc. Cứ nghĩ vậy nhé - chỉ 5 phút nữa thôi. Và hãy nhớ đừng tìm Benedict, cứ để hắn đi tìm em".
Anh dừng lại, quan sát cô chậm chạp đi lên phía trước và bước xuống bậc thang, để cô cách xa anh khoảng chục mét rồi anh và Ted từ từ đi tới. Giây phút họ không còn nghe thấy tiếng phi hành đoàn thì Ted liền thì thầm giận dữ.
"Anh không có quyền lôi em tôi vào tình huống kiểu này. Tự bản thân anh đã nói sân bay chật nghẹt FBI và cảnh sát Mexico. Anh không cần dùng Julie làm mồi dụ hắn ra!".
Paul cời nút áo khoác và nới lỏng cà vạt - một doanh nhân ăn mặc đàng hoàng đến Mexico City cùng một người bạn cho chuyến công tác vài ngày kết hợp nghỉ dưỡng. Thọc tay vào túi và nở nụ cười sít sao.
"Cô ấy muốn đến để chắc chắn Benedict không bị thương, và anh cũng biết điều đó. Tôi đã liên hệ với bác sĩ trên máy bay, ông ta sẽ cho cô ấy vài viên thuốc an thần ngay sau chuyện này kết thúc".
"Nếu anh thông minh được bẳng một nửa cái anh tự nghĩ thì tại sao đám người của anh không bắt được hắn trước vậy kìa? Anh quyết định tham gia bãi chiến trường qua sóng điện đàm chứ gì?"
Nụ cười của Paul mở lớn nhưng lời nói của anh thì rất đáng ngại.
"Đúng. Hắn có thể sẽ trốn thoát được, hoặc là có thể hắn không đến đây. FBI không có quyền hành pháp ở Mexico. Cho đến khi chúng ta đưa được Benedict qua khỏi biên giới thì chúng ta vẫn chỉ là 'trợ lý' của cảnh sát Mexico trong hành động lần này, và họ thì không giỏi tác nghiệp gì mấy".
Run rẩy từ đầu đến chân, Julie loạng choạng đi ra cổng sân bay, nơi hành khách gặp lại gia đình bè bạn, tia nhìn của cô thì điên cuồng tìm kiếm một người đàn ông cao to tóc đen đang ẩn nấp đâu đó giữa những đám đông tươi cười kia, và khi cô không thể thấy anh, cô liền đi thêm vài bước tới cổng ra và chùn bước, cảm xúc trong cô đan xen giữa nhẹ nhõm và kinh hãi.
61.2
"Xin thứ lỗi thưa quý cô" một người Mexico gọi, cố vượt qua cô để kịp giờ bay với một cậu trai trên tay và một cái vali ở tay kia.
"Xin thứ lỗi" một người khác lên tiếng, thô lỗ đẩy cô - anh ta rất cao và đen, mặt anh ngoảnh đi chỗ khác .
"Zack!" cô sợ hãi thì thầm, xoay một vòng, bối rối quan sát anh ta chạy lại cánh cửa nơi hành khách túa ra khỏi chuyến bay của họ. Ba người Mexico nhích người ngay thùng bưu phẩm nhìn cô chăm chú, rồi nhìn người đàn ông, rồi lại nhìn cô, và cô chú ý đến họ cùng lúc cô thấy gương mặt của gã kia. Không phải Zack.
Giọng đọc thông báo chuyến bay của sân bay vang om sòm bên tai cô.
Chuyến bay 620 từ Los Angeles đã hạ cánh ở cổng A-64. Chuyến bay 1152 từ Phoenix đã hạ cánh ở cổng A-23. Chuyến bay 134..." .
Cô run rẩy dữ dội hơn nữa, đưa một bàn tay rung rung lên quệt tóc khỏi trán và bắt đầu đi nhanh và mò mẫm về nhà khách, lòng thầm mong mọi chuyện sẽ xảy ra mà không có sự chứng kiến của cô. Thêm 4 phút nữa. Nếu cô đi nhanh, cô thầm nghĩ, nếu cô không nhìn trái nhìn phải, thì Zack có thể sẽ ra khỏi chỗ nấp đằng sau một thùng thư hay một cột tường nào đó, đi đến lối ra và họ sẽ tóm anh và mọi chuyện kết thúc.
Làm ơn, Chúa ơi, hãy để chuyện này diễn ra thật nhanh, cô nguyện cầu theo nhịp chân sau khi đã qua khỏi chốt hải quan.Đừng để họ làm anh bị thương. Hãy để nó diễn ra nhanh chóng. Đừng để họ làm anh bị thương. Hãy để nó diễn ra nhanh chóng.
Đi bộ thật nhanh cô lướt qua những hành khách bủa vậy trạm kiểm soát, không sải bước quá dài, cô liếc mắt nhìn những bản hiệu trên đầu với mũi tên chỉ lối ra, đi theo sự chỉ dẫn, và tiếp tục đi. Đừng để họ làm anh bị thương... Đừng để họ làm anh bị thương... Đừng để anh đến đây, cô cầu nguyện một cách điên loạn trong lúc cô bước đi. Thêm hai phút nữa. Ngay phía trước là những cánh cửa dẫn ra bầu trời ngập nắng và có rất nhiều xe hơi và taxi đang hăm hở đón khách. Đừng để anh ấy đến đây. Đừng để anh ấy đến đây. Đừng để anh ấy đến ...đây.
Anh ấy không có ở đây.
Julie đứng chết trân, tin chắc cô đang bị xô đẩy và chen lấn bởi những tràng cười đùa nói chuyện của những người cố nhích qua cô để ra khỏi sân bay. Cô chậm chạp quay lại, ánh mắt cô lướt qua Paul Richardson, anh đang dừng lại tán gẫu với Ted... lướt qua đám đông người Mexico đang cười lớn... lướt qua một ông già cao lớn, khom khom, mái tóc xám bạc, đang mang túi xách, đầu ông cúi thấp ... lướt qua người mẹ với - ông già! Tia nhìn của Julie hướng thẳng về phía anh ngay lúc anh ngẩng đầu lên và đưa mắt nhìn cô... đôi mắt lấp lánh của anh ấm áp và rạng rỡ.
Cô kêu gào trong im lặng để cảnh báo anh, Julie bước tới một bước, hai bước, và bắt đầu chạy, xô đẩy đám đông, cố ném bản thân chắn giữa anh và mối nguy cùng lúc có giọng đàn ông vang ầm lên.
"BENEDICT Ở NGAY ĐÂY!".
Zack sững người, những người kia tóm lấy anh, ném anh vào tường, nhưng mắt anh chỉ trân trối nhìn Julie, cố kêu cô tránh ra xa. Cả khu vực trở nên hỗn loạn với tiếng la hét của hành khách đang tránh khỏi lối đi của cảnh sát Mexico, những người này bắt đầu rút súng ra, và Julie nghe thấy mình kêu gào với tất cả bọn họ.
"Đừng làm anh ấy đau! Đừng làm anh ấy đau!".
Paul Richardson chộp lấy cô và kéo cô lùi lại.
"Họ đang làm anh ấy đau!" cô khóc, cố thoát khỏi sự kèm kẹp của Paul để nhìn về phía những gã đang bủa vây lấy anh "Họ đang làm anh ấy đau!".
"Kết thúc rồi" Paul hét vào tai cô, cố giúp cô trấn tĩnh "Sẽ ổn thôi! Kết thúc rồi".
Những câu đó cuối cùng cũng lọt tai Julie và cô đông cứng lại. Không thể thoát khỏi Paul hay nhìn đi chỗ khác, cô đau đớn nhìn Zack bị bao vây và khống chế bởi một gã thấp bé ăn mặc chỉnh tề có mái tóc lưa thưa bất thình lình giống người đang thi hành công vụ. Hắn mỉm cười khi thấy Zack quay vòng vòng giữa đám cảnh sát Mexico, cô nghe hắn nói .
"Chúng ta về nhà thôi Benedict, chúng ta đã ở cùng nhau rất, rất lâu rồi mà - " rồi hắn ngừng nói khi cảnh sát Mexico lôi ra một thứ gì đó từ trong túi Zack, và hắn xòe tay ra "Cái gì đây?" hắn gắt gỏng.
Một viên cảnh sát thả nó trên tay hắn và Julie cảm thấy cơ thể cô rùng mình ớn lạnh trước nụ cười quỷ sứ của hắn lúc hắn đưa mắt nhìn từ món đồ nhỏ bé kia sang gương mặt vô cảm của Zack "Ngọt ngào làm sao!" hắn nhếch mép, rồi hắn đột ngột sải bước về phía Julie.
"Tôi là cai ngục Hadley" hắn nói, xòe tay ra "Tôi cá là vật này có ý nghĩa với cô".
Julie không phản ừng gì cả, cô không thể nhúc nhích, bởi vì Zack đang nhìn cô, và biểu cảm trong mắt anh làm cô chỉ muốn chết. Anh đang câm lặng cho cô biết là anh yêu cô. Cho cô biết anh xin lỗi. Cho cô một lời tạm biệt.
Vì anh vẫn nghĩ cô dẫn họ đến đây một cách tình cờ.
"Hãy giữ cái này" Hadley gắt lên bằng một giọng đáng ghét.
Điếng người bởi giọng điệu của hắn khiến Julie tự động xòe tay ra.
Món đồ hắn thả ra là một chiếc nhẫn kim cương mảnh khảnh .
"Ôi, không - " cô rên rỉ, siết chặt chiếc nhẫn vào ngực trong lúc hai hàng nước mắt lăn dài trên má "Không, không, không - ".
Hadley phớt lờ cô và quay sang cảnh sát Mexico.
"Dẫn hắn đi" hắn ra lệnh, giật đầu về phía cửa nơi có hàng tá xe cảnh sát với đèn báo động sáng lóa đã im lặng xuất hiện. Nhưng trong lúc cảnh sát đẩy Zack đi, Hadley đột nhiên có vẻ nghĩ ngợi là có gì đó sai trái "Đợi một chút" hắn quát, rồi quay về phía Julie vừa lúc Zack đứng bên cạnh cô, và hắn nở nụ cười hiểm ác ngọt xớt "Cô Mathison, tôi đã quá thô lỗ. Tôi chưa kịp cảm ơn cô vì đã hợp tác với chúng tôi. Nếu không có sự giúp đỡ của cô cho toàn bộ kế hoạch thì Benedict có thể sẽ không bao giờ bị bắt".
Zack ngẩng đầu lên, mắt anh bao quát gương mặt tội lỗi của Julie, và cô đau đớn nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của anh chuyển dần thành căm ghét. Căm ghét đến mức toàn bộ cơ mặt của anh co rúm lại trong cái mặt nạ điên tiết. Trong cơn cuồng nộ anh vặn người ra khỏi những kẻ bắt giữ anh và nhào vào tường.
"Giữ thằng chó đó lại!" Hadley la lối, sự báo động trong lời nói của hắn khiến đám cảnh sát đang hoảng sợ lôi dùi cui ra.
Julie nghe có tiếng gãy xương và gân, cô thấy Zack quỳ xuống sàn, và cô trở nên điên loạn khi bọn họ dùng dùi cui đánh anh lần nữa. Thoát khỏi sự kềm giữ của Paul, cô phóng thẳng về phía Hadley. Rên rỉ cho nỗi đau thấu xương của người đàn ông đang nằm dưới sàn, cô cào xé một bên mặt của Hadley và điên cuồng đá hắn trong lúc Paul cố giữ cô lại. Hadley định bụng đánh trả nhưng Paul nổi khùng cảnh cáo "Mày là thằng khốn tàn bạo, mày mà chạm vào cô ấy là tao xé toạc cổ họng của mày!" Ngẩng đầu ra lệnh cho một trong số nhân viên của anh "Đem thằng cha bác sĩ tới đây!" Rồi anh quay lại Hadley và nói thêm "Và đưa hắn rời khỏi đây!".
Nhưng anh không cần lo lắng sẽ có thêm một trận đấu không cân sức nào nữa... Julie từ từ trượt xuống trong vòng tay anh và bất tỉnh nhân sự.
"Thay mặt phi hành đoàn chuyến bay 614, chúng tôi xin chân thành cảm ơn quý khách đã lựa chọn dịch vụ của hãng Aero-Mexico" nữ tiếp viên hàng không nói "Xin hãy ghi nhớ" cô vui vẻ nói tiếp "chuyến bay quý vị đang ngồi sẽ đáp xuống mặt đất trong vòng hai mươi phút nữa". Giọng cô ta trở lại kiểu cách công việc "Và xin quý khách hãy thắt dây an toàn cho đến khi máy bay hạ cánh hoàn toàn".
Ngồi gần hàng sau cùng kẹp giữa Ted và Paul Richardson, Julie níu chặt tay anh mình, bao tử cô đang quặn thắt khi máy bay quay vòng vòng tìm điểm tiếp đất. Con tim cô bắt đầu kêu gào rằng cô đã làm sai, lương tâm cô thì nói cô làm đúng và cô mắc kẹt một cách tuyệt vọng giữa những mâu thuẫn đan xen dồn dập. Bên cạnh cô Paul Richardson nhận thấy lồng ngực cô đang phồng lên xẹp xuống rất gấp, và anh nắm lấy tay cô.
"Thư giãn nào em yêu" giọng anh trầm ấm đầy quan tâm "Mọi chuyện sắp kết thúc rồi. Sân bay đã được bảo vệ khắp mỗi lối ra vào".
Julie đưa mắt nhìn những hành khách bắt đầu đứng lên thu gom hành lý từ ngăn chứa đồ phía trên đầu.
"Em không thể làm được việc này. Em không thể. Em cảm thấy muốn bệnh!".
Anh siết chặt những ngón tay nhớp nháp của cô hơn nữa.
"Em chỉ đang thở quá gấp thôi mà. Hít thở sâu vào".
Julie buộc bản thân vâng lời "Đừng làm anh ấy bị thương!" cô thì thầm mãnh liệt "Anh đã hứa sẽ không để ai làm anh ấy bị thương".
Paul đứng lên cùng lúc với vị hành khách ngồi phía trước họ và nắm lấy tay cô, dịu dàng thúc giục Julie đứng lên. Cô giật tay ra khỏi.
"Hứa với em là không để ai làm anh ấy bị thương đi anh!".
"Không ai muốn làm anh ta bị thương đâu Julie" anh nói chuyện như thể người đối diện là một đứa trẻ đang hoảng loạn "Đây là lý do em muốn đi cùng mà. Em muốn bảo đảm không ai có thể làm anh ta bị thương chứ gì, và anh đã nói Benedict sẽ ít bị tổn hại nếu anh ta gặp em và bị bắt giữa chừng. Em nhớ chưa vậy?"
Khi cô gật đầu nhát gừng thì anh bắt đầu đưa tay ra sau khuỷu tay cô.
"Được rồi, cứ thế này đi" anh nói "Ted và anh sẽ giữ một khoảng cách nhất định với em kể từ bây giờ. Đừng sợ. Người của anh đã có mặt ở khắp sân bay và khu vực vòng ngoài, và sự an toàn của em là điều họ quan tâm hảng đầu. Nếu Benedict bắt đầu bắn bừa thì họ sẽ đưa mạng sống mình ra giữa tầm bắn để bảo vệ em".
"Zack sẽ không tổn thương em" cô khinh miệt nói.
"Đầu óc Benedict không được bình thường. Em không biết hắn sẽ làm gì nếu biết em gài bẫy hắn đâu. Đó là lý do tại sao, cho dù có xảy ra chuyện gì, em vẫn phải giả vờ hùa theo hắn cho tới khi hắn đã bị áp giải đi. Hãy nhớ rằng chúng ta đã bàn vấn đề này trước rồi" Anh chậm lại khi họ sắp đến gần một nữ tiếp viên quyến rũ có nước da ngăm đen đứng ngay cửa trước máy bay "Em đã rõ cả chưa?"
Julie bắt đầu muốn gào lên là cô không rõ cái gì hết, nhưng cô phải cắm phập móng tay vào lòng bàn tay và bắt bản thân gật đầu.
"Được rồi, bây giờ em tự đi một mình nhé" anh nói, đứng lại ngay cửa ra, cẩn thận cởi áo khoác ra và choàng nó lên tay cô "Trong vòng 5 phút mọi chuyện sẽ kết thúc. Cứ nghĩ vậy nhé - chỉ 5 phút nữa thôi. Và hãy nhớ đừng tìm Benedict, cứ để hắn đi tìm em".
Anh dừng lại, quan sát cô chậm chạp đi lên phía trước và bước xuống bậc thang, để cô cách xa anh khoảng chục mét rồi anh và Ted từ từ đi tới. Giây phút họ không còn nghe thấy tiếng phi hành đoàn thì Ted liền thì thầm giận dữ.
"Anh không có quyền lôi em tôi vào tình huống kiểu này. Tự bản thân anh đã nói sân bay chật nghẹt FBI và cảnh sát Mexico. Anh không cần dùng Julie làm mồi dụ hắn ra!".
Paul cời nút áo khoác và nới lỏng cà vạt - một doanh nhân ăn mặc đàng hoàng đến Mexico City cùng một người bạn cho chuyến công tác vài ngày kết hợp nghỉ dưỡng. Thọc tay vào túi và nở nụ cười sít sao.
"Cô ấy muốn đến để chắc chắn Benedict không bị thương, và anh cũng biết điều đó. Tôi đã liên hệ với bác sĩ trên máy bay, ông ta sẽ cho cô ấy vài viên thuốc an thần ngay sau chuyện này kết thúc".
"Nếu anh thông minh được bẳng một nửa cái anh tự nghĩ thì tại sao đám người của anh không bắt được hắn trước vậy kìa? Anh quyết định tham gia bãi chiến trường qua sóng điện đàm chứ gì?"
Nụ cười của Paul mở lớn nhưng lời nói của anh thì rất đáng ngại.
"Đúng. Hắn có thể sẽ trốn thoát được, hoặc là có thể hắn không đến đây. FBI không có quyền hành pháp ở Mexico. Cho đến khi chúng ta đưa được Benedict qua khỏi biên giới thì chúng ta vẫn chỉ là 'trợ lý' của cảnh sát Mexico trong hành động lần này, và họ thì không giỏi tác nghiệp gì mấy".
Run rẩy từ đầu đến chân, Julie loạng choạng đi ra cổng sân bay, nơi hành khách gặp lại gia đình bè bạn, tia nhìn của cô thì điên cuồng tìm kiếm một người đàn ông cao to tóc đen đang ẩn nấp đâu đó giữa những đám đông tươi cười kia, và khi cô không thể thấy anh, cô liền đi thêm vài bước tới cổng ra và chùn bước, cảm xúc trong cô đan xen giữa nhẹ nhõm và kinh hãi.
61.2
"Xin thứ lỗi thưa quý cô" một người Mexico gọi, cố vượt qua cô để kịp giờ bay với một cậu trai trên tay và một cái vali ở tay kia.
"Xin thứ lỗi" một người khác lên tiếng, thô lỗ đẩy cô - anh ta rất cao và đen, mặt anh ngoảnh đi chỗ khác .
"Zack!" cô sợ hãi thì thầm, xoay một vòng, bối rối quan sát anh ta chạy lại cánh cửa nơi hành khách túa ra khỏi chuyến bay của họ. Ba người Mexico nhích người ngay thùng bưu phẩm nhìn cô chăm chú, rồi nhìn người đàn ông, rồi lại nhìn cô, và cô chú ý đến họ cùng lúc cô thấy gương mặt của gã kia. Không phải Zack.
Giọng đọc thông báo chuyến bay của sân bay vang om sòm bên tai cô.
Chuyến bay 620 từ Los Angeles đã hạ cánh ở cổng A-64. Chuyến bay 1152 từ Phoenix đã hạ cánh ở cổng A-23. Chuyến bay 134..." .
Cô run rẩy dữ dội hơn nữa, đưa một bàn tay rung rung lên quệt tóc khỏi trán và bắt đầu đi nhanh và mò mẫm về nhà khách, lòng thầm mong mọi chuyện sẽ xảy ra mà không có sự chứng kiến của cô. Thêm 4 phút nữa. Nếu cô đi nhanh, cô thầm nghĩ, nếu cô không nhìn trái nhìn phải, thì Zack có thể sẽ ra khỏi chỗ nấp đằng sau một thùng thư hay một cột tường nào đó, đi đến lối ra và họ sẽ tóm anh và mọi chuyện kết thúc.
Làm ơn, Chúa ơi, hãy để chuyện này diễn ra thật nhanh, cô nguyện cầu theo nhịp chân sau khi đã qua khỏi chốt hải quan.Đừng để họ làm anh bị thương. Hãy để nó diễn ra nhanh chóng. Đừng để họ làm anh bị thương. Hãy để nó diễn ra nhanh chóng.
Đi bộ thật nhanh cô lướt qua những hành khách bủa vậy trạm kiểm soát, không sải bước quá dài, cô liếc mắt nhìn những bản hiệu trên đầu với mũi tên chỉ lối ra, đi theo sự chỉ dẫn, và tiếp tục đi. Đừng để họ làm anh bị thương... Đừng để họ làm anh bị thương... Đừng để anh đến đây, cô cầu nguyện một cách điên loạn trong lúc cô bước đi. Thêm hai phút nữa. Ngay phía trước là những cánh cửa dẫn ra bầu trời ngập nắng và có rất nhiều xe hơi và taxi đang hăm hở đón khách. Đừng để anh ấy đến đây. Đừng để anh ấy đến đây. Đừng để anh ấy đến ...đây.
Anh ấy không có ở đây.
Julie đứng chết trân, tin chắc cô đang bị xô đẩy và chen lấn bởi những tràng cười đùa nói chuyện của những người cố nhích qua cô để ra khỏi sân bay. Cô chậm chạp quay lại, ánh mắt cô lướt qua Paul Richardson, anh đang dừng lại tán gẫu với Ted... lướt qua đám đông người Mexico đang cười lớn... lướt qua một ông già cao lớn, khom khom, mái tóc xám bạc, đang mang túi xách, đầu ông cúi thấp ... lướt qua người mẹ với - ông già! Tia nhìn của Julie hướng thẳng về phía anh ngay lúc anh ngẩng đầu lên và đưa mắt nhìn cô... đôi mắt lấp lánh của anh ấm áp và rạng rỡ.
Cô kêu gào trong im lặng để cảnh báo anh, Julie bước tới một bước, hai bước, và bắt đầu chạy, xô đẩy đám đông, cố ném bản thân chắn giữa anh và mối nguy cùng lúc có giọng đàn ông vang ầm lên.
"BENEDICT Ở NGAY ĐÂY!".
Zack sững người, những người kia tóm lấy anh, ném anh vào tường, nhưng mắt anh chỉ trân trối nhìn Julie, cố kêu cô tránh ra xa. Cả khu vực trở nên hỗn loạn với tiếng la hét của hành khách đang tránh khỏi lối đi của cảnh sát Mexico, những người này bắt đầu rút súng ra, và Julie nghe thấy mình kêu gào với tất cả bọn họ.
"Đừng làm anh ấy đau! Đừng làm anh ấy đau!".
Paul Richardson chộp lấy cô và kéo cô lùi lại.
"Họ đang làm anh ấy đau!" cô khóc, cố thoát khỏi sự kèm kẹp của Paul để nhìn về phía những gã đang bủa vây lấy anh "Họ đang làm anh ấy đau!".
"Kết thúc rồi" Paul hét vào tai cô, cố giúp cô trấn tĩnh "Sẽ ổn thôi! Kết thúc rồi".
Những câu đó cuối cùng cũng lọt tai Julie và cô đông cứng lại. Không thể thoát khỏi Paul hay nhìn đi chỗ khác, cô đau đớn nhìn Zack bị bao vây và khống chế bởi một gã thấp bé ăn mặc chỉnh tề có mái tóc lưa thưa bất thình lình giống người đang thi hành công vụ. Hắn mỉm cười khi thấy Zack quay vòng vòng giữa đám cảnh sát Mexico, cô nghe hắn nói .
"Chúng ta về nhà thôi Benedict, chúng ta đã ở cùng nhau rất, rất lâu rồi mà - " rồi hắn ngừng nói khi cảnh sát Mexico lôi ra một thứ gì đó từ trong túi Zack, và hắn xòe tay ra "Cái gì đây?" hắn gắt gỏng.
Một viên cảnh sát thả nó trên tay hắn và Julie cảm thấy cơ thể cô rùng mình ớn lạnh trước nụ cười quỷ sứ của hắn lúc hắn đưa mắt nhìn từ món đồ nhỏ bé kia sang gương mặt vô cảm của Zack "Ngọt ngào làm sao!" hắn nhếch mép, rồi hắn đột ngột sải bước về phía Julie.
"Tôi là cai ngục Hadley" hắn nói, xòe tay ra "Tôi cá là vật này có ý nghĩa với cô".
Julie không phản ừng gì cả, cô không thể nhúc nhích, bởi vì Zack đang nhìn cô, và biểu cảm trong mắt anh làm cô chỉ muốn chết. Anh đang câm lặng cho cô biết là anh yêu cô. Cho cô biết anh xin lỗi. Cho cô một lời tạm biệt.
Vì anh vẫn nghĩ cô dẫn họ đến đây một cách tình cờ.
"Hãy giữ cái này" Hadley gắt lên bằng một giọng đáng ghét.
Điếng người bởi giọng điệu của hắn khiến Julie tự động xòe tay ra.
Món đồ hắn thả ra là một chiếc nhẫn kim cương mảnh khảnh .
"Ôi, không - " cô rên rỉ, siết chặt chiếc nhẫn vào ngực trong lúc hai hàng nước mắt lăn dài trên má "Không, không, không - ".
Hadley phớt lờ cô và quay sang cảnh sát Mexico.
"Dẫn hắn đi" hắn ra lệnh, giật đầu về phía cửa nơi có hàng tá xe cảnh sát với đèn báo động sáng lóa đã im lặng xuất hiện. Nhưng trong lúc cảnh sát đẩy Zack đi, Hadley đột nhiên có vẻ nghĩ ngợi là có gì đó sai trái "Đợi một chút" hắn quát, rồi quay về phía Julie vừa lúc Zack đứng bên cạnh cô, và hắn nở nụ cười hiểm ác ngọt xớt "Cô Mathison, tôi đã quá thô lỗ. Tôi chưa kịp cảm ơn cô vì đã hợp tác với chúng tôi. Nếu không có sự giúp đỡ của cô cho toàn bộ kế hoạch thì Benedict có thể sẽ không bao giờ bị bắt".
Zack ngẩng đầu lên, mắt anh bao quát gương mặt tội lỗi của Julie, và cô đau đớn nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của anh chuyển dần thành căm ghét. Căm ghét đến mức toàn bộ cơ mặt của anh co rúm lại trong cái mặt nạ điên tiết. Trong cơn cuồng nộ anh vặn người ra khỏi những kẻ bắt giữ anh và nhào vào tường.
"Giữ thằng chó đó lại!" Hadley la lối, sự báo động trong lời nói của hắn khiến đám cảnh sát đang hoảng sợ lôi dùi cui ra.
Julie nghe có tiếng gãy xương và gân, cô thấy Zack quỳ xuống sàn, và cô trở nên điên loạn khi bọn họ dùng dùi cui đánh anh lần nữa. Thoát khỏi sự kềm giữ của Paul, cô phóng thẳng về phía Hadley. Rên rỉ cho nỗi đau thấu xương của người đàn ông đang nằm dưới sàn, cô cào xé một bên mặt của Hadley và điên cuồng đá hắn trong lúc Paul cố giữ cô lại. Hadley định bụng đánh trả nhưng Paul nổi khùng cảnh cáo "Mày là thằng khốn tàn bạo, mày mà chạm vào cô ấy là tao xé toạc cổ họng của mày!" Ngẩng đầu ra lệnh cho một trong số nhân viên của anh "Đem thằng cha bác sĩ tới đây!" Rồi anh quay lại Hadley và nói thêm "Và đưa hắn rời khỏi đây!".
Nhưng anh không cần lo lắng sẽ có thêm một trận đấu không cân sức nào nữa... Julie từ từ trượt xuống trong vòng tay anh và bất tỉnh nhân sự.
Bình luận truyện