Hoàn Hảo (Perfect)
Chương 63
Vẫn còn bị loạng choạng chút ít vì tác dụng của những viên thuốc an thần cô uống cách đây 24h. Julie đưa tay lên cái đầu đau nhức và lảo đảo đi từ phòng ngủ vào bếp, rồi cô đứng lại, chớp mắt không tin vào cảnh tượng đang chào đón trước mắt: Ted và Katherine đang đứng cạnh bồn nước và quấn chặt với nhau theo cách rõ ràng là hết sức đam mê. Một cảm giác dễ chịu mờ ảo quét qua người cô, và cô cười vì bức tranh gia đình ấm cúng.
"Nước đang chảy kìa" cô làm cả ba bất ngờ bằng giọng nói khô khan, sầu thảm.
Ted ngẩng đầu lên và toét miệng cười, nhưng Katherine thì nhảy dựng lên như vừa bị bắt quả tang đang làm một việc sai trái và bước khỏi tay Ted.
"Ôi, Julie, mình xin lỗi" cô buột miệng.
"Vì chuyện gì?" Julie hỏi, đi đến kệ tủ và lấy ly uống nước. Cô rót đầy nước và uống cạn, cố làm giảm cơn khát kì lạ cô đang cảm thấy.
"Vì để cậu nhìn thấy tụi mình như vậy".
"Tại sao?" Julie nghiêng ly nước trước vòi để rót thêm nước và hỏi, nhưng đầu óc của cô bắt đầu làm việc và kí ức đang đua nhau kéo về.
"Vì" Katherine bập bẹ vụng về "Tụi mình không nên như vậy trước mặt cậu, nhất là khi tụi mình ở đây là để giúp cậu vượt qua những chuyện xảy ra ở Mexico - " cô ngưng bặt khi chiếc ly trượt khỏi tay Julie và vỡ vụn dưới sàn.
"Đừng" Julie vỡ òa và ôm lấy kệ bếp, cố xua đi nét mặt giận dữ của Zack trước khi cảnh sát Mexico bắt đầu đánh đập anh và âm thanh ngã uỵch ra đất của anh ngay dưới chân cô. Cô rùng mình lần nữa và lần nữa, nhắm chặt mắt, sau một phút cô đứng thẳng lên và quay lại. "Đừng bao giờ nói về việc đó lần nữa" cô nói "mình ổn rồi" cô cương quyết "Mọi chuyện đã kết thúc. Mình sẽ ổn nếu không ai nhắc lại chuyện đó. Mình cần gọi một cuộc điện thoại" cô liếc mắt lên chiếc đồng hồ treo tường phía trên bổn rửa. Không hề nhận ra cô đang làm một việc đối nghịch với điều cô vừa yêu cầu hai người kia làm, Julie nhấc điện thoại và gọi đến văn phòng Paul Richardson và nhờ thư kí anh ta nối máy.
Cảm xúc cuối cùng còn đọng lại trong cô là kiệt quệ và lo sợ. Cô đã căng thẳng từ khi cô nhận ra điểm mấu chốt, cô buộc đôi tay mình thôi run rẩy. Cuộc sống đầy rẫy khó khăn, cô tự nhủ, và cô phải thôi quay cuồng trước mỗi sóng gió. Ngay bây giờ. Ngay lập tức. Nếu cô không thể lấy một toa thuốc an thần và tự biến mình thành kẻ dở sống dở chết thì cô phải đối diện với tương lai một cách bình tĩnh và có lý trí. Thời gian có thể chữa lành tất cả. Không khóc nữa, cô thề. Không bùng nổ nữa. Không đau khổ nữa. Nhiều người phụ thuộc vào cô - những học sinh bình thường và những phụ nữ cô đang dạy họ đọc. Họ đặc biệt lấy cô làm gương và cô phải cho họ thấy cách cô đương đầu với nghịch cảnh.
Cô có những lớp học cần dạy và những đội tuyển cần được huấn luyện. Cô phải giữa mình luôn bận rộn. Cô không được ngã quỵ.
"Paul" cô khẽ rùng mình khi anh nhận điện thoại "Em phải gặp anh ấy, em phải giải thích - ".
Giọng anh cảm thông, tử tế và cương quyết.
"Ngay lúc này thì việc đó là bất khả thi. Anh ta không thể tiếp ai ở Amarillo khoảng một thời gian".
"Amarillo? Anh đã hứa sẽ đưa anh ấy tới bệnh viện tâm thần cho việc chần đoán và điều trị kia mà".
"Anh nói là anh sẽ cố làm, nhưng việc đó tốn nhiều thời gian và - ".
"Đừng nói với em chuyện 'cần' thời gian" cô cảnh báo nhưng vẫn giữ điềm tĩnh "Gã cai ngục là một con quái vật. Hắn tàn bạo, anh có thể thấy hắn thế nào ở Mexico. Hắn sẽ đánh Zack cho đến khi - ".
"Hadley sẽ không chạm tay vào anh ta" Paul ôn tồn cắt lời "anh có thể cam đoan với em như thế".
"Sao anh có thể chắc chắn? Em cần sự chắc chắn".
"Anh tin chắc vì anh đã bảo Hadley là lúc anh tra hỏi Benedict về tội bắt cóc thì anh muốn gặp anh ta trong điều kiện sức khỏe tốt nhất. Hadley biết anh không ưa gì hắn và cũng biết anh chỉ quan tâm công việc. Hắn sẽ không dây dưa với anh và FBI đâu, đặc biệt là trong thời gian hắn đang bị chính quyền điều tra vì vụ nổi loạn của các tù nhân tháng trước. Công việc và địa vị đều rất quan trọng với hắn".
"Em sẽ không" Julie mạnh dạn nhắc anh nhớ "là một phần trong cái đơn cáo buộc Zack tội bắt cóc".
"Anh biết" Paul êm dịu nói "Chỉ là phương tiện để giữ Hadley trong tầm kiểm soát thôi mà, không phải vì anh thấy nó cần thiết đâu em. Như anh đã nói, chính quyền trại giam đang xem xét chặt chẽ tư cách đạo đức của hắn".
Hơi thở của Julie bắt đầu dãn ra, và anh nói.
"Anh nghe thấy hôm nay em có tốt hơn. Nghỉ ngơi nhiều vào. Cuối tuần này anh sẽ đến gặp".
"Em không nghĩ đó là một - ".
"Dù em có muốn gặp anh hay không" Paul kiên quyết cắt lời "Em có thể lo lắng cho Benedict, nhưng chính em mới là người cần được lo lắng. Anh ta là tên giết người và em đã làm việc mình cần phải làm vì lợi ích của anh ta và của mọi người. Đừng để bản thân em nghĩ chuyện gì khác".
Julie gật đầu, tự nhủ Paul đã nói đúng "Em sẽ khỏe thôi" cô nói "em sẽ khỏe mà".
Julie gác máy quay lại nhìn Ted và Katherine, "Em sẽ ổn" cô hứa với cả hai "Hai người sẽ thấy" nụ cười của cô run run, "Cơn ác mộng vẫn còn cái gì đó tốt đẹp - là có hai người".
Cô miễn cưỡng ăn bữa sáng họ dúi cho cô, rồi đứng lên gọi điện thoại lần hai.
Với một quyết tâm thúc giục Matt Farrell dùng sức ảnh hưởng của mình để đưa Zack vào bệnh viện, Julie nhấn số nhà riêng của Matt ở Chicago. Thư kí của anh nhận điện, nhưng đến khi Matt cầm máy thì phản ứng của anh còn tệ hơn những gì cô có thể tưởng tượng.
"Đồ độc ác, con chó cái mưu mô" anh rít lên giận dữ "Cô phải đi làm diễn viên mới phải. Tôi không thể tin được là mình lại ngu tới mức bị cô lừa và giúp cô bẫy Zack" Rồi anh gác máy. Julie nhìn vào chiệc điện thoại đang nằm bất động chợt nhận ra rằng bạn của Zack chắc chắn không nghĩ cái chết của Tony Austin là do anh làm: sự cần thiết phải đạt được mục đích và giải tội cho bản thân trở nên bức bách. Cô gọi đến Chicago, lấy số điện thoại của trụ sở chính Bancroft & Company và xin gặp Meredith Bancroft. Khi thư kí của Meredith xin hỏi tên Julie trước khi nối máy thì Julie hoàn toàn mong đợi Meredith sẽ từ chối gặp cô.
Vài phút sau Meredith cầm máy nhưng giọng cô xa cách, lạnh lẽo và dè dặt - nhưng ít ra cô còn muốn nói chuyện.
"Cô còn có thể bàn luận chuyện gì với tôi đây Julie" Meredith nói.
Không thể ngăn sự van nài thổn thức trong giọng mình, Julie nói.
"Chỉ cần lắng nghe thôi. Tôi đã gọi chồng chị vài phút trước để nhờ anh ấy chuyển Zack vào viện tâm thần nhưng anh ấy đã gác máy trước khi tôi kịp mở lời".
"Tôi không ngạc nhiên. Anh ấy căm hận cô".
"Còn chị thì sao?" Julie hỏi, cố giữ bình tĩnh "Chị có tin không - rằng tôi đã lập mưu bẫy Zack và lợi dụng cả hai anh chị cho kế hoạch của tôi?"
"Không phải sao?" Meredith hỏi lại, nhưng Julie cảm thấy có chút lưỡng lự trong giọng Meredith, và cô chộp ngay lấy nó.
Lời nói của cô trở nên lộn xộn rối rắm .
"Chị không thể tin như thế được. Làm ơn, làm ơn đừng tin. Tôi đã đến gặp bà nội Zack ngay sau khi hai người rời đi và bà ấy đã kể tôi nghe sự thật về cái chết của anh trai Zack. Zack đã bắn anh ta. Ba người làm Zack giận đã chết. Tôi không thể để anh ấy làm hại thêm ai nữa, cô phải hiểu và tin tôi..."
Cách đó hàng trăm dặm, Meredith ngả người ra ghế và xoa tay lên thái dương, nhớ lại những tiếng cười và tình yêu tràn ngập trong phòng ăn nhà Julie .
"Tôi - tôi tin cô" cô kiên quyết "Cái đêm Matt và tôi ở nhà cô không thể chỉ là diễn kịch. Cô rất yêu Zack và ý tưởng phản bội anh ấy không thể có trong cô".
"Cảm ơn chị" cô thì thầm "tạm biệt".
"Cô sẽ ổn chứ?" Meredith hỏi.
"Tôi còn không nhớ cảm giác 'ổn' là như thế nào" Julie bật cười, rồi lắc đầu ngao ngán và lịch sự nói "Tôi sẽ tốt thôi. Tôi sẽ cố đương đầu".
"Nước đang chảy kìa" cô làm cả ba bất ngờ bằng giọng nói khô khan, sầu thảm.
Ted ngẩng đầu lên và toét miệng cười, nhưng Katherine thì nhảy dựng lên như vừa bị bắt quả tang đang làm một việc sai trái và bước khỏi tay Ted.
"Ôi, Julie, mình xin lỗi" cô buột miệng.
"Vì chuyện gì?" Julie hỏi, đi đến kệ tủ và lấy ly uống nước. Cô rót đầy nước và uống cạn, cố làm giảm cơn khát kì lạ cô đang cảm thấy.
"Vì để cậu nhìn thấy tụi mình như vậy".
"Tại sao?" Julie nghiêng ly nước trước vòi để rót thêm nước và hỏi, nhưng đầu óc của cô bắt đầu làm việc và kí ức đang đua nhau kéo về.
"Vì" Katherine bập bẹ vụng về "Tụi mình không nên như vậy trước mặt cậu, nhất là khi tụi mình ở đây là để giúp cậu vượt qua những chuyện xảy ra ở Mexico - " cô ngưng bặt khi chiếc ly trượt khỏi tay Julie và vỡ vụn dưới sàn.
"Đừng" Julie vỡ òa và ôm lấy kệ bếp, cố xua đi nét mặt giận dữ của Zack trước khi cảnh sát Mexico bắt đầu đánh đập anh và âm thanh ngã uỵch ra đất của anh ngay dưới chân cô. Cô rùng mình lần nữa và lần nữa, nhắm chặt mắt, sau một phút cô đứng thẳng lên và quay lại. "Đừng bao giờ nói về việc đó lần nữa" cô nói "mình ổn rồi" cô cương quyết "Mọi chuyện đã kết thúc. Mình sẽ ổn nếu không ai nhắc lại chuyện đó. Mình cần gọi một cuộc điện thoại" cô liếc mắt lên chiếc đồng hồ treo tường phía trên bổn rửa. Không hề nhận ra cô đang làm một việc đối nghịch với điều cô vừa yêu cầu hai người kia làm, Julie nhấc điện thoại và gọi đến văn phòng Paul Richardson và nhờ thư kí anh ta nối máy.
Cảm xúc cuối cùng còn đọng lại trong cô là kiệt quệ và lo sợ. Cô đã căng thẳng từ khi cô nhận ra điểm mấu chốt, cô buộc đôi tay mình thôi run rẩy. Cuộc sống đầy rẫy khó khăn, cô tự nhủ, và cô phải thôi quay cuồng trước mỗi sóng gió. Ngay bây giờ. Ngay lập tức. Nếu cô không thể lấy một toa thuốc an thần và tự biến mình thành kẻ dở sống dở chết thì cô phải đối diện với tương lai một cách bình tĩnh và có lý trí. Thời gian có thể chữa lành tất cả. Không khóc nữa, cô thề. Không bùng nổ nữa. Không đau khổ nữa. Nhiều người phụ thuộc vào cô - những học sinh bình thường và những phụ nữ cô đang dạy họ đọc. Họ đặc biệt lấy cô làm gương và cô phải cho họ thấy cách cô đương đầu với nghịch cảnh.
Cô có những lớp học cần dạy và những đội tuyển cần được huấn luyện. Cô phải giữa mình luôn bận rộn. Cô không được ngã quỵ.
"Paul" cô khẽ rùng mình khi anh nhận điện thoại "Em phải gặp anh ấy, em phải giải thích - ".
Giọng anh cảm thông, tử tế và cương quyết.
"Ngay lúc này thì việc đó là bất khả thi. Anh ta không thể tiếp ai ở Amarillo khoảng một thời gian".
"Amarillo? Anh đã hứa sẽ đưa anh ấy tới bệnh viện tâm thần cho việc chần đoán và điều trị kia mà".
"Anh nói là anh sẽ cố làm, nhưng việc đó tốn nhiều thời gian và - ".
"Đừng nói với em chuyện 'cần' thời gian" cô cảnh báo nhưng vẫn giữ điềm tĩnh "Gã cai ngục là một con quái vật. Hắn tàn bạo, anh có thể thấy hắn thế nào ở Mexico. Hắn sẽ đánh Zack cho đến khi - ".
"Hadley sẽ không chạm tay vào anh ta" Paul ôn tồn cắt lời "anh có thể cam đoan với em như thế".
"Sao anh có thể chắc chắn? Em cần sự chắc chắn".
"Anh tin chắc vì anh đã bảo Hadley là lúc anh tra hỏi Benedict về tội bắt cóc thì anh muốn gặp anh ta trong điều kiện sức khỏe tốt nhất. Hadley biết anh không ưa gì hắn và cũng biết anh chỉ quan tâm công việc. Hắn sẽ không dây dưa với anh và FBI đâu, đặc biệt là trong thời gian hắn đang bị chính quyền điều tra vì vụ nổi loạn của các tù nhân tháng trước. Công việc và địa vị đều rất quan trọng với hắn".
"Em sẽ không" Julie mạnh dạn nhắc anh nhớ "là một phần trong cái đơn cáo buộc Zack tội bắt cóc".
"Anh biết" Paul êm dịu nói "Chỉ là phương tiện để giữ Hadley trong tầm kiểm soát thôi mà, không phải vì anh thấy nó cần thiết đâu em. Như anh đã nói, chính quyền trại giam đang xem xét chặt chẽ tư cách đạo đức của hắn".
Hơi thở của Julie bắt đầu dãn ra, và anh nói.
"Anh nghe thấy hôm nay em có tốt hơn. Nghỉ ngơi nhiều vào. Cuối tuần này anh sẽ đến gặp".
"Em không nghĩ đó là một - ".
"Dù em có muốn gặp anh hay không" Paul kiên quyết cắt lời "Em có thể lo lắng cho Benedict, nhưng chính em mới là người cần được lo lắng. Anh ta là tên giết người và em đã làm việc mình cần phải làm vì lợi ích của anh ta và của mọi người. Đừng để bản thân em nghĩ chuyện gì khác".
Julie gật đầu, tự nhủ Paul đã nói đúng "Em sẽ khỏe thôi" cô nói "em sẽ khỏe mà".
Julie gác máy quay lại nhìn Ted và Katherine, "Em sẽ ổn" cô hứa với cả hai "Hai người sẽ thấy" nụ cười của cô run run, "Cơn ác mộng vẫn còn cái gì đó tốt đẹp - là có hai người".
Cô miễn cưỡng ăn bữa sáng họ dúi cho cô, rồi đứng lên gọi điện thoại lần hai.
Với một quyết tâm thúc giục Matt Farrell dùng sức ảnh hưởng của mình để đưa Zack vào bệnh viện, Julie nhấn số nhà riêng của Matt ở Chicago. Thư kí của anh nhận điện, nhưng đến khi Matt cầm máy thì phản ứng của anh còn tệ hơn những gì cô có thể tưởng tượng.
"Đồ độc ác, con chó cái mưu mô" anh rít lên giận dữ "Cô phải đi làm diễn viên mới phải. Tôi không thể tin được là mình lại ngu tới mức bị cô lừa và giúp cô bẫy Zack" Rồi anh gác máy. Julie nhìn vào chiệc điện thoại đang nằm bất động chợt nhận ra rằng bạn của Zack chắc chắn không nghĩ cái chết của Tony Austin là do anh làm: sự cần thiết phải đạt được mục đích và giải tội cho bản thân trở nên bức bách. Cô gọi đến Chicago, lấy số điện thoại của trụ sở chính Bancroft & Company và xin gặp Meredith Bancroft. Khi thư kí của Meredith xin hỏi tên Julie trước khi nối máy thì Julie hoàn toàn mong đợi Meredith sẽ từ chối gặp cô.
Vài phút sau Meredith cầm máy nhưng giọng cô xa cách, lạnh lẽo và dè dặt - nhưng ít ra cô còn muốn nói chuyện.
"Cô còn có thể bàn luận chuyện gì với tôi đây Julie" Meredith nói.
Không thể ngăn sự van nài thổn thức trong giọng mình, Julie nói.
"Chỉ cần lắng nghe thôi. Tôi đã gọi chồng chị vài phút trước để nhờ anh ấy chuyển Zack vào viện tâm thần nhưng anh ấy đã gác máy trước khi tôi kịp mở lời".
"Tôi không ngạc nhiên. Anh ấy căm hận cô".
"Còn chị thì sao?" Julie hỏi, cố giữ bình tĩnh "Chị có tin không - rằng tôi đã lập mưu bẫy Zack và lợi dụng cả hai anh chị cho kế hoạch của tôi?"
"Không phải sao?" Meredith hỏi lại, nhưng Julie cảm thấy có chút lưỡng lự trong giọng Meredith, và cô chộp ngay lấy nó.
Lời nói của cô trở nên lộn xộn rối rắm .
"Chị không thể tin như thế được. Làm ơn, làm ơn đừng tin. Tôi đã đến gặp bà nội Zack ngay sau khi hai người rời đi và bà ấy đã kể tôi nghe sự thật về cái chết của anh trai Zack. Zack đã bắn anh ta. Ba người làm Zack giận đã chết. Tôi không thể để anh ấy làm hại thêm ai nữa, cô phải hiểu và tin tôi..."
Cách đó hàng trăm dặm, Meredith ngả người ra ghế và xoa tay lên thái dương, nhớ lại những tiếng cười và tình yêu tràn ngập trong phòng ăn nhà Julie .
"Tôi - tôi tin cô" cô kiên quyết "Cái đêm Matt và tôi ở nhà cô không thể chỉ là diễn kịch. Cô rất yêu Zack và ý tưởng phản bội anh ấy không thể có trong cô".
"Cảm ơn chị" cô thì thầm "tạm biệt".
"Cô sẽ ổn chứ?" Meredith hỏi.
"Tôi còn không nhớ cảm giác 'ổn' là như thế nào" Julie bật cười, rồi lắc đầu ngao ngán và lịch sự nói "Tôi sẽ tốt thôi. Tôi sẽ cố đương đầu".
Bình luận truyện