Hoán Kiểm Trọng Sinh
Dì Bạch muốn rụt tay lại nhưng phát hiện bàn tay của mình bị dính chặt vào Phương Hạo Vân, kéo sao cũng không tách ra được.
Dì Bạch tuy hoảng hốt nhưng không bấn loạn, cô bình tĩnh truy tìm nguyên nhân, cuối cùng đã phát hiện ra Thiên phạt đang không ngừng hấp thu chân khí của mình.
Chân khí nội lực mà dì Bạch tu luyện được tổ tiên của Bạch gia truyền lại từ ngàn xưa, về mặt nội tức đương nhiên khá tương đồng với Thiên phạt nên mới xảy ra chuyện bị Thiên phạt hút chân khí.
Thiên phạt vẫn không ngừng hút chân khí của dì Bạch, Phương Hạo Vân cảm thấy dễ chịu vô cùng, hắn nhìn thấy Thiên phạt đưa ra một số hình ảnh xẹt ngang qua trí óc, là một số hình vẽ kì quái ghi chú cách vận hành huyệt vị trên cơ thể…
Nhưng khi hắn quyết định suy ngẫm kĩ hơn về số hình vẽ kia thì nó lại nhanh chóng biến mất.
Vào lúc này, dì Bạch và Phương Hạo Vân thông qua mối liên kết từ Thiên phạt, hơi thở dần dần hòa hợp với nhau như cả hai là một vậy.
Phương Hạo Vân được nguồn chân khí dồi dào của dì Bạch trị thương, vết thương do cú đá của Roberts gây ra đã lành lặn hoàn toàn, dì Bạch cũng cảm nhận rõ ràng được điều đó.
"Hạo Vân, chúng ta cùng rút tay lại…" Vết thương của Phương Hạo Vân từ từ khỏi hẳn, Thiên phạt cũng ngưng không hấp thu chân khí của dì Bạch nữa. Thừa cơ hội này, dì Bạch vội lên tiếng nhắc nhở.
Phương Hạo Vân phấn chấn tinh thần, mở to mắt ra, hai người tâm ý tương thông, cùng thu chưởng lại.
Phương Hạo Vân cảm thấy toàn thân tràn trề sức mạnh, từng động tác giơ tay múa chân chân khí trong cơ thể đều luân chuyển thông suốt, so với trước khi bị thương còn khỏe hơn gấp bội. Hắn nhìn sang dì Bạch, thấy dì mồ hôi lấm tấm trên trán, hiển nhiên là tiêu hao nội lực quá nhiều, cần tịnh dưỡng một thời gian mới có thể hồi phục.
"Dì Bạch, con xin lỗi… Để dì vất vả rồi…" Phương Hạo Vân vội vàng bước tới đỡ dì Bạch đứng dậy, cúi đầu tỏ vẻ biết ơn nói.
Dì Bạch mỉm cười dịu dàng, nói: "Dì không sao, Hạo Vân, chúc mừng con vì họa được phúc, kinh mạch của con đã được thông suốt hơn trước, chân khí nội lực đều gia tăng đáng kể, sau này chỉ cần con siêng năng tu luyện, muốn tiến bộ đột phá chỉ là điều dễ dàng làm được."
Phương Hạo Vân nghe dì Bạch nói vậy tinh thần phấn chấn hẳn, đúng là lần này giao đấu với Roberts hắn học được rất nhiều, trí óc bỗng trở nên sáng suốt, từ đó lãnh hội được một số chiêu thức mới, đồng thời cảnh giới võ học của hắn cũng được trải qua một cuộc sát hạch nghiêm túc, thêm vào vừa nãy được Thiên phạt hấp thu một phần chân khí của dì Bạch truyền sang, có thể nói không ngoa lần này gặp họa một mà thu lại được quá nhiều lợi ích rồi.
……..
Trương Bưu nằm trong bệnh viện cảnh sát được tổ bác sĩ chuyên gia chăm sóc tận tình, thương tích cũng dần dần hồi phục, nhưng hai ngón tay gãy cần phải mất một thời gian dài mới có thể lành lặn, dù gì thì hắn không có khả năng hồi phục thần kì như Phương Hạo Vân nên phải nghỉ ngơi lâu hơn.
Theo như phân tích của tổ bác sĩ chuyên gia, sau khi ngón tay giữa của Trương Bưu nối lại vào chắc chắn đảm bảo sau này tính năng sẽ khôi phục lại hoàn toàn, chỉ có điều ngón tay út thì xảy ra chút vấn đề, tuy tiến hành phẫu thuật sớm hơn dự liệu nhưng do ngón tay bị đứt đã lâu nên muốn lành lại như cũ là không thể nào.
Trương Bưu cũng không có gì phải tiếc nuối, hắn hiểu rõ các bác sĩ đã cố hết sức, người anh em Đại Phi đã cố hết sức.
Hôm nay, hắn kêu réo om sòm đòi xuất viện. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện Bất Hủ
Rời khỏi sở cảnh sát mấy ngày qua, cũng không biết có bao nhiêu vụ án tồn đọng lại nữa, tuy cấp lãnh đạo đã sắp xếp người tạm thay thế chức trách của hắn đảm đương công việc nhưng dù sao Trương Bưu vẫn không yên tâm.
Đại Phi sau khi hỏi qua ý kiến bác sĩ, kiên quyết không đồng ý cho Trương Bưu xuất viện, với tình trạng của anh Bưu hiện nay cho dù xuất viện cũng không thể lao tâm lao lực làm việc được.
"Anh Bưu, anh cứ nghỉ ngơi thêm mấy ngày đi, phía sở cảnh sát đã sắp xếp người làm thay công việc của anh rồi, hơn nữa sức khỏe của anh bây giờ có ra ngoài cũng không làm được gì." Đại Phi ấn vai Trương Bưu nằm trở xuống giường bệnh, lên tiếng dỗ ngọt: "Một tuần, anh nghe lời em nghỉ ngơi thêm một tuần đi, một tuần sau em sẽ đích thân đưa anh về sở cảnh sát…"
Trương Bưu cúi đầu suy ngẫm một hồi, cuối cùng đã chịu gật đầu đồng ý: "Thôi được, dù gì thì tôi cũng biết có làm dữ cậu cũng không cho phép, vậy tôi chỉ còn cách ngủ thêm vài bữa ở đây… Nhưng có việc này cậu phải đi làm liền đấy nhé Đại Phi."
"Việc gì thế? Việc công hay việc tư gì chỉ cần anh dặn dò, em đều làm tốt cho anh…" Đại Phi vỗ ngực nhận lời.
"Tổ chuyên án do bộ công an phái xuống điều tra vụ nổ quán bar Hỏa Long còn chưa đi khỏi Hoa Hải, tôi sợ họ sẽ kiếm Hạo Vân hỏi cung, cậu có thể thông qua một số quan hệ xử lí vụ này không?"
Sau khi trải qua vụ việc lần này, Trương Bưu gần như dám khẳng định vụ nổ ở quán bar Hỏa Long là do Phương Hạo Vân thực hiện, tuy trước đây hắn từng thề sẽ bắt cho bằng được hung thủ quy án nhưng trải qua mấy lần sinh tử, quan niệm của Trương Bưu đã thay đổi hoàn toàn, có những tên tội phạm tội ác tày đình pháp luật không trừng trị được, đúng là cần một hiệp sĩ bóng đêm ra tay. Phương Hạo Vân làm vậy chính là hành động của một hiệp sĩ bóng đêm nên làm, giờ đây Trương Bưu không muốn lãng phí sức lực đi điều tra vụ án đó nữa.
Đại Phi mỉm cười nói: "Em còn tưởng anh vì chuyện gì mà đòi xuất viện chứ, thì ra là vì vụ án này… Cũng trách em quên nói cho anh biết, hôm qua tổ chuyên án của bộ công an đã được lệnh cấp trên rút về rồi."
"Đi rồi à?" Trương Bưu tỏ ra ngạc nhiên: "Cấp bộ không phải đã nói là làm căng vụ này sao? Tại sao còn chưa điều tra được gì đã rút đi?"
Đại Phi hạ thấp giọng nói xuống: "Theo như tin tức em biết được, hình như cấp trung ương có người can thiệp vào vụ này."
"Ai mà đủ sức làm thế nhỉ?" Trương Bưu khấp khởi vui mừng nói: "Nếu như vậy là ngoài chúng ta ra còn có người khác bảo vệ hiệp sĩ bóng đêm rồi."
Đại Phi hình như nhớ ra việc gì, nói: "Anh Bưu, anh quên rồi à, lần trước Hạo Vân bị trúng đạn phải vào bệnh viện dưỡng thương, chúng ta đã sắp xếp bố phòng nghiêm ngặt không cho người ngoài vào đây, thế mà cuối cùng vẫn có người tới thăm…"
"Tôi hiểu rồi…" Trương Bưu hỏi nhỏ: "Ý của cậu là ông ngoại của Trần Thanh Thanh, Lã Thiên Hành Lã lão gia?"
"Ngoài ông ta ra còn ai có quan hệ với Hạo Vân mà chức cao quyền trọng nữa chứ… Anh Bưu, em thấy thằng tiểu tử Hạo Vân có số đào hoa không nhỏ đó nha, Lã lão gia chắc là chọn nó làm cháu rể rồi…" Đại Phi nói nửa đùa nửa thật.
Trương Bưu nhíu mày nghĩ ngợi, đó cũng chẳng phải chuyện hay gì, ngộ nhỡ suy đoán của mình là đúng, vậy Đinh Tuyết Nhu phải làm sao?
Nhưng nói đi phải nói lại, suy đoán cũng chỉ là suy đoán, đến bây giờ Trương Bưu vẫn chưa có bằng chứng xác thực.
Tất nhiên có một điều đã dám khẳng định mười mươi, Phương Hạo Vân và người đeo mặt nạ Ngộ Không là cùng một người.
"Đại Phi, vị cao thủ thần bí kia có gọi điện thoại tới nữa không, thương tích của ân công thế nào rồi?" Trương Bưu lo lắng hỏi thăm.
Đại Phi hớn hở trả lời ngay: "Yên tâm đi, hôm qua em vừa nhận được điện thoại, ân công đã lành lặn rồi, nghỉ ngơi mấy hôm nữa sẽ chủ động đến tìm chúng ta."
"Tốt quá rồi, lần này tôi nhất định phải đích thân cám ơn ân công mới được." Trương Bưu xúc động reo lên.
"Anh Bưu, anh nói thử chúng ta có nên vạch trần thân phận của Hạo Vân không?" Đại Phi cười phá lên, nói: "Thằng tiểu tử Hạo Vân này, còn bày đặt giấu mặt trước chúng ta nữa chứ."
"Thôi đừng làm vậy, chuyện này chúng ta biết trong lòng là được rồi, Hạo Vân đeo mặt nạ vào chính là không muốn người khác biết thân phận của mình, bao gồm cả chúng ta. Chúng ta đừng gây khó dễ cho người ta nữa. Đại Phi, cậu biết không? Trải qua vụ việc lần này, tôi cảm thấy thành phố Hoa Hải đúng là cần một hiệp sĩ bóng đêm như kiểu người Dơi, người Nhện…" Trương Bưu mỉm cười tâm sự.
"Anh Bưu, cái đầu ngoan cố của anh cuối cùng đã được tẩy não rồi à… Đúng là chuyện khó tin đó nha." Đại Phi gật gù tán đồng: "Nếu không phải trải qua vụ việc lần này, em nghĩ anh vẫn cứ hết thuốc chữa đó, tư tưởng của anh nhiều khi viển vong quá."
"À đúng rồi, cậu đã đến Tần gia chưa?" Trương Bưu hậm hực rít lên: "Tôi tuyệt đối không tha cho thằng tiểu nhân Tần Tử Kiếm, đồ cặn bã…"
Nghe Trương Bưu hỏi đến chuyện này, sắc mặt Đại Phi trở nên thểu não, ngập ngừng giây lát, nói: "Anh Bưu, vụ này không đơn giản đâu, Tần gia em đã dẫn người đến nhưng không bắt được tên khốn đó. Tần Tử Kiếm đúng là thần thông quảng đại, không biết hắn xin được quyền miễn truy cứu trách nhiệm hình sự ngoại giao của một nước nhỏ Châu Âu ở đâu, chúng em không thể bắt hắn về xét xử được."
"Quyền miễn truy cứu ngoại giao à? Thật hay giả vậy? Khó tin quá." Trương Bưu nhíu mày tức tối.
"Đúng là khó tin thiệt, nhưng em đã thông qua tổng bộ xác minh rồi, chuyện này là thật mới tức chứ." Đại Phi gật đầu xác nhận.
"Tôi đã sớm nghe nói thế lực chủ yếu của Tần gia đặt tại Châu Âu, chỉ là không ngờ rằng thủ đoạn của chúng lại giỏi đến thế…" Trương Bưu có hơi thất vọng: "Mẹ kiếp, cái quyền miễn truy cứu chết tiệt, biết rõ là hắn phạm tội mà không cách gì lôi hắn ra trừng trị. Không cho qua vụ này dễ thế được, nếu không thể bắt hắn tôi cũng phải trục xuất hắn ra khỏi biên giới…"
"Anh Bưu, chúng ta nghĩ đến, Tần Tử Kiếm không tính đến trường hợp đó sao? Em thấy Tần gia không dễ đối phó đâu. Anh Bưu, anh nghe lời em dưỡng thương cho khỏi hẳn đã, sau đó chúng ta từ từ nghĩ cách, cực chẳng đã hai anh em chúng ta liên thủ giải quyết ngầm vụ này luôn?" Đại Phi đưa ra đề nghị.
Lần này Trương Bưu không hề phản đối mà ngược lại gật đầu đồng ý: "Đại Phi, anh Bưu cám ơn cậu rồi. Nhưng vụ việc này không nôn nóng được. Đại Phi, tôi tính kĩ rồi, đợi sau khi tôi khỏi hẳn, ngoài công việc ra chúng ta còn phải tích cực luyện công, đợi khi nào chúng ta luyện thành võ công cao siêu rồi ra tay cũng chưa muộn."
"Đúng vậy, em cũng tính như anh nè." Đại Phi xoa xoa nắm đấm, nghiến răng nói: "Cùng lắm chúng ta cũng làm hiệp sĩ bóng đêm như Hạo Vân luôn."
…….
Phương Hạo Vân sau khi trị lành vết thương không hề rời khỏi nơi ở của dì Bạch, hắn tiếp tục ở lại trong phòng tu luyện, suy nghĩ về kế hoạch trong tương lai.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, chớp mắt một tuần đã trôi qua.
Trong khoảng thời gian này để người thân bạn bè không lo lắng, Phương Hạo Vân đều gọi điện cho từng người báo bình an. Về phía nhà trường, cũng nhờ Phương Tuyết Di thay mặt hắn xin nghỉ phép một tuần.
Mấy ngày nay Phương Hạo Vân luôn muốn khám phá bí mật của Thiên phạt, hắn nghĩ tới những hình vẽ quái dị xuất hiện trong đầu, nhưng rất lâu vẫn chưa có kết quả.
Hắn chỉ đưa ra kết luận sơ bộ, hôm đó Thiên phạt xuất hiện tình trạng này là có liên quan mật thiết đến dì Bạch, nhất định là chân khí của dì đã kích thích Thiên phạt nên mới xảy ra chuyện lạ.
Phương Hạo Vân vốn định mời dì Bạch phối hợp với mình diễn lại cảnh đêm đó nhưng hắn biết dì Bạch vì trị thương cho hắn mà hao tổn không ít công lực, mấy hôm nay cần tịnh dưỡng mới hồi phục được, hắn không muốn dì Bạch quá mệt nhọc nên đành từ bỏ ý định, dù sao Thiên phạt chứa đựng bí mật đã mấy ngàn năm, muốn khám phá chỉ nên dựa vào cơ duyên, hấp tấp sẽ không thể thành công.
Đêm nay là lần cuối cùng Phương Hạo Vân tu luyện trong phòng của dì Bạch, sáng sớm mai hắn quyết định quay về tiếp tục cuộc sống ngày thường, lần này đọ sức với Roberts đã mang đến rất nhiều lợi ích cho hắn rồi.
Đêm khuya thanh vắng, khi Phương Hạo Vân đang ngồi thiền vận công tu luyện, chợt ngoài phòng khách có tiếng động khe khẽ, một ý nghĩ thoáng qua đầu hắn, có khi nào là dì Bạch chưa đi nghỉ không?
Đẩy cửa bước ra ngoài, dưới ánh trăng mờ mờ ảo ảo, Phương Hạo Vân thấy dì Bạch mặc một bộ váy ngủ trắng toát, đang đứng bên cạnh cửa sổ phòng khách, dõi mắt xa xăm về phìa bầu trời lấp lánh ánh sao.
"Dì còn chưa đi nghỉ sao ạ?" Phương Hạo Vân bước đến gần ân cần hỏi nhỏ. Dưới ánh trăng lung linh, dì Bạch dưới tà áo trắng như tuyết như tiên nữ giáng trần, cặp mắt tinh tường của hắn nhìn xuyên qua được lớp vải mỏng tang nhưng hắn không hề tỏ ý bất kính.
Dì Bạch không quay đầu lại, chỉ từ tốn hỏi một câu: "Con tỉnh rồi đấy à, ngày mai sẽ đi sao?"
"Vâng!" Phương Hạo Vân đứng kề vai với dì Bạch, khẽ gật đầu xác nhận: "Thương thế của con đã hoàn toàn lành lặn, hơn nữa võ công còn tiến bộ rõ rệt, con nên quay lại cuộc sống thuộc về con rồi. Dì Bạch, dì có thể điều tra tình hình hiện tại của Roberts không?"
"Dì đã cho người điều tra rồi." Dì Bạch nghiêng đầu sang nhìn vào Phương Hạo Vân, nói: "Roberts thân mang trọng thương chắc phải mất nửa năm tịnh dưỡng mới khỏi hẳn, hơn nữa cánh tay phải của hắn đã bị con phế rồi. Hai ngày trước, Diêm La Song Vệ đã đưa Roberts rời khỏi thành phố Hoa Hải, nhiệm vụ giết con do Tần gia giao phó sẽ có sát thủ khác tiếp tay thực hiện."
Phương Hạo Vân nhíu mày lo lắng: "Thiên Đạo không phải muốn phái Nguyệt Như đến giết con chứ?" Trong tứ đại sát thủ của Thiên Đạo, Hạo Thiên đã chết, Quỷ Thủ quy ẩn, Diêm La thương nặng, hiện nay chỉ còn lại một mình Thiên Đạo Yêu Cơ Nguyệt Như, theo như suy đoán của Phương Hạo Vân, người tiếp tay thực hiện nhiệm vụ giết hắn chắc chắn là Nguyệt Như.
"Không đâu!" Dì Bạch nhẹ nhàng giải thích: "Hạo Vân, tuy con từng phục vụ trong tổ chức Thiên Đạo 3 năm, nhưng có một số chuyện con chưa biết đâu. Thiên Đạo có thể được xưng danh là tổ chức sát thủ số một thế giới, thật ra không phải dựa vào tứ đại sát thủ."
Trái tim Phương Hạo Vân co thắt mạnh, vội hỏi dồn: "Dì Bạch, ý của dì là trong Thiên Đạo còn có kẻ lợi hại hơn cả tứ đại sát thủ? Không thể nào, cho dù con không được biết nhưng chẳng lẽ ngay cả Nguyệt Như cũng không biết, hình như cô ấy chưa từng nhắc đến với con có kẻ đó tồn tại…"
Chương 325: Trong họa được phúc
Dì Bạch muốn rụt tay lại nhưng phát hiện bàn tay của mình bị dính chặt vào Phương Hạo Vân, kéo sao cũng không tách ra được.
Dì Bạch tuy hoảng hốt nhưng không bấn loạn, cô bình tĩnh truy tìm nguyên nhân, cuối cùng đã phát hiện ra Thiên phạt đang không ngừng hấp thu chân khí của mình.
Chân khí nội lực mà dì Bạch tu luyện được tổ tiên của Bạch gia truyền lại từ ngàn xưa, về mặt nội tức đương nhiên khá tương đồng với Thiên phạt nên mới xảy ra chuyện bị Thiên phạt hút chân khí.
Thiên phạt vẫn không ngừng hút chân khí của dì Bạch, Phương Hạo Vân cảm thấy dễ chịu vô cùng, hắn nhìn thấy Thiên phạt đưa ra một số hình ảnh xẹt ngang qua trí óc, là một số hình vẽ kì quái ghi chú cách vận hành huyệt vị trên cơ thể…
Nhưng khi hắn quyết định suy ngẫm kĩ hơn về số hình vẽ kia thì nó lại nhanh chóng biến mất.
Vào lúc này, dì Bạch và Phương Hạo Vân thông qua mối liên kết từ Thiên phạt, hơi thở dần dần hòa hợp với nhau như cả hai là một vậy.
Phương Hạo Vân được nguồn chân khí dồi dào của dì Bạch trị thương, vết thương do cú đá của Roberts gây ra đã lành lặn hoàn toàn, dì Bạch cũng cảm nhận rõ ràng được điều đó.
"Hạo Vân, chúng ta cùng rút tay lại…" Vết thương của Phương Hạo Vân từ từ khỏi hẳn, Thiên phạt cũng ngưng không hấp thu chân khí của dì Bạch nữa. Thừa cơ hội này, dì Bạch vội lên tiếng nhắc nhở.
Phương Hạo Vân phấn chấn tinh thần, mở to mắt ra, hai người tâm ý tương thông, cùng thu chưởng lại.
Phương Hạo Vân cảm thấy toàn thân tràn trề sức mạnh, từng động tác giơ tay múa chân chân khí trong cơ thể đều luân chuyển thông suốt, so với trước khi bị thương còn khỏe hơn gấp bội. Hắn nhìn sang dì Bạch, thấy dì mồ hôi lấm tấm trên trán, hiển nhiên là tiêu hao nội lực quá nhiều, cần tịnh dưỡng một thời gian mới có thể hồi phục.
"Dì Bạch, con xin lỗi… Để dì vất vả rồi…" Phương Hạo Vân vội vàng bước tới đỡ dì Bạch đứng dậy, cúi đầu tỏ vẻ biết ơn nói.
Dì Bạch mỉm cười dịu dàng, nói: "Dì không sao, Hạo Vân, chúc mừng con vì họa được phúc, kinh mạch của con đã được thông suốt hơn trước, chân khí nội lực đều gia tăng đáng kể, sau này chỉ cần con siêng năng tu luyện, muốn tiến bộ đột phá chỉ là điều dễ dàng làm được."
Phương Hạo Vân nghe dì Bạch nói vậy tinh thần phấn chấn hẳn, đúng là lần này giao đấu với Roberts hắn học được rất nhiều, trí óc bỗng trở nên sáng suốt, từ đó lãnh hội được một số chiêu thức mới, đồng thời cảnh giới võ học của hắn cũng được trải qua một cuộc sát hạch nghiêm túc, thêm vào vừa nãy được Thiên phạt hấp thu một phần chân khí của dì Bạch truyền sang, có thể nói không ngoa lần này gặp họa một mà thu lại được quá nhiều lợi ích rồi.
……..
Trương Bưu nằm trong bệnh viện cảnh sát được tổ bác sĩ chuyên gia chăm sóc tận tình, thương tích cũng dần dần hồi phục, nhưng hai ngón tay gãy cần phải mất một thời gian dài mới có thể lành lặn, dù gì thì hắn không có khả năng hồi phục thần kì như Phương Hạo Vân nên phải nghỉ ngơi lâu hơn.
Theo như phân tích của tổ bác sĩ chuyên gia, sau khi ngón tay giữa của Trương Bưu nối lại vào chắc chắn đảm bảo sau này tính năng sẽ khôi phục lại hoàn toàn, chỉ có điều ngón tay út thì xảy ra chút vấn đề, tuy tiến hành phẫu thuật sớm hơn dự liệu nhưng do ngón tay bị đứt đã lâu nên muốn lành lại như cũ là không thể nào.
Trương Bưu cũng không có gì phải tiếc nuối, hắn hiểu rõ các bác sĩ đã cố hết sức, người anh em Đại Phi đã cố hết sức.
Hôm nay, hắn kêu réo om sòm đòi xuất viện. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện Bất Hủ
Rời khỏi sở cảnh sát mấy ngày qua, cũng không biết có bao nhiêu vụ án tồn đọng lại nữa, tuy cấp lãnh đạo đã sắp xếp người tạm thay thế chức trách của hắn đảm đương công việc nhưng dù sao Trương Bưu vẫn không yên tâm.
Đại Phi sau khi hỏi qua ý kiến bác sĩ, kiên quyết không đồng ý cho Trương Bưu xuất viện, với tình trạng của anh Bưu hiện nay cho dù xuất viện cũng không thể lao tâm lao lực làm việc được.
"Anh Bưu, anh cứ nghỉ ngơi thêm mấy ngày đi, phía sở cảnh sát đã sắp xếp người làm thay công việc của anh rồi, hơn nữa sức khỏe của anh bây giờ có ra ngoài cũng không làm được gì." Đại Phi ấn vai Trương Bưu nằm trở xuống giường bệnh, lên tiếng dỗ ngọt: "Một tuần, anh nghe lời em nghỉ ngơi thêm một tuần đi, một tuần sau em sẽ đích thân đưa anh về sở cảnh sát…"
Trương Bưu cúi đầu suy ngẫm một hồi, cuối cùng đã chịu gật đầu đồng ý: "Thôi được, dù gì thì tôi cũng biết có làm dữ cậu cũng không cho phép, vậy tôi chỉ còn cách ngủ thêm vài bữa ở đây… Nhưng có việc này cậu phải đi làm liền đấy nhé Đại Phi."
"Việc gì thế? Việc công hay việc tư gì chỉ cần anh dặn dò, em đều làm tốt cho anh…" Đại Phi vỗ ngực nhận lời.
"Tổ chuyên án do bộ công an phái xuống điều tra vụ nổ quán bar Hỏa Long còn chưa đi khỏi Hoa Hải, tôi sợ họ sẽ kiếm Hạo Vân hỏi cung, cậu có thể thông qua một số quan hệ xử lí vụ này không?"
Sau khi trải qua vụ việc lần này, Trương Bưu gần như dám khẳng định vụ nổ ở quán bar Hỏa Long là do Phương Hạo Vân thực hiện, tuy trước đây hắn từng thề sẽ bắt cho bằng được hung thủ quy án nhưng trải qua mấy lần sinh tử, quan niệm của Trương Bưu đã thay đổi hoàn toàn, có những tên tội phạm tội ác tày đình pháp luật không trừng trị được, đúng là cần một hiệp sĩ bóng đêm ra tay. Phương Hạo Vân làm vậy chính là hành động của một hiệp sĩ bóng đêm nên làm, giờ đây Trương Bưu không muốn lãng phí sức lực đi điều tra vụ án đó nữa.
Đại Phi mỉm cười nói: "Em còn tưởng anh vì chuyện gì mà đòi xuất viện chứ, thì ra là vì vụ án này… Cũng trách em quên nói cho anh biết, hôm qua tổ chuyên án của bộ công an đã được lệnh cấp trên rút về rồi."
"Đi rồi à?" Trương Bưu tỏ ra ngạc nhiên: "Cấp bộ không phải đã nói là làm căng vụ này sao? Tại sao còn chưa điều tra được gì đã rút đi?"
Đại Phi hạ thấp giọng nói xuống: "Theo như tin tức em biết được, hình như cấp trung ương có người can thiệp vào vụ này."
"Ai mà đủ sức làm thế nhỉ?" Trương Bưu khấp khởi vui mừng nói: "Nếu như vậy là ngoài chúng ta ra còn có người khác bảo vệ hiệp sĩ bóng đêm rồi."
Đại Phi hình như nhớ ra việc gì, nói: "Anh Bưu, anh quên rồi à, lần trước Hạo Vân bị trúng đạn phải vào bệnh viện dưỡng thương, chúng ta đã sắp xếp bố phòng nghiêm ngặt không cho người ngoài vào đây, thế mà cuối cùng vẫn có người tới thăm…"
"Tôi hiểu rồi…" Trương Bưu hỏi nhỏ: "Ý của cậu là ông ngoại của Trần Thanh Thanh, Lã Thiên Hành Lã lão gia?"
"Ngoài ông ta ra còn ai có quan hệ với Hạo Vân mà chức cao quyền trọng nữa chứ… Anh Bưu, em thấy thằng tiểu tử Hạo Vân có số đào hoa không nhỏ đó nha, Lã lão gia chắc là chọn nó làm cháu rể rồi…" Đại Phi nói nửa đùa nửa thật.
Trương Bưu nhíu mày nghĩ ngợi, đó cũng chẳng phải chuyện hay gì, ngộ nhỡ suy đoán của mình là đúng, vậy Đinh Tuyết Nhu phải làm sao?
Nhưng nói đi phải nói lại, suy đoán cũng chỉ là suy đoán, đến bây giờ Trương Bưu vẫn chưa có bằng chứng xác thực.
Tất nhiên có một điều đã dám khẳng định mười mươi, Phương Hạo Vân và người đeo mặt nạ Ngộ Không là cùng một người.
"Đại Phi, vị cao thủ thần bí kia có gọi điện thoại tới nữa không, thương tích của ân công thế nào rồi?" Trương Bưu lo lắng hỏi thăm.
Đại Phi hớn hở trả lời ngay: "Yên tâm đi, hôm qua em vừa nhận được điện thoại, ân công đã lành lặn rồi, nghỉ ngơi mấy hôm nữa sẽ chủ động đến tìm chúng ta."
"Tốt quá rồi, lần này tôi nhất định phải đích thân cám ơn ân công mới được." Trương Bưu xúc động reo lên.
"Anh Bưu, anh nói thử chúng ta có nên vạch trần thân phận của Hạo Vân không?" Đại Phi cười phá lên, nói: "Thằng tiểu tử Hạo Vân này, còn bày đặt giấu mặt trước chúng ta nữa chứ."
"Thôi đừng làm vậy, chuyện này chúng ta biết trong lòng là được rồi, Hạo Vân đeo mặt nạ vào chính là không muốn người khác biết thân phận của mình, bao gồm cả chúng ta. Chúng ta đừng gây khó dễ cho người ta nữa. Đại Phi, cậu biết không? Trải qua vụ việc lần này, tôi cảm thấy thành phố Hoa Hải đúng là cần một hiệp sĩ bóng đêm như kiểu người Dơi, người Nhện…" Trương Bưu mỉm cười tâm sự.
"Anh Bưu, cái đầu ngoan cố của anh cuối cùng đã được tẩy não rồi à… Đúng là chuyện khó tin đó nha." Đại Phi gật gù tán đồng: "Nếu không phải trải qua vụ việc lần này, em nghĩ anh vẫn cứ hết thuốc chữa đó, tư tưởng của anh nhiều khi viển vong quá."
"À đúng rồi, cậu đã đến Tần gia chưa?" Trương Bưu hậm hực rít lên: "Tôi tuyệt đối không tha cho thằng tiểu nhân Tần Tử Kiếm, đồ cặn bã…"
Nghe Trương Bưu hỏi đến chuyện này, sắc mặt Đại Phi trở nên thểu não, ngập ngừng giây lát, nói: "Anh Bưu, vụ này không đơn giản đâu, Tần gia em đã dẫn người đến nhưng không bắt được tên khốn đó. Tần Tử Kiếm đúng là thần thông quảng đại, không biết hắn xin được quyền miễn truy cứu trách nhiệm hình sự ngoại giao của một nước nhỏ Châu Âu ở đâu, chúng em không thể bắt hắn về xét xử được."
"Quyền miễn truy cứu ngoại giao à? Thật hay giả vậy? Khó tin quá." Trương Bưu nhíu mày tức tối.
"Đúng là khó tin thiệt, nhưng em đã thông qua tổng bộ xác minh rồi, chuyện này là thật mới tức chứ." Đại Phi gật đầu xác nhận.
"Tôi đã sớm nghe nói thế lực chủ yếu của Tần gia đặt tại Châu Âu, chỉ là không ngờ rằng thủ đoạn của chúng lại giỏi đến thế…" Trương Bưu có hơi thất vọng: "Mẹ kiếp, cái quyền miễn truy cứu chết tiệt, biết rõ là hắn phạm tội mà không cách gì lôi hắn ra trừng trị. Không cho qua vụ này dễ thế được, nếu không thể bắt hắn tôi cũng phải trục xuất hắn ra khỏi biên giới…"
"Anh Bưu, chúng ta nghĩ đến, Tần Tử Kiếm không tính đến trường hợp đó sao? Em thấy Tần gia không dễ đối phó đâu. Anh Bưu, anh nghe lời em dưỡng thương cho khỏi hẳn đã, sau đó chúng ta từ từ nghĩ cách, cực chẳng đã hai anh em chúng ta liên thủ giải quyết ngầm vụ này luôn?" Đại Phi đưa ra đề nghị.
Lần này Trương Bưu không hề phản đối mà ngược lại gật đầu đồng ý: "Đại Phi, anh Bưu cám ơn cậu rồi. Nhưng vụ việc này không nôn nóng được. Đại Phi, tôi tính kĩ rồi, đợi sau khi tôi khỏi hẳn, ngoài công việc ra chúng ta còn phải tích cực luyện công, đợi khi nào chúng ta luyện thành võ công cao siêu rồi ra tay cũng chưa muộn."
"Đúng vậy, em cũng tính như anh nè." Đại Phi xoa xoa nắm đấm, nghiến răng nói: "Cùng lắm chúng ta cũng làm hiệp sĩ bóng đêm như Hạo Vân luôn."
…….
Phương Hạo Vân sau khi trị lành vết thương không hề rời khỏi nơi ở của dì Bạch, hắn tiếp tục ở lại trong phòng tu luyện, suy nghĩ về kế hoạch trong tương lai.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, chớp mắt một tuần đã trôi qua.
Trong khoảng thời gian này để người thân bạn bè không lo lắng, Phương Hạo Vân đều gọi điện cho từng người báo bình an. Về phía nhà trường, cũng nhờ Phương Tuyết Di thay mặt hắn xin nghỉ phép một tuần.
Mấy ngày nay Phương Hạo Vân luôn muốn khám phá bí mật của Thiên phạt, hắn nghĩ tới những hình vẽ quái dị xuất hiện trong đầu, nhưng rất lâu vẫn chưa có kết quả.
Hắn chỉ đưa ra kết luận sơ bộ, hôm đó Thiên phạt xuất hiện tình trạng này là có liên quan mật thiết đến dì Bạch, nhất định là chân khí của dì đã kích thích Thiên phạt nên mới xảy ra chuyện lạ.
Phương Hạo Vân vốn định mời dì Bạch phối hợp với mình diễn lại cảnh đêm đó nhưng hắn biết dì Bạch vì trị thương cho hắn mà hao tổn không ít công lực, mấy hôm nay cần tịnh dưỡng mới hồi phục được, hắn không muốn dì Bạch quá mệt nhọc nên đành từ bỏ ý định, dù sao Thiên phạt chứa đựng bí mật đã mấy ngàn năm, muốn khám phá chỉ nên dựa vào cơ duyên, hấp tấp sẽ không thể thành công.
Đêm nay là lần cuối cùng Phương Hạo Vân tu luyện trong phòng của dì Bạch, sáng sớm mai hắn quyết định quay về tiếp tục cuộc sống ngày thường, lần này đọ sức với Roberts đã mang đến rất nhiều lợi ích cho hắn rồi.
Đêm khuya thanh vắng, khi Phương Hạo Vân đang ngồi thiền vận công tu luyện, chợt ngoài phòng khách có tiếng động khe khẽ, một ý nghĩ thoáng qua đầu hắn, có khi nào là dì Bạch chưa đi nghỉ không?
Đẩy cửa bước ra ngoài, dưới ánh trăng mờ mờ ảo ảo, Phương Hạo Vân thấy dì Bạch mặc một bộ váy ngủ trắng toát, đang đứng bên cạnh cửa sổ phòng khách, dõi mắt xa xăm về phìa bầu trời lấp lánh ánh sao.
"Dì còn chưa đi nghỉ sao ạ?" Phương Hạo Vân bước đến gần ân cần hỏi nhỏ. Dưới ánh trăng lung linh, dì Bạch dưới tà áo trắng như tuyết như tiên nữ giáng trần, cặp mắt tinh tường của hắn nhìn xuyên qua được lớp vải mỏng tang nhưng hắn không hề tỏ ý bất kính.
Dì Bạch không quay đầu lại, chỉ từ tốn hỏi một câu: "Con tỉnh rồi đấy à, ngày mai sẽ đi sao?"
"Vâng!" Phương Hạo Vân đứng kề vai với dì Bạch, khẽ gật đầu xác nhận: "Thương thế của con đã hoàn toàn lành lặn, hơn nữa võ công còn tiến bộ rõ rệt, con nên quay lại cuộc sống thuộc về con rồi. Dì Bạch, dì có thể điều tra tình hình hiện tại của Roberts không?"
"Dì đã cho người điều tra rồi." Dì Bạch nghiêng đầu sang nhìn vào Phương Hạo Vân, nói: "Roberts thân mang trọng thương chắc phải mất nửa năm tịnh dưỡng mới khỏi hẳn, hơn nữa cánh tay phải của hắn đã bị con phế rồi. Hai ngày trước, Diêm La Song Vệ đã đưa Roberts rời khỏi thành phố Hoa Hải, nhiệm vụ giết con do Tần gia giao phó sẽ có sát thủ khác tiếp tay thực hiện."
Phương Hạo Vân nhíu mày lo lắng: "Thiên Đạo không phải muốn phái Nguyệt Như đến giết con chứ?" Trong tứ đại sát thủ của Thiên Đạo, Hạo Thiên đã chết, Quỷ Thủ quy ẩn, Diêm La thương nặng, hiện nay chỉ còn lại một mình Thiên Đạo Yêu Cơ Nguyệt Như, theo như suy đoán của Phương Hạo Vân, người tiếp tay thực hiện nhiệm vụ giết hắn chắc chắn là Nguyệt Như.
"Không đâu!" Dì Bạch nhẹ nhàng giải thích: "Hạo Vân, tuy con từng phục vụ trong tổ chức Thiên Đạo 3 năm, nhưng có một số chuyện con chưa biết đâu. Thiên Đạo có thể được xưng danh là tổ chức sát thủ số một thế giới, thật ra không phải dựa vào tứ đại sát thủ."
Trái tim Phương Hạo Vân co thắt mạnh, vội hỏi dồn: "Dì Bạch, ý của dì là trong Thiên Đạo còn có kẻ lợi hại hơn cả tứ đại sát thủ? Không thể nào, cho dù con không được biết nhưng chẳng lẽ ngay cả Nguyệt Như cũng không biết, hình như cô ấy chưa từng nhắc đến với con có kẻ đó tồn tại…"
Bình luận truyện