Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 328: Đinh Tuyết Nhu Đến Nhà




Tạ Mai Nhi và Bạch Lăng Kỳ cùng lộ ra vẻ cuồng si từ trong ánh mắt khi nhìn vào Đinh Tuyết Nhu, đây hoàn toàn là vẻ háo hức của fan hâm mộ dành cho thần tượng.

Vốn dĩ cả hai cô gái đều cho rằng một đại minh tinh ca nhạc như Đinh Tuyết Nhu chắc phải cao ngạo khó gần như tiên nữ trên trời vậy, thế mà giờ đây cô ta lại xuất hiện bằng xương bằng thịt trước mặt mình.

"Đẹp quá!" Bạch Lăng Kỳ cảm thấy thần tượng của cô còn đẹp hơn trong tấm ảnh.

Đôi mắt Tạ Mai Nhi dán chặt vào Đinh Tuyết Nhu không rời nửa thước, xưa nay cô luôn tự hào một là một đại mỹ nhân rồi nhưng giờ so với Đinh Tuyết Nhu thì tự cảm thấy có phần lép vế hẳn.

Hai cô gái bị vẻ đẹp quý phái kiều diễm của Đinh Tuyết Nhu thu hút, nhìn không chớp mắt vào vị đại minh tinh kia đến hơn một phút mới hồi tỉnh lại.

Bạch Lăng Kỳ bước rón rén đến bên Phương Hạo Vân, hỏi nhỏ: "Hạo Vân, cô ấy có đúng là nữ hoàng ca nhạc Đinh Tuyết Nhu thật không? Sao người ta lại đột nhiên đến nhà mình vậy?"

Tạ Mai Nhi cũng vô cùng xúc động, đôi mắt quay sang Phương Hạo Vân, hy vọng hắn đưa ra câu trả lời, cô gái vừa bước vào nhà có phải là Đinh Tuyết Nhu thật không?

Đinh Tuyết Nhu mỉm cười lịch thiệp với hai cô gái trong nhà, sau đó quay sang đề nghị với Phương Hạo Vân: "Hạo Vân, hai vị này đều là bạn của anh đúng không? Có thể giới thiệu cho tôi quen được không?"

Đinh Tuyết Nhu đến đây chỉ vì cô nhận được điện thoại của dì Bạch thông báo hắn đã lành lặn về nhà, chỉ có điều cô không ngờ tới trong nhà của Phương Hạo Vân lại có hai cô gái xinh đẹp khác ở chung. Trực giác phụ nữ mách bảo hai cô gái này nhất định có mối quan hệ không bình thường với hắn, trái tim cô chợt cảm thấy chua chát.

"Xin hỏi cô có phải là đại minh tinh Đinh Tuyết Nhu không?" Cuối cùng Tạ Mai Nhi đã không nhịn được nữa, bước lên trước lên tiếng xác minh.

Đinh Tuyết Nhu đưa tay ra nắm lấy tay Tạ Mai Nhi một cách thân mật, mỉm cười trả lời: "Vâng, tôi chính là Đinh Tuyết Nhu đây, nhưng tôi không phải là đại minh tinh gì cả, tôi là bạn của Hạo Vân. À, xin hỏi nên xưng hô với chị như thế nào nhỉ?"

"Tôi tên là Tạ Mai Nhi, là bạn đồng nghiệp của Hạo Vân, còn cô này tên Bạch Lăng Kỳ, là bạn gái của Hạo Vân…" Tạ Mai Nhi gần như đã xác định người bắt tay với mình chính là thần tượng Đinh Tuyết Nhu, giây phút này cô quá xúc động, có nằm mơ cô cũng không nghĩ tới sẽ có ngày có thể bắt tay với thần tượng của mình.

Nghe Tạ Mai Nhi giới thiệu xong, Đinh Tuyết Nhu ngấm ngầm thở phào nhẹ nhõm, cũng còn may, hắn chỉ có một cô bạn gái, chưa đến mức hoang đường sống chung với cùng lúc hai cô.

Nói thật lòng, khi vừa mới bước vào nhà, Đinh Tuyết Nhu nhìn thấy Tạ Mai Nhi và Bạch Lăng Kỳ trong lòng đã bị chấn động mạnh, nếu như Phương Hạo Vân đồng thời ở chung với hai cô gái thì quá đáng thật rồi, một cô thì miễn cưỡng chấp nhận được.

Đinh Tuyết Nhu liếc qua Bạch Lăng Kỳ, khen thầm trong đầu, Phương Hạo Vân tinh mắt quá nhỉ, đó là một cô gái xinh đẹp, khuôn mặt thanh tú, toàn thân lan tỏa khí chất thông minh lanh lợi, tương lai nhất định là một vợ hiền dâu thảo.

Bạch Lăng Kỳ lúc này cũng đang ngấm ngầm quan sát thần tượng của mình, sau cơn cuồng si qua đi, tâm trạng cô bắt đầu bình tĩnh phân tích tình hình, trực giác phụ nữ mách bảo thần tượng của cô có quan hệ không bình thường với Hạo Vân.

Cô bất chợt đem so sánh mình với Đinh Tuyết Nhu, Đinh Tuyết Nhu đẹp như tiên nữ giáng trần, kiêu sa thoát tục, còn cô thì tuy cũng xinh đẹp nhưng kém hơn vài phần khí chất, dù gì thì hiện nay cô vẫn còn là sinh viên. Xét đến thân hình, thân hình của Đinh Tuyết Nhu thon dài bốc lửa, ngực nở eo thon, chân dài mềm mại, hoàn hảo hết chỗ chê… công nhận là thân hình ma quỷ, khuôn mặt thiên sứ, đại minh tinh đúng là đại minh tinh.

So sánh một hồi, Bạch Lăng Kỳ cảm thấy mình càng lúc càng thua kém đối phương nên có phần tự ti…

"Hạo Vân, không mời tôi ngồi à?" Đinh Tuyết Nhu nở nụ cười thiện ý với Bạch Lăng Kỳ, sau đó quay sang nói đùa với Phương Hạo Vân.

"Mời ngồi!" Phương Hạo Vân dửng dưng mời một tiếng.

Đinh Tuyết Nhu liền ngồi xuống ghế sofa, Tạ Mai Nhi vội vàng đi rót trà, thần tượng đến nhà, nói gì thì cô cũng phải ân cần tiếp đón chứ, đêm nay xin người ta cho chụp chung một tấm hình treo nơi đầu giường thì tốt biết bao…

"Hạo Vân, biết anh an toàn trở về, cuối cùng tôi đã yên tâm được rồi, anh không biết đó thôi, mấy hôm nay tôi luôn thấp thỏm không yên, lo lắng chết đi được…" Sau khi ngồi xuống, đôi mắt xinh đẹp của Đinh Tuyết Nhu chưa hề rời khỏi Phương Hạo Vân, mấp máy đôi môi anh đào thổ lộ tâm trạng.

Nghe thần tượng nói ra câu này, Bạch Lăng Kỳ ngấm ngầm lo lắng, lông mày nhíu chặt, rốt cuộc hai người họ có quan hệ gì? Những lời kia rõ ràng là sự quan tâm của các đôi tình nhân dành cho nhau mà…

Nghĩ đến đây, ánh mắt của Bạch Lăng Kỳ trở nên oán hận, cô vốn đang đứng yên, lúc này lại bước tới ngồi sát vào Phương Hạo Vân.

Thần tượng cũng mặc kệ, nếu muốn giành bạn trai của cô đương nhiên cô không chấp nhận rồi. Chỉ có điều Bạch Lăng Kỳ không sao hiểu nổi, vị đại minh tinh nổi tiếng kia sao lại phải lòng bạn trai cô chứ? Cô cảm thấy mình thật may mắn khi nhanh tay tóm gọn Phương Hạo Vân trong lòng bàn tay, bạn trai cô như thỏi nam châm có sức hút mãnh liệt với các cô gái thiệt, ngay cả đại minh tinh cũng xiêu lòng vì hắn.

Phương Hạo Vân thì tỏ ra không tự nhiên lắm với lời quan tâm của Đinh Tuyết Nhu, ngược lại hắn còn lo lắng sự nhiệt tình thái quá của cô ta không biết cho gây hiểu lầm gì với Bạch Lăng Kỳ hay không?

Nhưng dù sao người ta cũng là khách đến chơi nhà, Phương Hạo Vân vì giữ phép lịch sự nên cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo, thản nhiên nói: "Cám ơn Đinh tiểu thư đã quan tâm."

"Hạo Vân, sao lại khách sáo như thế? Chúng ta thân thiết như thế, tôi quan tâm anh là chuyện đương nhiên mà… À, lần trước vết thương của anh vì cứu tôi đã hoàn toàn bình phục chưa?" Nói xong, Đinh Tuyết Nhu bước tới ngồi sát vào bên còn lại của Phương Hạo Vân, cười hi hí nói: "Để người ta xem thử nào."

Quả không hổ danh là nữ hoàng ca nhạc, giọng nói trong trẻo mê hoặc, Bạch Lăng Kỳ nhíu mày không vui, trong lòng chua chát, Hạo Vân vì cô ta mà bị thương hồi nào vậy? Sao chuyện này mình không biết nhỉ?

Ánh mắt Phương Hạo Vân tỏ ra khó chịu, lạnh lùng nói khẽ: "Đinh tiểu thư, chúng ta quen thân lắm sao?"

"Anh từng là vệ sĩ sát bên tôi, anh nói chúng ta có thân không nào?" Vừa nói Đinh Tuyết Nhu vừa đưa mắt nhìn sang Bạch Lăng Kỳ, mỉm cười ý nhị, nói một câu đầy vẻ khiêu khích: "Kỳ, tôi thật ngưỡng mộ cô, ngày nào cô cũng được ở bên cạnh Hạo Vân, thật hạnh phúc biết bao…"

Ánh mắt của hai cô gái cuối cùng đã chạm nhau tóe lửa.

Phương Hạo Vân bị kẹp giữa hai người đẹp, cảm nhận được một luồng khí lạnh từ từ lan tỏa từ hai cô gái hai bên, hình như nhiệt độ cả căn nhà đang nhanh chóng xuống thấp…

Đinh Tuyết Nhu và Bạch Lăng Kỳ nhìn chằm chằm vào nhau hết mấy mươi giây, không ai chịu nhường ai…

Cuối cùng người chịu thua là Bạch Lăng Kỳ, dù gì thì cô chỉ là một cô bé mới lớn, năm nay cô mới 19 tuổi đang là sinh viên năm nhất, còn Đinh Tuyết Nhu đã trải qua sóng gió trong nghề giải trí khắc nghiệt, lại là một đại minh tinh có tiếng tăm, những buổi họp báo đối phó với chất vấn của hàng trăm phóng viên các báo cô còn vượt qua, ánh mắt của cô đương nhiên lợi hại hơn Bạch Lăng Kỳ nhiều.

Tất nhiên, Bạch Lăng Kỳ không chịu thua dễ dàng như thế, cô ôm chầm lấy cánh tay Phương Hạo Vân, áp sát mặt mình vào say đắm, dùng ánh mắt kênh kiệu thách thức nhìn vào Đinh Tuyết Nhu. Truyện Tiên Hiệp - Truyện Bất Hủ

Phải công nhận một điều cô gái nào cũng có máu háo thắng, nhất là trước mặt tình địch.

Lúc này, thấy thần tượng tranh giành bạn trai với mình mà mình lại chiếm được thế thượng phong, trong lòng Bạch Lăng Kỳ vô cùng phấn khích và mãn nguyện…

"Đinh tiểu thư, mời dùng trà!"

Chính vào lúc nhiệt độ sắp chạm xuống mức đóng băng, cứu tinh đã xuất hiện, chị Mai tay bưng khay trà bước ra, trên khay có đựng 4 tách trà thơm phức còn nghi ngút khói, cuối xuân ấm áp mùa hoa nở, tốt nhất là nên thưởng thức lá trà ngon xuất xứ từ Việt Nam này.

"Uống trà thôi!" Phương Hạo Vân bị kẹp giữa hai cô gái, ớn lạnh từng chập, vội cầm lấy một tách trà nóng đưa lên môi hớp một ngụm, tất nhiên hắn không quên lịch sự mời khách: "Đinh tiểu thư, mời dùng trà!"

Tạ Mai Nhi cũng là con gái, con gái có trực giác bẩm sinh nhạy cảm hơn đàn ông, cô nhanh chóng nhận ra tình hình gay cấn đang diễn ra, cô cảm thấy Phương Hạo Vân chắc có gian tình gì đó với Đinh Tuyết Nhu, nhìn ánh mắt đắm đuối của thần tượng khi nhìn hắn là biết ngay.

Tạ Mai Nhi vừa bất ngờ vừa thất vọng. Thật vậy, trong mắt cô thần tượng Đinh Tuyết Nhu nên là một cô gái thoát tục như tiên nữ trên trời không giống như các cô gái bình thường khác, hơn nữa cô ta vào nghề 3 năm đều nổi tiếng là thuần khiết, Tạ Mai Nhi ngàn vạn lần không ngờ rằng thần tượng của mình lại có tình ý với Phương Hạo Vân.

"Chẳng lẽ mấy tờ báo lá cải nói đúng, trong nghề giải trí không một ai sạch sẽ cả, bề ngoài xem tựa trong trắng thuần khiết nhưng bên trong lại nhơ nhuốc bẩn thỉu…" Tạ Mai Nhi thở dài ngao ngán.

Nhưng cô lại nhanh chóng xua tan ý nghĩ đó, uy tín xây dựng suốt 3 năm không thể sụp đổ trong chốc lát được. Tạ Mai Nhi nhìn vào Đinh Tuyết Nhu, ánh mắt ngập tràn niềm tin với thần tượng.

Theo như tình hình hiện tại, có trách thì nên trách Phương Hạo Vân lăng nhăng, hoặc nên khen hắn có sức hút với các cô gái đẹp chăng?

Kỳ, chị Mỹ Kỳ, bây giờ thêm vào Đinh Tuyết Nhu nữa, mỗi một cô gái đều là hạng ưu tú nhất, nhưng tất cả đều si tình vào cùng một người đàn ông, phải công nhận người đàn ông này rất thành công.

Tất nhiên bây giờ mà khẳng định Đinh Tuyết Nhu si tình Phương Hạo Vân thì còn quá sớm để đưa ra kết luận.

Chắc chỉ dừng lại ở mức có tình ý thôi, chắc chắn là vậy…

Nói thật lòng, sau khi biết được thân phận thật của Phương Hạo Vân, Tạ Mai Nhi cũng từng động lòng, nhưng cô biết rõ tình hình hiện nay của hắn, hắn đã có hai cô gái bên cạnh rồi, nếu cô còn cố chen vào thì phải xếp thứ 3 rồi… Hơn nữa cô còn phải về quê lo chuyện của mình…

Lần về quê này, Tạ Mai Nhi vô cùng lo sợ, thậm chí cô nghĩ về quê rồi sẽ không thể trở lại thành phố Hoa Hải được nữa…

Đinh Tuyết Nhu thấy Bạch Lăng Kỳ ôm lấy cánh tay Phương Hạo Vân thị uy với mình, ngấm ngầm cười thầm, cô bé này đúng là còn con nít quá. Cô thu ánh mắt về không so đo với Bạch Lăng Kỳ nữa, mà quay đầu về phía Phương Hạo Vân, mỉm cười quyến rũ khen một câu: "Hạo Vân, cô bạn gái của anh xinh thật đấy…"

"Đúng vậy, tình cảm giữa tôi và Kỳ rất tốt…" Phương Hạo Vân thật thà đáp lại một câu.

Bạch Lăng Kỳ nghe vậy càng thêm đắc ý, trong trái tim Hạo Vân cuối cùng cô vẫn chiếm vị trí quan trọng nhất.

Ánh mắt Đinh Tuyết Nhu thoáng lộ vẻ hụt hẫng, đôi mắt u buồn, rầu rỉ nói: "Chúc phúc cho hai người !"

"Chị Nhu Nhu, chị tốt quá!" Bạch Lăng Kỳ đột nhiên cảm thấy thần tượng của cô không hề xấu, có thể cô ta yêu đơn phương Hạo Vân, nhưng bây giờ hình như cô ấy đã chịu bỏ cuộc.

Cảm giác chiến thắng cả thần tượng sảng khoái làm sao…

Khóe môi Đinh Tuyết Nhu nở một nụ cười dịu dàng, ánh mắt không hề có chút oán hận, nói: "Kỳ, Hạo Vân là một người tốt, cô phải trân trọng anh ấy, tuyệt đối đừng bỏ lỡ mối nhân duyên tốt này, có những thứ một khi để mất rồi dù sau đó mình có cố gắng đến đâu cũng không tìm về được… Hạo Vân, anh nói thử tôi nói vậy có đúng không?"

Rõ ràng đây là một câu nói thăm dò.

Phương Hạo Vân vẫn giữ nét mặt bình thản, từ tốn bày tỏ thái độ: "Rất có lí, tôi còn nhớ có một câu thành ngữ gọi là… cái gì một ly… một dặm…"

"Sai một ly đi một dặm." Tạ Mai Nhi nhanh nhảu nói thay hắn.

"Đúng, chính là câu này, sai một ly đi một dặm, có những thứ chỉ cần bỏ qua một chút thôi đúng là không thể nào tìm về được…" Phương Hạo Vân dửng dưng lên tiếng.

Sắc mặt của Đinh Tuyết Nhu càng trở nên u ám, câu thành ngữ này dùng so sánh với tình cảnh của cô hiện nay thật là chính xác.

"Hạo Vân, tôi có thể nói chuyện riêng với anh có được không?" Dừng lại giây lát, Đinh Tuyết Nhu đột nhiên hỏi một câu làm ai nấy đều giật bắn người.

Không đợi Phương Hạo Vân trả lời, Đinh Tuyết Nhu lại quay sang Bạch Lăng Kỳ, nói như van nài: "Kỳ, có được không vậy? Tôi chỉ muốn nói riêng vài câu với Hạo Vân thôi, cô sẽ không để tâm chứ?"

"Tất nhiên là không để tâm rồi, hai người là bạn với nhau mà, hơn nữa em không bao giờ can thiệp vào cuộc sống riêng tư của Hạo Vân…" Thần tượng lên tiếng van nài mình, Bạch Lăng Kỳ vui mừng hí hửng trong lòng.

"Hạo Vân, đi thôi… vào phòng của anh nhé…" Đinh Tuyết Nhu đưa ra đề nghị.

"Không cần vào phòng đâu, tôi và Kỳ sẽ tránh mặt một lát, hai người ngồi nói chuyện ngoài phòng khách đi, hay là ra ban công cũng được, vừa nói chuyện vừa ngắm mặt trời lặn, khung cảnh tình tứ làm sao ấy…" Tạ Mai Nhi nãy giờ không lên tiếng bỗng chen vào nói nhảm.

Phương Hạo Vân mỉm cười lịch sự, đứng dậy khỏi ghế sofa, nói: "Đinh tiểu thư, đi nào, chúng ta ra ban công ngắm mặt trời lặn… Cảnh hoàng hôn chiều tà đúng là cho người ta một cảm giác ấm cúng…"

Dõi theo hai người kề vai nhau cùng bước ra ban công, từ trong sâu thẳm đôi mắt của Bạch Lăng Kỳ lộ vẻ hờn trách, cô tự nhủ trong đầu: "Mình phải giám sát chặt Hạo Vân mới được, bạn trai mình có sức hút quá mạnh với các cô gái xinh đẹp rồi…"

Vài áng mây lửng lờ trôi trên bầu trời, ánh chiều tà buông xuống, một màu nắng hồng êm ả phủ khắp mặt đất.

"Đinh tiểu thư, hôm nay cô không phải đến phá đám tôi đấy chứ?" Phương Hạo Vân là người mở miệng trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện