Hoán Kiểm Trọng Sinh
Cảm nhận được sợ thay đổi của người đàn ông, Kim Phi chủ động kéo dây kéo quần hắn xuống, xoa nhẹ một cách điêu luyện, ngẩng đầu lên, mặt của Kim Phi đỏ hồng, cô nhỏ nhẹ nói: "Hạo Vân, những gì đền đáp cho tôi, không được thiếu đâu đấy... anh là đàn ông, những gì anh nói, phải giữ lời đấy..."
"Cô yên tâm đi, tôi đã nói thì đương nhiên sẽ giữ lời." Phương Hạo Vân đáp lại, một tay nắm lấy tóc của Kim Phi, đẩy đầu cô vào giữa hai đùi mình.
Kim Phi cũng không chống cự, cũng không nói gì, ngoan ngoãn hôn vào cái ấy, bắt đầu phục vụ người đàn ông, Phương Hạo Vân hạnh phúc nhắm mắt lại, im lặng mà tận hưởng sự phục vụ của người đàn bà.
Thế nào mới gọi là phát tiết ? Những hành vi trái với lẽ thường mới gọi là phát tiết, Phương Hạo Vân không nhẫn tâm đối xử với Kỳ và Mỹ Kỳ như vậy, cho nên Kim Phi trở thành vật thế thân cho họ.
Sau khi trận chiến kịch liệt giữa hai người họ đã kết thúc hoàn toàn, tâm trạng của Phương Hạo Vân cũng đã bình thường trở lại, cái tâm trạng phụ trong hắn cũng đã chịu nằm yên. Cách lần phát tiết trước cũng đã được mấy hôm.
Qua lần giải phóng lâu như vậy, Phương Hạo Vân phát hiện cái tâm trạng phụ trong cơ thể mình gần như đã giảm đi một nửa, theo tiến độ hiện tại mà nói, đợi đến cuối năm nay, cái tâm trạng phụ trong cơ thể hắn sẽ được loại trừ hoàn toàn.
Kim Phi kéo lại chiếc váy ngắn, yêu kiều nhìn Phương Hạo Vân, nói: "Hạo Vân, có hài lòng không ?"
"Hài lòng, tương đối hài lòng... này cô, không thể không thừa nhận rằng, kinh nghiệm của cô về phương diện này quả thật rất lợi hại... qua vài hôm nữa, tôi sẽ đến tìm cô." Phương Hạo Vân nói câu này với một hàm ý khác.
Kim Phi ôm chầm lấy eo hắn từ phía sau lưng: "Tại sao lại phải chờ thêm mấy hôm chứ, tối nay không được sao ? Tôi vẫn còn một số cách chưa dùng đến ? Có muốn thử không ?"
"Hôm khác đi, hôm nay tôi còn có chút việc." Theo như kế hoạch của Hạo Vân, hôm nay hắn phải gọi điện cho Tạ Mai Nhi, để hỏi về tình hình tiến độ của dự án ở thôn Lưu Thủy.
"Vậy thì thôi..." Ánh mắt của Kim Phi có chút thất vọng.
"Tít tít...!"
Đúng lúc đó, điện thoại trên bàn làm việc của Kim Phi reo lên: "Chủ tịch Kim, Tưởng Đại Phát của công ty địa ốc Thiên Hồng muốn gặp cô... chúng tôi không ngăn được ông ta, ông ta đã vào được bên trong rồi."
Rất mau, bên ngoài cửa đã ồn ào, hình như thư ký đang cố gắng ngăn tên Tưởng Đại Phát lại.
"Để tôi ra ngoài xem thử..." Tâm trạng vui vẻ của Kim Phi liền không còn nữa, khuôn mặt có chút tái xanh, xem ra, cô muốn bước ra để dạy dỗ cái tên Tưởng Đại Phát này.
"Khoan đã, để hắn vào đây, tôi cũng đang định đi tìm hắn..." Kể từ lần trước hắn bị mình đánh đến sống dở chết dở và được Hạ Cường dẫn đi, Phương Hạo Vân đã lâu không gặp lại Tưởng Đại Phát.
"Cái này... có thích hợp không ?" Trước đó Kim Phi đã từng nói qua với Phương Hạo Vân, mình muốn làm mai mối cho Tưởng Đại Phát, cô cảm thấy nếu lúc này để Tưởng Đại Phát vào, có lẽ sẽ có chút khó xử.
"Nghe tôi đi, cho hắn vào...!" Phương Hạo Vân rất có oai, hắn ung dung thong thả bước đến bên bàn làm việc của Kim Phi, ngồi lên chiếc ghế của cô.
Kim Phi vừa được sung sướng xong, nên lúc này dĩ nhiên không làm trái lời hắn, chần chừ một lúc, cô bước ra mở cửa, ra hiệu cho thư ký cho ông ta vào.
Tưởng Đại Phát vừa từ trong phòng tạm giam ra, trong lòng rất buồn bực, hôm nay hắn đến tìm Kim Phi là vì muốn bàn bạc một số chuyện, tiếp theo nên đối phó với Phương Hạo Vân như thế nào ?
"Kim Phi... tại sao cô không muốn gặp tôi, tại sao lại để người của cô ngăn tôi lại... cô bảo tôi đến quấy phá Trương Mỹ Kỳ, bây giờ thì đẹp mặt rồi, tôi bị cái tên mặt trắng kia đánh đến sống dở chết dở, còn bị tạm giam hết mấy ngày, sao cô chẳng thèm hỏi han gì đến..." Sau khi Tưởng Đại Phát bước vào, cứ thao thao bất tuyệt, vốn không nhìn thấy Phương Hạo Vân đang ngồi trong đó.
Sắc mặt Kim Phi lúc đỏ lúc trắng, trong lòng thầm trách móc Tưởng Đại Phát, còn là đàn ông sao ? Tự mình không có bản lĩnh để rồi bị đánh, còn chạy đến đây la ó om xòm với đàn bà...
"Giám đốc Tưởng, ông nói bậy gì đó... tôi bảo ông đi quấy nhiều Trương Mỹ Kỳ lúc nào, ông có còn là đàn ông hay không, chuyện của mình tại sao cứ đẩy lại cho người khác, ông mau xéo đi cho tôi, ở đây tôi không hoan nghênh ông." Kim Phi có chút lo lắng, lỡ như Phương Hạo Vân trách tội mình thì biết làm sao đây ?
"Kim Phi, ý của cô là sao, tôi nghe theo lời kiến nghị của cô nên mới đi mà... thôi, đừng nói những chuyện này nữa, tôi đến tìm cô, là để bàn bạc với cô kế hoạch tiếp theo, tôi tuyệt đối không để cho Trương Mỹ Kỳ và tên mặt trắng đó sống thoải mái như vậy được..." Nhớ lại những tội danh mà mấy hôm nay mình đã vướng phải, trong bụng Tưởng Đại Phát vẫn còn tức anh ách.
"Tôi cũng sẽ không tha cho anh...!" Phương Hạo Vân có chút buồn bực, tên Tưởng Đại Phát này đã mất gốc rồi, chẳng lẽ đến mắt nhìn cũng mất luôn sao, một người sống sờ sờ đang ngồi trên ghế như vậy, vậy mà hắn xem như không có, hơn nữa còn nói những lời khó nghe nữa, đúng là một tên ngốc mà...
"Ai... là mày... Phương Hạo Vân, sao mày lại ở đây ?" Tưởng Đại Phát cảm thấy giọng nói này rất quen tai, vội vàng ngẩng đầu nhìn qua, thì ra người đang ngồi trên ghế lại là kẻ thù của mình, Phương Hạo Vân.
"Kim Phi... cô... vậy là ý gì đây ? Sao cô lại cấu kết với tên họ Phương chứ ?" Tưởng Đại Phát quay đầu lại, chỉ ngay vào mặt Kim Phi mà mắng nhiếc: "Chả trách, thì ra tôi bị con tiện nhân này giở trò, đàn bà đúng là không phải thứ tốt lành gì..."
"Chỉ có thằng đàn ông không ra gì mới nói như vậy..."
Phương Hạo Vân cười nhạt, đứng dậy, nói với vẻ xem thường: "Giám đốc Tưởng này, đúng là duyên phận... tôi còn định vài hôm nữa đến phòng tạm giam để thăm ông, không ngờ, ông đã ra rồi... cũng tốt, tôi khỏi phải đi kiếm ông lần nữa."
Đối với chuyện ngày hôm đó, trong lòng Tưởng Đại Phát vẫn còn lo sợ, hắn bỗng lùi lại vài bước, nhưng có đàn bà ở đây, hắn cũng không muốn có biểu hiện quá yếu ớt, nên cố tình ra vẻ nam tử hán đại trượng phu, nói: "Phương Hạo Vân, mày đừng có đắc ý quá, xã hội bây giờ là xã hội pháp trị, chuyện mày hãm hại tao phải vào tù tao sẽ không chịu bỏ qua đâu, sau này hẹn gặp lại ở tòa."
"Kim Phi, giữa mày và Kim Phi rốt cuộc là có chuyện gì ?" Ngừng một lúc, Tưởng Đại Phát lại lần nữa tức giận chỉ vào mặt Kim Phi hét.
Phương Hạo Vân cười cười bước đến, ôm lấy eo của Kim Phi, cười nói: "Ông cảm thấy sao, giám đốc Tưởng, ông cảm thấy giữa tôi và Kim Phi nên có mối quan hệ như thế nào đây ?"
Kim Phi đương nhiên hiểu ý của Phương Hạo Vân, lúc đó cô đã đưa ra lựa chọn rất lý trí, hai tay ôm lấy cổ Phương Hạo Vân, hôn lên má hắn một cái, đắc ý nói: "Tôi là người của Phương thiếu gia đây..."
"Đồ đàn bà vô sỉ, đàn bà trong thiên hạ chẳng có ai tốt lành cả..." Tưởng Đại Phát lại lần nữa biểu đạt ra sự bất mãn đối với đàn bà, trong lòng hắn rất khó chịu, hai người đàn bà mà hắn gặp phải, đều đã sà vào vòng tay của tên họ Phương kia, đúng là sỉ nhục, sự sỉ nhục quá lớn.
"Phương Hạo Vân, mày có gì giỏi chứ, chẳng qua mày chỉ là một tên phá gia chi tử mà thôi, nếu mày không phải có một ông ba tốt, thì mày chẳng là cái thá gì cả, so với tao, thì mày đáng là gì chứ..."
Tuy Tưởng Đại Phát có khiếm khuyết trong vấn đề sinh lý, nhưng trên người hắn cũng có thứ để hắn lấy làm tự hào. Cứ nhìn địa ốc Thiên Hồng thì biết, hoàn toàn do bản lãnh của hắn mà có, chỉ dựa vào điểm này thôi, hắn cũng đã có thể lấy làm tự hào rồi.
Kim Phi nghe xong, âm thầm lắc đầu.
Nếu ai xem Phương Hạo Vân chỉ là một tên phá gia chi tử, thì đúng là sai càng thêm sai.
Thử nghĩ xem, một người có thể khiến cho nhà họ Tần phải điên đảo cả lên, có thể là một tên phá gia chi tử không ?
"Hừ...!" Kim Phi bắt đầu mặc niệm cho Tưởng Đại Phát, đã đụng vào một sát tinh, đáng đời ông phải chịu xui xẻo. Theo Kim Phi thì, Tưởng Đại Phát xem như đã tiêu đời rồi, đến cả công ty ông cũng tiêu luôn. Phương Hạo Vân còn dám ra tay với nhà họ Tần, đương nhiên đâu sợ gì chỉ một địa ốc Thiên Hồng nhỏ nhoi chứ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện Bất Hủ - www.Truyện Bất Hủ
Phương Hạo Vân lắc đầu nuối tiếc, lại bước gần hơn, khinh khi nhìn Tưởng Đại Phát: "Ông vốn chẳng xứng đáng làm đối thủ của tôi... nói thật, tôi có chút nghi ngờ, chỉ với chút thông minh của ông, mà có thể phát triển được địa ốc Thiên Hồng sao... thôi, đó đều là những chuyện đã qua, tôi cũng không muốn biết, bây giờ tôi chính thức nói với ông, tôi sẽ lấy hết tất cả mọi thứ của ông, không chỉ có đàn bà, còn có cả công ty của ông, tài sản của ông..."
Tưởng Đại Phát lén nhìn Kim Phi đang đứng bên cạnh Phương Hạo Vân mà xem tuồng, trong lòng rất tức tối, hận một nỗi chỉ có thể giết chết người đàn bà này... mới hả được cơn hận trong lòng.
"Phương Hạo Vân, mày dọa ai hả ? Mày nghĩ là dọa thì tao sợ à. Tao phải chống mắt mà xem, mày làm sao có thể lấy hết mọi thứ của tao..."
Tưởng Đại Phát tuy có chút lo lắng, nhưng không hề sợ hãi. Nếu so nắm đấm, hắn vốn không phải là đối thủ của Phương Hạo Vân, nhưng nếu nói đến công ty và làm ăn, hắn cảm thấy mình mạnh hơn tên phá gia chi tử này nhiều. Bây giờ xã hội pháp trị, hắn cũng không sợ Phương Hạo Vân sẽ cướp đoạt của hắn... dù nói thế nào thì địa ốc Thiên Hồng của hắn cũng là một công ty có danh tiếng trong nước, đa số cổ phần đều nằm trong tay hắn, nên vốn không cần phải lo lắng.
Phương Hạo Vân khẽ chau mày. Cười nhạt một tiếng: "Xem ra ông rất tự phụ... vậy thì chúng ta hãy chống mắt mà xem nhé..."
"Kim Phi, con đàn bà độc ác, cô với Phương Hạo Vân cùng một phe với nhau, cô sẽ không có kết cuộc tốt đẹp đâu…" Tưởng Đại Phát lại một lần nữa bị đàn bà phản bội, trong lòng rất khó chịu, hắn hận đến nỗi muốn giết chết hết toàn bộ đàn bà trên thế gian này.
Đôi mày Kim Phi chau lại, tay cô nắm chặt tay của Phương Hạo Vân, khinh thường nói: "Đồ không biết tiến bộ, ông óc heo à… nói cho ông biết, ông đã chọc giận người không đáng chọc rồi, ông tiêu rồi, ông đúng là tiêu thật rồi…" Trong giọng nói của Kim Phi, cũng có một chút ít thông cảm.
Làm người ai mà chẳng có lòng cảm thông chứ.
Tình hình của địa ốc Thiên Hồng, Kim Phi hiểu rất rõ, quả thật đúng là do một tay Tưởng Đại Phát sáng lập nên, nếu sau khi chuyện của Trương Mỹ Kỳ xảy ra, ông ấy có thể bỏ qua, mà lo cho công ty, thì đã không rơi vào bước đường như ngày hôm nay.
Trên thế gian này, có một số người không thể chọc giận được.
Ví dụ như tên đàn ông giống như ác ma đang đứng bên cạnh cô đây.
Tưởng Đại Phát sắc mặt u ám nói: "Đôi cẩu nam nữ các người, các người sẽ không có kết cuộc tốt đẹp đâu… Phương Hạo Vân, chẳng qua mày chỉ dựa vào khuôn mặt bảnh bao đẹp trai thôi, nếu không có tấm da mặt này, không có tiền để cung cấp cho mày tiêu xài, thì mày chẳng đáng để xách dép cho tao nữa…"
"Im miệng đi, ông muốn chết liền bây giờ à… tôi còn sợ máu chó của ông sẽ làm bẩn sàn nhà của tôi…"
Kim Phi mặt đầy khinh khi, thậm chí cũng không còn thông cảm nữa, những tên đàn ông không biết phân biệt tốt xấu như hắn, vốn không nên có chút thông cảm nào.
Tưởng Đại Phát vì quá tức giận nên giọng nói cũng có chút run run, lời mắng nhiếc của người đàn bà, đối với hắn mà nói, là một đả kích rất lớn. Từ trước đến nay, Tưởng Đại Phát vì sinh lý khiếm khuyết nên rất tự ti, đã qua bao nhiêu năm rồi, ngoại trừ Trương Mỹ Kỳ ra, hắn vốn không có người đàn bà thứ hai, hắn lo lắng chuyện của mình sẽ càng lúc càng có nhiều người đàn bà biết hơn, từ đó hắn bị chê cười, bị xem thường.
"Tiện nhân, cô câm miệng cho tôi… rõ ràng chồng mình đã bị Phương Hạo Vân giết chết, nhưng cô lại chẳng có chút đau lòng, không những không báo thù cho chồng mình, ngược lại còn không biết xấu hổ mà chung đụng với người ta. Nếu tôi là cô, tôi đã tự sát lâu rồi… cô sống như vậy, không cảm thấy mất mặt sao ?" Tưởng Đại Phát không dám chọc tức Phương Hạo Vân, nên đã trút giận vào Kim Phi.
Kim Phi hứ một tiếng, sau đó liền cười to một cách phóng đãng, ánh mắt chê cười của cô suýt tý nữa là khiến Tưởng Đại Phát mất hết lý trí, xông qua xé nát miệng của cô ra.
"Giám đốc Tưởng, tôi muốn hỏi ông, cái sinh lý khiếm khuyết của ông đã hồi phục chưa ? Ông có phải là đàn ông không ?"
Sau một trận cười điên đảo, Kim Phi khinh miệt hỏi. Phương Hạo Vân híp đôi mắt của hắn lại, thầm cười trong miệng, hắn rất thích cách làm này của Kim Phi, đối với hạng đàn ông như Tưởng Đại Phát, chính là phải đánh thẳng tay, không được có chút nhân từ nào. Khoan dung với đàn ông, chính là tàn nhẫn với mình.
Trán của Tưởng Đại Phát đã bắt đầu vã mồ hôi, những lời Kim Phi nói như lưỡi dao vậy, nhẫn tâm cắm vào trong tim hắn, hắn cảm thấy tim mình đang rỉ máu…
"Tiện nhân, cô cứ chờ đấy…" Lúc này ngoài nói những câu như vậy ra, Tưởng Đại Phát còn biết làm gì hơn nữa.
"Cẩu thái giám, đi chết đi…" Kim Phi chửi thẳng.
"Tiện nhân, bây giờ tao phải giết mày…" Tưởng Đại Phát đang tức đến phát điên đột nhiên giống như điên thật, xông vào Kim Phi với tốc độ rất nhanh.
Tiếc là hắn chỉ là một người bình thường, tốc độ có nhanh hơn nữa, cũng không bằng Phương Hạo Vân. Chính vào lúc hắn sắp xông được vào Kim Phi, chân Phương Hạo Vân khẽ động, chắn ngay trước mặt hắn, ngẩng đầu lên, bóp chặt cánh tay mà Tưởng Đại Phát đang giơ lên.
Tưởng Đại Phát vốn định đánh Kim Phi một bạt tay, nhưng bây giờ, tay hắn có muốn động đậy cũng không động đậy được, tay của Phương Hạo Vân giống như đai sắt vậy, buộc chặt vào tay hắn, hắn cảm thấy tay mình như muốn đứt đến nơi.
Chương 368
Cảm nhận được sợ thay đổi của người đàn ông, Kim Phi chủ động kéo dây kéo quần hắn xuống, xoa nhẹ một cách điêu luyện, ngẩng đầu lên, mặt của Kim Phi đỏ hồng, cô nhỏ nhẹ nói: "Hạo Vân, những gì đền đáp cho tôi, không được thiếu đâu đấy... anh là đàn ông, những gì anh nói, phải giữ lời đấy..."
"Cô yên tâm đi, tôi đã nói thì đương nhiên sẽ giữ lời." Phương Hạo Vân đáp lại, một tay nắm lấy tóc của Kim Phi, đẩy đầu cô vào giữa hai đùi mình.
Kim Phi cũng không chống cự, cũng không nói gì, ngoan ngoãn hôn vào cái ấy, bắt đầu phục vụ người đàn ông, Phương Hạo Vân hạnh phúc nhắm mắt lại, im lặng mà tận hưởng sự phục vụ của người đàn bà.
Thế nào mới gọi là phát tiết ? Những hành vi trái với lẽ thường mới gọi là phát tiết, Phương Hạo Vân không nhẫn tâm đối xử với Kỳ và Mỹ Kỳ như vậy, cho nên Kim Phi trở thành vật thế thân cho họ.
Sau khi trận chiến kịch liệt giữa hai người họ đã kết thúc hoàn toàn, tâm trạng của Phương Hạo Vân cũng đã bình thường trở lại, cái tâm trạng phụ trong hắn cũng đã chịu nằm yên. Cách lần phát tiết trước cũng đã được mấy hôm.
Qua lần giải phóng lâu như vậy, Phương Hạo Vân phát hiện cái tâm trạng phụ trong cơ thể mình gần như đã giảm đi một nửa, theo tiến độ hiện tại mà nói, đợi đến cuối năm nay, cái tâm trạng phụ trong cơ thể hắn sẽ được loại trừ hoàn toàn.
Kim Phi kéo lại chiếc váy ngắn, yêu kiều nhìn Phương Hạo Vân, nói: "Hạo Vân, có hài lòng không ?"
"Hài lòng, tương đối hài lòng... này cô, không thể không thừa nhận rằng, kinh nghiệm của cô về phương diện này quả thật rất lợi hại... qua vài hôm nữa, tôi sẽ đến tìm cô." Phương Hạo Vân nói câu này với một hàm ý khác.
Kim Phi ôm chầm lấy eo hắn từ phía sau lưng: "Tại sao lại phải chờ thêm mấy hôm chứ, tối nay không được sao ? Tôi vẫn còn một số cách chưa dùng đến ? Có muốn thử không ?"
"Hôm khác đi, hôm nay tôi còn có chút việc." Theo như kế hoạch của Hạo Vân, hôm nay hắn phải gọi điện cho Tạ Mai Nhi, để hỏi về tình hình tiến độ của dự án ở thôn Lưu Thủy.
"Vậy thì thôi..." Ánh mắt của Kim Phi có chút thất vọng.
"Tít tít...!"
Đúng lúc đó, điện thoại trên bàn làm việc của Kim Phi reo lên: "Chủ tịch Kim, Tưởng Đại Phát của công ty địa ốc Thiên Hồng muốn gặp cô... chúng tôi không ngăn được ông ta, ông ta đã vào được bên trong rồi."
Rất mau, bên ngoài cửa đã ồn ào, hình như thư ký đang cố gắng ngăn tên Tưởng Đại Phát lại.
"Để tôi ra ngoài xem thử..." Tâm trạng vui vẻ của Kim Phi liền không còn nữa, khuôn mặt có chút tái xanh, xem ra, cô muốn bước ra để dạy dỗ cái tên Tưởng Đại Phát này.
"Khoan đã, để hắn vào đây, tôi cũng đang định đi tìm hắn..." Kể từ lần trước hắn bị mình đánh đến sống dở chết dở và được Hạ Cường dẫn đi, Phương Hạo Vân đã lâu không gặp lại Tưởng Đại Phát.
"Cái này... có thích hợp không ?" Trước đó Kim Phi đã từng nói qua với Phương Hạo Vân, mình muốn làm mai mối cho Tưởng Đại Phát, cô cảm thấy nếu lúc này để Tưởng Đại Phát vào, có lẽ sẽ có chút khó xử.
"Nghe tôi đi, cho hắn vào...!" Phương Hạo Vân rất có oai, hắn ung dung thong thả bước đến bên bàn làm việc của Kim Phi, ngồi lên chiếc ghế của cô.
Kim Phi vừa được sung sướng xong, nên lúc này dĩ nhiên không làm trái lời hắn, chần chừ một lúc, cô bước ra mở cửa, ra hiệu cho thư ký cho ông ta vào.
Tưởng Đại Phát vừa từ trong phòng tạm giam ra, trong lòng rất buồn bực, hôm nay hắn đến tìm Kim Phi là vì muốn bàn bạc một số chuyện, tiếp theo nên đối phó với Phương Hạo Vân như thế nào ?
"Kim Phi... tại sao cô không muốn gặp tôi, tại sao lại để người của cô ngăn tôi lại... cô bảo tôi đến quấy phá Trương Mỹ Kỳ, bây giờ thì đẹp mặt rồi, tôi bị cái tên mặt trắng kia đánh đến sống dở chết dở, còn bị tạm giam hết mấy ngày, sao cô chẳng thèm hỏi han gì đến..." Sau khi Tưởng Đại Phát bước vào, cứ thao thao bất tuyệt, vốn không nhìn thấy Phương Hạo Vân đang ngồi trong đó.
Sắc mặt Kim Phi lúc đỏ lúc trắng, trong lòng thầm trách móc Tưởng Đại Phát, còn là đàn ông sao ? Tự mình không có bản lĩnh để rồi bị đánh, còn chạy đến đây la ó om xòm với đàn bà...
"Giám đốc Tưởng, ông nói bậy gì đó... tôi bảo ông đi quấy nhiều Trương Mỹ Kỳ lúc nào, ông có còn là đàn ông hay không, chuyện của mình tại sao cứ đẩy lại cho người khác, ông mau xéo đi cho tôi, ở đây tôi không hoan nghênh ông." Kim Phi có chút lo lắng, lỡ như Phương Hạo Vân trách tội mình thì biết làm sao đây ?
"Kim Phi, ý của cô là sao, tôi nghe theo lời kiến nghị của cô nên mới đi mà... thôi, đừng nói những chuyện này nữa, tôi đến tìm cô, là để bàn bạc với cô kế hoạch tiếp theo, tôi tuyệt đối không để cho Trương Mỹ Kỳ và tên mặt trắng đó sống thoải mái như vậy được..." Nhớ lại những tội danh mà mấy hôm nay mình đã vướng phải, trong bụng Tưởng Đại Phát vẫn còn tức anh ách.
"Tôi cũng sẽ không tha cho anh...!" Phương Hạo Vân có chút buồn bực, tên Tưởng Đại Phát này đã mất gốc rồi, chẳng lẽ đến mắt nhìn cũng mất luôn sao, một người sống sờ sờ đang ngồi trên ghế như vậy, vậy mà hắn xem như không có, hơn nữa còn nói những lời khó nghe nữa, đúng là một tên ngốc mà...
"Ai... là mày... Phương Hạo Vân, sao mày lại ở đây ?" Tưởng Đại Phát cảm thấy giọng nói này rất quen tai, vội vàng ngẩng đầu nhìn qua, thì ra người đang ngồi trên ghế lại là kẻ thù của mình, Phương Hạo Vân.
"Kim Phi... cô... vậy là ý gì đây ? Sao cô lại cấu kết với tên họ Phương chứ ?" Tưởng Đại Phát quay đầu lại, chỉ ngay vào mặt Kim Phi mà mắng nhiếc: "Chả trách, thì ra tôi bị con tiện nhân này giở trò, đàn bà đúng là không phải thứ tốt lành gì..."
"Chỉ có thằng đàn ông không ra gì mới nói như vậy..."
Phương Hạo Vân cười nhạt, đứng dậy, nói với vẻ xem thường: "Giám đốc Tưởng này, đúng là duyên phận... tôi còn định vài hôm nữa đến phòng tạm giam để thăm ông, không ngờ, ông đã ra rồi... cũng tốt, tôi khỏi phải đi kiếm ông lần nữa."
Đối với chuyện ngày hôm đó, trong lòng Tưởng Đại Phát vẫn còn lo sợ, hắn bỗng lùi lại vài bước, nhưng có đàn bà ở đây, hắn cũng không muốn có biểu hiện quá yếu ớt, nên cố tình ra vẻ nam tử hán đại trượng phu, nói: "Phương Hạo Vân, mày đừng có đắc ý quá, xã hội bây giờ là xã hội pháp trị, chuyện mày hãm hại tao phải vào tù tao sẽ không chịu bỏ qua đâu, sau này hẹn gặp lại ở tòa."
"Kim Phi, giữa mày và Kim Phi rốt cuộc là có chuyện gì ?" Ngừng một lúc, Tưởng Đại Phát lại lần nữa tức giận chỉ vào mặt Kim Phi hét.
Phương Hạo Vân cười cười bước đến, ôm lấy eo của Kim Phi, cười nói: "Ông cảm thấy sao, giám đốc Tưởng, ông cảm thấy giữa tôi và Kim Phi nên có mối quan hệ như thế nào đây ?"
Kim Phi đương nhiên hiểu ý của Phương Hạo Vân, lúc đó cô đã đưa ra lựa chọn rất lý trí, hai tay ôm lấy cổ Phương Hạo Vân, hôn lên má hắn một cái, đắc ý nói: "Tôi là người của Phương thiếu gia đây..."
"Đồ đàn bà vô sỉ, đàn bà trong thiên hạ chẳng có ai tốt lành cả..." Tưởng Đại Phát lại lần nữa biểu đạt ra sự bất mãn đối với đàn bà, trong lòng hắn rất khó chịu, hai người đàn bà mà hắn gặp phải, đều đã sà vào vòng tay của tên họ Phương kia, đúng là sỉ nhục, sự sỉ nhục quá lớn.
"Phương Hạo Vân, mày có gì giỏi chứ, chẳng qua mày chỉ là một tên phá gia chi tử mà thôi, nếu mày không phải có một ông ba tốt, thì mày chẳng là cái thá gì cả, so với tao, thì mày đáng là gì chứ..."
Tuy Tưởng Đại Phát có khiếm khuyết trong vấn đề sinh lý, nhưng trên người hắn cũng có thứ để hắn lấy làm tự hào. Cứ nhìn địa ốc Thiên Hồng thì biết, hoàn toàn do bản lãnh của hắn mà có, chỉ dựa vào điểm này thôi, hắn cũng đã có thể lấy làm tự hào rồi.
Kim Phi nghe xong, âm thầm lắc đầu.
Nếu ai xem Phương Hạo Vân chỉ là một tên phá gia chi tử, thì đúng là sai càng thêm sai.
Thử nghĩ xem, một người có thể khiến cho nhà họ Tần phải điên đảo cả lên, có thể là một tên phá gia chi tử không ?
"Hừ...!" Kim Phi bắt đầu mặc niệm cho Tưởng Đại Phát, đã đụng vào một sát tinh, đáng đời ông phải chịu xui xẻo. Theo Kim Phi thì, Tưởng Đại Phát xem như đã tiêu đời rồi, đến cả công ty ông cũng tiêu luôn. Phương Hạo Vân còn dám ra tay với nhà họ Tần, đương nhiên đâu sợ gì chỉ một địa ốc Thiên Hồng nhỏ nhoi chứ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện Bất Hủ - www.Truyện Bất Hủ
Phương Hạo Vân lắc đầu nuối tiếc, lại bước gần hơn, khinh khi nhìn Tưởng Đại Phát: "Ông vốn chẳng xứng đáng làm đối thủ của tôi... nói thật, tôi có chút nghi ngờ, chỉ với chút thông minh của ông, mà có thể phát triển được địa ốc Thiên Hồng sao... thôi, đó đều là những chuyện đã qua, tôi cũng không muốn biết, bây giờ tôi chính thức nói với ông, tôi sẽ lấy hết tất cả mọi thứ của ông, không chỉ có đàn bà, còn có cả công ty của ông, tài sản của ông..."
Tưởng Đại Phát lén nhìn Kim Phi đang đứng bên cạnh Phương Hạo Vân mà xem tuồng, trong lòng rất tức tối, hận một nỗi chỉ có thể giết chết người đàn bà này... mới hả được cơn hận trong lòng.
"Phương Hạo Vân, mày dọa ai hả ? Mày nghĩ là dọa thì tao sợ à. Tao phải chống mắt mà xem, mày làm sao có thể lấy hết mọi thứ của tao..."
Tưởng Đại Phát tuy có chút lo lắng, nhưng không hề sợ hãi. Nếu so nắm đấm, hắn vốn không phải là đối thủ của Phương Hạo Vân, nhưng nếu nói đến công ty và làm ăn, hắn cảm thấy mình mạnh hơn tên phá gia chi tử này nhiều. Bây giờ xã hội pháp trị, hắn cũng không sợ Phương Hạo Vân sẽ cướp đoạt của hắn... dù nói thế nào thì địa ốc Thiên Hồng của hắn cũng là một công ty có danh tiếng trong nước, đa số cổ phần đều nằm trong tay hắn, nên vốn không cần phải lo lắng.
Phương Hạo Vân khẽ chau mày. Cười nhạt một tiếng: "Xem ra ông rất tự phụ... vậy thì chúng ta hãy chống mắt mà xem nhé..."
"Kim Phi, con đàn bà độc ác, cô với Phương Hạo Vân cùng một phe với nhau, cô sẽ không có kết cuộc tốt đẹp đâu…" Tưởng Đại Phát lại một lần nữa bị đàn bà phản bội, trong lòng rất khó chịu, hắn hận đến nỗi muốn giết chết hết toàn bộ đàn bà trên thế gian này.
Đôi mày Kim Phi chau lại, tay cô nắm chặt tay của Phương Hạo Vân, khinh thường nói: "Đồ không biết tiến bộ, ông óc heo à… nói cho ông biết, ông đã chọc giận người không đáng chọc rồi, ông tiêu rồi, ông đúng là tiêu thật rồi…" Trong giọng nói của Kim Phi, cũng có một chút ít thông cảm.
Làm người ai mà chẳng có lòng cảm thông chứ.
Tình hình của địa ốc Thiên Hồng, Kim Phi hiểu rất rõ, quả thật đúng là do một tay Tưởng Đại Phát sáng lập nên, nếu sau khi chuyện của Trương Mỹ Kỳ xảy ra, ông ấy có thể bỏ qua, mà lo cho công ty, thì đã không rơi vào bước đường như ngày hôm nay.
Trên thế gian này, có một số người không thể chọc giận được.
Ví dụ như tên đàn ông giống như ác ma đang đứng bên cạnh cô đây.
Tưởng Đại Phát sắc mặt u ám nói: "Đôi cẩu nam nữ các người, các người sẽ không có kết cuộc tốt đẹp đâu… Phương Hạo Vân, chẳng qua mày chỉ dựa vào khuôn mặt bảnh bao đẹp trai thôi, nếu không có tấm da mặt này, không có tiền để cung cấp cho mày tiêu xài, thì mày chẳng đáng để xách dép cho tao nữa…"
"Im miệng đi, ông muốn chết liền bây giờ à… tôi còn sợ máu chó của ông sẽ làm bẩn sàn nhà của tôi…"
Kim Phi mặt đầy khinh khi, thậm chí cũng không còn thông cảm nữa, những tên đàn ông không biết phân biệt tốt xấu như hắn, vốn không nên có chút thông cảm nào.
Tưởng Đại Phát vì quá tức giận nên giọng nói cũng có chút run run, lời mắng nhiếc của người đàn bà, đối với hắn mà nói, là một đả kích rất lớn. Từ trước đến nay, Tưởng Đại Phát vì sinh lý khiếm khuyết nên rất tự ti, đã qua bao nhiêu năm rồi, ngoại trừ Trương Mỹ Kỳ ra, hắn vốn không có người đàn bà thứ hai, hắn lo lắng chuyện của mình sẽ càng lúc càng có nhiều người đàn bà biết hơn, từ đó hắn bị chê cười, bị xem thường.
"Tiện nhân, cô câm miệng cho tôi… rõ ràng chồng mình đã bị Phương Hạo Vân giết chết, nhưng cô lại chẳng có chút đau lòng, không những không báo thù cho chồng mình, ngược lại còn không biết xấu hổ mà chung đụng với người ta. Nếu tôi là cô, tôi đã tự sát lâu rồi… cô sống như vậy, không cảm thấy mất mặt sao ?" Tưởng Đại Phát không dám chọc tức Phương Hạo Vân, nên đã trút giận vào Kim Phi.
Kim Phi hứ một tiếng, sau đó liền cười to một cách phóng đãng, ánh mắt chê cười của cô suýt tý nữa là khiến Tưởng Đại Phát mất hết lý trí, xông qua xé nát miệng của cô ra.
"Giám đốc Tưởng, tôi muốn hỏi ông, cái sinh lý khiếm khuyết của ông đã hồi phục chưa ? Ông có phải là đàn ông không ?"
Sau một trận cười điên đảo, Kim Phi khinh miệt hỏi. Phương Hạo Vân híp đôi mắt của hắn lại, thầm cười trong miệng, hắn rất thích cách làm này của Kim Phi, đối với hạng đàn ông như Tưởng Đại Phát, chính là phải đánh thẳng tay, không được có chút nhân từ nào. Khoan dung với đàn ông, chính là tàn nhẫn với mình.
Trán của Tưởng Đại Phát đã bắt đầu vã mồ hôi, những lời Kim Phi nói như lưỡi dao vậy, nhẫn tâm cắm vào trong tim hắn, hắn cảm thấy tim mình đang rỉ máu…
"Tiện nhân, cô cứ chờ đấy…" Lúc này ngoài nói những câu như vậy ra, Tưởng Đại Phát còn biết làm gì hơn nữa.
"Cẩu thái giám, đi chết đi…" Kim Phi chửi thẳng.
"Tiện nhân, bây giờ tao phải giết mày…" Tưởng Đại Phát đang tức đến phát điên đột nhiên giống như điên thật, xông vào Kim Phi với tốc độ rất nhanh.
Tiếc là hắn chỉ là một người bình thường, tốc độ có nhanh hơn nữa, cũng không bằng Phương Hạo Vân. Chính vào lúc hắn sắp xông được vào Kim Phi, chân Phương Hạo Vân khẽ động, chắn ngay trước mặt hắn, ngẩng đầu lên, bóp chặt cánh tay mà Tưởng Đại Phát đang giơ lên.
Tưởng Đại Phát vốn định đánh Kim Phi một bạt tay, nhưng bây giờ, tay hắn có muốn động đậy cũng không động đậy được, tay của Phương Hạo Vân giống như đai sắt vậy, buộc chặt vào tay hắn, hắn cảm thấy tay mình như muốn đứt đến nơi.
Bình luận truyện