Hoán Kiểm Trọng Sinh
" Chị.....!"
Phương Hạo Vân thành thật nói : " Em thương chị.....chị, mỗi lần thấy chị buồn, trong lòng em thực ra cũng rất khó chịu......nói một câu rất tục đó là, đàn bà không rời khỏi đàn ông được, có lẽ câu nói này, với một người là em trai như em nói ra, có chút không hợp lí......nhưng quả thật nó rất có ý nghĩa."
" Đàn bà không rời khỏi đàn ông được?"
Phương Tuyết Di khẽ than thở một câu, cô cũng biết câu nói này, hơn nữa, cô là người phụ nữ có thể cảm nhận hàm nghĩa của câu nói này nhất. Nhưng, người đàn ông thuộc về cô đang ở đâu vậy? Ngược lại người đàn ông khiến cô cảm động này lại chính là em trai của cô....Cô thật sự không biết bản thân mình nên làm thế nào nữa? Lẽ nào cô thật sự phải cô độc đến già như vậy sao?
" Chị, chị có tâm sự gì sao?" Phương Hạo Vân phát hiện chị gái mình có chút thất thần, nhẹ nhàng hỏi một câu.
Phương Tuyết Di lấy lại tinh thần, lạnh lùng nói : " Không có....em hãy mát xa cho chị đi....chị mệt mỏi như vậy, chẳng phải đều là vì em sao?"
Phương Hạo Vân nghe thấy vậy, không nói thêm câu nào nữa, hắn chỉ tập trung vào mát xa cho Phương Tuyết Di, chân khí nội gia dần dần bị đẩy vào, không chỉ làm lưu thông khí huyết cho bộ não mệt mỏi của cô, thậm chí còn tiếp thêm một phần nhỏ chân khí vào cơ thể cô, chân khí chậm chạp chảy trong kinh mạch, giúp cô giải tỏa đi những mệt mỏi.
Phương Tuyết Di là một người bình thường, vì thế Phương Hạo Vân tỏ ra rất cẩn thận, truyền vào chậm chậm, hết sức chú ý, một chút cũng không dám lơ là.
Cùng với luồng chân khí lưu thông chậm chạp trong cơ thể Phương Tuyết Di, cô cảm nhận được một dòng nước ấm mềm mại không ngừng làm dịu cơ thể mình, trong lòng có một cảm giác không nói thành lời. Vô cùng ấm áp , ấm áp.....
Cô hy vọng giây phút này có thể là vĩnh hằng....
Đột nhiên, cô cảm thấy rất buồn đi tiểu, muốn nhịn cũng nhịn không được.....
"Hạo Vân, được rồi, không có chuyện gì nữa em đi trước đi. Chị sẽ giúp em chăm sóc cho Kỳ....." Lúc này Phương Hạo Vân đã không còn mang đến hưởng thụ nữa rồi, cơn buồn đi tiểu dường như ngày càng mãnh liệt hơn, cô sắp không nhịn được nữa rồi.
Lúc đầu Phương Hạo Vân ngây người ra một lúc, sau đó quay đầu ra nhìn biểu hiện của chị gái mình. Đột nhiên hắn liền hiểu ra. Hắn dùng chân khí giúp chị tẩy tủy, giờ đã có hiệu quả rồi.
" Chị, chị nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh đi....." Phương Hạo Vân nói toạc chuyện xấu hổ này của Tuyết Di ra.
Khuôn mặt Phương Tuyết Di đỏ bừng lên, không thèm để ý đến xấu hổ ngại ngùng gì nữa, vội vàng đi thẳng vào nhà vệ sinh....
Rất nhanh, Phương Hạo Vân liền nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, rõ ràng là chị đang đi tiểu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện Bất Hủ - https://truyenbathu.net
" Ah...!"
Phương Tuyết Di khẽ thở nhẹ một tiếng, cái cảm giác đó thật đẹp, thật sảng khoái, cô cảm giác cơ thể mình bỗng chốc nhẹ nhõm đi nhiều, tinh thần cũng yên ổn thỏa mái hơn nhiều.....
Kéo váy lên, Phương Tuyết Di đi đến trước gương chăm chú ngắm lại bản thân, một khuôn mặt đỏ bừng bừng như tích máu, giống như có thể vắt ra máu....mãi đến tận bây giờ, cô cũng không biết tại sao đột nhiên mình lại buồn đi tiểu? Lẽ nào là do dòng nước ấm áp chảy trong cơ thể lúc đó....
" Chị.....!"
Thấy thời gian chị mình ở trong nhà vệ sinh cũng khá lâu rồi không thấy ra, hơn nữa lại không có động tĩnh gì, Phương Hạo Vân có chút lo lắng, liệu có phải chuyện mình tẩy tủy có xảy ra vấn đề gì không, hắn vội vàng gọi.
Nghe thấy tiếng của Phương Hạo Vân, trái tim Phương Tuyết Di đập ngày càng nhanh hơn. Điều chỉnh lại trạng thái của mình một chút, cô giả bộ giận dữ nói : " Tên tiểu tử thối, gọi cái gì mà gọi, người ta đi vào nhà vệ sinh mà cũng không được yên ổn nữa....."
Vẫn có thể nói chuyện được, vậy chứng tỏ không có chuyện gì. Phương Hạo Vân thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục đợi chờ. Đối với việc tẩy tủy lần này, Phương Hạo Vân đã có mưu đồ từ lâu, nếu không phải trình độ kiểm soát chân khí nội gia hôm nay của hắn đã đạt đến cảnh giới mới có thể thu phát tự nhiên, hắn cũng không dám coi khinh mà thực hiện.
Hắn biết rất rõ chuyện tẩy tủy đối với chị gái hắn sẽ có nhiều lợi ích, nếu như không xảy ra bất kì chuyện ngoài ý muốn nào, trong thời gian mấy năm sau, chắc cô sẽ không có bất kì bệnh tật nào quấn lấy cơ thể nữa.
Đây cũng coi như Hạo Vân báo đáp cho cô....
Cho đến khi sắc mặt trở lại bình thường, Phương Tuyết Di mới rửa tay rồi đi ra ngoài. Cô phụng phịu nói với Phương Hạo Vân : " Vẫn chưa đi à, đợi chị ở đây làm gì. Chuyện chăm sóc cho Kỳ, chẳng phải chị đã nhận lời rồi sao?"
" Chị, chị có quen với Hứa Thiệu Đông không? Chị giúp em điều tra tập đoàn Đông Hải của hắn nhé?" Phương Hạo Vân nói ra mục đích thứ hai của hắn.
" Hạo Vân, em không sao đấy chứ, em không định phá đổ tập đoàn Đông Hải đấy chứ?" Nghe thấy lời nói của Phương Hạo Vân, Phương Tuyết Di bất giác nghĩ đến kết cục của bất động sản Thiên Hồng. Tuy đến bây giờ cô vẫn chưa có bằng chứng trực tiếp chứng minh bất động sản Thiên Hồng là do Phương Hạo Vân phá đổ. Nhưng trực giác của cô nói cho cô biết, chuyện này và hắn chắc chắn có quan hệ với nhau.
" Chị, chị coi em là loại người gì....Em là người thật thà, những chuyện vi phạm pháp luật kỉ cương, em sẽ không làm.....là thế này, tập đoàn Đằng Phi của em và tập đoàn Đông Hải có chút cạnh tranh trong làm ăn, em không hiểu gì về tình hình công ty này, vì thế mới muốn nhờ chị giúp đỡ em?" Phương Hạo Vân lạnh lùng nói.
" Hạo Vân, chị giúp em điều tra tài liệu về tập đoàn Đông Hải, chuyện đó tất nhiên là không có vấn đề gì, nhưng em phải bảo đảm với chị, tuyệt đối không được làm những chuyện phạm pháp trái với kỉ cương, có thể làm được không?" Phương Tuyết Di nói rất nghiêm túc.
" Uhm...!"
Phương Hạo Vân gật gật đầu, : " Chị, chị yên tâm đi, em làm việc luôn có chừng mực."
" Được, lúc nào có tin tức, chị sẽ thông báo cho em." Phương Tuyết Di thở phào một hơi, gật gật nói.
Sắc mặt Tần Tử Kiếm, Tần Tử Hoa, Kim Gia u ám ngồi trong phòng khách, không ai nói một câu gì. Xem ra, tâm trạng của bọn họ cũng rất nặng nề.
Đây đã là lần thứ ba trong mấy ngày nay rồi....
Không khí trong phòng khách có vẻ bị đè nén, khó chịu vô cùng.
Tần Tử Hoa cảm thấy mình sắp thở không ra hơi rồi, gã ngẩng đầu lên, thở phì phò nói : " Anh hai, hay là chúng ta nói với ba một tiếng, chuyện này không thể coi như thế này được.... sáu mươi đô chỉ mua được sự phục vụ thế này thôi sao, nói không làm là không làm nữa....Bây giờ sự việc cũng không làm xong, ngược lại còn tiết lộ tài liệu về người thuê là chúng ta cho Phương Hạo Vân biết, chuyện này là thế nào đây?"
Ánh mắt Tần Tử Kiếm chuyển hướng một chút, nhìn Kim gia, ý nghĩa thâm thúy nói : " Chúng ta bị bại lộ, chẳng có liên quan gì đến tổ chức sát thủ cả.....Ông nói có phải không? A Kim?"
Kim Gia hừ một tiếng, lạnh lùng nói : " Hai cậu muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra đi....."
"Được rồi, bây giờ có nói gì cũng vô dụng." Tần Tử Kiếm lặng lẽ thở dài một tiếng. Khuôn mặt có vẻ khó chịu nói : " Đại ca, chuyện này nói với ba cũng chẳng có ích gì....trong điện thoại ba đã nói rất rõ rồi, chuyện này đã không có bất kì con đường nào khác....em thấy, hay là tạm thời chúng ta kẹp đuôi làm người vậy, đừng tiếp tục chọc vào sát tinh nữa."
" Lẽ nào chúng ta lại không thể tìm một tổ chức sát thủ khác làm thay....Tôi không tin trên thế giới này lại không có ai có thể giết được Phương Hạo Vân......"
Tần Tử Hoa hung ác nói : " Nhất định phải giết chết tên tiểu tử này, nếu không, hắn mà vẫn còn sống, Tần gia chúng ta sẽ không được yên ổn......"
Kim Gia tiếp tục chủ đề này, quay sang nói với Tần Tử Kiếm : " Cậu hai, tôi cảm thấy cậu ấy nói rất có lí.....Phía đông không sáng, phía tây sáng. Chúng ta không nhất thiết phải rơi xuống chết từ một cành cây, có tiền còn sợ gì không tìm được sát thủ......"
" Các người thì biết gì?" Tần Tử Kiếm khinh thường hừ một tiếng rồi nói : " Người mà ba tìm trước đây là tổ chức sát thủ lớn mạnh nhất thế giới hiện nay....Bây giờ tin tức đơn hàng bị hủy ngang truyền ra ngoài, tổ chức sát thủ khác vốn không có gan dám nhận nhiệm vụ này nữa...."
" Vậy theo ý của cậu, bây giờ thì chúng ta nên làm thế nào? Vậy thật sự phải kẹp đuôi làm người rồi....Tần thiếu gia tôi từ lúc đẻ ra đến bây giờ, vẫn chưa từng bị nhục nhã như thế này bao giờ....Em trai, nếu cậu sợ rồi, vậy hãy trở về nước cậu đi. Chuyện này để anh giải quyết....anh không tin chuyện này....anh sẽ tìm sát thủ ở Hoa Hải....một người không được, anh sẽ tìm hai người, hai người không được anh sẽ tìm mười người.....tóm lại, anh tuyệt đối sẽ không để cho Phương Hạo Vân yên yên ổn ổn sống trên cái thế giới này đâu."
Tần Tử Hoa rất rõ, mâu thuẫn của gã và Phương Hạo Vân đã trở nên gay gắt như nước với lửa rồi. Nếu không phải Hạo Vân chết thì là gã chết, chuyện này vốn không có đường thoát nào khác....
" Đại ca, em khuyên anh vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn....trong điện thoại ba đã nói rất rõ rồi. Nếu chúng ta tiếp tục áp dụng phương pháp hành động, chỉ có thể chọc giận Phương Hạo Vân mà thôi...Đến lúc đó sợ cái thu được không đủ bù lại tổn hại."
Tần Tử Kiếm thành thật dặn dò : " Đừng tiếp tục lãng phí thời gian nữa, làng phí tiền của tự mình đi tìm cái chết....Em nói với anh, cứ cho anh tìm thấy một trăm sát thủ ở Hoa Hải, anh cũng không có chút cơ hội thắng nào cả...."
Tần Tử Kiếm lạnh lùng cười thầm, bọn chúng vốn không biết Thiên Đạo là tổ chức sát thủ như thế nào.......Bọn chúng cũng không rõ Thiên Đạo hủy ngang đơn hàng tượng trưng điều gì....Một người mà ngay cả Thiên Đạo cũng phải lùi ba bước, vậy thì lớn mạnh đến cỡ nào.
" A Kim, anh nói ...bây giờ chúng ta phải làm thế nào?" Tần Tử Hoa thấy thằng em không ủng hộ quyết định của mình,liền chuyển ánh mắt sang Kim Gia, hỏi ông.
Kim Gia đa mưu túc trí, gã sớm đã được Kim Phi cảnh báo lần nữa, Phương Hạo Vân là một tên ác quỷ, là một sát tinh, là một kẻ mà không thể thắng nổi hắn. Lúc đầu, gã cũng không để ý nhiều lắm. Nhưng bây giờ nhìn tình hình mà xét, lời cảnh báo của em gái quả chính xác. Tuy gã cũng không biết tổ chức sát thủ kia rốt cuộc lớn mạnh như thế nào, nhưng từ trong ánh mắt của chú hai gã đã nhìn ra sự sợ hãi.....
Không nghi ngờ gì nữa, Tần gia đã chọc giận một sát tinh mà đáng lẽ không nên chọc vào.
Nếu không muốn gây ra rắc rối mâu thuẫn càng lớn, bây giờ chỉ có một cách duy nhất đó chính là dàn xếp ổn thỏa, cụp đuôi làm người.
"Hai vị thiếu gia, A Kim cảm thấy, chúng ta cứ làm theo sự sắp xếp của lão gia đi......." Những lời nói này của Kim Gia có chút vô sỉ, nói mà như không nói.
" Lão hồ li...!"
Tần Tử Hoa cười lạnh trong lòng, quay đầu nói với Tần tử Kiếm : " Cậu em, ý của cậu thế nào?"
" Cụp đuôi làm người....!"
Thái độ của Tần Tử Kiếm có thể xác định rõ. Một người ngay cả Thiên Đạo cũng phải nhường ba phần, gã còn có thể làm gì đây.....tất nhiên, chuyện này sẽ không vì thế mà bỏ qua, gã quyết định liên lạc với gia tộc Morgan. Trong thế giới của Tần Tử Kiếm gã, vẫn chưa có khái niệm cụp đuôi làm người bao giờ.
……
Hôm nay là hội doanh nhân mỗi năm một lần trong giới thương gia. Không giống với trước đây, do hiện nay tình trạng khủng hoảng kinh tế đang lan rộng, khiến cuộc hội doanh nhân này ngày càng quan trọng hơn. Một số tổng giám đốc vốn định không tham dự hội nghị, hôm nay cũng đều đến nơi từ rất sớm, bọn họ hy vọng nhờ cuộc gặp gỡ này, có thể tìm được con đường làm ăn mới. Cuộc hội tụ giới thương gia có tính chất không chính thức, là có một số người chức to trong giới thương gia phát giấy mời mời đến. Địa điểm hôm nay được xác định ở một club tư nhân có tiếng là quán quân trong làng giải trí.
Màn đêm sắp buông xuống, bầu trời đầy ánh sao lấp lánh chiếu sáng mặt đất, Phương Hạo Vân và Bạch Lăng Kỳ đang ngồi tựa vai vào nhau, đi ô tô đên câu lạc tư nhân quán quân đó ở cùng ngoại ô.
Ngoài cửa đã đỗ chật những chiếc xe Mercedes-Benz, BMW, trên đường đi cũng không có gì quá hiếm gặp ở đây, Bently, Cadillac, Spyker....những cái nên có đều có cả.
Sau khi đỗ xe xong xuôi, thậm chí Phương Hạo Vân còn nhìn thấy mấy chiếc xe đời cổ dòng classic....hắn lạnh lùng thầm cười, các lão đại giới thương gia này, đây đâu gọi là cùng nhau bàn bạc tìm đối sách, hoàn toàn là đến để khoe khoang.
" Phương Thiếu gia, cậu cũng đến rồi à.....tốt quá rồi."
Đang định đi vào, đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc , quay đầu lại nhìn, thì ra là Vương Thế Phi cùng với Tiểu Điệp . Hôm nay Tiểu Điệp trang điểm vô cùng xinh đẹp, Trên mình khoác bộ váy dạ hội màu đen, càng làm tôn lên vẻ đẹp cao quý nhã nhặn, tự nhiên hào phóng. Nhưng so với người quốc sắc thiên hương như Bạch Lăng Kỳ, vẫn còn có chút cách xa. ...Tất nhiên trong lòng Vương Thế Phi, giữa hai người, hoàn toàn không có khoảng cách nào, đây gọi là trong mắt kẻ đang yêu, người yêu mình là đẹp nhất.
"Cùng vào trong đi..." Phương Hạo Vân lạnh lùng gật đầu nói
" Kỳ, không ngờ bạn cũng đến...." bốn người cùng đang bước vào, lại nghe thấy đằng sau vọng lại giọng nói quen thuộc.
Phương Hạo Vân khẽ quay đầu lại, nhìn cái là thấy ngay người đi một mình đến Hứa Mộc Bạch. Bộ lễ phục màu trắng của gã, khiến cho vẻ phong độ nhẹ nhàng vốn có của gã lại càng trở lên chói lọi.
Nhưng Vương Thế Phi nhìn thế nào vẫn cảm thấy con gà ngu đần này vẫn là một khuôn mặt vô sỉ.
Sắc mặt Bạch Lăng Kỳ hơi hơi thay đổi, chỉ vội vàng nhìn một cái, rồi không thèm để ý đến Hứa Mộc Bạch nữa, thậm chí ngay cả câu chào hỏi cô cũng không chào. Có thể thấy Bạch Lăng Kỳ ghét gã đến mức nào.
" Hứa thiếu gia, lâu ngày không gặp, anh càng ngày càng giống kẻ não tàn....." Vương Thế Phi cười gian xảo một tiếng nói : " Hẹn hôm khác, tôi mời anh uống trà....Tốt nhất bây giờ anh nên biến đi xa ra."
Chương 378: Cụp đuôi làm người
" Chị.....!"
Phương Hạo Vân thành thật nói : " Em thương chị.....chị, mỗi lần thấy chị buồn, trong lòng em thực ra cũng rất khó chịu......nói một câu rất tục đó là, đàn bà không rời khỏi đàn ông được, có lẽ câu nói này, với một người là em trai như em nói ra, có chút không hợp lí......nhưng quả thật nó rất có ý nghĩa."
" Đàn bà không rời khỏi đàn ông được?"
Phương Tuyết Di khẽ than thở một câu, cô cũng biết câu nói này, hơn nữa, cô là người phụ nữ có thể cảm nhận hàm nghĩa của câu nói này nhất. Nhưng, người đàn ông thuộc về cô đang ở đâu vậy? Ngược lại người đàn ông khiến cô cảm động này lại chính là em trai của cô....Cô thật sự không biết bản thân mình nên làm thế nào nữa? Lẽ nào cô thật sự phải cô độc đến già như vậy sao?
" Chị, chị có tâm sự gì sao?" Phương Hạo Vân phát hiện chị gái mình có chút thất thần, nhẹ nhàng hỏi một câu.
Phương Tuyết Di lấy lại tinh thần, lạnh lùng nói : " Không có....em hãy mát xa cho chị đi....chị mệt mỏi như vậy, chẳng phải đều là vì em sao?"
Phương Hạo Vân nghe thấy vậy, không nói thêm câu nào nữa, hắn chỉ tập trung vào mát xa cho Phương Tuyết Di, chân khí nội gia dần dần bị đẩy vào, không chỉ làm lưu thông khí huyết cho bộ não mệt mỏi của cô, thậm chí còn tiếp thêm một phần nhỏ chân khí vào cơ thể cô, chân khí chậm chạp chảy trong kinh mạch, giúp cô giải tỏa đi những mệt mỏi.
Phương Tuyết Di là một người bình thường, vì thế Phương Hạo Vân tỏ ra rất cẩn thận, truyền vào chậm chậm, hết sức chú ý, một chút cũng không dám lơ là.
Cùng với luồng chân khí lưu thông chậm chạp trong cơ thể Phương Tuyết Di, cô cảm nhận được một dòng nước ấm mềm mại không ngừng làm dịu cơ thể mình, trong lòng có một cảm giác không nói thành lời. Vô cùng ấm áp , ấm áp.....
Cô hy vọng giây phút này có thể là vĩnh hằng....
Đột nhiên, cô cảm thấy rất buồn đi tiểu, muốn nhịn cũng nhịn không được.....
"Hạo Vân, được rồi, không có chuyện gì nữa em đi trước đi. Chị sẽ giúp em chăm sóc cho Kỳ....." Lúc này Phương Hạo Vân đã không còn mang đến hưởng thụ nữa rồi, cơn buồn đi tiểu dường như ngày càng mãnh liệt hơn, cô sắp không nhịn được nữa rồi.
Lúc đầu Phương Hạo Vân ngây người ra một lúc, sau đó quay đầu ra nhìn biểu hiện của chị gái mình. Đột nhiên hắn liền hiểu ra. Hắn dùng chân khí giúp chị tẩy tủy, giờ đã có hiệu quả rồi.
" Chị, chị nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh đi....." Phương Hạo Vân nói toạc chuyện xấu hổ này của Tuyết Di ra.
Khuôn mặt Phương Tuyết Di đỏ bừng lên, không thèm để ý đến xấu hổ ngại ngùng gì nữa, vội vàng đi thẳng vào nhà vệ sinh....
Rất nhanh, Phương Hạo Vân liền nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, rõ ràng là chị đang đi tiểu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện Bất Hủ - https://truyenbathu.net
" Ah...!"
Phương Tuyết Di khẽ thở nhẹ một tiếng, cái cảm giác đó thật đẹp, thật sảng khoái, cô cảm giác cơ thể mình bỗng chốc nhẹ nhõm đi nhiều, tinh thần cũng yên ổn thỏa mái hơn nhiều.....
Kéo váy lên, Phương Tuyết Di đi đến trước gương chăm chú ngắm lại bản thân, một khuôn mặt đỏ bừng bừng như tích máu, giống như có thể vắt ra máu....mãi đến tận bây giờ, cô cũng không biết tại sao đột nhiên mình lại buồn đi tiểu? Lẽ nào là do dòng nước ấm áp chảy trong cơ thể lúc đó....
" Chị.....!"
Thấy thời gian chị mình ở trong nhà vệ sinh cũng khá lâu rồi không thấy ra, hơn nữa lại không có động tĩnh gì, Phương Hạo Vân có chút lo lắng, liệu có phải chuyện mình tẩy tủy có xảy ra vấn đề gì không, hắn vội vàng gọi.
Nghe thấy tiếng của Phương Hạo Vân, trái tim Phương Tuyết Di đập ngày càng nhanh hơn. Điều chỉnh lại trạng thái của mình một chút, cô giả bộ giận dữ nói : " Tên tiểu tử thối, gọi cái gì mà gọi, người ta đi vào nhà vệ sinh mà cũng không được yên ổn nữa....."
Vẫn có thể nói chuyện được, vậy chứng tỏ không có chuyện gì. Phương Hạo Vân thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục đợi chờ. Đối với việc tẩy tủy lần này, Phương Hạo Vân đã có mưu đồ từ lâu, nếu không phải trình độ kiểm soát chân khí nội gia hôm nay của hắn đã đạt đến cảnh giới mới có thể thu phát tự nhiên, hắn cũng không dám coi khinh mà thực hiện.
Hắn biết rất rõ chuyện tẩy tủy đối với chị gái hắn sẽ có nhiều lợi ích, nếu như không xảy ra bất kì chuyện ngoài ý muốn nào, trong thời gian mấy năm sau, chắc cô sẽ không có bất kì bệnh tật nào quấn lấy cơ thể nữa.
Đây cũng coi như Hạo Vân báo đáp cho cô....
Cho đến khi sắc mặt trở lại bình thường, Phương Tuyết Di mới rửa tay rồi đi ra ngoài. Cô phụng phịu nói với Phương Hạo Vân : " Vẫn chưa đi à, đợi chị ở đây làm gì. Chuyện chăm sóc cho Kỳ, chẳng phải chị đã nhận lời rồi sao?"
" Chị, chị có quen với Hứa Thiệu Đông không? Chị giúp em điều tra tập đoàn Đông Hải của hắn nhé?" Phương Hạo Vân nói ra mục đích thứ hai của hắn.
" Hạo Vân, em không sao đấy chứ, em không định phá đổ tập đoàn Đông Hải đấy chứ?" Nghe thấy lời nói của Phương Hạo Vân, Phương Tuyết Di bất giác nghĩ đến kết cục của bất động sản Thiên Hồng. Tuy đến bây giờ cô vẫn chưa có bằng chứng trực tiếp chứng minh bất động sản Thiên Hồng là do Phương Hạo Vân phá đổ. Nhưng trực giác của cô nói cho cô biết, chuyện này và hắn chắc chắn có quan hệ với nhau.
" Chị, chị coi em là loại người gì....Em là người thật thà, những chuyện vi phạm pháp luật kỉ cương, em sẽ không làm.....là thế này, tập đoàn Đằng Phi của em và tập đoàn Đông Hải có chút cạnh tranh trong làm ăn, em không hiểu gì về tình hình công ty này, vì thế mới muốn nhờ chị giúp đỡ em?" Phương Hạo Vân lạnh lùng nói.
" Hạo Vân, chị giúp em điều tra tài liệu về tập đoàn Đông Hải, chuyện đó tất nhiên là không có vấn đề gì, nhưng em phải bảo đảm với chị, tuyệt đối không được làm những chuyện phạm pháp trái với kỉ cương, có thể làm được không?" Phương Tuyết Di nói rất nghiêm túc.
" Uhm...!"
Phương Hạo Vân gật gật đầu, : " Chị, chị yên tâm đi, em làm việc luôn có chừng mực."
" Được, lúc nào có tin tức, chị sẽ thông báo cho em." Phương Tuyết Di thở phào một hơi, gật gật nói.
Sắc mặt Tần Tử Kiếm, Tần Tử Hoa, Kim Gia u ám ngồi trong phòng khách, không ai nói một câu gì. Xem ra, tâm trạng của bọn họ cũng rất nặng nề.
Đây đã là lần thứ ba trong mấy ngày nay rồi....
Không khí trong phòng khách có vẻ bị đè nén, khó chịu vô cùng.
Tần Tử Hoa cảm thấy mình sắp thở không ra hơi rồi, gã ngẩng đầu lên, thở phì phò nói : " Anh hai, hay là chúng ta nói với ba một tiếng, chuyện này không thể coi như thế này được.... sáu mươi đô chỉ mua được sự phục vụ thế này thôi sao, nói không làm là không làm nữa....Bây giờ sự việc cũng không làm xong, ngược lại còn tiết lộ tài liệu về người thuê là chúng ta cho Phương Hạo Vân biết, chuyện này là thế nào đây?"
Ánh mắt Tần Tử Kiếm chuyển hướng một chút, nhìn Kim gia, ý nghĩa thâm thúy nói : " Chúng ta bị bại lộ, chẳng có liên quan gì đến tổ chức sát thủ cả.....Ông nói có phải không? A Kim?"
Kim Gia hừ một tiếng, lạnh lùng nói : " Hai cậu muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra đi....."
"Được rồi, bây giờ có nói gì cũng vô dụng." Tần Tử Kiếm lặng lẽ thở dài một tiếng. Khuôn mặt có vẻ khó chịu nói : " Đại ca, chuyện này nói với ba cũng chẳng có ích gì....trong điện thoại ba đã nói rất rõ rồi, chuyện này đã không có bất kì con đường nào khác....em thấy, hay là tạm thời chúng ta kẹp đuôi làm người vậy, đừng tiếp tục chọc vào sát tinh nữa."
" Lẽ nào chúng ta lại không thể tìm một tổ chức sát thủ khác làm thay....Tôi không tin trên thế giới này lại không có ai có thể giết được Phương Hạo Vân......"
Tần Tử Hoa hung ác nói : " Nhất định phải giết chết tên tiểu tử này, nếu không, hắn mà vẫn còn sống, Tần gia chúng ta sẽ không được yên ổn......"
Kim Gia tiếp tục chủ đề này, quay sang nói với Tần Tử Kiếm : " Cậu hai, tôi cảm thấy cậu ấy nói rất có lí.....Phía đông không sáng, phía tây sáng. Chúng ta không nhất thiết phải rơi xuống chết từ một cành cây, có tiền còn sợ gì không tìm được sát thủ......"
" Các người thì biết gì?" Tần Tử Kiếm khinh thường hừ một tiếng rồi nói : " Người mà ba tìm trước đây là tổ chức sát thủ lớn mạnh nhất thế giới hiện nay....Bây giờ tin tức đơn hàng bị hủy ngang truyền ra ngoài, tổ chức sát thủ khác vốn không có gan dám nhận nhiệm vụ này nữa...."
" Vậy theo ý của cậu, bây giờ thì chúng ta nên làm thế nào? Vậy thật sự phải kẹp đuôi làm người rồi....Tần thiếu gia tôi từ lúc đẻ ra đến bây giờ, vẫn chưa từng bị nhục nhã như thế này bao giờ....Em trai, nếu cậu sợ rồi, vậy hãy trở về nước cậu đi. Chuyện này để anh giải quyết....anh không tin chuyện này....anh sẽ tìm sát thủ ở Hoa Hải....một người không được, anh sẽ tìm hai người, hai người không được anh sẽ tìm mười người.....tóm lại, anh tuyệt đối sẽ không để cho Phương Hạo Vân yên yên ổn ổn sống trên cái thế giới này đâu."
Tần Tử Hoa rất rõ, mâu thuẫn của gã và Phương Hạo Vân đã trở nên gay gắt như nước với lửa rồi. Nếu không phải Hạo Vân chết thì là gã chết, chuyện này vốn không có đường thoát nào khác....
" Đại ca, em khuyên anh vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn....trong điện thoại ba đã nói rất rõ rồi. Nếu chúng ta tiếp tục áp dụng phương pháp hành động, chỉ có thể chọc giận Phương Hạo Vân mà thôi...Đến lúc đó sợ cái thu được không đủ bù lại tổn hại."
Tần Tử Kiếm thành thật dặn dò : " Đừng tiếp tục lãng phí thời gian nữa, làng phí tiền của tự mình đi tìm cái chết....Em nói với anh, cứ cho anh tìm thấy một trăm sát thủ ở Hoa Hải, anh cũng không có chút cơ hội thắng nào cả...."
Tần Tử Kiếm lạnh lùng cười thầm, bọn chúng vốn không biết Thiên Đạo là tổ chức sát thủ như thế nào.......Bọn chúng cũng không rõ Thiên Đạo hủy ngang đơn hàng tượng trưng điều gì....Một người mà ngay cả Thiên Đạo cũng phải lùi ba bước, vậy thì lớn mạnh đến cỡ nào.
" A Kim, anh nói ...bây giờ chúng ta phải làm thế nào?" Tần Tử Hoa thấy thằng em không ủng hộ quyết định của mình,liền chuyển ánh mắt sang Kim Gia, hỏi ông.
Kim Gia đa mưu túc trí, gã sớm đã được Kim Phi cảnh báo lần nữa, Phương Hạo Vân là một tên ác quỷ, là một sát tinh, là một kẻ mà không thể thắng nổi hắn. Lúc đầu, gã cũng không để ý nhiều lắm. Nhưng bây giờ nhìn tình hình mà xét, lời cảnh báo của em gái quả chính xác. Tuy gã cũng không biết tổ chức sát thủ kia rốt cuộc lớn mạnh như thế nào, nhưng từ trong ánh mắt của chú hai gã đã nhìn ra sự sợ hãi.....
Không nghi ngờ gì nữa, Tần gia đã chọc giận một sát tinh mà đáng lẽ không nên chọc vào.
Nếu không muốn gây ra rắc rối mâu thuẫn càng lớn, bây giờ chỉ có một cách duy nhất đó chính là dàn xếp ổn thỏa, cụp đuôi làm người.
"Hai vị thiếu gia, A Kim cảm thấy, chúng ta cứ làm theo sự sắp xếp của lão gia đi......." Những lời nói này của Kim Gia có chút vô sỉ, nói mà như không nói.
" Lão hồ li...!"
Tần Tử Hoa cười lạnh trong lòng, quay đầu nói với Tần tử Kiếm : " Cậu em, ý của cậu thế nào?"
" Cụp đuôi làm người....!"
Thái độ của Tần Tử Kiếm có thể xác định rõ. Một người ngay cả Thiên Đạo cũng phải nhường ba phần, gã còn có thể làm gì đây.....tất nhiên, chuyện này sẽ không vì thế mà bỏ qua, gã quyết định liên lạc với gia tộc Morgan. Trong thế giới của Tần Tử Kiếm gã, vẫn chưa có khái niệm cụp đuôi làm người bao giờ.
……
Hôm nay là hội doanh nhân mỗi năm một lần trong giới thương gia. Không giống với trước đây, do hiện nay tình trạng khủng hoảng kinh tế đang lan rộng, khiến cuộc hội doanh nhân này ngày càng quan trọng hơn. Một số tổng giám đốc vốn định không tham dự hội nghị, hôm nay cũng đều đến nơi từ rất sớm, bọn họ hy vọng nhờ cuộc gặp gỡ này, có thể tìm được con đường làm ăn mới. Cuộc hội tụ giới thương gia có tính chất không chính thức, là có một số người chức to trong giới thương gia phát giấy mời mời đến. Địa điểm hôm nay được xác định ở một club tư nhân có tiếng là quán quân trong làng giải trí.
Màn đêm sắp buông xuống, bầu trời đầy ánh sao lấp lánh chiếu sáng mặt đất, Phương Hạo Vân và Bạch Lăng Kỳ đang ngồi tựa vai vào nhau, đi ô tô đên câu lạc tư nhân quán quân đó ở cùng ngoại ô.
Ngoài cửa đã đỗ chật những chiếc xe Mercedes-Benz, BMW, trên đường đi cũng không có gì quá hiếm gặp ở đây, Bently, Cadillac, Spyker....những cái nên có đều có cả.
Sau khi đỗ xe xong xuôi, thậm chí Phương Hạo Vân còn nhìn thấy mấy chiếc xe đời cổ dòng classic....hắn lạnh lùng thầm cười, các lão đại giới thương gia này, đây đâu gọi là cùng nhau bàn bạc tìm đối sách, hoàn toàn là đến để khoe khoang.
" Phương Thiếu gia, cậu cũng đến rồi à.....tốt quá rồi."
Đang định đi vào, đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc , quay đầu lại nhìn, thì ra là Vương Thế Phi cùng với Tiểu Điệp . Hôm nay Tiểu Điệp trang điểm vô cùng xinh đẹp, Trên mình khoác bộ váy dạ hội màu đen, càng làm tôn lên vẻ đẹp cao quý nhã nhặn, tự nhiên hào phóng. Nhưng so với người quốc sắc thiên hương như Bạch Lăng Kỳ, vẫn còn có chút cách xa. ...Tất nhiên trong lòng Vương Thế Phi, giữa hai người, hoàn toàn không có khoảng cách nào, đây gọi là trong mắt kẻ đang yêu, người yêu mình là đẹp nhất.
"Cùng vào trong đi..." Phương Hạo Vân lạnh lùng gật đầu nói
" Kỳ, không ngờ bạn cũng đến...." bốn người cùng đang bước vào, lại nghe thấy đằng sau vọng lại giọng nói quen thuộc.
Phương Hạo Vân khẽ quay đầu lại, nhìn cái là thấy ngay người đi một mình đến Hứa Mộc Bạch. Bộ lễ phục màu trắng của gã, khiến cho vẻ phong độ nhẹ nhàng vốn có của gã lại càng trở lên chói lọi.
Nhưng Vương Thế Phi nhìn thế nào vẫn cảm thấy con gà ngu đần này vẫn là một khuôn mặt vô sỉ.
Sắc mặt Bạch Lăng Kỳ hơi hơi thay đổi, chỉ vội vàng nhìn một cái, rồi không thèm để ý đến Hứa Mộc Bạch nữa, thậm chí ngay cả câu chào hỏi cô cũng không chào. Có thể thấy Bạch Lăng Kỳ ghét gã đến mức nào.
" Hứa thiếu gia, lâu ngày không gặp, anh càng ngày càng giống kẻ não tàn....." Vương Thế Phi cười gian xảo một tiếng nói : " Hẹn hôm khác, tôi mời anh uống trà....Tốt nhất bây giờ anh nên biến đi xa ra."
Bình luận truyện