Hoán Kiểm Trọng Sinh
Gã đâu có biết, đây không phải là các nhân viên cảnh sát ác, mà người mà gã đã đắc tội ác......
Phương Hạo Vân ở trong tiểu khu Lam Tâm Hoa Viên, sau khi nhận được điện thoại thông báo của Trần Thiên Huy, khóe miệng hắn lộ ra nụ cười, đại cục đã xong, lần này Hứa gia coi như đã hoàn toàn hết đời.
Tất nhiên chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách Phương Hạo Vân thủ đoạn tàn nhẫn. Quan trọng đó là Hứa gia cũng không thua kém gì.Những năm gần đây Hứa Mộc Bạch cũng có liên quan đến rất nhiều vụ cường bạo, làm nhục phụ nữ....Thậm chí trong tay gã vẫn còn một mạng người, gã có ngày hôm nay, hoàn toàn là trừng phạt đúng tội. Còn về Hứa gia......Tập đoàn Đông Hải nổi tiếng ở thành phố Hoa Hải, cũng không trong sạch gì. Thông qua kết quả thẩm tra của đội điều tra kinh tế, tập đoàn Đông Hải cũng là nghi phạm với nhiều vụ góp vốn phi pháp. Số tiền phạm pháp đạt đến năm mươi triệu nhân dân tệ, số nạn nhân lên đến một trăm người.....Đồng thời, tập đoàn Đông Hải còn có liên quan đến vụ lừa gạt tài khoản của ngân hàng ....hành vi phạm tội nhiều như vậy, cũng không uổng công Phương Hạo Vân đã tự nguyện đi đến cục cảnh sát một chuyến...... Nguồn: https://truyenbathu.net
Sau khi Kim Phi biết được chuyện này, liền vội vàng gọi anh trai là Kim Gia đến, quyết định ra mặt can thiệp. Hy vọng hắn có thể sớm đưa ra phán quyết, đừng tiếp tục dính dáng với Tần gia nữa....Thủ đoạn của Phương Hạo Vân quả là quá độc ác, từ Mặt Sẹo cho đến Tưởng Đại Phát, rồi bây giờ thì là Hứa gia.....Xem ra, người nào đắc tội với Phương Hạo Vân cũng có thể có kết cục như vậy.....thật sự là máu chảy đầm đìa.
" Anh....Kết cục của Hứa gia anh đều đã nhìn thấy rồi. Hai vị Phó bí thư nắm quyền trong thành phố cũng không trụ nổi nữa, toàn bộ đã bị lôi xuống hết rồi....Ngay cả tập đoàn Đông Hải cũng bị niêm phong điều tra rồi....Thủ đoạn của Phương Hạo Vân thực sự rất tàn nhẫn. Anh xem Tần gia sớm muộn cũng bước theo gót bọn họ mà thôi."
Kim Phi tận tình khuyên bảo: " Anh bán mạng cho Tần gia nhiều năm như vậy rồi, cũng nên có dự định gì cho bản thân mình chứ."
Kim Gia lặng lẽ thở dài một tiếng, trước một ví dụ đẫm máu trước mặt, gã há có thể thờ ơ chứ....huống hồ, ngay cả tổ chức sát thủ hàng đầu thế giới cũng phải lùi bước trước Phương Hạo Vân, Tần gia làm sao có thể là đối thủ chứ. Thực ra những ngày này, Kim Gia đã nghĩ đến con đường sau này của mình rồi. Chỉ là bây giờ gã vẫn chưa thể hạ được quyết tâm, gã là người biết ân thì báo. Lão gia của Tần gia đối xử với gã thì quả thật là không có gì phải nói, những năm này, nếu không có lão gia của Tần gia, làm sao gã có được oai phong như ngày hôm nay. Thế nhưng hai vị công tử nhà Tần gia thì quả là khiến cho người khác phải thất vọng, trước đây vẫn còn hy vọng có cậu công tử thứ hai, nhưng kết quả lại ngược lại. Tên tiểu tử đó vốn không có lòng kết giao, ngược lại còn sinh ra tính lợi dụng. Quan trọng hơn đó chính là, Tần gia đã chọc vào người không nên chọc vào.....
" Phi Phi, có một chuyện mà từ trước đến nay anh vẫn chưa nói với em....."
Nói đến đây, Kim Gia dừng lại một chút. Nhìn khuôn mặt em gái mình, thành thật nói : " Tần gia đã nhận được thông báo của bên Anh, tổ chức sát thủ đã quyết định dừng hẳn ám sát Phương Hạo Vân rồi.....Lão gia của Tần gia nhấn mạnh lại một lần nữa, sau này phàm là người nhà họ Tần đều không được có bất kì mâu thuẫn nào với Phương Hạo Vân. Những ngày này, anh cũng vẫn luôn nghĩ, rốt cuộc thì phải làm thế nào? Thế nhưng cuối cùng anh lại không hạ được quyết tâm. Phi Phi, em và anh sống nương tựa vào nhau ma lớn lên, cách làm người của anh chắc chắn trong lòng em phải rất rõ, một giọt ơn nghĩa cũng sẽ lấy cả dòng suối để báo đáp, nếu không có Tần lão gia, bây giờ anh vẫn là A Kim, chứ không phải Kim Gia....."
Kim Phi nghe vậy, bỗng chốc thấy rất kinh ngạc, sau đó liền cười nói : " Ha ha.....Xem ra em đúng là có con mắt nhìn xa trong rộng, em sớm đã biết tổ chức sát thủ không giải quyết nổi vụ này. Bây giờ quả nhiên là như vậy....Nhưng em vẫn có chút hiếu kỳ, đã là tổ chức sát thủ hàng đầu thế giới, tại sao bọn họ lại sợ Phương Hạo Vân. Phương Hạo Vân đúng là rất mạnh, nhưng cũng không vì thế mà khiến cho tổ chức này phải sợ được......."
Nói đến đây, Kim Phi bèn chuyển ánh mắt sang nhìn anh trai mình.
Kim Gia tiếp tục chủ đề đó nói : " Tổ chức sát thủ không có lời giải thích nào với việc hủy ngang đơn hàng cả. Đối với chuyện này, Tần gia cũng không dám có bất kì dị nghị nào cả......"
" Anh, điều này đã nói rõ một điều, tổ chức sát thủ này tuyệt đối không phải là Tần gia có thể chọc vào được....đồng thời cũng gián tiếp chứng minh rằng Phương Hạo Vân cũng rất đáng sợ. Anh, em nói anh đừng do dự nữa. Sớm đưa ra quyết định đi.......Một khi Phương Hạo Vân đã liệt anh vào người nhà Tần gia rồi, đến lúc đó anh muốn cũng không kịp nữa đâu."
Hôm nay Kim Phi nhất định phải bắt anh trai mình cho cô một lời chắc chắn. Nếu không trong lòng cô thật sự không yên tâm.
" Phi Phi, nếu không thì như vậy đi, em cứ để cho anh nghĩ thêm vài ngày nữa.....Sau lưng Tần gia còn có gia tộc Morgan, anh nghĩ Phương Hạo Vân có lẽ vẫn chưa muốn đối đầu với gia tộc Morgan đâu?" Kim Gia trầm lặng nói : " Anh không thể làm kẻ tiểu nhân vong ân phụ nghĩa được....."
" Anh....anh sao lại cố chấp như thế.....Nhưng năm gần đây anh đi theo Tần gia làm thân trâu ngựa. Tất cả mọi thứ của Tần gia ở Hoa Hải này đều là do anh nỗ lực mà lên. Em cảm thấy những gì anh nợ Tần gia cũng đã bù lại đủ rồi....."
Kim Phi không cam tâm nói : " Hãy tỉnh lại đi, anh trung thành với Tần gia như vậy, Người nhà họ Tần chưa chắc đã coi anh là người trong nhà.....Anh, anh nói nếu anh có mệnh hệ gì, em biết phải làm sao đây?"
Thấy khóe mắt em gái mình đỏ lên, trong lòng Kim Gia có chút cảm động. Nhưng cuối cùng gã vẫn hạ quyết tâm không nói ra một câu nói chắc chắn.
" Phi Phi, xin lỗi em. hôm nay anh thật sự không thể nhận lời với em được, hãy cho anh thời gian mấy ngày nữa.....ít nhất, có một số chuyện, anh cũng phải giao lại cho Tần lão gia một chút." Kim Gia thành thật nói.
Kim Phi âm thầm thở dài một tiếng, nghĩ ngợi một chút rồi nói : " Được.....nhưng anh, anh phải tranh thủ thời gian, em thấy sau khi Hứa gia xong đời, mục tiêu kế tiếp của Phương Hạo Vân có thể chính là Tần gia."
……
Trong thời gian mấy ngày, đã hoàn toàn làm rõ hành vi phạm tội của Văn phó bí thư và Triệu phó bí thư và cả Ngô Tư, đồng thời đã làm xong văn bản báo cáo, đệ trình lên chính quyền thành ủy thành phố Hoa Hải.
Sau khi Lâm Quốc Đống và Dương Vọng Giang xem qua bản báo cáo đó trong lòng thấy vô cùng kinh ngạc đến mức khó mà tưởng tượng được. Tuy họ sớm đã chuẩn bị tốt những dự định cho trường hợp xấu nhất, nhưng bản báo cáo bày ra trước mặt họ vẫn khiến cho bọn họ có chút giật mình. Ngoài ba người Văn phó bí thư, Triệu phó bí thư, Ngô Tư, điều tra ra những cán bộ nhân viên có liên quan lên đến hơn hai mươi người. Trong đó hơn một nửa là cán bộ cấp phó phòng.
Ánh mắt Lâm Quốc Đống bỗng chốc trở lên ảm đạm sầm hẳn xuống. Sắc mặt Dương Vọng Giang cũng có chút sầm xuống.....Bộ máy của thành phố Hoa Hải xuất hiện những quan chức như thế này, chẳng khác nào một cái tát mạnh vào mặt ông ta và Lâm Quốc Đống.
Bây giờ trong nước đã nổi lên cơ chế truy hỏi trách nhiệm. Nếu có người muốn thông qua chuyện này mà rêu rao ra ngoài, trách nhiệm của ông và Lâm Quốc Đống chắc chắn là không thể thiếu được.
Nghiêm trọng một chút, còn ảnh hưởng đến tiền đồ của bọn họ.
Dương Vọng Giang không ham hố làm quan, nhưng ông cũng không muốn con đường làm quan của mình vì thế mà dừng bước. Ông vẫn còn muốn vị trí này có thể giữ thêm mấy năm nữa. Cống hiến thêm cho nhân dân, làm một số việc cho nhân dân, tiện thể cũng thể hiện nguyện vọng của mình.
Thậm chí trong lòng Lâm Quốc Đống còn xuất hiện suy nghĩ tự nhận lỗi rồi từ chức. Nhưng cuối cùng ông cũng không nhịn được, không làm chuyện ngốc nghếch như vậy....ông không ngừng cảnh cáo mình, nhất định phải vững vàng, nhất định phải vững vàng....chuyện này nên giải quyết như thế nào. Cấp trên cũng đã nhúng tay vào rồi, tự nhiên cũng có bọn họ đến tham gia, ông và Dương Vọng Giang có cần phải chịu trách nhiệm hay không, còn phải xem ý cấp trên như thế nào đã.....Bình tâm mà nói, chắc chắn ông phải chịu trách nhiệm vì dùng người không tốt, nhưng sự việc này xét cho cùng thì vẫn phải trách bản thân những quan chức đã làm ra chuyện này. Nguyên nhân bên trong mới chính là nhân tố quyết định chính.
Con người vốn luôn thay đổi. Lúc trước Lâm Quốc Đống có lòng tin đảm bảo những quan chức mình lựa chọn đều là thanh liêm, nhưng lại không thể bảo đảm bọn họ sẽ mãi mãi thanh liêm.
Chính trong những ngày mà hai người hoảng loạn không yên, tổ công tác đã rút lui khỏi thành phố Hoa Hải. Đồng thời giao lại cho chính quyền thành ủy thành phố toàn bộ các quan chức có liên quan đến vụ án, để cho bọn họ giải quyết, sau khi xong việc, chỉ cần nộp lên một bản báo cáo kết quả giải quyết là được.
Còn về chuyện truy cứu trách nhiệm của hai người, lại hoàn toàn không xảy ra.
Dương Vọng Giang và Lâm Quốc Đống không ngừng lặng lẽ tự chúc mừng mình......sau những kinh nghiệm xương máu, bắt đầu nghiêm trị trừng phạt những tên bại loại này, đồng thời hai người cũng tăng cường quy hoạch chống tham nhũng đề cao liêm khiết, hai người bọn họ đều có một suy nghĩ chung, bộ máy của thành phố Hoa Hải sẽ không thể xảy ra chuyện một lần nữa, nếu không.....bọn họ thật sự không còn mặt mũi nào đối mặt với nhân dân của thành phố Hoa Hải nữa.
Dưới sự tham gia của chính hai người đứng đầu chính quyền thành ủy thành phố, tất cả các quan chức có liên quan đến vụ án đều bị đình chức điều tra, giao cho cơ quan tư pháp tiến hành thẩm phán. Đợi bọn họ nếm đủ cuộc sống sau song sắt....
Nghĩ đến những chỗ trống của các quan chức phạm tội đó cần phải bổ sung, các nhà lãnh đạo thành phố đã thống nhất cho rằng, hội đồng thành ủy thành phố cần đề bạt lại một đồng chí có tư tưởng vững chắc, tố chất vững chắc có thể vượt qua khó khăn. Trong đó cục trưởng thành phố trong hội nghị thường vụ đã đề xuất Trương Bưu đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố đảm nhiệm phó cục trưởng thường vụ cục quản lí hành chính thành phố.
Vì vậy, qua thảo luận của ủy ban thường ủy, các ủy viên đã bỏ phiếu biểu quyết, Trương Bưu đã được toàn bộ số phiếu thông qua chọn làm phó cục trưởng thường vụ cục quản lí hành chính thành phố.
Đồng thời, còn lại các vị trí còn trống của các lãnh đạo các cơ quan cũng cần bổ sung, người nào cũng đều thông qua sự lựa chọn tỉ mỉ của Lâm Quốc Đống và Dương Vọng Giang.
Sau khi sự việc được giải quyết hoàn toàn, tập đoàn Đông Hải của Hứa gia đã hoàn toàn biến mất trong thành phố Hoa Hải....Vào ngày tòa án tiến hành điều tra niêm phong tập đoàn Đông Hải, rất nhiều người dân thành phố đã đến xem, mọi người đều vỗ tay hoan hô, đây cũng coi như thuận theo ý dân....
Ánh trăng sáng rực chiếu sáng cả mặt đất, sắc trắng chói lọi và sắc vàng của ánh đèn tôn thêm vẻ đẹp của nhau. Tăng thêm một vẻ đẹp cho thành phố.
Lại một phiền phức đã được giải quyết, trong lòng Phương Hạo Vân tràn đầy niềm vui sướng.....Trong đó còn có niềm vui vì đã báo được thù, cũng vui vì trừ hại cho nhân dân.....
Trên thực tế, lúc vạch ra những chuyện này, hắn cũng không biết kết quả sẽ như thế này. Vì lúc đầu hắn cũng không biết Hứa gia lại không biết thua thiệt như thế.
" Anh Hạo Vân, sao anh lại thất thần như vậy......Người ta lâu lắm rồi không gặp anh, khó khăn lắm hôm nay mới hẹn anh ra ngoài đi dạo phố. Nhưng anh lại luôn không tập trung như vậy......nếu anh không muốn thì thôi, em cũng không muốn ép anh nữa....." Hàn Tuyết Nhi cùng sánh vai bên Phương Hạo Vân, cái miệng chu chéo lên, khuôn mặt rất không vui.
Phương Hạo Vân lấy lại tinh thần, cười hì hì với Hàn Tuyết Nhi, chủ động nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô, nói có ý xin lỗi : " Xin lỗi, gần đây anh hơi bận. Vì thế nên....em yên tâm đi. Từ hôm nay trở đi, anh đảm bảo sẽ loại bỏ mọi phiền muộn, đi chơi cùng với em.......nói đi, muốn anh chơi gì với em nào?"
Bàn tay Hàn Tuyết Nhi bị Phương Hạo Vân nắm lấy, sắc mặt đột nhiên có chút đỏ lên, nhưng trong lòng lại rất ngọt ngào. Cô cũng không cự tuyệt, chỉ là trầm xuống không nói gì nữa.
Phương Hạo Vân cũng không nói gì nữa, hai người nắm tay nhau như vậy cùng đi dạo.
Một lúc lâu, Hàn Tuyết Nhi mới nói chuyện : " Anh Hạo Vân, như vậy đi....anh dẫn em chạy đi, càng nhanh càng tốt....."
Hàn Tuyết Nhi đã nhìn thấy thân pháp của Phương Hạo Vân. Tốc độ nhanh đến mức hoa cả mắt, cảm giác giống như hiệp khách trong phim bay vậy, thật là quá sức tưởng tượng. Hôm nay cô cũng muốn trải nghiệm một lần.
Hạo Vân hơi do dự một chút, nhìn bốn bề xung quanh không có ai, liên lôi lấy tay Hàn Tuyết Nhi cùng bay nhảy lên, nghĩ đến tố chất cơ thể Hàn Tuyết Nhi, tốc độ bay nhảy của Phương Hạo Vân cũng không nhanh, cho dù như vậy, tốc độ này đối với người bình thường như Hàn Tuyết Nhi mà nói vẫn còn hơi nhanh. Trong lúc bay tóc cô tung bay, trông rất đẹp.....
" Anh Hạo Vân, thích thú quá....." Hàn Tuyết Nhi hưng phấn khẽ nói.
Phương Hạo Vân cười hì hì, nắm chặt lấy tay Hàn Tuyết Nhi, bất giác liền tăng nhanh tốc độ.....Trong chốc lát, Hàn Tuyết Nhi cảm thấy gió thổi vào mặt giống như lưỡi dao cứa vào, khiến khuôn mặt cô cảm thấy đau, hơn nữa cũng không thể dễ dàng hô hấp.
" Anh Hạo Vân....được rồi.....được rồi...." Hàn Tuyết Nhi hét lên một tiếng, liền ôm lấy cổ Phương Hạo Vân, vội vàng lên tiếng cầu cứu. Nếu tiếp tục bay như vậy, nội tạng của cô có thể sẽ nhảy hết ra ngoài mất.
Phương Hạo Vân khẽ cười một tiếng, lúc này mới dừng bước lại, Hàn Tuyết Nhi quay đầu lại nhìn, hai người quả thật một phát đã đi được hơn mười cây số.
Cô dùng tay ôm lấy ngực, cúi người mà thở lấy thở để, cô vốn chỉ muốn hưởng thụ một chút, kết quả là bây giờ xem ra cô đã thành người mất hết sức lực rồi.
" Kích thích không?" Phương Hạo Vân thấp giọng hỏi.
Hàn Tuyết Nhi lườm Phương Hạo Vân một cái, bĩu môi, thở hổn hển nói : " Anh Hạo Vân, anh cố ý ức hiếp người...."
" Ha ha...!"
Phương Hạo Vân bỗng ha ha cười lớn lên,
" Anh còn cười nữa à.....anh xấu lắm......"
Hàn Tuyết Nhi khẽ trách móc một câu. Đưa tay đánh vài cái vào ngực Phương Hạo Vân, tâm trạng mới dần dần bình phục lại, cô chăm chú nhìn Phương Hạo Vân nói : " Anh Hạo Vân, chuyện của chị Thanh Thanh anh định làm thế nào.....Tính theo những gì chị ấy nói với em trước khi đi, ngày chị ấy kiểm tra huấn luyện sắp tới rồi, có phải anh nên làm chuyện gì đó không?"
Chương 386: Kết thúc rồi
Gã đâu có biết, đây không phải là các nhân viên cảnh sát ác, mà người mà gã đã đắc tội ác......
Phương Hạo Vân ở trong tiểu khu Lam Tâm Hoa Viên, sau khi nhận được điện thoại thông báo của Trần Thiên Huy, khóe miệng hắn lộ ra nụ cười, đại cục đã xong, lần này Hứa gia coi như đã hoàn toàn hết đời.
Tất nhiên chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách Phương Hạo Vân thủ đoạn tàn nhẫn. Quan trọng đó là Hứa gia cũng không thua kém gì.Những năm gần đây Hứa Mộc Bạch cũng có liên quan đến rất nhiều vụ cường bạo, làm nhục phụ nữ....Thậm chí trong tay gã vẫn còn một mạng người, gã có ngày hôm nay, hoàn toàn là trừng phạt đúng tội. Còn về Hứa gia......Tập đoàn Đông Hải nổi tiếng ở thành phố Hoa Hải, cũng không trong sạch gì. Thông qua kết quả thẩm tra của đội điều tra kinh tế, tập đoàn Đông Hải cũng là nghi phạm với nhiều vụ góp vốn phi pháp. Số tiền phạm pháp đạt đến năm mươi triệu nhân dân tệ, số nạn nhân lên đến một trăm người.....Đồng thời, tập đoàn Đông Hải còn có liên quan đến vụ lừa gạt tài khoản của ngân hàng ....hành vi phạm tội nhiều như vậy, cũng không uổng công Phương Hạo Vân đã tự nguyện đi đến cục cảnh sát một chuyến...... Nguồn: https://truyenbathu.net
Sau khi Kim Phi biết được chuyện này, liền vội vàng gọi anh trai là Kim Gia đến, quyết định ra mặt can thiệp. Hy vọng hắn có thể sớm đưa ra phán quyết, đừng tiếp tục dính dáng với Tần gia nữa....Thủ đoạn của Phương Hạo Vân quả là quá độc ác, từ Mặt Sẹo cho đến Tưởng Đại Phát, rồi bây giờ thì là Hứa gia.....Xem ra, người nào đắc tội với Phương Hạo Vân cũng có thể có kết cục như vậy.....thật sự là máu chảy đầm đìa.
" Anh....Kết cục của Hứa gia anh đều đã nhìn thấy rồi. Hai vị Phó bí thư nắm quyền trong thành phố cũng không trụ nổi nữa, toàn bộ đã bị lôi xuống hết rồi....Ngay cả tập đoàn Đông Hải cũng bị niêm phong điều tra rồi....Thủ đoạn của Phương Hạo Vân thực sự rất tàn nhẫn. Anh xem Tần gia sớm muộn cũng bước theo gót bọn họ mà thôi."
Kim Phi tận tình khuyên bảo: " Anh bán mạng cho Tần gia nhiều năm như vậy rồi, cũng nên có dự định gì cho bản thân mình chứ."
Kim Gia lặng lẽ thở dài một tiếng, trước một ví dụ đẫm máu trước mặt, gã há có thể thờ ơ chứ....huống hồ, ngay cả tổ chức sát thủ hàng đầu thế giới cũng phải lùi bước trước Phương Hạo Vân, Tần gia làm sao có thể là đối thủ chứ. Thực ra những ngày này, Kim Gia đã nghĩ đến con đường sau này của mình rồi. Chỉ là bây giờ gã vẫn chưa thể hạ được quyết tâm, gã là người biết ân thì báo. Lão gia của Tần gia đối xử với gã thì quả thật là không có gì phải nói, những năm này, nếu không có lão gia của Tần gia, làm sao gã có được oai phong như ngày hôm nay. Thế nhưng hai vị công tử nhà Tần gia thì quả là khiến cho người khác phải thất vọng, trước đây vẫn còn hy vọng có cậu công tử thứ hai, nhưng kết quả lại ngược lại. Tên tiểu tử đó vốn không có lòng kết giao, ngược lại còn sinh ra tính lợi dụng. Quan trọng hơn đó chính là, Tần gia đã chọc vào người không nên chọc vào.....
" Phi Phi, có một chuyện mà từ trước đến nay anh vẫn chưa nói với em....."
Nói đến đây, Kim Gia dừng lại một chút. Nhìn khuôn mặt em gái mình, thành thật nói : " Tần gia đã nhận được thông báo của bên Anh, tổ chức sát thủ đã quyết định dừng hẳn ám sát Phương Hạo Vân rồi.....Lão gia của Tần gia nhấn mạnh lại một lần nữa, sau này phàm là người nhà họ Tần đều không được có bất kì mâu thuẫn nào với Phương Hạo Vân. Những ngày này, anh cũng vẫn luôn nghĩ, rốt cuộc thì phải làm thế nào? Thế nhưng cuối cùng anh lại không hạ được quyết tâm. Phi Phi, em và anh sống nương tựa vào nhau ma lớn lên, cách làm người của anh chắc chắn trong lòng em phải rất rõ, một giọt ơn nghĩa cũng sẽ lấy cả dòng suối để báo đáp, nếu không có Tần lão gia, bây giờ anh vẫn là A Kim, chứ không phải Kim Gia....."
Kim Phi nghe vậy, bỗng chốc thấy rất kinh ngạc, sau đó liền cười nói : " Ha ha.....Xem ra em đúng là có con mắt nhìn xa trong rộng, em sớm đã biết tổ chức sát thủ không giải quyết nổi vụ này. Bây giờ quả nhiên là như vậy....Nhưng em vẫn có chút hiếu kỳ, đã là tổ chức sát thủ hàng đầu thế giới, tại sao bọn họ lại sợ Phương Hạo Vân. Phương Hạo Vân đúng là rất mạnh, nhưng cũng không vì thế mà khiến cho tổ chức này phải sợ được......."
Nói đến đây, Kim Phi bèn chuyển ánh mắt sang nhìn anh trai mình.
Kim Gia tiếp tục chủ đề đó nói : " Tổ chức sát thủ không có lời giải thích nào với việc hủy ngang đơn hàng cả. Đối với chuyện này, Tần gia cũng không dám có bất kì dị nghị nào cả......"
" Anh, điều này đã nói rõ một điều, tổ chức sát thủ này tuyệt đối không phải là Tần gia có thể chọc vào được....đồng thời cũng gián tiếp chứng minh rằng Phương Hạo Vân cũng rất đáng sợ. Anh, em nói anh đừng do dự nữa. Sớm đưa ra quyết định đi.......Một khi Phương Hạo Vân đã liệt anh vào người nhà Tần gia rồi, đến lúc đó anh muốn cũng không kịp nữa đâu."
Hôm nay Kim Phi nhất định phải bắt anh trai mình cho cô một lời chắc chắn. Nếu không trong lòng cô thật sự không yên tâm.
" Phi Phi, nếu không thì như vậy đi, em cứ để cho anh nghĩ thêm vài ngày nữa.....Sau lưng Tần gia còn có gia tộc Morgan, anh nghĩ Phương Hạo Vân có lẽ vẫn chưa muốn đối đầu với gia tộc Morgan đâu?" Kim Gia trầm lặng nói : " Anh không thể làm kẻ tiểu nhân vong ân phụ nghĩa được....."
" Anh....anh sao lại cố chấp như thế.....Nhưng năm gần đây anh đi theo Tần gia làm thân trâu ngựa. Tất cả mọi thứ của Tần gia ở Hoa Hải này đều là do anh nỗ lực mà lên. Em cảm thấy những gì anh nợ Tần gia cũng đã bù lại đủ rồi....."
Kim Phi không cam tâm nói : " Hãy tỉnh lại đi, anh trung thành với Tần gia như vậy, Người nhà họ Tần chưa chắc đã coi anh là người trong nhà.....Anh, anh nói nếu anh có mệnh hệ gì, em biết phải làm sao đây?"
Thấy khóe mắt em gái mình đỏ lên, trong lòng Kim Gia có chút cảm động. Nhưng cuối cùng gã vẫn hạ quyết tâm không nói ra một câu nói chắc chắn.
" Phi Phi, xin lỗi em. hôm nay anh thật sự không thể nhận lời với em được, hãy cho anh thời gian mấy ngày nữa.....ít nhất, có một số chuyện, anh cũng phải giao lại cho Tần lão gia một chút." Kim Gia thành thật nói.
Kim Phi âm thầm thở dài một tiếng, nghĩ ngợi một chút rồi nói : " Được.....nhưng anh, anh phải tranh thủ thời gian, em thấy sau khi Hứa gia xong đời, mục tiêu kế tiếp của Phương Hạo Vân có thể chính là Tần gia."
……
Trong thời gian mấy ngày, đã hoàn toàn làm rõ hành vi phạm tội của Văn phó bí thư và Triệu phó bí thư và cả Ngô Tư, đồng thời đã làm xong văn bản báo cáo, đệ trình lên chính quyền thành ủy thành phố Hoa Hải.
Sau khi Lâm Quốc Đống và Dương Vọng Giang xem qua bản báo cáo đó trong lòng thấy vô cùng kinh ngạc đến mức khó mà tưởng tượng được. Tuy họ sớm đã chuẩn bị tốt những dự định cho trường hợp xấu nhất, nhưng bản báo cáo bày ra trước mặt họ vẫn khiến cho bọn họ có chút giật mình. Ngoài ba người Văn phó bí thư, Triệu phó bí thư, Ngô Tư, điều tra ra những cán bộ nhân viên có liên quan lên đến hơn hai mươi người. Trong đó hơn một nửa là cán bộ cấp phó phòng.
Ánh mắt Lâm Quốc Đống bỗng chốc trở lên ảm đạm sầm hẳn xuống. Sắc mặt Dương Vọng Giang cũng có chút sầm xuống.....Bộ máy của thành phố Hoa Hải xuất hiện những quan chức như thế này, chẳng khác nào một cái tát mạnh vào mặt ông ta và Lâm Quốc Đống.
Bây giờ trong nước đã nổi lên cơ chế truy hỏi trách nhiệm. Nếu có người muốn thông qua chuyện này mà rêu rao ra ngoài, trách nhiệm của ông và Lâm Quốc Đống chắc chắn là không thể thiếu được.
Nghiêm trọng một chút, còn ảnh hưởng đến tiền đồ của bọn họ.
Dương Vọng Giang không ham hố làm quan, nhưng ông cũng không muốn con đường làm quan của mình vì thế mà dừng bước. Ông vẫn còn muốn vị trí này có thể giữ thêm mấy năm nữa. Cống hiến thêm cho nhân dân, làm một số việc cho nhân dân, tiện thể cũng thể hiện nguyện vọng của mình.
Thậm chí trong lòng Lâm Quốc Đống còn xuất hiện suy nghĩ tự nhận lỗi rồi từ chức. Nhưng cuối cùng ông cũng không nhịn được, không làm chuyện ngốc nghếch như vậy....ông không ngừng cảnh cáo mình, nhất định phải vững vàng, nhất định phải vững vàng....chuyện này nên giải quyết như thế nào. Cấp trên cũng đã nhúng tay vào rồi, tự nhiên cũng có bọn họ đến tham gia, ông và Dương Vọng Giang có cần phải chịu trách nhiệm hay không, còn phải xem ý cấp trên như thế nào đã.....Bình tâm mà nói, chắc chắn ông phải chịu trách nhiệm vì dùng người không tốt, nhưng sự việc này xét cho cùng thì vẫn phải trách bản thân những quan chức đã làm ra chuyện này. Nguyên nhân bên trong mới chính là nhân tố quyết định chính.
Con người vốn luôn thay đổi. Lúc trước Lâm Quốc Đống có lòng tin đảm bảo những quan chức mình lựa chọn đều là thanh liêm, nhưng lại không thể bảo đảm bọn họ sẽ mãi mãi thanh liêm.
Chính trong những ngày mà hai người hoảng loạn không yên, tổ công tác đã rút lui khỏi thành phố Hoa Hải. Đồng thời giao lại cho chính quyền thành ủy thành phố toàn bộ các quan chức có liên quan đến vụ án, để cho bọn họ giải quyết, sau khi xong việc, chỉ cần nộp lên một bản báo cáo kết quả giải quyết là được.
Còn về chuyện truy cứu trách nhiệm của hai người, lại hoàn toàn không xảy ra.
Dương Vọng Giang và Lâm Quốc Đống không ngừng lặng lẽ tự chúc mừng mình......sau những kinh nghiệm xương máu, bắt đầu nghiêm trị trừng phạt những tên bại loại này, đồng thời hai người cũng tăng cường quy hoạch chống tham nhũng đề cao liêm khiết, hai người bọn họ đều có một suy nghĩ chung, bộ máy của thành phố Hoa Hải sẽ không thể xảy ra chuyện một lần nữa, nếu không.....bọn họ thật sự không còn mặt mũi nào đối mặt với nhân dân của thành phố Hoa Hải nữa.
Dưới sự tham gia của chính hai người đứng đầu chính quyền thành ủy thành phố, tất cả các quan chức có liên quan đến vụ án đều bị đình chức điều tra, giao cho cơ quan tư pháp tiến hành thẩm phán. Đợi bọn họ nếm đủ cuộc sống sau song sắt....
Nghĩ đến những chỗ trống của các quan chức phạm tội đó cần phải bổ sung, các nhà lãnh đạo thành phố đã thống nhất cho rằng, hội đồng thành ủy thành phố cần đề bạt lại một đồng chí có tư tưởng vững chắc, tố chất vững chắc có thể vượt qua khó khăn. Trong đó cục trưởng thành phố trong hội nghị thường vụ đã đề xuất Trương Bưu đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố đảm nhiệm phó cục trưởng thường vụ cục quản lí hành chính thành phố.
Vì vậy, qua thảo luận của ủy ban thường ủy, các ủy viên đã bỏ phiếu biểu quyết, Trương Bưu đã được toàn bộ số phiếu thông qua chọn làm phó cục trưởng thường vụ cục quản lí hành chính thành phố.
Đồng thời, còn lại các vị trí còn trống của các lãnh đạo các cơ quan cũng cần bổ sung, người nào cũng đều thông qua sự lựa chọn tỉ mỉ của Lâm Quốc Đống và Dương Vọng Giang.
Sau khi sự việc được giải quyết hoàn toàn, tập đoàn Đông Hải của Hứa gia đã hoàn toàn biến mất trong thành phố Hoa Hải....Vào ngày tòa án tiến hành điều tra niêm phong tập đoàn Đông Hải, rất nhiều người dân thành phố đã đến xem, mọi người đều vỗ tay hoan hô, đây cũng coi như thuận theo ý dân....
Ánh trăng sáng rực chiếu sáng cả mặt đất, sắc trắng chói lọi và sắc vàng của ánh đèn tôn thêm vẻ đẹp của nhau. Tăng thêm một vẻ đẹp cho thành phố.
Lại một phiền phức đã được giải quyết, trong lòng Phương Hạo Vân tràn đầy niềm vui sướng.....Trong đó còn có niềm vui vì đã báo được thù, cũng vui vì trừ hại cho nhân dân.....
Trên thực tế, lúc vạch ra những chuyện này, hắn cũng không biết kết quả sẽ như thế này. Vì lúc đầu hắn cũng không biết Hứa gia lại không biết thua thiệt như thế.
" Anh Hạo Vân, sao anh lại thất thần như vậy......Người ta lâu lắm rồi không gặp anh, khó khăn lắm hôm nay mới hẹn anh ra ngoài đi dạo phố. Nhưng anh lại luôn không tập trung như vậy......nếu anh không muốn thì thôi, em cũng không muốn ép anh nữa....." Hàn Tuyết Nhi cùng sánh vai bên Phương Hạo Vân, cái miệng chu chéo lên, khuôn mặt rất không vui.
Phương Hạo Vân lấy lại tinh thần, cười hì hì với Hàn Tuyết Nhi, chủ động nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô, nói có ý xin lỗi : " Xin lỗi, gần đây anh hơi bận. Vì thế nên....em yên tâm đi. Từ hôm nay trở đi, anh đảm bảo sẽ loại bỏ mọi phiền muộn, đi chơi cùng với em.......nói đi, muốn anh chơi gì với em nào?"
Bàn tay Hàn Tuyết Nhi bị Phương Hạo Vân nắm lấy, sắc mặt đột nhiên có chút đỏ lên, nhưng trong lòng lại rất ngọt ngào. Cô cũng không cự tuyệt, chỉ là trầm xuống không nói gì nữa.
Phương Hạo Vân cũng không nói gì nữa, hai người nắm tay nhau như vậy cùng đi dạo.
Một lúc lâu, Hàn Tuyết Nhi mới nói chuyện : " Anh Hạo Vân, như vậy đi....anh dẫn em chạy đi, càng nhanh càng tốt....."
Hàn Tuyết Nhi đã nhìn thấy thân pháp của Phương Hạo Vân. Tốc độ nhanh đến mức hoa cả mắt, cảm giác giống như hiệp khách trong phim bay vậy, thật là quá sức tưởng tượng. Hôm nay cô cũng muốn trải nghiệm một lần.
Hạo Vân hơi do dự một chút, nhìn bốn bề xung quanh không có ai, liên lôi lấy tay Hàn Tuyết Nhi cùng bay nhảy lên, nghĩ đến tố chất cơ thể Hàn Tuyết Nhi, tốc độ bay nhảy của Phương Hạo Vân cũng không nhanh, cho dù như vậy, tốc độ này đối với người bình thường như Hàn Tuyết Nhi mà nói vẫn còn hơi nhanh. Trong lúc bay tóc cô tung bay, trông rất đẹp.....
" Anh Hạo Vân, thích thú quá....." Hàn Tuyết Nhi hưng phấn khẽ nói.
Phương Hạo Vân cười hì hì, nắm chặt lấy tay Hàn Tuyết Nhi, bất giác liền tăng nhanh tốc độ.....Trong chốc lát, Hàn Tuyết Nhi cảm thấy gió thổi vào mặt giống như lưỡi dao cứa vào, khiến khuôn mặt cô cảm thấy đau, hơn nữa cũng không thể dễ dàng hô hấp.
" Anh Hạo Vân....được rồi.....được rồi...." Hàn Tuyết Nhi hét lên một tiếng, liền ôm lấy cổ Phương Hạo Vân, vội vàng lên tiếng cầu cứu. Nếu tiếp tục bay như vậy, nội tạng của cô có thể sẽ nhảy hết ra ngoài mất.
Phương Hạo Vân khẽ cười một tiếng, lúc này mới dừng bước lại, Hàn Tuyết Nhi quay đầu lại nhìn, hai người quả thật một phát đã đi được hơn mười cây số.
Cô dùng tay ôm lấy ngực, cúi người mà thở lấy thở để, cô vốn chỉ muốn hưởng thụ một chút, kết quả là bây giờ xem ra cô đã thành người mất hết sức lực rồi.
" Kích thích không?" Phương Hạo Vân thấp giọng hỏi.
Hàn Tuyết Nhi lườm Phương Hạo Vân một cái, bĩu môi, thở hổn hển nói : " Anh Hạo Vân, anh cố ý ức hiếp người...."
" Ha ha...!"
Phương Hạo Vân bỗng ha ha cười lớn lên,
" Anh còn cười nữa à.....anh xấu lắm......"
Hàn Tuyết Nhi khẽ trách móc một câu. Đưa tay đánh vài cái vào ngực Phương Hạo Vân, tâm trạng mới dần dần bình phục lại, cô chăm chú nhìn Phương Hạo Vân nói : " Anh Hạo Vân, chuyện của chị Thanh Thanh anh định làm thế nào.....Tính theo những gì chị ấy nói với em trước khi đi, ngày chị ấy kiểm tra huấn luyện sắp tới rồi, có phải anh nên làm chuyện gì đó không?"
Bình luận truyện