Hoán Kiểm Trọng Sinh
Đúng vào lúc hắn đang lo lắng, thì đòn công kích của hai người họ đã quấn chặt nhau.
Đòn công kích của hai người dính chặt nhau, Hilton bèn hét lên một tiếng, hai tay nắm lấy thước Trừng Phạt. Dường như muốn dốc hết sức để khiến dì Bạch ngã xuống, nhưng sự thật lại không như ý hắn, động tác của dì Bạch rất nhẹ nhàng, thậm chí khiến người nhìn vào cảm thấy dường như dì ấy không phải đang quyết đấu một trận sinh tử...
Đòn đánh của hai người chạm nhau, Hilton hét lớn một tiếng, hai tay nắm chặt Thước trừng phạt, hình như muốn dùng toàn lực đánh ngã dì Bạch, nhưng sự thật diễn ra không như ý muốn của hắn, động tác dì Bạch thư thái nhẹ nhàng, cho người ta cảm giác đây không phải cuộc quyết đấu sinh tử…
Phương Hạo Vân đứng ở nơi xa quan sát trận chiến, lo lắng thót tim.
Nhưng khi hắn nhìn thấy dì Bạch di chuyển bằng bộ pháp thần bí, không phí chút sức lực đã hóa giải đòn tấn công mạnh bạo của Hilton, mối lo của hắn mới tan biến, thở phào một hơi dài.
"Hây a…" Hilton không ngừng hét to khí thế, mỗi lần như thế sức tấn công của hắn đều mạnh hơn trước bội phần. Dì Bạch vẫn ung dung như dạo chơi hóa giải từng chiêu thức của Hilton, lần nào cũng nương tay không sử dụng đòn sát thủ.
Phương Hạo Vân là người đứng ngoài cuộc theo dõi nên đầu óc tỉnh táo, hắn biết rõ nếu dì Bạch ra tay độc ác, e rằng giờ đây Hilton đã là một cái xác chết lạnh cóng rồi.
Nhưng Phương Hạo Vân cũng biết rõ trong lòng, Hilton không thể chết.
Vì Hilton là trưởng lão của sở tài phán Thiên Đạo, nếu giết chết hắn nghĩa là lựa chọn đối đầu với tổ chức sát thủ số một thế giới. Với tác phong của Thiên Đạo, nếu Hilton chết ở thành phố Hoa Hải, chắc họ sẽ kéo cả tổ chức sang trả thù, toàn Hoa Hải sẽ chịu liên lụy.
Điều này Phương Hạo Vân biết rõ, dì Bạch đương nhiên cũng biết rõ.
Hơn nữa Hilton tội không đáng chết, giết chết Hilton không có lợi cho ai cả, việc làm hại người khác nhưng không mang lại lợi ích cho bản thân, chỉ ai ngu ngốc mới đi thực hiện.
Dì Bạch nương tay không ra đòn sát thủ không đồng nghĩa với việc Hilton tự biết thân biết phận bỏ cuộc, hình như hắn đã bị cơn giận làm mê muội đầu óc.
Trận chiến càng lúc càng quyết liệt, mỗi một chiêu của Hilton đều muốn lấy mạng đối phương, hung hiểm tàn bạo.
Dì Bạch không hề nao núng, bộ pháp linh hoạt của dì dễ dàng hóa giải đòn đánh của Hilton, dì di chuyển quá thần kì. Mới đầu Phương Hạo Vân còn tưởng đây là một loại bộ pháp hắn chưa từng được biết, nhưng bây giờ hắn mới phát hiện, dì Bạch đang thi triển Hoạt bộ, chính là loại bộ pháp dì đã truyền dạy cho hắn, Phương Hạo Vân cũng thường hay sử dụng khi đối địch.
Chỉ có điều cùng một loại bộ pháp, dì Bạch thi triển càng linh hoạt hơn, nhẹ nhàng như gió thoảng mây trôi…
Đây chính là cảnh giới tột đỉnh của võ thuật.
Phương Hạo Vân quan sát hồi lâu, hắn nhận ra cách đánh của Hilton lúc này vô cùng ngu ngốc, cao thủ quyết đấu với nhau phải giữ bình tĩnh xử lí tình huống mới mong giành thắng lợi, còn Hilton lại điên cuồng dồn sức tấn công liên tục, cách đánh nôn nóng kiểu này tuyệt đối không có cơ may tìm đến chiến thắng.
Ngược lại, dì Bạch xem ra có vẻ thảnh thơi hơn nhiều, đứng từng góc nhìn của Phương Hạo Vân, hắn nhận ra dì Bạch đang đùa giỡn với một đối thủ dưới cơ hơn rất nhiều.
Hilton lại hét to một tiếng, đột nhiên thay đổi cách thức tấn công, tay phải cầm thước đâm thẳng, gần như lao cả toàn thân và vũ khí vào dì Bạch.
Sức mạnh của đòn đánh này mạnh tựa bão tố.
Phương Hạo Vân sợ xanh mặt, mối lo trong lòng chợt ùa về, nhưng hắn vẫn không dám hét lên can thiệp vào trận đấu, đôi mắt dán chặt vào chiêu thức của hai người, tiếp tục quan sát phong thái quyết đấu của hai cao thủ vượt trội hơn mình.
Đối mặt với cú đánh sấm sét của Hilton, dì Bạch không né tránh mà lại lao lên tiếp cận, chỉ trong chớp mắt dì gần như áp sát vào Hilton, mặt đối mặt với đối thủ, với khoảng cách gần như thế, về mặt lí thuyết dì Bạch tuyệt đối không thể tránh nổi chiêu thức mãnh liệt kia.
Một luồng suy nghĩ lướt qua đầu Phương Hạo Vân, hắn đang nghĩ nếu mình thế chỗ dì Bạch, lúc này sẽ dùng cách gì thoát hiểm?
Câu trả lời chắc chắn là không có cách nào hết, chỉ còn nhắm mắt chờ chết.
Nhưng đó là với Phương Hạo Vân, dì Bạch cuối cùng đã ra tay, thanh gỗ trên tay dì được truyền chân khí trở nên cứng như cây côn sắt, cho dù va chạm với Thước trừng phạt của Hilton cũng không bị suy suyễn.
Binh khí hai cao thủ một lần nữa chạm nhau, lần này dì Bạch nghiêm túc ra đòn, tiếng va chạm nổ đùng đùng, dì Bạch phóng thẳng lên không trung như tên lửa, thanh gỗ trên tay phát ra tiếng vù vù xé gió, bổ xuống đầu Hilton từ trên cao.
Hilton cũng không vừa, thu lại Thước trừng phạt, vẽ một vòng trong không khí, dồn hết sức lực quét từ dưới lên trên đánh trả, thế chém mãnh liệt.
Bóng dáng hai người xẹt qua với tốc độ tia chớp, Phương Hạo Vân đứng bên ngoài theo dõi cũng cảm thấy hoa cả mắt, nhưng hắn vẫn cố tập trung theo kịp từng động tác, vì hắn biết dì Bạch đang cố tình biểu diễn chiêu thức cho hắn xem.
Dì Bạch không đánh hết sức, dì chỉ sử dụng sức mạnh ngang ngửa với Hilton để tiếp chiêu, đánh trả, hai bên tỏ ra ngang tài ngang sức, chốc chốc lại liếc mắt sang Phương Hạo Vân, có ý bảo hắn học hỏi.
Đây không phải là một trận chiến, dì Bạch đang dùng Hilton để giảng bài cho Phương Hạo Vân.
Kinh nghiệm chiến đấu của Hilton kể cũng phong phú, hắn nhận ra đối phương có vẻ khinh thường đối thủ, tâm trạng từ từ bình tĩnh lại, thừa lúc dì Bạch phân tâm đưa mắt liếc nhìn Phương Hạo Vân, bỗng gia tăng sức mạnh tấn công đột ngột.
Toan tính của Hilton không lừa nổi dì Bạch, dì nhếch mép khinh miệt, vẫn ung dung hóa giải chiêu thức của Hilton.
Hilton không còn cách nào khác bèn sử dụng chiêu thức đê tiện, Thước trừng phạt lướt xuống với tốc độ cực nhanh, hắn không còn giữ phong thái của một cao thủ nữa, thanh thước quét ngang vào chỗ hiểm thân dưới của dì Bạch. Truyện Tiên Hiệp - Truyện Bất Hủ
Dì Bạch tức thì nổi giận, dì không ngờ Hilton lại dùng chiêu đê tiện thế này, lửa giận sôi sùng sục trong lòng, dì Bạch lạnh lùng cười phá lên, vung tay một cái, thanh gỗ đánh thẳng vào Hilton với tốc độ sấm chớp.
Tốc độ chiêu thức của dì Bạch vượt trên cú quét ngang Thước trừng phạt của Hilton.
Phương Hạo Vân tập trung toàn bộ tinh thần quan sát ngoài cuộc nhưng hắn vẫn không theo dõi kịp dì Bạch đã ra tay thế nào, vì tốc độ của đòn đánh này quá nhanh, đến mức không thể tưởng tượng.
Hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi nhận biết của hắn.
"Đã đến lúc kết thúc rồi!" Chiêu thức đê tiện của Hilton vừa nãy Phương Hạo Vân cũng nhìn thấy nên hắn biết lần này dì Bạch đã thật sự nổi giận, dì sẽ nhanh chóng kết thúc cuộc đấu thôi.
Quả nhiên, một tiếng rú thảm thiết vang lên trong đêm tối, tay phải của Hilton bị thanh gỗ trên tay dì Bạch đánh trúng, Thước trừng phạt rơi bịch xuống đất.
Phương Hạo Vân thấy vậy, thi triển bộ pháp lướt đến gần.
Dì Bạch ra tay trong cơn tức giận nên thanh gỗ đánh xuống không hề giữ sức, kinh mạch cánh tay phải của Hilton đã bị phế, cơn đau thấu xương hành hạ khiến hắn khó mà chịu đựng.
"Đồ đê tiện, nếu ngươi không phải là người của sở tài phán Thiên Đạo, hôm nay ta đã lấy mạng ngươi…" Giọng nói của dì Bạch vẫn là giọng đàn ông, hậm hực rít lên.
Hilton đâu biết vị cao thủ che mặt kia là nữ giới, bằng không hắn đã không sử dụng chiêu thức đê tiện kia rồi… Lúc này thắng bại đã rõ, tay phải đã bị phế, không còn cơ may chuyển bại thành thắng, may mà đối phương nể mặt tổ chức sát thủ Thiên Đạo không ra tay giết hắn, tính mạng xem như được giữ lại rồi.
Hilton không phải là một kẻ dễ dàng bỏ cuộc, hắn cắn chặt môi, tức tối nhìn vào dì Bạch, thầm hạ quyết tâm nhất định sẽ quay lại rửa mối nhục hôm nay.
"Hilton, cút đi!" Phương Hạo Vân cúi xuống nhặt thanh Thước trừng phạt lên ném qua cho Hilton, lạnh lùng gằn giọng: "Cút về nước Anh đi, đừng để tôi nhìn thấy ông ở thành phố Hoa Hải nữa, cầm lấy vũ khí của mình, đừng tơ tưởng của người khác…"
Thước trừng phạt tuy rất quý nhưng Phương Hạo Vân đã có Thiên phạt nên hắn không hề tham lam muốn tịch thu vũ khí của Hilton.
"Mày…" Hilton tức giận sôi gan, Phương Hạo Vân chẳng qua chỉ là một đứa con nít miệng còn hơi sữa, thế mà dám buông lời khinh miệt mình, cơn giận này khó mà nuốt trôi, nhưng tình thế ép buộc, vị cao thủ thần bí kia đứng ngay kế bên Phương Hạo Vân, mình đánh không lại người ta, giờ đã thảm bại không cần thiết phải đấu võ mồm tiếp làm gì, nhỡ chọc giận vị cao thủ kia thì nguy to.
"Các hạ quả nhiên lợi hại, hôm nay tôi thua một cách tâm phục khẩu phục, nhưng chuyện hôm nay tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu…"
Hilton dùng tay trái đón lấy Thước trừng phạt, từ từ đứng thẳng người, nói với dì Bạch: "Sẽ có ngày tôi quay lại tìm các hạ rửa mối nhục này…"
Phương Hạo Vân biến sắc, hét hỏi: "Đồ vô dụng, chẳng lẽ ông định mượn sức của Thiên Đạo đến trả thù chúng tôi?"
"Ha ha!" Dì Bạch cười phá lên: "Cứ việc… Thiên Đạo và sở tài phán sẽ không giúp hắn trả thù đâu, lần này hắn đến đây khiêu chiến vốn là chống lại mệnh lệnh của Thiên Đạo rồi, hơn nữa lần này bị thất bại e chề. Cho dù hắn mặt dày đi tìm Long đầu Thiên Đạo và lão đại Howard nhờ giúp đỡ, hai người kia cũng không ra tay đâu. Hắn có thể không cần sỉ diện, nhưng Thiên Đạo lại rất coi trọng danh dự tổ chức…"
"Các hạ rốt cuộc là ai?" Nghe đối phương nói ra những phân tích chí lí kia, Hilton há hốc miệng ngạc nhiên, sớm biết người này quen thuộc tình hình Thiên Đạo nhưng không ngờ lại hiểu biết thấu đáo đến mức này.
"Sau này ngươi sẽ biết thôi!" Dì Bạch buông một câu ý nhị: "Nếu như ngươi giữ được mạng sống đủ lâu, có lẽ chúng ta sẽ gặp lại nhau trong tương lai."
"Thôi đủ rồi, bây giờ ông cút được rồi đấy…" Phương Hạo Vân thật muốn đá đít Hilton một cú, tất nhiên hắn chỉ nghĩ thôi chứ không làm thiệt.
Hilton hằn học nhìn thêm dì Bạch và Phương Hạo Vân một lát, cúi đầu thểu não rời khỏi, hắn hơi hối hận về hành động đêm nay rồi, thất bại hết lần này đến lần khác, tin chắc mấy vị trưởng lão cấp cao hơn trong sở tài phán đang chờ đợi xử phạt hắn đây.
Điều làm hắn rầu rỉ hơn là kinh mạch tay phải bị phế, thương tích này không thể chữa lành trong ngày một ngày hai được, sau này có lành lặn cũng sẽ ảnh hưởng đến sức chiến đấu của hắn.
"Hạo Vân, hôm nay có thu hoạch gì không?" Đợi khi Hilton rời khỏi, dì Bạch trở lại giọng nói bình thường.
Nghe giọng nói ngọt ngào của dì Bạch cất lên, Phương Hạo Vân lập tức cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, hắn luôn cảm thấy lạ lạ khi nghe dì Bạch nói giọng đàn ông. Phương Hạo Vân bước đến gần hơn, khẽ gật đầu nói: "Thu hoạch nhiều lắm, đêm nay con phải suy ngẫm thêm. À, Thiên phạt hôm nay lại xảy ra trạng thái khác thường."
Phương Hạo Vân đang định kể rõ hơn, ai ngờ dì Bạch đã nhanh chóng cướp lời: "Không cần nói nữa, dì đã biết rồi, thật ra dì sớm có mặt ở đây theo dõi trận chiến giữa con và Hilton."
Đúng vậy, khi Hilton ngầm đi theo Phương Hạo Vân, dì Bạch cũng bám sát theo sau bảo vệ hắn, vốn dĩ dì nghĩ với trình độ võ học của Phương Hạo Vân hiện nay chưa đủ chống chọi với Hilton, nhưng những gì xảy ra sau đó lại khiến dì kinh ngạc.
Thiên phạt xảy ra hiện tượng khác lạ, dì Bạch nhìn thấy hết, hơn nữa thân là người thủ hộ Thiên phạt, dì có mối liên kết nhất định với thanh đao này, vì thế nên dì Bạch mới không sớm lộ diện.
Cho đến khi Hilton tức giận vận toàn sức tấn công dì Bạch mới hiện thân, dì không muốn Hạo Vân bị làm hại. Nói thật lòng, Phương Hạo Vân bước vào thế giới võ học chỉ mới 3 năm, có sức chiến đấu dũng mãnh như hôm nay đã là điều hiếm thấy, nên nhớ cao thủ như Hilton đã tu luyện suốt mấy mươi năm rồi.
"Hạo Vân, dì biết sớm muộn gì bí mật của Thiên phạt cũng sẽ được con giải mã…" Dì Bạch lấy đi tấm vải che mặt, để lộ dung mạo tuyệt sắc nghiêng nước nghiêng thành, mỉm cười quyến rũ, nghiêm túc nói: "Dì đặt niềm tin vào con."
"Vâng!" Phương Hạo Vân cũng gật đầu nghiêm túc.
Dừng lại giây lát, dì Bạch lên tiếng dặn dò: "Lần này con đừng bế quan tu luyện, phía Trần Thanh Thanh dì đã thu xếp rồi, mấy ngày tới dì sẽ thông báo cho con biết."
Nói đến đây, dì Bạch đột nhiên nở một nụ cười ý nhị: "Hạo Vân, lần này con anh hùng cứu mỹ nhân, Trần Thanh Thanh nhất định say đắm trao thân cho con, con đã suy tính chưa, trong tương lai xử trí quan hệ với các cô gái như thế nào?"
Phương Hạo Vân ngớ người ra, hắn còn nhớ dì Bạch từng nói, kẻ mạnh tuyệt đối có quyền sở hữu tam thê tứ thiếp, sao hôm nay đột nhiên dì lại đặt câu hỏi này với hắn nhỉ?
"Con sẽ biến mình mạnh mẽ hơn…" Suy nghĩ giây lát, Phương Hạo Vân đưa ra một câu trả lời làm hài lòng dì Bạch.
Ánh trăng bị mây đen che phủ, trên bầu trời chỉ còn vài ngôi sao lấp lánh yếu ớt. Nửa đêm, khí trời trở nên âm u.
Ngoài ban công tối om như mực, Phương Hạo Vân đang ngồi đó, hắn không có hít thở luyện công, mà đang yên lặng suy nghĩ, trong đầu không ngừng ẩn hiện từng chiêu thức khi dì Bạch giao đấu với Hilton…
Suốt dọc đường trở về nhà, Phương Hạo Vân đã liên tục suy nghĩ, cao thủ quyết đấu mang lại lợi ích lớn cho hắn, nhất là trạng thái ung dung đối địch của dì Bạch, càng giúp hắn ngộ ra nhiều điều về võ thuật, khi sức mạnh tương đương, trạng thái tâm lí là nhân tố quan trọng quyết định thắng thua.
Nhớ lại cảnh chiến đấu của hai người hết lần này đến lần khác, Phương Hạo Vân nhắm mắt trầm tư, từ đó rút ra bài học cho bản thân, hấp thu tinh hoa võ thuật của hai đại cao thủ.
Đợi sau khi xong việc, tia nắng đầu tiên đã ló dạng, Phương Hạo Vân không đi nghỉ ngơi mà triệu hồi Thiên phạt, cầm chắc thanh đao trên tay, hắn muốn tìm lại cảm giác lúc đối đầu với Hilton.
Chương 400: Cảnh giới siêu việt
Đúng vào lúc hắn đang lo lắng, thì đòn công kích của hai người họ đã quấn chặt nhau.
Đòn công kích của hai người dính chặt nhau, Hilton bèn hét lên một tiếng, hai tay nắm lấy thước Trừng Phạt. Dường như muốn dốc hết sức để khiến dì Bạch ngã xuống, nhưng sự thật lại không như ý hắn, động tác của dì Bạch rất nhẹ nhàng, thậm chí khiến người nhìn vào cảm thấy dường như dì ấy không phải đang quyết đấu một trận sinh tử...
Đòn đánh của hai người chạm nhau, Hilton hét lớn một tiếng, hai tay nắm chặt Thước trừng phạt, hình như muốn dùng toàn lực đánh ngã dì Bạch, nhưng sự thật diễn ra không như ý muốn của hắn, động tác dì Bạch thư thái nhẹ nhàng, cho người ta cảm giác đây không phải cuộc quyết đấu sinh tử…
Phương Hạo Vân đứng ở nơi xa quan sát trận chiến, lo lắng thót tim.
Nhưng khi hắn nhìn thấy dì Bạch di chuyển bằng bộ pháp thần bí, không phí chút sức lực đã hóa giải đòn tấn công mạnh bạo của Hilton, mối lo của hắn mới tan biến, thở phào một hơi dài.
"Hây a…" Hilton không ngừng hét to khí thế, mỗi lần như thế sức tấn công của hắn đều mạnh hơn trước bội phần. Dì Bạch vẫn ung dung như dạo chơi hóa giải từng chiêu thức của Hilton, lần nào cũng nương tay không sử dụng đòn sát thủ.
Phương Hạo Vân là người đứng ngoài cuộc theo dõi nên đầu óc tỉnh táo, hắn biết rõ nếu dì Bạch ra tay độc ác, e rằng giờ đây Hilton đã là một cái xác chết lạnh cóng rồi.
Nhưng Phương Hạo Vân cũng biết rõ trong lòng, Hilton không thể chết.
Vì Hilton là trưởng lão của sở tài phán Thiên Đạo, nếu giết chết hắn nghĩa là lựa chọn đối đầu với tổ chức sát thủ số một thế giới. Với tác phong của Thiên Đạo, nếu Hilton chết ở thành phố Hoa Hải, chắc họ sẽ kéo cả tổ chức sang trả thù, toàn Hoa Hải sẽ chịu liên lụy.
Điều này Phương Hạo Vân biết rõ, dì Bạch đương nhiên cũng biết rõ.
Hơn nữa Hilton tội không đáng chết, giết chết Hilton không có lợi cho ai cả, việc làm hại người khác nhưng không mang lại lợi ích cho bản thân, chỉ ai ngu ngốc mới đi thực hiện.
Dì Bạch nương tay không ra đòn sát thủ không đồng nghĩa với việc Hilton tự biết thân biết phận bỏ cuộc, hình như hắn đã bị cơn giận làm mê muội đầu óc.
Trận chiến càng lúc càng quyết liệt, mỗi một chiêu của Hilton đều muốn lấy mạng đối phương, hung hiểm tàn bạo.
Dì Bạch không hề nao núng, bộ pháp linh hoạt của dì dễ dàng hóa giải đòn đánh của Hilton, dì di chuyển quá thần kì. Mới đầu Phương Hạo Vân còn tưởng đây là một loại bộ pháp hắn chưa từng được biết, nhưng bây giờ hắn mới phát hiện, dì Bạch đang thi triển Hoạt bộ, chính là loại bộ pháp dì đã truyền dạy cho hắn, Phương Hạo Vân cũng thường hay sử dụng khi đối địch.
Chỉ có điều cùng một loại bộ pháp, dì Bạch thi triển càng linh hoạt hơn, nhẹ nhàng như gió thoảng mây trôi…
Đây chính là cảnh giới tột đỉnh của võ thuật.
Phương Hạo Vân quan sát hồi lâu, hắn nhận ra cách đánh của Hilton lúc này vô cùng ngu ngốc, cao thủ quyết đấu với nhau phải giữ bình tĩnh xử lí tình huống mới mong giành thắng lợi, còn Hilton lại điên cuồng dồn sức tấn công liên tục, cách đánh nôn nóng kiểu này tuyệt đối không có cơ may tìm đến chiến thắng.
Ngược lại, dì Bạch xem ra có vẻ thảnh thơi hơn nhiều, đứng từng góc nhìn của Phương Hạo Vân, hắn nhận ra dì Bạch đang đùa giỡn với một đối thủ dưới cơ hơn rất nhiều.
Hilton lại hét to một tiếng, đột nhiên thay đổi cách thức tấn công, tay phải cầm thước đâm thẳng, gần như lao cả toàn thân và vũ khí vào dì Bạch.
Sức mạnh của đòn đánh này mạnh tựa bão tố.
Phương Hạo Vân sợ xanh mặt, mối lo trong lòng chợt ùa về, nhưng hắn vẫn không dám hét lên can thiệp vào trận đấu, đôi mắt dán chặt vào chiêu thức của hai người, tiếp tục quan sát phong thái quyết đấu của hai cao thủ vượt trội hơn mình.
Đối mặt với cú đánh sấm sét của Hilton, dì Bạch không né tránh mà lại lao lên tiếp cận, chỉ trong chớp mắt dì gần như áp sát vào Hilton, mặt đối mặt với đối thủ, với khoảng cách gần như thế, về mặt lí thuyết dì Bạch tuyệt đối không thể tránh nổi chiêu thức mãnh liệt kia.
Một luồng suy nghĩ lướt qua đầu Phương Hạo Vân, hắn đang nghĩ nếu mình thế chỗ dì Bạch, lúc này sẽ dùng cách gì thoát hiểm?
Câu trả lời chắc chắn là không có cách nào hết, chỉ còn nhắm mắt chờ chết.
Nhưng đó là với Phương Hạo Vân, dì Bạch cuối cùng đã ra tay, thanh gỗ trên tay dì được truyền chân khí trở nên cứng như cây côn sắt, cho dù va chạm với Thước trừng phạt của Hilton cũng không bị suy suyễn.
Binh khí hai cao thủ một lần nữa chạm nhau, lần này dì Bạch nghiêm túc ra đòn, tiếng va chạm nổ đùng đùng, dì Bạch phóng thẳng lên không trung như tên lửa, thanh gỗ trên tay phát ra tiếng vù vù xé gió, bổ xuống đầu Hilton từ trên cao.
Hilton cũng không vừa, thu lại Thước trừng phạt, vẽ một vòng trong không khí, dồn hết sức lực quét từ dưới lên trên đánh trả, thế chém mãnh liệt.
Bóng dáng hai người xẹt qua với tốc độ tia chớp, Phương Hạo Vân đứng bên ngoài theo dõi cũng cảm thấy hoa cả mắt, nhưng hắn vẫn cố tập trung theo kịp từng động tác, vì hắn biết dì Bạch đang cố tình biểu diễn chiêu thức cho hắn xem.
Dì Bạch không đánh hết sức, dì chỉ sử dụng sức mạnh ngang ngửa với Hilton để tiếp chiêu, đánh trả, hai bên tỏ ra ngang tài ngang sức, chốc chốc lại liếc mắt sang Phương Hạo Vân, có ý bảo hắn học hỏi.
Đây không phải là một trận chiến, dì Bạch đang dùng Hilton để giảng bài cho Phương Hạo Vân.
Kinh nghiệm chiến đấu của Hilton kể cũng phong phú, hắn nhận ra đối phương có vẻ khinh thường đối thủ, tâm trạng từ từ bình tĩnh lại, thừa lúc dì Bạch phân tâm đưa mắt liếc nhìn Phương Hạo Vân, bỗng gia tăng sức mạnh tấn công đột ngột.
Toan tính của Hilton không lừa nổi dì Bạch, dì nhếch mép khinh miệt, vẫn ung dung hóa giải chiêu thức của Hilton.
Hilton không còn cách nào khác bèn sử dụng chiêu thức đê tiện, Thước trừng phạt lướt xuống với tốc độ cực nhanh, hắn không còn giữ phong thái của một cao thủ nữa, thanh thước quét ngang vào chỗ hiểm thân dưới của dì Bạch. Truyện Tiên Hiệp - Truyện Bất Hủ
Dì Bạch tức thì nổi giận, dì không ngờ Hilton lại dùng chiêu đê tiện thế này, lửa giận sôi sùng sục trong lòng, dì Bạch lạnh lùng cười phá lên, vung tay một cái, thanh gỗ đánh thẳng vào Hilton với tốc độ sấm chớp.
Tốc độ chiêu thức của dì Bạch vượt trên cú quét ngang Thước trừng phạt của Hilton.
Phương Hạo Vân tập trung toàn bộ tinh thần quan sát ngoài cuộc nhưng hắn vẫn không theo dõi kịp dì Bạch đã ra tay thế nào, vì tốc độ của đòn đánh này quá nhanh, đến mức không thể tưởng tượng.
Hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi nhận biết của hắn.
"Đã đến lúc kết thúc rồi!" Chiêu thức đê tiện của Hilton vừa nãy Phương Hạo Vân cũng nhìn thấy nên hắn biết lần này dì Bạch đã thật sự nổi giận, dì sẽ nhanh chóng kết thúc cuộc đấu thôi.
Quả nhiên, một tiếng rú thảm thiết vang lên trong đêm tối, tay phải của Hilton bị thanh gỗ trên tay dì Bạch đánh trúng, Thước trừng phạt rơi bịch xuống đất.
Phương Hạo Vân thấy vậy, thi triển bộ pháp lướt đến gần.
Dì Bạch ra tay trong cơn tức giận nên thanh gỗ đánh xuống không hề giữ sức, kinh mạch cánh tay phải của Hilton đã bị phế, cơn đau thấu xương hành hạ khiến hắn khó mà chịu đựng.
"Đồ đê tiện, nếu ngươi không phải là người của sở tài phán Thiên Đạo, hôm nay ta đã lấy mạng ngươi…" Giọng nói của dì Bạch vẫn là giọng đàn ông, hậm hực rít lên.
Hilton đâu biết vị cao thủ che mặt kia là nữ giới, bằng không hắn đã không sử dụng chiêu thức đê tiện kia rồi… Lúc này thắng bại đã rõ, tay phải đã bị phế, không còn cơ may chuyển bại thành thắng, may mà đối phương nể mặt tổ chức sát thủ Thiên Đạo không ra tay giết hắn, tính mạng xem như được giữ lại rồi.
Hilton không phải là một kẻ dễ dàng bỏ cuộc, hắn cắn chặt môi, tức tối nhìn vào dì Bạch, thầm hạ quyết tâm nhất định sẽ quay lại rửa mối nhục hôm nay.
"Hilton, cút đi!" Phương Hạo Vân cúi xuống nhặt thanh Thước trừng phạt lên ném qua cho Hilton, lạnh lùng gằn giọng: "Cút về nước Anh đi, đừng để tôi nhìn thấy ông ở thành phố Hoa Hải nữa, cầm lấy vũ khí của mình, đừng tơ tưởng của người khác…"
Thước trừng phạt tuy rất quý nhưng Phương Hạo Vân đã có Thiên phạt nên hắn không hề tham lam muốn tịch thu vũ khí của Hilton.
"Mày…" Hilton tức giận sôi gan, Phương Hạo Vân chẳng qua chỉ là một đứa con nít miệng còn hơi sữa, thế mà dám buông lời khinh miệt mình, cơn giận này khó mà nuốt trôi, nhưng tình thế ép buộc, vị cao thủ thần bí kia đứng ngay kế bên Phương Hạo Vân, mình đánh không lại người ta, giờ đã thảm bại không cần thiết phải đấu võ mồm tiếp làm gì, nhỡ chọc giận vị cao thủ kia thì nguy to.
"Các hạ quả nhiên lợi hại, hôm nay tôi thua một cách tâm phục khẩu phục, nhưng chuyện hôm nay tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu…"
Hilton dùng tay trái đón lấy Thước trừng phạt, từ từ đứng thẳng người, nói với dì Bạch: "Sẽ có ngày tôi quay lại tìm các hạ rửa mối nhục này…"
Phương Hạo Vân biến sắc, hét hỏi: "Đồ vô dụng, chẳng lẽ ông định mượn sức của Thiên Đạo đến trả thù chúng tôi?"
"Ha ha!" Dì Bạch cười phá lên: "Cứ việc… Thiên Đạo và sở tài phán sẽ không giúp hắn trả thù đâu, lần này hắn đến đây khiêu chiến vốn là chống lại mệnh lệnh của Thiên Đạo rồi, hơn nữa lần này bị thất bại e chề. Cho dù hắn mặt dày đi tìm Long đầu Thiên Đạo và lão đại Howard nhờ giúp đỡ, hai người kia cũng không ra tay đâu. Hắn có thể không cần sỉ diện, nhưng Thiên Đạo lại rất coi trọng danh dự tổ chức…"
"Các hạ rốt cuộc là ai?" Nghe đối phương nói ra những phân tích chí lí kia, Hilton há hốc miệng ngạc nhiên, sớm biết người này quen thuộc tình hình Thiên Đạo nhưng không ngờ lại hiểu biết thấu đáo đến mức này.
"Sau này ngươi sẽ biết thôi!" Dì Bạch buông một câu ý nhị: "Nếu như ngươi giữ được mạng sống đủ lâu, có lẽ chúng ta sẽ gặp lại nhau trong tương lai."
"Thôi đủ rồi, bây giờ ông cút được rồi đấy…" Phương Hạo Vân thật muốn đá đít Hilton một cú, tất nhiên hắn chỉ nghĩ thôi chứ không làm thiệt.
Hilton hằn học nhìn thêm dì Bạch và Phương Hạo Vân một lát, cúi đầu thểu não rời khỏi, hắn hơi hối hận về hành động đêm nay rồi, thất bại hết lần này đến lần khác, tin chắc mấy vị trưởng lão cấp cao hơn trong sở tài phán đang chờ đợi xử phạt hắn đây.
Điều làm hắn rầu rỉ hơn là kinh mạch tay phải bị phế, thương tích này không thể chữa lành trong ngày một ngày hai được, sau này có lành lặn cũng sẽ ảnh hưởng đến sức chiến đấu của hắn.
"Hạo Vân, hôm nay có thu hoạch gì không?" Đợi khi Hilton rời khỏi, dì Bạch trở lại giọng nói bình thường.
Nghe giọng nói ngọt ngào của dì Bạch cất lên, Phương Hạo Vân lập tức cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, hắn luôn cảm thấy lạ lạ khi nghe dì Bạch nói giọng đàn ông. Phương Hạo Vân bước đến gần hơn, khẽ gật đầu nói: "Thu hoạch nhiều lắm, đêm nay con phải suy ngẫm thêm. À, Thiên phạt hôm nay lại xảy ra trạng thái khác thường."
Phương Hạo Vân đang định kể rõ hơn, ai ngờ dì Bạch đã nhanh chóng cướp lời: "Không cần nói nữa, dì đã biết rồi, thật ra dì sớm có mặt ở đây theo dõi trận chiến giữa con và Hilton."
Đúng vậy, khi Hilton ngầm đi theo Phương Hạo Vân, dì Bạch cũng bám sát theo sau bảo vệ hắn, vốn dĩ dì nghĩ với trình độ võ học của Phương Hạo Vân hiện nay chưa đủ chống chọi với Hilton, nhưng những gì xảy ra sau đó lại khiến dì kinh ngạc.
Thiên phạt xảy ra hiện tượng khác lạ, dì Bạch nhìn thấy hết, hơn nữa thân là người thủ hộ Thiên phạt, dì có mối liên kết nhất định với thanh đao này, vì thế nên dì Bạch mới không sớm lộ diện.
Cho đến khi Hilton tức giận vận toàn sức tấn công dì Bạch mới hiện thân, dì không muốn Hạo Vân bị làm hại. Nói thật lòng, Phương Hạo Vân bước vào thế giới võ học chỉ mới 3 năm, có sức chiến đấu dũng mãnh như hôm nay đã là điều hiếm thấy, nên nhớ cao thủ như Hilton đã tu luyện suốt mấy mươi năm rồi.
"Hạo Vân, dì biết sớm muộn gì bí mật của Thiên phạt cũng sẽ được con giải mã…" Dì Bạch lấy đi tấm vải che mặt, để lộ dung mạo tuyệt sắc nghiêng nước nghiêng thành, mỉm cười quyến rũ, nghiêm túc nói: "Dì đặt niềm tin vào con."
"Vâng!" Phương Hạo Vân cũng gật đầu nghiêm túc.
Dừng lại giây lát, dì Bạch lên tiếng dặn dò: "Lần này con đừng bế quan tu luyện, phía Trần Thanh Thanh dì đã thu xếp rồi, mấy ngày tới dì sẽ thông báo cho con biết."
Nói đến đây, dì Bạch đột nhiên nở một nụ cười ý nhị: "Hạo Vân, lần này con anh hùng cứu mỹ nhân, Trần Thanh Thanh nhất định say đắm trao thân cho con, con đã suy tính chưa, trong tương lai xử trí quan hệ với các cô gái như thế nào?"
Phương Hạo Vân ngớ người ra, hắn còn nhớ dì Bạch từng nói, kẻ mạnh tuyệt đối có quyền sở hữu tam thê tứ thiếp, sao hôm nay đột nhiên dì lại đặt câu hỏi này với hắn nhỉ?
"Con sẽ biến mình mạnh mẽ hơn…" Suy nghĩ giây lát, Phương Hạo Vân đưa ra một câu trả lời làm hài lòng dì Bạch.
Ánh trăng bị mây đen che phủ, trên bầu trời chỉ còn vài ngôi sao lấp lánh yếu ớt. Nửa đêm, khí trời trở nên âm u.
Ngoài ban công tối om như mực, Phương Hạo Vân đang ngồi đó, hắn không có hít thở luyện công, mà đang yên lặng suy nghĩ, trong đầu không ngừng ẩn hiện từng chiêu thức khi dì Bạch giao đấu với Hilton…
Suốt dọc đường trở về nhà, Phương Hạo Vân đã liên tục suy nghĩ, cao thủ quyết đấu mang lại lợi ích lớn cho hắn, nhất là trạng thái ung dung đối địch của dì Bạch, càng giúp hắn ngộ ra nhiều điều về võ thuật, khi sức mạnh tương đương, trạng thái tâm lí là nhân tố quan trọng quyết định thắng thua.
Nhớ lại cảnh chiến đấu của hai người hết lần này đến lần khác, Phương Hạo Vân nhắm mắt trầm tư, từ đó rút ra bài học cho bản thân, hấp thu tinh hoa võ thuật của hai đại cao thủ.
Đợi sau khi xong việc, tia nắng đầu tiên đã ló dạng, Phương Hạo Vân không đi nghỉ ngơi mà triệu hồi Thiên phạt, cầm chắc thanh đao trên tay, hắn muốn tìm lại cảm giác lúc đối đầu với Hilton.
Bình luận truyện