Hoán Kiểm Trọng Sinh
Hàn Tuyết Nhi bật cười, nói: "Bây giờ cậu sợ rồi hả? Ngày thường chẳng phải cậu không sợ trời không sợ đất sao? Tôi còn tưởng trên đời này không có thứ gì làm anh chứ… Bầy giờ biết sợ thì đã muộn rồi, nếu tha cho cậu vậy những cô gái vô tội bị cậu làm hại phải tính thế nào đây?"
Hoàng Kỳ Hùng hạ thấp giọng nói xuống lảm nhảm: "Tôi có trả tiền cho họ mà…"
Mỗi khi làm nhục bạn nữ nào xong, đúng là Hoàng Kỳ Hùng đều trả cho người ta một món tiền lớn gọi là khoản phí bồi thường tổn thất thể xác lẫn tinh thần để bịch miệng, vì hành vi đó hắn còn vênh mặt tự hào, ta đây lấy đức phục người, chứ đâu phải ăn xong chùi mép bỏ đi không trả tiền.
Phương Hạo Vân càng nghe càng tức giận, gào lên: "Tao hiếp con mẹ mày sau đó ném cho một mớ tiền, chắc mày không có ý kiến gì chứ?"
"Láo lếu!" Hoàng Kỳ Hùng có thể hống hách coi trời bằng vung, phần nhiều là do mẹ hắn nuông chiều từ bé, trong cả nhà Hoàng gia, người hắn tôn trọng nhất chính là mẹ, bây giờ Phương Hạo Vân buông lên sỉ nhục mẹ hắn, hắn tuyệt đối không chịu bỏ qua nữa.
Hoàng Kỳ Hùng đột nhiên xuất hiện can đảm từ đâu không biết, chỉ thẳng vào mặt Phương Hạo Vân mắng chửi: "Cái thằng mặt trắng khốn kiếp, sao mày dám sỉ nhục người nhà của tao, có bản lĩnh thì nhằm vào tao nè…"
"Cùng một lí lẽ cả thôi, mày có thể làm nhục con gái nhà người ta, tại sao tao không thể sỉ nhục mẹ mày hả? Hoàng Kỳ Hùng, xem ra mày hư đốn như hôm nay chắc do mẹ mày dung túng mày quen rồi. Nếu tao là mày, tao sẽ hận bà ấy mới phải, sinh con ra mà không biết dạy dỗ, thực chất là một lỗi lầm lớn…"
Theo như Phương Hạo Vân nghĩ, thứ cặn bã như Hoàng Kỳ Hùng vốn không biết cái gì là tình thân, tình bạn… Hắn dám vì mẹ cãi lại mình, chẳng qua tất cả những gì hắn có hiện nay đều do mẹ hắn ban cho, chỉ có thế mà thôi.
Còn chưa đợi Hoàng Kỳ Hùng nói thêm câu gì, Phương Hạo Vân áp sát vài bước, lạnh lùng gắt lên: "Nên làm thế nào mày tự suy nghĩ mà quyết định khôn ngoan đi…"
Hàn Tuyết Nhi hai tay chống hông, vênh mặt ra dáng cáo mượn oai hùm, nói: "Bọn cặn bã các ngươi, hôm nay rơi vào tay anh Hạo Vân của tôi, tự cầu nguyện đi thôi…"
Phương Hạo Vân mỉm cười: "Em Tuyết Nhi, nghe em nói giống như anh không phải là người tốt gì thì phải…"
Hàn Tuyết Nhi ngớ ra một lát, sau đó nũng nịu: "Ai nói nào, nếu anh không phải người tốt, trên đời này không còn người tốt nữa đâu… Anh Hạo Vân, nghe nói Hoàng gia có thế lực rất lớn ở Bắc Kinh, em nghĩ hay là việc này mình trừng trị chúng một chút rồi thôi vậy, làm to chuyện e rằng chuốc lấy phiền phức vào thân…"
Giờ đã hả giận khi thấy đám lưu manh cậu ấm kia bị trừng phạt, Hàn Tuyết Nhi bình tĩnh suy xét về quyền thế hiện nay của Hoàng gia, cẩn thận nhắc nhở anh Hạo Vân một tiếng.
Phương Hạo Vân dửng dưng bỏ ngoài tai cảnh báo của cô bé: "Không sao!" Nếu nói tới quan hệ ở Bắc Kinh thì Phương Hạo Vân cũng có vậy… Hắn không tin chỗ dựa của Hoàng gia có thể mạnh hơn Lã Thiên Hành.
Hơn nữa, Hoàng gia có quyền thế to hơn thì sao chứ, hôm nay hắn đang đứng về phía chính nghĩa, còn Hoàng Kỳ Hùng thì thuộc về phía tà ác, có câu Tà không thể thắng chánh, hắn không có gì phải nể nang cả.
Hàn Tuyết Nhi bỉu môi, nói nhỏ: "Nghe nói Hoàng gia quen người trên bộ chính trị…"
Phương Hạo Vân vẫn giữ vững lập trường, nói: "Mặc kệ chúng!"
Hàn Tuyết Nhi thấy anh Hạo Vân kiên quyết nên không khuyên nhủ nữa, ánh mắt tràn ngập tình cảm ngưỡng mộ, phấn khích reo lên: "Anh Hạo Vân, anh giỏi quá, em rất nể phục anh…"
Theo cách đánh giá của cô bé Hàn Tuyết Nhi, Phương Hạo Vân chính là chàng hiệp sĩ không sợ cường quyền, trừ gian diệt bạo, nhưng cô không biết rằng Phương Hạo Vân không sợ cường quyền là vì sau lưng hắn cũng có cường quyền chống đỡ.
Thời thế hiện nay, những ai thật sự không sợ cường quyền biết có mấy người đâu? Mà có chắc cũng bị thủ tiêu hết rồi…
Chính vào lúc Phương Hạo Vân và Hàn Tuyết Nhi nói chuyện, cánh cửa lớn của quán café bị đẩy ra, một đám người xông vào, người dẫn đầu là một anh thanh niên tuấn tú nho nhã mặc vest sang trọng, thân hình to cao tráng kiện, mắt to mày rậm, có thể xem là một anh chàng đẹp trai, nhìn điệu bộ này có thể biết đám người mới bước vào là người nhà của Hoàng Kỳ Hùng.
Phương Hạo Vân ngước mắt nhìn thử anh thanh niên đó, chỉ cảm thấy đôi mắt người này sáng loáng, hiển nhiên là một nhân vật không phải tầm thường, ít ra anh ta ưu tú hơn gấp trăm lần so với tên cậu ấm Hoàng Kỳ Hùng.
Cùng lúc đó, anh thanh niên kia cũng ngấm ngầm quan sát Phương Hạo Vân, trong lòng khen ngợi, quả nhiên là nhân vật kiệt xuất, hôm nay đứa em trai vô dụng rơi vào tay người ta, việc này e rằng khó giải quyết êm thắm.
Hoàng Kỳ Hùng vốn đang bị Phương Hạo Vân uy hiếp sợ xanh mặt, toàn thân không ngừng run rẩy, tưởng hôm nay mình tiêu đến nơi rồi. Ai ngờ cứu tinh xuất hiện, hắn đột nhiên nghe tiếng của vị anh hai thân thương.
"Mình đang nằm mơ chăng?" Hoàng Kỳ Hùng không dám tin vào mắt mình, ngu ngốc đưa tay tự nhéo một cú mạnh vào đùi, rồi la toáng lên vì đau, cuối cùng đã xác định mình không phải đang nằm mơ, phen này được cứu rồi.
"Anh hai, anh đến đấy à… Mau giúp em trừng trị đôi cẩu nam nữ này đi…" Có anh hai Hoàng Kỳ Anh hậu thuẫn, lá gan con thỏ của Hoàng Kỳ Hùng lập tức to ra, hắn hậm hực nhìn vào Phương Hạo Vân, giận dữ gào to: "Tiểu tử, xem thử hôm nay ai chết nhé, hôm nay nếu tao không dìm chết mày, tao sẽ không mang họ Hoàng…"
"Bốp!" một tiếng lanh lảnh vang lên.
Hoàng Kỳ Hùng còn chưa nói hết câu, Hoàng Kỳ Anh đột nhiên làm một động tác không ai ngờ tới, hắn giơ tay giáng cho đứa em trai một cái tát nổ đom đóm, hơn nữa còn dùng hết sức, một chiếc răng của Hoàng Kỳ Hùng lập tức rơi xuống đất, miệng rỉ ra máu.
Hoàng Kỳ Hùng nghệch mặt ra không hiểu, ngay cả đám lưu manh cậu ấm đứng lố nhố phía sau cũng không hiểu.
Cả bọn thậm chí đang nghĩ có khi nào Hoàng Kỳ Anh bị ma nhập không? Kẻ thù ở trước mắt không trừng trị mà quay sang đánh đứa em trai của mình.
"Anh hai, anh làm gì vậy? Anh bị điên đó hả?" Hoàng Kỳ Hùng ôm lấy cái miệng đầy máu, tức tối gào lên: "Có phải anh bị ấm đầu không? Anh đánh em làm gì, anh phải đi đánh đôi cẩu nam nữ kia mới đúng…"
"Bốp!" lại một tiếng vang lên, Hoàng Kỳ Hùng vừa nói dứt câu, Hoàng Kỳ Anh đã giơ tay giáng thêm một cái tát nữa, hơn nữa lần này còn mạnh hơn lần trước: "Cái thằng em khốn nạn này, mày có biết mình gây họa lớn rồi không hả? Còn không mau tạ lỗi với Phương thiếu gia… Mong rằng Phương thiếu gia độ lượng có thể tha cho mày một lần…"
Hoàng Kỳ Anh trong lòng cũng rất tức tối, thằng em trai của mình đúng là ngu như heo, không điều tra thử người ta Phương Hạo Vân là hạng người gì đã dám có ý đồ với cô gái của người ta, đấy chẳng phải là nuốt gan hùm tim beo rồi không?
Hoàng Kỳ Hùng ấm ức lắm, khó khăn lắm anh hai mới xuất hiện, cứ tưởng cứu tinh đã đến, giờ thì hay lắm, liên tiếp lãnh hai cái tát đau điếng rồi.
Biết vậy đừng đến thì hơn… Chỉ có điều Hoàng Kỳ Hùng không dám ngang nhiên chống lại anh hai, vì trong lòng hắn biết rõ Hoàng gia có quyền thế như hôm nay, tất cả đều do người anh này góp công lớn gầy dựng.
Trên dưới cả nhà Hoàng gia, bao gồm cả cha mẹ đều đánh gia rất cao Hoàng Kỳ Anh, nói cách khác Hoàng Kỳ Anh là người làm chủ của Hoàng gia.
Hàn Tuyết Nhi hình như cũng bị hành động của Hoàng Kỳ Anh làm cho mụ mẫm đầu óc, cô ghé tai hỏi nhỏ: "Anh Hạo Vân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Phương Hạo Vân mỉm cười giải thích: "Người này có thủ đoạn khá lắm… Nếu như anh đoán không lầm, chắc bây giờ hắn đã tìm hiểu rõ thân thế của anh…"
"Thì ra là vậy, em hiểu rồi!"
Hàn Tuyết Nhi thông minh lanh lợi, được Phương Hạo Vân nhắc nhở một chút đã hiểu rõ nguyên do hành động bất thường của Hoàng Kỳ Anh, xem ra Hoàng Kỳ Anh đã biết thân thế của anh Hạo Vân, biết được thủ đoạn của anh ấy nên mới đích thân ra tay dạy dỗ em trai, đợi lát nữa dễ mở miệng cầu xin hơn.
Thủ đoạn quả nhiên lợi hại.
"Em… em không… em không có gì sai…" Hoàng Kỳ Hùng từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu nhục như thế này, bảo hắn tạ lỗi với tên mặt trắng kia, có chết cũng không nghe theo.
"Đồ không biết tốt xấu!" Hoàng Kỳ Anh tức tối quát mắng em trai, sau đó bước tới trước mặt Phương Hạo Vân và Hàn Tuyết Nhi, cung kính nói: "Phương thiếu gia, Hàn tiểu thư, là em trai của tôi không hiểu chuyện, vô tình gây sự với hai vị, tôi xin thay mặt Hoàng gia tạ lỗi với hai vị, hy vọng hai vị độ lượng đừng chấp nhặt với đứa em kém hiểu biết này…"
Đường đường là đại thiếu gia của Hoàng gia, thế mà lại khúm núm như thế với người khác, thật khiến người ta rớt mắt kính, nhất là số cậu ấm biết rõ bối cảnh sau lưng Hoàng Kỳ Anh, càng nháy mắt lè lưỡi với nhau chẳng hiểu sao lại thế này.
Hoàng Kỳ Anh tỏ thái độ thân thiện, Phương Hạo Vân cũng không muốn trở mặt làm dữ, thế mới nói hắn cảm thấy Hoàng Kỳ Anh không hề đơn giản, là một nhân vật ưu tú đây.
Khi nãy, một tên cậu ấm lén gọi điện cầu cứu Phương Hạo Vân đã nhìn thấy, nhưng hắn không ra tay ngăn cản, hắn muốn xem thử Hoàng gia rốt cuộc còn nhân vật nào nữa chưa xuất hiện.
Bây giờ Hoàng Kỳ Anh hiện thân, coi như hắn được lĩnh giáo rồi.
Thử nghĩ xem, người này có thể trong thời gian ngắn ngủi tìm hiểu kĩ thân thế của hắn, thêm vào đó Hoàng Kỳ Anh biết tỏ ra vì đại nghĩa không nể tình thân đánh Hoàng Kỳ Hùng, chứng tỏ hắn là một người biết xử lí tình huống, giảm thiệt hại của sự việc đến mức thấp nhất, thí tốt giữ xe, quả là cao tay ấn.
Tất nhiên những nhận xét này của Phương Hạo Vân đối với Hoàng Kỳ Anh chỉ là bề mặt, còn con người hắn thâm sâu cỡ nào, Phương Hạo Vân nhất thời vẫn chưa nhìn ra, vì trước đó Phương Hạo Vân chưa hề gặp phải nhân vật ưu tú như thế.
"Anh chính là anh trai của tên cặn bã kia?" Phương Hạo Vân dửng dưng trách mắng: "Anh không biết dạy dỗ em trai à? Ngày thường phó mặc cho nó gây biết bao nhiêu tội lỗi…"
"Đúng là em trai tôi còn nhỏ nên không hiểu chuyện, ngày thường luôn hống hách làm bậy, đó hoàn toàn do gia đình tôi thiếu sót trong việc dạy bảo… Về việc này tôi tỏ ra vô cùng hối tiếc, xin Phương thiếu gia nể mặt Hoàng gia chúng tôi, tha cho em tôi một lần vậy… Hôm khác, tôi sẽ bày tiệc tạ lỗi với hai vị…" Hoàng Kỳ Anh không đáp thẳng câu hỏi của Phương Hạo Vân mà nói ra một tràng những câu khách sáo.
Phương Hạo Vân khẽ nhíu mày, đang định lên tiếng, ai ngờ chuông điện thoại réo vang, lấy ra xem thử thì ra là Trác Nhã gọi đến. Do dự giây lát, hắn quyết định nghe máy.
Trong điện thoại đúng là giọng nói của Trác Nhã: "Hạo Vân, con gặp được Kỳ Anh chưa?"
"Kỳ Anh?" Phương Hạo Vân ngớ người ra ngạc nhiên, sau đó liền hiểu mẹ mình muốn nói tới Hoàng Kỳ Anh đây mà.
"Dạ!" Phương Hạo Vân trả lời: "Gặp rồi, có chuyện gì vậy mẹ?"
"Hạo Vân, chuyện đang xảy ra mẹ biết hết rồi… Con nghe mẹ nói nè, nếu Hoàng gia đã thành khẩn tạ lỗi với con rồi thì con nhường một bước tha cho Hoàng Kỳ Hùng đi vậy…"
Trác Nhã giải thích: "Hạo Vân, con còn nhớ mấy hôm trước mẹ nói với con đối tượng ba mẹ rất vừa ý muốn giới thiệu cho chị Tuyết Di của con làm quen không?"
"Không phải là Hoàng Kỳ Anh chứ?" Phương Hạo Vân hỏi nhỏ: "Sao mà trùng hợp quá vậy?"
"Đúng vậy, chính là Hoàng Kỳ Anh. Hoàng gia có hai vị công tử, lão nhị Hoàng Kỳ Hùng, cũng chính là tên cậu ấm gây hấn với con, đúng thật là đồ rác rưởi, nhưng đại thiếu gia của Hoàng gia Hoàng Kỳ Anh lại giống như con, là một nhân tài kiệt xuất đấy, bất luận là tướng mạo, phong thái, năng lực đều đáng xếp hạng đầu… Vốn dĩ mẹ định mấy hôm nữa giới thiệu cho hai đứa con làm quen trước, ai ngờ tụi con đã chạm mặt nhau trong tình cảnh không hay này."
Nói đến đây, Trác Nhã một lần nữa nhấn mạnh: "Sau này Phương gia chúng ta e là sẽ kết thành thông gia với Hoàng gia, hôm nay con nể mặt Hoàng Kỳ Anh một lần, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ bỏ qua đi nhé, tránh cho hai gia đình khó xử khi tiếp xúc với nhau."
Nghe Trác Nhã nói thế, Phương Hạo Vân chỉ còn cách thở dài ngao ngán, tuy hắn không muốn buông tha dễ dàng tên Hoàng Kỳ Hùng ấy, nhưng Trác Nhã ra mặt nói giúp, hắn không thể không nể mặt mẹ được. Bạn đang đọc truyện tại Truyện Bất Hủ - www.Truyện Bất Hủ
Hơn nữa, Hoàng Kỳ Anh đúng là rất khá, trong tương lai rất có thể trở thành anh rể của mình, nếu hôm nay cương quyết không nhượng bộ, sau này e rằng ảnh hưởng đến hạnh phúc của chị Tuyết Di.
Tất nhiên, Hoàng Kỳ Anh có trở thành anh rể của hắn được hay không còn phải xem chị Tuyết Di quyết định sao đã.
Mặt khác, ngày dài tháng rộng, nếu thật sự muốn trừng trị tên Hoàng Kỳ Hùng kia cũng không cần gấp gáp, mai sau hãy còn nhiều cơ hội.
Nghĩ vậy, Phương Hạo Vân từ tốn nói: "Mẹ à, việc này con định không bỏ qua đâu, nhưng bây giờ mẹ đích thân nói giúp, con tất nhiên phải nghe lời mẹ."
"Ha ha!" Trác Nhã nghe con trai chịu nhượng bộ, lập tức thở phào nhẹ nhõm: "Hạo Vân, con nói thế là mẹ yên tâm rồi."
"Mẹ, cho con hỏi một câu, Hoàng Kỳ Anh gọi cho mẹ vào lúc nào vậy?" Phương Hạo Vân muốn tìm hiểu kĩ hơn về con người Hoàng Kỳ Anh.
"Thì khoảng 5 phút trước." Trác Nhã thành thật nói: "Hạo Vân, mẹ biết ý của con, đúng là cậu Kỳ Anh đó có chút thủ đoạn, nhưng như thế cũng chứng tỏ cậu ta tài giỏi đấy chứ. Thôi, không nói nữa, giờ mọi việc đã được giải quyết thì mẹ gác máy đây… À, con đưa máy cho Kỳ Anh để mẹ nói với cậu ta…"
"Vâng!" Phương Hạo Vân đành làm theo lời Trác Nhã, đưa máy qua phía Hoàng Kỳ Anh: "Mẹ của tôi bảo anh nghe điện thoại…"
Chương 418: Anh rể tương lai xuất hiện
Hàn Tuyết Nhi bật cười, nói: "Bây giờ cậu sợ rồi hả? Ngày thường chẳng phải cậu không sợ trời không sợ đất sao? Tôi còn tưởng trên đời này không có thứ gì làm anh chứ… Bầy giờ biết sợ thì đã muộn rồi, nếu tha cho cậu vậy những cô gái vô tội bị cậu làm hại phải tính thế nào đây?"
Hoàng Kỳ Hùng hạ thấp giọng nói xuống lảm nhảm: "Tôi có trả tiền cho họ mà…"
Mỗi khi làm nhục bạn nữ nào xong, đúng là Hoàng Kỳ Hùng đều trả cho người ta một món tiền lớn gọi là khoản phí bồi thường tổn thất thể xác lẫn tinh thần để bịch miệng, vì hành vi đó hắn còn vênh mặt tự hào, ta đây lấy đức phục người, chứ đâu phải ăn xong chùi mép bỏ đi không trả tiền.
Phương Hạo Vân càng nghe càng tức giận, gào lên: "Tao hiếp con mẹ mày sau đó ném cho một mớ tiền, chắc mày không có ý kiến gì chứ?"
"Láo lếu!" Hoàng Kỳ Hùng có thể hống hách coi trời bằng vung, phần nhiều là do mẹ hắn nuông chiều từ bé, trong cả nhà Hoàng gia, người hắn tôn trọng nhất chính là mẹ, bây giờ Phương Hạo Vân buông lên sỉ nhục mẹ hắn, hắn tuyệt đối không chịu bỏ qua nữa.
Hoàng Kỳ Hùng đột nhiên xuất hiện can đảm từ đâu không biết, chỉ thẳng vào mặt Phương Hạo Vân mắng chửi: "Cái thằng mặt trắng khốn kiếp, sao mày dám sỉ nhục người nhà của tao, có bản lĩnh thì nhằm vào tao nè…"
"Cùng một lí lẽ cả thôi, mày có thể làm nhục con gái nhà người ta, tại sao tao không thể sỉ nhục mẹ mày hả? Hoàng Kỳ Hùng, xem ra mày hư đốn như hôm nay chắc do mẹ mày dung túng mày quen rồi. Nếu tao là mày, tao sẽ hận bà ấy mới phải, sinh con ra mà không biết dạy dỗ, thực chất là một lỗi lầm lớn…"
Theo như Phương Hạo Vân nghĩ, thứ cặn bã như Hoàng Kỳ Hùng vốn không biết cái gì là tình thân, tình bạn… Hắn dám vì mẹ cãi lại mình, chẳng qua tất cả những gì hắn có hiện nay đều do mẹ hắn ban cho, chỉ có thế mà thôi.
Còn chưa đợi Hoàng Kỳ Hùng nói thêm câu gì, Phương Hạo Vân áp sát vài bước, lạnh lùng gắt lên: "Nên làm thế nào mày tự suy nghĩ mà quyết định khôn ngoan đi…"
Hàn Tuyết Nhi hai tay chống hông, vênh mặt ra dáng cáo mượn oai hùm, nói: "Bọn cặn bã các ngươi, hôm nay rơi vào tay anh Hạo Vân của tôi, tự cầu nguyện đi thôi…"
Phương Hạo Vân mỉm cười: "Em Tuyết Nhi, nghe em nói giống như anh không phải là người tốt gì thì phải…"
Hàn Tuyết Nhi ngớ ra một lát, sau đó nũng nịu: "Ai nói nào, nếu anh không phải người tốt, trên đời này không còn người tốt nữa đâu… Anh Hạo Vân, nghe nói Hoàng gia có thế lực rất lớn ở Bắc Kinh, em nghĩ hay là việc này mình trừng trị chúng một chút rồi thôi vậy, làm to chuyện e rằng chuốc lấy phiền phức vào thân…"
Giờ đã hả giận khi thấy đám lưu manh cậu ấm kia bị trừng phạt, Hàn Tuyết Nhi bình tĩnh suy xét về quyền thế hiện nay của Hoàng gia, cẩn thận nhắc nhở anh Hạo Vân một tiếng.
Phương Hạo Vân dửng dưng bỏ ngoài tai cảnh báo của cô bé: "Không sao!" Nếu nói tới quan hệ ở Bắc Kinh thì Phương Hạo Vân cũng có vậy… Hắn không tin chỗ dựa của Hoàng gia có thể mạnh hơn Lã Thiên Hành.
Hơn nữa, Hoàng gia có quyền thế to hơn thì sao chứ, hôm nay hắn đang đứng về phía chính nghĩa, còn Hoàng Kỳ Hùng thì thuộc về phía tà ác, có câu Tà không thể thắng chánh, hắn không có gì phải nể nang cả.
Hàn Tuyết Nhi bỉu môi, nói nhỏ: "Nghe nói Hoàng gia quen người trên bộ chính trị…"
Phương Hạo Vân vẫn giữ vững lập trường, nói: "Mặc kệ chúng!"
Hàn Tuyết Nhi thấy anh Hạo Vân kiên quyết nên không khuyên nhủ nữa, ánh mắt tràn ngập tình cảm ngưỡng mộ, phấn khích reo lên: "Anh Hạo Vân, anh giỏi quá, em rất nể phục anh…"
Theo cách đánh giá của cô bé Hàn Tuyết Nhi, Phương Hạo Vân chính là chàng hiệp sĩ không sợ cường quyền, trừ gian diệt bạo, nhưng cô không biết rằng Phương Hạo Vân không sợ cường quyền là vì sau lưng hắn cũng có cường quyền chống đỡ.
Thời thế hiện nay, những ai thật sự không sợ cường quyền biết có mấy người đâu? Mà có chắc cũng bị thủ tiêu hết rồi…
Chính vào lúc Phương Hạo Vân và Hàn Tuyết Nhi nói chuyện, cánh cửa lớn của quán café bị đẩy ra, một đám người xông vào, người dẫn đầu là một anh thanh niên tuấn tú nho nhã mặc vest sang trọng, thân hình to cao tráng kiện, mắt to mày rậm, có thể xem là một anh chàng đẹp trai, nhìn điệu bộ này có thể biết đám người mới bước vào là người nhà của Hoàng Kỳ Hùng.
Phương Hạo Vân ngước mắt nhìn thử anh thanh niên đó, chỉ cảm thấy đôi mắt người này sáng loáng, hiển nhiên là một nhân vật không phải tầm thường, ít ra anh ta ưu tú hơn gấp trăm lần so với tên cậu ấm Hoàng Kỳ Hùng.
Cùng lúc đó, anh thanh niên kia cũng ngấm ngầm quan sát Phương Hạo Vân, trong lòng khen ngợi, quả nhiên là nhân vật kiệt xuất, hôm nay đứa em trai vô dụng rơi vào tay người ta, việc này e rằng khó giải quyết êm thắm.
Hoàng Kỳ Hùng vốn đang bị Phương Hạo Vân uy hiếp sợ xanh mặt, toàn thân không ngừng run rẩy, tưởng hôm nay mình tiêu đến nơi rồi. Ai ngờ cứu tinh xuất hiện, hắn đột nhiên nghe tiếng của vị anh hai thân thương.
"Mình đang nằm mơ chăng?" Hoàng Kỳ Hùng không dám tin vào mắt mình, ngu ngốc đưa tay tự nhéo một cú mạnh vào đùi, rồi la toáng lên vì đau, cuối cùng đã xác định mình không phải đang nằm mơ, phen này được cứu rồi.
"Anh hai, anh đến đấy à… Mau giúp em trừng trị đôi cẩu nam nữ này đi…" Có anh hai Hoàng Kỳ Anh hậu thuẫn, lá gan con thỏ của Hoàng Kỳ Hùng lập tức to ra, hắn hậm hực nhìn vào Phương Hạo Vân, giận dữ gào to: "Tiểu tử, xem thử hôm nay ai chết nhé, hôm nay nếu tao không dìm chết mày, tao sẽ không mang họ Hoàng…"
"Bốp!" một tiếng lanh lảnh vang lên.
Hoàng Kỳ Hùng còn chưa nói hết câu, Hoàng Kỳ Anh đột nhiên làm một động tác không ai ngờ tới, hắn giơ tay giáng cho đứa em trai một cái tát nổ đom đóm, hơn nữa còn dùng hết sức, một chiếc răng của Hoàng Kỳ Hùng lập tức rơi xuống đất, miệng rỉ ra máu.
Hoàng Kỳ Hùng nghệch mặt ra không hiểu, ngay cả đám lưu manh cậu ấm đứng lố nhố phía sau cũng không hiểu.
Cả bọn thậm chí đang nghĩ có khi nào Hoàng Kỳ Anh bị ma nhập không? Kẻ thù ở trước mắt không trừng trị mà quay sang đánh đứa em trai của mình.
"Anh hai, anh làm gì vậy? Anh bị điên đó hả?" Hoàng Kỳ Hùng ôm lấy cái miệng đầy máu, tức tối gào lên: "Có phải anh bị ấm đầu không? Anh đánh em làm gì, anh phải đi đánh đôi cẩu nam nữ kia mới đúng…"
"Bốp!" lại một tiếng vang lên, Hoàng Kỳ Hùng vừa nói dứt câu, Hoàng Kỳ Anh đã giơ tay giáng thêm một cái tát nữa, hơn nữa lần này còn mạnh hơn lần trước: "Cái thằng em khốn nạn này, mày có biết mình gây họa lớn rồi không hả? Còn không mau tạ lỗi với Phương thiếu gia… Mong rằng Phương thiếu gia độ lượng có thể tha cho mày một lần…"
Hoàng Kỳ Anh trong lòng cũng rất tức tối, thằng em trai của mình đúng là ngu như heo, không điều tra thử người ta Phương Hạo Vân là hạng người gì đã dám có ý đồ với cô gái của người ta, đấy chẳng phải là nuốt gan hùm tim beo rồi không?
Hoàng Kỳ Hùng ấm ức lắm, khó khăn lắm anh hai mới xuất hiện, cứ tưởng cứu tinh đã đến, giờ thì hay lắm, liên tiếp lãnh hai cái tát đau điếng rồi.
Biết vậy đừng đến thì hơn… Chỉ có điều Hoàng Kỳ Hùng không dám ngang nhiên chống lại anh hai, vì trong lòng hắn biết rõ Hoàng gia có quyền thế như hôm nay, tất cả đều do người anh này góp công lớn gầy dựng.
Trên dưới cả nhà Hoàng gia, bao gồm cả cha mẹ đều đánh gia rất cao Hoàng Kỳ Anh, nói cách khác Hoàng Kỳ Anh là người làm chủ của Hoàng gia.
Hàn Tuyết Nhi hình như cũng bị hành động của Hoàng Kỳ Anh làm cho mụ mẫm đầu óc, cô ghé tai hỏi nhỏ: "Anh Hạo Vân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Phương Hạo Vân mỉm cười giải thích: "Người này có thủ đoạn khá lắm… Nếu như anh đoán không lầm, chắc bây giờ hắn đã tìm hiểu rõ thân thế của anh…"
"Thì ra là vậy, em hiểu rồi!"
Hàn Tuyết Nhi thông minh lanh lợi, được Phương Hạo Vân nhắc nhở một chút đã hiểu rõ nguyên do hành động bất thường của Hoàng Kỳ Anh, xem ra Hoàng Kỳ Anh đã biết thân thế của anh Hạo Vân, biết được thủ đoạn của anh ấy nên mới đích thân ra tay dạy dỗ em trai, đợi lát nữa dễ mở miệng cầu xin hơn.
Thủ đoạn quả nhiên lợi hại.
"Em… em không… em không có gì sai…" Hoàng Kỳ Hùng từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu nhục như thế này, bảo hắn tạ lỗi với tên mặt trắng kia, có chết cũng không nghe theo.
"Đồ không biết tốt xấu!" Hoàng Kỳ Anh tức tối quát mắng em trai, sau đó bước tới trước mặt Phương Hạo Vân và Hàn Tuyết Nhi, cung kính nói: "Phương thiếu gia, Hàn tiểu thư, là em trai của tôi không hiểu chuyện, vô tình gây sự với hai vị, tôi xin thay mặt Hoàng gia tạ lỗi với hai vị, hy vọng hai vị độ lượng đừng chấp nhặt với đứa em kém hiểu biết này…"
Đường đường là đại thiếu gia của Hoàng gia, thế mà lại khúm núm như thế với người khác, thật khiến người ta rớt mắt kính, nhất là số cậu ấm biết rõ bối cảnh sau lưng Hoàng Kỳ Anh, càng nháy mắt lè lưỡi với nhau chẳng hiểu sao lại thế này.
Hoàng Kỳ Anh tỏ thái độ thân thiện, Phương Hạo Vân cũng không muốn trở mặt làm dữ, thế mới nói hắn cảm thấy Hoàng Kỳ Anh không hề đơn giản, là một nhân vật ưu tú đây.
Khi nãy, một tên cậu ấm lén gọi điện cầu cứu Phương Hạo Vân đã nhìn thấy, nhưng hắn không ra tay ngăn cản, hắn muốn xem thử Hoàng gia rốt cuộc còn nhân vật nào nữa chưa xuất hiện.
Bây giờ Hoàng Kỳ Anh hiện thân, coi như hắn được lĩnh giáo rồi.
Thử nghĩ xem, người này có thể trong thời gian ngắn ngủi tìm hiểu kĩ thân thế của hắn, thêm vào đó Hoàng Kỳ Anh biết tỏ ra vì đại nghĩa không nể tình thân đánh Hoàng Kỳ Hùng, chứng tỏ hắn là một người biết xử lí tình huống, giảm thiệt hại của sự việc đến mức thấp nhất, thí tốt giữ xe, quả là cao tay ấn.
Tất nhiên những nhận xét này của Phương Hạo Vân đối với Hoàng Kỳ Anh chỉ là bề mặt, còn con người hắn thâm sâu cỡ nào, Phương Hạo Vân nhất thời vẫn chưa nhìn ra, vì trước đó Phương Hạo Vân chưa hề gặp phải nhân vật ưu tú như thế.
"Anh chính là anh trai của tên cặn bã kia?" Phương Hạo Vân dửng dưng trách mắng: "Anh không biết dạy dỗ em trai à? Ngày thường phó mặc cho nó gây biết bao nhiêu tội lỗi…"
"Đúng là em trai tôi còn nhỏ nên không hiểu chuyện, ngày thường luôn hống hách làm bậy, đó hoàn toàn do gia đình tôi thiếu sót trong việc dạy bảo… Về việc này tôi tỏ ra vô cùng hối tiếc, xin Phương thiếu gia nể mặt Hoàng gia chúng tôi, tha cho em tôi một lần vậy… Hôm khác, tôi sẽ bày tiệc tạ lỗi với hai vị…" Hoàng Kỳ Anh không đáp thẳng câu hỏi của Phương Hạo Vân mà nói ra một tràng những câu khách sáo.
Phương Hạo Vân khẽ nhíu mày, đang định lên tiếng, ai ngờ chuông điện thoại réo vang, lấy ra xem thử thì ra là Trác Nhã gọi đến. Do dự giây lát, hắn quyết định nghe máy.
Trong điện thoại đúng là giọng nói của Trác Nhã: "Hạo Vân, con gặp được Kỳ Anh chưa?"
"Kỳ Anh?" Phương Hạo Vân ngớ người ra ngạc nhiên, sau đó liền hiểu mẹ mình muốn nói tới Hoàng Kỳ Anh đây mà.
"Dạ!" Phương Hạo Vân trả lời: "Gặp rồi, có chuyện gì vậy mẹ?"
"Hạo Vân, chuyện đang xảy ra mẹ biết hết rồi… Con nghe mẹ nói nè, nếu Hoàng gia đã thành khẩn tạ lỗi với con rồi thì con nhường một bước tha cho Hoàng Kỳ Hùng đi vậy…"
Trác Nhã giải thích: "Hạo Vân, con còn nhớ mấy hôm trước mẹ nói với con đối tượng ba mẹ rất vừa ý muốn giới thiệu cho chị Tuyết Di của con làm quen không?"
"Không phải là Hoàng Kỳ Anh chứ?" Phương Hạo Vân hỏi nhỏ: "Sao mà trùng hợp quá vậy?"
"Đúng vậy, chính là Hoàng Kỳ Anh. Hoàng gia có hai vị công tử, lão nhị Hoàng Kỳ Hùng, cũng chính là tên cậu ấm gây hấn với con, đúng thật là đồ rác rưởi, nhưng đại thiếu gia của Hoàng gia Hoàng Kỳ Anh lại giống như con, là một nhân tài kiệt xuất đấy, bất luận là tướng mạo, phong thái, năng lực đều đáng xếp hạng đầu… Vốn dĩ mẹ định mấy hôm nữa giới thiệu cho hai đứa con làm quen trước, ai ngờ tụi con đã chạm mặt nhau trong tình cảnh không hay này."
Nói đến đây, Trác Nhã một lần nữa nhấn mạnh: "Sau này Phương gia chúng ta e là sẽ kết thành thông gia với Hoàng gia, hôm nay con nể mặt Hoàng Kỳ Anh một lần, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ bỏ qua đi nhé, tránh cho hai gia đình khó xử khi tiếp xúc với nhau."
Nghe Trác Nhã nói thế, Phương Hạo Vân chỉ còn cách thở dài ngao ngán, tuy hắn không muốn buông tha dễ dàng tên Hoàng Kỳ Hùng ấy, nhưng Trác Nhã ra mặt nói giúp, hắn không thể không nể mặt mẹ được. Bạn đang đọc truyện tại Truyện Bất Hủ - www.Truyện Bất Hủ
Hơn nữa, Hoàng Kỳ Anh đúng là rất khá, trong tương lai rất có thể trở thành anh rể của mình, nếu hôm nay cương quyết không nhượng bộ, sau này e rằng ảnh hưởng đến hạnh phúc của chị Tuyết Di.
Tất nhiên, Hoàng Kỳ Anh có trở thành anh rể của hắn được hay không còn phải xem chị Tuyết Di quyết định sao đã.
Mặt khác, ngày dài tháng rộng, nếu thật sự muốn trừng trị tên Hoàng Kỳ Hùng kia cũng không cần gấp gáp, mai sau hãy còn nhiều cơ hội.
Nghĩ vậy, Phương Hạo Vân từ tốn nói: "Mẹ à, việc này con định không bỏ qua đâu, nhưng bây giờ mẹ đích thân nói giúp, con tất nhiên phải nghe lời mẹ."
"Ha ha!" Trác Nhã nghe con trai chịu nhượng bộ, lập tức thở phào nhẹ nhõm: "Hạo Vân, con nói thế là mẹ yên tâm rồi."
"Mẹ, cho con hỏi một câu, Hoàng Kỳ Anh gọi cho mẹ vào lúc nào vậy?" Phương Hạo Vân muốn tìm hiểu kĩ hơn về con người Hoàng Kỳ Anh.
"Thì khoảng 5 phút trước." Trác Nhã thành thật nói: "Hạo Vân, mẹ biết ý của con, đúng là cậu Kỳ Anh đó có chút thủ đoạn, nhưng như thế cũng chứng tỏ cậu ta tài giỏi đấy chứ. Thôi, không nói nữa, giờ mọi việc đã được giải quyết thì mẹ gác máy đây… À, con đưa máy cho Kỳ Anh để mẹ nói với cậu ta…"
"Vâng!" Phương Hạo Vân đành làm theo lời Trác Nhã, đưa máy qua phía Hoàng Kỳ Anh: "Mẹ của tôi bảo anh nghe điện thoại…"
Bình luận truyện