Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 425: Trai đơn gái chiếc




Phương Hạo Vân vội đỡ Tạ Mai Nhi dậy, hắn phát hiện đùi phải của cô đang rỉ máu, xem ra miệng vết thương không hề nhỏ. Phương Hạo Vân ngầm tự trách mình, hắn không nên phân tâm, nếu không phân tâm thì đã đỡ được chị Mai trước khi ngã rồi.

"Chị Mai, để em xem vết thương cho chị…" Phương Hạo Vân đặt Tạ Mai Nhi vào lòng, đưa tay xem xét vết thương, vết máu đã lan sang đôi vớ, hắn vừa định kéo đôi vớ xuống Tạ Mai Nhi đã kêu la đau đớn.

Phương Hạo Vân chỉ còn cách tạm thời bỏ cuộc, ra tay phong bế vài huyệt đạo nơi đùi phải, máu tươi lập tức không còn chảy ra nữa, nhưng cơn đau nhất thời vẫn chưa được xoa dịu.

"Chị Mai, chị chịu đựng một chút, em sẽ bế chị về nhà, sau đó sẽ chữa trị cho chị… Yên tâm đi, em sẽ không để chị lưu lại vết thẹo đâu…" Con gái thích đẹp, Phương Hạo Vân sợ Tạ Mai Nhi lo lắng sẽ để lại thẹo nên lựa lời trấn an.

"Có thật là không có thẹo không?" Quả nhiên Tạ Mai Nhi để tâm đến vấn đề này, cô trở nên căng thẳng, hỏi: "Hạo Vân, em không gạt chị đó chứ?"

"Tất nhiên là thật rồi!" Phương Hạo Vân trả lời thẳng thắn, đợi lát nữa hắn vận chân khí đánh tan máu bầm nơi vết thương cho Tạ Mai Nhi, nơi đó đương nhiên không để lại vết thẹo.

"Ây da!" Khi Phương Hạo Vân cúi xuống bế Tạ Mai Nhi lên, vô tình chạm vào vết thương, cô chịu đựng không nổi hét to lên.

"Chị Mai, đau lắm phải không? Chị cố chịu đựng thêm chút đi…" Phương Hạo Vân dịu dàng an ủi, sau đó thi triển thân pháp cao siêu, lướt đi như một cơn gió.

Tạ Mai Nhi cúi gầm mặt, hai tay ôm chặt cổ Phương Hạo Vân, trong lòng tự trách sao hôm nay mình lại vô dụng thế, có một chút đau cũng không chịu được, chẳng lẽ trước mặt người đàn ông mình yêu, cô gái nào cũng trở nên yếu đuối thế sao?

"Mau về đến nhà thôi…" Quãng đường cần phải đi 40 phút, nhưng chỉ mấy phút sau đã đến nơi, đủ thấy tốc độ của Phương Hạo Vân còn nhanh hơn cả xe hơi.

Tạ Mai Nhi nhớ ra điều gì, nói nhỏ: "Hạo Vân, chúng ta đến văn phòng của công ty đi, chị không muốn để ba mẹ biết chị bị thương…"

"Thôi được!" Phương Hạo Vân do dự giây lát, chạy sang tòa nhà văn phòng của công ty.

Tạ Mai Nhi hiện nay là giám đốc quản lí dự án nên có phòng riêng trong tòa nhà văn phòng, khi xưa xây dựng tòa nhà này tuy giữ nguyên tắc tiết kiệm nhưng để tiện cho Tạ Mai Nhi nghỉ ngơi khi làm việc mệt nhọc nên trong phòng làm việc của cô có một gian phòng nhỏ làm chỗ ngủ.

Phương Hạo Vân đặt Tạ Mai Nhi lên giường, xem xét tỉ mỉ vết thương, lúc này đôi vớ đã dính chặt vào vết thương do máu rỉ ra. Phương Hạo Vân quyết định dùng kéo cắt vớ đi, rồi dùng chân khí chữa trị, tuyệt đối không để chị Mai chị đau đớn thêm.

Đợi khi Phương Hạo Vân đi tìm được kéo quay lại, Tạ Mai Nhi đỏ mặt như khỉ ăn ớt, nghĩ tới cảnh đôi chân thon dài bị Phương Hạo Vân nắm lấy, trái tim bé bỏng của cô khua loạn xạ.

"Chị Mai, chị đừng động đậy, em cắt đây…" Phương Hạo Vân nhắc nhở một câu, sau đó đưa lưỡi kéo lại gần.

Tạ Mai Nhi run lên từng chập, hồi họp ngoảnh mặt đi không dám nhìn.

Phương Hạo Vân dừng tay, ngẩng đầu lên trấn an: "Chị Mai, chị đừng sợ, sẽ không đau đâu, em chỉ cắt đi lớp vớ dính vào vết thương thôi mà…"

Tạ Mai Nhi đâu có sợ, cô chỉ căng thẳng khi lại ở riêng với Hạo Vân thôi mà.

Phương Hạo Vân nắm lấy chân Tạ Mai Nhi, ánh mắt bỗng nhìn vào giữa hai chân, chiếc quần chip đen lồ lộ đập vào mắt…

"Hạo Vân… em…" Tạ Mai Nhi nhận ra ánh mắt của Phương Hạo Vân, vội nén đau khép chân lại, hy vọng có thể ngăn cản ánh mắt của tên háo sắc kia. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện Bất Hủ chấm cơm.

Phương Hạo Vân vội trấn tỉnh tinh thần, cười hi hí nói: "Chị Mai, chị cứ xem như em là bác sĩ là được… Chị quên rồi sao, hồi trước em cũng chữa bệnh đau bụng kinh cho chị mà…"

Hễ nhắc tới chuyện trước kia, Tạ Mai Nhi càng thấy bối rối, nên nhớ lần đó chỗ nhạy cảm nhất của cô đã để lộ hoàn toàn trước mặt Hạo Vân.

Thấy Tạ Mai Nhi khép chân lại, Phương Hạo Vân bèn nửa đùa nửa thật đe dọa: "Chị Mai, nếu còn chậm trễ xử lí vết thương, rất có thể sẽ để lại thẹo đó nha, đến lúc đó thì em hết cách cứu vãn…"

Câu này nói ra, Tạ Mai Nhi sợ hãi dang chân ra, hối thúc: "Hạo Vân, em mau cắt đi… Đừng bỏ lỡ thời gian nữa, mau chữa trị cho chị…" Tạ Mai Nhi luôn cảm thấy đôi chân thon dài kia chính là bộ phận đẹp nhất trên cơ thể cô, nếu quả thật để lại sẹo vậy sau này cô sẽ không mặc váy ngắn được nữa rồi…

Phương Hạo Vân cười thầm trong bụng, con gái đúng là con gái, chỉ cần nói đến đẹp là cái gì cũng mặc kệ.

"Ngồi yên đừng nhúc nhích, em bắt đầu cắt đây…" Phương Hạo Vân cẩn thận cắt chiếc vớ xuống, làn da trắng mịn mềm mại chạm ngay vào tay hắn.

Phương Hạo Vân cười hí hí: "Xem nè, không đau đúng không? Chị Mai, chị ngồi yên nhé, không được cử động, bây giờ em giúp chị chữa trị đây, bảo đảm sẽ không để lại vết thẹo, lát nữa có hơi đau thì chị cố chịu đựng một chút, bằng không sẽ không hiệu quả đâu đấy."

"Ờ, chị nhớ rồi!" Liên quan đến đôi chân xinh đẹp của mình, Tạ Mai Nhi chỉ còn cách gật đầu đồng ý.

"Bắt đầu nha…" Phương Hạo Vân thông báo một tiếng, sau đó vận chân khí vào bàn tay truyền vào từ miệng vết thương. Rất nhanh, dưới tác dụng của luồng chân khí nóng, máu bầm được từ từ đánh tan. Sau khi máu bầm tan hết, Phương Hạo Vân không hề dừng tay, vẫn tiếp tục dùng chân khí đả thông các mạch máu xung quanh để tránh để lại vết thẹo.

Khoảng 15 phút sau, cơn đau của Tạ Mai Nhi biết mất hoàn toàn, thay vào đó là một cảm giác tê tê. Tạ Mai Nhi nhìn nghi hoặc vào Phương Hạo Vân, thần kì quá! Tuy cô không phải thương nặng, nhưng muốn hết đau tin chắc cũng phải mấy ngày, thế mà giờ mới có hơn 10 phút trôi qua…

"Chị Mai, vết thương đã không còn gì nghiêm trọng rồi, nhưng muốn chắc chắn không để lại thẹo cần phải đả thông hết huyệt đạo, tốt nhất là dùng chân khí xoa bóp huyệt đạo ở đùi chị, ở đó có một huyệt đạo quan trọng, như thế khí huyết mới lưu thông được, nhưng em phải cắt váy chị ra."

Tạ Mai Nhi cắn chặt môi, e thẹn nhìn vào Phương Hạo Vân, như thế lại phải để lộ chỗ kín cho hắn nhìn thấy lần nữa sao? Nhưng nghĩ sâu xa hơn, đâu phải là lần đầu tiên để hắn nhìn thấy, lỡ mất thời gian chữa trị để lại vết thẹo lúc đó có hối cũng không kịp…

"Đâu phải chưa từng để lộ đâu…" Tạ Mai Nhi nghiến răng, lấy hết can đảm: "Cắt đi…"

Được Tạ Mai Nhi chấp thuận, Phương Hạo Vân lại cầm kéo lên cắt phăng chiếc váy của cô, chiếc quần chip đen mỏng tang đập ngay vào mắt hắn.

Phương Hạo Vân đặt kéo xuống, tiếp tục vận chân khí ấn vào huyệt đạo trên đùi xoa bóp, Tạ Mai Nhi lập tức nóng rang toàn thân, bức rức khó chịu, thậm chí cô còn rên rỉ khe khẽ.

"Đáng chết, tại sao lại thế này…" Tạ Mai Nhi tự rủa thầm trong bụng, rõ ràng Hạo Vân đang chữa trị cho cô, sao cô lại xuất hiện ý nghĩ bậy bạ thế chứ…

Tạ Mai Nhi vốn định lên tiếng bảo Phương Hạo Vân dừng lại, nhưng nhớ tới khả năng để lại vết thẹo, cô lại không dám yêu cầu.

Phương Hạo Vân cũng nhận ra hơi thở gấp gáp của Tạ Mai Nhi, lúc đầu hắn còn tưởng do cơn đau từ vết thương hành hạ cô, nhưng nhìn kĩ hơn, chiếc quần chip màu đen mỏng tang đã ướt nhẹp, hắn liền hiểu rõ nguyên nhân.

"Chị Mai, cố chịu đựng thêm chút nữa đi, sắp xong rồi nè…" Phương Hạo Vân cố gắng xóa bỏ tạp niệm, chuyên tâm xoa bóp cho Tạ Mai Nhi, hắn là người luyện võ còn chịu đựng được, nhưng Tạ Mai Nhi là một cô gái bình thường, chỉ một lúc sau vết ướt nơi chiếc quần chip đã lan xuống tấm ga trải giường.

Thật ra cũng không thể trách Tạ Mai Nhi, phản ứng của cô là bình thường, vừa rồi chứng kiến cảnh dã chiến đã bị khích thích một lần, nay lại phơi bày chỗ kín trước mặt người đàn ông cô yêu, mặt khác bàn tay của Phương Hạo Vân còn chạm vào chỗ nhạy cảm truyền chân khí nữa chứ…

Trước tình hình này, ngay cả người có tâm tính mạnh cũng khó lòng kiềm chế, Tạ Mai Nhi lại là một cô gái có nhu cầu mạnh mẽ, khi xưa còn ở thành phố Hoa Hải, ngày nào cô cũng phải dùng ngón tay tự an ủi một lần.

Bây giờ ở thôn Lưu Thủy công việc bận rộn, đúng là cô ít nghĩ tới chuyện ấy hơn, nhưng như thế dục vọng bị dồn nén lâu ngày, bây giờ có cơ hội bùng nổ nên cành mãnh liệt.

"Xong rồi!" Phương Hạo Vân thở phào một hơi, cuối cùng đã đả thông hết huyệt đạo giúp chị Mai, vết thương mấy hôm nữa sẽ hoàn toàn lành lặn, hắn dám đảm bảo sẽ không để lại vết thẹo.

"Ơ…" Lúc này Tạ Mai Nhi đã không còn kiềm chế nổi bản thân nữa, nếu không phải có mặt Hạo Vân, ngón tay cô đã đưa xuống dưới tự an ủi rồi…

"Hạo Vân, đêm nay em ở lại với chị được không?" Tạ Mai Nhi đột nhiên lấy hết can đảm nắm lấy tay Phương Hạo Vân, nũng nịu yêu cầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện