Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 459: Gián tiếp thừa nhận




"Thôi bỏ đi, tôi không muốn nói về chuyện yêu với chả không yêu nữa..." Đinh Tuyết Nhu dường như không vui với luận điệu của Phương Hạo Vân: "Hạo Vân, nói chuyện gì vui tươi lên đi, chẳng phải anh nói muốn làm cho được vui sao?"

"Hạo Vân, anh nói rằng anh đợi bệnh của tôi khá hơn, thì tôi sẽ được gặp người đó sao?" Đinh Tuyết Nhu bỗng hỏi.

"Đúng thế."

Nói thực lòng, trong lòng Phương Hạo Vân cũng có câu trả lời trực tiếp, chỉ là ở trong tình huống này, hắn buộc phải an ủi Đinh Tuyết Nhu, bất luận thế nào, cứ phải để chuyện trị liệu cho cô ấy lên làm trọng.

"Hạo Vân, cảm ơn anh."

Đinh Tuyết Nhu khi nói còn mỉm cười tinh tế với Phương Hạo Vân, tâm tình cũng được cởi bỏ gánh nặng đi rất nhiều.

"Tuyết Nhu, hứa với tôi, cô phải kiên cường lnee, cùng tôi chống lại bệnh tật, tôi biết cô nhất định sẽ vượt qua được.." Phương Hạo Vân thực tâm nói.

Trong ánh mắt Đinh Tuyết Nhu hiện lên vẻ ủ rũ, cô bĩu môi nói khẽ: "Nếu như người đó nói với tôi những câu như vậy, trong lòng tôi sẽ vui hơn nhiều."

Đinh Tuyết Nhu nói xong, trông thấy Hạo Vân mỉm cười trìu mến nhìn mình, thì khóe miệng cũng lộ ra một nụ cười ngọt ngào hiền từ, không khí trong chốc lát trở nên hòa hợp.

Trông thấy Đinh Tuyết Nhu mỉm cười thoải mái, Phương Hạo Vân cũng gửi về phía cô cái nhìn trìu mến thân thương, hắn dường như được ngắm lại cô bé tóc đuôi ngựa năm nào.

"Hạo Vân..."

Đinh Tuyết Nhu cũng để ý thấy ánh nhìn trìu mến Phương Hạo Vân gửi gắm cho mình, tim đập rộn ràng, chỉ muốn nhân lúc này xé toạc bức màn quan hệ của hai người ra. Tuy rằng hiện tại gần như cô đã nắm tới 8, 9 phần tin tưởng, nhưng trước khi mối quan hệ chưa được xác định, cô vẫn còn vương vấn chút lo lắng trong lòng.

Sáu năm tuy nói là rất dài, rất nhiều thứ có thể đã thay đổi, nhưng một khuôn mặt tại sao lại có thể thay đổi nhiều đến vậy, cô cảm thấy cô chút không hiểu nổi.

Phương Hạo Vân đang đứng trước mặt, với Phương Hạo Vân trong trí nhớ của cô, xét về dung mạo, ngoại trừ đôi mắt trông có phần hao hao, những chỗ khác hoàn toàn không có chút nào giống nhau cả.

Có thể nói như vầy, nếu chỉ xét về khuôn mặt bên ngoài, thì họ là hai con người hoàn toàn khác nhau.

Còn nói thêm về khí chất, cảm giác, tuy rằng có một số điều Đinh Tuyết Nhu cảm thấy rất thân thuộc, nhưng những điểm khác cũng rất nhiều, Phương Hạo Vân của ngày xưa không có sự thuần thục như Phương Hạo Vân bây giờ.

Tóm lại, cảm giác mà Phương Hạo Vân mang lại cho Đinh Tuyết Nhu rất khác lạ.

Đinh Tuyết Nhu luôn cảm thấy có một cảm giác gì đó mờ mờ ảo ảo, như thể đang lạc lối trong làn sương mờ nhân ảnh, Hạo Vân đang đứng sừng sững trước mặt cô, nhưng cô cảm thấy có cảm giác rất mơ hồ, rất mù mờ.

"Tuyết Nhu, đừng hỏi thêm gì nữa... Cứ giống như bây giờ chẳng phải là rất tốt sao?" Phương Hạo Vân hình như đã nhìn ra tâm tư của Tuyết Nhu thông qua ánh mắt của cô, liền ngăn chặn không cho cô kịp có thời gian để nói ra suy nghĩ của mình.

Đinh Tuyết Nhu thấy vậy, trong lòng hơi ngần ngừ một lát, rồi cuối cùng quyết định không nói những lời đang nghẹn ở cổ họng chỉ chực để phóng ra. Ý tứ của Hạo Vân là rất rõ ràng, hắn vẫn đang cố lảng tránh, hoặc đúng hơn là trốn tránh.

Từ những thông tin mà Đinh Tuyết Nhu có được hiện tại, cô nghĩ rằng Hạo Vân ắt hẳn có nỗi khổ riêng, dù sao thì, anh ấy của ngày xưa, chỉ là một cô nhi, còn anh ấy bây giờ đã trở thành một công tử nhà giàu, trong chuyện này rốt cuộc đã có uẩn khúc gì đây? Uẩn khúc gì mà Đinh Tuyết Nhu không được phép biết.

Cho nên Đinh Tuyết Nhu cũng không dám tùy tiện bức ép Phương Hạo Vân phải thừa nhận có mối quan hệ quen biết với mình từ xưa.

"Hạo Vân, có lẽ anh nói đúng... Như vậy cũng rất tốt, nhưng tôi mong muốn một câu trả lời khẳng định..." Chấn chỉnh lại một chút cảm xúc của mình, Đinh Tuyết Nhu buột miệng nói thêm, câu nói dường như còn có ẩn ý nào thâm thúy đằng sau nữa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện Bất Hủ - https://truyenbathu.net

Phương Hạo Vân nhoẻn miệng cười, giọng đầy trìu mến nói: "Tin vào trực giác của mình..." Từ tình hình hiện tại mà nói, Đinh Tuyết Nhu đã nhận định ra thân phận của hắn, dù có cố trốn tránh thì cũng không thay đổi được gì. Phương Hạo Vân chỉ còn biết gián tiếp thừa nhận... Hắn tin tưởng Đinh Tuyết Nhu là một người con gái thông minh, với lời đánh tiếng vừa rồi của hắn, cô ấy chắc hẳn đã biết được chân tướng, mà không cần phải bức bách mình trực tiếp thừa nhận.

Hiện tại Phương Hạo Vân vẫn chưa tiện miệng nói ra thân phận của mình cho Tuyết Nhu, lý do cũng phần nhiều là lo cho sự an toàn của cô mà thôi.

Có một số chuyện, càng ít người biết càng tốt.

Trong ánh mắt của Đinh Tuyết Nhu hiện lên niềm vui sướng đang trào dâng, câu nói này của Phương Hạo Vân tuy rằng không nói rõ ràng ra một điều gì, nhưng đối với cô thì những lời nói đó đã mang lại cho cô rất nhiều sự hứng khởi và hy vọng.

"Hạo Vân, cảm ơn anh... Cảm ơn anh đã cho tôi một câu trả lời khẳng định." Không sai, với câu trả lời như vậy, đối với Phương Tuyết Di, chính là một câu khẳng định. Phương Hạo Vân bảo cô hãy tin vào trực giác của mình, điều đó có nghĩa là anh ấy đã thừa nhận, chính thức thừa nhận, chỉ là thay bằng cách nói khác mà thôi.

Tâm trạng của Đinh Tuyết Nhu trở nên phấn chấn hơn rất nhiều.

Sáu năm qua, hôm nay là ngày mà cô cảm thấy vui nhất, hạnh phúc nhất.

Phương Hạo Vân khẽ thở dài, cuối cùng thì mình cũng đành phải thừa nhận... Hắn không rõ cách làm này của mình là đúng hay là sai nữa... Hắn cũng không biết sau này sẽ phải cư xử với Đinh Tuyết Nhu như thế nào cho phải.

Nghĩ tới những chuyện này, Phương Hạo Vân bỗng cảm thấy đau đầu.

Đinh Tuyết Nhu đưa ánh mắt dính chặt vào đôi mắt Hạo Vân, trong đầu cô vương vấn những hình ảnh đẹp đẽ khi xưa, đó là những ngày tháng tràn ngập niềm vui và sự bình yên trong đời cô, bây giờ nghĩ lại, cô mới biết rằng những ngày tháng này thật đáng quý trọng biết bao, để lại cho người ta bao nhiêu ký ức khó phai nhòa theo năm tháng.

Khổ công nhọc sức tìm kiếm suốt mấy năm, hôm nay, cuối cùng cô cũng đã tìm ra đáp án.

Tuy rằng cái đáp án đó so với dự liệu của cô lúc đầu thì vẫn còn có khoảng cách nhất định, nhưng nói chung thì kết quả cũng tốt đẹp như nhau cả.

Nhìn vào khuôn mặt người đàn ông vừa quen vừa lạ trước mặt, tâm tình của Đinh Tuyết Nhu như thể được trở về những năm tháng vô âu vô lo, hạnh phúc không đắn đo khi xưa.

Căn phòng trở nên yên tĩnh lạ thường, cả người nam và người nữ đều không nói một lời, chỉ đáp trả nhau bằng những ánh mắt, cảm giác tuy 2 mà 1, người ngồi trước mặt họ chính là người tình cũ của mình, vừa quen thuộc, lại vừa lạ lẫm.

Quãng thời gian sáu năm, quả thực đã khiến mọi thứ thay đổi khá nhiều, chỉ là tình yêu trong người con gái thì vẫn mãnh liệt không đổi như ngày nào.

Hồi lâu, Đinh Tuyết Nhu hít một hơi dài rồi nói: "Hạo Vân, anh nghĩ bệnh của tôi có thể chữa được sao?"

Phương Hạo Vân gật đầu khẳng định: "Đương nhiên, Tuyết Nhu, đừng lo nghĩ về bệnh tật nữa, tôi đã nói là tôi sẽ không để cho cô xảy ra chuyện gì hết."

Đinh Tuyết Nhu nghe mà cảm thấy mát hết cả ruột, khẽ mỉm cười nói: "Hạo Vân, bây giờ tôi có hai loại bệnh, chưa chắc anh đã giúp tôi trị tiệt được hết đâu."

"Hai loại bệnh?"

Phương Hạo Vân nghe thế, sắc mặt lập tức trở nên chùng xuống, vội vàng hỏi: "Hai loại bệnh... Tại sao chị Hà lại không nói gì với tôi... Tuyết Nhu, cô còn mắc phải bệnh gì nữa?" Phương Hạo Vân cảm thấy không thoải mái lắm, nếu như nói rằng Đinh Tuyết Nhu mắc bệnh là sự trừng phạt, vậy thì bệnh máu trắng đã là quá đủ rồi, không nên nhận thêm sự trừng phạt và đớn đau nào nữa...

Trông thấy vẻ mặt lo lắng của Phương Hạo Vân dành cho mình, trong lòng Đinh Tuyết Nhu như có mật rót, giống như cô đang ăn mật ong vậy, đôi mắt của cô đảo đảo tinh quái, rồi mỉm cười khúc khích nói: "Hạo Vân, cho dù tôi mắc phải loại trọng bệnh gì, thì anh sẽ đều giúp tôi chữa trị chứ?"

"Đương nhiên!"

Sắc mặt của Phương Hạo Vân trở nên nghiêm túc, trùng giọng nói: "Tuyết Nhu, cô cứ yên tâm, dù cô mắc phải bệnh gì, dù có chịu bao khổ nhọc, tôi cũng sẽ nỗ lực hết mình để nghĩ cách cho cô khỏi bệnh."

Đinh Tuyết Nhu nghe thế, ánh mắt rưng rưng cảm động, bật cười nói: "Hạo Vân, thật ra căn bệnh thứ hai của tôi không khó chữa, quan trọng là có người chịu chữa cho hay không thôi?"

"Thế là sao cơ?" Phương Hạo Vân chau mày hỏi.

Đinh Tuyết Nhu cười nguýt rồi nói: "Hồng đậu sinh Nam quốc, vật này rất tương tư..."

Phương Hạo Vân đờ người ra một lúc, rồi liền sau đó buột miệng hỏi: "Tuyết Nhu, ý cô là, cô mắc bệnh tương tư... Điều này... Cô tương tư ai vậy?"

Đinh Tuyết Nhu khẽ hứ một tiếng, nguýt miệng nói: "Người tôi tương tư là ai, anh mà không biết ư?"

"Điều này, điều đó, tôi thật sự không biết..." Phương Hạo Vân cố ý giả ngu, đôi mắt nhìn chằm chặp vào Đin htn.

Đinh Tuyết Nhu trông thấy hắn đang xoi mói mình, khuôn mặt khẽ ửng hồng, chậm dãi nói: "Hạo Vân, anh nói rằng Hạo Vân của tôi sẽ giúp tôi trị bệnh tương tư phải không? Bệnh trên người thì dễ chữa, nhưng bệnh trong lòng, thì phải cần thuốc lòng..."

Đinh Tuyết Nhu khảng khái nói thật tâm sự trong lòng: "Nếu như căn bệnh lòng của tôi không thể chữa được, thì dù tôi có khỏi bệnh máu trắng, thì tôi cũng chỉ như một cái xác cô hồn mà thôi... Sáu năm qua, tôi luôn sống mà không tìm thấy ý nghĩa để sống, có đôi lúc tôi cảm thấy chán nản ngay cả với chính mình..."

Phương Hạo Vân nghe vậy, sống mũi có chút cay cay, không ngờ rằng sáu năm qua, người con gái này lại phải khổ vì mình tới vậy.

"Chuyện năm xưa..." Phương Hạo Vân đang định nói thêm nhưng lại dừng lại.

"Đừng hỏi nữa, bây giờ tôi sẽ không kể cho anh nghe đâu.." Đinh Tuyết Nhu nhìn Phương Hạo Vân đầy ẩn ý: "Chuyện năm xưa, tôi chỉ giải thích với Hạo Vân của tôi mà thôi... Anh là anh ấy ư? Anh dám thừa nhận không? Nếu bây giờ anh chưa dám thừa nhận, thì tôi cũng chẳng có lý gì giải thích cho anh cả..."

"Khụ Khụ Khụ"

Đinh Tuyết Nhu nói hăng quá tới mức bị kích động tâm tình, bỗng chốc ho một hồi không dứt.

Phương Hạo Vân thấy vậy vội ngồi xuống đỡ cô, một tay vỗ vỗ vào lưng cô nhè nhẹ, rồi dịu giọng nói: "Tuyết Nhu, không sao chứ?"

Đinh Tuyết Nhu cảm thấy hơi bứt rứt căng thẳng, bất giác cơ thể đang áp sát trong ngực một người đàn ông, khí vị quen thuộc đã lâu đó khiến cho tâm trạng cô xốn xao không ngừng.

"Cảm giác này thật tốt!"

Cô ngước mắt lên, nhìn vào khuôn mặt kia, khóe miệng khẽ mấp máy: "Hạo Vân... Anh sẽ không bỏ rơi tôi chứ, đúng không?"

"Không có chuyện đó đâu."

Vào lúc này, Phương Hạo Vân còn biết nói gì.

"Hức hức"

Đinh Tuyết Nhu cảm thấy cay cay nơi sống mũi, không cầm lòng thêm được nữa, những hàng nước mắt bắt đầu lã chã rơi in vết trên hai gò má, rồi rơi rót xuống dưới chăn, Phương Hạo Vân vội luống cuống lấy tay gạt nước mắt cho cô, khẽ khàng an ủi: "Tuyết Nhu, cô cần phải khắc chế được tình cảm của mình, bệnh tình của cô lúc này không cho phép vậy."

Chỉ trong thời gian ngắn, sắc mặt của Đinh Tuyết Nhu trở nên trắng bợt, Phương Hạo Vân rất ư lo lắng.

"Ừ, tôi sẽ nghe lời anh.." Đinh Tuyết Nhu ngoan ngoãn gật đầu đáp lại, cô ngồi thẳng người lại, thoát ra khỏi lồng ngực Phương Hạo Vân, cảm giác thật khoan khoái, trước khi hắn chịu thừa nhận thân phận của mình, cô không muốn tiếp xúc quá thân mật với hắn.

Nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của cô, Phương Hạo Vân không khỏi lo lắng, bệnh tình của cô biến chuyển quá đột ngột, sớm biết thế này, trước khi ra đi, hắn nên hứa hẹn với cô điều gì đó. Dù là một lời nói dối thiện ý cũng tốt, Đinh Tuyết Nhu thấy Phương Hạo Vân nhăn nhó mặt mày, trong mắt ánh lên sự lo âu, trong lòng không khỏi thấy cảm động, cô nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của Phương Hạo Vân, khóe miệng khẽ nở nụ cười, rồi nói: "Hạo Vân, anh cứ yên tâm... Từ hôm nay, tâm tình của tôi sẽ phấn chấn hơn, tôi sẽ tích cực sống, sẽ tích cực phối hợp với bác sỹ điều trị... Tôi tin tôi sẽ nhanh chóng qua cơn hiểm nghèo này... Hạo Vân, đợi tôi khỏi bệnh, anh sẽ dẫn tôi đi chơi vườn bách thảo nhé..."

Phương Hạo Vân mỉm cười gật đầu: "Ừa!" Vườn bách thảo ỏ Hoa Hải với cả 2 người đã in dấu rất nhiều kỷ niệm. Vào một ngày của sáu năm trước, bọn họ cùng nhau ươm trồng một mầm cây nhỏ, nếu như không xảy ra biến cố gì, thì bây giờ chắc hẳn nó đã rất cao lớn rồi.

Đinh Tuyết Nhu nhoẻn miệng cười nói: "Không biết giờ cây non đó còn sống không nhỉ?"

"Chắc chắn là vẫn sống rồi." Phương Hạo Vân không hề lảng tránh, mà thuận theo chủ đề của cô: "Tuy rằng sáu năm qua, người chủ ươm trồng nó chưa hề đến chăm nom cho nó, nhưng tôi nghĩ, mầm cây đó nhất định rất kiên cường, và nó sẽ sống."

Đinh Tuyết Nhu khẽ mỉm cười duyên : "Tôi nghĩ cái cây đó sẽ rất oán hận người chủ của nó, bởi người chủ đó đã ruồng bỏ lời hẹn thề ban đầu, không đi chăm coi nó.." Nói rồi, cô lại ứa nước mắt. Có điều khóe miệng của cô vẫn mỉm cười: "Hạo Vân, nếu như cây non đó còn sống, vậy thì hãy để mọi thứ được bắt đầu lại từ đầu nhé?"

Nhìn vào khuôn mặt đẫm nước mắt kia, rồi còn cả khuôn mặt nhợt nhạt, lòng Phương Hạo Vân cảm thấy thật trộn trạo, hắn nắm chặt tay của cô nói: "TUyết Nhu, cô yên tâm, mầm cây đó nhất định sẽ sống sót."

Đinh Tuyết Nhu đưa ánh mắt nhìn xoáy sâu về hắn, mỉm cười: "Ừ, tôi tin ở anh."

"Tuyết Nhu... Không còn sớm nữa, hôm nay tôi e là đến lúc phải về rồi.. Sau này hàng ngày tôi sẽ tới thăm cô" Trông thấy lông mày của Tuyết Nhu đang giãn ra, gánh nặng lòng đã được san sẻ, hắn cảm thấy sứ mệnh của mình coi như đã hoàn thành. Hắn phải mau trở về nhà, báo tin bình an cho gia đình, hắn còn phải gấp rút thu xếp cho anh em Vương gia nữa, việc hắn chưa làm còn nhiều lắm...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện