Hoán Kiểm Trọng Sinh
Những lời này vừa nói ra, Đinh Vân Uy bỗng tức giận, hắn thở hừ hừ nhìn Phương Hạo Vân, khóe miệng lộ ra vẻ tức giận : " Phương thiếu gia, ngữ khí này của cậu thật không giống với đến nói chuyện với chúng tôi....Cậu nên rõ, sự việc ngày hôm nay, quyền chủ động là trong tay chúng tôi, chứ không phải trong tay cậu.....Hy vọng cậu có thể hiểu rõ tình hình, tiếp tục nói chuyện với chúng tôi."
Hoàng Bột thì lại cố gắng quay sang bố vợ ra hiệu, ý là đang muốn nói, thấp giọng, thấp giọng xuống một chút.
Với Hoàng Bột mà nói, Phương Hạo Vân là loại người không thể chọc giận được. Tuy đã nắm được quyền chủ động nhưng cũng nên thấp giọng một chút mà hành sự. Nếu không, khi làm cho hắn nổi giận rồi, đó không phải là lựa chọn sáng suốt nữa rồi.
" Ha ha and not......!"
Nghe thấy lời của Đinh Vân Uy, Phương Hạo Vân không tức giận mà còn bật cười, hắn vừa nhìn Đinh Vân Uy vừa nói : " Đinh Lão Tứ, xem ra ông thực sự là một kẻ hồ đồ rồi, ông cảm thấy hôm nay tôi đến đây là để cầu xin ông sao? Nực cười....ông dựa vào cái gì mà tôi phải cầu xin, ông là Đinh Vọng Long hay là Đinh Tuyết Siêu. Đinh Lão Tứ, ông và Hoàng Bột đối với tôi mà nói, vốn không có chút giá trị gì có thể lợi dụng được....."
" Cậu...."
Đinh Vân Uy tức giận vô cùng nói : ' Phương Hạo Vân, cậu đừng cho rằng công phu của cậu chính là thiên hạ đệ nhất ....nói thật cho cậu biết đây, ý của tôi chính là ý của đại ca nhà chúng tôi. Muốn ghép tủy cho Tuyết Nhu cũng được. Nhưng chúng tôi có hai điều kiện, thứ nhất, chúng tôi phải kiểm tra cơ thể của cô ấy, xem xem cô ấy có phải vẫn hoàn toàn là gái còn trinh không. Thứ hai, sau khi kiểm tra cơ thể của cô ấy xong, cô ấy bắt buộc phải cùng chúng tôi trở về nước Anh...."
" Được rồi, ít phí lời thôi, hôm nay tôi đến tìm các người, chính là muốn hai người đem câu nói này về cho Đinh Vọng Long. Mấy ngày nữa, tôi sẽ đích thân đi đến tập đoàn Siêu Uy nước Anh thăm ông ấy. Nếu gặp nhau, hay bảo ông ấy và Đinh Tuyết Siêu chuẩn bị tốt công tác làm phẫu thuật.....Bây giờ, các ông có thể đi rồi." Phương Hạo Vân cười lạnh lên một tiếng rồi nói : " Lời nói chỉ có thế, nên làm như thế nào, hai người tự xem mà giải quyết.....Tất nhiên, nếu hai người không muốn sống lâu, có thể không cần nghe theo lời của tôi."
Hoàng Bột nghe thấy vậy, vội vàng chạy đến kéo bố vợ ra rồi nói thầm : " Bố, con thấy hay là chúng ta đi thôi....người này chúng ta không chọc giận được đâu...."
Đinh Vân Uy lại cười lạnh lùng nói : " Không sợ, tôi đem theo cao thủ đến....."
" Cát so với.....!"
Phương Hạo Vân khinh thường cười, đưa tay nhẹ nhàng vỗ lên bàn uống trà, lập tức chiếc bàn uống trà vưỡng chắc trong chốc lát liền biến thành bột mịn.
Hoàng Bột và Đinh Vân Uy đều là những người luyện võ, thấy tình hình như vậy, tự nhiên sẽ biết điều đó có nghĩa là gì.
" Xem ra tôi vẫn phải đánh giá cậu cẩn thận rồi......" Trong lòng Đinh Vân Uy có chút sợ hãi, nói : " Cứ cho là cậu hung ác, chúng tôi lập tức đi, chúng tôi sẽ ở nước Anh đợi cậu đại giá....."
" Như vậy thì rất tốt....!"
Phương Hạo Vân quay đầu nhìn hai người một lượt, nói : " Nhớ kĩ, hôm nay hai người có thể sống mà đi khỏi đây, đó là vì Tuyết Nhu đã nói giúp cho hai người mấy câu trước mặt tôi, nếu không.....bây giờ chắc hai người đã xuống suối vàng gặp tổ tiên rồi....."
Lời nói vừa dứt, thân hình Phương Hạo Vân trong nháy mắt biến mất khỏi từ cửa sổ.
Cửa lớn Phương Hạo Vân không đi, lại nhảy qua cửa sổ, còn chiếc bàn uống trà thì giống như lần trước chính là muốn đem lại chút áp lực cho bọn họ.
Trên thực tế, mục đích của hắn đã đạt được rồi. Thậm chí Đinh Vân Uy còn không dám gọi đám cao thủ mà mình đem theo.
" Tầng thứ mười tám đấy....!"
Hoàng Bột kinh ngạc kêu lên một tiếng, vội vàng chạy qua kiểm tra xem, quả là không có bất kì điều gì bất thường.
" Đây cũng gọi là người sao?" Tim Hoàng Bột đập nhanh không ngừng, gã vội vàng nói : ' Bố, xem ra lần này chúng ta không chết, quả là nhờ phúc của Tuyết Nhu rồi.....quay về thôi. Chúng ta nhanh chóng qua về đem tình hình nói với bác cả, nên làm như thế nào, sẽ có bác ấy đưa ra chủ ý....."
" Haiz...!"
Đinh Vân Uy giống như một con gà trống bị bại trận, khuôn mặt buồn bực nói : " xem ra lần này chúng ta phiền phức lớn rồi....."
Gặp mặt với hai cha con Đinh gia, chỉ cần dùng không đến thời gian năm phút. Tính cả thời gian đi đường nữa, tổng cộng Phương Hạo Vân đã dùng hết nửa tiếng đồng hồ.
Lúc trở về chỗ ở của Đinh Tuyết Nhu, Vương Hà vẫn chưa quay lại, trong phòng ngoài Đinh Tuyết Nhu thì chính là một người dọn vệ sinh cao cấp.
" Hạo Vân, sao lại nhanh như vậy, anh có gặp được bọn họ không?" Đinh Tuyết Nhu thấy Phương Hạo Vân trở về, vội vàng chạy qua chào đón. Trên trán vẫn là những nét lo lắng.
" Gặp rồi, tôi đoán bây giờ bọn họ đang trên đường ra sân bay trở về nước Anh rồi....." Phương Hạo Vân vừa cười vừa nói : " Tôi bắt bọn họ về nhắn tin cho bố cô rồi, mấy ngày nữa, tôi sẽ đích thân đi đến nước Anh thăm ông ấy....."
" Hạo Vân, anh thật sự muốn đi sao?"
Đinh Tuyết Nhu có chút lo lắng nói : " Nước anh rõ ràng là địa bàn của bọn họ, anh lại chỉ có một thân một mình, tôi không yên tâm......Hạo Vân, hay là thôi đi, bây giờ có vài kho tủy vẫn chưa có tin tức phản hồi lại, nói không chừng sẽ có cái phù hợp thôi."
" Yên tâm đi, tôi sẽ không có chuyện gì đâu, Tuyết Nhu, nói thật với cô, ở bên nước Anh tôi cũng có chút thế lực, tập đoàn Siêu Uy đối với tôi mà nói, cũng chẳng là cái gì cả....." câu nói này của Phương Hạo Vân không phải là giả, phạm vi thế lực chủ yếu của Nhất Tộc Thiên Phạt Thủ Hộ bây giờ chính là ở Châu Âu. Tuy tạm thời vẫn chưa thể so sánh với gia tộc Morgan, nhưng so với tập đoàn Siêu Uy lại mạnh hơn nhiều. Với tư cách là chủ nhân của Thiên Phạt, cũng chính là chủ nhân của Nhất Tộc Thủ Hộ, Phương Hạo Vân tất nhiên là có quyền điều động những lực lượng đó. Nguồn: https://truyenbathu.net
Lần này đến nước Anh, Phương Hạo Vân vẫn còn một mục đích, hắn muốn bí mật hẹn gặp Nguyệt Như một chút.
Từ lúc hai người tạm biệt nhau lần trước tại Hoa Hải, hai người đã lâu ngày rồi không gặp nhau. Nói thực, trong lòng hắn cũng có chút nhớ Nguyệt Như.
Hai người đang nói chuyện, thì Vương Hà quay trở về, đúng lúc đến giờ ăn cơm tối rồi, cô liền đeo tạp dề vào đích thân đi nấu cơm. Những chuyện này cô vốn không cần đích thân đi làm, nhưng cô luôn cảm thấy người khác nấu không sạch sẽ.
" Hai người cứ nói chuyện trước đi, tôi đi nấu cơm, rất nhanh là xong thôi.....Hạo Vân, hôm nay không cho phép cậu về trước đâu....." Vương Hà đi từ phòng ăn ra, cẩn thận dặn dò một câu.
Vương Hà làm rất nhanh, chỉ hơn nửa tiếng đồng hồ cô đã làm xong bốn món ăn và một món canh.....Hôm nay Phương Hạo Vân cũng coi như không bận lắm, tự nhiên sẽ không đi, ở lại cùng ăn cơm tối. Sau bữa cơm, Đinh Tuyết Nhu đề nghị ra ngoài đi dạo, Phương Hạo Vân cũng đồng ý đi.
Lúc hai người ra ngoài, bầu trời đã đầy sao rồi, vầng trăng tròn trịa treo cao ở trên không trung, bao phủ cả mặt đất một thứ ánh sáng trắng chói lọi.
Khu vực Đinh Tuyết Nhu ở là một khu cao cấp, diện tích phòng ở rất lớn, rất ít chủ doanh nghiệp. Lúc này, đi dạo ở khu vực hoa viên, xung quanh yên tĩnh rất bình yên.
Nhưng dưới anh trăng, tâm trạng của người đàn ông và người con gái này lại không hề yên bình.
Đã có mấy lần rồi, bọn họ đã từng đi dạo như vậy dưới ánh trăng. Phương Hạo Vân quay đầu lại nhìn Đinh Tuyết Nhu, muốn nói điều gì đấy, nhưng lại không nói ra được.
Đinh Tuyết Nhu quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy sắc mặt của Phương Hạo Vân, trong lòng rất căng thẳng. Cô cũng muốn nói điều gì nhưng lại không thể nào nói ra được.
Đinh Tuyết Nhu rất thông minh, cô biết cách nhìn của Phương Hạo Vân đang ngày một thay đổi, chỉ là trong lòng hắn vẫn có chút lo lắng, có chút khúc mắc.
" Hắn sẽ không một mực vô tình như vậy chứ...." Trong lòng Đinh Tuyết Nhu có chút cảm giác ngọt ngào.
" Hạo Vân, có phải đang nghĩ đến chuyện cũ không?" Đinh Tuyết Nhu nhìn bóng dáng Phương Hạo Vân, nhẹ nhàng hỏi một câu. Trong ánh mắt lại tràn đầy sự kì vọng.
Phương Hạo Vân chậm chậm quay người sang, tiến gần vào Đinh Tuyết Nhu một chút, vừa cười vừa nói : " Chuyện cũ đã thành hồi ức rồi, không muốn nghĩ lại nữa....Nắm chắc cơ hội trước mắt, mới là chuyện quan trọng nhất."
" À...!"
Đinh Tuyết Nhu nghe thấy vậy, lặng lẽ thở dài một tiếng : " Hạo Vân, lẽ nào anh thật sự cảm thấy, chuyện cũ không đáng để anh nhớ lại một chút à..."
Phương Hạo Vân chỉ cười cười mà không nói gì. Hai người lại tiếp tục yên lặng, lặng lẽ cũng nhau đắm chìm trong ánh trăng.
" Tuyết Nhu.....thời gian không còn sớm nữa, chúng ta về thôi...." Bỗng nhiên Phương Hạo Vân nhận ra, mình nên trở về cùng với Kỳ và chị Mĩ Kỳ. Thời gian ngày hôm qua, hắn còn nghe chị Mĩ Kỳ nói, chị ấy vẫn chưa có thai.....Những ngày này đúng lúc là thời kỳ rụng trứng . Cô hy vọng Hạo Vân có thể ở bên cô, khiến cô nhanh chóng có thai.
" Anh có việc à?" Đinh Tuyết Nhu cười cười nói : " Được, vậy anh về đi.....ngày mai nhớ đến thăm tôi nhé...."
" Ừ...!"
Phương Hạo Vân gật đầu, nói : " Nhớ kĩ, nhất định phải vui vẻ, phải hạnh phúc....."
" Ừ, tạm biệt....!" Đinh Tuyết Nhu đưa tay ra, Phương Hạo Vân bước đến nắm lấy tay cô một chút.
Nhìn bóng Phương Hạo Vân đằng sau, mắt Đinh Tuyết Nhu lại một lần nữa ướt ướt. Không biết là vui, hay là một nguyên nhân nào khác.
Sau khi trở về khu Lam Tâm hoa viên, Bạch Lăng Kỳ không có nhà, nghe nói là bị mẹ cô bà Liễu Hồng Hà gọi đi rồi. Chỉ có Trương Mĩ Kỳ một mình ngồi xem ti vi trong phòng khách, cô mặc một bộ áo tắm trên người, tóc vẫn còn ẩm ẩm, xem ra chắc cô vừa mới tắm không lâu.
Phương Hạo Vân cười ám muội, ngồi gần vào ôm chầm lấy cô, đưa tay nắm chặt hai cực đại của hai đỉnh núi, nhìn xuyên qua bộ áo ngủ mỏng manh đó, thậm chí hắn còn có thể nhìn thấy rõ hai điểm đỏ đó của người con gái này.
Vì vẫn chưa sinh đẻ qua, dù Trương Mĩ Kỳ không còn ở tuổi trẻ trung nữa, nhưng cặp núi đôi đó vẫn đứng ngạo nghễ, nụ hoa lại giống như màu của thiếu nữ vậy hồng hồng, rất hấp dẫn.
" Chị Mĩ Kỳ, thế nào?"
Phương Hạo Vân nhanh chóng ôm chặt lấy eo lưng của người con gái rồi thấp giọng hỏi.
Trương Mĩ Kỳ biết Phương Hạo Vân muốn hỏi chuyện gì, cô xấu hổ lắc đầu : " Vẫn chưa biết.....mới có mấy ngày mà....Hôm nay là chu kì rụng trứng...."
Ý của Trương Mĩ Kỳ, Phương Hạo Vân nghe hiểu hết, thới gian quá ngắn, vẫn chưa thể đi xét nghiệm được. Vì trong thời kỳ bảo hiểm, hôm nay tiếp tục làm, tiếp tục làm.
" Ha Ha....!"
Phương Hạo Vân cười hàm ý, một tay đã luồn vào vày ngủ của cô, đi thẳng đến phần thân dưới của người con gái.
Khi ngón tay của Phương Hạo Vân chạm vào chỗ mềm mại của người con gái, cơ thể Trương Mĩ Kỳ nhanh chóng liền run rẩy, bất giác liền ngả vào bờ vai của Phương Hạo Vân không ngừng thở dốc.
Cố gắng miễn cưỡng kiềm chế tình cảm, Trương Mĩ Kỳ ngẩng đầu lên, đôi mắt như bay bổng nhìn Hạo Vân một cái, nhỏ giọng nói : " Đừng vội vàng như vậy.....Hạo Vân, chị đọc sách rồi....trong sách nói, cần phải từ từ, coi trọng tâm trạng, như vậy, con sinh ra mới có thể càng khỏe mạnh hơn....."
" À....!"
Khóe miệng Phương Hạo Vân lộ ra nụ cười, hỏi : " Chị Mĩ Kỳ, gần đây xem nhiều tài liệu về vấn đề này vậy à.....Sau này Kỳ có sinh con, chị có hãy chỉ bảo cô ấy nhiều một chút nhé....."
" Hừ...!"
Trương Mĩ Kỳ nghe thấy vậy, giả bộ tức giận, thở phì phì nói : " Không biết xấu hổ.....em muốn sinh bao nhiêu đứa con vậy?"
" Hôm nay sinh với chị trước rồi nói tiếp....." Vừa nói, Phương Hạo Vân lại ôm chặt người con gái vào làm chuyện mờ ám, hai tay du ngoạn trên bộ phận nhạy cảm của cơ thế người con gái, chỉ là một chút công phu đã khiến Trương Mĩ Kỳ thở hổn hển, sắc mặt đỏ bừng, toàn thân dã dời không còn sức lực.
Đột nhiên, điện thoại bàn trong nhà reo lên.
Trương Mĩ Kỳ thấy thế, vội vàng thoát khỏi Phương Hạo Vân, nũng nịu nói : " Nhất định là Kỳ gọi điện thoại về, chị đi nghe....em đừng có giở trò xấu nữa....."
Phương Hạo Vân cười hì hì, cũng đứng dậy đi qua đó, hắn thây Trương Mĩ Kỳ nhắc điện thoại lên, bàn tay liền vuốt vào cặp mông trắng nõn của cô, nhẹ nhàng nắn bóp.
Trong mũi Trương Mĩ Kỳ bất giác cũng phát ra vài tiếng hừ dịu dàng.
Phương Hạo Vân lại không biết đủ, dứt khoát đưa ngón tay hướng về phía chỗ mềm mại đó, cơ thể Trương Mĩ Kỳ bỗng chốc giống như điện giật, run lên không ngừng.
" Hừ.....!" Trương Mĩ Kỳ khẽ hừ một tiếng, vừa muốn ngăn cản Phương Hạo Vân không tiếp tục làm trò xấu nữa, nhưng lại không nghĩ ống điện thoại đã nhận, bên trong lại vọng ra giọng nói của Phương Tuyết Di : " Là Mĩ Kỳ à?"
Trương Mĩ Kỳ vội thu lại thần sắc, vội vàng nói : " Tuyết Di, là tôi...."
Phương Hạo Vân chỉ ngơ ngác một chút, lại tiếp tục làm chuyện xấu, hai bàn tay không ngừng du ngoạn trên cặp mông và đùi của người con gái, có lúc còn đụng chạm vào phía trước một chút, khiến trong lòng Trương Mĩ Kỳ ngứa ngáy. Nhưng, cô không có cách nào để để ý đến Phương Hạo Vân, vì Phương Tuyết Di đang nói chuyện với cô.
" Mĩ Kỳ, sao di động của cô lại không gọi được....Chẳng phải công ty có quy định sao. Trước mười hai giờ, bắt buộc phải mở máy....." khẩu khí của Phương Tuyết Di có chút tức giận oán trách.
Trương Mĩ Kỳ nghe thấy vậy, vội vàng nói : " Có thể là do hết pin rồi, tự động tắt máy thôi.....Đúng rồi, Tuyết Di, có phải công ty có chuyện gì sao?" Phương Tuyết Di nhắc đến quy định của công ty, tự nhiên có nghĩa là cô gọi điện qua là nói chuyện của công ty rồi.
Phương Hạo Vân thì lại cười hì hì, bàn tay thêm sức lực, cố ý trêu trọc Trương Mĩ Kỳ.
Chương 464: Không biết xấu hổem muốn sinh bao nhiêu đứa con vậy
Những lời này vừa nói ra, Đinh Vân Uy bỗng tức giận, hắn thở hừ hừ nhìn Phương Hạo Vân, khóe miệng lộ ra vẻ tức giận : " Phương thiếu gia, ngữ khí này của cậu thật không giống với đến nói chuyện với chúng tôi....Cậu nên rõ, sự việc ngày hôm nay, quyền chủ động là trong tay chúng tôi, chứ không phải trong tay cậu.....Hy vọng cậu có thể hiểu rõ tình hình, tiếp tục nói chuyện với chúng tôi."
Hoàng Bột thì lại cố gắng quay sang bố vợ ra hiệu, ý là đang muốn nói, thấp giọng, thấp giọng xuống một chút.
Với Hoàng Bột mà nói, Phương Hạo Vân là loại người không thể chọc giận được. Tuy đã nắm được quyền chủ động nhưng cũng nên thấp giọng một chút mà hành sự. Nếu không, khi làm cho hắn nổi giận rồi, đó không phải là lựa chọn sáng suốt nữa rồi.
" Ha ha and not......!"
Nghe thấy lời của Đinh Vân Uy, Phương Hạo Vân không tức giận mà còn bật cười, hắn vừa nhìn Đinh Vân Uy vừa nói : " Đinh Lão Tứ, xem ra ông thực sự là một kẻ hồ đồ rồi, ông cảm thấy hôm nay tôi đến đây là để cầu xin ông sao? Nực cười....ông dựa vào cái gì mà tôi phải cầu xin, ông là Đinh Vọng Long hay là Đinh Tuyết Siêu. Đinh Lão Tứ, ông và Hoàng Bột đối với tôi mà nói, vốn không có chút giá trị gì có thể lợi dụng được....."
" Cậu...."
Đinh Vân Uy tức giận vô cùng nói : ' Phương Hạo Vân, cậu đừng cho rằng công phu của cậu chính là thiên hạ đệ nhất ....nói thật cho cậu biết đây, ý của tôi chính là ý của đại ca nhà chúng tôi. Muốn ghép tủy cho Tuyết Nhu cũng được. Nhưng chúng tôi có hai điều kiện, thứ nhất, chúng tôi phải kiểm tra cơ thể của cô ấy, xem xem cô ấy có phải vẫn hoàn toàn là gái còn trinh không. Thứ hai, sau khi kiểm tra cơ thể của cô ấy xong, cô ấy bắt buộc phải cùng chúng tôi trở về nước Anh...."
" Được rồi, ít phí lời thôi, hôm nay tôi đến tìm các người, chính là muốn hai người đem câu nói này về cho Đinh Vọng Long. Mấy ngày nữa, tôi sẽ đích thân đi đến tập đoàn Siêu Uy nước Anh thăm ông ấy. Nếu gặp nhau, hay bảo ông ấy và Đinh Tuyết Siêu chuẩn bị tốt công tác làm phẫu thuật.....Bây giờ, các ông có thể đi rồi." Phương Hạo Vân cười lạnh lên một tiếng rồi nói : " Lời nói chỉ có thế, nên làm như thế nào, hai người tự xem mà giải quyết.....Tất nhiên, nếu hai người không muốn sống lâu, có thể không cần nghe theo lời của tôi."
Hoàng Bột nghe thấy vậy, vội vàng chạy đến kéo bố vợ ra rồi nói thầm : " Bố, con thấy hay là chúng ta đi thôi....người này chúng ta không chọc giận được đâu...."
Đinh Vân Uy lại cười lạnh lùng nói : " Không sợ, tôi đem theo cao thủ đến....."
" Cát so với.....!"
Phương Hạo Vân khinh thường cười, đưa tay nhẹ nhàng vỗ lên bàn uống trà, lập tức chiếc bàn uống trà vưỡng chắc trong chốc lát liền biến thành bột mịn.
Hoàng Bột và Đinh Vân Uy đều là những người luyện võ, thấy tình hình như vậy, tự nhiên sẽ biết điều đó có nghĩa là gì.
" Xem ra tôi vẫn phải đánh giá cậu cẩn thận rồi......" Trong lòng Đinh Vân Uy có chút sợ hãi, nói : " Cứ cho là cậu hung ác, chúng tôi lập tức đi, chúng tôi sẽ ở nước Anh đợi cậu đại giá....."
" Như vậy thì rất tốt....!"
Phương Hạo Vân quay đầu nhìn hai người một lượt, nói : " Nhớ kĩ, hôm nay hai người có thể sống mà đi khỏi đây, đó là vì Tuyết Nhu đã nói giúp cho hai người mấy câu trước mặt tôi, nếu không.....bây giờ chắc hai người đã xuống suối vàng gặp tổ tiên rồi....."
Lời nói vừa dứt, thân hình Phương Hạo Vân trong nháy mắt biến mất khỏi từ cửa sổ.
Cửa lớn Phương Hạo Vân không đi, lại nhảy qua cửa sổ, còn chiếc bàn uống trà thì giống như lần trước chính là muốn đem lại chút áp lực cho bọn họ.
Trên thực tế, mục đích của hắn đã đạt được rồi. Thậm chí Đinh Vân Uy còn không dám gọi đám cao thủ mà mình đem theo.
" Tầng thứ mười tám đấy....!"
Hoàng Bột kinh ngạc kêu lên một tiếng, vội vàng chạy qua kiểm tra xem, quả là không có bất kì điều gì bất thường.
" Đây cũng gọi là người sao?" Tim Hoàng Bột đập nhanh không ngừng, gã vội vàng nói : ' Bố, xem ra lần này chúng ta không chết, quả là nhờ phúc của Tuyết Nhu rồi.....quay về thôi. Chúng ta nhanh chóng qua về đem tình hình nói với bác cả, nên làm như thế nào, sẽ có bác ấy đưa ra chủ ý....."
" Haiz...!"
Đinh Vân Uy giống như một con gà trống bị bại trận, khuôn mặt buồn bực nói : " xem ra lần này chúng ta phiền phức lớn rồi....."
Gặp mặt với hai cha con Đinh gia, chỉ cần dùng không đến thời gian năm phút. Tính cả thời gian đi đường nữa, tổng cộng Phương Hạo Vân đã dùng hết nửa tiếng đồng hồ.
Lúc trở về chỗ ở của Đinh Tuyết Nhu, Vương Hà vẫn chưa quay lại, trong phòng ngoài Đinh Tuyết Nhu thì chính là một người dọn vệ sinh cao cấp.
" Hạo Vân, sao lại nhanh như vậy, anh có gặp được bọn họ không?" Đinh Tuyết Nhu thấy Phương Hạo Vân trở về, vội vàng chạy qua chào đón. Trên trán vẫn là những nét lo lắng.
" Gặp rồi, tôi đoán bây giờ bọn họ đang trên đường ra sân bay trở về nước Anh rồi....." Phương Hạo Vân vừa cười vừa nói : " Tôi bắt bọn họ về nhắn tin cho bố cô rồi, mấy ngày nữa, tôi sẽ đích thân đi đến nước Anh thăm ông ấy....."
" Hạo Vân, anh thật sự muốn đi sao?"
Đinh Tuyết Nhu có chút lo lắng nói : " Nước anh rõ ràng là địa bàn của bọn họ, anh lại chỉ có một thân một mình, tôi không yên tâm......Hạo Vân, hay là thôi đi, bây giờ có vài kho tủy vẫn chưa có tin tức phản hồi lại, nói không chừng sẽ có cái phù hợp thôi."
" Yên tâm đi, tôi sẽ không có chuyện gì đâu, Tuyết Nhu, nói thật với cô, ở bên nước Anh tôi cũng có chút thế lực, tập đoàn Siêu Uy đối với tôi mà nói, cũng chẳng là cái gì cả....." câu nói này của Phương Hạo Vân không phải là giả, phạm vi thế lực chủ yếu của Nhất Tộc Thiên Phạt Thủ Hộ bây giờ chính là ở Châu Âu. Tuy tạm thời vẫn chưa thể so sánh với gia tộc Morgan, nhưng so với tập đoàn Siêu Uy lại mạnh hơn nhiều. Với tư cách là chủ nhân của Thiên Phạt, cũng chính là chủ nhân của Nhất Tộc Thủ Hộ, Phương Hạo Vân tất nhiên là có quyền điều động những lực lượng đó. Nguồn: https://truyenbathu.net
Lần này đến nước Anh, Phương Hạo Vân vẫn còn một mục đích, hắn muốn bí mật hẹn gặp Nguyệt Như một chút.
Từ lúc hai người tạm biệt nhau lần trước tại Hoa Hải, hai người đã lâu ngày rồi không gặp nhau. Nói thực, trong lòng hắn cũng có chút nhớ Nguyệt Như.
Hai người đang nói chuyện, thì Vương Hà quay trở về, đúng lúc đến giờ ăn cơm tối rồi, cô liền đeo tạp dề vào đích thân đi nấu cơm. Những chuyện này cô vốn không cần đích thân đi làm, nhưng cô luôn cảm thấy người khác nấu không sạch sẽ.
" Hai người cứ nói chuyện trước đi, tôi đi nấu cơm, rất nhanh là xong thôi.....Hạo Vân, hôm nay không cho phép cậu về trước đâu....." Vương Hà đi từ phòng ăn ra, cẩn thận dặn dò một câu.
Vương Hà làm rất nhanh, chỉ hơn nửa tiếng đồng hồ cô đã làm xong bốn món ăn và một món canh.....Hôm nay Phương Hạo Vân cũng coi như không bận lắm, tự nhiên sẽ không đi, ở lại cùng ăn cơm tối. Sau bữa cơm, Đinh Tuyết Nhu đề nghị ra ngoài đi dạo, Phương Hạo Vân cũng đồng ý đi.
Lúc hai người ra ngoài, bầu trời đã đầy sao rồi, vầng trăng tròn trịa treo cao ở trên không trung, bao phủ cả mặt đất một thứ ánh sáng trắng chói lọi.
Khu vực Đinh Tuyết Nhu ở là một khu cao cấp, diện tích phòng ở rất lớn, rất ít chủ doanh nghiệp. Lúc này, đi dạo ở khu vực hoa viên, xung quanh yên tĩnh rất bình yên.
Nhưng dưới anh trăng, tâm trạng của người đàn ông và người con gái này lại không hề yên bình.
Đã có mấy lần rồi, bọn họ đã từng đi dạo như vậy dưới ánh trăng. Phương Hạo Vân quay đầu lại nhìn Đinh Tuyết Nhu, muốn nói điều gì đấy, nhưng lại không nói ra được.
Đinh Tuyết Nhu quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy sắc mặt của Phương Hạo Vân, trong lòng rất căng thẳng. Cô cũng muốn nói điều gì nhưng lại không thể nào nói ra được.
Đinh Tuyết Nhu rất thông minh, cô biết cách nhìn của Phương Hạo Vân đang ngày một thay đổi, chỉ là trong lòng hắn vẫn có chút lo lắng, có chút khúc mắc.
" Hắn sẽ không một mực vô tình như vậy chứ...." Trong lòng Đinh Tuyết Nhu có chút cảm giác ngọt ngào.
" Hạo Vân, có phải đang nghĩ đến chuyện cũ không?" Đinh Tuyết Nhu nhìn bóng dáng Phương Hạo Vân, nhẹ nhàng hỏi một câu. Trong ánh mắt lại tràn đầy sự kì vọng.
Phương Hạo Vân chậm chậm quay người sang, tiến gần vào Đinh Tuyết Nhu một chút, vừa cười vừa nói : " Chuyện cũ đã thành hồi ức rồi, không muốn nghĩ lại nữa....Nắm chắc cơ hội trước mắt, mới là chuyện quan trọng nhất."
" À...!"
Đinh Tuyết Nhu nghe thấy vậy, lặng lẽ thở dài một tiếng : " Hạo Vân, lẽ nào anh thật sự cảm thấy, chuyện cũ không đáng để anh nhớ lại một chút à..."
Phương Hạo Vân chỉ cười cười mà không nói gì. Hai người lại tiếp tục yên lặng, lặng lẽ cũng nhau đắm chìm trong ánh trăng.
" Tuyết Nhu.....thời gian không còn sớm nữa, chúng ta về thôi...." Bỗng nhiên Phương Hạo Vân nhận ra, mình nên trở về cùng với Kỳ và chị Mĩ Kỳ. Thời gian ngày hôm qua, hắn còn nghe chị Mĩ Kỳ nói, chị ấy vẫn chưa có thai.....Những ngày này đúng lúc là thời kỳ rụng trứng . Cô hy vọng Hạo Vân có thể ở bên cô, khiến cô nhanh chóng có thai.
" Anh có việc à?" Đinh Tuyết Nhu cười cười nói : " Được, vậy anh về đi.....ngày mai nhớ đến thăm tôi nhé...."
" Ừ...!"
Phương Hạo Vân gật đầu, nói : " Nhớ kĩ, nhất định phải vui vẻ, phải hạnh phúc....."
" Ừ, tạm biệt....!" Đinh Tuyết Nhu đưa tay ra, Phương Hạo Vân bước đến nắm lấy tay cô một chút.
Nhìn bóng Phương Hạo Vân đằng sau, mắt Đinh Tuyết Nhu lại một lần nữa ướt ướt. Không biết là vui, hay là một nguyên nhân nào khác.
Sau khi trở về khu Lam Tâm hoa viên, Bạch Lăng Kỳ không có nhà, nghe nói là bị mẹ cô bà Liễu Hồng Hà gọi đi rồi. Chỉ có Trương Mĩ Kỳ một mình ngồi xem ti vi trong phòng khách, cô mặc một bộ áo tắm trên người, tóc vẫn còn ẩm ẩm, xem ra chắc cô vừa mới tắm không lâu.
Phương Hạo Vân cười ám muội, ngồi gần vào ôm chầm lấy cô, đưa tay nắm chặt hai cực đại của hai đỉnh núi, nhìn xuyên qua bộ áo ngủ mỏng manh đó, thậm chí hắn còn có thể nhìn thấy rõ hai điểm đỏ đó của người con gái này.
Vì vẫn chưa sinh đẻ qua, dù Trương Mĩ Kỳ không còn ở tuổi trẻ trung nữa, nhưng cặp núi đôi đó vẫn đứng ngạo nghễ, nụ hoa lại giống như màu của thiếu nữ vậy hồng hồng, rất hấp dẫn.
" Chị Mĩ Kỳ, thế nào?"
Phương Hạo Vân nhanh chóng ôm chặt lấy eo lưng của người con gái rồi thấp giọng hỏi.
Trương Mĩ Kỳ biết Phương Hạo Vân muốn hỏi chuyện gì, cô xấu hổ lắc đầu : " Vẫn chưa biết.....mới có mấy ngày mà....Hôm nay là chu kì rụng trứng...."
Ý của Trương Mĩ Kỳ, Phương Hạo Vân nghe hiểu hết, thới gian quá ngắn, vẫn chưa thể đi xét nghiệm được. Vì trong thời kỳ bảo hiểm, hôm nay tiếp tục làm, tiếp tục làm.
" Ha Ha....!"
Phương Hạo Vân cười hàm ý, một tay đã luồn vào vày ngủ của cô, đi thẳng đến phần thân dưới của người con gái.
Khi ngón tay của Phương Hạo Vân chạm vào chỗ mềm mại của người con gái, cơ thể Trương Mĩ Kỳ nhanh chóng liền run rẩy, bất giác liền ngả vào bờ vai của Phương Hạo Vân không ngừng thở dốc.
Cố gắng miễn cưỡng kiềm chế tình cảm, Trương Mĩ Kỳ ngẩng đầu lên, đôi mắt như bay bổng nhìn Hạo Vân một cái, nhỏ giọng nói : " Đừng vội vàng như vậy.....Hạo Vân, chị đọc sách rồi....trong sách nói, cần phải từ từ, coi trọng tâm trạng, như vậy, con sinh ra mới có thể càng khỏe mạnh hơn....."
" À....!"
Khóe miệng Phương Hạo Vân lộ ra nụ cười, hỏi : " Chị Mĩ Kỳ, gần đây xem nhiều tài liệu về vấn đề này vậy à.....Sau này Kỳ có sinh con, chị có hãy chỉ bảo cô ấy nhiều một chút nhé....."
" Hừ...!"
Trương Mĩ Kỳ nghe thấy vậy, giả bộ tức giận, thở phì phì nói : " Không biết xấu hổ.....em muốn sinh bao nhiêu đứa con vậy?"
" Hôm nay sinh với chị trước rồi nói tiếp....." Vừa nói, Phương Hạo Vân lại ôm chặt người con gái vào làm chuyện mờ ám, hai tay du ngoạn trên bộ phận nhạy cảm của cơ thế người con gái, chỉ là một chút công phu đã khiến Trương Mĩ Kỳ thở hổn hển, sắc mặt đỏ bừng, toàn thân dã dời không còn sức lực.
Đột nhiên, điện thoại bàn trong nhà reo lên.
Trương Mĩ Kỳ thấy thế, vội vàng thoát khỏi Phương Hạo Vân, nũng nịu nói : " Nhất định là Kỳ gọi điện thoại về, chị đi nghe....em đừng có giở trò xấu nữa....."
Phương Hạo Vân cười hì hì, cũng đứng dậy đi qua đó, hắn thây Trương Mĩ Kỳ nhắc điện thoại lên, bàn tay liền vuốt vào cặp mông trắng nõn của cô, nhẹ nhàng nắn bóp.
Trong mũi Trương Mĩ Kỳ bất giác cũng phát ra vài tiếng hừ dịu dàng.
Phương Hạo Vân lại không biết đủ, dứt khoát đưa ngón tay hướng về phía chỗ mềm mại đó, cơ thể Trương Mĩ Kỳ bỗng chốc giống như điện giật, run lên không ngừng.
" Hừ.....!" Trương Mĩ Kỳ khẽ hừ một tiếng, vừa muốn ngăn cản Phương Hạo Vân không tiếp tục làm trò xấu nữa, nhưng lại không nghĩ ống điện thoại đã nhận, bên trong lại vọng ra giọng nói của Phương Tuyết Di : " Là Mĩ Kỳ à?"
Trương Mĩ Kỳ vội thu lại thần sắc, vội vàng nói : " Tuyết Di, là tôi...."
Phương Hạo Vân chỉ ngơ ngác một chút, lại tiếp tục làm chuyện xấu, hai bàn tay không ngừng du ngoạn trên cặp mông và đùi của người con gái, có lúc còn đụng chạm vào phía trước một chút, khiến trong lòng Trương Mĩ Kỳ ngứa ngáy. Nhưng, cô không có cách nào để để ý đến Phương Hạo Vân, vì Phương Tuyết Di đang nói chuyện với cô.
" Mĩ Kỳ, sao di động của cô lại không gọi được....Chẳng phải công ty có quy định sao. Trước mười hai giờ, bắt buộc phải mở máy....." khẩu khí của Phương Tuyết Di có chút tức giận oán trách.
Trương Mĩ Kỳ nghe thấy vậy, vội vàng nói : " Có thể là do hết pin rồi, tự động tắt máy thôi.....Đúng rồi, Tuyết Di, có phải công ty có chuyện gì sao?" Phương Tuyết Di nhắc đến quy định của công ty, tự nhiên có nghĩa là cô gọi điện qua là nói chuyện của công ty rồi.
Phương Hạo Vân thì lại cười hì hì, bàn tay thêm sức lực, cố ý trêu trọc Trương Mĩ Kỳ.
Bình luận truyện