Hoán Kiểm Trọng Sinh
Shawn thấy kinh nghiệm của kẻ địch vô cùng phong phú, dường như cũng nhận ra khuyến điểm của mình nên gã quyết định tốc chiến tốc thắng, lập tức ra đòn nhanh hơn, gia tăng các chiêu thức hiểm độc để lấy mạng người.
"Rầm"
Mộ âm thanh vang chói tai lên. Thì ra Shawn đã tung một trảo cực mạnh về phía lồng ngực La Tang. Thế đến của chiêu này cực nhanh, người ngoài quan sát đều thấy La Tang khó mà đỡ được.
La Tang lâm nguy nhưng không loạn, thân hình hắn khẽ biến một cái đã tránh thoát được trảo kia của Shawn.
Mất đi mục tiêu công kích, trảo kia liền đâm vào một cái bàn gỗ, tạo thành một lỗ thủng lớn trên bàn. Thân thể con người vốn bao bọc bởi da thịt, làm sao có thể cứng rắn như bàn gỗ kia được? Do đó có thể thấy nếu quả thật bị trúng trảo này thì chắc chắn La Tang đã phải bỏ mạng.
Vẻ mặt Caesar dần dần trở nên căng thẳng. Gã ngàn vạn lần không nghĩ tới, một đại cao thủ như Shawn đã tự mình xuất thủ nhưng vẫn không thể nào tốc chiến tốc thắng được. Thậm chí, với tình hình trước mắt thì ai thắng ai thua cũng còn chưa biết chắc được.
Giờ phút này, Shawn cũng càng đánh càng kinh hãi. Lúc bắt đầu, gã vẫn không hề tin rằng người thanh niên này lại có thể so chiêu với mình lâu như vậy. Hiện tại, gã rất muốn đánh nhanh thắng nhanh nhưng bộ pháp của đối phương quá mực nhanh nhẹn, dù mình có tăng tốc đến thế nào đi chăng nữa thì vẫn không có cách nào đánh trúng thân thể của hắn.
Shawn biết rõ hơn ai hết, nếu cứ tiếp tục như vậy thì rất bất lợi cho mình, chỉ còn không đầy 10 phút nữa thì năng lượng trong cơ thể gã sẽ tiêu tan hết, không cần người kia động thủ thì chính mình cũng sẽ tự thua.
Mắt thấy tình hình không hay, Caesar liền len lén bấm điện thoại gọi cho ông Flynn, thấp giọng nói mấy câu, bảo ông ta thông báo cho nhà chức trách, gây áp lực với cảnh sát để ra mặt dùng hỏa lực đối phó với bọn Trung Quốc hèn mọn này, hoặc chí ít cũng bắt giam được chúng nó.
Sau khi nghe cuộc điện thoại cầu cứu, ông Flynn liền cẩn thận suy nghĩ một phen, sau đó gọi điện cho cảnh sát trưởng Jerry để trình bày lại ngọn nguồn sự việc.
Cảnh sát trưởng Jerry vốn từ lâu đã nhận được không ít ân huệ và bổng lộc của ông Flynn nên đối với yêu cầu này không hề từ chối. Sau khi nghe tường thuật lại sự việc, ông ta lập tức đồng ý can thiệp, đảm bảo đem bọn Trung Quốc xấu xí nhốt vào đồn cảnh sát.
Hiệu suất làm việc của cảnh sát trưởng Jerry quả thật khá tốt, chỉ khoảng hơn 10 phút đồng hồ sau là trên đường đã có 5 chiếc xe cảnh sát hú còi phòng vùn vụt. Trong đó có 40 cảnh sát lăm lăm vũ khí trong tay.
Dọc đường đi, Jerry tiếp tục trao đổi qua điện thoại với ông Flynn, ra sức trấn an ông ta, khẳng định rằng chỉ chưa đầy nửa giờ sau là có thể có mặt ngay tại hiện trường.
Sau khi nhận được tin tức, ông Flynn liền thông báo cho con trai Caesar. Caesar nghe vậy, lập tức không còn sợ sệt lo âu gì nữa. Trận chiến hôm nay bất kể là ai thắng ai thua thì nhất quyết cũng không bỏ qua bọn giặc Tàu này.
Shawn đã giao thủ được khá lâu, lúc này đây thể lực đã bắt đầu giảm xuống, khiến cho gã vô củng lo lắng. Kể từ đó, quyền pháp công kích của gã bắt đầu xuất hiện rất nhiều sơ hở.
La Tang chờ đợi nhất chính là lúc này. Sát khí của Shawn quá nặng, nhuệ khí mười phần, nếu như vừa vào trận mà đã cùng gã lấy cứng chọi cứng thì quả thật rất thiếu thông minh. Nhưng giờ đây lại hoàn toàn khác, tâm tình của Shawn đã bắt đầu bị rối loạn, hơn nữa thể lực cũng hao tổn không ít. Nếu so sánh với lúc trước thì giờ đây lực chiến đấu của gã đã sụt giảm thê thảm.
La Tang nhắm đúng thời cô, tay phải tung quyền, chân phải cũng tung cước, trên dưới hai đường nhất tể tấn công. Tốc độ ra đòn của hắn cực nhanh, xung quanh cũng chỉ có Phương Hạo Vân là có thể thấy rõ.
"Muốn kết thúc à?"
Phương Hạo Vân lạnh nhạt buông một câu.
Quả nhiên, lời của hắn vừa dứt thì Shawn đã bị quyền của La Tang đánh trúng ngực, nhưng cước kia thì hắn vẫn có thể tránh thoát.
Thật ra với thân thủ của Shawn, một cước một quyền kia gã có thể né tránh một đòn, nhưng cuối cùng gã đã lựa chọn né cước chiêu nên mới bị trúng đòn ở ngực.
Shawn vốn dĩ cũng chưa biết quyền này của La Tang có uy lực bao lớn, nhưng quả thật bằng kinh nghiệm chiến đấu của mình, gã không có sự lựa chọn nào khác, bởi cước kia của La Tang là nhắm vào hạ bộ của gã.
Tuy nhiên, có một điều Shawn phải thừa nhận, bất kể là trúng đòn tay hay đòn chân thì đều phải chịu tổn thương vộ cùng không tốt.
"Hự..." Gã cảm thấy ngực mình đau nhói, không nhịn được phun ra một ngụm máy tươi, ngã nhào xuống đất.
Thất tình cảnh này, các hộ vệ đi theo Shawn liền lập tức bao quanh lấy Caesar, đề phòng thiếu gia nhà mình bị tập kích.
Sau khi bị La Tang đánh ngã, Shawn cố gắng đứng dậy, vẻ mặt gã đầy sự khiếp sợ và kinh ngạc, lại có chút không cam, tại sao mình lại thua trong tay bọn Tàu xấu xí ngạo mạn này chứ?...Mặt gã xám như tro tàn, trong mắt ngập tràn sự khổ sở.
"Ông thua rồi...!"
La Tang điềm tĩnh nói: "Shawn, công phu của ông thật ra đã rất tốt rồi, chỉ tiếc hôm nay không may, bọ tôi dùng chiến thuật đánh bại...có lẽ ông vốn chưa hiểu chân chính công phu là gì, thật đáng tiếc..."
Nếu là lúc thường cón người nói mình không hiểu công phu là gì thì Shawn chắc chắn sẽ nổi giận. Nhưng trước mắt, kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, nên mình đành tạm khuất dưới bọn Tàu tặc thủ đoạn này vậy. Nguồn truyện: Truyện Bất Hủ
"Không sai, là tôi thua...Dựa theo giao ước trước đó của chúng ta, cậu có thể đưa ra bất kỳ hình thức xử lý nào đối với tôi..." Shawn là một hán tử, một người đàn ông thật sự, cho dù là dân xã hội đen nhưng gã vẫn hết sức coi trọng chữ tín.
Vào đúng thời khắc mấu chốt này thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng còi cảnh sát. Sau đó cảnh sát trưởng Jerry và 40 mười viên cảnh sát thuộc cấp đã nhanh chóng xuống xe, bao vây lấy quán rượu.
"Bắt hết toàn bộ bọn Trung Quốc này lại ngay!"
Sau khi bước vào cửa, Jerry liền lớn giọng hô hào. Đám cảnh sát phía sau lập tức vây lấy đoàn người của Phương Hạo Vân, giương họng súng đen kịt nhắm vào bọn họ.
Caesar thấy vậy liền hết sức đắc ý, cao giọng nói: "Hừ, xem chúng mày làm sao có thể tác oai tác quái được nữa đây...Công phu của bọn giặc Tàu chúng mày hay lắm chú gì...vậy thử xem tốc độ của chúng mày nhanh hơn hay là tốc độ đạn bắn nhanh hơn..."
Phương Hạo Vân cười nhạt một tiếng, chăm chú nhìn Caesar đang đắc thắng, nói: "Nếu đã tu luyện công phu đạt đến cảnh giới nhất định thì sẽ không còn sợ súng ống nữa..."
La Tang nhỏ giọng nói: "Thiếu chủ, không có gì đáng ngại...bây giờ để tôi gọi điện cho hộ pháp, chuyện này sẽ giải quyết với cảnh sát trưởng Jerry..."
Mắt thấy Phương Hạo Vân gật đầu, La Tang liền lui qua một bên, bấm điện thoại gọi cho Bạch Nguyệt Thiên, sau đó thuật lại hết mọi chuyện xảy ra ở quán bar.
"Cảnh sát trưởng Jerry, mau cho người của ông hành động đi chứ..." Caesar khua tay múa chân, hận không thể tự mình còng tay hết bọn Trung Quốc ngu đần này nhót vào tù.
"Hành động!"
Cảnh sát trưởng Jerry lớn tiếng ra lệnh, các cảnh sát liền lập tức triển khai hành động.
Hàn quang trong mắt Phương Hạo Vân chợt lóe, chỉ cần bọn họ ra tay thì bất kể là cảnh sát hay xã hội đen thì hắn cũng sẽ ra tay hạ gục hết.
Caesar thấy vậy, trog mắt hiện lên một tia âm hiểm. Gã cười hề hề, âm thầm suy nghĩ: "Với tính cách của gã Phương Hạo Vân thì chắc chắn sẽ không thúc thù chịu trói, thậm chí còn có thể gây ra xung đột với cảnh sát nữa. Đến lúc đó thì coi như chính thức vi phạm pháp luật rồi...tốt nhất là cảnh sát có thể linh động một chút, trực tiếp bắn gục nó thì thật là tốt cho mình quá..."
Lúc này thì cuộc trò chuyện của La Tang và Bạch Nguyệt Thiên đã kết thúc. Bạch Nguyệt Thiên liên tục dặn dò La Tang phải đảm bảo an toàn cho thiếu chủ, sau đó liền cúp điện thoại, trự tiếp liên lạc với phó cục trưởng Henry của cục cảnh sát Luân Đôn.
"Không ai được động đậy...!"
La Tang khinh thường cười cười với cảnh sát trưởng Jerry: "Jerry, tôi khuyên ông nên chờ một tí nữa...cho đến khi nhận được điện thoại của cục trưởng các người là Henry rồi hãy nói tiếp..."
"Cục trưởng sẽ điện cho tôi à? Làm sao anh biết được?" Jerry tỏ vẻ không tin, cười lạnh một tiếng, nói: "Cậu trai trẻ, chiêu này của cậu xem ra vô dụng với tôi rồi..."
Lúc hai người đang nói thì quả thật Henry bất ngờ đã gọi điện cho cảnh sát trưởng Jerry, hạ lệnh cho ông ta lập tức thu quân, sau đó trở về cục cảnh sát tiếp nhận điều tra: "Jerry, tôi không cần biết anh đang làm gì, phải lập tức quay trờ về cho tôi, nhớ lấy...phải về ngay..."
Bạch Nguyệt Thiên là ai, Henry biết rất rõ. Có một lần, giới thượng lưu tổ chức một buổi tiệc tiệc, chinh mắt Henry nhìn thấy một thành viên trong nội các chính phủ vui vẻ uống rượu trò chuyện với Bạch Nguyệt Thiên. Đến thành viên nội các mà người này còn giao thiệp được, huống chi lần này người mà Jerry muốn đối phó lại chính là chủ nhân của Bạch Nguyệt Thiên thì chẳng biết gã chủ nhân này là thần thánh phương nào nữa đây?
Gương mặt Jerry lập tức tỏ vẻ sửng sốt, bản thân mình đi theo cục trưởng Henry nhiều năm như vậy nhưng đây mới là lần đầu thấy ông ta nổi giận đến thế.
Sau giây phút kinh ngạc, ông ta vội vàng ra lệnh cho thuộc hạ dừng hành động của mình lại.
"Thu đội...!"
Jerry hạ lệnh một tiếng, trong đôi mắt vẫn còn hiện vẻ ngạc nhiên.
Đúng lúc này thì Henry lại tiếp tục gọi tới, tuyên bố tiến hành tạm thời cách chức đối với Jerry, đồng thời để cho một gã phó cảnh sát trưởng tiếp nhận chức vụ hiện tại của Jerry.
"Đừng đi mà!" Mắt thấy cảnh sát khắp rời khỏi quán bar, Caesar liền càm thấy tức tối. Gã vội vàng đuổi theo kéo Jerry lại, nói: "Cảnh sát trưởng Jerry, ông đang đùa cái gì vậy...làm sao có thể thu đội được?"
Sắc mặt Jerry ủ rũ như bánh bao chiều, trông khó coi vô cùng: "Thật tình xin lỗi thiếu gia Caesar, tôi đã tận lực rồi..."
Vừa nói, ông ta vừa rút tay ra khỏi tay Jerry, sau đó bước tới mấy bước, rồi lại đột nhiên quay đầu lại, nghiêm túc dặn dò: "Caesar thiếu gia, có câu này tôi muốn nói, lần này cũng đã đụng tới nhân vật không nên đúng tới..." Mặc dù chưa biết rõ lai lịch của bọn Trung Quốc kia nhưng từ thái độ của cục trưởng Henry trong điện thoại, có thể khẳng định bọn chúng là cục xương khó nuốt, không thể dây vào.
"Nói nhảm...bọn nó chỉ là mấy thằng Tàu xấu xí ngu si thôi mà..." Caesar dường như khó có thể tiếp thu lời khuyên của Jerry, gã tỏ vẻ rất không tin.
Jerry hừ một tiếng, cười nói: "Caesar, tôi nói thật, cậu nên cố gắng cẩn thận, đừng dây vào bọn Trung Quốc này, chúng rất thủ đoạn, thù dai, nhò nhen ích kỷ, đặc biệt rất khinh thường các dân tộc khác, nhất là người Nhật và phương Tây...đừng bị nhiễm thói đê tiện của chúng."
Sau khi nói những lời này, Jerry liền quay đầy đi.
Caesar vốn cũng muốn chuồn khỏi đây, nhưng vừa xoay người thì phát hiện phía sau lưng mình đã có hai thằng Trnng Quốc đứng nên không thể chạy đi đâu được.
Mặt gã xám như tro tàn, quay trờ váo trong quầy rượu thì thấy Shawn đã đích thân chặt đi một ngón tay út của mình, coi như là cho La Tang một cái công đạo.
Shawn quả thật là một người đàn ông đích thực, sau khi hành động, ông ta không hề cầm máu mà cứ để máu chảy trên ngón tay bị chặt, ngay cả mày cũng không nhăn lại.
La Tang quả thật rất khâm phục, quay đầu nói với Phương Hạo Vân: "Thiếu chủ, tay Shawn này dù gì đi nữa cũng là một hán tử, hay là cứ để ông ta đi đi..."
"Ông có thể rời khỏi đây!"
Phương Hạo Vân dường như cũng rất tán thưởng Shawn, cười mói: "Ông không tệ, đáng tiếc chọn lầm chủ nhân rồi..."
"Cảm ơn!"
Shawn ân oán phân min, biết mình chưa đủ sức đánh bại bọn Trung Quốc này nên chấp nhận thua. Dù vậy, ông vẫn không quẹn chức trách của mình. Sau vài giây im lặng, ông nói: "Hai vị, các người có thể để thiếu gia cùng về với tôi không...chuyện hôm nay cậu ấy cũng đã chịu không ít đau khổ...trước hết các người để tôi đưa cậu ấy về, ngày khác tôi chúng tôi nhất định sẽ cho người mang lễ tới bái tạ..các người cũng có câu oan gia nên giải không nên kết kia mà...mong hãy suy xét đến đền nghị này của tôi...
"Hừm!"
La Tang khẽ cười một tiếng, nói: "Để Caesar trở về ư...ông nghĩ xem gã có cảm kích không? Tôi đoán hôm nay thả gã đi, nhất định sau này gã sẽ trả thù...Shawn, thiếu gia của ông là hạng người ghì, chắc là ông rõ hơn ai hết..."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Caesar liền xám ngoét, quả thật La Tang đã nói trúng tim đen của gã, đúng là "cùng một giuộc" nên rất hiểu rõ nhau!
Tất nhiên, hôm nay mình yếu thế hơn nên gã cũng không dám quá mức cứng đầu, vội vàng nói: "Xin hãy yên tam...tôi Caesar tuyệt đối là người ân oán phân minh, nếu các người để tôi đi thì nhất định khi khác tôi sẽ có báo đáp...có được không?"
Phương Hạo Vân nhàn nhạt gật đầu, nói: "Thật ra thả mày đi thì cũng không có gì quá khó, nhưng tao có một điều kiện nho nhỏ, nếu mày đồng ý thì bọn tao lập tức để mày được tự do."
"Điều kiện gì? Xin cứ nói" Thấy đối phương đã đồng ý thả người, Shawn liền nhanh nhảu hỏi.
"Rất đơn giản, đó là để lại một ngón tay để tỏ bày thành ý...sau đó Caesar có thể ra đi..." Phương Hạo Vân nói: "Theo quy củ trong giang hồ, kẻ làm sai phải giao ra những thứ gì, chắc mọi người ở đây đều biết rõ rồi chứ nhỉ...?"
Trên mặt Caesar hiện lên vẻ sợ hãi, liếc nhìn ngón tay đang chảy máu đầm đìa của Shawn, khẽ rùng mình một cái, nhưng chuyện lần này gã cũng không còn biết cách nào khác để xử lý. Để giữ lại tính mạng cho mình, gã đành phải cắn răng đáp ứng lời đề nghị của Phương Hạo Vân.
Chương 480: Sức mạnh của gia tộc thủ hộ
Shawn thấy kinh nghiệm của kẻ địch vô cùng phong phú, dường như cũng nhận ra khuyến điểm của mình nên gã quyết định tốc chiến tốc thắng, lập tức ra đòn nhanh hơn, gia tăng các chiêu thức hiểm độc để lấy mạng người.
"Rầm"
Mộ âm thanh vang chói tai lên. Thì ra Shawn đã tung một trảo cực mạnh về phía lồng ngực La Tang. Thế đến của chiêu này cực nhanh, người ngoài quan sát đều thấy La Tang khó mà đỡ được.
La Tang lâm nguy nhưng không loạn, thân hình hắn khẽ biến một cái đã tránh thoát được trảo kia của Shawn.
Mất đi mục tiêu công kích, trảo kia liền đâm vào một cái bàn gỗ, tạo thành một lỗ thủng lớn trên bàn. Thân thể con người vốn bao bọc bởi da thịt, làm sao có thể cứng rắn như bàn gỗ kia được? Do đó có thể thấy nếu quả thật bị trúng trảo này thì chắc chắn La Tang đã phải bỏ mạng.
Vẻ mặt Caesar dần dần trở nên căng thẳng. Gã ngàn vạn lần không nghĩ tới, một đại cao thủ như Shawn đã tự mình xuất thủ nhưng vẫn không thể nào tốc chiến tốc thắng được. Thậm chí, với tình hình trước mắt thì ai thắng ai thua cũng còn chưa biết chắc được.
Giờ phút này, Shawn cũng càng đánh càng kinh hãi. Lúc bắt đầu, gã vẫn không hề tin rằng người thanh niên này lại có thể so chiêu với mình lâu như vậy. Hiện tại, gã rất muốn đánh nhanh thắng nhanh nhưng bộ pháp của đối phương quá mực nhanh nhẹn, dù mình có tăng tốc đến thế nào đi chăng nữa thì vẫn không có cách nào đánh trúng thân thể của hắn.
Shawn biết rõ hơn ai hết, nếu cứ tiếp tục như vậy thì rất bất lợi cho mình, chỉ còn không đầy 10 phút nữa thì năng lượng trong cơ thể gã sẽ tiêu tan hết, không cần người kia động thủ thì chính mình cũng sẽ tự thua.
Mắt thấy tình hình không hay, Caesar liền len lén bấm điện thoại gọi cho ông Flynn, thấp giọng nói mấy câu, bảo ông ta thông báo cho nhà chức trách, gây áp lực với cảnh sát để ra mặt dùng hỏa lực đối phó với bọn Trung Quốc hèn mọn này, hoặc chí ít cũng bắt giam được chúng nó.
Sau khi nghe cuộc điện thoại cầu cứu, ông Flynn liền cẩn thận suy nghĩ một phen, sau đó gọi điện cho cảnh sát trưởng Jerry để trình bày lại ngọn nguồn sự việc.
Cảnh sát trưởng Jerry vốn từ lâu đã nhận được không ít ân huệ và bổng lộc của ông Flynn nên đối với yêu cầu này không hề từ chối. Sau khi nghe tường thuật lại sự việc, ông ta lập tức đồng ý can thiệp, đảm bảo đem bọn Trung Quốc xấu xí nhốt vào đồn cảnh sát.
Hiệu suất làm việc của cảnh sát trưởng Jerry quả thật khá tốt, chỉ khoảng hơn 10 phút đồng hồ sau là trên đường đã có 5 chiếc xe cảnh sát hú còi phòng vùn vụt. Trong đó có 40 cảnh sát lăm lăm vũ khí trong tay.
Dọc đường đi, Jerry tiếp tục trao đổi qua điện thoại với ông Flynn, ra sức trấn an ông ta, khẳng định rằng chỉ chưa đầy nửa giờ sau là có thể có mặt ngay tại hiện trường.
Sau khi nhận được tin tức, ông Flynn liền thông báo cho con trai Caesar. Caesar nghe vậy, lập tức không còn sợ sệt lo âu gì nữa. Trận chiến hôm nay bất kể là ai thắng ai thua thì nhất quyết cũng không bỏ qua bọn giặc Tàu này.
Shawn đã giao thủ được khá lâu, lúc này đây thể lực đã bắt đầu giảm xuống, khiến cho gã vô củng lo lắng. Kể từ đó, quyền pháp công kích của gã bắt đầu xuất hiện rất nhiều sơ hở.
La Tang chờ đợi nhất chính là lúc này. Sát khí của Shawn quá nặng, nhuệ khí mười phần, nếu như vừa vào trận mà đã cùng gã lấy cứng chọi cứng thì quả thật rất thiếu thông minh. Nhưng giờ đây lại hoàn toàn khác, tâm tình của Shawn đã bắt đầu bị rối loạn, hơn nữa thể lực cũng hao tổn không ít. Nếu so sánh với lúc trước thì giờ đây lực chiến đấu của gã đã sụt giảm thê thảm.
La Tang nhắm đúng thời cô, tay phải tung quyền, chân phải cũng tung cước, trên dưới hai đường nhất tể tấn công. Tốc độ ra đòn của hắn cực nhanh, xung quanh cũng chỉ có Phương Hạo Vân là có thể thấy rõ.
"Muốn kết thúc à?"
Phương Hạo Vân lạnh nhạt buông một câu.
Quả nhiên, lời của hắn vừa dứt thì Shawn đã bị quyền của La Tang đánh trúng ngực, nhưng cước kia thì hắn vẫn có thể tránh thoát.
Thật ra với thân thủ của Shawn, một cước một quyền kia gã có thể né tránh một đòn, nhưng cuối cùng gã đã lựa chọn né cước chiêu nên mới bị trúng đòn ở ngực.
Shawn vốn dĩ cũng chưa biết quyền này của La Tang có uy lực bao lớn, nhưng quả thật bằng kinh nghiệm chiến đấu của mình, gã không có sự lựa chọn nào khác, bởi cước kia của La Tang là nhắm vào hạ bộ của gã.
Tuy nhiên, có một điều Shawn phải thừa nhận, bất kể là trúng đòn tay hay đòn chân thì đều phải chịu tổn thương vộ cùng không tốt.
"Hự..." Gã cảm thấy ngực mình đau nhói, không nhịn được phun ra một ngụm máy tươi, ngã nhào xuống đất.
Thất tình cảnh này, các hộ vệ đi theo Shawn liền lập tức bao quanh lấy Caesar, đề phòng thiếu gia nhà mình bị tập kích.
Sau khi bị La Tang đánh ngã, Shawn cố gắng đứng dậy, vẻ mặt gã đầy sự khiếp sợ và kinh ngạc, lại có chút không cam, tại sao mình lại thua trong tay bọn Tàu xấu xí ngạo mạn này chứ?...Mặt gã xám như tro tàn, trong mắt ngập tràn sự khổ sở.
"Ông thua rồi...!"
La Tang điềm tĩnh nói: "Shawn, công phu của ông thật ra đã rất tốt rồi, chỉ tiếc hôm nay không may, bọ tôi dùng chiến thuật đánh bại...có lẽ ông vốn chưa hiểu chân chính công phu là gì, thật đáng tiếc..."
Nếu là lúc thường cón người nói mình không hiểu công phu là gì thì Shawn chắc chắn sẽ nổi giận. Nhưng trước mắt, kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, nên mình đành tạm khuất dưới bọn Tàu tặc thủ đoạn này vậy. Nguồn truyện: Truyện Bất Hủ
"Không sai, là tôi thua...Dựa theo giao ước trước đó của chúng ta, cậu có thể đưa ra bất kỳ hình thức xử lý nào đối với tôi..." Shawn là một hán tử, một người đàn ông thật sự, cho dù là dân xã hội đen nhưng gã vẫn hết sức coi trọng chữ tín.
Vào đúng thời khắc mấu chốt này thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng còi cảnh sát. Sau đó cảnh sát trưởng Jerry và 40 mười viên cảnh sát thuộc cấp đã nhanh chóng xuống xe, bao vây lấy quán rượu.
"Bắt hết toàn bộ bọn Trung Quốc này lại ngay!"
Sau khi bước vào cửa, Jerry liền lớn giọng hô hào. Đám cảnh sát phía sau lập tức vây lấy đoàn người của Phương Hạo Vân, giương họng súng đen kịt nhắm vào bọn họ.
Caesar thấy vậy liền hết sức đắc ý, cao giọng nói: "Hừ, xem chúng mày làm sao có thể tác oai tác quái được nữa đây...Công phu của bọn giặc Tàu chúng mày hay lắm chú gì...vậy thử xem tốc độ của chúng mày nhanh hơn hay là tốc độ đạn bắn nhanh hơn..."
Phương Hạo Vân cười nhạt một tiếng, chăm chú nhìn Caesar đang đắc thắng, nói: "Nếu đã tu luyện công phu đạt đến cảnh giới nhất định thì sẽ không còn sợ súng ống nữa..."
La Tang nhỏ giọng nói: "Thiếu chủ, không có gì đáng ngại...bây giờ để tôi gọi điện cho hộ pháp, chuyện này sẽ giải quyết với cảnh sát trưởng Jerry..."
Mắt thấy Phương Hạo Vân gật đầu, La Tang liền lui qua một bên, bấm điện thoại gọi cho Bạch Nguyệt Thiên, sau đó thuật lại hết mọi chuyện xảy ra ở quán bar.
"Cảnh sát trưởng Jerry, mau cho người của ông hành động đi chứ..." Caesar khua tay múa chân, hận không thể tự mình còng tay hết bọn Trung Quốc ngu đần này nhót vào tù.
"Hành động!"
Cảnh sát trưởng Jerry lớn tiếng ra lệnh, các cảnh sát liền lập tức triển khai hành động.
Hàn quang trong mắt Phương Hạo Vân chợt lóe, chỉ cần bọn họ ra tay thì bất kể là cảnh sát hay xã hội đen thì hắn cũng sẽ ra tay hạ gục hết.
Caesar thấy vậy, trog mắt hiện lên một tia âm hiểm. Gã cười hề hề, âm thầm suy nghĩ: "Với tính cách của gã Phương Hạo Vân thì chắc chắn sẽ không thúc thù chịu trói, thậm chí còn có thể gây ra xung đột với cảnh sát nữa. Đến lúc đó thì coi như chính thức vi phạm pháp luật rồi...tốt nhất là cảnh sát có thể linh động một chút, trực tiếp bắn gục nó thì thật là tốt cho mình quá..."
Lúc này thì cuộc trò chuyện của La Tang và Bạch Nguyệt Thiên đã kết thúc. Bạch Nguyệt Thiên liên tục dặn dò La Tang phải đảm bảo an toàn cho thiếu chủ, sau đó liền cúp điện thoại, trự tiếp liên lạc với phó cục trưởng Henry của cục cảnh sát Luân Đôn.
"Không ai được động đậy...!"
La Tang khinh thường cười cười với cảnh sát trưởng Jerry: "Jerry, tôi khuyên ông nên chờ một tí nữa...cho đến khi nhận được điện thoại của cục trưởng các người là Henry rồi hãy nói tiếp..."
"Cục trưởng sẽ điện cho tôi à? Làm sao anh biết được?" Jerry tỏ vẻ không tin, cười lạnh một tiếng, nói: "Cậu trai trẻ, chiêu này của cậu xem ra vô dụng với tôi rồi..."
Lúc hai người đang nói thì quả thật Henry bất ngờ đã gọi điện cho cảnh sát trưởng Jerry, hạ lệnh cho ông ta lập tức thu quân, sau đó trở về cục cảnh sát tiếp nhận điều tra: "Jerry, tôi không cần biết anh đang làm gì, phải lập tức quay trờ về cho tôi, nhớ lấy...phải về ngay..."
Bạch Nguyệt Thiên là ai, Henry biết rất rõ. Có một lần, giới thượng lưu tổ chức một buổi tiệc tiệc, chinh mắt Henry nhìn thấy một thành viên trong nội các chính phủ vui vẻ uống rượu trò chuyện với Bạch Nguyệt Thiên. Đến thành viên nội các mà người này còn giao thiệp được, huống chi lần này người mà Jerry muốn đối phó lại chính là chủ nhân của Bạch Nguyệt Thiên thì chẳng biết gã chủ nhân này là thần thánh phương nào nữa đây?
Gương mặt Jerry lập tức tỏ vẻ sửng sốt, bản thân mình đi theo cục trưởng Henry nhiều năm như vậy nhưng đây mới là lần đầu thấy ông ta nổi giận đến thế.
Sau giây phút kinh ngạc, ông ta vội vàng ra lệnh cho thuộc hạ dừng hành động của mình lại.
"Thu đội...!"
Jerry hạ lệnh một tiếng, trong đôi mắt vẫn còn hiện vẻ ngạc nhiên.
Đúng lúc này thì Henry lại tiếp tục gọi tới, tuyên bố tiến hành tạm thời cách chức đối với Jerry, đồng thời để cho một gã phó cảnh sát trưởng tiếp nhận chức vụ hiện tại của Jerry.
"Đừng đi mà!" Mắt thấy cảnh sát khắp rời khỏi quán bar, Caesar liền càm thấy tức tối. Gã vội vàng đuổi theo kéo Jerry lại, nói: "Cảnh sát trưởng Jerry, ông đang đùa cái gì vậy...làm sao có thể thu đội được?"
Sắc mặt Jerry ủ rũ như bánh bao chiều, trông khó coi vô cùng: "Thật tình xin lỗi thiếu gia Caesar, tôi đã tận lực rồi..."
Vừa nói, ông ta vừa rút tay ra khỏi tay Jerry, sau đó bước tới mấy bước, rồi lại đột nhiên quay đầu lại, nghiêm túc dặn dò: "Caesar thiếu gia, có câu này tôi muốn nói, lần này cũng đã đụng tới nhân vật không nên đúng tới..." Mặc dù chưa biết rõ lai lịch của bọn Trung Quốc kia nhưng từ thái độ của cục trưởng Henry trong điện thoại, có thể khẳng định bọn chúng là cục xương khó nuốt, không thể dây vào.
"Nói nhảm...bọn nó chỉ là mấy thằng Tàu xấu xí ngu si thôi mà..." Caesar dường như khó có thể tiếp thu lời khuyên của Jerry, gã tỏ vẻ rất không tin.
Jerry hừ một tiếng, cười nói: "Caesar, tôi nói thật, cậu nên cố gắng cẩn thận, đừng dây vào bọn Trung Quốc này, chúng rất thủ đoạn, thù dai, nhò nhen ích kỷ, đặc biệt rất khinh thường các dân tộc khác, nhất là người Nhật và phương Tây...đừng bị nhiễm thói đê tiện của chúng."
Sau khi nói những lời này, Jerry liền quay đầy đi.
Caesar vốn cũng muốn chuồn khỏi đây, nhưng vừa xoay người thì phát hiện phía sau lưng mình đã có hai thằng Trnng Quốc đứng nên không thể chạy đi đâu được.
Mặt gã xám như tro tàn, quay trờ váo trong quầy rượu thì thấy Shawn đã đích thân chặt đi một ngón tay út của mình, coi như là cho La Tang một cái công đạo.
Shawn quả thật là một người đàn ông đích thực, sau khi hành động, ông ta không hề cầm máu mà cứ để máu chảy trên ngón tay bị chặt, ngay cả mày cũng không nhăn lại.
La Tang quả thật rất khâm phục, quay đầu nói với Phương Hạo Vân: "Thiếu chủ, tay Shawn này dù gì đi nữa cũng là một hán tử, hay là cứ để ông ta đi đi..."
"Ông có thể rời khỏi đây!"
Phương Hạo Vân dường như cũng rất tán thưởng Shawn, cười mói: "Ông không tệ, đáng tiếc chọn lầm chủ nhân rồi..."
"Cảm ơn!"
Shawn ân oán phân min, biết mình chưa đủ sức đánh bại bọn Trung Quốc này nên chấp nhận thua. Dù vậy, ông vẫn không quẹn chức trách của mình. Sau vài giây im lặng, ông nói: "Hai vị, các người có thể để thiếu gia cùng về với tôi không...chuyện hôm nay cậu ấy cũng đã chịu không ít đau khổ...trước hết các người để tôi đưa cậu ấy về, ngày khác tôi chúng tôi nhất định sẽ cho người mang lễ tới bái tạ..các người cũng có câu oan gia nên giải không nên kết kia mà...mong hãy suy xét đến đền nghị này của tôi...
"Hừm!"
La Tang khẽ cười một tiếng, nói: "Để Caesar trở về ư...ông nghĩ xem gã có cảm kích không? Tôi đoán hôm nay thả gã đi, nhất định sau này gã sẽ trả thù...Shawn, thiếu gia của ông là hạng người ghì, chắc là ông rõ hơn ai hết..."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Caesar liền xám ngoét, quả thật La Tang đã nói trúng tim đen của gã, đúng là "cùng một giuộc" nên rất hiểu rõ nhau!
Tất nhiên, hôm nay mình yếu thế hơn nên gã cũng không dám quá mức cứng đầu, vội vàng nói: "Xin hãy yên tam...tôi Caesar tuyệt đối là người ân oán phân minh, nếu các người để tôi đi thì nhất định khi khác tôi sẽ có báo đáp...có được không?"
Phương Hạo Vân nhàn nhạt gật đầu, nói: "Thật ra thả mày đi thì cũng không có gì quá khó, nhưng tao có một điều kiện nho nhỏ, nếu mày đồng ý thì bọn tao lập tức để mày được tự do."
"Điều kiện gì? Xin cứ nói" Thấy đối phương đã đồng ý thả người, Shawn liền nhanh nhảu hỏi.
"Rất đơn giản, đó là để lại một ngón tay để tỏ bày thành ý...sau đó Caesar có thể ra đi..." Phương Hạo Vân nói: "Theo quy củ trong giang hồ, kẻ làm sai phải giao ra những thứ gì, chắc mọi người ở đây đều biết rõ rồi chứ nhỉ...?"
Trên mặt Caesar hiện lên vẻ sợ hãi, liếc nhìn ngón tay đang chảy máu đầm đìa của Shawn, khẽ rùng mình một cái, nhưng chuyện lần này gã cũng không còn biết cách nào khác để xử lý. Để giữ lại tính mạng cho mình, gã đành phải cắn răng đáp ứng lời đề nghị của Phương Hạo Vân.
Bình luận truyện