Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 515: Ngoại tịch như hoa




Tần Tử Hoa không biết trong hồ lô của Phương Hạo Vân có bán thuốc gì, đành phải ngồi chờ xem sao, nhưng mà được kính rượu thì không thể từ chối. Có điều vẻ mặt của hắn nhìn thế nào cũng không thấy vui, nhất là khi hắn liếc nhìn Kim Gia.

Trước kia, Kim Gia là con trâu của Tần Gia, mà bây giờ người ta ăn nên làm ra, và còn nổi bật hơn cả Tần gia nữa.

Người so với người, đúng là tức chết người.

Trong lòng Tần Tử Hoa bị đè nén, không thèm nhìn Kim Gia nữa, cắm đầu uống rượu.

Có cái gọi là rượu không say người, người tự say. tâm tình của Tần Tử Hoa không tốt, chỉ mới uống vài ly đã say, Vương Thế Phi cười hắc hắc, ngoắc A Tài đến, dặn : "Dẫn hắn đi nghỉ ngơi, tốt xấu gì cũng là người một nhà, cho một con nhỏ xinh đẹp cho hắn..."

"Khoan đã, để tôi thu xếp cho!" Kim Phi xung phong nhận việc.

Trần Thiên Huy nhìn thấy được sự gian xảo và chán ghét trong mắt của Kim Phi, chờ cô đi rồi, liền nói :" Haha... nếu tôi đoán không sai, Kim Phi sẽ mượn cơ hội này mà trừng trị Tần Tử Hoa..."

"Không thể nào" Kim Gia đứng dậy : "Tôi đi xem, lỡ nó làm bậy gì hết, làm hỏng đại sự của Phương thiếu gia..."

"Không cần!"

Phương Hạo Vân gọi Kim Gia lại, cười nói : "Cô ta biết chừng mực mà!"

Quả nhiên, không lâu sau, Kim Phi được A Tài dẫn vào,vẻ mặt khá là đắc ý, Kim Gia vội vàng hỏi : "Phi Phi, em làm gì tên Tần Tử Hoa kia vậy..."

"Kiếm vài thằng gay, và vài viên Viaga..." Kim Phi thản nhiên nói.

Mọi người nghe thấy thế, đều tự rùng mình.

Gay + Viaga = ???

Đối với đàn ông mà nói, đây đúng là một sự tra tấn kinh khủng.

"Thà đắc tội với tiểu nhân, còn hơn đắc tội với đàn bà... nào, uống thôi!" Vương Thế Phi cũng cười cười nói một câu đầy ẩn ý, nâng ly lên kính rượu.

Không có Tần Tử Hoa, không khí trên bàn rượu trở nên thoải mái hơn, tất cả đều là người một nhà, anh kính em một ly, tôi kính cậu một ly, cứ thế mà tới.

Kim Gia dần dần cũng bị cuốn hút vào bầu không khí này, tuy rằng lúc trước ở Tần gia lúc nào cũng có tiệc rượu, nhưng mà tiệc rượu khi đó, không bao giờ có cảm giác thoải mái như vậy.

Quy định của Tần gia rất nghiêm, mặc dù Kim Gia là đại ca trên đường, nhưng vẫn chỉ là người hầu của Tần gia, là trâu là ngựa thôi. Nhưng bây giờ thì khác, ông ta có thể cảm nhận rằng, Phương Hạo Vân không coi mình là người hầu, hắn đối với mình rất ngang hàng.

Ông thích cái cảm giác ấm áp này.

Sáng ngày hôm sau, trong một phòng khách của Kim Bích Huy Hoàng phát ra một tiếng rống kinh khủng, ngay sau đó, hai người đàn ông xinh đẹp như hoa trần truồng chạy ra ngoài.

Còn trong phòng, Tần Tử Hoa đang ngồi khóc không ra nước mắt.

Tần Tử Hoa cúi đầu nhìn đứa em trai chịu tàn phá cả đêm, trong lòng lo lắng, mình gặp phải tình huống như vậy, không biết sau này em trai có dùng được không nữa.

Nghĩ đến đây, hắn liền mặc đồ vào, muốn đến bệnh viện kiểm tra xem thế nào. Dù sao thì cái cần gạt số cũng quan trọng nhất, về chủ mưu của chuyện này, hắn ghi nhớ trong lòng, sớm muộn gì cũng tính sổ.

Phương Hạo Vân nghe Vương Thế Phi kể lại cảnh tượng khi ấy, thiếu chút nữa đã sặc cười đến chết, không thể không nói, chiêu này của Kim Phi quả thật đúng là tàn ác.

Đương nhiên, Phương Hạo Vân không có thời gian đi đâm hơi, chế nhạo Tần Tử Hoa. Chiều nay Daisy sẽ được đưa đến, hắn cần phải đi thu phục nhân tài kia.

Khi gặp mặt Bạch An Viễn, Phương Hạo Vân phát hiện ra sự thay đổi rất lớn, trong mắt ánh ông chỉ còn thù hận và không cam lòng.

Có lẽ bởi vì do rượu làm kích thích, làm ông ta biểu lộ chân thật. Nhìn ra được, Hứa Phượng đã gây tổn thương lớn đến nổi ông khắc sâu trong lòng rồi.

"Tội tình gì?"

Phương Hạo Vân giật lấy chai rượu trong tay của Bạch An Viễn, ném xuống đất : "Nghe nói trước đây ông đã kiêng rượu, vì sao bây giờ lại uống? Tôi nghĩ thiên tài ngày trước cũng không nhu nhược đến mức này"

"Chuyện của tôi không cần cậu quản... cậu tránh ra..." Uống quá nhiều làm cho tửu lượng của Bạch An Viễn đã tăng lên rất nhiều, theo tình hình này, uống một chai rượu, ông tuyệt đối vẫn còn tỉnh. Cho dù người có say, thì đầu óc của ông ta vẫn còn tỉnh.

"Chẳng lẽ ông không muốn báo thù?" Phương Hạo Vân không để ý đến thái độ của Bạch An Viễn. Đổi lại là người khác, nếu chuyện này xảy ra, thì chưa chắc đã sống tốt hơn.

"Báo thù?"

Bạch An Viễn nghe thấy thế, đột nhiên cảnh giác : "Tôi có thù gì phải báo... cậu đi đi, chúng ta không đi chung đường, tôi không giúp cậu, nói thật cho cậu biết, tôi đã nản lòng rồi..."

"Thật sao... một người đàn ông bị một con đàn bà lừa gạt làm tổn thương, mà lại cam tâm từ bỏ cơ hội báo thù?" Phương Hạo Vân tỏ vẻ bình tĩnh nói : "Bạch tiên sinh, nếu tôi là ông, tôi sẽ không dễ dàng buông tha cho con tiện nhân Hứa Phương kia.... đúng rồi, bây giờ bà ta đang ở nước Mỹ, và đổi tên lại là Daisy..."

Nghe Phương Hạo Vân nói như vậy, trong lòng Bạch An Viễn căng thẳng, ngẩng đầu lên, quát hỏi : "Cậu thì biết cái gì... rốt cục cậu muốn gì? Cậu đến cười nhạo tôi, cố ý đến cười nhạo tôi đúng không? Đúng vậy, tôi bị một con đàn bà lừa, thì sao? Con người chứ không phải thánh hiền, ai mà không đau... Tôi nói cho cậu biết, Phương Hạo Vân, tôi không đi theo cậu, tôi ghết nhất loại người chà đạp lên vết thương của người khác, loại người chỉ biết chạm vào nổi đau của người khác"

"Bạch tiên sinh, ông nói tôi như vậy, có phải là hơi độc đoán hay không?" Phương Hạo Vân đi qua, cầm lấy một chai rượu khác ở ghế lên, kiếm một chổ sạch sẽ ngồi xuống, nhìn Bạch An Viễn, lạnh nhạt nói : "Bạch tiên sinh, không nói gạt ông, tôi muốn giúp ông báo thù... tôi biết trong lòng ông cực kỳ căm hận Hứa Phượng, cho nên tôi đã cho người mang bà ta từ Mỹ về, giao cho ông xử lý..."

"Người?"

Bạch An Viễn nghe thấy thế, khuôn mặt đang say bỗng nhiên tỉnh táo, đôi mắt vốn ảm đạm lập tức lóe lên ánh sáng : "Con tiện nhân Hứa Phượng đó, tôi muốn băm nó ra làm ngàn mảnh..."

Phương Hạo Vân đứng dậy, đè Bạch An Viễn đang bị cảm xúc làm kích động, để ông ta ngồi xuống ghế, vỗ vai ông ta, cười nói : "Đầu tiên không cần kích động, nghe tôi nói hết đã... Hứa Phương bây giờ đang đường đến Hoa Hải, phỏng chừng là một lát nữa sẽ đến. Đến lúc đó, tôi nhất định sẽ giao bà ta cho ông, khi đó, ông muốn giết muốn chửi gì đó, đều tùy ông..."

"Cậu đang nói thật, không gạt tôi chứ?" Bạch An Viễn cẩn thận hỏi.

"Tôi có phải là kẻ lừa đảo hay không, đến lúc đó ông sẽ biết..." Phương Hạo Vân trầm giọng hỏi : "Bạch tiên sinh, tôi xin hỏi ông một câu, người thông minh như ông, sao có thể bị một tiện nhân lừa. Theo tôi được biết, Hứa Phượng dường như cũng không tốt lắm..."

"Haizzz..."

Bạch An Viễn thở dài : "Đã là chuyện quá khứ rồi, tôi không muốn nhắc lại... Phương thiếu gia, vì sao cậu phải giúp tôi? Là vì muốn tôi giúp cậu sao?" Thái độ của Bạch An Viễn đã tốt hơn rất nhiều rồi, chủ động gọi Phương Hạo Vân là Phương thiếu gia.

Có thể thấy được, dì Bạch thu xếp rất đúng.

Có một số việc, chỉ cần tìm đúng lối ra, thì cho dù là khó khăn cở nào cũng có thể giải quyết. Ngược lại, nếu không tìm được biện pháp, cho dù là một chuyện đơn giản, thì cũng có thể sẽ biến thành một việc rất khó.

"Tôi đang có ý này..." Phương Hạo Vân gật đầu nghiêm túc.

"Thứ cho tôi nói thẳng..." Bạch An Viễn thoáng do dự một chút : "Tôi cũng không biết tập đoàn Đằng Phi này có thể làm được gì..."

Phương Hạo Vân nghe thấy thế, lập tức cười. ngụ ý của Bạch An Viễn rất rõ, chính là ngại chổ của Phương Hạo Vân cho rất nhỏ, không đủ để chứa một người như ông.

Nếu như người khác nói vậy,khẳng định là một sự cười nhạo.

Nhưng mà, lời này từ miệng của Bạch An Viễn lại không chút buồn cười, với thực lực của ông, lúc trước ông thậm chí đã từng làm hợp đồng mấy trăm triệu đô.

Tập đoàn Đằng Phi bây giờ, giá trị cao nhất cũng chỉ có mười triệu.

Với quy mô như vậy, ở Hoa Hải không tính là tập đoàn lớn, càng không là gì trong mắt của người đàn ông này.

Đối với lời nói của Bạch An Viễn, Phương Hạo Vân không hề tức giận, ngược lại, hắn còn đang vui, Bạch An Viễn có thể nói như vậy, đã chứng minh rằng ông ta có dã tâm.

"Bạch tiên sinh... tâm tư của ông tôi hiểu được. Nhưng mà tôi muốn nói cho ông rõ, ông chưa biết gì về tập đoàn Đằng Phi thật sự..." Phương Hạo Vân nói : "Ông chỉ thấy được một mặt bên ngoài của nó.. sự phát triển của tập đoàn Đằng Phi, tuyệt đối không dừng lại trong nước... mà là toàn bộ thị trường quốc tế. Dựa theo kế hoạch của tôi, tập đoàn Đằng Phi trong tương lai sẽ trở thành tập đoàn nổi tiếng thế giới... đương nhiên, nhìn bây giờ thì quy mô đúng là hơi nhỏ. Nhưng không phải là như cái ông đã thấy... Trong tay tôi còn có cổ phần của một tập đoàn, một khi hợp thành, thì tập đoàn Đằng Phi hoàn toàn đủ năng lực đưa ra thị trường trong vòng mấy thánh..."

"Có việc này sao?'

Bạch An Viễn nghe Phương Hạo Vân nói xong, lập tức hứng thú, ngồi thẳng dậy, tiếp tục hỏi : "Nói tình huống cụ thể xem..."

"Trong tây tôi còn có cổ phần của công ty địa ốc Thiên Hồng..." Phương Hạo Vân thản nhiên nói.

Bạch An Viễn nghe thấy thế, sắc mặt hơi đổi : "Nói như vậy, cái chết của Tưởng Đại Phát, và Thiên Hồng phá sản đều là do một tay cậu làm ra..."

"Không sai!"

Phương Hạo Vân đã dám làm, sợ gì không dám nhận. Có điều hắn không ngờ rằng, Bạch An Viễn say xỉn như vậy, mà vẫn biết rõ về thương giới Hoa Hải rõ như lòng bàn tay.

"Thủ đoạn hay..." Bạch An Viễn đột nhiên cười nói : "Vô độc bất trượng phu, lượng tiểu phi quân tử**. Phương thiếu gia, tôi đã sớm nhìn ra cậu không thể nào là một sinh viên tầm thường như vậy, bây giờ xem ra, cậu thật sự không giống... chỉ là cái tôi cần cậu không cho được... cho dù tương lai, tập đoàn Đằng Phi có ra thị trường thì thế nào...cũng không thể đạt đến quy mô mà tôi kỳ vọng..." Thương trường như chiến trường, từ sau khi thất bại trong việc đầu tư vào tập đoàn Lehman, Bạch An Viễn đã cảm nhận rõ ràng sự tàn khốc của nó. Thủ đoạn của Phương Hạo Vân mặc dù có chút tàn nah64n, nhưng mà trong thương trường, thì còn nhiều thủ đoạn đê tiện và tàn nhẫn hơn như vậy nhiều.

"Vậy vì sao ông không tự sáng tạo cho mình?"

Phương Hạo Vân nói tiếp, và hỏi ngược lại Bạch An Viễn : "Lần đầu tiên khi chúng ta gặp mặt, ông đã từng nói qua, ông không cần người khác bố thí... lúc ấy tôi cũng nói với ông, tôi đến để giúp ông, không phải là bố thí cho ông... những lời này, ông còn nhớ không?"

"Ừ!"

Bạch An Viễn gật đầu, đột nhiên hiểu được cái gì đó, nghiêm túc nói : "Ý của cậu là, tôi tự sáng tạo cho tôi một sân khấu... chỉ là các mặt ủng hộ, nhất là về phương diện tài chính..."

"Tất cả đều không có vấn đề..."

Phương Hạo Vân cười nói : "Tôi còn nói một câu, ông có năng lực lớn bao nhiêu, thì tôi có thể cung cấp sân khấu lớn bấy nhiêu... chỉ cần ông chịu giúp tôi làm việc, ông muốn người tôi cho người, ông muốn tiền tôi trả tiền..."

"Thật như vậy sao?"

Bạch An Viễn hoài nghi : "Thứ cho tôi nói thẳng, tôi thật sự không tưởng tượng được, cậu làm cách nào thực hiện lời hứa của mình... theo tôi được biết, tài chính của tập đoàn Thịnh Hâm đã đổ hết vào công trình vịnh Kim Thủy rồi, trong một thời gian ngắn không thể chảy trở về...cậu dựa vào cái gì mà tự tin như vậy?"

"Cái này về sau ông sẽ rõ..." Phương Hạo Vân nói nghiêm túc : "Bây giờ đều duy nhất tôi có thể cam đoan với ông là, những lời tôi nói đều là sự thật..."

Nghe Phương Hạo Vân nói như vậy, Bạch An Viễn không nói thêm gì nữa, chỉ cúi đầu trầm tư.

Phương Hạo Vân đứng dậy đi đến cửa sổ, đưa mắt nhìn ra mấy tòa nhà cao tầng bên ngoài. Một hồi sau, hắn mởi phục hồi tinh thần,nhìn đồng hồ trong tay, phỏng chừng rằng, khoảng ba giờ sau thì tiện nhân Daisy mới về đến Hoa Hải.

"Phương thiếu gia, tôi có thể giúp cậu làm việc, nhưng tôi có vài điều kiện..."

Bạch An Viễn luôn chờ đợi cơ hội, tìm kiếm thời cơ. Lúc đầu, kế hoạch của ông là nửa năm sau sẽ đến vùng Chiết Giang tìm minh chủ, hy vọng là có thể quật khởi, lấy lại tiền đồ, dành dụm thế lực, để tương lai còn tìm con tiện nhân Hứa Phượng báo thù.

Đúng vậy, mục đích tuổi già của Bạch An Viễn chính là báo thù.

Chỉ là ông không ngờ rằng, chuyện báo thù lại có tin nhanh như vậy. Nếu lời của Phương Hạo Vân là sự thật, chuyện báo thù, nhanh nhất là buổi chiều nay có thể hoàn thành.

Sau khi trả thù, phát triển sự nghiệp lại một lần nữa, coi như là một lựa chọn không tồi, việc này trước đây ông chưa từng nghĩ đến. Nhưng mà bây giờ cơ hội đến ngay trước mắt, không thể buông tha. Chỉ là ông làm người luôn thích thoải mái, không thích bị gò bó.

Cho nên, ông hy vọng có thể có vài điều kiện.

"Điều kiện gì, chỉ cần hợp lý, ông nói ra, tôi đều ủng hộ" Bạch An Viễn đưa ra điều kiện, Phương Hạo Vân đã sớm tính toán rồi. Người ta tốt xấu gì cũng là một thiên tài, ngày xưa huy hoàng biết bao, cho nên một chút điều kiện không tính là gì.

Bạch An Viễn suy nghĩ một chút rồi nói : "Phương thiếu gia, thật ra điều kiện của tôi rất đơn giản, tôi không thích bị gò bó... tôi thích tự do... chỉ dưới bầu trời tự do, đầu của tôi mới có thể phát huy tốt nhất. Cho nên tôi hy vọng quan hệ của chúng ta có thể linh hoạt một chút... không cần biến thành cấp bậc này nọ, cậu cũng không có quyền hạn chết quyền lợi của tôi, can thiệp vào công việc của tôi... tôi cần cậu tin tưởng... tuyệt đối tin tưởng..."

"Không thành vấn đề, ông cần niềm tin, tôi cho ông niềm tin, ông muốn tự do và quyền lợi, tôi cũng cho ông. Nhưng mà điều kiện đổi điều kiện, ông phải cam đoan lợi ích của Đằng Phi" Phương Hạo Vân nói nghiêm túc.

"Đó là đương nhiên" Bạch An Viễn nói : "Tôi là một thương nhân... mục tiêu của thương nhân chính là lợi ích... cho nên, điều này cậu cứ yên tâm"

Dừng lại một chút, Bạch An Viễn nói tiếp : "Trừ các điều kiện này, tôi còn một điều kiện khác... điều kiện này có lẽ Phương thiếu gia sẽ cảm thấy hơi quá đáng. Đương nhiên, nếu cậu cảm thấy điều kiện của tôi quá đáng thì có thể từ chối... nhưng mà tôi không thể phục vụ cho cậu được..."

"Cứ việc nói đi..." Phương Hạo Vân thản nhiên nói : "Chỉ cần không phải là điều kiện quá đáng, tôi đều đồng ý"

Bạch An Viễn do dự một chút, cuối cùng vẫn nói điều kiện ấy ra : "Phương thiếu gia, tôi có một kẻ thù... lúc trước tôi từng bị hắn cưỡng bức phải rời Wall Street. Từ đó về sau không được can thiệp vào giới tài chính. Nếu tôi đồng ý làm việc cho tập đoàn Đằng Phi của cậu, thì có thể sẽ bị hắn đuổi giết..."

"Đối phương là ai?' Phương Hạo Vân thản nhiên hỏi lại.

"Edward ... Edward Morgan!"

Bạch An Viễn sợ Phương Hạo Vân không biết gì về Edward Morgan, cho nên vội giải thích : "Người này chính là người thừa kế của gia tộc Morgan... thần thông quảng đại, người bình thường, tập đoàn bình thường khó mà đối phó hắn. Thật ra tôi không phải sợ chết, cậu đã giúp tôi trừng trị Hứa Phượng, tôi có ơn nên báo, nhưng mà tôi lo rằng, tập đoàn Đằng Phi của cậu vì vậy mà phải chịu sự hãm hại của Edward...." Nói đến mâu thuẫn của Edward và Bạch An Viễn, thật ra cũng là do tài hoa của Bạch An Viễn, lúc trước khi còn ở Wall Street, Bạch An Viễn được người đời xưng là thiên tài, thậm chí là khiến cho Edward chú ý. Vì thế, hắn phái người đến bàn bạc, cố ý lôi kéo ông. Hơn nữa còn muốn thu xếp ông trở thành con rể của gia tộc Morgan, cung cấp cho ông một sân khấu cực lớn. Chỉ là tính tình của Bạch An Viễn thích tự do, không thích bị gò bó, cho nên một nơi nghiêm khắc như gia tộc Morgan không thích hợp với ông, vì thế ông đã từ chối lời mời của Edward.

Sau đó, khi ông bị phá sản vì ngân hàng Lehman, Edward lại phái người đến mời, nhưng Bạch An Viễn nghèo túng cũng từ chối.

Đến lúc này, Edward nổi điên lên, vì bắt ép ông lập lời thề, rời khỏi Wall Street, và không được nhúng tay vào thương trường nữa.

"Edward Morgan?" Đây chính là oan gia ngõ hẹp. Đối với cái tên này, Phương Hạo Vân không còn xa lạ nữa, đầu lĩnh của Thiên Đạo đã chọn người này làm con rể.

"Tôi hiểu ý ông rồi, ông muốn tôi giúp đối phó Edward?" Phương Hạo Vân quyết định giúp Bạch An Viễn, cho nên trực tiếp hỏi.

Bạch An Viễn khẽ cười : "Muốn đối phó với Edward dường như hơi quá... tôi chỉ hy vọng thôi, cậu có thể bảo vệ cho tôi an toàn, ít nhất là trước khi tôi phục vụ cho cậu xong... trên thực tế, đây là một chuyện rất khó. Nhưng mà, dù sao đây cũng là Hoa Hải, không phải Luân Đôn. Tôi nghĩ có cậu che chở, tình huống cũng tốt hơn..."

"Haha...."

Phương Hạo Vân nghe thấy thế, bật cười : "Bạch tiên sinh, lần này xem như ông tìm đúng người rồi... điều kiện của ông tôi hoàn toàn đồng ý..."

Lời vừa nói ra, làm cho Bạch An Viễn ngây dại.

Dừng lại một chút, ông nhỏ giọng hỏi : "Phương thiếu gia... đó chính là gia tộc Morgan, cậu biết gia tộc Morgan có ý nghĩa gì không?"

"Gia tộc Morgan tôi rất quen thuộc, là gia tộc tài phiệt đứng đầu châu Âu, bọn họ thậm chí là còn khống chế một số quốc gia nhỏ. ở châu Âu có thể hô mưa gọi gió.... tôi rất rõ ràng thực lực của bọn họ..." Phương Hạo Vân thản nhiên nói.

"Nếu đã như vậy, vì sao cậu không suy nghĩ một chút nào hết?" Bạch An Viễn âm thầm kinh hãi, người ta thường nói là điếc không sợ súng, Phương thiếu gia tuổi còn trẻ như vậy, khẳng định là còn chưa biết hết cái lợi và cái hại trong đó rồi.

Nghĩ đến đây, Bạch An Viễn cảm thấy mình cần phải xác định lại một chút : "Phương thiếu gia, cậu thật sự quyết định vì tôi mà chống lại gia tộc Morgan sao? Edward tuy rằng vẫn chưa thể đại biểu cho gia tộc Morgan, nhưng mà lực lượng trong tay hắn cũng không phải là thứ mà cậu có thể đối kháng được"

"Ông sai rồi... tôi không có khả năng vì một mình ông mà chống đối lại gia tộc Morgan...' Phương Hạo Vân cười nói.

Sắc mặt của Bạch An Viễn lập tức trở nên khó coi, thật đúng như điều ông ta sợ, Phương thiếu gia nói cả buổi, tất cả chỉ là muốn lừa dối mình.

"Haha, yên tâm, đừng gấp"

Khóe miệng Phương Hạo Vân hơi nhếch lên : "Tôi cũng không gạt ông, tôi và Edward có thù hận với nhau... cho dù không có chuyện của ông, tôi và Edward cũng không thể cùng tồn tại được..."

"Cậu và Edward là kẻ thù của nhau?" Bạch An Viễn cảm thấy chuyện này đúng là khó tin, với một người được đề cử làm tộc trưởng của gia tộc Morgan, với thân phận và địa vị như vậy, thì sao có thể là kẻ thù của Phương Hạo Vân? Lùi lại một bước mà nói, cho dù hai người thật sự có thù với nhau, vậy thì Phương Hạo Vân rốt cục là dựa vào cái gì mà có thể bình yên vô sự? Nhiều điều đáng ngờ bắt đầu xuất hiện trong đầu của Bạch An Viễn.

Phương Hạo Vân đương nhiên hiểu được tâm tư của Bạch An Viễn, gia tộc Morgan dù sao cũng có ảnh hưởng quốc tế, mà thực lực của hắn, cũng chỉ có người ở đây biết thôi.

Đừng nói là Bạch An Viễn, cho dù là Kim Gia, Kim Phi cũng không thể nào hiểu hết được thực lực của Phương Hạo Vân.

Trên thực tế, lấy bản thân Phương Hạo Vân ra mà nói, hắn vẫn chưa hiểu hết được thực lực của bộ tộc thủ hộ. Đương nhiên, nếu có thể chống lại gia tộc Morgan, thì thực lực không thể nào nhỏ được.

"Bạch tiên sinh, tôi có thể bảo đảm với ông rằng... thực lực của tôi có thể chống lại Edward... tình huống cụ thể, về sau sẽ nói cho ông biết. Bây giờ ông chỉ cần an tâm làm việc cho tôi..." Phương Hạo Vân nghiêm túc nói.

"Tốt, tôi tin cậu!"

Phương Hạo Vân nhìn ánh mắt tự tin của Phương Hạo Vân, gật đầu đồng ý.

Buổi chiều bảy giờ, Bạch Quý tự mình áp giải Daisy, đến chổ Bạch An Viễn. Mà lúc này, Phương Hạo Vân và Bạch An Viễn đã uống hết một chai rượu nữa rồi.

Chỉ là hai người không ai say cả.

Phương Hạo Vân không say là dựa vào nội công thâm hậu, còn Bạch An Viễn thì dựa vào kinh nghiệm uống rượu lâu dài.

Trên đầu của Daisy vẫn còn trùm một cái bao vải màu đen, cho đến khi vào cửa, dưới ý của Phương Hạo Vân, Bạch Quý mới tự tay mở ra.

Phương Hạo Vân lần đầu tiên nhìn thấy Daisy, cũng chính là Hứa Phượng!

Nhìn sơ qua, người đàn bà này cũng rất bình thường, ít nhất là dung mạo của bà ta không có gì gọi là xuất chúng cả. Không có vẻ nghiêng nước nghiêng thành như trước đó Phương Hạo Vân nghĩ.

Có điều, cẩn thận nhìn lại, thì người đàn bà tên Hứa Phượng này thật ra rất dễ thương, nhìn nhìn, liền cảm thấy thích. Bạn đang đọc truyện tại Truyện Bất Hủ - www.Truyện Bất Hủ

Có lẽ là do ở nước ngoài lâu, cho nên khí chất trên người của Hứa Phương cũng mang theo vẻ Tây, bộ ngực cơ hồ như đã lộ ra ngoài hai phần ba rồi. Còn cái quần thì xệ đến nổi có thể nhìn thấy được quần chíp màu đen.

Bình tĩnh mà xem xét, thì đây là một phụ nữ rất quyến rũ.

"Là anh... An Viễn, chỉ có thể là anh, là anh đã cho người bắt tôi đến đây..." Hứa Phượng bị bắt từ nước ngoài về, trên đường đi, bà luôn suy nghĩ, rốt cục mình đã đắc tội với ai, chỉ là nghĩ mãi vẫn không ra, cho đến khi vào cửa, bà vẫn chưa nghĩ ra là ai.

Nhìn Bạch An Viễn trước mắt, bà rất kinh ngạc, rất khó hiểu.

Bạch An Viễn đã sớm phá sản rồi, hai bàn tay trắng rồi, hơn nữa còn từ chối làm việc cho Edward, lẽ ra hắn đã phải chết nghèo rồi mới đúng.

Chỉ là mọi chuyện xảy ra trước mắt, là sao thế nhĩ?

"Hứa Phượng ơi là Hứa Phượng, mày không ngờ phải không" Khóe miệng của Bạch An Viễn lộ ra một nụ cười khổ, đứng dậy, tát vào miệng của Phương Hạo Vân một cái : "Con tiện nhân này, không ngờ mình có ngày hôm nay phải không?"

Phương Hạo Vân nhìn thấy Bạch An Viễn hào hoa phong nhã, nhưng vừa nói chuyện lại ra tay đánh người, và còn là một cái tát trên mặt phụ nữ nữa chứ. Trên khuôn mặt thanh tú của Hứa Phượng đã có năm dấu ngón tay rồi.

Hứa Phượng hoảng sợ, vội vàng cầu xin : "An Viễn, hãy nghe em nói... em không có lừa anh, em thật sự không biết ngân hàng Lehman sẽ phá sản, trước đó em thật sự không biết, nếu em biết, em sẽ không để cho anh đầu tư vào đâu..."

"Thật sao?"

Bạch An Viễn lại tát cho bà thêm một cái, hừ nói : "Tiện nhân, còn muốn ba hoa để gạt tao à... đừng nghĩ là tao không biết, trước khi tao phá sản, mày đã cuỗm đi năm triệu của tao, còn cùng với đám người của Lehman ** đỡn... lúc bọn mày ăn chơi đàng điếm với nhau, tao đã từng tìm đến mày, khi đó tao chỉ muốn lấy lại số tiền của tao... chỉ là một thỉnh cầu nhỏ, nhưng mày lại chế nhạo tao... thậm chí là mày còn cùng với mấy thằng chó nước ngoài đó làm tình trước mặt tao... mày cũng biết, cái đó là tổn thương lớn với tao cỡ nào..."

"Em bị ép buộc mà..." Hai má của Hứa Phượng đã sưng đỏ lên, nhìn giống cái đầu heo.

"Tiện nhân, câm miệng!"

Thất bại lúc trước, đối với Bạch An Viễn mà nói, chính là một bài học được mua bằng tiền. Bây giờ ông ta mà còn tin lời nói của Hứa Phượng, thì ông ta không phải là thiên tài, mà là đồ ngu, đầu bò.

"Phương thiếu gia, tôi hy vọng cậu có thể giao con tiện nhân này cho tôi xử lý..." Bạch An Viễn nghiến răng nói : "Hôm nay, tôi muốn đem tất cả sỉ nhục trước kia trả lại gấp mười..."

Phương Hạo Vân nghe thấy thế, âm thầm bật cười, chuyện như vậy, quả thật là còn vượt qua những gì hắn dự tính.

"Đương nhiên là không thành vấn đề, tôi mang con tiện nhân này đến, chính là vì muốn ông hóa giải gánh nặng trước kia, một lần nữa trở lại làm người... tôi có thể cam đoan với ông, mặc kệ ông xử lý Hứa Phượng thế nào, thì cũng không có ai biết. Cho dù ông có giết bà ta, cũng không sao cả..." Những lời nói cuối cùng của Phương Hạo Vân có vẻ đang dẫn đường.

Quả nhiên, khi Bạch An Viễn nghe Phương Hạo Vân nói như vậy, trong lòng liền nổi sát ít. Thất bại làm người của Bạch An Viễn chính là đã tin vào những lời đường mật của người đàn bà này, nếu không, bây giờ có lẽ ông vẫn là thiên tài được mọi người kính ngưỡng tại Wall Street.

Hứa Phượng nhìn thấy trong mắt của Bạch An Viễn lộ sát ý, vô cùng hoảng sợ, vội vàng cầu xin : "An Viễn... anh tha em đi... đừng mà, em biết sai rồi. Anh tha em đi, từ nay về sau em sẽ theo anh, sống yên ổn với anh, anh không phải là thích con nít sao? Em sẽ sinh cho anh một đứa to béo, mỗi ngày ở nhà giúp chồng dạy con... cho dù bắt em làm trâu làm ngựa, em cũng không hề oán hận, xin anh đừng như vậy, em không muốn chết, thật sự không muốn chết..."

"Haha..."

Nghe Hứa Phượng nói như vậy, Bạch An Viễn lập tức cười nói : "Con tiện nhân này, chết đến nơi rồi còn mơ mộng, mày cho rằng tao và Bạch An Viễn năm xưa là một sao... mày hại tao thành như vậy, mày cảm thấy rằng giữa chúng ta còn có thể sao? Mày đúng là ngu ngốc, khờ dại..."

"Cái này tôi biết..." Phương Hạo Vân mỉm cười, nói thêm một câu : "Quả thật đúng là ngu ngốc..."

Bạch Quý nghe thấy thế, lập tức cười nói : "Thiếu chủ... Hứa Phượng này còn dễ nhìn hơn con bào ngư nhiều..."

Nói đến đây, ánh mắt của Bạch Quý liền chuyển về hướng Bạch An Viễn : "Bạch tiên sinh, nếu ông muốn cho con bào ngư phượng này sống không bằng chết, tôi có một đề nghị..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện