Hoán Kiểm Trọng Sinh
Chương 70: Bạch Lăng Kỳ không thể tham dự vũ hội
Nghe thấy Phương Hạo Vân nói trong điện thoại như vậy, sắc mặt của Trần Thiên Huy có hơi xấu hổ, ông cười khan một tiếng, mang theo ý xin lỗi nói:
"Hạo Vân, thực xin lỗi, hy vọng cháu sẽ không để ở trong lòng. Cháu cũng biết là chú đang khát nhân tài mà. Có điều chuyện Tần Tử Hoa trở về nhằm vào cháu là sự thật."
"Ừm, cháu biết, cho nên cháu sẽ không trách chú."
Phương Hạo Vân cười nói:
"Chú Trần, nói một câu bất kính như thế này, kỳ thật chú chính là một con cáo già."
"Ha ha!"
Trần Thiên Huy ở đầu bên kia điện thoại cười sằng sặc vài tiếng, nói:
"Cháu cũng đâu có tệ, dùng tâm kế căn bản là không thể gạt được cháu. Chú nhớ kỹ lời của cháu nói rồi, chú lúc nào cũng chờ cháu thay đổi chủ ý đó."
"Đúng rồi, thiếu chút nữa quên nói cho cháu, võ công của Tần Tử Hoa rất lợi hại đó, nghe nói trong khoảng thời gian du học ở nước Mỹ, nó có bái một nhà vô địch đấm bốc người Mỹ là Halls làm thầy, học được thêm rất nhiều cách đánh lộn lợi hại. Nếu nó có khiêu khích cháu, muốn giao thủ với cháu, cháu tốt nhất vẫn nên cẩn thận một chút. Nếu mà có thể được, chú khuyên cháu không nên động thủ với nó..."
Trần Thiên Huy dặn dò một câu, lại nói:
"Được rồi, thời gian không còn sớm, chú không nói nhiều nữa. Chuyện cháu nhờ chú sẽ đối phó dùm cháu... ngủ ngon..."
" Gặp lại sau!"
Sau khi gác điện thoại, Phương Hạo Vân ngồi ở đầu giường suy nghĩ muôn vàn chuyện. Cuộc sống chắc gì đã đơn giản giống như hắn tưởng tượng khi xưa, có một vài thời điểm, cho dù mình có không tự đi tìm phiền toái, thì phiền toái cũng tự dẫn xác tới cửa. Lại nói về Tần Tử Hoa đi, mình có chọc ghẹo gì hắn sao? Đến nỗi mà hắn phải từ nước Mỹ xa xôi chạy về tới tận đây?
Ánh trăng xuyên qua bức màn chiếu rọi lên khuôn mặt hắn, nếu giờ phút này có ai ở bên cạnh hắn, sẽ phát hiện ra hai má vốn thanh tú của Phương Hạo Vân lúc này lại hơi vặn vẹo, một cỗ sát khí nồng đậm đang không ngừng từ trong đôi mắt thâm thúy mà sắc nhọn kia phóng ra.
Phương Hạo Vân oán hận xiết chặt nắm tay, trong phòng chỉ có một mình hắn, hắn cũng chẳng cần phải che giấu, cũng không cần phải cố tình ngụy trang.
"Nếu nhất định không thể cúi mình, vậy thì vùng lên thôi!"
Phương Hạo Vân giống như đang tự nói với mình, thấp giọng nói một câu. Trong ánh mắt nóng bỏng đó, có một chút điên cuồng hỗn loạn.
Tối nay nhất định sẽ không ngủ.
Có một số việc, hắn cần phải cân nhắc cho tốt một chút. Hắn cảm thấy rằng hắn hẳn là phải suy xét lại một lần nữa về kế hoạch sau này của mình. Cách cúi mình có vẻ không còn hiệu quả nữa, hắn đã cố gắng lảng tránh phiền toái, nhưng mà phiền toái lại cứ tự động tìm đến với hắn. Hắn cũng đã nhận ra, hắn không thể chỉ lo lắng cho bản thân mình được nữa rồi.
Sau khi đổi mặt sống lại, suy nghĩ của hắn kì thật rất đơn giản, chỉ hy vọng mình có thể trở thành một người vô cùng bình thường, sống một cuộc sống bình lặng suốt cả đời, rời xa máu tanh, rời xa chết chóc. Nguyện vọng thì đúng là tốt đẹp, nhưng sự thật cũng thực tàn khốc. Từ khi tiến vào nhà họ Phương, trên người hắn lại mang thêm một phần trách nhiệm, một phần trách nhiệm phải bảo vệ. Hắn thích gia đình này, thích mỗi một người trong nhà, cho nên hắn không muốn bọn họ xảy ra chuyện gì. Vì thế, hắn không thể không từ bỏ dự định muốn cúi thấp của mình, âm thầm bảo vệ hộ tống cho người nhà của hắn.
Càng khiến cho hắn buồn bực hơn chính là, thân phận thực sự của hắn lại bị Hàn Tuyết Nhi nhìn xuyên thấu.
Đương nhiên, đối với việc cứu Hàn Tuyết Nhi, hắn cũng không hối hận. Nếu thời gian có thể quay lại, hắn vẫn sẽ lựa chọn đi cứu Hàn Tuyết Nhi. Hắn đã từng là một sát thủ, nhưng lại không hề lãnh huyết vô tình. Trong toàn bộ tổ chức, hắn đúng là một người kì lạ. Nếu không phải nhờ Thiên phạt, không phải nhờ giáo quan truyền thụ cho võ thuật cao siêu, không phải nhờ năng lực tự chữa lành thân thể siêu cường của hắn, thì hắn cũng đã chết hàng trăm, hàng ngàn lần rồi. Cho nên, ngay từ ban đầu, giáo quan cũng đã từng nói, hắn không thích hợp đi làm sát thủ. Chỉ là vì hắn đã đồng ý vào, cho nên không thể không ở trong tổ chức ba năm.
Hiện tại hồi tưởng về ba năm cuộc sống đó, mặc dù có giáo quan và Nguyệt Như ở bên người làm bạn, quan tâm đến hắn, nhưng trong lòng hắn lại chưa từng có lúc nào thực sự vui vẻ, bởi vì hắn không thích giết chóc.
Sau khi đổi mặt sống lại, khi hắn đã dần dần dung nhập được vào gia đình nhà họ Phương này, thì niềm vui lại tới liên tiếp. Hắn không ngừng từ trong những người nhà cảm thụ được tình cảm thuần khiết, giản dị tự nhiên. Hắn đã từng nghĩ đến, chính hắn có thể cứ như vậy vô ưu vô lo sống nốt quãng đời còn lại của mình.
Có điều cuộc sống an nhàn đó cũng cần phải được giữ gìn và che chở. Đến khi Phương Hạo Vân hiểu ra được đạo lý này, hắn mới biết suy nghĩ lúc trước của mình thật là ngây thơ, nghĩ mọi chuyện thật quá đơn giản.
Đồng thời, hắn cũng đưa ra được một cái kết luận. Giết chóc lúc này so với giết chóc lúc còn ở tổ chức thì hoàn toàn khác nhau, ít nhất về mặt ý nghĩa là khác nhau. Trước kia mục đích của hắn là để hoàn thành nhiệm vụ, mà hiện giờ là để bảo vệ cho người nhà của mình, bảo vệ cho hạnh phúc của mình.
Cẩn thận ngẫm lại, kỳ thật điều đó và khát vọng một cuộc sống yên bình của hắn cũng không có gì mâu thuẫn. Hạnh phúc cần bồi đắp, yên vui cần che chở.
Về phương diện tình cảm, từ thời điểm cô gái buộc tóc đuôi ngựa đó lựa chọn rời khỏi hắn, trái tim của hắn đã chết rồi. Ở trong quân ngũ, ở trong tổ chức ngần ấy năm, hắn đã cố gắng quên đi cô gái buộc tóc đuôi ngựa đó. Hắn làm được, nhưng đồng thời tim hắn cũng đã chết. Cho nên, hắn đối với phụ nữ vẫn luôn duy trì sự cảnh giác.
Nguyệt Như kỳ thật cũng đã có thể sưởi ấm trái tim hắn, mở cánh cửa trái tim đã đóng chặt của hắn. Chỉ có điều thế giới quan, nhân sinh quan của hai người quá khác nhau, cuối cùng là bi kịch hai người phải chia lìa nhau. Trên thực tế, trong lòng Phương Hạo Vân đối với Nguyệt Như cũng không có ý nghĩ gì quá phận. Ở trong lòng hắn, hắn vẫn luôn chỉ coi cô là người em gái tốt nhất, giống như người thân vậy.
Ở cùng một chỗ với Bạch Lăng Kỳ, thời điểm ban đầu, hắn cũng chỉ là bị động mà thôi. Bởi vì tấm da mặt, hắn không thể không tận trung với cương vị, đảm đương vai diễn bạn trai. Nhưng mà cùng với sự tiếp xúc của hai người, trái tim đã phủi đầy bụi từ lâu của Phương Hạo Vân, dần dần đã bị sự ngây thơ đáng yêu, chân thành thuần khiết của Bạch Lăng Kỳ mở ra.
Vốn tưởng rằng, Lăng Kỳ chính là tình yêu chân chính cả đời của hắn, ai ngờ đâu diễm ngộ của hắn lại tới không ngừng. Đầu tiên là ở cùng chị Mai, sau lại tới học tỷ Trần Thanh Thanh. Thậm chí, hắn cùng với một đồng nghiệp không quen thuộc lắm là Trương Mỹ Kỳ còn nhiều lần xảy ra quan hệ... Mà tệ hơn nữa là, trong lúc hắn ngủ còn nhiều lần mơ thấy bà chị Phương Tuyết Di...
Hắn rốt cục đã biết, vì sao phụ nữ luôn luôn nói, đàn ông là sắc lang, là loài động vật chỉ biết dùng nửa thân dưới để suy nghĩ. Theo sự ảnh hưởng của những cảm xúc tiêu cực, theo sự giảm xuống của tâm tình và định lực của hắn, dục vọng kìm nén trong lòng hắn đang không ngừng được nâng lên
Tuy rằng hắn luôn một mực từ chối Trần Thiên Huy, nhưng trên thực tế, ở sâu trong nội tâm hắn, lại có một chút ý nghĩ với Trần Thanh Thanh. Chỉ là có một vài điểm mấu chốt về đạo đức, khiến cho hắn phải cật lực gạt bỏ đi những ý tưởng không ngừng hiện ra trong nội tâm này.
Còn có dì Bạch, vị đã từng là giáo quan này, dường như đã đem toàn bộ tâm huyết đổ lên người hắn. Sự quan tâm của dì, luôn khiến cho lòng hắn cảm thấy ấm áp. Nhất là sau khi rời khỏi tổ chức, Phương Hạo Vân không ngừng từ dì Bạch cảm nhận được những tình cảm khác thường. Nhất là ngày đó, khi bàn tay của hắn chạm tới hình xăm Thiên phạt, hắn cảm thấy được, trái tim của hắn và dì nối liền với nhau. Có lẽ, đó là tác dụng của Thiên phạt, nhưng mà cảm giác đó là chân thật.
Không thể dứt được, càng nghĩ càng loạn.
Đó chính là tâm tư của Phương Hạo Vân vào giờ phút này.
" Quên đi, hết thảy đều thuận theo tự nhiên đi!"
Lắc lắc đầu, Phương Hạo Vân ném những sự tình phiền muộn đó ra khỏi não, quyết định không gượng ép bản thân mình. Tất cả cứ thuận theo tự nhiên đi.
Đến đâu hay đến đó đi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện Bất Hủ
Có lẽ chỉ có như vậy, mới có thể sống được càng thêm vui vẻ và thoải mái.
Trước mắt xem ra, chuyện tình cảm có lẽ cũng không phải là chuyện lớn. Chuyện tình cảm, thường cần phải có thời gian khảo nghiệm. Giống như hắn trong lòng đã từng chịu đau đớn, nhưng dưới sự dày vò của thời gian, không phải rồi cũng khỏi hẳn đó thôi?
Hắn cho rằng chuyện chính yếu trước mắt là chuyện Tần gia. Tuy rằng có một số việc Trần Thiên Huy không có nói rõ, nhưng mà hắn cũng có thể từ trong giọng điệu của Trần Thiên Huy rút ra được một vài kết luận. Tần gia không phải là cái thứ gì tốt.
Đúng vào lúc này, lại không thể trông ngóng dì Bạch được nữa. Đối đầu với Tần gia, hắn cũng chỉ có thể dựa vào Trần Thiên Huy, chỉ mong Tần gia không nên ép hắn ra tay.
Phương Hạo Vân không khỏi buồn rầu thở dài, mình đã thề sẽ cúi mình rồi, nhưng để giữ gìn hạnh phúc, lại không thể không xuất kích mạnh mẽ. Cũng may ba người nhà họ Phương không biết được những việc mình làm sau lưng họ.
Ở trong mắt người nhà họ Phương, Phương Hạo Vân hắn vẫn là một cục cưng như trước, sau tai nạn xe cộ thì tính cách có cải biến đi một ít, nhưng mà người nhà họ Phương cũng không có gì hoài nghi.
Theo lời của Phương Tử Lân nói thì, con người luôn luôn phải trưởng thành.
Con gái mười tám thay đổi, càng lớn càng xinh đẹp.
Con trai mười tám thay đổi, càng lớn càng hiểu chuyện.
"Gần đây phiền quá, phiền quá..."
Mặc nguyên quần áo nằm trên giường, trong lòng Phương Hạo Vân vẫn như trước suy nghĩ tán loạn, trằn trọc khó ngủ, cũng không biết lúc nào mới lặng yên chìm dần vào giấc ngủ.
Trong lúc mơ ngủ, hắn mơ thấy Lăng Kỳ, mơ thấy Trương Mỹ Kỳ, chị Mai... Thậm chí còn mơ thấy Phương Tuyết Di, tóm lại khuôn mặt của cô gái đang nằm dưới thân hắn luôn không ngừng biến ảo, nhưng lại có chút mơ hồ, hắn cũng không thấy rõ rốt cục là ai...
Một khắc trước khi bừng tỉnh từ trong tình cảm mãnh liệt, hắn rốt cục đã thấy rõ ràng, cô gái nằm ở dưới thân mình lại có thể là một cô gái buộc tóc đuôi ngựa...
Ngồi dậy, Phương Hạo Vân không ngừng nhớ lại cảnh tượng trong mơ, cảm thấy rằng có hơi kỳ quái, hắn không hiểu mình vì sao lại mơ thấy cô ta, hắn tưởng rằng hắn đã hoàn toàn quên cô ta đi rồi.
Ngày thì đăm chiêu, tối thì mơ màng. Phương Hạo Vân nhớ rõ tối hôm qua trước khi ngủ, hắn không ngừng suy tư về vấn đề tình cảm, cuộc sống tương lai của mình... Không nghĩ tới, lúc ngủ lại mơ xuân mộng.
Ướt hết cả quần rồi, Phương Hạo Vân âm thầm cười khổ: "Xem ra mình trong khoảng thời gian này tinh lực có hơi tràn đầy quá đấy, có phải nên đi tìm Trương Mỹ Kỳ hay không đây."
Phải nói, phương thức phóng thích như vậy cũng không tệ, có điều mộng xuân không phải hôm nào cũng có thể mơ thấy, thứ này, còn phải xem duyên số nữa.
" Hạo Vân, con sâu lười này sao còn chưa thèm rời giường? Bữa sáng chị đã làm rồi... Nếu không rời giường sẽ muộn đấy..."
Đúng lúc này, từ bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa của Phương Tuyết Di.
Suy nghĩ của Phương Hạo Vân bị chặn lại, đột nhiên tỉnh ngộ, nhanh chóng nhìn qua đồng hồ báo thức, cũng đã sắp bảy rưỡi rồi. Đã lâu lắm rồi, đây mới là lần đầu tiên hắn không tỉnh lại dựa theo giờ sinh học.
"Dậy bây giờ đây..."
Phương Hạo Vân tối hôm qua ngủ quá muộn, không có cởi quần áo, vốn là có thể tiết kiệm được nhiều phiền phức, có điều bởi vì cảnh trong mơ hôm qua, khiến cho quần lót ẩm ướt hết, làm cho đũng quần của hắn khó chịu không thôi, phải thay một cái quần lót sạch sẽ khác.
Đáp lại bà chị một tiếng, Phương Hạo Vân vội vàng từ trong tủ quần áo lấy ra một cái quần lót sạch sẽ rồi lưu loát cởi quần thay vào. Cái đã bị làm cho ướt, thì cứ tùy tiện ném lên giường.
Mở cửa phòng, thấy bà chị vẫn còn đang đứng chờ ở cửa:
"Sao lâu như vậy mới ra mở cửa, có phải lại làm chuyện xấu gì hay không hả?"
Phương Hạo Vân cảm thấy mù tịt, mình trốn ở trong phòng làm chuyện xấu bao giờ nhỉ?
"Mùi gì đó? Hạo Vân, tại sao chị lại cảm thấy trong phòng em có cái hương vị gì đó rất kỳ quái..."
Phương Tuyết Di khẽ nhíu mày, nhăn nhăn cái mũi, con ngươi đảo như rang lạc.
"Không thể có chuyện đó, tối hôm qua em còn không có cởi giày..."
Phương Hạo Vân lắc đầu phủ nhận.
"Không phải mùi tất thối, rất quái lạ..."
Phương Tuyết Di giờ mới là lần đầu tiên ngửi thấy hương vị kì quái như vậy, không thể nói là mùi thối được, nhưng lại có một chút tanh. Cô suy đoán, có phải ở trong phòng có cái gì đó đang bắt đầu mốc meo hay không...
Dựa trên tinh thần trách nhiệm với cậu em, Phương Tuyết Di bắt đầu lục lọi đi tìm, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở cái quần lót ném ở góc giường.
Một khắc đó, sắc mặt của Phương Tuyết Di có hơi đỏ lên, cô biết đó là quần lót của cậu em, cô nhớ rất rõ ràng, cái quần lót đó là do cô và mẹ đi chợ mua cho hắn.
Xuất phát từ tâm lý tò mò, Phương Tuyết Di cẩn thận nhìn thoáng qua, thấy ở trên cái quần lót đó có dính một thứ chất lỏng giống như lòng đỏ trứng, như sữa vậy. Phương Tuyết Di tuy rằng chưa từng có bạn trai, nhưng mà lại đã từng xem qua AV của Nhật, cô liếc mắt một cái là đã nhìn ra được đó là cái gì rồi.
"Em... em hư hỏng!"
Phương Tuyết Di khuôn mặt đỏ bừng, hầm hừ nói một câu với Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân cảm thấy rằng mình rất là oan ức, mộng tinh cũng không phải là một cái tội, đó là một hiện tượng sinh lý vô cùng bình thường, làm sao mình lại trở thành hư hỏng cho được.
Trong sự oan ức, Phương Hạo Vân vội vàng với tay túm lấy cái quần lót kia, nhanh như chớp chạy vào toilet bên trong phòng ngủ, tiện tay mắc lên giá áo, khi nào có thời gian rảnh sẽ giặt sau.
Từ toilet đi ra, đã không còn thấy bóng dáng của Phương Tuyết Di nữa, Phương Hạo Vân hơi ngây ra một chút, rồi lại quay lại toilet rửa mặt chải đầu, sau đó mới rời khỏi phòng tới nhà ăn để ăn bữa sáng.
Thần sắc xấu hổ của Phương Tuyết Di dường như vẫn còn chưa khôi phục lại, thấy em trai đi tới, cô giống như là kẻ trộm vội vàng quay đầu đi.
Phương Hạo Vân âm thầm cười khổ, mộng tinh không phải là cái tội, tội là do mình lại sơ ý đến như vậy, biết thế sớm đã vứt cái quần lót kia vào toilet cho rồi.
Để làm dịu đi không khí, Phương Hạo Vân chủ động nhấc lên một cốc sữa nóng hôi hổi trên mặt bàn, đưa cho cho chị, ân cần nói:
"Chị, uống sữa đi..."
" Lưu manh!"
Phương Tuyết Di nghe thấy vậy, đột nhiên quay sang phía Phương Hạo Vân la lên một tiếng.
Phương Hạo Vân thấy thật là oan ức, mình chỉ là muốn cho cô ta uống sữa thôi mà, cô có cần phải phản ứng thái quá đến như vậy không? Nếu nói là do chuyện vừa rồi, thì cũng không đến mức đó chứ. Hay là bà chị chưa từng học qua một lớp học về sinh lý nào? Chắc không phải thế chứ, cho dù có chưa từng học, thì người đã nhớn như vậy, đáng nhẽ cũng nên rõ ràng chuyện đó.
Phương Hạo Vân trăm suy nghĩ không cách nào giải đáp, nhưng lại xem nhẹ một vấn đề, ở trong một vài bộ phim heo nào đó, hàm nghĩa của 'sữa' còn được hiểu rộng ra, ám chỉ cái thứ gì đó của đàn ông.
Phương Tuyết Di vừa mới mấy hôm trước xem phim heo mà biết được cái hàm nghĩa rộng của từ 'sữa', hơn nữa lúc trước vừa mới xấu hổ như vậy, thử hỏi trong lòng cô có thể không nhạy cảm hay sao?
Mang theo đủ loại nghi vấn, Phương Hạo Vân ăn như lang như hổ cái bữa sáng của mình, rồi chuẩn bị rời đi. Không nên trêu vào, ta tốt nhất là nên trốn đi thì hơn.
" Hạo Vân, đừng quên vũ hội tối nay!"
Ngay khi Phương Hạo Vân sắp rời khỏi nhà ăn, Phương Tuyết Di rốt cục cũng chủ động nói một câu với hắn. Có thể nhìn thấy được, khuôn mặt của cô vẫn ửng hồng như lúc trước.
"Vâng, em biết rồi."
Phương Hạo Vân đáp lời, rồi vội vàng lẩn đi. Có trời mới biết, bà chị này có thể lại nổi cơn thịnh nộ lên nữa hay không.
" Tuyết Di, con bị bệnh à, sao sắc mặt lại đỏ lên thế kia?"
Sau khi Phương Hạo Vân rời khỏi, Trác Nhã đi vào nhà ăn, khi bà nhìn thấy vẻ mặt đỏ lựng của con gái, nhất thời liền vội đến nhảy dựng lên. Bà vội vàng tiến lên trước, giơ tay sờ sờ lên trán cô một chút, hình như là không bị sốt.
" Không có việc gì đâu mẹ, là do nấu cơm bị nóng đó mà!"
Phương Tuyết Di nói bừa một cái lí do, có điều quả tim vẫn như nai con nhảy loạn không ngừng, nguyên nhân đỏ mặt đương nhiên là bởi vì Phương Hạo Vân, cô sợ mẹ biết được ngọn nguồn trong đó, cho nên vội vàng đưa sữa nóng cho Trác Nhã:
"Mẹ, mẹ uống sữa đi..."
Khi Trác Nhã nhận lấy cốc sữa, Phương Tuyết Di đột nhiên hơi sửng sốt, cô nhớ tới tình cảnh vừa rồi, bỗng cảm thấy hối hận, mình lẽ ra không nên mắng cậu em là lưu manh. Nó không có ý gì, kỳ thật chỉ do cô hiểu sai mà thôi.
"Con có qua phòng Hạo Vân không?"
Trác Nhã đột nhiên không đầu không đuôi hỏi một câu.
Những lời này đã đụng đến tiếng lòng của Phương Tuyết Di. Trong sự bối rối, cô vội vàng nói 'có', nhưng ngay sau đó lại phủ nhận:
"Không qua..."
Trác Nhã là người từng trải, tuy rằng Phương Tuyết Di đang cật lực che giấu cái gì đó, nhưng mà bà vẫn từ trong thần sắc bối rối lạ thường của con gái mà nhìn ra được một chút.
Hơn nữa, vừa mới rồi, bà rõ ràng nhìn thấy con gái đi vào phòng của cậu con trai, lúc đi ra, hình như còn có hơi vội vàng.
Bà đang nghĩ, con gái có nên đi tìm một anh bạn trai hay không? Nếu cứ để cho cô và Hạo Vân làm loạn như vậy, thời gian lâu dài, nhỡ đâu lại xảy ra chuyện gì thì biết làm sao bây giờ?
Tuy rằng bà tin tưởng vững chắc rằng Phương Hạo Vân và Phương Tuyết Di là những đứa nhỏ hiểu chuyện, không đến mức sẽ làm ra cái chuyện tình gì hoang đường. Nhưng mà xác suất của việc lâu ngày sinh tình là không thể không đề phòng, huống chi Phương Hạo Vân đang ở tuổi trưởng thành, mà Phương Tuyết Di cũng đã đến tuổi kết hôn. Phối hợp như vậy, đúng là dễ dàng có thể xảy ra vấn đề.
Trác Nhã cảm thấy rằng, sau khi vũ hội kết thúc, bà nên từ từ thảo luận với Phương Tử Lân, thu xếp cho hôn sự của con gái. Nếu vẫn không được, thì cứ định việc hôn nhân ra trước, để tránh cho việc mà mình lo lắng phát sinh ra. Trên thực tế, bà cũng đã bí mật chú ý tới Phương Hạo Vân cùng Phương Tuyết Di từ lâu.
Tuy rằng chưa phát hiện ra dấu hiệu gì không tốt, nhưng mà quan hệ giữa hai người đúng là có hơi quái dị.
.............
"Sếp Trương, bên trên bắt dừng lại, không cho em điều tra về Phương Hạo Vân nữa..."
Trong văn phòng đội trưởng đội cảnh sát điều tra thành phố, Tiểu Lý thấp giọng phàn nàn:
"Cục trưởng nói, nếu em không nghe theo chỉ huy, sẽ xem xét việc điều em ra khỏi đội cảnh sát điều tra... Sếp Trương, sau này em không dám..."
" Haizz!"
Trầm mặc một lúc lâu, đội trưởng đội cảnh sát điều tra thành phố Trương Bưu hơi ngẩng đầu lên, nhìn Tiểu Lý nói:
"Thực xin lỗi, làm cho cậu phải chịu oan rồi... Như vậy đi, chuyện này cậu không cần phải lo nữa, tôi để cho người khác làm thay vậy."
"Sếp Trương, cục trưởng cũng đã hạ lệnh, anh làm như vậy sợ là không được tốt cho lắm?"
Tiểu Lý hạ giọng nói:
"Em nghe nói trong ủy ban thành phố có người gây áp lực cho cục trưởng, phê bình đội cảnh sát điều tra chúng ta bỏ qua việc chính, nhiều vụ án như vậy mà không đi phá hay bắt giam, mà lại cứ lãng phí lực lượng cảnh sát, lãng phí thời gian vào một công dân hợp pháp..."
"Tôi biết!"
Trương Bưu nói xa xăm:
"Trước khi cục trưởng tìm cậu cũng đã nói qua với tôi. Tiểu Lý, cậu yên tâm, mọi chuyện đã có một mình tôi gánh chịu. Cục trưởng tuy rằng có giáo huấn cậu một chút, nhưng cũng sẽ không có trừng phạt gì với cậu đâu."
" Đội trưởng... em... nói ra thì cũng là do em không đúng... em đáng ra không nên lùi bước, nhưng mà em thực sự không còn biện pháp nào nữa."
Tiểu Lý suy nghĩ một chút rồi nói:
"Đội trưởng, nếu không anh cũng bỏ qua đi thôi. Lui một bước mà nói, cho dù Phương Hạo Vân đó thực sự là có liên quan tới mấy vụ án giết người kinh hãi thế tục đó, hắn cũng là vì dân mà trừ hại thôi, anh cũng đâu cần phải nỗ lực vì hắn như vậy. Em cảm thấy rằng lời cục trưởng nói cũng có một chút đạo lý, chú ý lên người hắn chỉ lãng phí thời gian thôi, chi bằng đi bắt một vài tên tội phạm, làm điều tốt cho nhân dân?"
" Tiểu Lý, có một số việc tôi có nói bây giờ cậu cũng không hiểu."
Trương Bưu thoáng suy nghĩ rồi nói:
"Trên thực tế, tôi điều tra Phương Hạo Vân, cũng không chỉ đơn thuần muốn biết rõ ai là người giết Rắn đuôi chuông và những người đó. Thôi, trước không nói chuyện này... Sắp tới trong một khoảng thời gian, cậu gia nhập vào tổ trọng án, không phải nắm việc này nữa. Tôi sẽ từ từ suy nghĩ đưa ra quyết định, đây là tư liệu của vụ án cô gái mất đầu, cậu xem xem, lát nữa chỉnh lý lại một vài chỗ trọng điểm rồi đưa cho tôi xem..."
"Sếp, cuối cùng anh cũng đã nghĩ thông suốt rồi à?"
Tiểu Lý nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Cẩn thận nghĩ lại, cục trưởng phê bình cũng đúng, trong khoảng thời gian này, tôi đúng là vì một chiếc còi mà phải trả giá quá lớn*, bỏ qua việc giải quyết những vụ án khác."
Trong giọng nói của Trương Bưu có chút hơi tự trách.
(*) Benjamin Franklin và chuyện "mua hớ chiếc còi"
Benjamin Franklin hồi 7 tuổi, lỡ làm một việc mà bảy mươi năm sau ông còn nhớ tới.
Thuở ấy, ông mê một chiếc còi (tu huýt), mê tới nỗi, ông chẳng hỏi giá chi hết, đã dốc ráo tiền trong túi ra mua. Bảy chục năm sau, ông viết thư cho bạn: "Rồi tôi về nhà, vừa đi vừa thổi, tôi thích chí lắm nhưng các anh chị tôi thấy trả giá hớ quá, chế giễu tôi, khiến tôi xấu hổ, òa lên khóc."
Về sau, khi Franklin đã nổi danh khắp toàn cầu, làm Đại Sứ ở Pháp, ông còn nhớ rằng nỗi buồn đã mua hớ mạnh hơn là niềm vui được chiếc còi và trước khi làm việc gì, ông cũng tự nhủ: "Coi chừng kẻo bị hớ như mua còi nhé!"
"Sếp, anh cũng đã xem bài báo về Benjamin Franklin rồi à?"
Tiểu Lý cười hỏi.
"Hình như trước kia đã từng học trong một tiết văn nào đó, hôm nay đột nhiên lại nhớ tới."
Trương Bưu cảm khái vô hạn:
"Hôm nay tôi mới hiểu ra được hàm nghĩa của những lời này."
...........
Vì vũ hội long trọng vào buổi tối, cho nên ngoại trừ một vài nhân viên trực ban, đại bộ phận nhân viên của tập đoàn Thịnh Hâm ngay từ buổi sáng đã có mặt ở khu vực vũ hội, ngay cả những nhân viên đã về hưu cũng tới giúp. Phương Hạo Vân như là vị thần có công, được miễn cho việc lao động chân tay, hơn nữa hôm nay lại là cuối tuần, cho nên cả ngày hắn đều nhàn rỗi vô tích sự.
Vốn đang nghĩ gọi điện thoại cho Lăng Kỳ, mời cô tới tham gia vũ hội, ai nghĩ rằng vừa nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo đã tới ngay, Bạch Lăng Kỳ cũng đã gọi điện đến trước.
" Hạo Vân, anh đang ở đâu? Em đang ở ngoài cửa nhà trọ Kim Hoa, anh ra gặp em đi."
Vừa nhận điện thoại, lập tức truyền tới giọng nói mềm mại của Bạch Lăng Kỳ.
"Được, anh cũng đang định tìm em có chuyện nè."
Phương Hạo Vân vui vẻ đồng ý.
"Ừm, anh nhanh lên ra đây đi. Đúng rồi, bên người em còn có một người quen cũ của anh, cô ấy đang đợi anh..."
Bạch Lăng Kỳ đột nhiên nói một câu thần bí.
"Là ai?"
Phương Hạo Vân hỏi theo bản năng.
"Không nói cho anh, anh ra đây rồi sẽ biết."
Nói xong, Bạch Lăng Kỳ liền tắt máy trước.
Phương Hạo Vân cất điện thoại, cẩn thận suy nghĩ một chút, phỏng đoán đang ở cùng với Bạch Lăng Kỳ hơn phân nửa chính là Trần Thanh Thanh rồi. Tạ Mai Nhi và Trương Mỹ Kỳ đúng là không có khả năng, lúc này các cô ấy chắc còn đang ở chỗ tổ chức vũ hội bố trí.
Ra tới khoảng sân rộng trước cửa nhà trọ Kim Hoa, Phương Hạo Vân liếc mắt một cái là thấy được Bạch Lăng Kỳ và Trần Thanh Thanh đang trò chuyện đến say sưa.
"Kỳ, học tỷ, sao hai người lại cùng tới?"
Phương Hạo Vân đi qua đó tò mò hỏi một câu.
Bạch Lăng Kỳ nghe thấy vậy, vội vàng chạy tới đứng bên cạnh Phương Hạo Vân, cười nói:
"Không nghĩ tới phải không?"
Phương Hạo Vân gật gật đầu, thản nhiên nói:
"Quả thực không nghĩ tới."
Trần Thanh Thanh pha chút thâm ý nói:
"Hạo Vân, hai chúng tôi ở cùng một chỗ, có phải cậu rất lo lắng phải không, cậu sợ là chị sẽ làm hư hỏng bảo bối của cậu chứ gì?"
Nghe Trần Thanh Thanh nói như vậy, trong vẻ mặt của Bạch Lăng Kỳ có chút kiêu hãnh, lại có chút ngượng ngùng.
Phương Hạo Vân cười hì hì, nói:
"Sao có thể như vậy được? Học tỷ là ai tôi còn không rõ hay sao? Cũng được, về sau chị tiếp xúc nhiều với Kỳ nhé. Cùng một chỗ, hai người đều là con gái, dễ dàng có tiếng nói chung."
"Kỳ, còn nhớ không? Mấy hôm trước anh có nói với em một chuyện, tối nay em sẽ làm bạn nhảy của anh."
Ngừng một chút, Phương Hạo Vân vội vàng nói với Bạch Lăng Kỳ.
" Hạo Vân, em cũng là vì chuyện này mới tới, em sợ tối nay không thể làm bạn nhảy của anh được... Mẹ em bị bệnh... Em phải tới bệnh viện để chăm sóc cho mẹ. Tuy rằng mẹ đã cố bảo em đi tham gia vũ hội, nhưng mà em cảm thấy rằng em không thể vào lúc mẹ đang phải chịu thống khổ, lại bỏ mẹ lại rồi tự mình đi hưởng lạc được..."
Bạch Lăng Kỳ dường như thấy rất có lỗi nói.
Sau đó, cô liếc mắt nhìn sang Trần Thanh Thanh, nói:
"Chị Thanh Thanh, chị xinh đẹp như vậy, không bằng tối nay chị làm bạn nhảy của Hạo Vân đi? Em nghĩ có chị làm bạn nhảy, anh ấy sẽ rất thích đó..."
Trần Thanh Thanh nghe vậy thì hơi sửng sốt, rồi lập tức cười nói:
"Con bé ngốc, hai người là người yêu mà, vị trí bạn nhảy đó lẽ ra là của em, chị lấy làm gì? Chị cũng không thể đồng ý qua loa được..."
Phương Hạo Vân khẽ nhíu mày, ân cần hỏi:
"Kỳ, sao mẹ em sinh bệnh, em cũng không nói một tiếng với anh. Có nghiêm trọng hay không, có muốn anh ra mặt liên hệ với một bệnh viện tốt hay không?"
"Mẹ em không cho em nói với anh. Kỳ thật cũng không có gì nghiêm trọng, là viêm ruột thừa cấp tính, cũng đã cắt bỏ rồi, nghỉ ngơi vài ngày là không vấn đề gì."
Bạch Lăng Kỳ cười buồn buồn.
" Hạo Vân, đây là cậu không đúng rồi, cậu rõ ràng là bạn trai của người ta, mà khi người nhà người ta gặp chuyện lớn như vậy cậu lại không biết... Không được chút nào..."
Trần Thanh Thanh giả vờ giận dữ trách cứ.
"Không trách Hạo Vân được."
Bạch Lăng Kỳ giành nói trước:
"Là em cố ý giấu anh ấy, vốn em cũng không định nói, dù sao mẹ em nghỉ ngơi vài ngày là có thể xuất viện. Nhưng mà hôm nay là vũ hội của tập đoàn Thịnh Hâm, bất đắc dĩ em mới phải tới đây nói với Hạo Vân một tiếng..."
Vừa nghe thấy Bạch Lăng Kỳ nói như vậy, trong lòng Phương Hạo Vân rất cảm động! Một cô gái thật là tốt.
Phương Hạo Vân suy nghĩ một chút, rồi đề nghị:
"Kỳ, nếu không để anh bảo y tá tới chăm sóc cho mẹ em, tối nay em tới tham dự tiệc với anh, anh muốn làm cho mọi người đều biết, em là bạn gái của anh..."
" Không được!"
Bạch Lăng Kỳ kiên quyết từ chối đề nghị của Phương Hạo Vân, lắc đầu nói:
"Không thể như vậy được, mẹ đang ở bệnh viện chịu khổ, em sao có thể đi tham gia vũ hội được. Hạo Vân, tối nay em thật sự không thể làm bạn nhảy của anh được, sau hôm nay em sẽ đền anh sau nha. Mẹ đang ngủ, hơn nữa ba em không có ở nhà. Buổi tối ba em còn đi tăng ca, em nhất định phải chăm sóc mẹ..."
Trần Thanh Thanh âm thầm bội phục Bạch Lăng Kỳ, một cô gái thật là hiếu thảo. Vốn buổi tối hôm nay, cô bé hẳn sẽ trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, đáng tiếc là cô bé lại vì chăm sóc cho mẹ mà bỏ qua cơ hội này.
Cô rất muốn tới bệnh viện giúp Bạch Lăng Kỳ, ít nhất là cũng đổi cho mẹ của cô bé sang một phòng bệnh cao cấp hơn, thuê một y tá cao cấp, có điều suy nghĩ lại, thì lại bỏ qua. Từ trong lời nói của Bạch Lăng Kỳ có thể thấy được, lòng tự trọng của nhà họ Bạch là quá mạnh mẽ, bọn họ chắc gì đã nhận ý tốt của mình, chỉ sợ còn khiến cho người ta phản cảm và hiểu lầm không chừng.
Hơn nữa, cơ hội làm việc tốt, cơ hội hiếu kính với bố mẹ vợ tương lai, lẽ ra phải lưu lại cho Phương Hạo Vân mới đúng.
"Chị Thanh Thanh, em kính nhờ chị một việc, tối nay chị làm bạn nhảy của Hạo Vân đi?"
Bạch Lăng Kỳ chớp chớp đôi mắt ngây thơ nhắc lại.
" Không được..."
Trần Thanh Thanh vội vàng từ chối, trong mắt hiện lên một tia kì lạ, cười nói:
"Hắn là bạn trai của em, chỉ có em mới có tư cách làm bạn nhảy của hắn, chị tuyệt đối là không được."
"Không có việc gì đâu, dù sao anh ấy cũng là một đại sắc lang hoa tâm, anh ấy có thể ở chung với nữ đồng sự cùng công ty kia mà, vì sao không thể khiêu vũ với chị được?"
Bạch Lăng Kỳ cười khanh khách, rồi lại quay sang nói với Phương Hạo Vân:
"Hạo Vân, có chị Thanh Thanh làm bạn nhảy là phúc khí của anh, anh còn không mời người ta đi?"
"Hạo Vân, thực xin lỗi, hy vọng cháu sẽ không để ở trong lòng. Cháu cũng biết là chú đang khát nhân tài mà. Có điều chuyện Tần Tử Hoa trở về nhằm vào cháu là sự thật."
"Ừm, cháu biết, cho nên cháu sẽ không trách chú."
Phương Hạo Vân cười nói:
"Chú Trần, nói một câu bất kính như thế này, kỳ thật chú chính là một con cáo già."
"Ha ha!"
Trần Thiên Huy ở đầu bên kia điện thoại cười sằng sặc vài tiếng, nói:
"Cháu cũng đâu có tệ, dùng tâm kế căn bản là không thể gạt được cháu. Chú nhớ kỹ lời của cháu nói rồi, chú lúc nào cũng chờ cháu thay đổi chủ ý đó."
"Đúng rồi, thiếu chút nữa quên nói cho cháu, võ công của Tần Tử Hoa rất lợi hại đó, nghe nói trong khoảng thời gian du học ở nước Mỹ, nó có bái một nhà vô địch đấm bốc người Mỹ là Halls làm thầy, học được thêm rất nhiều cách đánh lộn lợi hại. Nếu nó có khiêu khích cháu, muốn giao thủ với cháu, cháu tốt nhất vẫn nên cẩn thận một chút. Nếu mà có thể được, chú khuyên cháu không nên động thủ với nó..."
Trần Thiên Huy dặn dò một câu, lại nói:
"Được rồi, thời gian không còn sớm, chú không nói nhiều nữa. Chuyện cháu nhờ chú sẽ đối phó dùm cháu... ngủ ngon..."
" Gặp lại sau!"
Sau khi gác điện thoại, Phương Hạo Vân ngồi ở đầu giường suy nghĩ muôn vàn chuyện. Cuộc sống chắc gì đã đơn giản giống như hắn tưởng tượng khi xưa, có một vài thời điểm, cho dù mình có không tự đi tìm phiền toái, thì phiền toái cũng tự dẫn xác tới cửa. Lại nói về Tần Tử Hoa đi, mình có chọc ghẹo gì hắn sao? Đến nỗi mà hắn phải từ nước Mỹ xa xôi chạy về tới tận đây?
Ánh trăng xuyên qua bức màn chiếu rọi lên khuôn mặt hắn, nếu giờ phút này có ai ở bên cạnh hắn, sẽ phát hiện ra hai má vốn thanh tú của Phương Hạo Vân lúc này lại hơi vặn vẹo, một cỗ sát khí nồng đậm đang không ngừng từ trong đôi mắt thâm thúy mà sắc nhọn kia phóng ra.
Phương Hạo Vân oán hận xiết chặt nắm tay, trong phòng chỉ có một mình hắn, hắn cũng chẳng cần phải che giấu, cũng không cần phải cố tình ngụy trang.
"Nếu nhất định không thể cúi mình, vậy thì vùng lên thôi!"
Phương Hạo Vân giống như đang tự nói với mình, thấp giọng nói một câu. Trong ánh mắt nóng bỏng đó, có một chút điên cuồng hỗn loạn.
Tối nay nhất định sẽ không ngủ.
Có một số việc, hắn cần phải cân nhắc cho tốt một chút. Hắn cảm thấy rằng hắn hẳn là phải suy xét lại một lần nữa về kế hoạch sau này của mình. Cách cúi mình có vẻ không còn hiệu quả nữa, hắn đã cố gắng lảng tránh phiền toái, nhưng mà phiền toái lại cứ tự động tìm đến với hắn. Hắn cũng đã nhận ra, hắn không thể chỉ lo lắng cho bản thân mình được nữa rồi.
Sau khi đổi mặt sống lại, suy nghĩ của hắn kì thật rất đơn giản, chỉ hy vọng mình có thể trở thành một người vô cùng bình thường, sống một cuộc sống bình lặng suốt cả đời, rời xa máu tanh, rời xa chết chóc. Nguyện vọng thì đúng là tốt đẹp, nhưng sự thật cũng thực tàn khốc. Từ khi tiến vào nhà họ Phương, trên người hắn lại mang thêm một phần trách nhiệm, một phần trách nhiệm phải bảo vệ. Hắn thích gia đình này, thích mỗi một người trong nhà, cho nên hắn không muốn bọn họ xảy ra chuyện gì. Vì thế, hắn không thể không từ bỏ dự định muốn cúi thấp của mình, âm thầm bảo vệ hộ tống cho người nhà của hắn.
Càng khiến cho hắn buồn bực hơn chính là, thân phận thực sự của hắn lại bị Hàn Tuyết Nhi nhìn xuyên thấu.
Đương nhiên, đối với việc cứu Hàn Tuyết Nhi, hắn cũng không hối hận. Nếu thời gian có thể quay lại, hắn vẫn sẽ lựa chọn đi cứu Hàn Tuyết Nhi. Hắn đã từng là một sát thủ, nhưng lại không hề lãnh huyết vô tình. Trong toàn bộ tổ chức, hắn đúng là một người kì lạ. Nếu không phải nhờ Thiên phạt, không phải nhờ giáo quan truyền thụ cho võ thuật cao siêu, không phải nhờ năng lực tự chữa lành thân thể siêu cường của hắn, thì hắn cũng đã chết hàng trăm, hàng ngàn lần rồi. Cho nên, ngay từ ban đầu, giáo quan cũng đã từng nói, hắn không thích hợp đi làm sát thủ. Chỉ là vì hắn đã đồng ý vào, cho nên không thể không ở trong tổ chức ba năm.
Hiện tại hồi tưởng về ba năm cuộc sống đó, mặc dù có giáo quan và Nguyệt Như ở bên người làm bạn, quan tâm đến hắn, nhưng trong lòng hắn lại chưa từng có lúc nào thực sự vui vẻ, bởi vì hắn không thích giết chóc.
Sau khi đổi mặt sống lại, khi hắn đã dần dần dung nhập được vào gia đình nhà họ Phương này, thì niềm vui lại tới liên tiếp. Hắn không ngừng từ trong những người nhà cảm thụ được tình cảm thuần khiết, giản dị tự nhiên. Hắn đã từng nghĩ đến, chính hắn có thể cứ như vậy vô ưu vô lo sống nốt quãng đời còn lại của mình.
Có điều cuộc sống an nhàn đó cũng cần phải được giữ gìn và che chở. Đến khi Phương Hạo Vân hiểu ra được đạo lý này, hắn mới biết suy nghĩ lúc trước của mình thật là ngây thơ, nghĩ mọi chuyện thật quá đơn giản.
Đồng thời, hắn cũng đưa ra được một cái kết luận. Giết chóc lúc này so với giết chóc lúc còn ở tổ chức thì hoàn toàn khác nhau, ít nhất về mặt ý nghĩa là khác nhau. Trước kia mục đích của hắn là để hoàn thành nhiệm vụ, mà hiện giờ là để bảo vệ cho người nhà của mình, bảo vệ cho hạnh phúc của mình.
Cẩn thận ngẫm lại, kỳ thật điều đó và khát vọng một cuộc sống yên bình của hắn cũng không có gì mâu thuẫn. Hạnh phúc cần bồi đắp, yên vui cần che chở.
Về phương diện tình cảm, từ thời điểm cô gái buộc tóc đuôi ngựa đó lựa chọn rời khỏi hắn, trái tim của hắn đã chết rồi. Ở trong quân ngũ, ở trong tổ chức ngần ấy năm, hắn đã cố gắng quên đi cô gái buộc tóc đuôi ngựa đó. Hắn làm được, nhưng đồng thời tim hắn cũng đã chết. Cho nên, hắn đối với phụ nữ vẫn luôn duy trì sự cảnh giác.
Nguyệt Như kỳ thật cũng đã có thể sưởi ấm trái tim hắn, mở cánh cửa trái tim đã đóng chặt của hắn. Chỉ có điều thế giới quan, nhân sinh quan của hai người quá khác nhau, cuối cùng là bi kịch hai người phải chia lìa nhau. Trên thực tế, trong lòng Phương Hạo Vân đối với Nguyệt Như cũng không có ý nghĩ gì quá phận. Ở trong lòng hắn, hắn vẫn luôn chỉ coi cô là người em gái tốt nhất, giống như người thân vậy.
Ở cùng một chỗ với Bạch Lăng Kỳ, thời điểm ban đầu, hắn cũng chỉ là bị động mà thôi. Bởi vì tấm da mặt, hắn không thể không tận trung với cương vị, đảm đương vai diễn bạn trai. Nhưng mà cùng với sự tiếp xúc của hai người, trái tim đã phủi đầy bụi từ lâu của Phương Hạo Vân, dần dần đã bị sự ngây thơ đáng yêu, chân thành thuần khiết của Bạch Lăng Kỳ mở ra.
Vốn tưởng rằng, Lăng Kỳ chính là tình yêu chân chính cả đời của hắn, ai ngờ đâu diễm ngộ của hắn lại tới không ngừng. Đầu tiên là ở cùng chị Mai, sau lại tới học tỷ Trần Thanh Thanh. Thậm chí, hắn cùng với một đồng nghiệp không quen thuộc lắm là Trương Mỹ Kỳ còn nhiều lần xảy ra quan hệ... Mà tệ hơn nữa là, trong lúc hắn ngủ còn nhiều lần mơ thấy bà chị Phương Tuyết Di...
Hắn rốt cục đã biết, vì sao phụ nữ luôn luôn nói, đàn ông là sắc lang, là loài động vật chỉ biết dùng nửa thân dưới để suy nghĩ. Theo sự ảnh hưởng của những cảm xúc tiêu cực, theo sự giảm xuống của tâm tình và định lực của hắn, dục vọng kìm nén trong lòng hắn đang không ngừng được nâng lên
Tuy rằng hắn luôn một mực từ chối Trần Thiên Huy, nhưng trên thực tế, ở sâu trong nội tâm hắn, lại có một chút ý nghĩ với Trần Thanh Thanh. Chỉ là có một vài điểm mấu chốt về đạo đức, khiến cho hắn phải cật lực gạt bỏ đi những ý tưởng không ngừng hiện ra trong nội tâm này.
Còn có dì Bạch, vị đã từng là giáo quan này, dường như đã đem toàn bộ tâm huyết đổ lên người hắn. Sự quan tâm của dì, luôn khiến cho lòng hắn cảm thấy ấm áp. Nhất là sau khi rời khỏi tổ chức, Phương Hạo Vân không ngừng từ dì Bạch cảm nhận được những tình cảm khác thường. Nhất là ngày đó, khi bàn tay của hắn chạm tới hình xăm Thiên phạt, hắn cảm thấy được, trái tim của hắn và dì nối liền với nhau. Có lẽ, đó là tác dụng của Thiên phạt, nhưng mà cảm giác đó là chân thật.
Không thể dứt được, càng nghĩ càng loạn.
Đó chính là tâm tư của Phương Hạo Vân vào giờ phút này.
" Quên đi, hết thảy đều thuận theo tự nhiên đi!"
Lắc lắc đầu, Phương Hạo Vân ném những sự tình phiền muộn đó ra khỏi não, quyết định không gượng ép bản thân mình. Tất cả cứ thuận theo tự nhiên đi.
Đến đâu hay đến đó đi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện Bất Hủ
Có lẽ chỉ có như vậy, mới có thể sống được càng thêm vui vẻ và thoải mái.
Trước mắt xem ra, chuyện tình cảm có lẽ cũng không phải là chuyện lớn. Chuyện tình cảm, thường cần phải có thời gian khảo nghiệm. Giống như hắn trong lòng đã từng chịu đau đớn, nhưng dưới sự dày vò của thời gian, không phải rồi cũng khỏi hẳn đó thôi?
Hắn cho rằng chuyện chính yếu trước mắt là chuyện Tần gia. Tuy rằng có một số việc Trần Thiên Huy không có nói rõ, nhưng mà hắn cũng có thể từ trong giọng điệu của Trần Thiên Huy rút ra được một vài kết luận. Tần gia không phải là cái thứ gì tốt.
Đúng vào lúc này, lại không thể trông ngóng dì Bạch được nữa. Đối đầu với Tần gia, hắn cũng chỉ có thể dựa vào Trần Thiên Huy, chỉ mong Tần gia không nên ép hắn ra tay.
Phương Hạo Vân không khỏi buồn rầu thở dài, mình đã thề sẽ cúi mình rồi, nhưng để giữ gìn hạnh phúc, lại không thể không xuất kích mạnh mẽ. Cũng may ba người nhà họ Phương không biết được những việc mình làm sau lưng họ.
Ở trong mắt người nhà họ Phương, Phương Hạo Vân hắn vẫn là một cục cưng như trước, sau tai nạn xe cộ thì tính cách có cải biến đi một ít, nhưng mà người nhà họ Phương cũng không có gì hoài nghi.
Theo lời của Phương Tử Lân nói thì, con người luôn luôn phải trưởng thành.
Con gái mười tám thay đổi, càng lớn càng xinh đẹp.
Con trai mười tám thay đổi, càng lớn càng hiểu chuyện.
"Gần đây phiền quá, phiền quá..."
Mặc nguyên quần áo nằm trên giường, trong lòng Phương Hạo Vân vẫn như trước suy nghĩ tán loạn, trằn trọc khó ngủ, cũng không biết lúc nào mới lặng yên chìm dần vào giấc ngủ.
Trong lúc mơ ngủ, hắn mơ thấy Lăng Kỳ, mơ thấy Trương Mỹ Kỳ, chị Mai... Thậm chí còn mơ thấy Phương Tuyết Di, tóm lại khuôn mặt của cô gái đang nằm dưới thân hắn luôn không ngừng biến ảo, nhưng lại có chút mơ hồ, hắn cũng không thấy rõ rốt cục là ai...
Một khắc trước khi bừng tỉnh từ trong tình cảm mãnh liệt, hắn rốt cục đã thấy rõ ràng, cô gái nằm ở dưới thân mình lại có thể là một cô gái buộc tóc đuôi ngựa...
Ngồi dậy, Phương Hạo Vân không ngừng nhớ lại cảnh tượng trong mơ, cảm thấy rằng có hơi kỳ quái, hắn không hiểu mình vì sao lại mơ thấy cô ta, hắn tưởng rằng hắn đã hoàn toàn quên cô ta đi rồi.
Ngày thì đăm chiêu, tối thì mơ màng. Phương Hạo Vân nhớ rõ tối hôm qua trước khi ngủ, hắn không ngừng suy tư về vấn đề tình cảm, cuộc sống tương lai của mình... Không nghĩ tới, lúc ngủ lại mơ xuân mộng.
Ướt hết cả quần rồi, Phương Hạo Vân âm thầm cười khổ: "Xem ra mình trong khoảng thời gian này tinh lực có hơi tràn đầy quá đấy, có phải nên đi tìm Trương Mỹ Kỳ hay không đây."
Phải nói, phương thức phóng thích như vậy cũng không tệ, có điều mộng xuân không phải hôm nào cũng có thể mơ thấy, thứ này, còn phải xem duyên số nữa.
" Hạo Vân, con sâu lười này sao còn chưa thèm rời giường? Bữa sáng chị đã làm rồi... Nếu không rời giường sẽ muộn đấy..."
Đúng lúc này, từ bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa của Phương Tuyết Di.
Suy nghĩ của Phương Hạo Vân bị chặn lại, đột nhiên tỉnh ngộ, nhanh chóng nhìn qua đồng hồ báo thức, cũng đã sắp bảy rưỡi rồi. Đã lâu lắm rồi, đây mới là lần đầu tiên hắn không tỉnh lại dựa theo giờ sinh học.
"Dậy bây giờ đây..."
Phương Hạo Vân tối hôm qua ngủ quá muộn, không có cởi quần áo, vốn là có thể tiết kiệm được nhiều phiền phức, có điều bởi vì cảnh trong mơ hôm qua, khiến cho quần lót ẩm ướt hết, làm cho đũng quần của hắn khó chịu không thôi, phải thay một cái quần lót sạch sẽ khác.
Đáp lại bà chị một tiếng, Phương Hạo Vân vội vàng từ trong tủ quần áo lấy ra một cái quần lót sạch sẽ rồi lưu loát cởi quần thay vào. Cái đã bị làm cho ướt, thì cứ tùy tiện ném lên giường.
Mở cửa phòng, thấy bà chị vẫn còn đang đứng chờ ở cửa:
"Sao lâu như vậy mới ra mở cửa, có phải lại làm chuyện xấu gì hay không hả?"
Phương Hạo Vân cảm thấy mù tịt, mình trốn ở trong phòng làm chuyện xấu bao giờ nhỉ?
"Mùi gì đó? Hạo Vân, tại sao chị lại cảm thấy trong phòng em có cái hương vị gì đó rất kỳ quái..."
Phương Tuyết Di khẽ nhíu mày, nhăn nhăn cái mũi, con ngươi đảo như rang lạc.
"Không thể có chuyện đó, tối hôm qua em còn không có cởi giày..."
Phương Hạo Vân lắc đầu phủ nhận.
"Không phải mùi tất thối, rất quái lạ..."
Phương Tuyết Di giờ mới là lần đầu tiên ngửi thấy hương vị kì quái như vậy, không thể nói là mùi thối được, nhưng lại có một chút tanh. Cô suy đoán, có phải ở trong phòng có cái gì đó đang bắt đầu mốc meo hay không...
Dựa trên tinh thần trách nhiệm với cậu em, Phương Tuyết Di bắt đầu lục lọi đi tìm, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở cái quần lót ném ở góc giường.
Một khắc đó, sắc mặt của Phương Tuyết Di có hơi đỏ lên, cô biết đó là quần lót của cậu em, cô nhớ rất rõ ràng, cái quần lót đó là do cô và mẹ đi chợ mua cho hắn.
Xuất phát từ tâm lý tò mò, Phương Tuyết Di cẩn thận nhìn thoáng qua, thấy ở trên cái quần lót đó có dính một thứ chất lỏng giống như lòng đỏ trứng, như sữa vậy. Phương Tuyết Di tuy rằng chưa từng có bạn trai, nhưng mà lại đã từng xem qua AV của Nhật, cô liếc mắt một cái là đã nhìn ra được đó là cái gì rồi.
"Em... em hư hỏng!"
Phương Tuyết Di khuôn mặt đỏ bừng, hầm hừ nói một câu với Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân cảm thấy rằng mình rất là oan ức, mộng tinh cũng không phải là một cái tội, đó là một hiện tượng sinh lý vô cùng bình thường, làm sao mình lại trở thành hư hỏng cho được.
Trong sự oan ức, Phương Hạo Vân vội vàng với tay túm lấy cái quần lót kia, nhanh như chớp chạy vào toilet bên trong phòng ngủ, tiện tay mắc lên giá áo, khi nào có thời gian rảnh sẽ giặt sau.
Từ toilet đi ra, đã không còn thấy bóng dáng của Phương Tuyết Di nữa, Phương Hạo Vân hơi ngây ra một chút, rồi lại quay lại toilet rửa mặt chải đầu, sau đó mới rời khỏi phòng tới nhà ăn để ăn bữa sáng.
Thần sắc xấu hổ của Phương Tuyết Di dường như vẫn còn chưa khôi phục lại, thấy em trai đi tới, cô giống như là kẻ trộm vội vàng quay đầu đi.
Phương Hạo Vân âm thầm cười khổ, mộng tinh không phải là cái tội, tội là do mình lại sơ ý đến như vậy, biết thế sớm đã vứt cái quần lót kia vào toilet cho rồi.
Để làm dịu đi không khí, Phương Hạo Vân chủ động nhấc lên một cốc sữa nóng hôi hổi trên mặt bàn, đưa cho cho chị, ân cần nói:
"Chị, uống sữa đi..."
" Lưu manh!"
Phương Tuyết Di nghe thấy vậy, đột nhiên quay sang phía Phương Hạo Vân la lên một tiếng.
Phương Hạo Vân thấy thật là oan ức, mình chỉ là muốn cho cô ta uống sữa thôi mà, cô có cần phải phản ứng thái quá đến như vậy không? Nếu nói là do chuyện vừa rồi, thì cũng không đến mức đó chứ. Hay là bà chị chưa từng học qua một lớp học về sinh lý nào? Chắc không phải thế chứ, cho dù có chưa từng học, thì người đã nhớn như vậy, đáng nhẽ cũng nên rõ ràng chuyện đó.
Phương Hạo Vân trăm suy nghĩ không cách nào giải đáp, nhưng lại xem nhẹ một vấn đề, ở trong một vài bộ phim heo nào đó, hàm nghĩa của 'sữa' còn được hiểu rộng ra, ám chỉ cái thứ gì đó của đàn ông.
Phương Tuyết Di vừa mới mấy hôm trước xem phim heo mà biết được cái hàm nghĩa rộng của từ 'sữa', hơn nữa lúc trước vừa mới xấu hổ như vậy, thử hỏi trong lòng cô có thể không nhạy cảm hay sao?
Mang theo đủ loại nghi vấn, Phương Hạo Vân ăn như lang như hổ cái bữa sáng của mình, rồi chuẩn bị rời đi. Không nên trêu vào, ta tốt nhất là nên trốn đi thì hơn.
" Hạo Vân, đừng quên vũ hội tối nay!"
Ngay khi Phương Hạo Vân sắp rời khỏi nhà ăn, Phương Tuyết Di rốt cục cũng chủ động nói một câu với hắn. Có thể nhìn thấy được, khuôn mặt của cô vẫn ửng hồng như lúc trước.
"Vâng, em biết rồi."
Phương Hạo Vân đáp lời, rồi vội vàng lẩn đi. Có trời mới biết, bà chị này có thể lại nổi cơn thịnh nộ lên nữa hay không.
" Tuyết Di, con bị bệnh à, sao sắc mặt lại đỏ lên thế kia?"
Sau khi Phương Hạo Vân rời khỏi, Trác Nhã đi vào nhà ăn, khi bà nhìn thấy vẻ mặt đỏ lựng của con gái, nhất thời liền vội đến nhảy dựng lên. Bà vội vàng tiến lên trước, giơ tay sờ sờ lên trán cô một chút, hình như là không bị sốt.
" Không có việc gì đâu mẹ, là do nấu cơm bị nóng đó mà!"
Phương Tuyết Di nói bừa một cái lí do, có điều quả tim vẫn như nai con nhảy loạn không ngừng, nguyên nhân đỏ mặt đương nhiên là bởi vì Phương Hạo Vân, cô sợ mẹ biết được ngọn nguồn trong đó, cho nên vội vàng đưa sữa nóng cho Trác Nhã:
"Mẹ, mẹ uống sữa đi..."
Khi Trác Nhã nhận lấy cốc sữa, Phương Tuyết Di đột nhiên hơi sửng sốt, cô nhớ tới tình cảnh vừa rồi, bỗng cảm thấy hối hận, mình lẽ ra không nên mắng cậu em là lưu manh. Nó không có ý gì, kỳ thật chỉ do cô hiểu sai mà thôi.
"Con có qua phòng Hạo Vân không?"
Trác Nhã đột nhiên không đầu không đuôi hỏi một câu.
Những lời này đã đụng đến tiếng lòng của Phương Tuyết Di. Trong sự bối rối, cô vội vàng nói 'có', nhưng ngay sau đó lại phủ nhận:
"Không qua..."
Trác Nhã là người từng trải, tuy rằng Phương Tuyết Di đang cật lực che giấu cái gì đó, nhưng mà bà vẫn từ trong thần sắc bối rối lạ thường của con gái mà nhìn ra được một chút.
Hơn nữa, vừa mới rồi, bà rõ ràng nhìn thấy con gái đi vào phòng của cậu con trai, lúc đi ra, hình như còn có hơi vội vàng.
Bà đang nghĩ, con gái có nên đi tìm một anh bạn trai hay không? Nếu cứ để cho cô và Hạo Vân làm loạn như vậy, thời gian lâu dài, nhỡ đâu lại xảy ra chuyện gì thì biết làm sao bây giờ?
Tuy rằng bà tin tưởng vững chắc rằng Phương Hạo Vân và Phương Tuyết Di là những đứa nhỏ hiểu chuyện, không đến mức sẽ làm ra cái chuyện tình gì hoang đường. Nhưng mà xác suất của việc lâu ngày sinh tình là không thể không đề phòng, huống chi Phương Hạo Vân đang ở tuổi trưởng thành, mà Phương Tuyết Di cũng đã đến tuổi kết hôn. Phối hợp như vậy, đúng là dễ dàng có thể xảy ra vấn đề.
Trác Nhã cảm thấy rằng, sau khi vũ hội kết thúc, bà nên từ từ thảo luận với Phương Tử Lân, thu xếp cho hôn sự của con gái. Nếu vẫn không được, thì cứ định việc hôn nhân ra trước, để tránh cho việc mà mình lo lắng phát sinh ra. Trên thực tế, bà cũng đã bí mật chú ý tới Phương Hạo Vân cùng Phương Tuyết Di từ lâu.
Tuy rằng chưa phát hiện ra dấu hiệu gì không tốt, nhưng mà quan hệ giữa hai người đúng là có hơi quái dị.
.............
"Sếp Trương, bên trên bắt dừng lại, không cho em điều tra về Phương Hạo Vân nữa..."
Trong văn phòng đội trưởng đội cảnh sát điều tra thành phố, Tiểu Lý thấp giọng phàn nàn:
"Cục trưởng nói, nếu em không nghe theo chỉ huy, sẽ xem xét việc điều em ra khỏi đội cảnh sát điều tra... Sếp Trương, sau này em không dám..."
" Haizz!"
Trầm mặc một lúc lâu, đội trưởng đội cảnh sát điều tra thành phố Trương Bưu hơi ngẩng đầu lên, nhìn Tiểu Lý nói:
"Thực xin lỗi, làm cho cậu phải chịu oan rồi... Như vậy đi, chuyện này cậu không cần phải lo nữa, tôi để cho người khác làm thay vậy."
"Sếp Trương, cục trưởng cũng đã hạ lệnh, anh làm như vậy sợ là không được tốt cho lắm?"
Tiểu Lý hạ giọng nói:
"Em nghe nói trong ủy ban thành phố có người gây áp lực cho cục trưởng, phê bình đội cảnh sát điều tra chúng ta bỏ qua việc chính, nhiều vụ án như vậy mà không đi phá hay bắt giam, mà lại cứ lãng phí lực lượng cảnh sát, lãng phí thời gian vào một công dân hợp pháp..."
"Tôi biết!"
Trương Bưu nói xa xăm:
"Trước khi cục trưởng tìm cậu cũng đã nói qua với tôi. Tiểu Lý, cậu yên tâm, mọi chuyện đã có một mình tôi gánh chịu. Cục trưởng tuy rằng có giáo huấn cậu một chút, nhưng cũng sẽ không có trừng phạt gì với cậu đâu."
" Đội trưởng... em... nói ra thì cũng là do em không đúng... em đáng ra không nên lùi bước, nhưng mà em thực sự không còn biện pháp nào nữa."
Tiểu Lý suy nghĩ một chút rồi nói:
"Đội trưởng, nếu không anh cũng bỏ qua đi thôi. Lui một bước mà nói, cho dù Phương Hạo Vân đó thực sự là có liên quan tới mấy vụ án giết người kinh hãi thế tục đó, hắn cũng là vì dân mà trừ hại thôi, anh cũng đâu cần phải nỗ lực vì hắn như vậy. Em cảm thấy rằng lời cục trưởng nói cũng có một chút đạo lý, chú ý lên người hắn chỉ lãng phí thời gian thôi, chi bằng đi bắt một vài tên tội phạm, làm điều tốt cho nhân dân?"
" Tiểu Lý, có một số việc tôi có nói bây giờ cậu cũng không hiểu."
Trương Bưu thoáng suy nghĩ rồi nói:
"Trên thực tế, tôi điều tra Phương Hạo Vân, cũng không chỉ đơn thuần muốn biết rõ ai là người giết Rắn đuôi chuông và những người đó. Thôi, trước không nói chuyện này... Sắp tới trong một khoảng thời gian, cậu gia nhập vào tổ trọng án, không phải nắm việc này nữa. Tôi sẽ từ từ suy nghĩ đưa ra quyết định, đây là tư liệu của vụ án cô gái mất đầu, cậu xem xem, lát nữa chỉnh lý lại một vài chỗ trọng điểm rồi đưa cho tôi xem..."
"Sếp, cuối cùng anh cũng đã nghĩ thông suốt rồi à?"
Tiểu Lý nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Cẩn thận nghĩ lại, cục trưởng phê bình cũng đúng, trong khoảng thời gian này, tôi đúng là vì một chiếc còi mà phải trả giá quá lớn*, bỏ qua việc giải quyết những vụ án khác."
Trong giọng nói của Trương Bưu có chút hơi tự trách.
(*) Benjamin Franklin và chuyện "mua hớ chiếc còi"
Benjamin Franklin hồi 7 tuổi, lỡ làm một việc mà bảy mươi năm sau ông còn nhớ tới.
Thuở ấy, ông mê một chiếc còi (tu huýt), mê tới nỗi, ông chẳng hỏi giá chi hết, đã dốc ráo tiền trong túi ra mua. Bảy chục năm sau, ông viết thư cho bạn: "Rồi tôi về nhà, vừa đi vừa thổi, tôi thích chí lắm nhưng các anh chị tôi thấy trả giá hớ quá, chế giễu tôi, khiến tôi xấu hổ, òa lên khóc."
Về sau, khi Franklin đã nổi danh khắp toàn cầu, làm Đại Sứ ở Pháp, ông còn nhớ rằng nỗi buồn đã mua hớ mạnh hơn là niềm vui được chiếc còi và trước khi làm việc gì, ông cũng tự nhủ: "Coi chừng kẻo bị hớ như mua còi nhé!"
"Sếp, anh cũng đã xem bài báo về Benjamin Franklin rồi à?"
Tiểu Lý cười hỏi.
"Hình như trước kia đã từng học trong một tiết văn nào đó, hôm nay đột nhiên lại nhớ tới."
Trương Bưu cảm khái vô hạn:
"Hôm nay tôi mới hiểu ra được hàm nghĩa của những lời này."
...........
Vì vũ hội long trọng vào buổi tối, cho nên ngoại trừ một vài nhân viên trực ban, đại bộ phận nhân viên của tập đoàn Thịnh Hâm ngay từ buổi sáng đã có mặt ở khu vực vũ hội, ngay cả những nhân viên đã về hưu cũng tới giúp. Phương Hạo Vân như là vị thần có công, được miễn cho việc lao động chân tay, hơn nữa hôm nay lại là cuối tuần, cho nên cả ngày hắn đều nhàn rỗi vô tích sự.
Vốn đang nghĩ gọi điện thoại cho Lăng Kỳ, mời cô tới tham gia vũ hội, ai nghĩ rằng vừa nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo đã tới ngay, Bạch Lăng Kỳ cũng đã gọi điện đến trước.
" Hạo Vân, anh đang ở đâu? Em đang ở ngoài cửa nhà trọ Kim Hoa, anh ra gặp em đi."
Vừa nhận điện thoại, lập tức truyền tới giọng nói mềm mại của Bạch Lăng Kỳ.
"Được, anh cũng đang định tìm em có chuyện nè."
Phương Hạo Vân vui vẻ đồng ý.
"Ừm, anh nhanh lên ra đây đi. Đúng rồi, bên người em còn có một người quen cũ của anh, cô ấy đang đợi anh..."
Bạch Lăng Kỳ đột nhiên nói một câu thần bí.
"Là ai?"
Phương Hạo Vân hỏi theo bản năng.
"Không nói cho anh, anh ra đây rồi sẽ biết."
Nói xong, Bạch Lăng Kỳ liền tắt máy trước.
Phương Hạo Vân cất điện thoại, cẩn thận suy nghĩ một chút, phỏng đoán đang ở cùng với Bạch Lăng Kỳ hơn phân nửa chính là Trần Thanh Thanh rồi. Tạ Mai Nhi và Trương Mỹ Kỳ đúng là không có khả năng, lúc này các cô ấy chắc còn đang ở chỗ tổ chức vũ hội bố trí.
Ra tới khoảng sân rộng trước cửa nhà trọ Kim Hoa, Phương Hạo Vân liếc mắt một cái là thấy được Bạch Lăng Kỳ và Trần Thanh Thanh đang trò chuyện đến say sưa.
"Kỳ, học tỷ, sao hai người lại cùng tới?"
Phương Hạo Vân đi qua đó tò mò hỏi một câu.
Bạch Lăng Kỳ nghe thấy vậy, vội vàng chạy tới đứng bên cạnh Phương Hạo Vân, cười nói:
"Không nghĩ tới phải không?"
Phương Hạo Vân gật gật đầu, thản nhiên nói:
"Quả thực không nghĩ tới."
Trần Thanh Thanh pha chút thâm ý nói:
"Hạo Vân, hai chúng tôi ở cùng một chỗ, có phải cậu rất lo lắng phải không, cậu sợ là chị sẽ làm hư hỏng bảo bối của cậu chứ gì?"
Nghe Trần Thanh Thanh nói như vậy, trong vẻ mặt của Bạch Lăng Kỳ có chút kiêu hãnh, lại có chút ngượng ngùng.
Phương Hạo Vân cười hì hì, nói:
"Sao có thể như vậy được? Học tỷ là ai tôi còn không rõ hay sao? Cũng được, về sau chị tiếp xúc nhiều với Kỳ nhé. Cùng một chỗ, hai người đều là con gái, dễ dàng có tiếng nói chung."
"Kỳ, còn nhớ không? Mấy hôm trước anh có nói với em một chuyện, tối nay em sẽ làm bạn nhảy của anh."
Ngừng một chút, Phương Hạo Vân vội vàng nói với Bạch Lăng Kỳ.
" Hạo Vân, em cũng là vì chuyện này mới tới, em sợ tối nay không thể làm bạn nhảy của anh được... Mẹ em bị bệnh... Em phải tới bệnh viện để chăm sóc cho mẹ. Tuy rằng mẹ đã cố bảo em đi tham gia vũ hội, nhưng mà em cảm thấy rằng em không thể vào lúc mẹ đang phải chịu thống khổ, lại bỏ mẹ lại rồi tự mình đi hưởng lạc được..."
Bạch Lăng Kỳ dường như thấy rất có lỗi nói.
Sau đó, cô liếc mắt nhìn sang Trần Thanh Thanh, nói:
"Chị Thanh Thanh, chị xinh đẹp như vậy, không bằng tối nay chị làm bạn nhảy của Hạo Vân đi? Em nghĩ có chị làm bạn nhảy, anh ấy sẽ rất thích đó..."
Trần Thanh Thanh nghe vậy thì hơi sửng sốt, rồi lập tức cười nói:
"Con bé ngốc, hai người là người yêu mà, vị trí bạn nhảy đó lẽ ra là của em, chị lấy làm gì? Chị cũng không thể đồng ý qua loa được..."
Phương Hạo Vân khẽ nhíu mày, ân cần hỏi:
"Kỳ, sao mẹ em sinh bệnh, em cũng không nói một tiếng với anh. Có nghiêm trọng hay không, có muốn anh ra mặt liên hệ với một bệnh viện tốt hay không?"
"Mẹ em không cho em nói với anh. Kỳ thật cũng không có gì nghiêm trọng, là viêm ruột thừa cấp tính, cũng đã cắt bỏ rồi, nghỉ ngơi vài ngày là không vấn đề gì."
Bạch Lăng Kỳ cười buồn buồn.
" Hạo Vân, đây là cậu không đúng rồi, cậu rõ ràng là bạn trai của người ta, mà khi người nhà người ta gặp chuyện lớn như vậy cậu lại không biết... Không được chút nào..."
Trần Thanh Thanh giả vờ giận dữ trách cứ.
"Không trách Hạo Vân được."
Bạch Lăng Kỳ giành nói trước:
"Là em cố ý giấu anh ấy, vốn em cũng không định nói, dù sao mẹ em nghỉ ngơi vài ngày là có thể xuất viện. Nhưng mà hôm nay là vũ hội của tập đoàn Thịnh Hâm, bất đắc dĩ em mới phải tới đây nói với Hạo Vân một tiếng..."
Vừa nghe thấy Bạch Lăng Kỳ nói như vậy, trong lòng Phương Hạo Vân rất cảm động! Một cô gái thật là tốt.
Phương Hạo Vân suy nghĩ một chút, rồi đề nghị:
"Kỳ, nếu không để anh bảo y tá tới chăm sóc cho mẹ em, tối nay em tới tham dự tiệc với anh, anh muốn làm cho mọi người đều biết, em là bạn gái của anh..."
" Không được!"
Bạch Lăng Kỳ kiên quyết từ chối đề nghị của Phương Hạo Vân, lắc đầu nói:
"Không thể như vậy được, mẹ đang ở bệnh viện chịu khổ, em sao có thể đi tham gia vũ hội được. Hạo Vân, tối nay em thật sự không thể làm bạn nhảy của anh được, sau hôm nay em sẽ đền anh sau nha. Mẹ đang ngủ, hơn nữa ba em không có ở nhà. Buổi tối ba em còn đi tăng ca, em nhất định phải chăm sóc mẹ..."
Trần Thanh Thanh âm thầm bội phục Bạch Lăng Kỳ, một cô gái thật là hiếu thảo. Vốn buổi tối hôm nay, cô bé hẳn sẽ trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, đáng tiếc là cô bé lại vì chăm sóc cho mẹ mà bỏ qua cơ hội này.
Cô rất muốn tới bệnh viện giúp Bạch Lăng Kỳ, ít nhất là cũng đổi cho mẹ của cô bé sang một phòng bệnh cao cấp hơn, thuê một y tá cao cấp, có điều suy nghĩ lại, thì lại bỏ qua. Từ trong lời nói của Bạch Lăng Kỳ có thể thấy được, lòng tự trọng của nhà họ Bạch là quá mạnh mẽ, bọn họ chắc gì đã nhận ý tốt của mình, chỉ sợ còn khiến cho người ta phản cảm và hiểu lầm không chừng.
Hơn nữa, cơ hội làm việc tốt, cơ hội hiếu kính với bố mẹ vợ tương lai, lẽ ra phải lưu lại cho Phương Hạo Vân mới đúng.
"Chị Thanh Thanh, em kính nhờ chị một việc, tối nay chị làm bạn nhảy của Hạo Vân đi?"
Bạch Lăng Kỳ chớp chớp đôi mắt ngây thơ nhắc lại.
" Không được..."
Trần Thanh Thanh vội vàng từ chối, trong mắt hiện lên một tia kì lạ, cười nói:
"Hắn là bạn trai của em, chỉ có em mới có tư cách làm bạn nhảy của hắn, chị tuyệt đối là không được."
"Không có việc gì đâu, dù sao anh ấy cũng là một đại sắc lang hoa tâm, anh ấy có thể ở chung với nữ đồng sự cùng công ty kia mà, vì sao không thể khiêu vũ với chị được?"
Bạch Lăng Kỳ cười khanh khách, rồi lại quay sang nói với Phương Hạo Vân:
"Hạo Vân, có chị Thanh Thanh làm bạn nhảy là phúc khí của anh, anh còn không mời người ta đi?"
Bình luận truyện