Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 759: Thần phục (1)




" Nam Cung Kiếm... đến đây đi, xuất ra lực lượng mạnh nhất đi nào!" Phương Hạo Vân trở nên vô cùng bá đạo, khí tức mạnh mẽ ấy ngay lập tức bao phủ lấy toàn bộ nơi này.

Trong mắt của Nam Cung Kiếm bắn ra những tia lạnh lùng, giờ phút này trông hắn như là một ác ma chuyển thế vậy, răng nanh mọc dài ra, hai cánh nhú ra sau lưng, cực kỳ giống như quỷ satan, chỉ thiếu mỗi cặp sừng trên đầu nữa thôi.

Thần sắc của Phương Hạo Vân trở nên cuồng ngạo, cả người giống như một chiến thần vậy, khinh thường nhìn Nam Cung Kiếm, cười lạnh nói : ' Nam Cung Kiếm... tao phải cảm ơn mày, vì đã cho tao biết được lực lượng của quỷ hút máu thế nào ..."

Nam Cung Kiếm lạnh giọng nói : "Thằng chó chết, đừng vội càn rỡ" Nói xong, Lục Huyết ma đao trong tay run lên, đao khí cuốn lên đầy trời, chém về hướng Phương Hạo Vân liên tục.

Phương Hạo Vân cũng không e sợ, tay phải bổ ra một đao, đao khí màu tím mang theo khí thế kinh thiên lao điên cuồng đến .

Chỉ nghe một tiếng nổ ầm thật lớn do đao khí hai bên va chạm nhau, thân thể của Nam Cung Kiếm bị đao khí của Phương Hạo Vân đánh trúng, văng ra xa mấy mét, quần áo trên người rách nát hết, và lông xanh đang từ từ mọc lên trên thân của hắn.

Phương Hạo Vân đắc thế không tha, thân thể lao nhanh lên, nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Nam Cung Kiếm, căn bản là không cho đối phương cơ hội thở dốc. Sat khí lạnh lùng cùng với khí lãng cuồng hoành và đao khí kinh thiên của Thiên Phạt lao đến cắn nuốt Nam Cung Kiếm.

Nam Cung Kiếm đột nhiên cảm thấy cả người bị dòng khí mạnh mẽ ấy khóa lại, ngay cả tốc độ của hắn cũng giảm xuống một cách rõ rệt...

"Ầm!"

Một tiếng nổ vang lên, hai luồng lực lượng lớn va chạm vào nhau, tiếng nổ lớn cùng lực xung kích đánh trả về hướng hai người, uy lực của nó cực lớn, không gì sánh bằng được.

Thân thể của Nam Cung Kiếm lại bay ngược về sau, há mồm phun ra một ngụm máu, hiển nhiên là đã bị thương không nhẹ. Còn tình huống bên Phương Hạo Vân cũng không tốt lắm, nhưng hắn không phun ra máu, bởi vì khí huyết của hắn đã được Tịnh Thế Tử Viêm làm cho bình ổn lại.

Nhìn thấy Phương Hạo Vân vẫn hoàn hảo không bị gì, vẻ mặt của Nam Cung Kiếm trở nên sợ hãi, thật sự không thể tin vào hai mắt của mình.

Sắc mặt của Mộc Nguyệt Dung cũng trở nên trầm trọng, hỏi : "Tiểu Phượng, Hạo Vân còn là người sao?"

"Đương nhiên là người!"

Long Hi Phượng cười nói :"Mẹ à, Hạo Vân là người được ghi lại trong điển tịch của Nam Cung thế gia chúng ta, hắn là kẻ sinh ra để tiêu diệt ác ma đó..."

Quan hệ của hai mẹ con, bởi vì lần đồng sinh cộng tử này mà dường như đã được cải thiện hơn không ít.

Nam Cung Kiếm lau đi máu trên khóe miệng, hét lên một tiếng, lông xanh trên người hắn càng lúc càng dày đặc hơn, làm cho bộ dáng của hắn trông khủng bố dữ tợn, nhìn giống một ác ma mới chuyển thế vậy.

"Đến đây!" Phương Hạo Vân nghiêm mặt quát, vận chân khí nội gian, phóng toàn bộ tinh thần lực ra đề phòng, hét lớn một tiếng : "Ra tay toàn lực đi, nếu không mày nhất định phải chết..."

"Khà khà ..." Nam Cung Kiếm đột nhiên bấm tay niệm thần chú, mười đầu ngón tay chợt bắn ra mười tia máu, chớp mắt đã bao phủ bốn phía.

Phương Hạo Vân bị vây ở giữa, dần dần cảm thấy được cơ thể trở nên nặng nề, hơn nữa, mùi máu xung quanh càng thêm đậm đặc, càng thêm dày đặc.

Toàn thân Nam Cung Kiếm lúc này cũng đã được bao phủ bởi luồng ánh sáng máu, cười giả tạo nhìn Phương Hạo Vân, nói : "Đây mới là thực lực chân chính của tao, mày chết chắc rồi ..."

Lúc này, Phương Hạo Vân đã không còn cảm nhận được hơi thở con người trong Nam Cung Kiếm nữa.

"Chịu chết đi!" Nam Cung Kiếm phát ra một tiếng cười kì quái, Lục Huyết ma đao trong tay điên cuồng chém về hướng Phương Hạo Vân.

Phương Hạo Vân dường như không thể tránh né đòn tấn công của Nam Cung Kiếm, thân mình lập tức bị đánh trúng, giống như là một con diều bị đứt dây bay ngược ra xa, khóe miệng tràn ra máu tươi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện Bất Hủ

Hắn bị chấn động, vội lấy Thiên Phạt ra chống đỡ cho mình, chậm rãi đứng lên, nhưng ánh sáng của Thiên Phạt đã trở nên ảm đạm hơn rất nhiều.

Nam Cung Kiếm cười khinh thường nói : "Không có gì hơn ..."

Long Hi Phượng và Mộc Nguyệt Dung nhìn thấy Phương Hạo Vân bị thương, lập tức hô lớn lên.

"Không sao!" Quanh thân của Phương Hạo Vân lại dấy lên ánh lửa màu tím, bao phủ toàn thân lại, cười lạnh một tiếng, nói : "Tôi chỉ muốn thử uy lực của quỷ hút máu thôi... chẳng có gì ghê gớm ..."

Phương Hạo Vân nói như vậy làm cho Nam Cung Kiếm hơi giật mình.

Dừng lại một chút, Phương Hạo Vân quay đầu lại nhìn Mộc Nguyệt Dung, Long Hi Phượng, nói : "Tịnh Thế Tử Viêm hoàn toan có thể tịnh hóa quỷ hút máu ..."

Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Nam Cung Kiếm liền biến đổi, lúc này hắn mới phát hiện ra mình đã xem thường Phương Hạo Vân rồi. Trước đó bị đánh trúng hoàn toàn là do Phương Hạo Vân cố ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện